-
#6
Cửu Thiều trầm ngâm:
- Em muốn dụ Ám Hoa ra mặt?
- Anh bảo hắn rất quan tâm đến em, đúng không? Một sự kiện lớn như thế, nếu hắn không xuất hiện thì chẳng phải rất có lỗi với em hay sao?
- Em không định bàn bạc với anh, cứ thế tiền trảm hậu tấu, xong xuôi mới thông báo cho anh biết?
- Em đang bàn bạc với anh đấy thôi. Em vẫn chưa gọi cho Trác Diễm. Em định chờ thêm vài ngày nữa, nếu không anh ta sẽ nghĩ rằng em rất dễ dụ.
Thanh Hoành ngừng một lát, hỏi anh:
- Anh cho rằng em làm thế không có nghĩa lý gì sao?
- Rất khó nói, mạo hiểm không phải là thượng sách.
- Nhưng có anh rồi mà!
Thanh Hoành xuống xe, trao chìa khóa cho người trông giữ xe, rồi cô khoác tay Cửu Thiều đi vào với sự dẫn đường của nhân viên nhà hàng. Lúc ngang qua chỗ chiếc đèn treo tường dọc dãy hành lang dài, cô nói:
- Lần trước anh đã đứng ở đây, chứng kiến cảnh em bị hắt rượu.
- Anh chỉ thấy cảnh em hắt rượu vào người khác thôi.
Cô ngẩng lên nhìn anh:
- Lúc đó anh nghĩ gì?
- Em muốn biết thật không?
Thanh Hoành đang băn khoăn giữa hai câu trả lời “có” và “không”, cuối cùng cô quyết định:
- Anh nói đi.
- Anh nghĩ, sau này mình sẽ thảm lắm đây!
- Hả?
Thanh Hoành ngạc nhiên hết sức, theo logic thông thường, trong trường hợp này, anh sẽ đưa ra lời phê phán cô mới phải chứ!
- Sau này chung sống với em, nếu anh khiến em phật ý, anh sẽ lãnh đủ.
Họ ngồi vào bàn, nhân viên phục vụ đeo găng tay màu trắng lịch sự kéo bình phong ngăn chiếc bàn và lối đi, tạo một không gian riêng tư. Người ta bày đủ mọi loại hoa màu sắc rực rỡ trên lối đi, có lẽ chúng được chuyển đến đây bằng máy bay.
Cửu Thiều bước lại, kéo ghế mời cô, sau đó anh mới về chỗ ngồi của mình. Anh giơ tay lên ra hiệu cho nhân viên phục vụ:
- Sau món chính, thêm điểm tâm sau bữa ăn. Nhưng trước tiên hãy hỏi quý cô đây có kiêng kỵ gì không.
Thanh Hoành đan tay vào nhau, đặt dưới cằm, tươi cười nhìn anh:
- Kiêng gừng, tỏi, không ăn nội tạng gia cầm, không ăn ớt xanh, rau cần, súp lơ, rau sống, đậu Hà Lan. Hãy hỏi thêm quý ngài đây.
Cửu Thiều lịch sự đáp:
- Tạm thời thế đã.
Nhân viên phục vụ thoáng bối rối với khẩu vị của cô hôm nay, nhưng vì phép lịch sự, nên không tỏ thái độ ngạc nhiên, chỉ lẳng lặng thu thực đơn rồi lui ra ngoài.
Thanh Hoành vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, nở nụ cười ngọt ngào:
- Vì sao lúc ấy anh có suy nghĩ như vậy, lẽ nào anh biết sẽ chung sống với em.
- Xác suất của việc này rất lớn.
Đừng hòng anh cho cô biết sự thật, căn cứ mức độ ăn ý giữa hai người mà anh đã thống kê và tính toán chính xác, căn cứ sách lược theo đuổi cô mà anh đã vạch ra, anh tuyệt đối không cho cô cơ hội lật ngược tính thế.
- Vậy thì…
Thanh Hoành đặt tay mình lên tay anh. Anh lập tức xoay bàn tay, nắm chặt tay cô. Cô gãi nhè nhẹ vào lòng bàn tay anh, dùng đầu ngón tay chầm chậm vẽ những vòng tròn.
- Bây giờ em có thể gửi gắm sự an toàn của bản thân cho anh được chưa?
Cửu Thiều điềm tĩnh trả lời:
- Em nghĩ, anh dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc?
Thanh Hoành chỉ muốn trợn mắt, đúng là lãng phí công sức diễn kịch của cô! Nhưng cô vẫn kiên trì nở nụ cười tươi rói:
- Nếu xét về sắc, thì hình như em còn thua xa anh. Nhưng, có thật anh không thèm đón nhận?
Cửu Thiều cụp mắt, rồi anh chầm chậm ngẩng lên:
- Anh chấp nhận sự hối lộ. Nhưng về đến nhà, em phải mặc bộ đồ ngủ mẹ anh mua cho em.
- … Đó không phải đồ ngủ.
Thanh Hoành cắm mạnh móng tay vào lòng bàn tay anh. Anh khẽ nhíu mày vì đau, nhưng vẫn thản nhiên:
- Không phải à? Với anh thì rất giống.
Đường xuống núi vẫn quanh co, khúc khuỷu như ngày nào. Thanh Hoành ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn về đêm dưới chân núi. Từ nhà hàng trên núi đi xuống, người ta dễ có ảo giác vừa chia tay với cuộc sống thời Trung cổ để về với đời sống phồn hoa thời hiện đại.
Cửu Thiều lái xe rất từ tốn, thi thoảng anh lại liếc nhìn cô.
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Em đang nói lời từ biệt - Cô ngoảnh sang, mỉm cười: - Có câu này anh nói rất đúng, sự thật luôn là sự thật, em không thể thay đổi những gì đã xảy ra, vì thế em phải bước tiếp. Nếu lần này vẫn thất bại, em sẽ từ bỏ.
Cửu Thiều im lặng không đáp, bầu không khí yên tĩnh tràn ngập trong xe. Rất lâu sau, khi lái xe xuống tầng hầm, anh mới lên tiếng:
- Vì anh ư?
- Còn lâu!
Thanh Hoành xuống xe, rảo bước về phía thang máy, vừa cười vừa nói:
- Anh đừng tưởng bở!
Cửu Thiều đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô:
- Em tin tưởng anh như thế, anh không nên khiến em thất vọng, đúng không?
Thanh Hoành dừng bước, quay sang nhìn anh. Lần đầu tiên cô bắt gặp vẻ mặt sốt ruột của anh, thậm chí cô còn nhận thấy bàn tay anh đẫm mồ hôi.
- Ý anh là… sau này anh sẽ không gạt em ra ngoài mọi kế hoạch hoạt động của anh?
Cửu Thiều cười, đáp:
- Nếu có thể thì anh đã làm từ lâu rồi, sao phải đợi đến bây giờ.
Thanh Hoành dùng dằng mãi trong phòng thay đồ.
Mặc dù đã hứa với anh sẽ mặc chiếc váy hai dây xẻ cao, độ “hở” rất lớn, nhưng cô thực sự không quen nổi với phong cách thời trang này, nó không hợp gu của cô một chút nào. Mặc chiếc váy này, cô có cảm giác mình như nữ sinh trung học cố ý ăn mặc gợi cảm để thu hút sự chú ý của người khác!
Ngập ngừng một lúc, cô quyết định đẩy cửa bước ra. Cửu Thiều đang đứng trước cánh cửa thông ra ban công, dõi mắt nhìn ra xa. Nghe động tĩnh phía sau, anh quay người lại, thoáng sững sờ khi nhìn thấy cô, ngắm nghía cô một lượt, anh cười, bảo:
- Lần đầu thấy em mặc thế này…
Anh bước lên phía trước vài bước, đến trước mặt cô, khẽ cúi người thực hiện động tác mời nho nhã:
- Tiểu thư xinh đẹp có vui lòng nhảy với tôi một điệu không?
Thanh Hoành đặt tay mình vào tay anh. Anh đứng thẳng, đặt tay vào eo cô, tay kia nắm lấy bàn tay cô.
- Thực ra, lúc ở trên du thuyền Đông Thái Bình Dương anh rất muốn nhảy với em, nhưng hoàn cảnh không cho phép.
Thanh Hoành gục đầu và ngực anh, bên tai cô văng vẳng nhịp đập trái tim anh.
- Như thế này thật tuyệt!
Họ xoay vòng đến bên chiếc đàn dương cầm. Cửu Thiều thả bàn tay ôm eo cô, mở nắp đàn, Thanh Hoành ngồi xuống ghế, dạo một đoạn nhạc.
- Trước đây đều là em thưởng thức màn độc tấu của anh, lần này đến lượt em biểu diễn.
Cửu Thiều ngồi xuống cạnh cô, khẽ hỏi:
- Bản nào?
- Ánh trăng của Achille-Claude Debussy.
Cô chơi một đoạn ngắn, vì không có bản nhạc, lại thêm đã lâu không luyện tập, nên kỹ thuật không được điêu luyện cho lắm.
Cửu Thiều ghé lại, hợp tấu cùng cô. Thanh Hoành cười nói:
- Không ngờ đàn dương cầm anh cũng chơi hay đến thế!
Anh nhìn cô:
- Anh tấu nhạc hay, mà… - Anh đột ngột bế bổng cô lên, nốt nhạc rung lên cao vút. - … “diễn tấu” em còn hay hơn nữa.
Thanh Hoành hốt hoảng:
- Bây giờ mấy giờ rồi? Người ta mắng cho đấy.
- Vậy thì em phải ráng kiềm chế, đừng động chạm lung tung vào “nốt nhạc” bên dưới.
- Kiến nghị hay nhỉ?
Vừa dứt lời, cô ngoạm thẳng vào cổ anh. Cửu Thiều khẽ rên lên, nắm chặt vòng đùi của cô đang quấn quanh lưng anh.
- Vậy thì, bắt đầu nhé?
Thanh Hoành sợ rằng, từ nay về sau cô sẽ thấy ám ảnh khi chơi đàn dương cầm mất thôi!
Cô quan sát rất lâu mạch máu trên cổ anh, và băn khoăn không biết nên cắn như thế nào. Cô tin, nếu cô ra tay ở chỗ này, chắc chắn sẽ trút được cơn giận. Cửu Thiều đang nhắm nghiền mắt, bỗng nhiên anh nói:
- Đừng nhìn nữa, có nhìn thêm dung mạo của anh cũng không thay đổi đâu!
Chiếc váy trên người cô nằm rúm ró ở một góc, ánh đèn ngoài kia hắt vào phòng yếu ớt, chiếu lên chiếc váy sặc sỡ sắc màu, trông hệt như những cánh bướm đang đậu lại nghỉ ngơi.
Cửu Thiều bảo:
- Nếu em bằng lòng giữ lại những lời nói cay nghiệt sắp tuôn ra, thì cuối tuần này anh sẽ đưa em đến một nơi rất quan trọng.
Thanh Hoành không ngờ nơi quan trọng mà anh nói chính là hòn đảo hoang cô dạt vào sau khi xảy ra vụ nổ tàu lần trước.
- Em muốn dụ Ám Hoa ra mặt?
- Anh bảo hắn rất quan tâm đến em, đúng không? Một sự kiện lớn như thế, nếu hắn không xuất hiện thì chẳng phải rất có lỗi với em hay sao?
- Em không định bàn bạc với anh, cứ thế tiền trảm hậu tấu, xong xuôi mới thông báo cho anh biết?
- Em đang bàn bạc với anh đấy thôi. Em vẫn chưa gọi cho Trác Diễm. Em định chờ thêm vài ngày nữa, nếu không anh ta sẽ nghĩ rằng em rất dễ dụ.
Thanh Hoành ngừng một lát, hỏi anh:
- Anh cho rằng em làm thế không có nghĩa lý gì sao?
- Rất khó nói, mạo hiểm không phải là thượng sách.
- Nhưng có anh rồi mà!
Thanh Hoành xuống xe, trao chìa khóa cho người trông giữ xe, rồi cô khoác tay Cửu Thiều đi vào với sự dẫn đường của nhân viên nhà hàng. Lúc ngang qua chỗ chiếc đèn treo tường dọc dãy hành lang dài, cô nói:
- Lần trước anh đã đứng ở đây, chứng kiến cảnh em bị hắt rượu.
- Anh chỉ thấy cảnh em hắt rượu vào người khác thôi.
Cô ngẩng lên nhìn anh:
- Lúc đó anh nghĩ gì?
- Em muốn biết thật không?
Thanh Hoành đang băn khoăn giữa hai câu trả lời “có” và “không”, cuối cùng cô quyết định:
- Anh nói đi.
- Anh nghĩ, sau này mình sẽ thảm lắm đây!
- Hả?
Thanh Hoành ngạc nhiên hết sức, theo logic thông thường, trong trường hợp này, anh sẽ đưa ra lời phê phán cô mới phải chứ!
- Sau này chung sống với em, nếu anh khiến em phật ý, anh sẽ lãnh đủ.
Họ ngồi vào bàn, nhân viên phục vụ đeo găng tay màu trắng lịch sự kéo bình phong ngăn chiếc bàn và lối đi, tạo một không gian riêng tư. Người ta bày đủ mọi loại hoa màu sắc rực rỡ trên lối đi, có lẽ chúng được chuyển đến đây bằng máy bay.
Cửu Thiều bước lại, kéo ghế mời cô, sau đó anh mới về chỗ ngồi của mình. Anh giơ tay lên ra hiệu cho nhân viên phục vụ:
- Sau món chính, thêm điểm tâm sau bữa ăn. Nhưng trước tiên hãy hỏi quý cô đây có kiêng kỵ gì không.
Thanh Hoành đan tay vào nhau, đặt dưới cằm, tươi cười nhìn anh:
- Kiêng gừng, tỏi, không ăn nội tạng gia cầm, không ăn ớt xanh, rau cần, súp lơ, rau sống, đậu Hà Lan. Hãy hỏi thêm quý ngài đây.
Cửu Thiều lịch sự đáp:
- Tạm thời thế đã.
Nhân viên phục vụ thoáng bối rối với khẩu vị của cô hôm nay, nhưng vì phép lịch sự, nên không tỏ thái độ ngạc nhiên, chỉ lẳng lặng thu thực đơn rồi lui ra ngoài.
Thanh Hoành vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, nở nụ cười ngọt ngào:
- Vì sao lúc ấy anh có suy nghĩ như vậy, lẽ nào anh biết sẽ chung sống với em.
- Xác suất của việc này rất lớn.
Đừng hòng anh cho cô biết sự thật, căn cứ mức độ ăn ý giữa hai người mà anh đã thống kê và tính toán chính xác, căn cứ sách lược theo đuổi cô mà anh đã vạch ra, anh tuyệt đối không cho cô cơ hội lật ngược tính thế.
- Vậy thì…
Thanh Hoành đặt tay mình lên tay anh. Anh lập tức xoay bàn tay, nắm chặt tay cô. Cô gãi nhè nhẹ vào lòng bàn tay anh, dùng đầu ngón tay chầm chậm vẽ những vòng tròn.
- Bây giờ em có thể gửi gắm sự an toàn của bản thân cho anh được chưa?
Cửu Thiều điềm tĩnh trả lời:
- Em nghĩ, anh dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc?
Thanh Hoành chỉ muốn trợn mắt, đúng là lãng phí công sức diễn kịch của cô! Nhưng cô vẫn kiên trì nở nụ cười tươi rói:
- Nếu xét về sắc, thì hình như em còn thua xa anh. Nhưng, có thật anh không thèm đón nhận?
Cửu Thiều cụp mắt, rồi anh chầm chậm ngẩng lên:
- Anh chấp nhận sự hối lộ. Nhưng về đến nhà, em phải mặc bộ đồ ngủ mẹ anh mua cho em.
- … Đó không phải đồ ngủ.
Thanh Hoành cắm mạnh móng tay vào lòng bàn tay anh. Anh khẽ nhíu mày vì đau, nhưng vẫn thản nhiên:
- Không phải à? Với anh thì rất giống.
Đường xuống núi vẫn quanh co, khúc khuỷu như ngày nào. Thanh Hoành ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn về đêm dưới chân núi. Từ nhà hàng trên núi đi xuống, người ta dễ có ảo giác vừa chia tay với cuộc sống thời Trung cổ để về với đời sống phồn hoa thời hiện đại.
Cửu Thiều lái xe rất từ tốn, thi thoảng anh lại liếc nhìn cô.
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Em đang nói lời từ biệt - Cô ngoảnh sang, mỉm cười: - Có câu này anh nói rất đúng, sự thật luôn là sự thật, em không thể thay đổi những gì đã xảy ra, vì thế em phải bước tiếp. Nếu lần này vẫn thất bại, em sẽ từ bỏ.
Cửu Thiều im lặng không đáp, bầu không khí yên tĩnh tràn ngập trong xe. Rất lâu sau, khi lái xe xuống tầng hầm, anh mới lên tiếng:
- Vì anh ư?
- Còn lâu!
Thanh Hoành xuống xe, rảo bước về phía thang máy, vừa cười vừa nói:
- Anh đừng tưởng bở!
Cửu Thiều đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô:
- Em tin tưởng anh như thế, anh không nên khiến em thất vọng, đúng không?
Thanh Hoành dừng bước, quay sang nhìn anh. Lần đầu tiên cô bắt gặp vẻ mặt sốt ruột của anh, thậm chí cô còn nhận thấy bàn tay anh đẫm mồ hôi.
- Ý anh là… sau này anh sẽ không gạt em ra ngoài mọi kế hoạch hoạt động của anh?
Cửu Thiều cười, đáp:
- Nếu có thể thì anh đã làm từ lâu rồi, sao phải đợi đến bây giờ.
Thanh Hoành dùng dằng mãi trong phòng thay đồ.
Mặc dù đã hứa với anh sẽ mặc chiếc váy hai dây xẻ cao, độ “hở” rất lớn, nhưng cô thực sự không quen nổi với phong cách thời trang này, nó không hợp gu của cô một chút nào. Mặc chiếc váy này, cô có cảm giác mình như nữ sinh trung học cố ý ăn mặc gợi cảm để thu hút sự chú ý của người khác!
Ngập ngừng một lúc, cô quyết định đẩy cửa bước ra. Cửu Thiều đang đứng trước cánh cửa thông ra ban công, dõi mắt nhìn ra xa. Nghe động tĩnh phía sau, anh quay người lại, thoáng sững sờ khi nhìn thấy cô, ngắm nghía cô một lượt, anh cười, bảo:
- Lần đầu thấy em mặc thế này…
Anh bước lên phía trước vài bước, đến trước mặt cô, khẽ cúi người thực hiện động tác mời nho nhã:
- Tiểu thư xinh đẹp có vui lòng nhảy với tôi một điệu không?
Thanh Hoành đặt tay mình vào tay anh. Anh đứng thẳng, đặt tay vào eo cô, tay kia nắm lấy bàn tay cô.
- Thực ra, lúc ở trên du thuyền Đông Thái Bình Dương anh rất muốn nhảy với em, nhưng hoàn cảnh không cho phép.
Thanh Hoành gục đầu và ngực anh, bên tai cô văng vẳng nhịp đập trái tim anh.
- Như thế này thật tuyệt!
Họ xoay vòng đến bên chiếc đàn dương cầm. Cửu Thiều thả bàn tay ôm eo cô, mở nắp đàn, Thanh Hoành ngồi xuống ghế, dạo một đoạn nhạc.
- Trước đây đều là em thưởng thức màn độc tấu của anh, lần này đến lượt em biểu diễn.
Cửu Thiều ngồi xuống cạnh cô, khẽ hỏi:
- Bản nào?
- Ánh trăng của Achille-Claude Debussy.
Cô chơi một đoạn ngắn, vì không có bản nhạc, lại thêm đã lâu không luyện tập, nên kỹ thuật không được điêu luyện cho lắm.
Cửu Thiều ghé lại, hợp tấu cùng cô. Thanh Hoành cười nói:
- Không ngờ đàn dương cầm anh cũng chơi hay đến thế!
Anh nhìn cô:
- Anh tấu nhạc hay, mà… - Anh đột ngột bế bổng cô lên, nốt nhạc rung lên cao vút. - … “diễn tấu” em còn hay hơn nữa.
Thanh Hoành hốt hoảng:
- Bây giờ mấy giờ rồi? Người ta mắng cho đấy.
- Vậy thì em phải ráng kiềm chế, đừng động chạm lung tung vào “nốt nhạc” bên dưới.
- Kiến nghị hay nhỉ?
Vừa dứt lời, cô ngoạm thẳng vào cổ anh. Cửu Thiều khẽ rên lên, nắm chặt vòng đùi của cô đang quấn quanh lưng anh.
- Vậy thì, bắt đầu nhé?
Thanh Hoành sợ rằng, từ nay về sau cô sẽ thấy ám ảnh khi chơi đàn dương cầm mất thôi!
Cô quan sát rất lâu mạch máu trên cổ anh, và băn khoăn không biết nên cắn như thế nào. Cô tin, nếu cô ra tay ở chỗ này, chắc chắn sẽ trút được cơn giận. Cửu Thiều đang nhắm nghiền mắt, bỗng nhiên anh nói:
- Đừng nhìn nữa, có nhìn thêm dung mạo của anh cũng không thay đổi đâu!
Chiếc váy trên người cô nằm rúm ró ở một góc, ánh đèn ngoài kia hắt vào phòng yếu ớt, chiếu lên chiếc váy sặc sỡ sắc màu, trông hệt như những cánh bướm đang đậu lại nghỉ ngơi.
Cửu Thiều bảo:
- Nếu em bằng lòng giữ lại những lời nói cay nghiệt sắp tuôn ra, thì cuối tuần này anh sẽ đưa em đến một nơi rất quan trọng.
Thanh Hoành không ngờ nơi quan trọng mà anh nói chính là hòn đảo hoang cô dạt vào sau khi xảy ra vụ nổ tàu lần trước.
Bình luận facebook