Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-14
Chương 13
Trạch Lam bước ra khỏi phòng tắm, lê từng bước chân nặng nề khó khăn khi cả thân thể đau rát vô cùng. Suốt hai đêm liên tiếp, cô bị tên thiếu gia cầm thú kia mang ra hành hạ, hắn xem cô chẳng khác gì một công cụ để phát tiết. Thân xác cô chỉ sau hai đêm đã hoàn toàn rã rời, cô tự hỏi: Nếu còn tiếp tục thế này thêm nhiều lần nữa, liệu đến cả cái mạng này của cô có còn hay không?
"Chị...cẩn thận một chút!" Quân Nhu đỡ lấy Trạch Lam, từng bước dìu cô đến ngồi xuống nệm. Nhìn khí sắc trên mặt Trạch Lam đã ổn hơn đôi chút, Quân Nhu cũng thấy an lòng phần nào.
Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Cũng như ngày hôm qua, sau bữa sáng thì đến trưa đúng mười một giờ Dư quản gia lại đích thân mang đồ ăn lên phòng.
Quân Nhu đi đến nhận lấy đồ ăn từ Dư quản gia, khi ông vừa tính đóng cửa lại cô nàng liền vội kêu lên: "Khoan đã quản gia..."
"Có chuyện gì?" giọng Dư quản gia thận trọng cất lên, bấy lâu làm việc trong Giang gia ông chưa từng làm ra vẻ thận trọng như bây giờ. Nơi đúng hơn, kể từ lúc Trạch Lam xuất hiện một cách khó hiểu, cũng là lúc kẻ trên người dưới tất cả ai ai cũng phải giữ mồm giữ miệng nếu không muốn chuốc hoạ vào thân.
Quân Nhu cười nhẹ nhàng với Dư quản gia rồi nói: "Quản gia có thể nào cho tôi một cái đèn pin không?"
"Đèn pin?! Để làm gì?" Dư quản gia thắc mắc. Không đợi Quân Nhu trả lời, Trạch Lam đang ngồi trên giường đã lên tiếng: "Đêm hôm qua phòng tôi đôt ngột mất điện, tôi thì sợ tối...nên có một cây đèn pin vẫn sẽ thấy yên tâm hơn!"
"Ra là vậy!" Dư quản gia khẽ cười đáp lại, ông đưa cho Trạch Lam một ánh nhìn khá ôn tồn rồi nói với cô hầu đứng trước mặt: "Cô đi theo tôi!"
"Vâng!" Quân Nhu gật đầu rồi ngoảnh mặt nhìn Trạch Lam một cái trước khi rời khỏi. Bên trong phòng, Trạch Lam với tay cầm lấy chiếc điện thoại của mình phía trên chiếc tủ cạnh bên giường.
Mở máy, cô nhận được mười hai cuộc gọi nhỡ từ Tố Dĩ Dĩ, và cũng gần hai mươi cuộc gọi nhỡ nữa của Mỹ Mỹ. Suốt hai ngày kể từ khi đặt chân đến đây, Trạch Lam hoàn toàn không muốn nhận điện thoại của bất cứ ai. Mà khi hai người này gọi đến chắc chắn chỉ có một việc muốn hỏi: đó là về công việc và nơi ở hiện tại của cô.
Trạch Lam nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bàn tay hơi run rẫy mà suy nghĩ: "Không biết Phù Dung thế nào rồi?"
Nghĩ ngợi thêm một lúc, cô liền không chần chừ gọi vào số máy của bệnh viện nơi Phù Dung đang nằm. Phía bên kia đầu dây sau hai ba hồi đổ chuông đã có người bắt máy, là giọng của một nữ nhân viên: "Alo, bệnh viện nhân dân Bắc Kinh xin nghe!"
"Chào chị, phiền chị có thể nối máy đến phòng bệnh 302 của bệnh nhân Lưu Phù Dung không ạ?" Trạch Lam nhẹ giọng nói.
Nữ nhân viên lại hỏi: "Chị là thế nào với bệnh nhân?"
"Tôi là chị của con bé, tôi tên Lưu Trạch Lam."
"Được rồi, chị đợi một chút chúng tôi sẽ chuyển máy ngay!"
Ngồi yên lặng đợi khoảng một phút, phía bên kia đầu dây là cái giọng trong trẻo đáng yêu của Phù Dung cất lên: "Alo..."
"Phù Dung...em sao rồi hả?" Trạch Lam mừng đến hai mắt rưng rưng ngấn nước, ngay khi nghe được giọng nói của em gái, khoé môi của cô đã mặc nhiên nở một nụ cười mãn nguyện lại lẫn chút chua xót.
Phù Dung cũng mừng rỡ mà reo lên: "A...là chị sao? Phù Dung nhớ chin lắm, chị đi làm chỗ đó có được không chị?"
"Được! Chỗ chị làm...rất là ổn!" Trạch Lam cắn chặt môi cố không để mình bật ra tiếng khóc. Lòng dạ cô chẳng khác gì bị hàng vạn mũi kim giày xéo đến nhàu nát cả đi. Cô nuốt nước mặt ngược xuống lồng ngực, lại nói: "Ráng đợi chị một thời gian nữa, chị sẽ về đón em. Em ở bệnh viên đừng đi đâu và tuyệt đối đừng tin lời bất cứ ai...có biết không?"
