-
#6
Cửu Thiều cười ngất.
- Sao em tàn nhẫn với bản thân thế?
- Sự thật luôn tàn khốc như vậy.
- Em hỏi vậy anh cũng chịu, không biết trả lời thế nào, theo em thì vì sao?
- Nếu em biết thì đâu cần hỏi anh.
Cửu Thiều cúi xuống hôn cô.
- Thế thì đành chịu, anh cũng không rõ vì sao, cứ như trúng tà vậy.
Thanh Hoành vui vẻ:
- Có thể vì kiếp trước anh nợ em rất nhiều tiền, hoặc rất nhiều tình cảm, nên kiếp này phải trả nợ.
Thanh Hoành tỉnh giấc vào trưa hôm sau. Cô chỉ nhớ là đêm qua hai người đã trò chuyện rất lâu, về sau cô buồn ngủ thiếp đi, Cửu Thiều phải bế cô vào phòng.
Rửa mặt chải đầu xong, cô tìm khắp phòng trong phòng ngoài nhưng không thấy anh đâu.
Anh đang đứng đầu danh sách nghi phạm nguy hiểm, vậy mà vẫn ung dung tại ngoại, rõ ràng muốn trêu ngươi phía cảnh sát.
Cô bật máy tính tìm kiếm thông tin, kết quả cứu hộ du thuyền Đông Thái Bình Dương đã được đăng tải , tính đến nay, số người mất tích vẫn tiếp tục tăng cao, người ta đã vớt được một số thi thể nạn nhân và đang tiến hành chứng thực thân phận . Trong số đó phải kể đến một cánh tay gãy mà sau khi kiểm tra DNA, họ xác nhận là một phần di thể của công dân Trung Quốc, giới tính nam, tên Lăng Trác Viễn, cán bộ ngành công an. Người nhà của nạn nhân cũng xác nhận khuy măng sét cài tay áo chính là loại mà Lăng Trác Viễn thường cài khi còn sống.
Thanh Hoành nhắm nghiền mắt, rất lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại và đăng nhập vào hòm thư. Cô trả lời bức thư của Ám Hóa: “Rốt cụôc ngươi muốn gì?”
Nhưng bức thư bị đẩy trở lại với lý do sai địa chỉ gửi.
Đầu giờ chiều Cửu Thiều mới quay về.
Anh đeo chiếc ba lô chuyên dùng khi leo núi, mũ lưỡi trai kéo thấp, anh mở cửa bước vào, thấy vẻ mặt của cô thì thoáng sững sờ:
- Liên quan đến giám đốc Lăng?
Thanh Hoành không muốn giấu giếm, cô thẳng thắn đáp:
- Vâng… Em vừa đọc tin, người ta đã tìm thấy di thể của cậu anh.
Cửu Thiều đứng bất động, một lúc sau mới bỏ ba lô xuống, cúi đầu kiểm tra đồ đạc trong ba lô:
- Trước lúc lên đường thực hiện nhiệm vụ, đề phòng xảy ra tình huống xấu nhất, anh đã thuê một căn phòng bằng chứng minh nhân dân của người khác và chuẩn bị ít đồ dùng cần thiết.
Nhưng anh không ngờ tình huống xấu nhất ấy đã xảy ra.
Thanh Hoành im lặng, cô hiểu anh.
- Khi nào nghi thức bắt đầu?
- Ngày mai.
- … Anh không đi được.
Thanh Hoành không biết phải nói sao, nếu chỉ là những lời an ủi thông thường, cô nghĩ anh không cần đến nó. Đột nhiên, cô cảm thấy bi ai thay cho anh. Có lẽ do tính cách mạnh mẽ, cứng rắn của anh nên mọi người đều cho rằng phàm là việc gì anh cũng sẽ hoàn thành rất xuất sắc, anh không thể thất bại, cũng không bao giờ yếu đuối, bi lụy như những người khác.
Nhưng đúng là anh đã quen như vậy, nên anh thậm chí không biết phải thể hiện nỗi đau như thế nào.
Cô đứng lên, lặng lẽ đến sau lưng anh.
Cô thấy khóa ba lô mới kéo được một nửa, rõ ràng anh đang vờ kiểm tra đồ đạc để che giấu cảm xúc.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.
Cửu Thiều thoáng rùng mình, anh ngẩng đầu lên, cố ép mình cười:
- Anh không sao.
- Em bắt đầu cảm thấy việc anh trốn khỏi sự kiểm soát của hệ thống camera theo dõi là một sai lầm. Vì hành động này càng chứng tỏ anh có thể là nghi phạm.
- Chỉ là “có thể” mà thôi. Sau một tháng sẽ có kết quả điều tra. Nhưng khoảng thời gian này vô cùng quan trọng, anh không thể lãng phí.
- Đội trưởng nói, nội bộ chúng ta có kẻ phản bội.
- Có khả năng đó.
- Ám Hoa còn sống, vì vậy chắc chắn hắn nằm trong số những người may mắn sống sót.
Cửu Thiều đứng lên, cúi nhìn cô, như thể đang nhìn chú mèo con tinh nghịch trong nhà:
- Em không nên tham gia vào những chuyện này, không hợp với em.
Hầu hết đồng nghiệp trong Sở cảnh sát đều tới tham dự tang lễ của Lăng Trác Viễn.
Vừa vào bãi đỗ xe, Thanh Hoành liền nhận thấy hai bên đường có rất nhiều xe cảnh sát. Cửu Thiều không đến dự tang lễ là quyết định sáng suốt.
Từ bãi đỗ xe đi ra, Thanh Hoành chợt thấy một phụ nữ trung niên mặc bộ đồ đen từ đầu kia của bãi xe đi tới. Ở người phụ nữ ấy toát lên vẻ trang nhã, quý phái, trên tay bà là một bó hoa ly màu trắng.
Bà nhìn giỏ hoa trên tay Thanh Hoành rồi lại nhìn cô và nhận xét:
- Giỏ hoa rất đẹp.
Thanh Hoành lịch sự đáp lại:
- Hoa của bác cũng vậy.
Người phụ nữ khẽ nhướn mày:
- Cháu có biết hoa này tượng trưng cho điều gì không?
Tượng trưng cho sự tưởng nhớ.
Thanh Hoành gật đầu:
- Cháu biết.
Người đó nhìn cô một lát, đột nhiên hỏi:
- Bác thấy cháu rất quen, tên cháu là Chử Thanh Hoành? – Bà liền chìa tay ra: - Bác là Lăng Trác Ninh.
Thanh Hoành biết bà là ai. Bà không chỉ là chị gái của giám đốc Sở cảnh sát, bà còn thường xuyên xuất hiện trên báo chí với danh tiếng của một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng và giáo sư thỉnh giảng của khoa âm nhạc một trường đại học nào đó. Nhưng câu nói tiếp theo của bà khiến Thanh Hoành không khỏi bối rối:
- Bác đã nghe Cửu Thiều kể về cháu, Cửu Thiều là con trai bác.
Thanh Hoành đáp:
- Xin lỗi bác, cháu không nhận ra bác, bác trẻ quá!
Lăng Trác Ninh tươi cười, nhưng nhanh chóng lấy lại nghiêm nghị:
- Cháu thật khéo ăn nói, tuổi tác là thứ không thay đổi được, tuổi này rồi, còn trẻ trung gì nữa.
Bãi đỗ xe cách lễ đường một đoạn khá dài, Thanh Hoành thầm cầu mong mau chóng đến được đó, cô lo lắng, nếu mẹ Cửu Thiều hỏi cô tin tức về anh, cô phải trả lời thế nào?
