• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Âm láy ma quỷ (3 Viewers)

  • Chương 6: #1 - Hợp tấu

Thanh Hoành vừa rảo bước vừa nghe Nhã Ca kể lại. Sáng sớm hôm nay, khi đội cứu hộ chặn một tàu đánh cá ở gần khu vực tìm kiếm để kiểm tra thì phát hiện thấy Cửu Thiều. Mạng anh thật lớn, sau khi bị hỏa lực hất văng xuống biển thì hải lưu đã đẩy anh đến thuyền đánh cá này. Nhưng tình hình tương đối nghiêm trọng, anh vẫn rơi vào trạng thái hôn mê triền miên, nên được đưa vào phòng theo dõi đặc biệt của bệnh viện.

Lúc họ đến văn phòng của Hình Mẫn thì ông đang sắp xếp kế hoạch. Lực lượng cảnh sát từ các đơn vị trực thuộc tuyến dưới được điều động đến canh gác 24/24 giờ ngoài cửa phòng bệnh và ở tầng một của bệnh viện. Tất cả những người tiếp xúc với Cửu Thiều đều sẽ bị kiểm tra, giám sát, kể cả các y bác sĩ của bệnh viện.

Nhã Ca hoàn toàn bất ngờ trước sự sắp xếp đó, cô giận dữ xông vào tra hỏi:

- Đội Trưởng, ông làm vậy là có ý gì?

Hình Mẫn vẫn cầm tờ lệnh trên tay, ông nhấc bút ký xoẹt xuống bên dưới, mới ngẩng lên nhìn Nhã Ca:

- Không có ý gì cả. Ám Hoa vẫn còn sống, tôi nghi ngờ nội bộ điều tra có người tiết lộ tin tức, hoặc giả, Ám Hoa là một trong số chúng ta.

Nhã Ca càng kích động hơn:

- Ý ông là gì? Có phải ông muốn nói Cửu Thiều chính là Ám Hoa? Nhưng bác Lăng là người thân của cậu ấy kia mà? Ông cho rằng cậu ấy hãm hại người nhà của mình?

Bị truy hỏi trước mặt những người khác, Hình Mẫn giận dữ đứng lên:

- Cô không nên chất vấn tôi kiểu đó. Ngoài ra, Sở cảnh sát không phải nhà cô, ở đây không có bác Lăng nào cả.

Thanh Hoành chợt nghĩ đến điều này: Lăng Trác Viễn là người sắp đặt kế hoạch vây bắt Ám Hoa, nhưng Ám Hoa đã trà trộn vào đội hình của họ, chính hắn đã lật ngược thế cờ, bức họ đến chỗ chết. Chắc chắn ai đó đã tiết lộ thông tin nên hắn mới tìm ra họ nhanh chóng như thế, để rồi phá vỡ toàn bộ kế hoạch của họ.

- Ông bị điên thì có! – Nhã Ca tức đến nỗi đỏ mặt tía tai. – Cửu Thiều là Ám Hoa? Thế mà ông cũng nghĩ ra được. Vậy ông thử nói xem, cậu ấy giống Ám Hoa ở điểm nào?

Thanh Hoành vội giữ Nhã Ca lại:

- Đừng nói nữa.

Nhưng đã quá muộn, Hình Mẫn nghiêm giọng:

- Nếu cô không đồng tình thì có thể rời khỏi đội điều tra của tôi. Tôi không thể khẳng định Tiêu Cửu Thiều có phải là Ám Hoa hay không, nhưng hiện nay cậu ta là người duy nhất sống sót. Theo cô, vì sao cả đội chỉ có một mình cậu ta còn sống?

Thanh Hoành kéo tay Nhã Ca, lôi cô ấy ra ngoài. Nhã Ca vừa bước lùi vừa trừng mắt nhìn Hình Mẫn, miệng vẫn không thôi cáu bẳn:

- Cậu nhìn cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí của ông ta mà xem! Giám đốc Lăng không còn nữa, nên từ nay ông ta sẽ tha hồ mà thăng tiến, ông ta còn không tiếc giẫm đạp cả Cửu Thiều.

Thanh Hoành biết Nhã Ca đang lửa giận ngút trời nên không thể giải thích để cô ấy hiểu vì sao Hình Mẫn lại làm như vậy. Suy nghĩ một lát, cô nói:

- Cậu bớt giận đi, chúng ta đến bệnh viện trước họ, nếu không, sẽ không còn cơ hội đâu.

