• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Âm láy ma quỷ (1 Viewer)

  • Chương 7: #1 - Biến tấu

Thanh Hoành về phòng sắp xếp hành lý, cô cố gắng tinh giản tối đa những thứ có thể mang theo, để nhét vừa một ba lô nhỏ. Đôi giày thể thao nhãn hiệu GEOX cô mua mấy năm trước nhằm tham gia hoạt động của câu lạc bộ leo núi nhưng vì công việc bận rộn, không có thời gian, nên đôi giày cứ nằm im lìm trong hộp, thì nay đã được dịp phát huy tác dụng.

Sắp xếp xong đồ đạc nhưng cô không dám đi ngủ, vì lo sợ hôm sau khi cô tỉnh giấc, Cửu Thiều đã xách hành lý đi mất, muốn tìm được anh sẽ rất tốn thời gian và công sức.

Nghĩ vậy, cô quyết định ngồi gật gù trên sofa trong phòng khách. Đến nửa đêm, nghe thấy tiếng kẹt cửa, cô lập tức bật dậy, và thấy Cửu Thiều rời khỏi phòng với chiếc ba lô leo núi chuyên dụng trên vai. Cô ngó di động, lúc này là bốn giờ mười lăm phút sáng.

Cô nhanh nhẹn khoác ba lô lên vai, đi ra cửa xỏ giày.

Cửu Thiều quan sát hành động của cô, anh khẽ nhướn mày, nhưng sau cùng không nói gì cả.

Họ ra khỏi nhà, kẻ trước người sau, Cửu Thiều bước rất nhanh, không có ý định chờ Thanh Hoành, nên cô đành gắng theo, những lúc bị bỏ xa, cô phải chạy cho kịp.

Đi được một đoạn, Cửu Thiều vẫy chiếc taxi vừa chạy tới, mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Thanh Hoành mở cửa ngồi hàng ghế sau, cô nghe Cửu Thiều nói với tài xế:

- Ra ga tàu hỏa.

Đúng là vào thời điểm nhạy cảm này, anh chỉ có thể ngồi tàu hỏa hoặc đi xe khách đường dài. Những người sống sót sau vụ nổ tàu Đông Thái Bình Dương không nhiều, cô quen hầu hết những người đó, chỉ riêng về điểm này, cô cảm thấy rất tự tin vì biết rằng thông tin cô có được chắc chắn nhiều hơn anh.

Sáng sớm nên đường phố vắng tanh, họ đến ga tàu rất nhanh. Vì còn sớm, nhà ga chưa mở cửa bán vé, nhưng đám cò vé, phe vé đã lượn lờ quanh đó. Cửu Thiều rút ví định mua, nhưng Thanh Hoành đã nhanh tay hơn:

- Cho hai vé đi thành phố Tân.

Anh liếc nhìn cô mà không nói. Tay cò vé ngạc nhiên nhìn họ, nhận tiền và giao vé, anh ta còn đùa:

- Vợ chồng trẻ cãi cọ à?

Thanh Hoành nắm chặt cặp vé.

- Em biết người anh nghi ngờ nhất hiện nay là Thẩm Dật, anh ta sống ở thành phố Tân.

Cửu Thiều nhìn cô, trông anh có vẻ khá mệt mỏi vì sự ngang bướng của cô.

- Em không cần phải đi.

- Em muốn đi.

Dường như đã bị cô đánh bại, anh thở dài cầm vé tàu:

- Đi thôi.

Thanh Hoành vui sướng, sóng vai bên anh.

- Nếu anh sớm thỏa hiệp thì đã không chịu cảnh bại trận thế này.

Tàu đi thành phố Tân nhanh chóng vào ga, họ lên tàu. Chạy theo anh cả đêm, không ngủ, Thanh Hoành mệt và buồn ngủ ríu cả mắt, nên vừa vào chỗ cô đã thiếp đi trên vai anh.

Cô tỉnh lại vừa lúc đoàn tàu bắt đầu đi vào đường hầm dài và tối. Cô khẽ động đậy, Cửu Thiều lập tức mở mắt. Anh ngồi thẳng dậy, duỗi dài hai chân, đưa tay lên nhìn đồng hồ:

- Trưa rồi, đi ăn nào.

Họ len qua dòng người, đi về phía nhà ăn. Lúc đầu Cửu Thiều đút tay túi quần thong thả cất bước, nhưng đột nhiên anh bước rất nhanh, Thanh Hoành cũng tăng tốc theo anh, vừa đi cô vừa ngoảnh lại thì thấy có ai đó đang bám theo họ. Cô chưa kịp hỏi gì, đã thấy Cửu Thiều đi chậm lại, chốc chốc lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Cô cũng ngó theo anh nhưng không phát hiện thấy điều gì đáng ngờ.

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành bám anh thật chặt.

Đúng lúc đó, đoàn tàu giảm tốc vào ga kế tiếp. Khi tàu dừng lại, Cửu Thiều đến nhà ăn mua hai suất cơm hộp, sau đó họ ngồi ăn bên cửa sổ.

Thanh Hoành hỏi:

- Lúc nãy anh sao thế? Có người theo dõi chúng ta?

Anh đặt tay lên môi, ra hiệu cho cô im lặng.

Mười lăm phút sau, thời gian dừng nghỉ đã hết, anh bỏ hộp cơm vào thùng rác, quay về chỗ ngồi trong toa hành khách. Thanh Hoành không ăn được cơm hộp trên tàu, cô cũng không thấy đói, nên chỉ xúc vài miếng rồi bỏ lại. Loa phát thanh trên tàu vang lên thông báo tàu sắp chuyển bánh, hồi còi báo hiệu vang lên, đoàn tàu rùng mình chuyển động.

Bỗng Cửu Thiều chạy như bay ra ngoài cửa toa tàu. Lúc này Thanh Hoành mới để ý thấy trong số hành khách có một vài người lạ đeo bộ phát tín hiệu trong tai, họ đang trao đổi với nhau điều gì đó. Cô cắn răng chạy theo Cửu Thiều, bất chấp những cú va đập rất mạnh vào hành khách đi tàu. Cũng may anh chạy trước mở đường, nên cô cũng không quá mệt khi phải len lỏi qua đám đông.

Cuối cùng, anh nhảy khỏi tàu. Cô bị vướng vài người, nhưng vẫn cố lao xuống. Cửa toa đóng lại, đoàn tàu tăng tốc chạy tới ga tiếp theo. Thanh Hoành quay đầu nhìn và thấy mấy người lạ mặt kia đang dán mắt vào cửa toa, rối rít trao đổi gì đó.

Chắc chắn sẽ có người đuổi theo vây bắt họ.

Cô biết điều đó, nên mặc kệ khi nãy nhảy tàu có bị trẹo chân hay không, cô gắng sức theo sát Cửu Thiều. Họ chọn đi cầu thang bộ, vì thang cuốn rất đông người. Họ chạy rất nhanh lên cầu thang. Thật khổ cho Thanh Hoành, cô vừa phải đeo ba lô đuổi theo người phía trước, lại vừa phải phán đoán tình hình trước mắt.

Điều duy nhất cô có thể chắc chắn, đó là, khi nãy Cửu Thiều đã muốn cắt đuôi cô.

Nhớ lại lúc trước, anh thường thở dài bất lực trước sự ngang bướng của cô, nhưng không hề hứa hẹn sẽ đưa cô đi cùng. Càng nghĩ cô càng giận. Nếu không phải tình hình đang lúc cấp bách, cô rất muốn xông lên tương cho anh một cú đấm.

Họ chạy lên bậc thang trên cùng thì nghe thấy những tiếng la hét ồn ào bên dưới, Thanh Hoành quay lại và thấy mấy người mặc đồng phục nhà ga đang đuổi theo họ. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô chạy như bay về phía trước. May mà mấy năm nay cô tập thể hình rất chăm chỉ, nên dù phải vác đồ trên lưng, cũng không đến nỗi chạy không nổi.

Ra khỏi ga tàu, Cửu Thiều dừng lại, anh quan sát biển đường và nhanh chóng chọn được hướng đi.

Thanh Hoành vừa chạy vừa thở hồng hộc như người sưng phổi. Đột nhiên, Cửu Thiều quay lại, nắm tay cô, kéo cô chạy theo. Đến một ngã rẽ, anh chỉ tay về một hướng:

- Em chạy về đằng kia.

Thanh Hoành nắm chặt tay anh, phản đối:

- Vì sao em phải nghe lời anh? Em nghĩ em không nên tin anh nữa.

Cửu Thiều cau mày:

- Nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu. Chúng ta chờ nhau ở ngã tư kế tiếp, anh sẽ cắt đuôi họ.

Thanh Hoành rơi vào trạng thái giằng co dữ dội, cô không dám chắc những lời anh nói có đáng tin hay không, trong khi đám người kia sắp bắt kịp họ, mà với thể lực và tốc độ của cô, thì không thể so với đám đàn ông đó được. Cô ngẫm nghĩ một lát, uy hiếp:

- Nếu anh lừa em, em sẽ báo cảnh sát!

Cửu Thiều “ừ” một tiếng, chạy ra rào chắn đường, chống một tay lên thành rào, nhẹ nhàng nhảy sang bên kia, loáng một cái đã không thấy anh đâu. Thanh Hoành quyết định chạy về hướng anh chỉ, mục tiêu của đám người kia là anh chứ không phải cô, nên không ai trong số họ đuổi theo cô. Cô thấp thỏm không yên vì lo rằng anh sẽ không xuất hiện.

Nếu anh không xuất hiện, cô sẽ chỉ còn cách một mình ngồi tàu đến thành phố Tân. Thẩm Dật là một trong những người may mắn sống sót, chắc chắn Cửu Thiều sẽ đến đó. Chỉ cần cô kiên trì, chắc chắn sẽ chờ được anh. Nhưng như vậy có nghĩa là cô sẽ mất đi quyền chủ động.

Đến điểm hẹn, cô ngó nghiêng mãi không thấy anh đâu, đang sắp thất vọng vì nghĩ rằng lại bị anh lừa, bỗng ai đó vỗ nhẹ vào vai cô, nắm chặt tay cô, kéo cô đi ngược trở lại.

Thanh Hoành thoáng giật mình, nhưng cô phản ứng rất nhanh. Anh kéo thấp mũ lưỡi trai, quần áo cũ đã được thay bằng quần bò, áo phông mặc trong và áo khoác sơ mi kẻ ca rô bên ngoài, trông anh trẻ ra cả mấy tuổi.

Cửu Thiều thở dài:

- Phản ứng chậm chạp, thiếu tinh thần cảnh giác như em thế này chỉ gây phiền toái thêm cho anh mà thôi.

Thanh Hoành cố nuốt cục tức:

- Em sẽ sửa.

Tất nhiên cô biết, dù bây giờ cô chịu bỏ công khổ học đi nữa, cũng không theo kịp Cửu Thiều. Thực ra, một số khả năng của con người đều do trời phú, không phải cứ muốn rèn luyện là có thể luyện thành.

Cửu Thiều nắm tay cô băng qua ngã tư, sau đó họ rẽ vào một hẻm nhỏ bề bộn, rồi dừng lại trước cửa một nhà nghỉ nhỏ. Anh vừa mở ba lô vừa bước vào trong:

- Phải đi ngủ sớm, ngày mai sẽ bắt chuyến xe lúc bốn rưỡi sáng.

Thanh Hoành ngạc nhiên:

- Bốn rưỡi sáng?

- Nếu không thì mấy giờ?

Đến trước quầy lễ tân, Cửu Thiều rút chứng minh thư nhân dân ra:

- Một phòng giường đơn khổ lớn.

- Một phòng giường đôi.

Họ đồng thanh lên tiếng, rồi quay sang nhìn nhau, sau đó cùng nhắc lại:

- Một phòng giường đơn khổ lớn.

- Một phòng giường đôi.

Thanh Hoành cảm thấy như bị nội thương. Giá như trong những vấn đề liên quan đến Ám Hoa họ cũng đạt được sự đồng thuận cao như vậy có phải tốt không!

Cô bé lễ tân chẳng buồn ngẩng đầu, tỏ ra khá bực bội:

- Hai người thống nhất trước đi.

Cửu Thiều thở dài, kéo mũ thấp hơn nữa, anh quay sang ôm vai cô, khẽ nói:

- Phòng đôi giường bé quá, không tiện.

Không tiện? Vì sao không tiện? Không tiện làm gì?

Thanh Hoành trừng mắt lườm anh, nhưng cô quyết định im lặng.

Anh lấy lại chứng minh thư và thẻ phòng, khoác vai cô, mãi đến khi rẽ vào dãy hành lang vòng vèo, mới thả tay ra:

- Đến Motor Hotel mà đòi đặt phòng đôi, em định gây ấn tượng đấy à?

- Cái… cái gì? - Thanh Hoành bị bất ngờ. - Motor Hotel không phải chuỗi nhà nghỉ hay sao?

Đến trước cửa phòng, Cửu Thiều cắm thẻ vào hộp cảm ứng, chẳng buồn quay đầu lại, đáp:

- Hay nói cách khác, đây là nhà nghỉ tình nhân, phòng trọ theo giờ.

- Sao chúng ta lại ở đây?

- Nhà nghỉ mà có thể kinh doanh ở khu vực này chứng tỏ rất ít bị kiểm tra.

Thanh Hoành ngó nghiêng xung quanh, cảm thấy chỗ này cứ ghê ghê, nhưng họ đang chạy trốn kia mà, không thể đòi hỏi chỗ ở sang trọng. Cô đang định đi theo Cửu Thiều vào phòng thì tay cô bị ai đó túm lấy.

Cô quay lại và thấy một người đàn ông trung niên ôm ấp một cô bé trang điểm khá đậm. Người đàn ông liếc xéo cô:

- Bao nhiêu? Năm trăm nhé?

Thanh Hoành lập tức hiểu ra, cô giận tím mặt:
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom