• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Âm láy ma quỷ (1 Viewer)

  • #8

Một lát sau, Cửu Thiều mở mắt, nói:

- Không sao, dù biết em nói dối nhưng anh cũng sẽ không lật tẩy em, nếu lời nói dối ấy không vi phạm nguyên tắc của anh.

Đáng ghét quá, cô không còn chút tự do nào cho hoạt động tâm lý của mình nữa ư?

Cửu Thiều mát xa vai và lưng cho cô, dùng lực vừa đủ:

- Còn khó chịu nữa không?

- Lần đầu không tránh được bị đau, điều này không phải là do “kỹ thuật” của anh kém đâu.

Thanh Hoành ngoan ngoãn nằm bò trên thành bồn, tận hưởng dịch vụ mát xa tại nhà. Bầu không khí giữa hai người mới vui vẻ, hòa thuận làm sao. Thanh Hoành chợt nhớ, mấy hôm trước, khi cô nói muốn tham gia vào một vụ án liên quan đến Ám Hoa, anh đã từ chối dứt khoát. Đang lúc vui vẻ, thân mật thế này, nếu cô nhắc lại một lần nữa, thêm chút nũng nịu, biết đâu anh lại chịu cũng nên. Nào ngờ, mới nói được nửa câu đã bị anh cắt ngang:

- Không được.

- Vì sao?

Thanh Hoành tức giận xoay người lại, suýt nữa thì gãy lưng.

- Em đi theo anh, anh không chuyên tâm làm việc được.

- Đó là việc của anh, anh nên học cách kìm chế bản thân.

Cửu Thiều nâng mặt cô lên, hỏi nghiêm túc:

- Theo em, ưu điểm lớn nhất của anh là gì?

Tính tình cổ quái, động một cái là giận dỗi vì những chuyện nhỏ nhặt không đâu, nhưng cũng không thể nói anh cảm tính, vì anh ứng xử rất già dặn, chín chắn. Chỉ có điều, anh không thích lấy lòng người khác mà thôi. Nhưng như thế cũng là khuyết điểm đấy chứ.

- Không nghĩ ra được à? – Anh nheo mắt. – Đó là, rất có chủ kiến.

Thanh Hoành suy ngẫm một lát, nhận thấy cô chắc chắn không thể thắng anh khi nói lý lẽ, liền chuyển sang kế sách làm nũng:

- Quan hệ của chúng ta đã sâu đậm đến mức này rồi, anh vẫn không chịu chia sẻ với em hay sao? Anh thừa biết em rất coi trọng việc đó.

Cửu Thiều nghiêm mặt:

- Thế nên em cho rằng anh cần phải báo cáo với em mọi việc?

Thanh Hoành sững sờ trước câu nói của anh, tiếp theo đó là lửa giận bừng bừng:

- Ý anh là gì?

- Anh phải hỏi em mới đúng.

Ánh mắt anh sắc lạnh.

- Anh muốn biết, rốt cục em coi anh là gì? Khi muốn đạt mục đích, em sẽ dọn đường cho mình bằng cách phát tình cảm và sự quan tâm cho anh. Ví như lúc trước, vì muốn có được thông tin, em giả vờ ghen tuông, đòi kiểm tra anh. Lúc ấy anh đã rất vui, nhưng sự thực là gì? Bây giờ em lại lợi dụng quan hệ của chúng ta để đưa ra yêu cầu này. Rốt cuộc, em coi anh là gì hả?

Thanh Hoành cảm thấy máu đang dâng lên não, cô đứng phắt dậy, bỏ ra ngoài, lấy khăn tắm quấn quanh người và ném chiếc khăn tắm còn lại lên đầu Cửu Thiều:

- Tiêu Cửu Thiều, anh là đồ khốn!

Lúc trước vẫn còn vui vẻ, thân ái, chớp mắt một cái, cô đã muốn xông đến tẩn cho anh một trận. Tất nhiên, cô không đến nỗi giận quá mất khôn, cô thừa hiểu sử dụng bạo lực với anh không ăn thua, cô không phải đối thủ của anh. Cô hầm hầm mặc quần áo, ra khỏi phòng, xuyên qua phòng khách, lao ra cửa.

Xuống đến chân tòa nhà cô mời nhận ra một vấn đề hết sức quan trọng: Chủ căn hộ là cô, vì sao cãi nhau với anh mà cô phải rời khỏi nhà mình? Đúng ra, người bị đuổi ra khỏi nhà anh mới phải chứ?

Cô thò tay vào túi áo tìm kiếm nhưng không tìm được xu nào, vậy thì không thể bắt xe đến quán ăn đêm gần đây được. Cô quay đầu lại, ngước nhìn tòa nhà cao tầng sau lưng mình, cảm thấy bực bội vô cùng. Phải về nhà trong tâm trạng này chẳng thoải mái chút nào.

Thế là cô cứ lang thang, ra khỏi tiểu khu mình sinh sống. Bảo vệ khu vực nhìn thấy cô liền trêu chọc:

- Muộn vậy vẫn ra ngoài sao?

Thanh Hoành kéo cao áo khoác, rảo bước thật nhanh:

- Không ngủ được, ra ngoài đi dạo.

Cô lang thang trên phố, loáng một cái đã đến ngã tư, đèn xanh cho phép người đi bộ sang đường. Cô định bước qua thì một chiếc xe hơi thể thao màu đen đánh võng sượt qua cô. Cô nhìn theo chiếc xe lượn một đoạn thì đâm sầm vào rào chắn đường, sau đó đứng im. Cô đoán chủ xe chắc chắn phê thuốc hoặc say rượu. Cô lấy làm tiếc vì không mang theo thẻ công an, bằng không chắc chắn sẽ phải dọa cho hắn sợ mới được. Cô đi thêm một đoạn nữa thì thấy siêu thị 7- Eleven, cô tới đó, gọi nhờ điện thoại báo cảnh sát, rồi mới chầm chậm quay về. Lúc ra khỏi nhà mang theo cục tức to tướng, nhưng sau khi dạo qua bao nhiêu đường phố, cơn giận đã dần tiêu tan. Lúc quay về cô mới nhận ra mình đã đi xa đến vậy.

Những lúc giận quá mất khôn thường làm ra những việc ngớ ngẩn, Thanh Hoành thầm nghĩ, có lẽ phải xem lại bản thân mới được. Lúc nào cô cũng ỷ vào vị thế của mình trong tình yêu mà không để tâm đến cảm xúc của anh, cô đã sai. Rõ ràng giữa họ không nên tồn tại mối quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng, nhưng sự hiểu lầm vẫn luôn xảy ra.

Rất lâu sau cô mới về đến khu nhà của mình, chợt thấy đèn điện trong tòa nhà nhấp nháy vài cái rồi tắt phụt. Khu nhà chìm trong bóng tối.

Đến chân tòa nhà cô ở, cô ấn gọi phòng quản lý, họ bận máy suốt, một lúc sau mới có người nghe máy, nhưng có vẻ họ cũng đang rối như canh hẹ. Cô nghe thấy ai đó giải thích, khu nhà cúp điện tạm thời là do họ phải kiểm tra đột xuất đường điện trong khu vực, nhưng sẽ nhanh chóng có điện lại.

Mất điện nên thang máy không thể hoạt động, công suất máy phát điện của khu nhà này rất thấp, chỉ đủ để cấp điện chiếu sáng.

Thanh Hoành nói thêm vài câu rồi gác máy.

Cũng phải, đêm hôm thế này ai còn mò ra ngoài mà cần đi thang máy nữa. Những người phải trực đêm thì chưa đến giờ giao ban.

Cô tưởng tượng ra hai mươi tầng lầu và quyết định chờ có điện. Thế là cô bèn ngồi đợi trên bậc cửa bên ngoài cửa kính. Phía trước là ánh sáng nhờ nhờ của đèn chiếu sáng khẩn cấp, côn trùng chen nhau bay về phía nguồn sáng ấy, va rào rào vào chụp đèn.

Đang mải nhìn cảnh tượng ấy, chợt cô nghe thấy sau lưng có tiếng mở cửa. Cô quay đầu lại, bắt gặp Cửu Thiều trong trang phục quần dài áo sơ mi, vạt áo nhàu nhĩ, xộc xệch, không chỉnh tề chút nào.

Một lúc sau anh mới bước lại, ngồi xuống cạnh cô, khẽ nói:

- Anh xin lỗi.

Hơi thở của anh khá gấp gáp, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thanh Hoành không hiểu anh đã làm gì mà thành ra như vậy, rõ ràng quần áo xộc xệch và mồ hôi nhễ nhại thế này là kết quả của việc vận động mạnh.

Cửu Thiều lặp lại:

- Anh xin lỗi.

Thanh Hoành quyết định không gây khó dễ cho anh thêm nữa:

- Lỗi cũng tại em, lựa không đúng lúc khi đưa ra đề nghị, gây hiểu lầm rằng em muốn lợi dụng anh.

Cửu Thiều nắm tay cô, lòng bàn tay anh ẩm ướt.

Cô hỏi:

- Anh làm gì mà thở hồng hộc thế?

- Anh vừa chạy xuống tìm em thì khu nhà mất điện, tìm quanh đây không thấy em đâu, cứ nghĩ em lên nhà rồi, thế là lại leo thang bộ đi lên. Nhưng đến nơi vẫn không thấy em đâu, anh lo quá.

Cô kéo tay anh dậy:

- Có vẻ sẽ cúp điện lâu đấy, chúng ta lên thôi.

Anh để mặc cô kéo mình đi. Leo được khoảng hai tầng thì Thanh Hoành cảm thấy tuyệt vọng khi ngẩng đầu nhìn vòng xoáy tít mù trên đầu:

- Em đi không nổi, anh cõng em.

Cửu Thiều lập tức cúi xuống, cõng cô trên lưng. Gáy anh ướt đẫm mồ hôi, bước chân vững chắc, cô nằm trên lưng anh và không hề cảm thấy khó chịu.

Không biết họ đã lên tầng thứ bao nhiêu, cô chỉ nghe thấy hơi thở ngày một nặng nề của anh vang vọng trong không gian. Anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, mà giờ lại phải cõng một người leo cầu thang bộ, điều này quả là cực hình đối với anh. Cô ghé sát tai anh, nói:

- Thôi được rồi, em cố tình chọc tức anh đấy, thực ra em vẫn đi được.

Cửu Thiều ngừng một lát,anh bảo:

- Cứ để anh cõng em.

- Không cần đâu, anh thả em xuống, em tự đi được.

Cô muốn trượt xuống, nhưng đã bị anh ghìm chặt hơn. Anh kiên quyết như vậy nên cô cũng không giằng co thêm nữa, càng co kéo chỉ càng khiến anh mất sức. Thanh Hoành cảm thấy tình yêu của họ giống hệt câu chuyện tình yêu trong bệnh viện tâm thần. Mỗi lần cãi cọ, giận dỗi đều không phải vì cô thiếu dịu dàng, thương yêu, cũng không phải vì anh lăng nhăng, trăng hoa, mà chỉ vì một kẻ tên là Ám Hoa. Điều này thật ngớ ngẩn.

- Khi nãy em đã suy nghĩ về nhiều chuyện, em thấy rằng chúng ta không nên tranh cãi về Ám Hoa nữa. – Cô khẽ nói. – Cuộc sống và tình yêu của em bị hủy hoại bởi một kẻ em chưa từng biết mặt và cũng không rõ có thực sự tồn tại hay không. Điều này là không đáng. Chỉ riêng về điểm này thôi, em cũng nên xin lỗi anh.

Cửu Thiều mỉm cười:

- Không sao.

- Còn nữa, em đang trong thời kỳ an toàn, điều này là sự thật.

- … Không phải cũng không sao, anh sẽ chịu trách nhiệm

Xã hội hiện đại, nhịp sống với tiết tấu nhanh, vội vã, thời nay phàm mọi chuyện đều là sự tự nguyện giữa đôi bên, đâu thể nói ai phải chịu trách nhiệm với ai. Cô hiểu, nhưng không nói.

- Dù vậy, em cũng không thể chấp nhận việc anh đẩy em ra ngoài rìa toàn bộ vụ án này. Anh không chịu cho em đi cùng, nhưng nếu em cứ bám theo anh thì anh làm gì được? Anh đang trong tình cảnh khó xử, không thể làm nhiều việc, anh cần một người trợ giúp anh, đúng không?

Cửu Thiều lắc đầu bất lực khi thấy cô vòng vo mấy hồi cuối cùng vẫn lái câu chuyện về chủ đề này.

- Nếu có thể, anh rất muốn bổ đầu em ra để chiêm ngưỡng cấu tạo đại não của em.

- Vì sao? Em cho rằng cách nghĩ của em mới là suy nghĩ của người bình thường. Có thể em không bao giờ chạm được vào sự thật dù đã đến rất gần rất gần nó, nhưng em vẫn muốn thử.

Nếu muốn dùng phép so sánh thì có thể nói, cô giống như cô bé hiếu động trong truyện tranh giành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, còn anh là ông cụ lúc nào cũng thở dài than vãn, hướng đi sai thì càng cố gắng bao nhiêu càng sai lầm bấy nhiêu.

- Thực lòng, trước lúc lên đường anh không dám chắc mình sẽ tóm được Ám Hoa. Tương tự, anh nghĩ Ám Hoa cũng không chắc chắn có thể dồn anh vào chỗ chết. – Giọng nói ôn tồn, điềm đạm của Cửu Thiều thoảng vẻ xúc động. – Nhưng điều khiến anh không thể tha thứ cho bản thân là khi cậu anh phát tín hiệu ra lệnh cho cả đội đưa tất cả hành khách rời khỏi tàu, anh đã không đi tìm cậu ngay. Lúc đó, cậu đã bị Ám Hoa khống chế.

Anh đã mất cậu, anh không thể lại mất em. Em chính là điểm yếu của anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom