-
#5
Thanh Hoành giật mình khiếp hãi trước cơn thịnh nộ của ông Thẩm. Nhưng vì cô là người ngoài, nên không tiện can ngăn.
Thẩm Dật vội chạy lại, dâng trà cho ông ngoại bớt giận:
- Ông ơi, bệnh tim của ông không ổn định, ông đừng nổi nóng.
Người cậu của Thẩm Dật bị chết trên đảo hoang cũng mắc bệnh tim, xem ra đây là căn bệnh gia truyền của nhà anh ta. Thanh Hoành ghi nhớ lời dặn dò của Cửu Thiều, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
- Cứ nhìn thấy bà ta là ta không kìm được cơn giận!
Ông Thẩm thở gấp, tiếp đó là cơn ho ập đến. Ông nói với bà Lâm:
- Bà gọi mấy đứa nhỏ đến đây ăn tối. Thẩm Dật, cháu mời cả mấy người bạn đến ăn cơm cho vui.
Thẩm Dật đứng dậy, mím môi cười buồn:
- Dạ thôi, chúng cháu có kế hoạch rồi ông ạ... Ông ơi, không còn việc gì nữa, cháu xin phép về.
Thẩm Dật không nói không rằng suốt đường về, vừa vào nhà anh ta lập tức giam mình trong phòng với lý do phải hoàn thành bức vẽ. Tần Tấn lấy làm ngạc nhiên, hỏi:
- Tay này thường ngày vui vẻ, tinh nghịch lắm mà, hôm nay sao thế?
Hình Mẫn thản nhiên đáp:
- Tôi đã điều tra bối cảnh gia đình anh ta. Theo tôi được biết, gia đình này tương đối phức tạp, sống trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn nuôi dưỡng được tính cách như anh ta bây giờ là quý lắm rồi.
Hình Mẫn đi rồi, Tần Tấn mới cười khì khì:
- Mấy ngày nay chưa có lúc nào rảnh rỗi mà tám chuyện với cô. Nói đi, cô làm cách nào theo đuổi thành công mỹ nam của Sở chúng ta thế?
Thanh Hoành cảm thấy tâm trạng tốt hơn khi nhìn điệu bộ của anh ta:
- Có bí quyết.
- Bí quyết gì?
- Đầu tiên hãy đấm vào mặt anh ấy, sau đó nói với anh ấy ba lần: Anh là đồ quái thai. Anh ấy sẽ lập tức đổ gục trước anh.
Tần Tấn phì cười:
- Tôi đảm bảo với cô, nếu tôi làm thế, chắc chắn sẽ bị đánh cho biến dạng, nát hình hài. Nếu cô bằng lòng thị phạm trước mặt tôi, tôi xin gọi cô hai tiếng "bà trẻ"!
- Đang yên đang lành bị anh gọi bằng "bà" có gì tốt đẹp đâu! Cửu Thiều còn bảo sau này sẽ nấu cơm cho tôi ăn nữa đấy!
Tần Tấn như người vừa bị sét đánh trúng:
- Đi làm về còn phải vào bếp nấu cơm phục vụ cô... Sau vụ tàu Đông Thái Bình Dương mà cậu ấy không đòi chia tay cô ư?
- Không hề. Anh ấy chỉ bảo sẽ không có lần thứ hai.
Tần Tấn lắc đầu:
- ... Cậu ấy thắng rồi.
- Ý anh là gì?
- Trước đây tôi từng nghĩ, cho dù tất cả đám đàn ông trong Sở đều mê cô thì cũng không bao gồm Cửu Thiều. Hay nói cách khác, hai người như đôi đũa lệch. - Tần Tấn ngước mặt nhìn trời. - Thôi thôi, cứ nói thẳng thế này cho dễ hiểu nhé. Sự khác biệt giữa hai người là một trời một vực. Cô vừa mới chân ướt chân ráo vào đại học thì cậu ấy đã lấy bằng thạc sĩ. Cô không cảm thấy khoảng cách giữa hai người rất xa vời sao?
Thanh Hoành không nhiều lời, lập tức thưởng cho anh ta một cú đạp.
Tần Tấn kêu lên, né tránh:
- Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi. Cô thử nghĩ mà xem, làm sao cô biết trong đầu cậu ấy nghĩ gì, trong khi cậu ấy chỉ nhìn thoáng qua là biết cô đang nghĩ gì. Khoảng cách giữa hai người quả là biển rộng trời cao!
Thanh Hoành cúi xuống nhặt hòn đá, ném về phía anh ta.
Tần Tấn vừa né đòn vừa gào lên:
- Cứu tôi với, có kẻ giết người...
- ... Hai người thân thiết quá nhỉ! Đùa vui gớm!
Cửu Thiều đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn họ, ánh mắt của anh sắc lạnh hơn cả dao.
Thanh Hoành và Tần Tấn âm thầm chạm mắt, cả hai đều ngầm hiểu "thôi xong rồi". Tần Tấn là đồ hèn hạ, anh ta lập tức đầu hàng:
- Sếp Tiêu, thực ra từ lâu tôi đã hết tình ý với cô ấy, cậu xem, với tính cách bạo ngược của cô ấy, chúng tôi chỉ có thể là huynh đệ của nhau mà thôi.
Thanh Hoành bật lại:
- Huynh đệ? Tôi giống đàn ông thế sao? Làm chị em còn nghe được.
Vừa dứt lời cô lập tức hối hận. Cớ gì cô phải ăn miếng trả miếng với Tần Tấn, lúc này lại nhắc chuyện “chị em” trước mặt anh, chắc chắn sẽ khiến anh nhớ lại chuyện cô giả ngây giả ngô lúc trước để dò đoán ý anh.
- Em có vẻ thích làm chị em với người khác nhỉ.
Tần Tấn vội vàng lủi mất.
Thanh Hoành vội chữa:
- Chị em có thể có nhiều nhưng bạn trai chính thức thì chỉ có một. - Cô ôm eo anh, xoa dịu: - Đừng giận nữa, đừng giận nữa mà... ơ ...
Anh hôn cô, khiến cô giật mình tròn xoe mắt. Cô mơ màng nói:
- Thì ra anh không hề giận...
- Anh không giận em tiếc lắm hả? - Cửu Thiều mỉm cười, đưa tay lên vuốt tóc cô. - Em và Tần Tấn chỉ trêu đùa với nhau thôi, anh đây mới là "chính cung", việc gì anh phải tức giận.
Thanh Hoành chẳng buồn bắt bẻ hai chữ "chính cung" của anh. Không biết nên khen ngợi tinh thần tự giác của anh, hay anh không hề biết đến ý nghĩa thực sự của hai chữ này.
- Khoan đã, hình như có điều gì không ổn ở đây.
- Điều gì?
Cô cố vắt óc suy nghĩ mà không ra:
- Em cũng không rõ. Chỉ là trong tích tắc em chợt nghĩ ra điều gì, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng biến mất.
- ... Em cứ từ từ mà nghĩ.
- Không ổn, hình như em nghĩ không ra.
Thanh Hoành chau mày, vẻ khổ sở.
- Có lẽ vậy... có lẽ là một việc gì đó không mấy quan trọng.
Đột nhiên cửa sổ phòng Thẩm Dật ở tầng trên mở tung, một thùng màu bị quăng ra ngoài. Thanh Hoành chuyển sự chú ý về phía đó.
- Từ lúc về đến bây giờ anh ta cứ lầm lầm lì lì như thế, thực ra cũng khó trách, nếu đổi lại là em, em cũng không chịu được.
Cô vừa dứt lời đã thấy một bức tranh bị ném xuống.
Thanh Hoành liều mình chạy tới nhặt bức tranh lên, đó là một bức phác thảo tranh gia đình theo phong cách biếm họa, diện mạo của các nhân vật trong tranh mờ ảo, dáng vẻ kỳ quái, dị thường, cộng với phông nền u ám, cực kỳ giống tranh quảng cáo của các bộ phim kinh dị.
Cửu Thiều chỉ nhìn thoáng đã nhận ra hình ảnh tươi sáng, ấm áp duy nhất trong bức vẽ, có lẽ đó chính là Thanh Hoành, nhưng anh quyết không nói cho cô biết điều này.
Chiều muộn hôm đó, cô chị Thẩm Am của Thẩm Dật lại tới tìm anh ta. Lần này, thái độ của cô ta không hung hăng, hống hách như lần trước, cô ta mệt mỏi đảo mắt một vòng, rồi nói nhỏ:
- Hôm nay, ông cụ đã gọi cho luật sư hỏi tư vấn về thủ tục lập di chúc mới. Cậu nghĩ sao về chuyện này?
Thẩm Dật thờ ơ đáp:
- Tài sản là của ông ngoại, ông muốn quyết định thế nào là quyền của ông, phận làm con cháu không được phép xen vào.
Thẩm Am bật cười, hai tay chống nạnh:
- Thanh cao gớm, cậu có dám khẳng định chưa bao giờ tơ tưởng đến tài sản của ông không?
Vẫn biết lúc này không nên để ý đến chuyện riêng của nhà họ, nhưng Thanh Hoành không ngăn nổi sự tò mò. Thực ra bộ dạng của Thẩm Am lúc này rất giống Thẩm Dật thường ngày, vênh vang, ngạo mạn, tự tin có thừa.
Thẩm Dật đứng lên, lưng vươn thẳng, cao hơn Thẩm Am nửa cái đầu:
- Sao tôi không dám nói? Tôi chưa bao giờ tơ tưởng đến khối tài sản của ông ngoại. - Khóe môi anh ta mang theo vẻ cười khinh miệt: - Chính chị là người thèm khát tài sản, nhưng chị không dám nói, nên mới lôi tôi ra chịu tội thay. Nếu chị tài ba, giỏi giang thì đi mà ngăn ông ngoại... Nhưng mà, chị có dám không?
Thẩm Am giận run người:
- Cậu cho rằng tôi không dám? Cậu nghĩ tôi không dám à? Cứ chờ mà xem!
Cô ta ra khỏi nhà và đóng cửa đánh "rầm" một tiếng.
Thẩm Dật lùi lại, cuộn tròn người trên sofa Một lúc sau, Hình Mẫn bước đến, vỗ vai anh ta:
- Lúc nãy anh không nên nói những lời như vậy.
- Vì sao?
- Anh nói thế sẽ kích động cô ấy làm ra những chuyện nguy hiểm. - Hình Mẫn chậm rãi phân tích: - Khi bị kích động, người ta thường làm ra những việc không tưởng tượng nổi.
Thẩm Dật ngẫm nghĩ một lát, thở dài:
- Tôi hiểu rồi, sáng mai tôi sẽ sang xin lỗi chị ấy.
- Không, anh không hiểu ý tôi. - Hình Mẫn làm dấu tay. - Lúc nãy anh nói "Nếu chị tài ba, giỏi giang thì đi mà ngăn ông ngoại", câu này rất có thể sẽ kích động cô ấy thực hiện những hành vi nguy hiểm.
Hình Mẫn chăm chú quan sát biểu cảm trên gưomg mặt Thẩm Dật.
- Ví như, mưu sát chẳng hạn. Vì khối tài sản khổng lồ, người ta hoàn toàn có thể gây ra những chuyện không ai ngờ tới.
Thẩm Dật chừng như có chút dao động:
- Tôi... không biết, tôi không nghĩ chị ấy có gan làm chuyện đó. Tôi nghĩ, đến lúc chị ấy đủ dũng khí để làm việc đó, thì tôi đã ra tay trước chị ấy rồi.
Thanh Hoành lắc đầu khi nghe những lời Thẩm Dật vừa nói. Anh ta dám nói những lời như vậy trước mặt Hình Mẫn, anh ta chán sống rồi chắc. Có lẽ anh ta vẫn chưa biết, anh ta bây giờ giống như một cọng rơm. Nếu có thể chứng minh Thẩm Dật chính là Ám Hoa thì mọi việc diễn ra tiếp theo sẽ hoàn toàn hợp tình hợp lý. Nhưng nếu Thẩm Dật được loại khỏi danh sách nghi phạm, thì Hình Mẫn và Cửu Thiều sẽ gặp rắc rối to.
Một đêm nữa trôi qua trong yên bình.
Những lời của Hình Mẫn khiến Thẩm Dật không yên tâm, sau bữa tối, anh ta gọi điện về nhà ông bà ngoại. Bà Thẩm là người nghe điện, trong điện thoại vang lên tiếng quát tháo oang oang của ông Thẩm.
- ... Không có gì, cháu thấy lo cho bà thôi.
Thẩm Dật vội chạy lại, dâng trà cho ông ngoại bớt giận:
- Ông ơi, bệnh tim của ông không ổn định, ông đừng nổi nóng.
Người cậu của Thẩm Dật bị chết trên đảo hoang cũng mắc bệnh tim, xem ra đây là căn bệnh gia truyền của nhà anh ta. Thanh Hoành ghi nhớ lời dặn dò của Cửu Thiều, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
- Cứ nhìn thấy bà ta là ta không kìm được cơn giận!
Ông Thẩm thở gấp, tiếp đó là cơn ho ập đến. Ông nói với bà Lâm:
- Bà gọi mấy đứa nhỏ đến đây ăn tối. Thẩm Dật, cháu mời cả mấy người bạn đến ăn cơm cho vui.
Thẩm Dật đứng dậy, mím môi cười buồn:
- Dạ thôi, chúng cháu có kế hoạch rồi ông ạ... Ông ơi, không còn việc gì nữa, cháu xin phép về.
Thẩm Dật không nói không rằng suốt đường về, vừa vào nhà anh ta lập tức giam mình trong phòng với lý do phải hoàn thành bức vẽ. Tần Tấn lấy làm ngạc nhiên, hỏi:
- Tay này thường ngày vui vẻ, tinh nghịch lắm mà, hôm nay sao thế?
Hình Mẫn thản nhiên đáp:
- Tôi đã điều tra bối cảnh gia đình anh ta. Theo tôi được biết, gia đình này tương đối phức tạp, sống trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn nuôi dưỡng được tính cách như anh ta bây giờ là quý lắm rồi.
Hình Mẫn đi rồi, Tần Tấn mới cười khì khì:
- Mấy ngày nay chưa có lúc nào rảnh rỗi mà tám chuyện với cô. Nói đi, cô làm cách nào theo đuổi thành công mỹ nam của Sở chúng ta thế?
Thanh Hoành cảm thấy tâm trạng tốt hơn khi nhìn điệu bộ của anh ta:
- Có bí quyết.
- Bí quyết gì?
- Đầu tiên hãy đấm vào mặt anh ấy, sau đó nói với anh ấy ba lần: Anh là đồ quái thai. Anh ấy sẽ lập tức đổ gục trước anh.
Tần Tấn phì cười:
- Tôi đảm bảo với cô, nếu tôi làm thế, chắc chắn sẽ bị đánh cho biến dạng, nát hình hài. Nếu cô bằng lòng thị phạm trước mặt tôi, tôi xin gọi cô hai tiếng "bà trẻ"!
- Đang yên đang lành bị anh gọi bằng "bà" có gì tốt đẹp đâu! Cửu Thiều còn bảo sau này sẽ nấu cơm cho tôi ăn nữa đấy!
Tần Tấn như người vừa bị sét đánh trúng:
- Đi làm về còn phải vào bếp nấu cơm phục vụ cô... Sau vụ tàu Đông Thái Bình Dương mà cậu ấy không đòi chia tay cô ư?
- Không hề. Anh ấy chỉ bảo sẽ không có lần thứ hai.
Tần Tấn lắc đầu:
- ... Cậu ấy thắng rồi.
- Ý anh là gì?
- Trước đây tôi từng nghĩ, cho dù tất cả đám đàn ông trong Sở đều mê cô thì cũng không bao gồm Cửu Thiều. Hay nói cách khác, hai người như đôi đũa lệch. - Tần Tấn ngước mặt nhìn trời. - Thôi thôi, cứ nói thẳng thế này cho dễ hiểu nhé. Sự khác biệt giữa hai người là một trời một vực. Cô vừa mới chân ướt chân ráo vào đại học thì cậu ấy đã lấy bằng thạc sĩ. Cô không cảm thấy khoảng cách giữa hai người rất xa vời sao?
Thanh Hoành không nhiều lời, lập tức thưởng cho anh ta một cú đạp.
Tần Tấn kêu lên, né tránh:
- Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi. Cô thử nghĩ mà xem, làm sao cô biết trong đầu cậu ấy nghĩ gì, trong khi cậu ấy chỉ nhìn thoáng qua là biết cô đang nghĩ gì. Khoảng cách giữa hai người quả là biển rộng trời cao!
Thanh Hoành cúi xuống nhặt hòn đá, ném về phía anh ta.
Tần Tấn vừa né đòn vừa gào lên:
- Cứu tôi với, có kẻ giết người...
- ... Hai người thân thiết quá nhỉ! Đùa vui gớm!
Cửu Thiều đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn họ, ánh mắt của anh sắc lạnh hơn cả dao.
Thanh Hoành và Tần Tấn âm thầm chạm mắt, cả hai đều ngầm hiểu "thôi xong rồi". Tần Tấn là đồ hèn hạ, anh ta lập tức đầu hàng:
- Sếp Tiêu, thực ra từ lâu tôi đã hết tình ý với cô ấy, cậu xem, với tính cách bạo ngược của cô ấy, chúng tôi chỉ có thể là huynh đệ của nhau mà thôi.
Thanh Hoành bật lại:
- Huynh đệ? Tôi giống đàn ông thế sao? Làm chị em còn nghe được.
Vừa dứt lời cô lập tức hối hận. Cớ gì cô phải ăn miếng trả miếng với Tần Tấn, lúc này lại nhắc chuyện “chị em” trước mặt anh, chắc chắn sẽ khiến anh nhớ lại chuyện cô giả ngây giả ngô lúc trước để dò đoán ý anh.
- Em có vẻ thích làm chị em với người khác nhỉ.
Tần Tấn vội vàng lủi mất.
Thanh Hoành vội chữa:
- Chị em có thể có nhiều nhưng bạn trai chính thức thì chỉ có một. - Cô ôm eo anh, xoa dịu: - Đừng giận nữa, đừng giận nữa mà... ơ ...
Anh hôn cô, khiến cô giật mình tròn xoe mắt. Cô mơ màng nói:
- Thì ra anh không hề giận...
- Anh không giận em tiếc lắm hả? - Cửu Thiều mỉm cười, đưa tay lên vuốt tóc cô. - Em và Tần Tấn chỉ trêu đùa với nhau thôi, anh đây mới là "chính cung", việc gì anh phải tức giận.
Thanh Hoành chẳng buồn bắt bẻ hai chữ "chính cung" của anh. Không biết nên khen ngợi tinh thần tự giác của anh, hay anh không hề biết đến ý nghĩa thực sự của hai chữ này.
- Khoan đã, hình như có điều gì không ổn ở đây.
- Điều gì?
Cô cố vắt óc suy nghĩ mà không ra:
- Em cũng không rõ. Chỉ là trong tích tắc em chợt nghĩ ra điều gì, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng biến mất.
- ... Em cứ từ từ mà nghĩ.
- Không ổn, hình như em nghĩ không ra.
Thanh Hoành chau mày, vẻ khổ sở.
- Có lẽ vậy... có lẽ là một việc gì đó không mấy quan trọng.
Đột nhiên cửa sổ phòng Thẩm Dật ở tầng trên mở tung, một thùng màu bị quăng ra ngoài. Thanh Hoành chuyển sự chú ý về phía đó.
- Từ lúc về đến bây giờ anh ta cứ lầm lầm lì lì như thế, thực ra cũng khó trách, nếu đổi lại là em, em cũng không chịu được.
Cô vừa dứt lời đã thấy một bức tranh bị ném xuống.
Thanh Hoành liều mình chạy tới nhặt bức tranh lên, đó là một bức phác thảo tranh gia đình theo phong cách biếm họa, diện mạo của các nhân vật trong tranh mờ ảo, dáng vẻ kỳ quái, dị thường, cộng với phông nền u ám, cực kỳ giống tranh quảng cáo của các bộ phim kinh dị.
Cửu Thiều chỉ nhìn thoáng đã nhận ra hình ảnh tươi sáng, ấm áp duy nhất trong bức vẽ, có lẽ đó chính là Thanh Hoành, nhưng anh quyết không nói cho cô biết điều này.
Chiều muộn hôm đó, cô chị Thẩm Am của Thẩm Dật lại tới tìm anh ta. Lần này, thái độ của cô ta không hung hăng, hống hách như lần trước, cô ta mệt mỏi đảo mắt một vòng, rồi nói nhỏ:
- Hôm nay, ông cụ đã gọi cho luật sư hỏi tư vấn về thủ tục lập di chúc mới. Cậu nghĩ sao về chuyện này?
Thẩm Dật thờ ơ đáp:
- Tài sản là của ông ngoại, ông muốn quyết định thế nào là quyền của ông, phận làm con cháu không được phép xen vào.
Thẩm Am bật cười, hai tay chống nạnh:
- Thanh cao gớm, cậu có dám khẳng định chưa bao giờ tơ tưởng đến tài sản của ông không?
Vẫn biết lúc này không nên để ý đến chuyện riêng của nhà họ, nhưng Thanh Hoành không ngăn nổi sự tò mò. Thực ra bộ dạng của Thẩm Am lúc này rất giống Thẩm Dật thường ngày, vênh vang, ngạo mạn, tự tin có thừa.
Thẩm Dật đứng lên, lưng vươn thẳng, cao hơn Thẩm Am nửa cái đầu:
- Sao tôi không dám nói? Tôi chưa bao giờ tơ tưởng đến khối tài sản của ông ngoại. - Khóe môi anh ta mang theo vẻ cười khinh miệt: - Chính chị là người thèm khát tài sản, nhưng chị không dám nói, nên mới lôi tôi ra chịu tội thay. Nếu chị tài ba, giỏi giang thì đi mà ngăn ông ngoại... Nhưng mà, chị có dám không?
Thẩm Am giận run người:
- Cậu cho rằng tôi không dám? Cậu nghĩ tôi không dám à? Cứ chờ mà xem!
Cô ta ra khỏi nhà và đóng cửa đánh "rầm" một tiếng.
Thẩm Dật lùi lại, cuộn tròn người trên sofa Một lúc sau, Hình Mẫn bước đến, vỗ vai anh ta:
- Lúc nãy anh không nên nói những lời như vậy.
- Vì sao?
- Anh nói thế sẽ kích động cô ấy làm ra những chuyện nguy hiểm. - Hình Mẫn chậm rãi phân tích: - Khi bị kích động, người ta thường làm ra những việc không tưởng tượng nổi.
Thẩm Dật ngẫm nghĩ một lát, thở dài:
- Tôi hiểu rồi, sáng mai tôi sẽ sang xin lỗi chị ấy.
- Không, anh không hiểu ý tôi. - Hình Mẫn làm dấu tay. - Lúc nãy anh nói "Nếu chị tài ba, giỏi giang thì đi mà ngăn ông ngoại", câu này rất có thể sẽ kích động cô ấy thực hiện những hành vi nguy hiểm.
Hình Mẫn chăm chú quan sát biểu cảm trên gưomg mặt Thẩm Dật.
- Ví như, mưu sát chẳng hạn. Vì khối tài sản khổng lồ, người ta hoàn toàn có thể gây ra những chuyện không ai ngờ tới.
Thẩm Dật chừng như có chút dao động:
- Tôi... không biết, tôi không nghĩ chị ấy có gan làm chuyện đó. Tôi nghĩ, đến lúc chị ấy đủ dũng khí để làm việc đó, thì tôi đã ra tay trước chị ấy rồi.
Thanh Hoành lắc đầu khi nghe những lời Thẩm Dật vừa nói. Anh ta dám nói những lời như vậy trước mặt Hình Mẫn, anh ta chán sống rồi chắc. Có lẽ anh ta vẫn chưa biết, anh ta bây giờ giống như một cọng rơm. Nếu có thể chứng minh Thẩm Dật chính là Ám Hoa thì mọi việc diễn ra tiếp theo sẽ hoàn toàn hợp tình hợp lý. Nhưng nếu Thẩm Dật được loại khỏi danh sách nghi phạm, thì Hình Mẫn và Cửu Thiều sẽ gặp rắc rối to.
Một đêm nữa trôi qua trong yên bình.
Những lời của Hình Mẫn khiến Thẩm Dật không yên tâm, sau bữa tối, anh ta gọi điện về nhà ông bà ngoại. Bà Thẩm là người nghe điện, trong điện thoại vang lên tiếng quát tháo oang oang của ông Thẩm.
- ... Không có gì, cháu thấy lo cho bà thôi.
Bình luận facebook