• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Âm láy ma quỷ (1 Viewer)

  • #4

Cừu Thiều mỉm cười:

- Cũng phải, chúng ta đã thực hiện mọi động tác trong lần đó, sau này phải làm sao đây?

Hôm sau, Thẩm Dật không được yên ổn ngủ nướng như mọi ngày, vì mới sáu giờ sáng, hai người chị họ của anh ta đã tìm đến, họ vừa đập cửa và gào gọi ầm ĩ. Thanh Hoành bị tiếng ồn đánh thức, cô lập tức trở dậy, túm áo khoác, nhanh chóng hoàn tất các thủ tục vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, quay lại phòng ngủ vẫn thấy Nhã Ca túm gối bịt kín hai tai, và tiếp tục co quắp trong chăn. Cô lắc đầu, môt mình xuống tầng một, vừa lúc Hình Mẫn và Cửu Thiều chuẩn bị chạy bộ, họ đóng bộ thể thao đâu ra đấy.

Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Dật mới chạy xuống tầng một trong bộ đồ ngủ, mắt anh ta sưng húp.

Hai cô chị hùng hổ xông đến, như thể muốn xé nát bộ đồ ngủ của Thẩm Dật:

- Cậu là đồ vô tâm vô tướng, cậu có biết trong nhà xảy ra chuyện lớn không? Tối hôm qua mụ đàn bà ấy đến nhà chúng ta rồi đó!

Thanh Hoành quay sang nhìn Cửu Thiều, nhưng anh dửng dưng như không.

Thẩm Dật rõ ràng vẫn đang ngái ngủ, phản ứng chậm chạp:

- ... Hôm qua ông bảo sẽ sang nhà bà Lâm ăn tối.

- Ăn cái gì mà ăn, cậu chỉ biết có thế thôi à? Tối hôm qua người đàn bà ấy đã dọn đến nhà chúng ta. Cậu có biết như thế nghĩa là gì không? Biết không hả?

Thẩm Dật xoay lưng, đổ người xuống sofa, vơ một chiếc gối, ôm trong lòng:

- Các chị muốn nói gỉ?

- Dù gì cậu cũng là đàn ông, lại mang họ mẹ, sao cậu không có ý thức gìn giữ, bảo vệ gia đình này thế?

Cô chị lớn Thẩm Đàm ngồi bên Thẩm Dật, khẽ khàng:

- Bây giờ người ngoài đến ở nhà mình, lẽ nào chúng ta không nên đoàn kết lại?

Thẩm Dật trở mình, nhìn cô chị:

- Đoàn kết lại? Đoàn kết lại để làm gì?

- Đầu óc cậu đúng là có vấn đề! Người đàn bà đó con trai con gái đủ cả, mà thằng con trai của bà ta lại rất được lòng ông cụ. Bố của hai chúng tôi đều đã qua đời, không thể quyết định việc trong nhà. Hôm nay bà ta dọn đến, vài ngày nữa rất có thể cả nhà bà ta sẽ dọn đến. Đến lúc ấy, theo cậu, cái nhà này là của ai? Bà ta chẳng qua hám tiền của ông cụ, ỷ mình là người tình cũ, nên mới lợi dụng ông cụ thôi.

Cô chị hai Thẩm Am tức giận đá sofa:

- Dậy mau, đến nói chuyện với ông cụ, lời nói của cậu vốn rất có trọng lượng với ông cụ.

Thẩm Dật uể oải ngồi dậy, đột nhiên hỏi:

- Em nhớ bà ngoại lên chùa ăn chay niệm Phật, hôm nay bà về, đúng không?

Anh ta bật dậy, chạy lên tầng hai, bỏ lại hai người chị nhìn nhau hằm hằm. Chưa đầy hai phút sau, anh ta đẩy cửa đi xuống, vừa đi vừa mặc áo khoác.

- Bác Vương tuổi cao hay quên, bây giờ em sẽ đi đón bà, những việc khác dẹp sang bên, đừng nói gì với em.

Thẩm Dật chạy ra ngoài, vụ ồn ào buổi sáng đến đây kết thúc.

Hai cô chị mặt nặng như chì, một lúc sau mới gượng cười, nói:

- Xin lỗi để các anh chị phải chứng kiến việc không hay trong nhà.

Nói xong cắp đít ra về.

Hình Mẫn phát biểu:

- Chị họ của Thẩm Dật bảo đầu óc anh ta có vấn đề… Vậy là khả năng anh ta là Ám Hoa lại bị hạ xuống một bậc.

Ông quay lại, nhìn Cửu Thiều:

- Ngược lại, khả năng chúng ta là Ám Hoa sẽ càng cao hơn, cậu thấy đúng không?

Thanh Hoành đến sau lưng anh, thì thầm:

- Xem ra anh lại thắng rồi. Anh chưa thua lần nào ngoài lần trên tàu Đông Thái Bình Dương thì phải?

Cửu Thiều đứng dưới giàn hoa, không buồn quay đầu lại, đáp:

- Anh còn nhớ hồi nhỏ, hình như chưa vào lớp một, có lần anh bắt gặp người phụ nữ ở tầng bảy và người đàn ông ở tầng năm từ thang máy bước ra, vừa trông thấy họ anh đã đoán ra mối quan hệ mờ ám của họ, thường ngày họ tỏ ra ghét nhau, nhưng thực tế không phải vậy. Khi đó, thậm chí anh còn tìm được lý do để giải thích cho phán đoán của mình. Nhưng anh không biết điều đó có nghĩa là gì. Sau lần đó, hàng xóm láng giềng không ai dám nhìn anh quá nửa phút. Và cuối cùng, bố mẹ anh buộc phải chuyển nhà đi nơi khác.

- Ừ, thiên tài thường bộc lộ tài năng từ bé.

Anh xoay người lại, quay lưng về phía ánh sáng.

- Không ai muốn người khác đọc được suy nghĩ của mình. Anh đã chủ động khống chế bản thân, nhưng những chuyện như thế cứ xảy ra một cách vô thức. Nhưng điều may mắn là, phân nửa thời gian anh không đoán được suy nghĩ của em. Nếu không, chắc chắn em sẽ không chịu nổi anh.

Thanh Hoành chủ động ôm anh:

- Không ai có thể đọc được mọi suy nghĩ của người khác, kể cả người đó có là thiên tài đi nữa. Giống như việc trên đời này không bao giờ tồn tại hai người có tính cách giống hệt nhau, có quá khứ giống hệt nhau. Mà kể cả có những người như thế, thì cũng chưa chắc họ đã hoàn toàn hiểu người kia. - Cô vuốt ve những sợi tóc đen sau gáy anh. - Nhưng anh lại thắng, thử nói xem, bao giờ anh mới chịu thua em?

Vòng tay anh đột nhiên siết cô thật chặt, thật mạnh, như thể muốn khảm cô vào thân thể của anh. Thanh Hoành đưa tay lên vỗ về anh, cô bật cười:

- Em thấy dạo gần đây anh rất tình cảm, có chuyện gì thế?

Cửu Thiều "hừ" một tiếng.

- Đấy là anh trả công cho em vì thấy em ngày càng thích anh.

Chiều hôm đó, Thẩm Dật lái xe đón bà ngoại và đưa về nhà mình. Anh ta dìu bà vào phòng khách nghỉ ngơi, sau đó định đi dọn một phòng cho bà. Bà Thẩm gọi anh ta lại:

- Cháu có bạn đến chơi, đám trẻ các cháu thích tự do tự tại, bà không muốn làm phiền, cứ để bà về nhà.

Thẩm Dật cúi xuống, siết chặt bàn tay nhăn nheo của bà:

- Bà ơi, bà không muốn ở chơi với cháu vài ngày sao?

Bà Thẩm âu yếm cúi xuống. Thẩm Dật vốn cao ráo, lúc này anh ta ngồi xổm cạnh sofa, ngước lên nhìn bà ngoại, giống hệt một chú chó lai ngoan ngoãn, nghe lời. Thanh Hoành mang trà đến:

- Mời bà dùng trà.

Bà Thẩm quay sang nhìn cô, nét cười thấp thoáng trên gương mặt. Da bà trắng như tuyết, từng đường nét trên gương mặt đều rất đẹp, chắc chắn hồi trẻ bà là một mỹ nữ quý phái. Thanh Hoành có chút bối rối khi nhìn vào đôi mắt bà. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt đen hun hút, thâm trầm sâu xa như thế.

Bà Thẩm vỗ vai Thẩm Dật:

- Cháu đứng lên đi. Thường ngày chỉ có hai cô chị của cháu ở bên bà. Bà thừa nhận là hai đứa nó rất biết cách lấy lòng bà. Bà già rồi, thích nghe những lời ngọt ngào, dễ chịu, mặc dù bà biết chúng nó đều có ý đồ cả. - Bà ngừng lại một lát, thở dài. - Không ngờ lần này chỉ có cháu đến đón bà.

Thẩm Dật cười, nói:

- Bà đừng nghĩ ngợi nhiều. Các chị đã chuẩn bị sẵn cơm nước chờ bà về đó.

- Tuy bà đã có tuổi nhưng bà không khờ khạo. Nếu hai đứa nó đã chuẩn bị cơm nước chờ bà về thì vì sao cháu lại giữ bà ở nhà cháu?

Bà Thẩm vịn vào cánh tay Thẩm Dật, đứng lên:

- Đi thôi, về nhà!

Thẩm Dật khó xử:

- Việc này…

- Có phải người đàn bà họ Lâm đã dọn đến ở? - Bà thở dài. - Thật không tin nổi, không còn gì để nói! Vì sao không chờ cho ta chết đi rồi hãy làm việc đó?

Bà bước vài bước thì quay đầu lại, nhìn Thanh Hoành:

- Hay là cháu cũng đến thăm nhà ta một lát đi.

Thanh Hoành có chút e dè, tuy bà Thẩm tỏ ra rất thân thiện, nhưng không hiểu vì sao cô cứ có cảm giác kỳ lạ khi đứng trước bà lão này. Cô nhận lời và không quên gửi tin nhắn cho Cửu Thiều. Gần đây bầu không khí giữa anh và Hình Mẫn ngày càng trở nên căng thẳng, họ thường xuyên xuất hiện cùng nhau ở mọi nơi, vì thế càng khiến cho những người xung quanh cảm thấy ngộp thở. Cửu Thiều nhắn tin trả lời rất nhanh: "Đã nhận được tin của em, phải chú ý an toàn, cố gắng để mắt từng chi tiết nhỏ."

Thẩm Dật lái xe ra khỏi gara, đỡ bà ngoại ngồi vào ghế sau, rồi mở cửa ghế phụ mời Thanh Hoành:

- Lên xe đi.

Nhà Thẩm Dật cách nhà ông ngoại rất gần, đi bộ chỉ mất chừng mười phút, nên ngồi ô tô chỉ chớp mắt là đến nơi. Thanh Hoành cúi xuống đỡ bà Thẩm ra khỏi xe. Bà Thẩm nhìn cô bằng cặp mắt đen thâm trầm, sâu hun hút. Lát sau, gương mặt bà thấp thoáng ý cười, bà bảo:

- Cháu ngoại của ta hình như rất thích cháu.

Thanh Hoành vội đáp:

- Chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi, bà hiểu nhầm rồi.

- Vậy tức là nó yêu đơn phương? - Bà Thẩm cười, lắc đầu. - Ta nói cho vui thôi, cháu đừng để bụng. Đám con cháu nhà này, đứa nào cũng lận đận đường tình duyên.

Thanh Hoành không dám tiếp lời, cô theo bà Thẩm vào phòng khách. Ông ngoại Thẩm Dật đang ngồi trên sofa, bên cạnh là một người phụ nữ, xem chừng không còn trẻ nữa, có lẽ chỉ kém ông Thẩm vài tuổi. Thấy bà Thẩm đi vào, người phụ nữ nọ có vẻ bối rối, bà đứng lên, hai tay nắm chặt:

- Tôi... tôi nghĩ tôi nên về thì hơn.

Thanh Hoành đoán bà ta chính là bà Lâm mà Thẩm Dật nhắc đến. Nhìn những ngón tay thô kệch, méo mó và gương mặt không được chăm sóc đến nơi đến chốn của bà ta thì biết bà ta không phải con nhà giàu sang, sống trong nhung lụa. Bà Thẩm gật đầu với người phụ nữ kia, vẻ mặt hết sức bình thản:

- Đã đến đây tức là không định quay về đâu. Thôi ngồi xuống đi.

Ông Thẩm hắng giọng, nói với Thẩm Dật:

- Cháu đến đúng lúc lắm, rót trà mời bà Lâm đi.

Thẩm Dật khó xử:

- Ông ơi, như thế không hay lắm…

- Có gì mà không hay? Cháu định chống lại ông giống mấy đứa chị họ của cháu phải không?

Thanh Hoành bỗng có cảm giác cô đang được xem vở kịch luân lý đạo đức thời Dân quốc. Chỉ có điều, ba nhân vật chính của vở kịch đã ở vào độ tuổi thất thập cổ lai hy, nên có phần kệch cỡm. Nhưng bà Thẩm đã giải vây giúp Thẩm Dật:

- Cháu đi rót bốn cốc trà mời khách, cô Chử không phải khách hay sao?

- Này bà, tôi là chủ cái gia đình này, tôi muốn làm gì, muốn quyết định chuyện gì phải cần bà gật đầu đồng ý hay sao?

Ông Thẩm giơ gậy chỉ mặt bà Thẩm. Bà Thẩm ngồi xuống sofa đôi ở phía đối diện, lắc đầu:

- Ông là chủ gia đình, tất nhiên ông là người quyết đinh. Lần này, ông không đưa về một cô gái trẻ trung, xinh đẹp mà lại là một bà lão tóc bạc da mồi chẳng khác gì tôi. Ông quả là người nặng tình nặng nghĩa, bao năm qua vẫn không quên mối tình đầu.

Ý nghĩ duy nhất trong đầu Thanh Hoành lúc này là, bộ óc của Cửu Thiều thật tài tình, đến cả chi tiết mối tình đầu anh cũng đoán trúng.

- Tôi đã quá mệt mỏi khi phải chung sống với bà! - Ông Thẩm bỗng nhiên nổi trận lôi đình. - Bà là đồ rắn độc, là loài động vật máu lạnh!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom