• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Âm láy ma quỷ (3 Viewers)

  • #2

Nghỉ giải lao giữa chừng, Lăng Hàn lại đến, trên tay là một cốc cà phê nóng:

- Cô Chử này, trước đây cô từng đến những trường quay thế này bao giờ chưa?

Thanh Hoành đón lấy cốc cà phê anh ta mời, nhưng cô chỉ cầm trên tay mà không định uống, bởi vì cô bị ám ảnh bởi thứ đồ uống này từ lâu. Và tất cả đều do Cửu Thiều gây ra.

- Chưa hề, đây là lần đầu tiên.

Anh ta đột nhiên nở nụ cười lấp lánh màu kẻ mắt và mascara:

- Xem ra hôm nay sẽ phải quay rất muộn, hay là cô đi ăn đêm với tôi nhé, tôi rất thông thạo hàng quán ở khu vực này.

Thanh Hoành gần như “đứng hình” khi trông thấy nhân viên khuân vác đang bước tới sau lưng Lăng Hàn. Tuy người đó cố gắng kéo thấp vành mũ, nhưng dáng hình quen thuộc ấy chỉ cần lướt qua, cô lập tức giật mình cảnh giác. Cô chăm chăm quan sát người đó một hồi, càng nhìn càng thấy giống, cô gần như có thể khẳng định, chính là Hình Mẫn. Vì sao ông ấy có mặt ở đây? Năm xưa, ông ấy xuất hiện trong phòng thí nghiệm trước ngày xảy ra vụ nổ, và bây giờ lại xuất hiện ở trường quay clip quảng cáo. Điều này thật kỳ lạ!

- Cô Chử!

Thấy cô không có phản ứng gì, Lăng Hàn gọi lần nữa.

Rốt cuộc, cô cũng chịu quay lại nhìn anh ta, cô xin lỗi:

- Xin lỗi anh, tôi không nghe rõ, anh vừa bảo gì kia?

- Tôi bảo, tôi rất thông thạo hàng quán quanh đây, có mấy quán ăn rất ngon, tất nhiên không thể sánh với đẳng cấp của cô, nhưng thi thoảng thay đổi khẩu vị cũng hay mà.

Thanh Hoành vờ không hiểu:

- Ồ vậy sao. Vậy anh cứ chọn một quán nào đó, tôi sẽ mời mọi người.

Lăng Hàn bị bất ngờ, anh ta vội giải thích:

- Ý của tôi là… chỉ có hai chúng ta…

- Tôi nghe thấy cô bảo sẽ mời cơm mọi người rồi nhé, không được nuốt lời! - Diệp Tỉ đi tới, diễn vẻ vui sướng hết cỡ. - Trước kia, tôi không biết cô là người rộng rãi như thế! Tôi thích những người phụ nữ phóng khoáng, nhiệt tình mời tôi ăn cơm.

Lăng Hàn đành bỏ đi chỗ khác.

Diệp Tỉ huých nhẹ khuỷu tay vào người cô:

- Lần này cô nợ tôi nhé, nhớ phải mời tôi đấy!

Vì phải chạy cho kịp tiến độ, nên buổi trưa mọi người đều phải ăn cơm hộp. Thanh Hoành vừa cắn đũa vừa nhắn tin cho Cửu Thiều: “Lần này em định một mình hành động, nhưng vẫn báo để anh biết, nếu không anh lại trách em tự ý quyết định mọi việc.”

Cô vừa gửi tin đi thì thấy di động của nhân viên đạo cụ đứng sau lưng cô vang lên chuông báo. Cô quay đầu lại, vừa khéo chạm mắt với người đó. Anh ta đội chiếc mũ của các cầu thủ bóng chày, mặc áo sơ mi kẻ ca-rô và quần bò, cằm anh dán cao che đi vết thương. Cô giật mình kinh ngạc.

Mặc dù cô đã thông báo trước với anh về lịch làm việc của ngày hôm nay, nhưng cô không thể tin nổi anh giả làm nhân viên hiện trường, trà trộn vào đây.

Cô đứng lên, đưa chai nước lọc bên cạnh cho anh:

- Anh vất vả rồi!

Anh gật đầu, đưa tay lên chỉnh lại chiếc mũ, tươi cười đáp:

- Cảm ơn cô! Hôm nay nắng gắt, cô cũng vất vả nhiều!

Thanh Hoành bưng hộp cơm trên tay:

- Đồ ăn chẳng ra sao!

Anh thật thà trả lời:

- Đồ ăn hôm nay khá ngon đấy chứ.

Thanh Hoành nghiêng đầu:

- Thật không?

- Thật chứ!

Anh mím môi, và dường như xấu hổ khi chạm phải mắt cô, anh hướng ánh nhìn đi chỗ khác, dáng vẻ ngượng ngùng của anh lúc này giống hệt một chàng trai trẻ thuần khiết.

Nếu không phải cô đã quá quen với bộ mặt thường ngày của anh, chắc chắn cô sẽ bị vẻ mặt này lừa gạt.

Cô thấy Lăng Hàn nói nhỏ câu gì đó với trợ lý của anh ta. Cô nàng trợ lý lập tức chạy tới đuổi người:

- Đi đi, đừng có mà lười biếng, việc của anh xong chưa hả?

Thanh Hoành bỗng sực tỉnh, cô đến đây, nhưng chưa thực sự sắm vai cho thật tốt. Chẳng phải Ám Hoa thích nhất là mấy trò tranh giành ngấm ngầm, đê tiện, có thể kích thích bản năng khát máu của hắn hay sao?

Vậy thì cô sẽ cho hắn thứ mà hắn thèm muốn nhất.

Cô cầm cốc cà phê, gần như ném thẳng vào cô trợ lý của Lăng Hàn, rồi cao giọng:

- Tôi ghét nhất mấy người lớn tiếng trước mặt tôi. Ai cho phép cô lên tiếng ở đây? Còn không mau im đi!

Cô trợ lý tự nhiên bị hắt cà phê vào người, vừa bất ngờ vừa bối rối:

- Cô Chử…

Thanh Hoành cướp lời cô ta:

- Tôi có quen cô không? Cô có tư cách gì nói chuyện với tôi?

Cô liếc Cửu Thiều, thấy anh kéo thấp vành mũ, vẻ mặt căng thẳng, rồi anh quay gót bỏ đi. Lẽ nào cô diễn xuất quá đà? Cô thấy mình diễn như thật ấy chứ!

Cô trợ lý của Lăng Hàn bị mắng nhiếc hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nhịn được cũng bắt đầu nổi đóa:

- Tôi không đủ tư cách nói chuyện với cô? Lẽ nào chúng ta không cùng màu da, không cùng dân tộc? Tôi không đủ tư cách nói chuyện với cô? Vậy xin hỏi cô thuộc tộc người siêu việt nào?

Cô giỏi nhất khoản cãi chày cãi cối, có thể đổi trắng thay đen! Nên cô lập tức tham chiến:

- Cô bảo chúng ta thuộc cùng một dân tộc kia mà, sao còn hỏi tôi thuộc tộc người nào? Để tôi nhắc nhở cô điều này, đừng quá kênh kiệu, tự phụ.

Cuộc cãi vã của họ bắt đầu thu hút những con mắt tò mò của mọi người trong trường quay. Thanh Hoành càng diễn càng sung, cô đanh đá, giận cá chém thớt, gần như không tha ai trong đoàn làm phim. Có điều, diễn kịch thế này quả thật rất mệt, cô rất muốn dừng lại để thở.

Đến chiều, lúc đoàn làm phim bắt đầu bấm máy thì cô tin rằng, tất cả những người không hiểu chân tướng sự việc đều đã âm thầm nguyền rủa cô mấy chục lần rồi.

Vào giờ giải lao, Trác Diễm cầm chai nước đến bên cô, bất ngờ hỏi một câu:

- Cuộc điều tra của cô có manh mối gì rồi phải không?

Thanh Hoành kinh ngạc nhìn anh ta, rồi cô gật đầu xác nhận.

- Vậy thì nhờ cô giúp cho. Tôi thuê chỗ này vài ba ngày để quay quảng cáo, không thể chậm trễ được nữa. Nếu cô khiến bọn họ bỏ việc cả thì tôi phải làm thế nào?

- Được thôi.

Thanh Hoành đưa mắt nhìn phân đoạn đang quay, đột nhiên thêm vào một câu:

- Đoạn này giả tạo quá, anh có bao giờ đọc tài liệu kiểu đó không? Đọc kiểu đó có hiểu được nội dung in trên giấy không?

Đạo diễn hô “cắt”, quay đầu lại hỏi tổ quay phim:

- Vừa rồi các anh có thu âm không?

Câu trả lời là không.

- Vậy thì làm lại.

Nói rồi, hai tay chống nạnh, ông nói:

- Cô Chử, tôi biết hôm nay cô không vui, nhưng cô có thể dành cho chúng tôi chút không gian để làm việc không? Tiến độ công việc hiện nay trì trệ lắm rồi.

- Tôi chỉ muốn góp ý chân thành với các anh, nhưng các anh không thích nghe ý kiến đánh giá khách quan thì thôi vậy.

Thanh Hoành khinh khỉnh xòe tay, nhún vai, rồi tưng tửng bỏ sang chỗ khác.

Cô thầm ước lượng, vậy là cô đã gây thù chuốc oán với đại đa số chuyên viên và nhân viên trong trường quay này, nên thu kiếm lại thôi, nếu còn diễn tiếp, thì người mà cô đắc tội sẽ là Trác Diễm. Cô cố tình làm vậy để dụ Ám Hoa xuất hiện. Xưa nay hắn vẫn luôn yêu thích những cảnh tượng kiểu này. Vậy hãy mau mau ra tay đi nào!

Trong lúc nghỉ giải lao giữa các cảnh quay buổi tối, Lăng Hàn đến chỗ cô:

- Cô Chử, tôi đang định ra ngoài kiếm thứ gì lót dạ, cô đi với tôi không?

Phân đoạn có sự tham gia diễn xuất của anh ta phải chờ đến mai mới quay tiếp. Anh ta vừa đi tẩy trang, sắc mặt có vẻ tiều tụy vì mỏi mệt.

Thanh Hoành cũng muốn kiếm cớ để rời khỏi khu vực đông người này. Cô nghĩ, cho dù Ám Hoa ranh mãnh, xảo quyệt đến đâu cũng khó mà tìm được cơ hội ra tay giữa chốn người qua người lại tấp nập thế này. Thế là cô liền đứng lên:

- Ta đi nào.

Sau khi chứng kiến màn cãi vã điên cuồng của cô lúc trước, Lăng Hàn có chút e dè, anh ta mở đầu cuộc chuyện bằng một câu nói đùa đầy vẻ nịnh bợ:

- Tôi thấy cả ngày nay tâm trạng của cô không được tốt cho lắm, có phải bây giờ đã khá hơn rồi không?

Thanh Hoành cố gắng phô diễn một thứ ngữ điệu ngọt ngào đến mức man trá:

- Thực ra hôm nay tôi rất vui là đằng khác, đây là cách biểu đạt sự vui vẻ của tôi.

Lăng Hàn lạnh người, nhưng anh ta kiểm soát bản thân rất tốt, lập tức nở nụ cười tươi tắn:

- Tính cách của cô thật đặc biệt.

Tuy nói vậy nhưng chắc trong lòng anh ta đang thầm chửi cô là đồ tâm thần phân liệt. Cô chỉ cần nhìn thoáng qua gương mặt căng thẳng, thiếu tự nhiên của anh ta là biết, dù anh ta có tiêm dung dịch HA cả ở dưới cằm và trên hai má, khiến cho làn da căng mịn đến bóng loáng đi nữa.

Cô có thể hiểu tâm tư của anh ta. Đối với một diễn viên mới nổi, việc tìm cho mình một nhà đầu tư tiềm năng hết sức quan trọng. Và cô là lựa chọn tốt nhất, vì thực ra khuyết điểm của cô chỉ là tính cách hống hách, dữ dằn và hơi có biểu hiện của bệnh thần kinh mà thôi.

Xa xa là những sạp hàng bán đồ nướng, khói bốc nghi ngút. Thanh Hoành dừng bước. Chỗ này cách trường quay chừng hai, ba trăm mét, cách các quán đồ nướng đông đúc phía trước cũng chừng hai, ba trăm mét. Có thể nói cô đang đứng giữa một khu vực hoàn toàn vắng vẻ.

- Tôi lười đi lắm, anh đi mua thứ gì đó giúp tôi.

Lăng Hàn vui vẻ nhận lời.

Anh ta vừa đi khỏi, cô liền nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo sau lưng. Cô quay đầu lại, nhưng không thấy ai. Cô nhanh chóng trấn tĩnh, thầm nghĩ, chắc tại mình căng thẳng quá mà thôi. Trong lúc này, cô cần phải hết sức bình tĩnh. Cô nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần, và cô lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom