-
Chương 13: #1 - Tự thú
Ngày ký kết hợp đồng, Thanh Hoành lại một lần nữa bước vào tòa nhà trụ sở của tập đoàn Tinh Triển. Cô nhận thấy bãi đậu xe bên ngoài tòa nhà có rất nhiều xe công vụ của phóng viên các báo đài địa phương tới dự buổi họp báo.
Tập đoàn Tinh Triển còn dành riêng một phòng họp cho các phóng viên sử dụng để tác nghiệp. Vừa bước vào phòng, Thanh Hoành đã nghe thấy không ít lời bàn tán về người nắm quyền mới của nhà họ Trác, đa phần đều khen anh ta xử lý công việc rất chuyên nghiệp, tính cách lại phóng khoáng, thoải mái.
Thanh Hoành tủm tỉm cười, cô không ngờ anh ta giỏi giao thiệp với giới báo chí và truyền thông đến thế. Nếu năm xưa, sau khi liên tiếp bị giáng những đòn chí mạng, tập đoàn Tinh Triển có được một cán bộ quản lý giỏi quan hệ cộng đồng thì có lẽ họ đã không rơi vào thế bị động.
Mười giờ sáng là lễ ký kết hợp đồng. Đa số các phóng viên đều đã vào vị trí sẵn sàng. Trác Diễm cầm micro, giới thiệu vắn tắt dự án kinh doanh bất động sản lần này, dưới kia, máy ảnh chớp lia lịa. Anh ta ngừng lại một lát, giới thiệu đại diện hình ảnh cho dự án này là một nam diễn viên đang nổi, giàu thực lực và tiềm năng. Bên dưới có phóng viên đặt câu hỏi:
- Diễn viên nổi tiếng mà Tổng giám đốc Trác nhắc đến phải chăng là Lăng Hàn?
Trác Diễm úp úp mở mở:
- Khi nào quay xong clip quảng cáo, các bạn sẽ biết.
Rốt cuộc cũng đến thời khắc ký kết. Một tập hồ sơ dự án đặt trong hộp nhung hình thiên nga được đưa đến trước mặt họ. Thanh Hoành mở bản kế hoạch, ký tên vào trang cuối cùng. Thực ra, đoạn này đã được diễn tập từ trước. Cô đã ký vào bản hợp đồng chính thức trong văn phòng của Trác Diễm sáng nay. Bản hợp đồng đó đã được cô và luật sư của cô soát kỹ từng chữ, sau đó hai bên thống nhất cùng ký vào bản hợp đồng đã chỉnh sửa hoàn thiện.
Nếu so về thủ đoạn và đầu óc kinh doanh, có thể Thanh Hoành không bằng Trác Diễm, nhưng từ nhỏ cô đã thường xuyên được tiếp xúc với những việc như thế này, nên cô khá thành thạo trình tự cần thiết.
Cô đóng tập hồ sơ lại, Trác Diễm chủ động đưa tay ra bắt:
- Mong rằng sau này chúng ta sẽ luôn hợp tác vui vẻ.
- Sau này? - Thanh Hoành mỉm cười: - Đầu tiên phải đánh bại “Đại ma vương” họ Tạ đã, rồi mới nói chuyện này. Thực lòng, tôi rất trông đợi đấy!
- Tôi cũng vậy.
Đám phóng viên bên dưới chộp được hình ảnh họ niềm nở bắt tay nhau thì lập tức chĩa máy ảnh, máy quay về phía họ và chụp lia lịa.
Ngày hôm sau, tin tức về buổi họp báo ký kết hợp đồng hợp tác dự án mới của Tinh Triển đồng loạt lên báo.
Hình ảnh minh họa cho bài báo chính là bức ảnh họ bắt tay và cười nói thân mật. Thanh Hoành mở rộng tờ báo, nhìn kỹ một hồi, mới quay sang, nói với Cửu Thiều:
- Em thấy mình khá ăn ảnh đấy chứ, anh nhìn xem…
Cửu Thiều đón lấy tờ báo, đọc to tiêu đề bằng ngữ điệu hoàn toàn dửng dưng:
- Cha chú chung vốn, con cháu hợp tác. Người nắm quyền mới của nhà họ Trác lên tiếng tuyên chiến với nhà họ Tạ. Thú vị quá nhỉ!
- Thú vị ở chỗ nào?
- Truyền thông lúc nào cũng chuyện bé xé ra to. Nếu ngày nào đó, người nắm quyền hành của hai nhà tình cờ gặp gỡ, trò chuyện xã giao đôi câu, có lẽ báo chí sẽ viết: Đôi bên lời qua tiếng lại rồi sinh ra ẩu đả.
Cửu Thiều điềm nhiên nói:
- Chúc em không bị ai đó gọi điện truy sát.
Anh vừa dứt lời, di động của Thanh Hoành lập tức đổ chuông. Cô nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, ngán ngẩm cực độ.
- Anh đã thắng, Tạ Doãn Luy gọi đến.
- Nếu anh là em, anh sẽ nghe điện.
Thanh Hoành trừng mắt lườm anh, chiếc điện thoại trong tay cô vẫn không ngừng đổ chuông inh ỏi. Cô đành đầu hàng, bấm nút nghe:
- Cậu chủ Tạ có điều gì sai bảo?
Giọng nói của Tạ Doãn Luy trong điện thoại rất lớn, có vẻ hơi quá khích:
- Tôi đã đọc tin tức trên báo, cô có biết ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là gì không? - Không cho cô cơ hội trả lời, anh ta tiếp tục: - Đó… chính… là… Cô điên rồi! Nếu không thì thế giới này điên cả rồi! Cô biết mình đang làm gì không?
Bỗng nhiên Thanh Hoành cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cô đã hiểu nguyên nhân vì sao năm xưa nhà họ Tạ hủy hôn, vì thế cô không còn thấy sợ khi phải đối diện với “Đại ma vương” Tạ Doãn Thiệu nữa. Năm xưa, Tạ Doãn Thiệu quyết định hủy hôn, mà không tiếp tục cuộc hôn nhân liên kết, để lợi dụng quan hệ hôn nhân, thôn tính cổ quyền trong tay cô, thực ra đó cũng là một quyết định đúng đắn. Bởi vì nếu làm thế, cô sẽ nhanh chóng nhận ra ý đồ của anh ta và quay sang bắt tay với nhà họ Trác, giống như cục diện của ngày hôm nay, chỉ có điều cục diện này đến hơi muộn một chút.
- Tôi rất bình tĩnh và sáng suốt, nhưng không biết anh trai của anh có đủ bình tĩnh và sáng suốt hay không.
- Bình tĩnh, sáng suốt? Anh ấy sắp tiến hóa thành quỷ dạ xoa rồi đó!
- Vậy thì càng tốt! Cho tôi gửi lời hỏi thăm anh trai anh. Còn nữa… cho tôi gửi lời hỏi thăm cả cái bụng bia và chiếc đầu hói của anh ta.
Nói xong, Thanh Hoành tắt máy không thương tiếc.
Cửu Thiều rung rung tờ báo, hờ hững nói:
- Lòng căm hận của em đã vượt xa tưởng tượng của anh, anh bắt đầu thấy lo cho Ám Hoa.
Thanh Hoành sán lại gần anh:
- Anh nhìn kỹ mặt em mà xem, có phải trên đó viết rõ hai chữ “khoái trá” không? Nếu Ám Hoa cũng gặp đen đủi, thì hai chữ “khoái trá” sẽ biến thành “cực kỳ khoái trá”.
Cửu Thiều dịch chuyển ánh nhìn từ tờ báo sang gương mặt cô, bỗng anh đưa tay ra sau giữ chặt lấy gáy cô, và hôn đắm đuối lên môi cô. Rất lâu sau họ mới buông nhau ra, anh nhặt tờ báo rơi trên đất lên:
- Bây giờ chữ “khoái trá” sẽ biến thành “xấu hổ”.
Phụ trách quay clip ngoại cảnh quảng cáo cho dự án bất động sản mới là một nhà đầu tư khác, tên Diệp Tỉ, em trai Diệp Vi. Anh ta lớn lên ở Mỹ từ nhỏ, vì thế tiếng Trung rất kém. Là một người cực kỳ đam mê lĩnh vực PR và tạo scandal, có thể nói anh ta sinh ra để gieo rắc những tin đồn thất thiệt. Năm xưa, khi bản thân cô còn chưa hay biết về vụ hủy hôn thì anh ta đã vui vẻ, hoan hỉ thay mặt cô tung tin khắp mọi nơi.
Cô vừa ló mặt đến địa điểm quay quảng cáo đã bị Diệp Tỉ túm lấy, kéo vào trong.
Anh ta mặc bộ comple hiệu Valentino hoa văn kẻ sọc, tạo cảm giác mới mẻ, phá cách.
- Nam diễn viên tham gia quay quảng cáo lần này rất nổi tiếng, là người tình trong mộng của các chị em thời gian gần đây, cô vào mà xem!
Thanh Hoành theo anh ta vào khu vực quay quảng cáo thì thấy minh tinh đang cúi đầu để chuyên viên trang điểm dặm thêm phấn. Trong thời gian đi trốn cùng Cửu Thiều, cô cũng tranh thủ xem được mấy tập phim truyền hình phát sóng vào khung giờ vàng, nam diễn viên tên Lăng Hàn này thường xuyên xuất hiện trong khung giờ ấy, anh ta đóng vai nhân tài cấp cao của ngành thương mại.
Nhưng được gặp người thật việc thật ở khoảng cách gần thế này cô lại thấy hơi thất vọng. Anh ta trang điểm quá đậm, làm cho đường nét trên gương mặt rất thiếu tự nhiên. Dựa vào kiến thức của một sinh viên y khoa, cô đoán anh ta mới tiêm HA(*) nên gương mặt anh ta hơi phù.
(*) Hyaluronic Acid là một dưỡng chất giúp dưỡng ẩm và chống lão hóa hữu hiệu.
Diệp Tỉ hớn hở:
- Đẹp trai, đúng không? Chính tôi mời anh ta làm người đại diện đấy!
Thanh Hoành hỏi:
- Hết bao nhiêu tiền? Liệu tôi có thể rút vốn khỏi dự án này không?
Diệp Tỉ bỗng xị mặt:
- Sao cô có thể chê anh ta được nhỉ, đẹp trai thế kia mà!
- Anh rất thích anh ta?
- Cô đừng sỉ nhục thẩm mỹ của tôi như thế!
Diệp Tỉ vênh mặt, trợn mắt với cô.
Dặm phấn xong, Lăng Hàn tiếp tục quay quảng cáo.
Thực ra nội dung của clip quảng cáo này rất nhạt nhẽo, đại khái nó kể câu chuyện về một người đàn ông thành đạt trong cả sự nghiệp và gia đình. Thanh Hoành không thể không chê:
- Ai viết kịch bản này thế? Thật là ác ý!
- … Tôi viết đấy.
Diệp Tỉ cay cú đáp.
- Nếu thế thì… viết rất khá.
Đối với một Hoa kiều như anh ta thì viết được thế này là khá lắm rồi, xưa nay cô vẫn luôn rất khách quan trong đánh giá.
Quay xong một đoạn, đạo diễn hô dừng lại, chuyên viên trang điểm tiếp tục dặm phấn cho Lăng Hàn.
Đúng lúc đó, Trác Diễm cũng vừa tới. Hôm nay, anh ta không đóng bộ comple giày da nghiêm chỉnh như khi đến văn phòng mà mặc áo sơ mi với cầu vai trẻ trung và quần cộc, trông anh ta không khác một công tử đang đi nghỉ mát.
Mọi người trong trường quay nhất loạt dừng tay lại, chào anh ta:
- Chào Tổng giám đốc!
Trác Diễm bước tới, chào hỏi xã giao với Thanh Hoành, rồi quay sang trò chuyện với Diệp Tỉ.
Chợt một phóng viên chạy đến, vừa lau mồ hôi vừa hỏi:
- Tổng giám đốc, may quá các vị đều ở đây cả. Bài báo của tôi còn thiếu một bức ảnh, chi bằng các vị hãy chụp chung với nam diễn viên nổi tiếng một bức?
Trác Diễm nghĩ ngợi giây lát, mỉm cười, bảo:
- Được thôi.
Thanh Hoành thấy nam diễn viên kia bước lại, anh ta càng đến gần cô càng nhìn rõ lớp trang điểm trên gương mặt anh ta, kẻ viền mi, chuốt mascara, phủ phấn nền đủ cả. Nhưng trang điểm đậm cũng là vì công việc, nếu lúc này cô nôn ra trước mặt anh ta thì thật thất lễ. Cuối cùng, Lăng Hàn dừng lại trước mặt Trác Diễm. Anh ta thấp hơn Trác Diễm đến nửa cái đầu. Lăng Hàn chìa tay ra:
- Chào anh Trác!
Trác Diễm khẽ nheo mắt, rút cánh tay đút trong túi quần, vỗ vai anh ta:
- Nào, chúng ta chụp chung một tấm, tôi chưa bao giờ được chụp hình với minh tinh màn bạc.
Diệp Tỉ nhanh chóng tạo dáng, đặt tay lên vai Trác Diễm, nở nụ cười rạng rỡ đến không thể rạng rỡ hơn.
Thanh Hoành đành đứng sang phía bên kia, cạnh nam diễn viên, bất chợt bàn tay anh ta khẽ quàng qua vai mình, cô cảm thấy khó chịu không tả nổi.
Phóng viên điều chỉnh chân máy, tiêu cự, giơ ngón tay lên ra hiệu:
- Bây giờ tôi sẽ đếm 1-2-3, đếm đến ba thì các vị hãy cười lên. Nào, 1, 2, 3!
Thanh Hoành không rõ nụ cười của mình có gượng gạo, thiếu tự nhiên hay không.
Tập đoàn Tinh Triển còn dành riêng một phòng họp cho các phóng viên sử dụng để tác nghiệp. Vừa bước vào phòng, Thanh Hoành đã nghe thấy không ít lời bàn tán về người nắm quyền mới của nhà họ Trác, đa phần đều khen anh ta xử lý công việc rất chuyên nghiệp, tính cách lại phóng khoáng, thoải mái.
Thanh Hoành tủm tỉm cười, cô không ngờ anh ta giỏi giao thiệp với giới báo chí và truyền thông đến thế. Nếu năm xưa, sau khi liên tiếp bị giáng những đòn chí mạng, tập đoàn Tinh Triển có được một cán bộ quản lý giỏi quan hệ cộng đồng thì có lẽ họ đã không rơi vào thế bị động.
Mười giờ sáng là lễ ký kết hợp đồng. Đa số các phóng viên đều đã vào vị trí sẵn sàng. Trác Diễm cầm micro, giới thiệu vắn tắt dự án kinh doanh bất động sản lần này, dưới kia, máy ảnh chớp lia lịa. Anh ta ngừng lại một lát, giới thiệu đại diện hình ảnh cho dự án này là một nam diễn viên đang nổi, giàu thực lực và tiềm năng. Bên dưới có phóng viên đặt câu hỏi:
- Diễn viên nổi tiếng mà Tổng giám đốc Trác nhắc đến phải chăng là Lăng Hàn?
Trác Diễm úp úp mở mở:
- Khi nào quay xong clip quảng cáo, các bạn sẽ biết.
Rốt cuộc cũng đến thời khắc ký kết. Một tập hồ sơ dự án đặt trong hộp nhung hình thiên nga được đưa đến trước mặt họ. Thanh Hoành mở bản kế hoạch, ký tên vào trang cuối cùng. Thực ra, đoạn này đã được diễn tập từ trước. Cô đã ký vào bản hợp đồng chính thức trong văn phòng của Trác Diễm sáng nay. Bản hợp đồng đó đã được cô và luật sư của cô soát kỹ từng chữ, sau đó hai bên thống nhất cùng ký vào bản hợp đồng đã chỉnh sửa hoàn thiện.
Nếu so về thủ đoạn và đầu óc kinh doanh, có thể Thanh Hoành không bằng Trác Diễm, nhưng từ nhỏ cô đã thường xuyên được tiếp xúc với những việc như thế này, nên cô khá thành thạo trình tự cần thiết.
Cô đóng tập hồ sơ lại, Trác Diễm chủ động đưa tay ra bắt:
- Mong rằng sau này chúng ta sẽ luôn hợp tác vui vẻ.
- Sau này? - Thanh Hoành mỉm cười: - Đầu tiên phải đánh bại “Đại ma vương” họ Tạ đã, rồi mới nói chuyện này. Thực lòng, tôi rất trông đợi đấy!
- Tôi cũng vậy.
Đám phóng viên bên dưới chộp được hình ảnh họ niềm nở bắt tay nhau thì lập tức chĩa máy ảnh, máy quay về phía họ và chụp lia lịa.
Ngày hôm sau, tin tức về buổi họp báo ký kết hợp đồng hợp tác dự án mới của Tinh Triển đồng loạt lên báo.
Hình ảnh minh họa cho bài báo chính là bức ảnh họ bắt tay và cười nói thân mật. Thanh Hoành mở rộng tờ báo, nhìn kỹ một hồi, mới quay sang, nói với Cửu Thiều:
- Em thấy mình khá ăn ảnh đấy chứ, anh nhìn xem…
Cửu Thiều đón lấy tờ báo, đọc to tiêu đề bằng ngữ điệu hoàn toàn dửng dưng:
- Cha chú chung vốn, con cháu hợp tác. Người nắm quyền mới của nhà họ Trác lên tiếng tuyên chiến với nhà họ Tạ. Thú vị quá nhỉ!
- Thú vị ở chỗ nào?
- Truyền thông lúc nào cũng chuyện bé xé ra to. Nếu ngày nào đó, người nắm quyền hành của hai nhà tình cờ gặp gỡ, trò chuyện xã giao đôi câu, có lẽ báo chí sẽ viết: Đôi bên lời qua tiếng lại rồi sinh ra ẩu đả.
Cửu Thiều điềm nhiên nói:
- Chúc em không bị ai đó gọi điện truy sát.
Anh vừa dứt lời, di động của Thanh Hoành lập tức đổ chuông. Cô nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, ngán ngẩm cực độ.
- Anh đã thắng, Tạ Doãn Luy gọi đến.
- Nếu anh là em, anh sẽ nghe điện.
Thanh Hoành trừng mắt lườm anh, chiếc điện thoại trong tay cô vẫn không ngừng đổ chuông inh ỏi. Cô đành đầu hàng, bấm nút nghe:
- Cậu chủ Tạ có điều gì sai bảo?
Giọng nói của Tạ Doãn Luy trong điện thoại rất lớn, có vẻ hơi quá khích:
- Tôi đã đọc tin tức trên báo, cô có biết ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là gì không? - Không cho cô cơ hội trả lời, anh ta tiếp tục: - Đó… chính… là… Cô điên rồi! Nếu không thì thế giới này điên cả rồi! Cô biết mình đang làm gì không?
Bỗng nhiên Thanh Hoành cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cô đã hiểu nguyên nhân vì sao năm xưa nhà họ Tạ hủy hôn, vì thế cô không còn thấy sợ khi phải đối diện với “Đại ma vương” Tạ Doãn Thiệu nữa. Năm xưa, Tạ Doãn Thiệu quyết định hủy hôn, mà không tiếp tục cuộc hôn nhân liên kết, để lợi dụng quan hệ hôn nhân, thôn tính cổ quyền trong tay cô, thực ra đó cũng là một quyết định đúng đắn. Bởi vì nếu làm thế, cô sẽ nhanh chóng nhận ra ý đồ của anh ta và quay sang bắt tay với nhà họ Trác, giống như cục diện của ngày hôm nay, chỉ có điều cục diện này đến hơi muộn một chút.
- Tôi rất bình tĩnh và sáng suốt, nhưng không biết anh trai của anh có đủ bình tĩnh và sáng suốt hay không.
- Bình tĩnh, sáng suốt? Anh ấy sắp tiến hóa thành quỷ dạ xoa rồi đó!
- Vậy thì càng tốt! Cho tôi gửi lời hỏi thăm anh trai anh. Còn nữa… cho tôi gửi lời hỏi thăm cả cái bụng bia và chiếc đầu hói của anh ta.
Nói xong, Thanh Hoành tắt máy không thương tiếc.
Cửu Thiều rung rung tờ báo, hờ hững nói:
- Lòng căm hận của em đã vượt xa tưởng tượng của anh, anh bắt đầu thấy lo cho Ám Hoa.
Thanh Hoành sán lại gần anh:
- Anh nhìn kỹ mặt em mà xem, có phải trên đó viết rõ hai chữ “khoái trá” không? Nếu Ám Hoa cũng gặp đen đủi, thì hai chữ “khoái trá” sẽ biến thành “cực kỳ khoái trá”.
Cửu Thiều dịch chuyển ánh nhìn từ tờ báo sang gương mặt cô, bỗng anh đưa tay ra sau giữ chặt lấy gáy cô, và hôn đắm đuối lên môi cô. Rất lâu sau họ mới buông nhau ra, anh nhặt tờ báo rơi trên đất lên:
- Bây giờ chữ “khoái trá” sẽ biến thành “xấu hổ”.
Phụ trách quay clip ngoại cảnh quảng cáo cho dự án bất động sản mới là một nhà đầu tư khác, tên Diệp Tỉ, em trai Diệp Vi. Anh ta lớn lên ở Mỹ từ nhỏ, vì thế tiếng Trung rất kém. Là một người cực kỳ đam mê lĩnh vực PR và tạo scandal, có thể nói anh ta sinh ra để gieo rắc những tin đồn thất thiệt. Năm xưa, khi bản thân cô còn chưa hay biết về vụ hủy hôn thì anh ta đã vui vẻ, hoan hỉ thay mặt cô tung tin khắp mọi nơi.
Cô vừa ló mặt đến địa điểm quay quảng cáo đã bị Diệp Tỉ túm lấy, kéo vào trong.
Anh ta mặc bộ comple hiệu Valentino hoa văn kẻ sọc, tạo cảm giác mới mẻ, phá cách.
- Nam diễn viên tham gia quay quảng cáo lần này rất nổi tiếng, là người tình trong mộng của các chị em thời gian gần đây, cô vào mà xem!
Thanh Hoành theo anh ta vào khu vực quay quảng cáo thì thấy minh tinh đang cúi đầu để chuyên viên trang điểm dặm thêm phấn. Trong thời gian đi trốn cùng Cửu Thiều, cô cũng tranh thủ xem được mấy tập phim truyền hình phát sóng vào khung giờ vàng, nam diễn viên tên Lăng Hàn này thường xuyên xuất hiện trong khung giờ ấy, anh ta đóng vai nhân tài cấp cao của ngành thương mại.
Nhưng được gặp người thật việc thật ở khoảng cách gần thế này cô lại thấy hơi thất vọng. Anh ta trang điểm quá đậm, làm cho đường nét trên gương mặt rất thiếu tự nhiên. Dựa vào kiến thức của một sinh viên y khoa, cô đoán anh ta mới tiêm HA(*) nên gương mặt anh ta hơi phù.
(*) Hyaluronic Acid là một dưỡng chất giúp dưỡng ẩm và chống lão hóa hữu hiệu.
Diệp Tỉ hớn hở:
- Đẹp trai, đúng không? Chính tôi mời anh ta làm người đại diện đấy!
Thanh Hoành hỏi:
- Hết bao nhiêu tiền? Liệu tôi có thể rút vốn khỏi dự án này không?
Diệp Tỉ bỗng xị mặt:
- Sao cô có thể chê anh ta được nhỉ, đẹp trai thế kia mà!
- Anh rất thích anh ta?
- Cô đừng sỉ nhục thẩm mỹ của tôi như thế!
Diệp Tỉ vênh mặt, trợn mắt với cô.
Dặm phấn xong, Lăng Hàn tiếp tục quay quảng cáo.
Thực ra nội dung của clip quảng cáo này rất nhạt nhẽo, đại khái nó kể câu chuyện về một người đàn ông thành đạt trong cả sự nghiệp và gia đình. Thanh Hoành không thể không chê:
- Ai viết kịch bản này thế? Thật là ác ý!
- … Tôi viết đấy.
Diệp Tỉ cay cú đáp.
- Nếu thế thì… viết rất khá.
Đối với một Hoa kiều như anh ta thì viết được thế này là khá lắm rồi, xưa nay cô vẫn luôn rất khách quan trong đánh giá.
Quay xong một đoạn, đạo diễn hô dừng lại, chuyên viên trang điểm tiếp tục dặm phấn cho Lăng Hàn.
Đúng lúc đó, Trác Diễm cũng vừa tới. Hôm nay, anh ta không đóng bộ comple giày da nghiêm chỉnh như khi đến văn phòng mà mặc áo sơ mi với cầu vai trẻ trung và quần cộc, trông anh ta không khác một công tử đang đi nghỉ mát.
Mọi người trong trường quay nhất loạt dừng tay lại, chào anh ta:
- Chào Tổng giám đốc!
Trác Diễm bước tới, chào hỏi xã giao với Thanh Hoành, rồi quay sang trò chuyện với Diệp Tỉ.
Chợt một phóng viên chạy đến, vừa lau mồ hôi vừa hỏi:
- Tổng giám đốc, may quá các vị đều ở đây cả. Bài báo của tôi còn thiếu một bức ảnh, chi bằng các vị hãy chụp chung với nam diễn viên nổi tiếng một bức?
Trác Diễm nghĩ ngợi giây lát, mỉm cười, bảo:
- Được thôi.
Thanh Hoành thấy nam diễn viên kia bước lại, anh ta càng đến gần cô càng nhìn rõ lớp trang điểm trên gương mặt anh ta, kẻ viền mi, chuốt mascara, phủ phấn nền đủ cả. Nhưng trang điểm đậm cũng là vì công việc, nếu lúc này cô nôn ra trước mặt anh ta thì thật thất lễ. Cuối cùng, Lăng Hàn dừng lại trước mặt Trác Diễm. Anh ta thấp hơn Trác Diễm đến nửa cái đầu. Lăng Hàn chìa tay ra:
- Chào anh Trác!
Trác Diễm khẽ nheo mắt, rút cánh tay đút trong túi quần, vỗ vai anh ta:
- Nào, chúng ta chụp chung một tấm, tôi chưa bao giờ được chụp hình với minh tinh màn bạc.
Diệp Tỉ nhanh chóng tạo dáng, đặt tay lên vai Trác Diễm, nở nụ cười rạng rỡ đến không thể rạng rỡ hơn.
Thanh Hoành đành đứng sang phía bên kia, cạnh nam diễn viên, bất chợt bàn tay anh ta khẽ quàng qua vai mình, cô cảm thấy khó chịu không tả nổi.
Phóng viên điều chỉnh chân máy, tiêu cự, giơ ngón tay lên ra hiệu:
- Bây giờ tôi sẽ đếm 1-2-3, đếm đến ba thì các vị hãy cười lên. Nào, 1, 2, 3!
Thanh Hoành không rõ nụ cười của mình có gượng gạo, thiếu tự nhiên hay không.
Bình luận facebook