-
#7
Hình Mẫn bước tới, ấn anh ta ngồi xuống ghế:
- Không cần phải tỏ ra bức xúc, tôi đưa ra giả định thế này nhé, nếu như anh định hãm hại bà Thẩm mà cuối cùng lại giết nhầm ông Thẩm thì sao?
- Anh... anh là ai? Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?
- Nhìn lại mẹ anh đi, bà ấy chỉ là nhân tình của người khác, à không, nói chính xác phải là nhân tình già của người khác.
Thẩm Am khoanh tay trước ngực, lạnh lùng xen vào một câu.
- Cô đừng cho rằng cô là phụ nữ thì tôi sẽ nhịn cô nhé!
Cậu con trai của bà Lâm chưa kịp nhảy lên đã bị Hình Mẫn ấn xuống ghế, không nhúc nhích được nữa.
Cảnh sát Hoàng hắng giọng thật lớn:
- Chúng tôi chưa hỏi đến thì đừng nhiều lời.
Hình Mẫn và cảnh sát Hoàng liên tục trao đổi với nhau về từng chi tiết của vụ án, trong khi Cửu Thiều im lìm như tượng, anh ngồi trên sofa, mắt cụp xuống, không nói không rằng. Thanh Hoành không nhịn nổi, chọc khẽ vào eo anh:
- Anh không có suy nghĩ gì về chuyện này à?
Suy nghĩ đột ngột bị cắt ngang, Cửu Thiều ngoảnh sang nhìn cô, và mỉm cười:
- Anh thì có suy nghĩ gì được?
- Ví như, đúng là loại phàm nhân ngu dốt chẳng hạn?
- Thời gian trước, anh được điều đến thành phố Tân này, thầy Hoàng đã dẫn dắt, chỉ bảo anh rất nhiều, nhờ ông ấy anh mới có được cơ hội như bây giờ. Tôn trọng người đi trước là một trong những phẩm chất tốt đẹp của anh.
- Cam chua thế này thì ăn làm sao?
Thẩm Am ném quả cam đã bóc vỏ vào đĩa hoa quả, rồi rút mấy tờ giấy ra lau tay.
Hình Mẫn quay người lại, nhìn cô ta chằm chằm, không nói gì.
Thẩm Am không biết sợ là gì, cô ta cự lại:
- Anh nhìn gì mà nhìn! Chẳng lẽ ăn hoa quả cũng không được à?
Cô chị Thẩm Đàm vội kéo tay Thẩm Am:
- Bớt nói vài câu đi.
Hình Mẫn bước lại, nhặt quả cam Thẩm Am vừa bóc vỏ lên, quệt ngón tay vào nước cam đưa lên mũi ngửi, sau đó ông nhặt hết hoa quả ra khỏi đĩa, quệt tay vào đáy đĩa, chất bột màu trắng bám vào ngón tay ông. Cảnh sát Hoàng thấy vậy cũng bước lại, nhìn thấy chất bột màu trắng liền chấm ngón tay vào và đưa lên miệng nếm thử, sau đó Thanh Hoành thấy ông cau mày.
Thanh Hoành thầm nghĩ, họ thật gan dạ, chưa rõ đó là chất bột gì mà cũng dám bỏ vào miệng.
Cảnh sát Hoàng đứng lên, hỏi người giúp việc đang đứng ở góc nhà:
- Tối hôm qua các vị đã ăn gì?
- Thưa... thưa ông, tối hôm qua chúng tôi ăn hải sản, vì ông Thẩm thích hải sản nhất, đặc biệt là món tôm hùm.
- Cam này ai mua?
- Dạ là tôi mua... Có vấn đề gì vậy thưa ông?
- Ai bảo cô đi mua?
Cô giúp việc chỉ về phía Thẩm Đàm, nói:
- Cô Thẩm Đàm bảo tôi đi mua, chiều hôm qua cô ấy bảo tự nhiên thèm ăn cam, nên tôi đã đi mua. Bây giờ là cuối năm, nơi đây lại cách xa phố xá, mua cam rất khó...
Cảnh sát Hoàng ghé tai nói vài câu với nhân viên của mình, người đó vội vã rời khỏi phòng khách. Sau đó, ông quay người, đi đến trước mặt Thẩm Đàm:
- Cô Thẩm, chúng tôi nghi ngờ cô liên quan đến vụ án giết hại ông ngoại cô. Vì thế mời cô theo chúng tôi về Sở cảnh sát lấy lời khai.
Thẩm Đàm thoáng vẻ hoảng hốt, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Anh dựa vào đâu? Chỉ dựa vào việc chiều hôm qua tôi muốn ăn cam thôi sao?
- Chiều hôm qua cô thấy nhà bếp chuẩn bị món hải sản, nên cô đã sai cô giúp việc đi mua cam, nước cam chứa nhiều vitamin C, nếu kết hợp với phốt pho có trong tôm sẽ tạo thành Asen (As2O3).
- Thế thì sao? Có cần tôi ăn tôm và cam trước mặt anh không?
Cảnh sát Hoàng nghiêm mặt:
- Theo cô chất bột màu trắng này là gì? Vì sao mấy quả cam này lại chua như thế? Đó là vì cô đã tiêm vitamin C vào cam. Nếu ăn tôm và cam cùng lúc sẽ chỉ khiến trí não của con người mất kiểm soát, nhưng nếu tiêm vitamin C vào cam là hành vi cố ý giết người.
- Ông có bằng chứng chứng minh tôi đã phạm tội không? Nếu không, ông đừng hòng bắt tôi.
Sắc mặt của Thẩm Đàm càng lúc càng trắng bệch, nhưng cô ta vẫn tỏ ra hết sức ngạo mạn.
Thanh Hoành cảm thấy vẻ mặt của Thẩm Đàm lúc này rất quen, nghĩ kỹ mới nhớ, rất giống bà Thẩm, thần thái của bà ấy cũng toát lên vẻ cao ngạo bất khả xâm phạm. Thực ra, Thanh Hoành cho rằng Thẩm Đàm, Thẩm Am và Thẩm Dật giống ông ngoại hơn bà ngoại, và họ đều là những người không thể thực hiện hành vi mưu sát, nhưng bà Thẩm thì không hẳn, bà ấy thâm trầm, bình tĩnh, bắt gặp chồng mình đưa người phụ nữ khác về nhà cũng không tỏ ra ngạc nhiên hay tức giận. Nhưng điều đó không có nghĩa thâm tâm bà ấy không nổi sóng. Mỗi lần bà ấy nhìn cô, cô đều cảm thấy sợ hãi.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của cảnh sát Hoàng reo vang, ông nghe máy, ậm ừ vài tiếng rồi tắt di động:
- Kết quả xét nghiệm rất thú vị, thưa các vị, trong món bánh ngọt vị mật ong trộn pho mát tối qua có chứa chất phốt pho vàng. Xem ra chúng tôi phải đưa tất cả các vị về Sở.
Bà Lâm đứng phắt dậy, kêu lạc cả giọng:
- Chúng tôi chẳng liên quan gì đến chuyện này! Bản thân tôi lại càng không thể giết ông ấy!
Con trai bà Lâm vội đỡ lấy thân hình mềm oặt của bà.
- Chúng ta không phạm tội, nên dù là cảnh sát cũng không thể vu oan giá họa cho chúng ta. Chúng ta không việc gì phải sợ.
- Nhưng mẹ không làm chuyện đó, mẹ không hề! Vì sao họ bắt cả chúng ta?
Bà Lâm nghe nói sẽ bị giải về Sở cảnh sát thì trở nên mất bình tĩnh. Bà chỉ mặt Thẩm Am, Thẩm Đàm mà rằng:
- Chính họ! Họ cho rằng tài sản của ông ấy đều thuộc về họ, nên mới mưu sát ông ấy. Chắc chắn là bọn họ đấy ông cảnh sát!
Cảnh sát Hoàng cau mày khó chịu trước thái độ của bà Lâm:
- Đưa tất cả về Sở, nhưng hết sức chú ý khi áp giải người cao tuổi.
Rồi ông quay sang cô giúp việc:
- Chị hãy đánh thức bà Thẩm dậy, chúng tôi cho rằng bà ấy cũng cần về Sở để lấy lời khai.
- Không cần đâu.
Bà Thẩm chống cây gậy mà sinh thời ông Thẩm vẫn thường dùng, bước từng bước ngắn đi vào:
- Tôi thức giấc rồi đây, bây giờ phải đến Sở cảnh sát, đúng không?
- Đúng thế thưa bà, bà có yêu cầu gì xin hãy nói với nữ cán bộ của chúng tôi, cô ấy sẽ lên lầu thu dọn đồ đạc giúp bà
- Không cần đâu, tôi già rồi, không nên lãng phí thời gian của mọi người, cứ thế này đi thôi.
Bà Thẩm chỉnh trang lại chuỗi trân châu trên cổ, lưng vưon thẳng, chầm chậm cất bước đi ra cửa.
Họ ra ngoài thì thấy Thẩm Dật vẫn đứng chờ bên ngoài, cơ thể anh ta như toát ra luồng khí lạnh, và hình như anh ta chỉ đứng yên một chỗ. Trông thấy họ, anh ta vội chạy tới gạn hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải bà ngoại tôi làm sao không?
Cảnh sát Hoàng vỗ vai anh ta:
- Xin chia buồn với cậu!
Thẩm Dật đờ đẫn, cắn chặt hai hàm răng, và dường như anh ta không hề nghe lọt câu trả lời của Hình Mẫn:
- Sáng nay cảnh sát phát hiện ra ông Thẩm trúng độc và chết trong phòng ngủ.
Thanh Hoành lo lắng nhìn anh ta, khẽ gọi:
- Anh không sao chứ? Thẩm Dật, Thẩm Dật?
Anh ta khẽ cử động, rồi thoăn thoắt lao đến chỗ bà Thẩm như loài mèo:
- Bà ơi... bà ơi, bà không sao chứ...
Bà Thẩm tỏ ra hết sức bình tĩnh, vuốt ve bàn tay anh ta:
- Cháu ngốc quá, sao tay lạnh như đá thế này.
Anh ta ngẩng lên, vẻ mặt hoang mang:
- Chuyện này là thế nào?
- Ông ngoại cháu vừa qua đời, cảnh sát bảo ông ấy bị trúng độc. - Bà Thẩm mỉm cười nhìn cháu trai: - Đừng lo, chỉ là tuân theo quy định thông thường thôi, xong việc bà về ngủ một giấc là lại khỏe ngay.
Bà ngẩng cao đầu, là người đầu tiên ngồi vào xe cảnh sát, sau đó một nữ cảnh sát ngồi vào cạnh bà và đóng cửa xe lại.
Thẩm Dật quay đầu lại, ngơ ngẩn một hồi, đột nhiên, anh ta rảo bước đến trước mặt Hình Mẫn, ngữ điệu hoàn toàn bình tĩnh:
- Ông Hình, chính tôi đã hạ độc ông ngoại, và còn nữa, vụ án các ông đã và đang tiếp tục điều tra cũng liên quan đến tôi.
Hình Mẫn nhìn anh ta, ánh mắt đó của ông, Thanh Hoành cảm thấy rất quen, bởi vì lúc cô vừa thi vào Sở cảnh sát, ông cũng nhìn cô bằng ánh mắt ấy, như đang nhìn một sinh vật thiểu năng trí tuệ. Về điểm này, ông và Cửu Thiều rất giống nhau. Hình Mẫn hắng giọng, hỏi:
- Anh nói anh đã hạ độc hại chết ông ngoại mình, vậy động cơ của anh là gì?
Thẩm Dật chỉ vào bà Lâm vừa từ trong nhà đi ra:
- Chính bởi người đàn bà kia, bà ấy đã phá hoại gia đình tôi, nên tôi định giết bà ta.
Bà Lâm gào lên:
- Cậu muốn giết tôi? Cậu muốn giết tôi sao? Tôi không phá hoại gia đình các người. Tại người đàn bà ấy không biết cách giữ chồng. Tại ông ngoại cậu cứ muốn quay lại với tôi.
- Thôi được, vậy anh đã hạ độc ông của anh như thế nao?
Hình Mẫn không chờ anh ta trả lời, lúc đi vượt qua, ông còn đưa tay lên vỗ vai anh ta:
- Những người trẻ tuổi thường xốc nổi, nhưng anh làm thế là cản trở người thi hành công vụ, tốt nhất anh hãy về nhà mà suy nghĩ cho kỹ.
Cảnh sát Hoàng đưa tay lên ngoáy lỗ tai, chừng như không chịu nổi sự om sòm đang diễn ra. Ông quay đầu lại, gọi Cửu Thiều:
- Cậu Tiêu rất giỏi phác họa tâm lý tội phạm, đúng không? Chi bằng hãy về Sở cùng chúng tôi.
- Không cần phải tỏ ra bức xúc, tôi đưa ra giả định thế này nhé, nếu như anh định hãm hại bà Thẩm mà cuối cùng lại giết nhầm ông Thẩm thì sao?
- Anh... anh là ai? Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?
- Nhìn lại mẹ anh đi, bà ấy chỉ là nhân tình của người khác, à không, nói chính xác phải là nhân tình già của người khác.
Thẩm Am khoanh tay trước ngực, lạnh lùng xen vào một câu.
- Cô đừng cho rằng cô là phụ nữ thì tôi sẽ nhịn cô nhé!
Cậu con trai của bà Lâm chưa kịp nhảy lên đã bị Hình Mẫn ấn xuống ghế, không nhúc nhích được nữa.
Cảnh sát Hoàng hắng giọng thật lớn:
- Chúng tôi chưa hỏi đến thì đừng nhiều lời.
Hình Mẫn và cảnh sát Hoàng liên tục trao đổi với nhau về từng chi tiết của vụ án, trong khi Cửu Thiều im lìm như tượng, anh ngồi trên sofa, mắt cụp xuống, không nói không rằng. Thanh Hoành không nhịn nổi, chọc khẽ vào eo anh:
- Anh không có suy nghĩ gì về chuyện này à?
Suy nghĩ đột ngột bị cắt ngang, Cửu Thiều ngoảnh sang nhìn cô, và mỉm cười:
- Anh thì có suy nghĩ gì được?
- Ví như, đúng là loại phàm nhân ngu dốt chẳng hạn?
- Thời gian trước, anh được điều đến thành phố Tân này, thầy Hoàng đã dẫn dắt, chỉ bảo anh rất nhiều, nhờ ông ấy anh mới có được cơ hội như bây giờ. Tôn trọng người đi trước là một trong những phẩm chất tốt đẹp của anh.
- Cam chua thế này thì ăn làm sao?
Thẩm Am ném quả cam đã bóc vỏ vào đĩa hoa quả, rồi rút mấy tờ giấy ra lau tay.
Hình Mẫn quay người lại, nhìn cô ta chằm chằm, không nói gì.
Thẩm Am không biết sợ là gì, cô ta cự lại:
- Anh nhìn gì mà nhìn! Chẳng lẽ ăn hoa quả cũng không được à?
Cô chị Thẩm Đàm vội kéo tay Thẩm Am:
- Bớt nói vài câu đi.
Hình Mẫn bước lại, nhặt quả cam Thẩm Am vừa bóc vỏ lên, quệt ngón tay vào nước cam đưa lên mũi ngửi, sau đó ông nhặt hết hoa quả ra khỏi đĩa, quệt tay vào đáy đĩa, chất bột màu trắng bám vào ngón tay ông. Cảnh sát Hoàng thấy vậy cũng bước lại, nhìn thấy chất bột màu trắng liền chấm ngón tay vào và đưa lên miệng nếm thử, sau đó Thanh Hoành thấy ông cau mày.
Thanh Hoành thầm nghĩ, họ thật gan dạ, chưa rõ đó là chất bột gì mà cũng dám bỏ vào miệng.
Cảnh sát Hoàng đứng lên, hỏi người giúp việc đang đứng ở góc nhà:
- Tối hôm qua các vị đã ăn gì?
- Thưa... thưa ông, tối hôm qua chúng tôi ăn hải sản, vì ông Thẩm thích hải sản nhất, đặc biệt là món tôm hùm.
- Cam này ai mua?
- Dạ là tôi mua... Có vấn đề gì vậy thưa ông?
- Ai bảo cô đi mua?
Cô giúp việc chỉ về phía Thẩm Đàm, nói:
- Cô Thẩm Đàm bảo tôi đi mua, chiều hôm qua cô ấy bảo tự nhiên thèm ăn cam, nên tôi đã đi mua. Bây giờ là cuối năm, nơi đây lại cách xa phố xá, mua cam rất khó...
Cảnh sát Hoàng ghé tai nói vài câu với nhân viên của mình, người đó vội vã rời khỏi phòng khách. Sau đó, ông quay người, đi đến trước mặt Thẩm Đàm:
- Cô Thẩm, chúng tôi nghi ngờ cô liên quan đến vụ án giết hại ông ngoại cô. Vì thế mời cô theo chúng tôi về Sở cảnh sát lấy lời khai.
Thẩm Đàm thoáng vẻ hoảng hốt, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Anh dựa vào đâu? Chỉ dựa vào việc chiều hôm qua tôi muốn ăn cam thôi sao?
- Chiều hôm qua cô thấy nhà bếp chuẩn bị món hải sản, nên cô đã sai cô giúp việc đi mua cam, nước cam chứa nhiều vitamin C, nếu kết hợp với phốt pho có trong tôm sẽ tạo thành Asen (As2O3).
- Thế thì sao? Có cần tôi ăn tôm và cam trước mặt anh không?
Cảnh sát Hoàng nghiêm mặt:
- Theo cô chất bột màu trắng này là gì? Vì sao mấy quả cam này lại chua như thế? Đó là vì cô đã tiêm vitamin C vào cam. Nếu ăn tôm và cam cùng lúc sẽ chỉ khiến trí não của con người mất kiểm soát, nhưng nếu tiêm vitamin C vào cam là hành vi cố ý giết người.
- Ông có bằng chứng chứng minh tôi đã phạm tội không? Nếu không, ông đừng hòng bắt tôi.
Sắc mặt của Thẩm Đàm càng lúc càng trắng bệch, nhưng cô ta vẫn tỏ ra hết sức ngạo mạn.
Thanh Hoành cảm thấy vẻ mặt của Thẩm Đàm lúc này rất quen, nghĩ kỹ mới nhớ, rất giống bà Thẩm, thần thái của bà ấy cũng toát lên vẻ cao ngạo bất khả xâm phạm. Thực ra, Thanh Hoành cho rằng Thẩm Đàm, Thẩm Am và Thẩm Dật giống ông ngoại hơn bà ngoại, và họ đều là những người không thể thực hiện hành vi mưu sát, nhưng bà Thẩm thì không hẳn, bà ấy thâm trầm, bình tĩnh, bắt gặp chồng mình đưa người phụ nữ khác về nhà cũng không tỏ ra ngạc nhiên hay tức giận. Nhưng điều đó không có nghĩa thâm tâm bà ấy không nổi sóng. Mỗi lần bà ấy nhìn cô, cô đều cảm thấy sợ hãi.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của cảnh sát Hoàng reo vang, ông nghe máy, ậm ừ vài tiếng rồi tắt di động:
- Kết quả xét nghiệm rất thú vị, thưa các vị, trong món bánh ngọt vị mật ong trộn pho mát tối qua có chứa chất phốt pho vàng. Xem ra chúng tôi phải đưa tất cả các vị về Sở.
Bà Lâm đứng phắt dậy, kêu lạc cả giọng:
- Chúng tôi chẳng liên quan gì đến chuyện này! Bản thân tôi lại càng không thể giết ông ấy!
Con trai bà Lâm vội đỡ lấy thân hình mềm oặt của bà.
- Chúng ta không phạm tội, nên dù là cảnh sát cũng không thể vu oan giá họa cho chúng ta. Chúng ta không việc gì phải sợ.
- Nhưng mẹ không làm chuyện đó, mẹ không hề! Vì sao họ bắt cả chúng ta?
Bà Lâm nghe nói sẽ bị giải về Sở cảnh sát thì trở nên mất bình tĩnh. Bà chỉ mặt Thẩm Am, Thẩm Đàm mà rằng:
- Chính họ! Họ cho rằng tài sản của ông ấy đều thuộc về họ, nên mới mưu sát ông ấy. Chắc chắn là bọn họ đấy ông cảnh sát!
Cảnh sát Hoàng cau mày khó chịu trước thái độ của bà Lâm:
- Đưa tất cả về Sở, nhưng hết sức chú ý khi áp giải người cao tuổi.
Rồi ông quay sang cô giúp việc:
- Chị hãy đánh thức bà Thẩm dậy, chúng tôi cho rằng bà ấy cũng cần về Sở để lấy lời khai.
- Không cần đâu.
Bà Thẩm chống cây gậy mà sinh thời ông Thẩm vẫn thường dùng, bước từng bước ngắn đi vào:
- Tôi thức giấc rồi đây, bây giờ phải đến Sở cảnh sát, đúng không?
- Đúng thế thưa bà, bà có yêu cầu gì xin hãy nói với nữ cán bộ của chúng tôi, cô ấy sẽ lên lầu thu dọn đồ đạc giúp bà
- Không cần đâu, tôi già rồi, không nên lãng phí thời gian của mọi người, cứ thế này đi thôi.
Bà Thẩm chỉnh trang lại chuỗi trân châu trên cổ, lưng vưon thẳng, chầm chậm cất bước đi ra cửa.
Họ ra ngoài thì thấy Thẩm Dật vẫn đứng chờ bên ngoài, cơ thể anh ta như toát ra luồng khí lạnh, và hình như anh ta chỉ đứng yên một chỗ. Trông thấy họ, anh ta vội chạy tới gạn hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải bà ngoại tôi làm sao không?
Cảnh sát Hoàng vỗ vai anh ta:
- Xin chia buồn với cậu!
Thẩm Dật đờ đẫn, cắn chặt hai hàm răng, và dường như anh ta không hề nghe lọt câu trả lời của Hình Mẫn:
- Sáng nay cảnh sát phát hiện ra ông Thẩm trúng độc và chết trong phòng ngủ.
Thanh Hoành lo lắng nhìn anh ta, khẽ gọi:
- Anh không sao chứ? Thẩm Dật, Thẩm Dật?
Anh ta khẽ cử động, rồi thoăn thoắt lao đến chỗ bà Thẩm như loài mèo:
- Bà ơi... bà ơi, bà không sao chứ...
Bà Thẩm tỏ ra hết sức bình tĩnh, vuốt ve bàn tay anh ta:
- Cháu ngốc quá, sao tay lạnh như đá thế này.
Anh ta ngẩng lên, vẻ mặt hoang mang:
- Chuyện này là thế nào?
- Ông ngoại cháu vừa qua đời, cảnh sát bảo ông ấy bị trúng độc. - Bà Thẩm mỉm cười nhìn cháu trai: - Đừng lo, chỉ là tuân theo quy định thông thường thôi, xong việc bà về ngủ một giấc là lại khỏe ngay.
Bà ngẩng cao đầu, là người đầu tiên ngồi vào xe cảnh sát, sau đó một nữ cảnh sát ngồi vào cạnh bà và đóng cửa xe lại.
Thẩm Dật quay đầu lại, ngơ ngẩn một hồi, đột nhiên, anh ta rảo bước đến trước mặt Hình Mẫn, ngữ điệu hoàn toàn bình tĩnh:
- Ông Hình, chính tôi đã hạ độc ông ngoại, và còn nữa, vụ án các ông đã và đang tiếp tục điều tra cũng liên quan đến tôi.
Hình Mẫn nhìn anh ta, ánh mắt đó của ông, Thanh Hoành cảm thấy rất quen, bởi vì lúc cô vừa thi vào Sở cảnh sát, ông cũng nhìn cô bằng ánh mắt ấy, như đang nhìn một sinh vật thiểu năng trí tuệ. Về điểm này, ông và Cửu Thiều rất giống nhau. Hình Mẫn hắng giọng, hỏi:
- Anh nói anh đã hạ độc hại chết ông ngoại mình, vậy động cơ của anh là gì?
Thẩm Dật chỉ vào bà Lâm vừa từ trong nhà đi ra:
- Chính bởi người đàn bà kia, bà ấy đã phá hoại gia đình tôi, nên tôi định giết bà ta.
Bà Lâm gào lên:
- Cậu muốn giết tôi? Cậu muốn giết tôi sao? Tôi không phá hoại gia đình các người. Tại người đàn bà ấy không biết cách giữ chồng. Tại ông ngoại cậu cứ muốn quay lại với tôi.
- Thôi được, vậy anh đã hạ độc ông của anh như thế nao?
Hình Mẫn không chờ anh ta trả lời, lúc đi vượt qua, ông còn đưa tay lên vỗ vai anh ta:
- Những người trẻ tuổi thường xốc nổi, nhưng anh làm thế là cản trở người thi hành công vụ, tốt nhất anh hãy về nhà mà suy nghĩ cho kỹ.
Cảnh sát Hoàng đưa tay lên ngoáy lỗ tai, chừng như không chịu nổi sự om sòm đang diễn ra. Ông quay đầu lại, gọi Cửu Thiều:
- Cậu Tiêu rất giỏi phác họa tâm lý tội phạm, đúng không? Chi bằng hãy về Sở cùng chúng tôi.
Bình luận facebook