May mà Lăng Trác Ninh không khiến cô phải khó xử, bà bắt đầu cuộc chuyện một cách rất tự nhiên:
- Cháu có biết vì sao chúng tôi đặt tên con trai mình như vậy không? Bởi vì chồng bác là giảng viên khoa Toán còn bác giảng dạy âm nhạc, tên gọi đó là sự dung hòa hai lĩnh vực của chúng tôi.
Nghe bà nói vây, Thanh Hoành lập tức nhớ đến nhà toán học trứ danh Tần Cửu Thiều thời Nam Tống, người viết bộ sách Số thư cửu chương nổi tiếng và câu thơ:
Nhạc Cửu Thiều năm âm biến tấu
Bạn tri âm bốn cõi tề trung
Tên gọi ấy là kết tinh tình yêu của hai người, quả nhiên họ đã rất khổ công khi tìm tên cho con trai mình.
Lăng Trác Ninh nói tiếp:
- Cửu Thiều rất giống bác. Hồi nhỏ nó là đứa bé trầm tĩnh, ít nói, giống hệt con gái, thường bị đám con trai hàng xóm bắt nạt, nên bác cho nó đi học võ từ nhỏ. Thằng bé rất trượng nghĩa, luôn bênh vực công lý, nên mới quyết định từ bỏ nghề y mà vào ngành cảnh sát. – Bà dừng bước. – Bác có thể lấy tư cách của một người đã làm mẹ gần ba mươi năm đảm bảo với cháu rằng, người ta có thể khen ngợi thằng bé thông minh, mạnh mẽ, kiên cường, nhưng theo bác, những ưu điểm đó không là gì so với nguyên tắc bất khả lay biến của nó về lẽ đúng- sai, xấu –tốt.
Thanh Hoành đã bắt đầu hiểu vì sao bà lại nói những điều này với cô. Thì ra không phải bà hoàn toàn không hay biết việc Cửu Thiều bị theo dõi, giám sát, nhưng bà biết rằng bà “không nên” biết những chuyện đó, vì vậy mới vờ như không hay biết. Những bà đã khéo léo nói với cô rằng, với tư cách một người mẹ, bà khẳng định Cửu Thiều tuyệt đối không phải là Ám Hoa.
Thanh Hoành đưa mắt nhìn về phía trước, linh đường đã ở ngay trước mặt.
- Cháu thì nghĩ, tinh thần cảnh giác và khả năng gìn giữ thực lực bản thân của anh ấy cũng rất đáng nể.
Lăng Trác Ninh vỗ nhẹ cánh tay cô:
- Vậy thì bác yên tâm rồi. Bác giao Cửu Thiều cho cháu, mong cháu không từ chối.
Thanh Hoành bị bất ngờ:
- Giao cho cháu?
Bà mỉm cười:
- Bác rất mến cháu, bác nghĩ mình không nhìn lầm người.
Di thể của giám đốc Lăng chỉ là một cánh tay gãy.
Thanh Hoành đã thức trắng đêm để chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng nổi khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này. Cánh tãy gãy ấy giống hệt một cánh tay làm bằng sáp, trông như thật, kể cả tay áo bao bọc cánh tay ấy và cả khuy măng sét màu đỏ trên cổ tay.
Cô đặt giỏ hoa ở một góc linh đường, lúc quay lại thì thấy Lăng phu nhân bước đến, ôm chầm lấy cô:
- Cháu đến rồi à.
Trong phút chốc, Thanh Hoành cảm thấy mình như mất đi khả năng ngôn ngữ, cũng giống như hôm qua, lúc cô muốn an ủi Cửu Thiều vậy. Cô không biết phải nói gì, vì cô cũng từng trải qua cảnh ngộ mất đi người thân yêu nhất, nên cô hiểu, trong lúc này, nói gì cũng là thừa, cũng là vô nghĩa.
Rất lâu sau, cô mới khẽ vỗ vai Lăng phu nhân:
- Cháu xin lỗi.
- Sao em tàn nhẫn với bản thân thế?
- Sự thật luôn tàn khốc như vậy.
- Em hỏi vậy anh cũng chịu, không biết trả lời thế nào, theo em thì vì sao?
- Nếu em biết thì đâu cần hỏi anh.
Cửu Thiều cúi xuống hôn cô.
- Thế thì đành chịu, anh cũng không rõ vì sao, cứ như trúng tà vậy.
Thanh Hoành vui vẻ:
- Có thể vì kiếp trước anh nợ em rất nhiều tiền, hoặc rất nhiều tình cảm, nên kiếp này phải trả nợ.
Thanh Hoành tỉnh giấc vào trưa hôm sau. Cô chỉ nhớ là đêm qua hai người đã trò chuyện rất lâu, về sau cô buồn ngủ thiếp đi, Cửu Thiều phải bế cô vào phòng.
Rửa mặt chải đầu xong, cô tìm khắp phòng trong phòng ngoài nhưng không thấy anh đâu.
Anh đang đứng đầu danh sách nghi phạm nguy hiểm, vậy mà vẫn ung dung tại ngoại, rõ ràng muốn trêu ngươi phía cảnh sát.
Cô bật máy tính tìm kiếm thông tin, kết quả cứu hộ du thuyền Đông Thái Bình Dương đã được đăng tải , tính đến nay, số người mất tích vẫn tiếp tục tăng cao, người ta đã vớt được một số thi thể nạn nhân và đang tiến hành chứng thực thân phận . Trong số đó phải kể đến một cánh tay gãy mà sau khi kiểm tra DNA, họ xác nhận là một phần di thể của công dân Trung Quốc, giới tính nam, tên Lăng Trác Viễn, cán bộ ngành công an. Người nhà của nạn nhân cũng xác nhận khuy măng sét cài tay áo chính là loại mà Lăng Trác Viễn thường cài khi còn sống.
Thanh Hoành nhắm nghiền mắt, rất lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại và đăng nhập vào hòm thư. Cô trả lời bức thư của Ám Hóa: “Rốt cụôc ngươi muốn gì?”
Nhưng bức thư bị đẩy trở lại với lý do sai địa chỉ gửi.
Đầu giờ chiều Cửu Thiều mới quay về.
Anh đeo chiếc ba lô chuyên dùng khi leo núi, mũ lưỡi trai kéo thấp, anh mở cửa bước vào, thấy vẻ mặt của cô thì thoáng sững sờ:
- Liên quan đến giám đốc Lăng?
Thanh Hoành không muốn giấu giếm, cô thẳng thắn đáp:
- Vâng… Em vừa đọc tin, người ta đã tìm thấy di thể của cậu anh.
Cửu Thiều đứng bất động, một lúc sau mới bỏ ba lô xuống, cúi đầu kiểm tra đồ đạc trong ba lô:
- Trước lúc lên đường thực hiện nhiệm vụ, đề phòng xảy ra tình huống xấu nhất, anh đã thuê một căn phòng bằng chứng minh nhân dân của người khác và chuẩn bị ít đồ dùng cần thiết.
Nhưng anh không ngờ tình huống xấu nhất ấy đã xảy ra.
Thanh Hoành im lặng, cô hiểu anh.
- Khi nào nghi thức bắt đầu?
- Ngày mai.
- … Anh không đi được.
Thanh Hoành không biết phải nói sao, nếu chỉ là những lời an ủi thông thường, cô nghĩ anh không cần đến nó. Đột nhiên, cô cảm thấy bi ai thay cho anh. Có lẽ do tính cách mạnh mẽ, cứng rắn của anh nên mọi người đều cho rằng phàm là việc gì anh cũng sẽ hoàn thành rất xuất sắc, anh không thể thất bại, cũng không bao giờ yếu đuối, bi lụy như những người khác.
Nhưng đúng là anh đã quen như vậy, nên anh thậm chí không biết phải thể hiện nỗi đau như thế nào.
Cô đứng lên, lặng lẽ đến sau lưng anh.
Cô thấy khóa ba lô mới kéo được một nửa, rõ ràng anh đang vờ kiểm tra đồ đạc để che giấu cảm xúc.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.
Cửu Thiều thoáng rùng mình, anh ngẩng đầu lên, cố ép mình cười:
- Anh không sao.
- Em bắt đầu cảm thấy việc anh trốn khỏi sự kiểm soát của hệ thống camera theo dõi là một sai lầm. Vì hành động này càng chứng tỏ anh có thể là nghi phạm.
- Chỉ là “có thể” mà thôi. Sau một tháng sẽ có kết quả điều tra. Nhưng khoảng thời gian này vô cùng quan trọng, anh không thể lãng phí.
- Đội trưởng nói, nội bộ chúng ta có kẻ phản bội.
- Có khả năng đó.
- Ám Hoa còn sống, vì vậy chắc chắn hắn nằm trong số những người may mắn sống sót.
Cửu Thiều đứng lên, cúi nhìn cô, như thể đang nhìn chú mèo con tinh nghịch trong nhà:
- Em không nên tham gia vào những chuyện này, không hợp với em.
Hầu hết đồng nghiệp trong Sở cảnh sát đều tới tham dự tang lễ của Lăng Trác Viễn.
Vừa vào bãi đỗ xe, Thanh Hoành liền nhận thấy hai bên đường có rất nhiều xe cảnh sát. Cửu Thiều không đến dự tang lễ là quyết định sáng suốt.
Từ bãi đỗ xe đi ra, Thanh Hoành chợt thấy một phụ nữ trung niên mặc bộ đồ đen từ đầu kia của bãi xe đi tới. Ở người phụ nữ ấy toát lên vẻ trang nhã, quý phái, trên tay bà là một bó hoa ly màu trắng.
Bà nhìn giỏ hoa trên tay Thanh Hoành rồi lại nhìn cô và nhận xét:
- Giỏ hoa rất đẹp.
Thanh Hoành lịch sự đáp lại:
- Hoa của bác cũng vậy.
Người phụ nữ khẽ nhướn mày:
- Cháu có biết hoa này tượng trưng cho điều gì không?
Tượng trưng cho sự tưởng nhớ.
Thanh Hoành gật đầu:
- Cháu biết.
Người đó nhìn cô một lát, đột nhiên hỏi:
- Bác thấy cháu rất quen, tên cháu là Chử Thanh Hoành? – Bà liền chìa tay ra: - Bác là Lăng Trác Ninh.
Thanh Hoành biết bà là ai. Bà không chỉ là chị gái của giám đốc Sở cảnh sát, bà còn thường xuyên xuất hiện trên báo chí với danh tiếng của một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng và giáo sư thỉnh giảng của khoa âm nhạc một trường đại học nào đó. Nhưng câu nói tiếp theo của bà khiến Thanh Hoành không khỏi bối rối:
- Bác đã nghe Cửu Thiều kể về cháu, Cửu Thiều là con trai bác.
Thanh Hoành đáp:
- Xin lỗi bác, cháu không nhận ra bác, bác trẻ quá!
Lăng Trác Ninh tươi cười, nhưng nhanh chóng lấy lại nghiêm nghị:
- Cháu thật khéo ăn nói, tuổi tác là thứ không thay đổi được, tuổi này rồi, còn trẻ trung gì nữa.
Bãi đỗ xe cách lễ đường một đoạn khá dài, Thanh Hoành thầm cầu mong mau chóng đến được đó, cô lo lắng, nếu mẹ Cửu Thiều hỏi cô tin tức về anh, cô phải trả lời thế nào?
May mà Lăng Trác Ninh không khiến cô phải khó xử, bà bắt đầu cuộc chuyện một cách rất tự nhiên:
- Cháu có biết vì sao chúng tôi đặt tên con trai mình như vậy không? Bởi vì chồng bác là giảng viên khoa Toán còn bác giảng dạy âm nhạc, tên gọi đó là sự dung hòa hai lĩnh vực của chúng tôi.
Nghe bà nói vây, Thanh Hoành lập tức nhớ đến nhà toán học trứ danh Tần Cửu Thiều thời Nam Tống, người viết bộ sách Số thư cửu chương nổi tiếng và câu thơ:
Nhạc Cửu Thiều năm âm biến tấu
Bạn tri âm bốn cõi tề trung
Tên gọi ấy là kết tinh tình yêu của hai người, quả nhiên họ đã rất khổ công khi tìm tên cho con trai mình.
Lăng Trác Ninh nói tiếp:
- Cửu Thiều rất giống bác. Hồi nhỏ nó là đứa bé trầm tĩnh, ít nói, giống hệt con gái, thường bị đám con trai hàng xóm bắt nạt, nên bác cho nó đi học võ từ nhỏ. Thằng bé rất trượng nghĩa, luôn bênh vực công lý, nên mới quyết định từ bỏ nghề y mà vào ngành cảnh sát. – Bà dừng bước. – Bác có thể lấy tư cách của một người đã làm mẹ gần ba mươi năm đảm bảo với cháu rằng, người ta có thể khen ngợi thằng bé thông minh, mạnh mẽ, kiên cường, nhưng theo bác, những ưu điểm đó không là gì so với nguyên tắc bất khả lay biến của nó về lẽ đúng- sai, xấu –tốt.
Thanh Hoành đã bắt đầu hiểu vì sao bà lại nói những điều này với cô. Thì ra không phải bà hoàn toàn không hay biết việc Cửu Thiều bị theo dõi, giám sát, nhưng bà biết rằng bà “không nên” biết những chuyện đó, vì vậy mới vờ như không hay biết. Những bà đã khéo léo nói với cô rằng, với tư cách một người mẹ, bà khẳng định Cửu Thiều tuyệt đối không phải là Ám Hoa.
Thanh Hoành đưa mắt nhìn về phía trước, linh đường đã ở ngay trước mặt.
- Cháu thì nghĩ, tinh thần cảnh giác và khả năng gìn giữ thực lực bản thân của anh ấy cũng rất đáng nể.
Lăng Trác Ninh vỗ nhẹ cánh tay cô:
- Vậy thì bác yên tâm rồi. Bác giao Cửu Thiều cho cháu, mong cháu không từ chối.
Thanh Hoành bị bất ngờ:
- Giao cho cháu?
Bà mỉm cười:
- Bác rất mến cháu, bác nghĩ mình không nhìn lầm người.
Di thể của giám đốc Lăng chỉ là một cánh tay gãy.
Thanh Hoành đã thức trắng đêm để chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng nổi khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này. Cánh tãy gãy ấy giống hệt một cánh tay làm bằng sáp, trông như thật, kể cả tay áo bao bọc cánh tay ấy và cả khuy măng sét màu đỏ trên cổ tay.
Cô đặt giỏ hoa ở một góc linh đường, lúc quay lại thì thấy Lăng phu nhân bước đến, ôm chầm lấy cô:
- Cháu đến rồi à.
Trong phút chốc, Thanh Hoành cảm thấy mình như mất đi khả năng ngôn ngữ, cũng giống như hôm qua, lúc cô muốn an ủi Cửu Thiều vậy. Cô không biết phải nói gì, vì cô cũng từng trải qua cảnh ngộ mất đi người thân yêu nhất, nên cô hiểu, trong lúc này, nói gì cũng là thừa, cũng là vô nghĩa.
Rất lâu sau, cô mới khẽ vỗ vai Lăng phu nhân:
- Cháu xin lỗi.
Bình luận facebook