"Kể cả viện trưởng luôn sao chị?" Phù Dung ngây ngô hỏi. Lập tức hai đầu lông mày Trạch Lam nhíu lại, nhắc đến viện trưởng Dương lại là thêm một lần cô phẫn uất. Cô hỏi: "Phù Dung, viện trưởng Dương đã làm phẫu thuật cho em rồi...có đúng không?"
"Dạ rồi ạ!" giọng Phù Dung vẫn trong veo, cao vút. Con bé kéo rộng cổ áo nhìn vào trong cơ thể mình, nơi trên ngực phải đã lưu lại một vết sẹo nhỏ mà vô tư nói tiếp: "Không đau chị ơi, em tỉnh dậy thì thấy hai vết rạch ở ngực với đùi thôi...nhỏ xíu, không đau chút nào hết, chị đừng lo!"
Hai hàng nước mắt của Trạch Lam lăn dài trên má, hoen vào rãnh môi làm nơi cổ họng cũng mặn đắng. Em gái của cô mới mười hai tuổi đầu, nó ngây thơ chẳng hề suy nghĩ gì nhiều. Bệnh tình của nó nào có chuyển biến xấu, mà tất cả chỉ do bàn tay một kẻ thủ ác đứng sau thao túng.
Ngay cả viện trưởng của một bệnh viện lớn ở Bắc Kinh vẫn bị cho vào kế hoạch tàn nhẫn này. Chứng tỏ người cô đang nghĩ đến là không sai...
"Chỉ có mỗi anh ta mới có đủ khả năng để sai khiến tấy cả mọi người..." giọng Trạch Lam trầm thấp lại khàn khàn. Phù Dung nghe loáng thoáng liền thắc mắc: "Chị nói gì vậy?"
"À không..không có gì đâu!" Trạch Lam gượng cười đáp, lúc này tiếng bước chân bên ngoài đang truyền đến mỗi lúc mỗi to dần. Trạch Lam liền vội lau khô gương mặt ướt đẫm mà nói với Phù Dung vài lời trước khi cúp máy: "Phù Dung, nhớ rõ những lời chị dặn. Tuyệt đối không đuoc tin lời bât cứ ai. Nếu có người muốn dắt em đi đâu, em phải từ chối đến cùng. Nếu thấy không ổn hãy nhờ đến cảnh sát, có biết không?"
"Trạch...à thiếu phu nhân, tôi mang đèn pin về cho phu nhân đây ạ!" Quân Nhu bước vào cười cười nói với Trạch Lam. Phía sau lưng là Dư quản gia, ông đứng đó cặn kẽ quan sát biểu hiện của cô xem có gì đáng ngờ hay không.
Thấy vậy, Trạch Lam liền cười rất nhã nhặn mà nói: "Dư quản gia, cảm ơn ông!"
"Không có gì thưa thiếu phu nhân! Chúc phu nhân bữa trưa dùng ngon miệng! Tôi xin phép!" Dư quản gia cúi đầu rồi đóng cửa. Lúc này, Quân Nhu mới chạy đến ngồi xuống bên cạnh Trạch Lam, cô nàng thì thầm: "Trạch Lam, phòng của chị bộ hay cúp điện sao chứ?"
Trạch Lam cầm lấy đèn pin, chỉ lẳng lặng gật đầu. Thấy cô không nói gì, Quân Nhu cũng im lặng không thắc mắc thêm, rồi đứng lên mang đồ ăn đến bên cạnh cho vị thiếu phu nhân kia dùng.
"Cảm ơn cô!" Trạch Lam ngẩng mặt nhìn Quân Nhu, nói xong cô thình lình nắm lấy bàn tay cô hầu mà nhiệt tình mở lời: "Cô ăn chung với tôi đi..."
"Không đuoc đâu thiếu phu nhân!" Quân Nhu hơi lúng túng nên nhất thời nói bừa. Nhìn thấy vẻ mặt hơi biến đổi của Trạch Lam, cô nàng vội chữa cháy: "À không, ý tôi là tôi sẽ ăn sau...những thứ này là chuẩn bị riêng cho chị, chị vẫn ăn đi thì hơn!"
"Đừng căng thẳng quá!" giọng Trạch Lam nhỏ nhẹ, cô mỉm cười ôn nhu mà tiếp: "Tôi đã nói tôi không phải thiếu phu nhân kia mà, việc gì cô phải xem trọng lễ tiết quá như vậy. Ở đây ngoài cô ra, tôi chẳng có ai để bầu bạn....bởi nên, cô đừng từ chối tôi, có đuoc không?"
Quân Nhu đưa mắt cảm động nhìn Trạch Lam, mặc dù cô nàng không hiểu lí do vì sao vị thiếu phu nhân này lại bị đối xử như vậy, nhưng điều Quân Nhu cảm nhận được ở cô ấy chính là sự chân thành.
Cười thiện chí với Trạch Lam lần nữa, Quân Nhu chậm rãi ngồi xuống cạnh bên mà khẽ gật đầu: "Cảm ơn chị..."
"Từ nay trở đi, cứ có đồ ăn thì cô ăn chung với tôi cho vui..." Trạch Lam vô tình thốt ra một câu, rồi đột nhiên nụ cười trên môi cô vụt tắt. Đôi tay cầm đũa của cô khựng đi đôi chút. Cô nói như vậy, chẳng khác nào cô chấp nhận việc ở đây mãi mãi cho người khác hành hạ?
"Mình nhất định phải trốn khỏi đây!" Trạch Lam thầm nghĩ mà tâm trán cũng thoáng cau lại. Thấy vậy, Quân Nhu liền gọi: "Chị sao thế? Có phải lại thấy không khoẻ ở đâu?"
"Không có gì! Ăn cơm đi..đồ ăn nguội hết rồi!" Trạch Lam vội cười rồi dùng đũa gắp thức ăn cho vào chén của Quân Nhu. Hai cô gái từ xa lạ, bị giam chung trong một căn phòng vui vẻ ngồi với nhau dùng cơm trưa, đôi lúc lại xen vào những mẫu chuyện cười nho nhỏ cho tâm trạng đỡ căng thẳng.
Trạch Lam lén nhìn cô hầu đang ăn cơm rất ngon miệng mà thấy chạnh lòng thay cho chính bản thân mình. Khi đến tối, người ở lại cái nơi chẳng khác gì địa ngục này vẫn chỉ là một mình cô. Sẽ chẳng ai giúp đuoc cô, tất cả chỉ đành tự lực cánh sinh.
***
Phía nam thành phố Los Angeles, California.
Một căn biệt thự với kiến trúc theo lối bán cổ điển châu Âu. Cổng kính tường cao trông rất kiên cố, bên trong là một khoảng đất rộng với diện tích lên đến gần ba ngàn mét vuông. Xung quanh là những tán cây xanh um cao ngất, ở giữa trung tâm mảnh đất là căn biệt thự với tông màu vàng nhạt, phần mái ngói được lợp màu nâu sẫm.
Một đài phun nước ngự phía trước sân lớn, xung quanh được bao bọc những hàng cây cảnh được tỉa tót theo một hàng lối ngay ngắn nhất định.
Bên trong một căn phòng rộng lớn xa hoa, một bóng lưng trần ngự trên chiếc ghế bành kiểu dáng hoàng gia cổ điển, phần viền được mạ vàng láng bóng bộc nhung đỏ ở toàn thân ghế.
Trên người mặc độc nhất chiếc quần dài chất liệu bằng len dạ với phom dáng rộng rãi, thoải mái cùng tông màu xanh đen. Từng đường cơ bắp cuồn cuộn, săn chắc như đá cùng làn da trắng nổi bật được tô đậm sắc nét hơn dưới ánh vàng của mặt trời soi rọi qua khung cửa sổ.
Mái tóc màu đỏ rượu vang với độ xoăn nhẹ trông lãng tử, ngông cuồng vạn lần khi được nhuộm thêm sắc vàng của ánh nắng sớm.
Điếu xì gà Cohiba Behike thượng hạng nhen nhóm cháy đỏ, mùi hương tựa như một tách cafe được hoà lẫn chút vị kem thơm thơm nhàn nhạt lan dần trong không khí. Nơi đôi mắt sắc lãnh nhìn xa xăm mãi về một phía, lẫn trong đôi đồng tử màu nâu nhạt, lại là sự thâm sâu khó đoán khôn lường.
Một bàn tay trắng trẻo như sữa vòng lên quấn lấy cổ nam nhân ấy, lại không ngừng tạo ra cử chỉ vuốt ve, khiêu gợi khi trượt dần xuống khuôn ngực vạm vỡ kèm theo một thanh âm ngọt ngào nhả nhẹ bên tai.
"Anh yêu! Không ngủ thêm chút nữa sao? Ngồi đây ngắm bình mình một mình mà không rủ em?" Karina đứng bên cạnh õng ẹo, lả lướt bộ ngực đồ sộ dán lên bả vai của nam nhân đang như chẳng để tâm đến một bóng hồng đang ra chiều câu dẫn.
Nâng điếu xì gà rít một hơi thật dài, làn khói trắng mờ đục tan dần ngay trước mắt. Gạt lấy cánh tay mềm mại kia ra khỏi cơ thể, nam nhân ấy chỉ dưng dưng nói: "Cô ôm cứng lấy tôi cả đêm còn chưa đủ sao? Vẫn còn muốn tiếp tục?"
"Anh yêu!" Cô gái người Ý trong bộ nội y ren màu đen ra vẻ nũng nịu, còn chưa kịp mở miệng lại bị nam nhân kia lạnh lùng chặn họng: "Tình một đêm thì đến khi trời sáng cũng nên biết tự thân cút khỏi đây. Chẳng lẽ cô đợi tôi lôi cô ném văng ra ngoài hay sao?"
"Anh....!" Karina giận dữ, ả buông thân thể tráng kiện kia ra mà gào lên: "Dylan, lời đồn về anh đúng là không sai vào đâu được!"
"Tôi nổi tiếng đến thế sao? Vậy mà tôi không biết cơ đấy!" Người được Karina gọi là Dylan nhếch môi cười nhạt. Thái độ ngạo mạn của anh càng làm ả tức lộn tiết mà mắng: "Cả cái phía nam Los Angeles này đều bảo Dylan là hắc long bạc tình, anh đã dụ bao nhiêu cô gái leo lên chiếc giường này rồi sáng hôm sau quay lưng đá mông họ không chút nuối tiếc?"
Lúc bây giờ, nam nhân kia mới chịu dùng nửa ánh mắt lạnh như cái rét lập đông mà nhìn lấy Karina, sự lạnh lùng lẫn nét tàn nhẫn ngự trên gương mặt hoàn hảo, kết hợp cùng mái tóc màu đỏ rượu nổi bật khiến ánh nhìn ấy đáng sợ gấp trăm lần.
Gạt lấy tàn thuốc trên tay rơi vụng về xuống sàn nhà láng bóng, anh mới cười mỉa mai mà nói: "Thật oan cho tôi, tôi nào có bản lĩnh dẫn dụ được ai. Là họ tự nguyện lên giường với tôi, cũng như cô, cô cũng tự nguyện. Chúng ta làm tình trên tinh thần tự nguyện kia mà, tôi không ép cô thì cô cũng đừng ép tôi.....Sẽ không có kết quả tốt đâu!"
Vừa nói, đôi lông mày rậm rạp của anh thoáng nhích nhẹ một cái đầy ẩn ý. Karina dù sợ nhưng lại vẫn ngoan cố mà lên giọng: "Tôi thật sự ngu ngốc mới lên giường với hạng người như anh!"
"Đúng thật, cô cũng ngu hệt như lão chồng già của cô vậy Karina!" giọng nói trầm trầm cất lên một cách bình thản. Karina căng mắt mà hỏi: "Dylan, anh đang nói bừa bãi gì thế hả?"
"Không phải sao? Vợ mình đi ngoại tình với bao nhiêu thằng đàn ông khác bên ngoài rồi mà có vẻ lão già ấy vẫn chưa hề nghi ngờ. Giả sử nếu để lão ta biết, Karina...cô nghĩ có lẽ sẽ vui hơn nhiều khi đứng đây đôi co với tôi đúng không?"
"Dylan! Anh...con mẹ anh! Đồ khốn!" Karina tức giận chửi bới, lập tức ánh mắt của nam nhân kia lộ rõ sát khí: "Tôi vốn dĩ luôn cho kẻ khác cơ hội, nhưng cơ hội đó chỉ dành cho những kẻ biết điều. Cô có 5 giây để rời khỏi căn phòng này..."
"Dylan, anh điên sao?" Karina bắt đầu lo lắng. Vậy mà nam nhân kia vẫn điềm tĩnh một cách đáng sợ, miệng chỉ khẽ đếm: "Một...hai..."
Karina bị cái nhìn mang tính đe doạ khủng khiếp làm cho tinh thần hoảng loạn, cô vội vàng đến cả không mặc lại quần áo chỉ vác đúng bộ nội y kia mà xoay lưng.
Chỉ mới đi được ba bước chân, thanh âm trầm thấp kia chỉ vừa đếm đến "bốn" đã kịp nghe một tiếng "Bụp" thật nhỏ. Karina chẳng còn kịp nhận thức đuoc chuyện gì đã xảy ra, ả đã ngã đùng xuống nền nhà, máu nơi sau gáy bắt đầu tuôn ra lênh lánh, mùi tanh tưởi xộc lên lấp đầy căn phòng rộng lớn.
Cửa phòng mở ra, một thanh niên người Nhật Bản độ chừng ba mươi, trên người mặc một chiếc áo yukata màu đen phom dài đến gần đầu gối, trên đường vạt đắp chéo nơi cổ áo được thêu hoạ tiết hoa đào màu đỏ nổi bật. Diện một chiếc quần skinny jeans cùng tông màu ôm lấy đôi chân vừa phải.
Điểm đặc biệt nhất có lẽ chính là mái tóc của hắn khi được nhuộm một tông màu xám tro trông rất lạnh, phần đuôi để dài khoảng một gang tay được cột lên cao, xoã lấy trước gương mặt trắng trẻo là những lọn tóc ngắn không theo bất kì tỉ lệ nào.
Ở hắn tồn tại một nét đẹp phi giới tính đến kì lạ. Lạnh lùng, lại có chút gì đó bí hiểm vô cùng.
Vừa mở cửa bước vào, kẻ đang ngồi trên ghế tay vừa cầm mảnh vải nhung mềm lau lau nòng súng, lại vừa nói: "Có chuyện gì?"
Dường như việc đang diễn ra trước mắt đã quá đổi quen thuộc với thanh niên kia, nên biểu diện hắn vẫn một vẻ không hề thay đổi. Cúi đầu một lần, hắn nói: "Ông chủ! Lão gia đã có gưi tin nhắn cho ngài, ngài có cần tôi thay lời nhắn lại với ông ấy hay không?"
"Không cần!" giọng nam nhân kia nhả ra một cách rất dứt khoát. Lúc này, khi anh từ từ đứng dậy khỏi ghế, mảng hình xăm rồng đen kín lưng mới được phơi bày. Chậm rãi đi đến bên chiếc tủ gần đó, đặt khẩu súng có gắn nòng giảm thanh vào trong hộc kéo, anh lại tiếp: "Tá Đằng, lo liệu xong mọi việc, sắp xếp chuyến bay về Bắc Kinh cho tôi."
"Vâng, thưa ngài!" Tá Đằng gật đầu chấp lệnh rồi nhanh chóng gọi lấy vài tên thuộc hạ lên lôi lấy xác Karina ra ngoài. Cánh cửa phòng đóng lại, nam nhân tóc đỏ kia mới hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay đưa lên như muốn nắm bắt vài tia nắng vàng nhàn nhạt ấm nóng.
Anh khẽ thì thầm: "Năm nay có lẽ là năm cuối cùng...con làm giỗ cho mẹ bên xứ người. Cả Bội Kỳ...tro cốt của em đáng lí không nên nằm ở nơi bàn thờ trong cái dinh thự của cái tên cầm thú ấy! Triết Hàn...mày lại cả gan dẫn một người phụ nữ khác về chung sống? Người phụ nữ đó của mày, tao sẽ như mày năm đó...tự tay huỷ hoại, giống như chính mày đã từng làm với Bội Kỳ!"
Trạch Lam bước ra khỏi phòng tắm, lê từng bước chân nặng nề khó khăn khi cả thân thể đau rát vô cùng. Suốt hai đêm liên tiếp, cô bị tên thiếu gia cầm thú kia mang ra hành hạ, hắn xem cô chẳng khác gì một công cụ để phát tiết. Thân xác cô chỉ sau hai đêm đã hoàn toàn rã rời, cô tự hỏi: Nếu còn tiếp tục thế này thêm nhiều lần nữa, liệu đến cả cái mạng này của cô có còn hay không?
"Chị...cẩn thận một chút!" Quân Nhu đỡ lấy Trạch Lam, từng bước dìu cô đến ngồi xuống nệm. Nhìn khí sắc trên mặt Trạch Lam đã ổn hơn đôi chút, Quân Nhu cũng thấy an lòng phần nào.
Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Cũng như ngày hôm qua, sau bữa sáng thì đến trưa đúng mười một giờ Dư quản gia lại đích thân mang đồ ăn lên phòng.
Quân Nhu đi đến nhận lấy đồ ăn từ Dư quản gia, khi ông vừa tính đóng cửa lại cô nàng liền vội kêu lên: "Khoan đã quản gia..."
"Có chuyện gì?" giọng Dư quản gia thận trọng cất lên, bấy lâu làm việc trong Giang gia ông chưa từng làm ra vẻ thận trọng như bây giờ. Nơi đúng hơn, kể từ lúc Trạch Lam xuất hiện một cách khó hiểu, cũng là lúc kẻ trên người dưới tất cả ai ai cũng phải giữ mồm giữ miệng nếu không muốn chuốc hoạ vào thân.
Quân Nhu cười nhẹ nhàng với Dư quản gia rồi nói: "Quản gia có thể nào cho tôi một cái đèn pin không?"
"Đèn pin?! Để làm gì?" Dư quản gia thắc mắc. Không đợi Quân Nhu trả lời, Trạch Lam đang ngồi trên giường đã lên tiếng: "Đêm hôm qua phòng tôi đôt ngột mất điện, tôi thì sợ tối...nên có một cây đèn pin vẫn sẽ thấy yên tâm hơn!"
"Ra là vậy!" Dư quản gia khẽ cười đáp lại, ông đưa cho Trạch Lam một ánh nhìn khá ôn tồn rồi nói với cô hầu đứng trước mặt: "Cô đi theo tôi!"
"Vâng!" Quân Nhu gật đầu rồi ngoảnh mặt nhìn Trạch Lam một cái trước khi rời khỏi. Bên trong phòng, Trạch Lam với tay cầm lấy chiếc điện thoại của mình phía trên chiếc tủ cạnh bên giường.
Mở máy, cô nhận được mười hai cuộc gọi nhỡ từ Tố Dĩ Dĩ, và cũng gần hai mươi cuộc gọi nhỡ nữa của Mỹ Mỹ. Suốt hai ngày kể từ khi đặt chân đến đây, Trạch Lam hoàn toàn không muốn nhận điện thoại của bất cứ ai. Mà khi hai người này gọi đến chắc chắn chỉ có một việc muốn hỏi: đó là về công việc và nơi ở hiện tại của cô.
Trạch Lam nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bàn tay hơi run rẫy mà suy nghĩ: "Không biết Phù Dung thế nào rồi?"
Nghĩ ngợi thêm một lúc, cô liền không chần chừ gọi vào số máy của bệnh viện nơi Phù Dung đang nằm. Phía bên kia đầu dây sau hai ba hồi đổ chuông đã có người bắt máy, là giọng của một nữ nhân viên: "Alo, bệnh viện nhân dân Bắc Kinh xin nghe!"
"Chào chị, phiền chị có thể nối máy đến phòng bệnh 302 của bệnh nhân Lưu Phù Dung không ạ?" Trạch Lam nhẹ giọng nói.
Nữ nhân viên lại hỏi: "Chị là thế nào với bệnh nhân?"
"Tôi là chị của con bé, tôi tên Lưu Trạch Lam."
"Được rồi, chị đợi một chút chúng tôi sẽ chuyển máy ngay!"
Ngồi yên lặng đợi khoảng một phút, phía bên kia đầu dây là cái giọng trong trẻo đáng yêu của Phù Dung cất lên: "Alo..."
"Phù Dung...em sao rồi hả?" Trạch Lam mừng đến hai mắt rưng rưng ngấn nước, ngay khi nghe được giọng nói của em gái, khoé môi của cô đã mặc nhiên nở một nụ cười mãn nguyện lại lẫn chút chua xót.
Phù Dung cũng mừng rỡ mà reo lên: "A...là chị sao? Phù Dung nhớ chin lắm, chị đi làm chỗ đó có được không chị?"
"Được! Chỗ chị làm...rất là ổn!" Trạch Lam cắn chặt môi cố không để mình bật ra tiếng khóc. Lòng dạ cô chẳng khác gì bị hàng vạn mũi kim giày xéo đến nhàu nát cả đi. Cô nuốt nước mặt ngược xuống lồng ngực, lại nói: "Ráng đợi chị một thời gian nữa, chị sẽ về đón em. Em ở bệnh viên đừng đi đâu và tuyệt đối đừng tin lời bất cứ ai...có biết không?"
"Kể cả viện trưởng luôn sao chị?" Phù Dung ngây ngô hỏi. Lập tức hai đầu lông mày Trạch Lam nhíu lại, nhắc đến viện trưởng Dương lại là thêm một lần cô phẫn uất. Cô hỏi: "Phù Dung, viện trưởng Dương đã làm phẫu thuật cho em rồi...có đúng không?"
"Dạ rồi ạ!" giọng Phù Dung vẫn trong veo, cao vút. Con bé kéo rộng cổ áo nhìn vào trong cơ thể mình, nơi trên ngực phải đã lưu lại một vết sẹo nhỏ mà vô tư nói tiếp: "Không đau chị ơi, em tỉnh dậy thì thấy hai vết rạch ở ngực với đùi thôi...nhỏ xíu, không đau chút nào hết, chị đừng lo!"
Hai hàng nước mắt của Trạch Lam lăn dài trên má, hoen vào rãnh môi làm nơi cổ họng cũng mặn đắng. Em gái của cô mới mười hai tuổi đầu, nó ngây thơ chẳng hề suy nghĩ gì nhiều. Bệnh tình của nó nào có chuyển biến xấu, mà tất cả chỉ do bàn tay một kẻ thủ ác đứng sau thao túng.
Ngay cả viện trưởng của một bệnh viện lớn ở Bắc Kinh vẫn bị cho vào kế hoạch tàn nhẫn này. Chứng tỏ người cô đang nghĩ đến là không sai...
"Chỉ có mỗi anh ta mới có đủ khả năng để sai khiến tấy cả mọi người..." giọng Trạch Lam trầm thấp lại khàn khàn. Phù Dung nghe loáng thoáng liền thắc mắc: "Chị nói gì vậy?"
"À không..không có gì đâu!" Trạch Lam gượng cười đáp, lúc này tiếng bước chân bên ngoài đang truyền đến mỗi lúc mỗi to dần. Trạch Lam liền vội lau khô gương mặt ướt đẫm mà nói với Phù Dung vài lời trước khi cúp máy: "Phù Dung, nhớ rõ những lời chị dặn. Tuyệt đối không đuoc tin lời bât cứ ai. Nếu có người muốn dắt em đi đâu, em phải từ chối đến cùng. Nếu thấy không ổn hãy nhờ đến cảnh sát, có biết không?"
"Trạch...à thiếu phu nhân, tôi mang đèn pin về cho phu nhân đây ạ!" Quân Nhu bước vào cười cười nói với Trạch Lam. Phía sau lưng là Dư quản gia, ông đứng đó cặn kẽ quan sát biểu hiện của cô xem có gì đáng ngờ hay không.
Thấy vậy, Trạch Lam liền cười rất nhã nhặn mà nói: "Dư quản gia, cảm ơn ông!"
"Không có gì thưa thiếu phu nhân! Chúc phu nhân bữa trưa dùng ngon miệng! Tôi xin phép!" Dư quản gia cúi đầu rồi đóng cửa. Lúc này, Quân Nhu mới chạy đến ngồi xuống bên cạnh Trạch Lam, cô nàng thì thầm: "Trạch Lam, phòng của chị bộ hay cúp điện sao chứ?"
Trạch Lam cầm lấy đèn pin, chỉ lẳng lặng gật đầu. Thấy cô không nói gì, Quân Nhu cũng im lặng không thắc mắc thêm, rồi đứng lên mang đồ ăn đến bên cạnh cho vị thiếu phu nhân kia dùng.
"Cảm ơn cô!" Trạch Lam ngẩng mặt nhìn Quân Nhu, nói xong cô thình lình nắm lấy bàn tay cô hầu mà nhiệt tình mở lời: "Cô ăn chung với tôi đi..."
"Không đuoc đâu thiếu phu nhân!" Quân Nhu hơi lúng túng nên nhất thời nói bừa. Nhìn thấy vẻ mặt hơi biến đổi của Trạch Lam, cô nàng vội chữa cháy: "À không, ý tôi là tôi sẽ ăn sau...những thứ này là chuẩn bị riêng cho chị, chị vẫn ăn đi thì hơn!"
"Đừng căng thẳng quá!" giọng Trạch Lam nhỏ nhẹ, cô mỉm cười ôn nhu mà tiếp: "Tôi đã nói tôi không phải thiếu phu nhân kia mà, việc gì cô phải xem trọng lễ tiết quá như vậy. Ở đây ngoài cô ra, tôi chẳng có ai để bầu bạn....bởi nên, cô đừng từ chối tôi, có đuoc không?"
Quân Nhu đưa mắt cảm động nhìn Trạch Lam, mặc dù cô nàng không hiểu lí do vì sao vị thiếu phu nhân này lại bị đối xử như vậy, nhưng điều Quân Nhu cảm nhận được ở cô ấy chính là sự chân thành.
Cười thiện chí với Trạch Lam lần nữa, Quân Nhu chậm rãi ngồi xuống cạnh bên mà khẽ gật đầu: "Cảm ơn chị..."
"Từ nay trở đi, cứ có đồ ăn thì cô ăn chung với tôi cho vui..." Trạch Lam vô tình thốt ra một câu, rồi đột nhiên nụ cười trên môi cô vụt tắt. Đôi tay cầm đũa của cô khựng đi đôi chút. Cô nói như vậy, chẳng khác nào cô chấp nhận việc ở đây mãi mãi cho người khác hành hạ?
"Mình nhất định phải trốn khỏi đây!" Trạch Lam thầm nghĩ mà tâm trán cũng thoáng cau lại. Thấy vậy, Quân Nhu liền gọi: "Chị sao thế? Có phải lại thấy không khoẻ ở đâu?"
"Không có gì! Ăn cơm đi..đồ ăn nguội hết rồi!" Trạch Lam vội cười rồi dùng đũa gắp thức ăn cho vào chén của Quân Nhu. Hai cô gái từ xa lạ, bị giam chung trong một căn phòng vui vẻ ngồi với nhau dùng cơm trưa, đôi lúc lại xen vào những mẫu chuyện cười nho nhỏ cho tâm trạng đỡ căng thẳng.
Trạch Lam lén nhìn cô hầu đang ăn cơm rất ngon miệng mà thấy chạnh lòng thay cho chính bản thân mình. Khi đến tối, người ở lại cái nơi chẳng khác gì địa ngục này vẫn chỉ là một mình cô. Sẽ chẳng ai giúp đuoc cô, tất cả chỉ đành tự lực cánh sinh.
***
Phía nam thành phố Los Angeles, California.
Một căn biệt thự với kiến trúc theo lối bán cổ điển châu Âu. Cổng kính tường cao trông rất kiên cố, bên trong là một khoảng đất rộng với diện tích lên đến gần ba ngàn mét vuông. Xung quanh là những tán cây xanh um cao ngất, ở giữa trung tâm mảnh đất là căn biệt thự với tông màu vàng nhạt, phần mái ngói được lợp màu nâu sẫm.
Một đài phun nước ngự phía trước sân lớn, xung quanh được bao bọc những hàng cây cảnh được tỉa tót theo một hàng lối ngay ngắn nhất định.
Bên trong một căn phòng rộng lớn xa hoa, một bóng lưng trần ngự trên chiếc ghế bành kiểu dáng hoàng gia cổ điển, phần viền được mạ vàng láng bóng bộc nhung đỏ ở toàn thân ghế.
Trên người mặc độc nhất chiếc quần dài chất liệu bằng len dạ với phom dáng rộng rãi, thoải mái cùng tông màu xanh đen. Từng đường cơ bắp cuồn cuộn, săn chắc như đá cùng làn da trắng nổi bật được tô đậm sắc nét hơn dưới ánh vàng của mặt trời soi rọi qua khung cửa sổ.
Mái tóc màu đỏ rượu vang với độ xoăn nhẹ trông lãng tử, ngông cuồng vạn lần khi được nhuộm thêm sắc vàng của ánh nắng sớm.
Điếu xì gà Cohiba Behike thượng hạng nhen nhóm cháy đỏ, mùi hương tựa như một tách cafe được hoà lẫn chút vị kem thơm thơm nhàn nhạt lan dần trong không khí. Nơi đôi mắt sắc lãnh nhìn xa xăm mãi về một phía, lẫn trong đôi đồng tử màu nâu nhạt, lại là sự thâm sâu khó đoán khôn lường.
Một bàn tay trắng trẻo như sữa vòng lên quấn lấy cổ nam nhân ấy, lại không ngừng tạo ra cử chỉ vuốt ve, khiêu gợi khi trượt dần xuống khuôn ngực vạm vỡ kèm theo một thanh âm ngọt ngào nhả nhẹ bên tai.
"Anh yêu! Không ngủ thêm chút nữa sao? Ngồi đây ngắm bình mình một mình mà không rủ em?" Karina đứng bên cạnh õng ẹo, lả lướt bộ ngực đồ sộ dán lên bả vai của nam nhân đang như chẳng để tâm đến một bóng hồng đang ra chiều câu dẫn.
Nâng điếu xì gà rít một hơi thật dài, làn khói trắng mờ đục tan dần ngay trước mắt. Gạt lấy cánh tay mềm mại kia ra khỏi cơ thể, nam nhân ấy chỉ dưng dưng nói: "Cô ôm cứng lấy tôi cả đêm còn chưa đủ sao? Vẫn còn muốn tiếp tục?"
"Anh yêu!" Cô gái người Ý trong bộ nội y ren màu đen ra vẻ nũng nịu, còn chưa kịp mở miệng lại bị nam nhân kia lạnh lùng chặn họng: "Tình một đêm thì đến khi trời sáng cũng nên biết tự thân cút khỏi đây. Chẳng lẽ cô đợi tôi lôi cô ném văng ra ngoài hay sao?"
"Anh....!" Karina giận dữ, ả buông thân thể tráng kiện kia ra mà gào lên: "Dylan, lời đồn về anh đúng là không sai vào đâu được!"
"Tôi nổi tiếng đến thế sao? Vậy mà tôi không biết cơ đấy!" Người được Karina gọi là Dylan nhếch môi cười nhạt. Thái độ ngạo mạn của anh càng làm ả tức lộn tiết mà mắng: "Cả cái phía nam Los Angeles này đều bảo Dylan là hắc long bạc tình, anh đã dụ bao nhiêu cô gái leo lên chiếc giường này rồi sáng hôm sau quay lưng đá mông họ không chút nuối tiếc?"
Lúc bây giờ, nam nhân kia mới chịu dùng nửa ánh mắt lạnh như cái rét lập đông mà nhìn lấy Karina, sự lạnh lùng lẫn nét tàn nhẫn ngự trên gương mặt hoàn hảo, kết hợp cùng mái tóc màu đỏ rượu nổi bật khiến ánh nhìn ấy đáng sợ gấp trăm lần.
Gạt lấy tàn thuốc trên tay rơi vụng về xuống sàn nhà láng bóng, anh mới cười mỉa mai mà nói: "Thật oan cho tôi, tôi nào có bản lĩnh dẫn dụ được ai. Là họ tự nguyện lên giường với tôi, cũng như cô, cô cũng tự nguyện. Chúng ta làm tình trên tinh thần tự nguyện kia mà, tôi không ép cô thì cô cũng đừng ép tôi.....Sẽ không có kết quả tốt đâu!"
Vừa nói, đôi lông mày rậm rạp của anh thoáng nhích nhẹ một cái đầy ẩn ý. Karina dù sợ nhưng lại vẫn ngoan cố mà lên giọng: "Tôi thật sự ngu ngốc mới lên giường với hạng người như anh!"
"Đúng thật, cô cũng ngu hệt như lão chồng già của cô vậy Karina!" giọng nói trầm trầm cất lên một cách bình thản. Karina căng mắt mà hỏi: "Dylan, anh đang nói bừa bãi gì thế hả?"
"Không phải sao? Vợ mình đi ngoại tình với bao nhiêu thằng đàn ông khác bên ngoài rồi mà có vẻ lão già ấy vẫn chưa hề nghi ngờ. Giả sử nếu để lão ta biết, Karina...cô nghĩ có lẽ sẽ vui hơn nhiều khi đứng đây đôi co với tôi đúng không?"
"Dylan! Anh...con mẹ anh! Đồ khốn!" Karina tức giận chửi bới, lập tức ánh mắt của nam nhân kia lộ rõ sát khí: "Tôi vốn dĩ luôn cho kẻ khác cơ hội, nhưng cơ hội đó chỉ dành cho những kẻ biết điều. Cô có 5 giây để rời khỏi căn phòng này..."
"Dylan, anh điên sao?" Karina bắt đầu lo lắng. Vậy mà nam nhân kia vẫn điềm tĩnh một cách đáng sợ, miệng chỉ khẽ đếm: "Một...hai..."
Karina bị cái nhìn mang tính đe doạ khủng khiếp làm cho tinh thần hoảng loạn, cô vội vàng đến cả không mặc lại quần áo chỉ vác đúng bộ nội y kia mà xoay lưng.
Chỉ mới đi được ba bước chân, thanh âm trầm thấp kia chỉ vừa đếm đến "bốn" đã kịp nghe một tiếng "Bụp" thật nhỏ. Karina chẳng còn kịp nhận thức đuoc chuyện gì đã xảy ra, ả đã ngã đùng xuống nền nhà, máu nơi sau gáy bắt đầu tuôn ra lênh lánh, mùi tanh tưởi xộc lên lấp đầy căn phòng rộng lớn.
Cửa phòng mở ra, một thanh niên người Nhật Bản độ chừng ba mươi, trên người mặc một chiếc áo yukata màu đen phom dài đến gần đầu gối, trên đường vạt đắp chéo nơi cổ áo được thêu hoạ tiết hoa đào màu đỏ nổi bật. Diện một chiếc quần skinny jeans cùng tông màu ôm lấy đôi chân vừa phải.
Điểm đặc biệt nhất có lẽ chính là mái tóc của hắn khi được nhuộm một tông màu xám tro trông rất lạnh, phần đuôi để dài khoảng một gang tay được cột lên cao, xoã lấy trước gương mặt trắng trẻo là những lọn tóc ngắn không theo bất kì tỉ lệ nào.
Ở hắn tồn tại một nét đẹp phi giới tính đến kì lạ. Lạnh lùng, lại có chút gì đó bí hiểm vô cùng.
Vừa mở cửa bước vào, kẻ đang ngồi trên ghế tay vừa cầm mảnh vải nhung mềm lau lau nòng súng, lại vừa nói: "Có chuyện gì?"
Dường như việc đang diễn ra trước mắt đã quá đổi quen thuộc với thanh niên kia, nên biểu diện hắn vẫn một vẻ không hề thay đổi. Cúi đầu một lần, hắn nói: "Ông chủ! Lão gia đã có gưi tin nhắn cho ngài, ngài có cần tôi thay lời nhắn lại với ông ấy hay không?"
"Không cần!" giọng nam nhân kia nhả ra một cách rất dứt khoát. Lúc này, khi anh từ từ đứng dậy khỏi ghế, mảng hình xăm rồng đen kín lưng mới được phơi bày. Chậm rãi đi đến bên chiếc tủ gần đó, đặt khẩu súng có gắn nòng giảm thanh vào trong hộc kéo, anh lại tiếp: "Tá Đằng, lo liệu xong mọi việc, sắp xếp chuyến bay về Bắc Kinh cho tôi."
"Vâng, thưa ngài!" Tá Đằng gật đầu chấp lệnh rồi nhanh chóng gọi lấy vài tên thuộc hạ lên lôi lấy xác Karina ra ngoài. Cánh cửa phòng đóng lại, nam nhân tóc đỏ kia mới hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay đưa lên như muốn nắm bắt vài tia nắng vàng nhàn nhạt ấm nóng.
Anh khẽ thì thầm: "Năm nay có lẽ là năm cuối cùng...con làm giỗ cho mẹ bên xứ người. Cả Bội Kỳ...tro cốt của em đáng lí không nên nằm ở nơi bàn thờ trong cái dinh thự của cái tên cầm thú ấy! Triết Hàn...mày lại cả gan dẫn một người phụ nữ khác về chung sống? Người phụ nữ đó của mày, tao sẽ như mày năm đó...tự tay huỷ hoại, giống như chính mày đã từng làm với Bội Kỳ!"
Bình luận facebook