Nhã Ca suy xét một hồi, quyết định nghe theo Thanh Hoành.

Nhã Ca ngồi vào ghế phụ, giọng vẫn còn rất bực bội:

- Trước đây tôi cứ nghĩ Hình Mẫn là một người cứng nhắc, khó gần. Nhưng bây giờ tôi nhận thấy ông ta là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, giậu đổ bìm leo! Rõ ràng tôi đã bị đánh lừa bởi vẻ ngoài đạo mạo, đường hoàng, chính trực của ông ta.

Thanh Hoành đánh lái, cho xe chạy ra đường chính, cô vượt liền mấy xe phía trước, mắt vẫn nhìn thẳng, nói:

- Điều quan trọng nhất bây giờ là sự thật. Việc Cửu Thiều có phải là Ám Hoa hay không không phải một mình đội trưởng có thể kết luận. Tiếp theo sẽ có cuộc điều tra, chờ khi có kết quả, chúng ta sẽ biết ngay thôi.

Thực ra buổi tối đầu tiên sau khi lên du thuyền cô cũng từng có suy nghĩ đó: Liệu Cửu Thiều có phải Ám Hoa? Khi ấy anh đứng trên bục biểu diễn, tay trái kéo đàn, tay phải lướt dây, một khúc âm láy ma quỷ vang lên đã mở màn cho cơn ác mộng kinh hoàng này.

Hắn bán linh hồn mình cho quỷ dữ.

Cô gắng gượng xua đuổi suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Nếu anh đúng là Ám Hoa, đây sẽ là điều điên rồ nhất cô gặp phải trong đời mình.

Nhưng Hình Mẫn đã hành động nhanh hơn họ nghĩ. Ông điều động cảnh sát ở khu vực lân cận đến canh gác dọc hành lang bệnh viện, tất cả mọi người kể cả y bác sĩ của bệnh viện đều phải chịu sự kiểm tra kỹ càng khi ra vào.

Đừng nói có thể đến được phòng bệnh của Cửu Thiều, kể cả qua được hành lang này cũng rất khó khăn, bởi vì cảnh sát có mặt ở lối lên xuống các tầng và các cửa thang máy.

Nhã Ca mang theo thẻ cảnh sát, viện cớ kiểm tra danh tính của bệnh nhân nằm trong phòng VIP ở cuối dãy hành lang, để có thể đi ngang qua phòng của Cửu Thiều.

Cô lật mở sổ khám bệnh, bất giác nói:

- Diệp Vi? Cái tên quen quá.

Thanh Hoành vội chụm đầu lại xem:

- Đúng là chị Diệp Vi.

- Cậu quen cô ấy?

- Hồi xưa lúc hai nhà đi ăn với nhau, tôi từng gặp chị ấy.

Thực ra cô cũng không dám chắc Diệp Vi còn nhớ mình hay không. Ngày đó có rất đông người trong bữa tiệc, Diệp Vi vốn là con nhà danh giá lại xinh đẹp giỏi giang, nên vô số người muốn lấy lòng chị ấy. Cô đã nhìn thấy vẻ mỏi mệt, chán nản trên gương mặt chị ấy, nhưng không có cơ hội bắt chuyện.

Thanh Hoành viết một tờ giấy, đưa cho anh cảnh sát trực ban. Người đó kiểm tra kỹ lưỡng, thấy không có vấn đề gì liền giúp cô chuyển cho Diệp Vi.

Một lát sau, anh ta bước lại, gật đầu với họ:

- Cô Diệp Vi đã xác nhận các chị là khách của cô ấy, các chị có thể vào.

Nhã Ca và cô đi về phía cuối hành lang, lúc ngang qua phòng bệnh có cảnh sát đứng gác ngoài cửa, Nhã Ca ngoái đầu lại nhìn mấy lần, cô nói nhỏ:

- Chẳng nhìn thấy gì cả.

Thanh Hoành nghiêm chỉnh bước đi, không ngó ngang ngó dọc:

- Đừng ngoảnh lại nhìn mãi như thế.

Cô đến trước cửa phòng bệnh, gõ vài tiếng. Cánh cửa vốn chỉ khép hờ, gõ nhẹ cũng mở. Diệp Vi đứng bên cửa sổ phòng khách, trên tay là một bông hoa bách hợp. Cô quay lại và mỉm cười khi nhìn thấy Thanh Hoành:

- Lâu rồi không gặp em, không ngờ em đến thăm chị thế này. Cô ấy là bạn em à?

Nhã Ca tròn mắt, lắp ba lắp bắp:

- Tôi biết cô ấy là ai rồi…

Người phụ nữ này từng xuất hiện trên tạp chí tài chính, bên cạnh Tạ Doãn Thiệu, họ cùng xuất hiện trong một buổi cắt băng khánh thành. Bây giờ cô ấy đã là phu nhân của cậu cả nhà họ Tạ. Tất nhiên, bọn họ từng chì chiết, đay nghiến cô ấy suốt ba ngày liền. Tuy cô ấy rất xinh đẹp, nhưng vẻ thanh cao, kiêu ngạo của cô ấy khiến họ ngứa mắt, cho rằng không xứng với Tạ Doãn Thiệu. Bây giờ được gặp người thật việc thật, Nhã Ca không thể kìm nổi nỗi xúc động.

Diệp Vi ngoài đời còn đẹp hơn cả trên báo, đặc biệt là khí chất thoát tục của cô.

Thanh Hoành thẳng thắn nói:

- Thực ra em vốn không biết chị bị ốm, bọn em đến đây vì người bệnh ở phòng bên cạnh chị.

Diệp Vi tươi cười, cắm hoa vào lọ:

- Chị cũng thấy rất ngạc nhiên, em và Doãn Luy quan hệ rất tốt, nhưng em và chị xưa nay không thân thiết đến thế.

Cô mời họ ngồi, còn lịch sự hỏi họ muốn uống gì.

Thanh Hoành vội đáp:

- Không cần đâu chị, tụi em ngồi một lát thôi.

Diệp Vi chống cằm:

- Nhưng chị không biết gì để có thể nói cho em cả. Người bệnh ở phòng bên cạnh được đưa đến sáng nay, chị cũng không biết người đó là ai, chỉ e các em uổng công chuyến này rồi.

Trong một vài giây, Thanh Hoành đã muốn cho cô ấy biết sự thật, nhưng cô lập tức đập tan ý nghĩ này. Tuy rằng Diệp Vi có vẻ đã quên sạch chuyện theo đuổi Cửu Thiều trước đây, nhưng ai biết chị ấy đang nghĩ gì. Huống hồ, trong tình cảnh này dẫu cho chị ấy biết cũng chẳng để làm gì.

Cô ngẫm ngợi một lát, liền đứng lên và nói:

- Xin lỗi đã làm phiền chị, chúng em xin phép.

Diệp Vi cũng đứng lên:

- Để chị tiễn hai em.

Họ vừa ra đến cửa thì thấy phòng bên cạnh đang hỗn loạn. Cảnh sát tập trung trước cửa phòng của Cửu Thiều, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng. Người có cấp bậc cao nhất đứng ngoài cửa nói vọng vào bên trong:

- Anh có yêu cầu gì cứ nói, xin hãy thả những người vô can!

Nhã Ca bước đến, giơ thẻ cảnh sát cho người đó xem:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cần tôi giúp gì không?

Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng ho hắng, đáp:

- Khi nãy y tá của chúng tôi vào kiểm tra người bệnh trong phòng, người ấy đột nhiên tỉnh lại và uy hiếp y tá.

Thanh Hoành nhíu mày, Hình Mẫn vừa cử người đến giám sát phòng bệnh, Cửu Thiền liền tỉnh lại, và hành động không giống với tính cách của anh chút nào. Điều này hoàn toàn không hợp lý. Nhã Ca nói vọng vào trong:

- Cửu Thiều, đừng quá kích động, cho dù họ theo dõi cậu, cậu cũng không được uy hiếp y tá!

Thanh Hoành quay đầu nhìn và thấy Hình Mẫn cùng những người khác đang chạy đến. Ông nghiêm mặt hỏi:

- Bác sĩ, tình trạng bệnh nhân trong phòng thế nào rồi?

Vị bác sĩ lắc đầu:

- E là không được khả quan cho lắm, có lẽ não bộ người bệnh đã bị chấn thương dữ dội, khiến cho thần trí rối loạn. Thêm vào đó, tâm lý cảnh giác của người bệnh rất lớn, nên mới có hành động phòng vệ như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom