-
Chương 51-55
Chương 51 - Những ngọn đèn nê-ông
“Hân Hân, cô có ở đó không, tôi có thứ này muốn đưa cho cô!”
Sau khi rời khỏi nhà của Lưu Thục Hiền, Trần Viễn liền đi đến công ty của Tiêu Hân Hân để đưa cô xem đoạn ghi âm mà anh đã cố tình ghi lại trong lúc nói chuyện với Lý Tiến. Nhưng khi Trần Viễn đến văn phòng làm việc của Tiêu Hân Hân, anh lại phát hiện cô không có ở đây.
Không còn cách nào khác Trần Viễn chỉ có thể soạn lấy một đoạn tin nhắn gửi qua cho Tiêu Hân Hân. Nhưng sau khi chờ đợi một hồi lâu không thấy Tiêu Hân Hân hồi âm lại cho mình. Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên một chút dự cảm bất thường.
Chính vì thế, sau một hồi do dự Trần Viễn liền quyết định gọi trực tiếp vào số điện thoại của Tiêu Hân Hân. Nhưng mà, lần gọi đầu tiên Tiêu Hân Hân lại không bắt máy. Đợi đến lần thứ hai, Trần Viễn lại nghe được âm thanh của một người đàn ông nào đó thay cho cô trả lời điện thoại của anh.
“A lô, ai vậy? Hân Hân vừa mới có việc ra ngoài, nếu như không có chuyện gì quan trọng, có thể nhắn lại với tôi để tôi chuyển lại cho cô ấy.”
Nghe được âm thanh trả lời của người này, thần sắc của Trần Viễn nhất thời trở nên cứng ngắc. Ngay sau đó, ánh mắt của anh lộ ra sự tức giận. Anh không nghĩ đến, Tiêu Hân Hân lại đi ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác. Hơn nữa, nghe cách xưng hô của anh ta, quan hệ giữa hai người bọn họ còn rất thân mật. Không cần đoán, Trần Viễn cũng biết được gã đàn ông đang cầm điện thoại của Tiêu Hân Hân là ai.
“Xin lỗi, tôi gọi nhầm số!”
Sau khi nói xong lời này, Trần Viễn trực tiếp tắt ngang điện thoại. Sau đó, bàn tay của anh hơi buông lỏng xuống, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài bầu trời xa xăm. Trong lòng anh bỗng dưng trở nên trống rỗng, anh cũng không biết là mình đang suy nghĩ cái gì. Anh cũng không biết mình nên tức giận hay thất vọng. Nhưng cảm giác của anh lúc này thật sự rất tệ.
Lái xe rời khỏi công ty, Trần Viễn cũng không biết bản thân đang đi đâu. Anh chỉ nhìn thấy bầu trời càng lúc càng đen, phía trước mặt anh là một bờ biển kéo dài, phía trên sóng nước vỗ mạnh liên tục. Cảnh tượng này, nhất thời để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Sau một hồi suy nghĩ, anh mới sực nhớ ra đây chính là nơi mà anh và Lưu Thục Hiền đã gặp nhau vào sáng nay.
“Cô đang ở đâu? Có thể ra ngoài uống với tôi vài ly được không?”
Cũng không biết suy nghĩ như thế nào, Trần Viễn đột nhiên lấy ra điện thoại, sau đó gửi cho Lưu Thục Hiền một đoạn tin nhắn. Lần này Trần Viễn cũng không chờ đợi quá lâu, phía trên tin nhắn điện thoại của anh liền phát ra nhấp nháy. Ngay sau đó, Trần Viễn thấy được phần tin nhắn hồi âm của Lưu Thục Hiền.
“Tôi đang ở phòng, anh đến đây chở tôi nhé?!”
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này của Lưu Thục Hiền, nụ cười trên mặt của Trần Viễn liền trở nên rực rỡ hẳn lên. Ngay sau đó, anh cũng vội vàng nhắn tin đáp lại.
“Được, cô chờ tôi một chút. Năm phút nữa tôi sẽ có mặt.”
Lúc này, Lưu Thục Hiền đang nằm ở trên giường ngủ. Vừa rồi, cô mới từ trong phòng tắm bước ra ngoài. Sau đó nhìn thấy tin nhắn của Trần Viễn gọi đến, thế nên cô mới nhanh chóng đáp lại. Nhưng Lưu Thục Hiền lại không nghĩ đến, Trần Viễn lại chạy đến nhanh như vậy.
Chính vì thế, Lưu Thục Hiền mới lúc này vội vàng soạn ra tin nhắn.
“Anh chờ tôi một chút, để tôi thay đồ rồi sẽ xuống ngay.”
Trần Viễn đang ở trên đường lái xe chạy đến chỗ ở của Lưu Thục Hiền, thế nên anh cũng không có nhìn thấy tin nhắn mà cô gửi đến. Sau hơn năm phút lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể. Rốt cuộc, chiếc xe ô tô của Trần Viễn cũng dừng lại ở trước cổng chung cư của Lưu Thục Hiền.
Lúc này, Trần Viễn mới đem điện thoải mở lên xem. Sau khi thấy được tin nhắn mà Lưu Thục Hiền đã gửi đến cách đây mấy phút, Trần Viễn mới vội vàng bật lên xem, rồi soạn tin đáp lại.
“Tôi đã đến rồi, cô đã xong chưa?”
Tin nhắn vừa mới gửi đến không có bao lâu, Trần Viễn đột nhiên nghe được tiếng bước chân của Lưu Thục Hiền đang từ phía trên cầu thang vội vàng đi xuống. Ngay sau đó, anh thấy Lưu Thục Hiền mặc một chiếc quần jean kết hợp với áo thun cổ ngắn, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười vô cùng tươi tắn đang hướng về phía anh vẫy vẫy tay.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt của Trần Viễn nhất thời không khỏi trừng lớn. Anh thật sự không nghĩ đến, sau khi ăn mặc như vậy Lưu Thục Hiền nhìn như trẻ ra hơn đến cả chục tuổi. Nếu như không phải biết rõ tuổi tác thật sự của cô, Trần Viễn vẫn còn nghĩ Lưu Thục Hiền chính là một cô nữ sinh vừa mới ra trường.
“Sao thế? Trên người tôi có dính thứ gì hay sao?”
Nhìn thấy Trần Viễn cứ nhìn mình chằm chằm, không có rời mắt. Nhất thời, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra một chút nghi hoặc. Sau đó, cô hơi liếc mắt, nhìn lấy anh để hỏi thăm.
Nghe hỏi đến, Trần Viễn liền vội vàng ho khan một tiếng. Ngay sau đó, anh đưa tay chỉ về phía chỗ ngồi ở ngay bên cạnh của mình, nói ra.
“Khụ khụ, không có việc gì. Cô ngồi đi, chúng ta đi ra ngoài dạo mát một chút.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không dám tiếp tục nhìn về phía Lưu Thục Hiền nữa. Mà lúc này, anh lại không biết trong lòng của Lưu Thục Hiền lại phát ra một tiếng cười trộm. Cô làm sao không nhìn thấy được, bộ dáng ngơ ngác vừa rồi của Trần Viễn khi nhìn thấy cô xuất hiện.
Chỉ có điều, việc này chỉ cần suy nghĩ ở trong lòng là đủ, không cần phải nói phá ra ngoài. Chính vì thế, sau khi để cho Lưu Thục Hiền ngồi vào trong xe, Trần Viễn cũng vội vàng lái xe ô tô rời đi.
“Cô muốn ăn gì?”
Sau một lúc, Trần Viễn mới quay sang nhìn lấy Lưu Thục Hiền rồi lên tiếng hỏi thăm. Suy nghĩ một hồi, Lưu Thục Hiền mới đưa tay chỉ về phía trước, nói ra.
“Ở phía trước có một quán ăn đêm rất ngon. Nếu như anh đói bụng, vậy thì chúng ta ghé vào đó ăn chút gì đi.”
Nghe thế, Trần Viễn cũng không có hỏi nhiều, liền làm theo chỉ dẫn của Lưu Thục Hiền, chạy đến một chỗ hẻm nhỏ. Anh cho xe ô tô dừng lại trở trước đường lớn, sau đó mới cùng Lưu Thục Hiền xuống xe, bước vào con hẻm.
Vừa nhìn thấy hai người xuất hiện ở đầu ngõ, ánh mắt của mọi người đều không khỏi đổ dồn về phía Trần Viễn và Lưu Thục Hiền. Dù sao, việc Trần Viễn lái xe ô tô dừng lại ở đây cũng gây ra không ít chú ý. Hơn nữa, khí chất ở trên người của Lưu Thục Hiền thật sự quá mức bắt mắt. Hầu hết mọi người đều đưa ánh mắt đổ dồn nhìn về phía cô. Sau đó, bọn họ mới liếc mắt nhìn về phía Trần Viễn.
Tất nhiên, những người này cũng không thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng lúc này của Trần Viễn. Anh rất nhanh liền chọn một vị trí trống trải, sau đó lau dọn sạch sẽ rồi mới để cho Lưu Thục Hiền ngồi xuống.
Mà những hành động nhỏ nhặt này của anh, lọt vào trong mắt của Lưu Thục Hiền lại hiện lên một ý nghĩa rất khác. Chỉ có điều, lúc này cô không có nói ra khỏi miệng, mà nhìn lấy anh mỉm cười.
“Thế nào?”
Trần Viễn hơi có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn lấy Lưu Thục Hiền.
“Hì, không có việc gì. Tôi chỉ cảm thấy hôm nay anh rất đẹp trai mà thôi.”
Bị Lưu Thục Hiền nói lời trêu chọc, sắc mặt của Trần Viễn vậy mà hiện lên một chút bối rối. Ngay sau đó, anh liền lắc đầu mỉm cười.
“Đừng đùa tôi, tôi thì lúc nào chẳng đẹp.”
Lần này, đến phiên Lưu Thục Hiền nhịn không được, cười ra thành tiếng. Ngay lập tức, tất cả những người xung quanh lại lần nữa đưa ánh mắt đổ dồn về phía hai người.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý. Nhưng mà, tôi thật sự không biết anh lại là người vui tính như vậy.”
Cố nén lại cười, Lưu Thục Hiền hơi nghiêm túc nói ra. Đối với việc này, Trần Viễn không có đáp lại, mà chỉ nhún nhún vai, lộ ra bộ dáng hết sức bất đắc dĩ.
Sau một lúc, hai người đột nhiên nhìn nhau bật cười. Sau đó, cả hai người đã trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
“Thục Hiền, cô có muốn về hay không?”
Rời khỏi quán ăn, Trần Viễn nhìn về phía Lưu Thục Hiền để hỏi thăm. Nhưng lúc này, Lưu Thục Hiền lại đột nhiên lắc đầu, nói.
“Tôi chưa muốn về, hay là anh chở tôi ra bãi biển dạo mát một chút đi.”
Nghe vậy, Trần Viễn chỉ hơi do dự một chút. Sau đó, anh liền gật đầu đồng ý. Cuối cùng, hai người cùng nhau nhìn lấy mặt biển lăn tăn gợn sóng. Thỉnh thoáng, ánh mắt của cả hai cùng hướng về phía những ngọn đèn nê ông đang chiếu lấp lánh ở trên mặt biển.
“Anh Viễn, anh có bao giờ từng nghĩ đến, một ngày nào đó bản thân mình sẽ giống như những ngọn đèn nê ông, chiếu lấp lánh ở trên mặt biển hay không?”
Đang ngồi dựa sát về phía Trần Viễn, đột nhiên Lưu Thục Hiền hỏi ra một câu như vậy để cho Trần Viễn hơi có một chút ngây người. Nhưng sau đó, anh liền lắc đầu đáp lại.
“Tôi không biết, dù sao tôi cũng không phải là chúng. Tôi cũng không muốn trở thành những ngọn đèn nê ông, chúng thật sự quá mức lóa mắt.”
Nghe được câu trả lời của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền bất chợt lộ ra nụ cười. Sau đó, cô vươn người đứng dậy, khẽ đưa tay ra phía trước, giống như muốn đem toàn bộ ánh sáng ở phía trước mặt của mình bắt lấy.
“Nếu như có một ngày, tôi trở thành một ngọn đèn nê ông. Tôi chỉ hy vọng, anh có thể là người đem nó thắp sáng.”
Nói xong lời này, Lưu Thục Hiền vội vã xoay người rời đi. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có chút kinh ngạc, đưa ánh mắt nhìn về phía bóng lưng của cô.
Chương 52 - Tôi cũng muốn đi với anh
“Anh đi đâu, làm sao giờ này mới về?”
Nhìn thấy Trần Viễn hơn mười hai giờ đêm mới trở về nhà, đang ngồi làm việc ở trong phòng khách ánh mắt của Tiêu Hân Hân không khỏi gắt gao nhìn về phía anh.
Chỉ có điều, thái độ của Trần Viễn lúc này rất thờ ơ. Anh cũng không có để ý đến cô, mà trực tiếp đi thẳng một mạch lên trên lầu.
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đó? Tại sao anh lại không trả lời tôi?”
Sáng nay nhìn thấy Trần Viễn đi cùng với Lưu Thục Hiền, trong lòng Tiêu Hân Hân đã có một chút khó chịu. Lúc này, từ trên người của Trần Viễn, cô còn ngửi được mùi hương nước hoa của phụ nữ lưu lại. Nhất thời, Tiêu Hân Hân có chút bực bội, lên tiếng quát lớn.
Thế nhưng, ánh mắt Trần Viễn lại liếc xéo về phía cô, giọng điệu mang theo mấy phần giễu cợt.
“Tôi muốn đi đâu làm gì thì có liên quan gì đến cô? Chẳng phải, cô rất muốn ly hôn với tôi hay sao? Bây giờ, mấy chuyện như vậy cô cũng muốn quản?!”
“Anh…”
Thấy thái độ của Trần Viễn như vậy trong lòng Tiêu Hân Hân thật sự rất tức giận. Nhưng trong lúc nhất thời, cô lại không có cách nào để lên tiếng phản bác, chỉ có thể hậm hực nhìn lấy bóng lưng của Trần Viễn dần dần bước đi xa.
Cộc cộc…
Nằm ở trên giường ngủ, Trần Viễn đang cầm điện thoại để nhắn tin. Đột nhiên, anh nghe được phía bên ngoài có tiếng bước chân đi đến, sau đó còn có âm thanh của Tiêu Hân Hân phát ra.
“Này, anh đã ngủ hay chưa? Tôi đang có việc, cần phải thương lượng với anh một chút.”
Mặc dù ngoài miệng thì nói thương lượng, nhưng rõ ràng thái độ của Tiêu Hân Hân không giống như lời của cô nói một chút nào.
Vốn dĩ, Trần Viễn cũng không có dự định lên tiếng đáp lại. Nhưng sau đó, nghe được Tiêu Hân Hân liên tục gõ cửa. Rốt cuộc, anh cũng không thể nào nhịn được, đành phải bước xuống giường, đem cửa phòng mở ra.
“Có chuyện gì?”
Thái độ của Trần Viễn rất khó chịu, đồng thời cách anh nói chuyện cũng vô cùng cộc cằn. Nếu như là lúc bình thường, Tiêu Hân Hân có lẽ đã tức giận bỏ đi. Nhưng lúc này, cô quả thật là có việc muốn nhờ đến anh. Thế nên, cô chỉ có thể kiềm nén tức giận ở trong lòng, sau đó cô cố thở hắt ra một tiếng. Cuối cùng, Tiêu Hân Hân mới bình tĩnh nhìn lấy Trần Viễn, nói.
“Sáng sớm ngày mai tôi cần phải bay sang nước ngoài để ký hợp đồng. Hiện tại, tôi không có vệ sĩ riêng, nên muốn mời anh đi làm vệ sĩ cho tôi.”
Nghe vậy, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu lại. Vừa rồi, anh còn nhắn tin với Lưu Thục Hiền, hẹn nhau sáng sớm ngày mai sẽ đến đón cô đi uống cà phê, ăn sáng. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân đột nhiên đưa ra một lời đề nghị như thế, để cho Trần Viễn có chút không kịp phản ứng.
“Đương nhiên, tôi sẽ trả thêm tiền cho anh. Sau khi ký xong hợp đồng anh sẽ nhận được năm chục triệu. Đồng thời, tôi sẽ nâng lương, thay đổi vị trí công tác cho anh. Tất nhiên, với một điều kiện là, anh phải giúp tôi ký xong hợp đồng, sau đó bảo vệ cho tôi an toàn trở về nước.”
Nghe được lời đề nghị như vậy của Tiêu Hân Hân, trong lòng Trần Viễn không khỏi cảm thấy xoắn xuýt. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, anh liền gật đầu đáp lại.
“Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ đi với cô.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không có tiếp tục đứng ở bên ngoài, mà trực tiếp đem cửa phòng đóng lại. Thấy vậy, trong lòng Tiêu Hân Hân thật sự có hơi chút bực mình. Nhưng sau đó cô cũng không có suy nghĩ quá nhiều, lại trở về tiếp tục với công việc của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Viễn bị Tiêu Hân Hân đánh thức bằng tiếng gõ cửa. Ngay sau đó, cả hai liền nhanh chóng khởi hành, đi đến sân bay.
Chuyến bay của bọn họ bắt đầu từ lúc 7 giờ 30 phút. Sau hơn hai giờ bay, máy bay đáp xuống sân bay ở Băng Cốc.
Chuyến công tác lần này của Tiêu Hân Hân có liên quan đến một đối tác làm ăn rất có danh tiếng ở thủ đô Băng Cốc. Thế nên, sau khi hai người đi xuống máy bay không được bao lâu, lúc bọn họ bước chân ra khỏi phi trường ngay lập tức liền có một nhóm đội ngũ gồm một nữ, ban am hướng về phía bọn họ đi tới.
Ngay sau đó, người phụ nữ duy nhất trong đoàn, nhìn lấy Tiêu Hân Hân và Trần Viễn, tự giới thiệu bằng tiếng Việt.
“Xin chào tiểu thư Hân Hân, tôi là Han, trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Chai Chai. Còn đây là anh Chai Chai Ra Thép, CEO của công ty chúng tôi.”
Vừa nói cô gái này vừa chỉ tay về phía người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ngay bên cạnh. Mà người đàn ông này nhìn vẻ bề ngoài chỉ vừa mới hơn hai mươi tuổi, hơn nữa cách ăn mặc của anh ta cũng rất sang trọng. Khác với hai người đàn ông đang đứng ở sau lưng, bọn họ đều mặc áo vest đen, đeo kính đen, trông bộ dáng giống hết như các vệ sĩ ở trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh.
Thế nhưng, điều làm cho Trần Viễn và Tiêu Hân Hân cảm thấy bất ngờ nhất, chính là cách nói chuyện của cô gái kia. Rất rõ ràng, cô gái này sử dụng tiếng Việt vô cùng sành sỏi. Nếu như không phải nghe cô ta giới thiệu một phen, cả Trần Viễn lẫn Tiêu Hân Hân đều đã tưởng rằng cô ta là một người Việt.
Sau đó, Tiêu Hân Hân cũng đứng ra giới thiệu với bọn họ về bản thân và Trần Viễn. Cuối cùng, cả hai được đưa đến khách sạn bằng một chiếc Limousine vô cùng sang trọng. Đây là một chiếc Limousine đã được cải tiến, phía bên ngoài được bọc bằng một lớp kính chống đạn rất dầy.
Chiếc xe Limousine sang trọng dừng lại ở trước một tòa khách sạn cao cấp ở trong trung tâm thủ đô Băng Cốc. Vị trí nơi này vô cùng thuận lợi cho việc đi lại, hơn nữa điều kiện an ninh cũng được bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Chính vì thế, sau khi đoàn người của Tiêu Hân Hân bước xuống xe, nhân viên của khách sạn đã ra đón tiếp bọn họ bằng một màn vẫy bông hết sức đẹp mắt. Tất nhiên, những thứ này đều do bên phía đối tác chuẩn bị từ trước. Dù sao, đây cũng là một trong những khách sạn của tập đoàn Chai Chai.
Những thứ này làm sao Tiêu Hân Hân và Trần Viễn biết được, tất nhiên là trong lúc lên xe thư ký Han đã tự mình giới thiệu với hai người bọn họ.
Ngồi ở trong phòng của khách sạn, Tiêu Hân Hân rất muốn đem chuyện hợp tác lần này nói với Chai Chai Ra Thép. Nhưng không biết là vô tình hay cố ý, người của tập đoàn Chai Chai lại không có vội vàng trong chuyện này. Bọn họ chỉ để lại thư ký Han lưu ở trong khách sạn, cùng với Tiêu Hân Hân trò chuyện. Còn CEO Chai Chai Ra Thép thì lại cùng với vệ sĩ của anh ta đi ra ngoài, không biết là có việc gì quan trọng.
“Anh Viễn, anh có muốn đi ra ngoài dạo một chút hay không?”
Cảm thấy việc hợp tác lần này không thể nào tiến hành sớm, Tiêu Hân Hân cũng không có cách nào khác, đành phải đi tìm Trần Viễn, dự định cùng với anh đi ra ngoài một chuyến.
Nhưng lúc này, ở trong phòng của Trần Viễn đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, để cho anh cảm thấy hơi có một chút thú vị.
“Sawadee khab!” (Lời chào của người Thái Lan)
“Sawadee kha!”
Nghe cô gái này nói chuyện, Trần Viễn cũng đáp lại bằng một câu tiếng Thái rất tiêu chuẩn. Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của người phụ nữ trở nên kinh ngạc.
“Anh… anh cũng biết tiếng Thái?”
“Hơi biết chút chút!”
Tất nhiên, hai người lúc này đều nói chuyện hoàn toàn bằng tiếng Thái. Thế nên, sau khi Tiêu Hân Hân đi đến trước cửa phòng của Trần Viễn, nghe được tiếng nói chuyện ở bên trong cô còn tưởng rằng mình đã đi nhầm phòng.
“Nói đi, cô đến tìm tôi là có việc gì?”
Người phụ nữ đang ở trong phòng của Trần Viễn lúc này cũng không phải là người khác, mà chính là nữ thư ký Han. Mục đích mà cô ta xuất hiện ở đây, thật sự để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng tò mò.
“Ông chủ của tôi chỉ muốn mời anh ra ngoài một chuyến. Tất nhiên, sự an toàn của cô Hân Hân sẽ được chúng tôi bảo đảm an toàn tuyệt đối. Nếu như anh đồng ý, thì anh có thể đi theo tôi. Xe của ông chủ đang đợi ở bên ngoài.”
Lần này, Tiêu Hân Hân đã nghe ra âm thanh nói chuyện của Han. Cô cảm thấy việc này hơi có vẻ khác thường. Chính vì thế, cô dự định đẩy cửa đi vào. Nhưng lúc này, Trần Viễn và Han lại vừa vặn đem cửa phòng mở ra. Hai người bọn họ nhìn thấy Tiêu Hân Hân đứng ở bên ngoài, dường như hơi có vẻ kinh ngạc.
Nhất là Han, cô không nghĩ đến Tiêu Hân Hân lại đi đến phòng của Trần Viễn vào lúc này.
“Cô muốn đưa anh ấy đi đâu?”
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy một người phụ nữ khác từ trong phòng của Trần Viễn bước ra. Mặc dù biết rõ là hai người bọn họ không có xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác của Tiêu Hân Hân vẫn rất khó chịu.
Nghe hỏi, Han liền lên tiếng giải thích.
“Xin lỗi cô Hân Hân, đây là yêu cầu của ông chủ chúng tôi. Ông ấy muốn mời vệ sĩ của cô đến nói chuyện một chút. Nếu như cô không muốn, tôi có thể nói lại với ông chủ của tôi, để ông ấy đến đây giải thích cho cô.”
Nghe vậy, hai đầu lông mày của Tiêu Hân Hân không khỏi nhăn lại. Nhưng lúc này, Trần Viễn đã lên tiếng nói trước.
“Không có việc gì, bọn họ chỉ muốn kiểm tra thân phận của tôi mà thôi. Nếu cô lo lắng, có thể ở trong phòng đợi tôi. Tôi chỉ đi một lúc rồi sẽ quay lại.”
Nói xong, Trần Viễn liền ra hiệu cho Han đưa mình đi xuống dưới lầu. Thấy thế, Han cũng không có tiếp tục lên tiếng giải thích, mà hơi chắp tay ở trước ngực, hướng về phía Tiêu Hân Hân tỏ ra áy náy.
Thế nhưng, ngay lúc Trần Viễn cùng với Han chuẩn bị bước vào thang máy, âm thanh của Tiêu Hân Hân lại đột nhiên vang lên.
“Tôi cũng muốn đi với anh!”
Chương 53 - Thi đấu
Rời khỏi khách sạn, Trần Viễn và Tiêu Hân Hân ngồi trong một chiếc xe Limousine màu đen. Han cũng đi theo, ngồi ngay bên cạnh bọn họ. Sau đó, chiếc xe Limousine nhanh chóng rời khỏi trung tâm thành phố, đi đến quảng trường Siam, nằm ở quận Pathum Wan, một khu mua sắm vô cùng sầm uất.
Nhưng chiếc xe không có dừng lại ở trên quảng trường, mà chậm rãi đi về hướng Hoàng Cung, là nơi cư ngụ của hoàng gia Thái Lan. Tất nhiên, chiếc xe chỉ đi ngang qua nơi này, cũng không có thật sự dừng lại ở đây.
Sau hơn nửa giờ đi đường, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở trước một tòa biệt thự vô cùng rộng lớn. Xe vừa chạy đến trước cổng, Trần Viễn đã nhìn thấy một nhóm binh sĩ có vũ trang, đứng gác ở hai bên.
Thấy cảnh này, sắc mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi trở nên tái nhợt, trong lòng cô tỏ ra vô cùng lo lắng. Giống như nhìn thấy được sự bất an ở trong lòng của Tiêu Hân Hân, Han lúc này mới đưa tay ra vỗ nhẹ vào người của Tiêu Hân Hân để an ủi.
“Đây là phủ đệ của hoàng thân Chainan, ông ấy là một người thân thiện, cô không cần phải lo lắng.”
Nghe vậy, Tiêu Hân Hân không những không có cảm thấy dễ chịu. Ngược lại, cô càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn. Dù sao, hoàng gia ở đây có một địa vị vô cùng tôn sùng. Nếu như không may đắc tội với họ, Tiêu Hân Hân cũng không biết rõ sẽ có chuyện gì xảy ra với mình.
“Yên tâm đi, có tôi ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô đâu.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Hân Hân, lúc này Trần Viễn mới quay sang nhìn lấy cô, rồi lên tiếng trấn an. Không biết vì sao, nghe được lời này của anh nói ra, tâm trạng vốn đang bất an của Tiêu Hân Hân vậy mà giảm hơn phân nửa.
Sau đó, cô mới phát hiện ra trong lúc nói chuyện với Han, Trần Viễn thường xuyên dùng cách phát âm của người bản địa. Điều này để cho Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng lúc này, cô cũng không dám lên tiếng hỏi thăm, mà chỉ im lặng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh của anh.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng nhìn ra điều này, nhưng bây giờ anh cũng không có ý định giải thích với Tiêu Hân Hân. Dù sao, nơi này là biệt phủ của hoàng gia, anh đối với binh sĩ ở xung quanh cũng rất cẩn thận đề phòng.
Chiếc xe nhanh chóng vượt qua kiểm tra của binh sĩ canh cổng. Một đoàn ba người lập tức tiến vào bên trong biệt phủ. Có thể nói, tòa biệt phủ này thật sự rất rộng, diện tích bên ngoài cũng phải lên đến vài chục héc-ta. Hơn nữa, kiến trúc ở đây vô cùng xa hoa. Từng tòa biệt thự được xây dựng thẳng tấp thành hàng, mỗi một căn biệt thự đều được dát bằng vàng ở phía trên đỉnh chóp, để cho kim quang bắn ra bốn phía xung quanh, tạo thành một thứ cảnh tượng vô cùng chói mắt.
Xuống xe, đi vào bên trong một căn biệt thự ở phía chính diện. Lúc này, cả Trần Viễn và Tiêu Hân Hân đều đi theo phía sau lưng của Han. Đối với người phụ nữ này, trong lòng Trần Viễn kỳ thật vẫn có rất nhiều nghi ngờ. Nhưng anh cũng không có tiến lên hỏi thăm, mà chỉ âm thầm đi ở phía sau lưng của cô.
Sau khi đi vào sảnh chính của biệt thự, đập vào mắt của Trần Viễn là hai người đàn ông để ngực trần, tay quấn băng, đang quỳ ở phía trước chính điện, thực hiện nghi thức chào hỏi trước khi vào sân thi đấu của môn võ truyền thống Thái Lan.
Thế nhưng, điều để cho Trần Viễn chú ý nhất, chính là một người đàn ông trung niên, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, đang đứng ở phía sau lưng của Chai Chai Ra Thép, CEO của tập đoàn Chai Chai.
Không biết vì sao, vừa nhìn đến người đàn ông này trong lòng Trần Viễn liền dâng lên một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Tất nhiên, Trần Viễn cũng không cho rằng đây là ảo giác. Với nhiều năm kinh nghiệm ở trong quân ngũ, Trần Viễn có thể khẳng định, trên cơ thể của người đàn ông trung niên này có ẩn giấu một loại sát khí vô cùng khủng bố.
Tuy rằng thứ này đã được ông ta che giấu rất kỹ, nhưng đây là loại sát khí chỉ có trải qua giết chóc mới xuất hiện. Thế nên, sau khi đưa mắt nhìn lấy ông ta một hồi, ánh mắt của Trần Viễn nhanh chóng thu hồi lại. Sau đó, Han đi lên phía trước, hướng về phía người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm của chính điện, làm lễ.
“Thưa hoàng thân, đây là vệ sĩ của cô Hân Hân, anh Trần Viễn. Còn đây là cô Hân Hân, tổng giám đốc của tập đoàn Thành Phát, muốn đến đây để bàn chuyện hợp tác với nhà Chai Chai.”
Trong lúc nói chuyện, Han vẫn không quên đưa tay hướng về phía Trần Viễn và Tiêu Hân Hân để giới thiệu. Bởi vì lúc này Han dùng đến tiếng bản địa, nên Tiêu Hân Hân cũng không biết rõ là Han đang nói thứ gì. Sau khi liếc mắt nhìn thấy Trần Viễn chào đáp lại, cô cũng tương tự làm theo.
Lúc này, Chai Chai Ra Thép mới đứng dậy, nhìn về phía Trần Viễn nói ra.
“Đây là hai võ sĩ giỏi nhất của gia đình tôi. Lát nữa bọn họ sẽ thi đấu biểu diễn. Nếu như anh có hứng thú, có thể cùng với bọn họ thi đấu một trận.”
Tất nhiên, lời này của Chai Chai Ra Thép nói ra, Trần Viễn cũng không cần Han phải tiếp tục phiên dịch. Anh hơi chắp tay thi lễ một cái, sau đó liền mỉm cười đáp lại.
“Không thành vấn đề. Chỉ là, chuyện hợp tác giữa hai bên công ty, chừng nào mới có thể tiến hành.”
Nghe Trần Viễn dùng tiếng bản địa để nói chuyện với mình, nhất thời vẻ mặt của Chai Chai Ra Thép không khỏi lộ ra sự kinh ngạc. Ngay sau đó, anh ta cười to một tiếng, vô cùng sảng khoái đáp lại.
“Chỉ cần anh có thể thắng được một trong hai người võ sĩ của tôi, tôi sẽ lập tức bàn chuyện hợp tác với công ty của anh.”
Nghe thế, Trần Viễn cũng không có lập tức làm ra trả lời, mà chỉ hơi hơi khẽ gật đầu một cái.
Đứng ở một bên, Tiêu Hân Hân từ đầu đến cuối đều không biết rõ là có chuyện gì xảy ra. Sau khi do dự một hồi, cô liền quyết định đi đến bên cạnh của Trần Viễn, thấp giọng hỏi thăm.
“Vừa rồi, anh đã nói chuyện gì với anh ta?”
“Không có chuyện gì, bọn họ chỉ muốn mời chúng ta đến để xem biểu diễn mà thôi.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không có tiếp tục để ý đến Tiêu Hân Hân nữa, mà đi theo Han đến vị trí chỗ ngồi ở phía đối diện với Chai Chai Ra Thép, phía bên phải của hoàng thân Chainan.
Thấy vậy, Tiêu Hân Hân cũng chỉ có thể mím chặt môi, đi theo Trần Viễn, ngồi xuống ở ngay bên cạnh.
Lúc này, nghi thức trước khi vào sân của hai võ sĩ cuối cùng cũng tiến hành xong. Cả hai đứng đối diện với nhau, đưa tay chắp ở trước ngực, xem như là một màn chào hỏi cuối cùng trước khi vào sân thi đấu.
Mặc dù Chai Chai Ra Thép nói đây chỉ là một trận biểu diễn. Nhưng rõ ràng, cả hai võ sĩ đều thi đấu vô cùng quyết tâm. Nếu như không có trọng tài căn ngăn, có lẽ nơi này đã có một trận đổ máu.
Sau khi cả hai võ sĩ kết thúc thi đấu, lúc này Chai Chai Ra Thép mới lần nữa đứng lên, nhìn về phía Trần Viễn, nói ra.
“Bây giờ anh có thể lựa chọn một trong hai người bọn họ. Chỉ cần anh đánh thắng một trận, chuyện hợp tác giữa hai công ty chúng ta sẽ tiến hành ngay sau đó.”
Lúc này, Tiêu Hân Hân đã nhìn ra điều bất thường. Cô vội vàng đứng dậy, nhìn về phía Han để hỏi thăm.
“Han, anh Ra Thép vừa nói cái gì?”
Nghe Tiêu Hân Hân hỏi đến, vẻ mặt của Han hơi có một chút lúng túng, vội vàng đưa mắt nhìn về phía Chai Ra Thép. Sau khi thấy được ông chủ của mình gật đầu, lúc này Han mới tiến về phía Tiêu Hân Hân, bắt đầu dịch lại lời nói của anh ta.
Lúc này, tròng mắt của Tiêu Hân Hân không khỏi trừng lớn. Vừa rồi, mặc dù cô không có hiểu quá rõ về những võ sĩ truyền thống của gia đình Chai Chai. Nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ, thật sự rất đáng sợ. Cô không nghĩ là gia đình Chai Chai lại đưa ra điều kiện như vậy, để tiến hành hợp tác với công ty của cô.
“Anh Viễn…”
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân đang muốn lên tiếng nói chuyện, Trần Viễn liền đứng dậy, đưa tay ra ngăn lại.
“Không có việc gì, chỉ là thi đấu giao lưu mà thôi. Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đem hợp đồng lần này về cho công ty của cô.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không tiếp tục để cho Tiêu Hân Hân có cơ hội mở miệng lên tiếng nói chuyện. Anh đi tới phía trước chính điện, nhìn lấy hoàng thân Chainan hơi khẽ cúi chào. Sau đó, anh quay sang nhìn Chai Chai Ra Thép mỉm cười.
“Như vậy đi, tôi cũng không có thời gian dây dưa ở đây. Anh để cho hai võ sĩ của anh cùng một lượt tiến lên. Nếu như tôi thua, coi như việc hợp tác giữa hai công ty của chúng ta thất bại. Còn nếu như tôi may mắn thắng được, vậy thì hợp đồng lần này cần phải tiến hành ngay lập tức, không cho phép chậm trễ. Anh thấy thế nào?”
Lần này, đến phiên Chai Chai Ra Thép và hoàng thân Chainan cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tất nhiên, Han cũng đứng ra phiên dịch lại lời của Trần Viễn nói để cho Tiêu Hân Hân nghe. Sau đó, cô liền có chút sốt ruột muốn đứng ra để ngăn cản Trần Viễn.
Thế nhưng, lúc này hoàng thân Chainan lại cười lớn một tiếng, sau đó ông ta tỏ ra vô cùng vui vẻ, hướng về phía Chai Chai Ra Thép, nói ra.
“Chàng trai trẻ này thật sự rất thú vị. Ra Thép, để võ sĩ của cháu tiến lên thi đấu với anh ta đi. Ta muốn nhìn xem, vệ sĩ của con gái Tiêu Viễn Sơn, có thể lợi hại đến mức độ nào.”
Nhìn thấy hoàng thân lên tiếng, Chai Chai Ra Thép cũng không có nói nhiều, liền gật đầu ra hiệu cho hai võ sĩ của mình cùng một lượt tiến về phía đối diện của Trần Viễn.
Mà lúc này, ánh mắt của Trần Viễn cũng có chút kinh ngạc, nhìn lấy hoàng thân Chainan. Anh cũng không nghĩ đến, vị hoàng thân này vậy mà còn quen biết cả bố vợ của anh.
Chương 54 - Thầy Chaiya
Tất nhiên, Trần Viễn không giống như hai võ sĩ người Thái vừa mới biểu diễn, anh cũng không có thời gian để làm mấy cái nghi thức trước khi ra sân thi đấu của bọn họ.
Gặp hai võ sĩ người Thái bước ra, đứng đối diện với mình, Trần Viễn hơi khẽ đưa tay chắp ở trước ngực, xem như là đã chào hỏi. Chỉ có điều, sắc mặt của cả hai võ sĩ người Thái lúc này thật sự rất khó xem.
Mặc dù vừa rồi cả hoàng thân Chainan và ông chủ của bọn họ đều đã có lệnh, chỉ để hai người thi đấu giao lưu, không nên cố ý gây ra thương tích với đối phương. Thế nhưng, việc Trần Viễn đưa ra yêu cầu cùng đối chiến với cả hai trong một lúc, đã để cho hai người cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Chính vì thế, sau khi đưa tay chắp ở trước ngực làm lễ đáp lại, cả hai võ sĩ đều đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, bọn họ không nói thêm bất kỳ lời nào, trực tiếp hướng về phía Trần Viễn đánh tới. Hơn nữa, lúc này cả hai đều ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Bất quá, trên mặt của Trần Viễn cũng không có lộ ra bất kỳ sợ hãi hay tức giận gì. Anh chỉ điềm tĩnh, quan sát lấy từng động tác của hai người bọn họ.
Ầm!
“Anh ấy sẽ không sao chứ?”
Nhìn thấy hai gã võ sĩ người Thái liên tục dồn ép Trần Viễn về phía một góc của sân thi đấu, trong lòng của Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô quay sang, nhìn về phía Han để hỏi thăm.
Đối với việc này, Han lại không có cách nào trả lời chắc chắn được. Cô chỉ có thể mỉm cười, lên tiếng an ủi Tiêu Hân Hân.
“Cô cứ yên tâm đi, ở đây còn có mấy vị sư phụ, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản khi có trường hợp xấu nhất xảy ra.”
Chỉ có điều, sau khi nói xong lời này, chính cô ta cũng không có tin tưởng vào lời nói của mình.
Dù sao, bên trong sân thi đấu chỉ cần hơi sơ sảy một chút, điều gì cũng có thể xảy ra. Cho dù các vị sư phu có thể ra tay kịp lúc, cũng chưa chắc có thể bảo vệ toàn bộ cho cả võ sĩ của hai bên.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng của hai võ sĩ người Thái lúc này, rõ ràng đối với Trần Viễn cảm thấy vô cùng tức giận. Mỗi đòn tấn công của bọn họ đều dùng đến toàn lực. Nếu như không phải động tác của Trần Viễn nhanh nhẹn, liên tục tránh né được các đòn hiểm từ gối và cùi chỏ của bọn họ. Có lẽ, lúc này chờ đợi anh chính là giường ngủ của bệnh viện.
Tất nhiên, đây chỉ là biểu hiện ở bên ngoài mà thôi. Trên thực tế, toàn bộ trận đầu đều được Trần Viễn kiểm soát hết sức chặt chẽ. Cho dù anh bị cả hai võ sĩ dồn ép đến cuối sân, nhưng thần sắc của anh không hề lộ ra mảy may một chút hoảng hốt.
Đúng ngay lúc này, võ sĩ mặc quần đỏ đột nhiên lao tới, tung ra một đòn chân cực mạnh về phía cẳng chân của Trần Viễn. Thông thường, một đòn đá này của các võ sĩ Muay Thái thường có lực sát thương rất mạnh. Thế nên, nếu như Trần Viễn không có tránh né, nhất định anh sẽ bị thương.
Nhưng mà, hiện tại võ sĩ mặc quần xanh đã áp sát về phía bên hông. Chỉ cần Trần Viễn tránh đòn chân vừa rồi của võ sĩ mặc quần đỏ, anh rất có thể sẽ bị một đòn phản công mạnh hơn từ phía đối phương.
Đối với một võ sĩ bình thường mà nói, kết cục của bọn họ nhất định sẽ là một trận thảm bại. Nhưng ở trong mắt của Trần Viễn, nhất thời hiện lên một tia ý cười.
Bởi vì, anh đã nhìn thấy được một chỗ sơ hở ở trên người của võ sĩ mặc quần đỏ. Hơn nữa, anh cũng không có dự định đem công kích của đối phương tránh né.
Ngay khi cẳng chân của võ sĩ mặc quần đỏ đánh thẳng về phía cẳng chân của Trần Viễn, cơ thể anh lúc này cũng vừa lúc chuyển động. Động tác của anh cực kỳ nhanh nhẹn, không đợi cho công kích của đối phương tiếp xúc đến cơ thể của mình, một chân của Trần Viễn đã vung mạnh lên, trực tiếp đạp thẳng vào ngực của võ sĩ đang mặc quần đỏ.
Ầm!
Một đòn này có lực công kích cực mạnh. Cho dù các võ sĩ Muay Thái đều có khả năng chịu đòn cực cao. Nhưng võ sĩ mặc quần đỏ lúc này cũng nhịn không được, ngã văng xuống sàn thi đấu, trong miệng còn phun ra một ít bọt máu.
Tất nhiên, đây chỉ là một trận thi đấu, cũng không phải là trận chiến sinh tử. Thế nên, vừa rồi Trần Viễn đã thu lực không ít. Nếu không, một đòn vừa rồi của anh ít nhất có thể khiến cho võ sĩ người Thái sẽ phải gãy dăm ba cái xương sườn, nằm viện tới vài tháng.
Đem võ sĩ quần đỏ đánh bại, thân hình của Trần Viễn lại lần nữa xoay chuyển, tung ra một cú đá cầu vòng, trực tiếp quét lấy chân trụ của võ sĩ mặc quần xanh. Vì không ngờ tới Trần Viễn sẽ phản đòn nhanh như vậy, thế nên võ sĩ mặc quần xanh lúc này còn chưa kịp phản ứng, chân của anh ta đã bị Trần Viễn quét trúng, trực tiếp ngã văng xuống sàn.
Ngay sau đó, cùi chỏ của Trần Viễn vung mạnh về phía ngực của đối phương. Anh dùng lực rất vừa phải, chỉ khiến cho võ sĩ mặc quần xanh ngất đi, cũng không tổn thương đến tính mạng.
“Được rồi, dừng lại đi, trận này anh thắng!”
Nhìn thấy cả hai võ sĩ của mình cứ như thế bị Trần Viễn đánh bại, sắc mặt của Chai Ra Thép thật sự không quá dễ coi. Nhưng thân là chủ nhà, anh cũng không muốn làm mất phong độ, trực tiếp đứng dậy tuyên bố kết thúc trận đấu.
Đem cả hai võ sĩ người Thái đánh bại, trên mặt của Trần Viễn cũng không lộ ra bất cứ vui mừng nào. Anh chỉ nhàn nhạt, nhìn về phía hoàng thân Chainan, làm ra động tác cúi chào. Sau đó, anh nhanh chóng đi về đến chỗ ngồi của mình.
Mà lúc này, cảm xúc của Tiêu Hân Hân cũng rất lộn xộn. Ban đầu, cô còn lo lắng cho Trần Viễn sẽ để thua trận thi đấu, như thế sẽ ảnh hưởng đến tiến độ ký kết hợp đồng của cô.
Nhưng sau khi chứng kiến Trần Viễn đem cả hai võ sĩ người Thái hạ gục, tâm tình của Tiêu Hân Hân lại không rõ là nên vui mừng hay hạnh phúc. Cô chỉ cảm thấy, đầu óc của mình thật sự rất rối loạn.
Vừa rồi, từ trong miệng của Han, Tiêu Hân Hân cũng biết được hai võ sĩ này đều có thực lực rất mạnh. So với những võ sĩ nổi tiếng của đất nước bọn họ còn có phần nhỉnh hơn đôi chút.
Nhưng mà, Tiêu Hân Hân lại không ngờ đến, Trần Viễn chỉ vừa mới phản đòn, liền đem cả hai võ sĩ này đánh gục.
Đúng, chính là đánh gục, chứ không phải chỉ là đánh bại theo cách thông thường.
Bộp! Bộp! Bộp!
Lúc này, âm thanh của tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, để cho ánh mắt của tất cả mọi người đều không khỏi ngạc nhiên, nhìn về phía hoàng thân Chainan.
“Tốt, thật sự rất tốt. Ta không ngờ đến, con gái của Tiêu Viễn Sơn lại có thể chiêu mộ được một vệ sĩ lợi hại như vậy.”
Nói xong lời này, ánh mắt của hoàng thân Chainan đột nhiên quay sang, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang đứng ở sau lưng của Chai Chai Ra Thép.
“Thầy Chaiya, lần này làm phiền thầy đến đọ sức với người bạn của chúng ta đi!”
Lời của hoàng thân Chainan vừa mới nói xong, người đàn ông trung niên tên là Chaiya không khỏi chắp tay đặt ở trước ngực, tỏ ra vô cùng cung kính hướng về phía hoàng thân Chainan làm ra đáp lễ.
“Vâng, thưa ngài!”
Sau đó, thân hình của ông ta chậm rãi đi về phía sân thi đấu.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó, cô vội quay sang nhìn lấy Han, dự định hỏi thăm nguyên do. Nhưng mà, đập vào ánh mắt của Tiêu Hân Hân chính là vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ của Han.
“Đây là chuyện gì?”
Trong lòng dâng lên nồng đậm bất an, Tiêu Hân Hân đối với Han kêu gọi. Trải qua một lúc lâu, Han mới kịp phản ứng lại. Cô vội vàng hướng về phía Tiêu Hân Hân bắt đầu lên tiếng giải thích.
Sau khi biết được hoàng thân Chainan lại muốn để người đàn ông tên là Chaiya này lên sân thi đấu với Trần Viễn, trên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi biểu lộ khác thường. Cô cũng không biết, bây giờ mình nên biểu lộ ra cảm xúc gì cho phù hợp.
Thế nhưng, còn không đợi cho cô tiếp tục làm ra biểu lộ cảm xúc của mình, thân hình của Trần Viễn đã chậm rãi đứng dậy. Anh tiến về phía đối diện của thầy Chaiya, đưa tay đặt ở trước ngực xem như chào hỏi. Sau đó, ánh mắt của anh gắt gao nhìn lấy thầy Chaiya, trong con ngươi lộ ra tràn đầy chiến ý.
“Thật sự đã rất lâu rồi không có được chính thức đánh nhau. Hy vọng, ông không để cho tôi thất vọng.”
Đối với Trần Viễn mà nói, việc đánh bại hai võ sĩ Muay Thái chỉ là một món ăn để khai vị mà thôi. Ở đây, ngoại trừ mấy vị sư phụ đang phụ giúp làm công tác trọng tài ở bên cạnh, thì cũng chỉ có người đàn ông tên là Chaiya này mới để cho anh có một chút chiến ý.
Tất nhiên, trong ánh mắt của thầy Chaiya cũng nhìn ra được, thực lực của Trần Viễn thật sự rất mạnh. Hơn nữa, trong lúc thi đấu với hai võ sĩ của nhà Chai Chai, rõ ràng người này còn không có vận dụng toàn lực.
Hơi suy nghĩ một chút, thầy Chaiya cũng đưa tay chắp ở trước ngực để đáp lại. Sau đó, thân hình của ông ta hơi khẽ lùi lại phía sau một bước, toàn bộ khí thế ở trên người của thầy Chaiya cũng hiển lộ ra bên ngoài.
Lúc này, toàn bộ phía bên trong sảnh lớn biệt thự, ánh mắt của mọi người đều không khỏi gắt gao nhìn về phía trung tâm của sàn thi đấu. Có thể nói, trận chiến này khiến cho mọi người đặc biệt chú ý. Nhất là hoàng thân Chainan và con trai của gia đình Chai Chai. Bọn họ đều tin tưởng vào thực lực của thầy Chaiya, một vị võ sĩ đã có thể đạt tới cấp bậc tông sư. Đây được xem như là đẳng cấp cao nhất trong giới võ thuật hiện đại ngày nay. Cho dù là Trần Viễn, cũng không dám lộ ra một chút mảy may khinh thường nào.
Chương 55 - Nhận thua
Ầm!
Trận thi đấu vừa mới chính thức bắt đầu, thân hình của Trần Viễn đã chủ động lao về phía trước, hướng về phía thầy Chaiya để công kích.
So với trận thi đấu trước đó, lần này Trần Viễn rõ ràng đã chủ động hơn rất nhiều. Nói như thế nào thì thầy Chaiya vẫn là một vị võ giả cấp bậc tông sư. So với hai vị võ sĩ trước đó, có thể nói là mạnh hơn không chỉ một lần hai lần.
Chính vì thế, Trần Viễn tuyệt đối không dám khinh suất. Anh cũng biết rõ, thầy Chaiya có thực lực cực mạnh, nên lúc ra đòn cũng không hề nương tay một chút nào.
Nhìn thấy đòn công kích của Trần Viễn đánh tới, tất nhiên thầy Chaiya cũng không có ý định đón đỡ. Theo ông ta quan sát, lực lượng cũng như tốc độ mà Trần Viễn phát ra, đã siêu việt cảnh giới đại sư, tiếp cận đến cấp bậc tông sư.
Thế nhưng, ngay khi thầy Chaiya làm ra động tác tránh né, thì lúc này trên khóe môi của Trần Viễn vậy mà bất chợt lộ ra một vệt mỉm cười.
Nhất thời, sắc mặt của thầy Chaiya không khỏi kịch biến. Thân hình của ông ta cũng ngay lập tức lộn nhào xuống đất, đem đòn công kích tiếp theo của Trần Viễn tránh đi.
Ầm!
Vừa rồi, một chiêu mà Trần Viễn đánh ra thực chất chỉ là hư chiêu. Đòn công kích thực sự của anh, chính là cú ra đòn ẩn ở phía sau.
Ngay sau đó, một tiếng chấn động cực mạnh vang lên. Cho dù sân thi đấu đã được cải tạo để có thể chịu đựng được lực tác động cực lớn. Nhưng một cước này của Trần Viễn đạp xuống, vậy mà lại để cho phía trên sàn thi đấu lõm xuống một cái hố sâu khoảng chừng nửa thước.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nhịn không được hít vào một hơi thật sâu. Đồng thời, ánh mắt của bọn họ cũng gắt gao nhìn về phía thầy Chaiya.
Hống!!!
Đột nhiên, hai mắt của thầy Chaiya trở nên đỏ bừng. Sau đó, trong cơ thể của ông ta giống như có thứ gì đó đang bị thức tỉnh. Cơ thể của thầy Chaiya trở nên căng cứng, trong miệng phát ra một tiếng rống mạnh.
Sau đó, toàn bộ cơ bắp của thầy Chiaya nổi lên cuồn cuộn, một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng từ trên người của thầy Chaiya bộc phát ra bên ngoài. Nhất lạ, phía trước ngực của thầy Chaiya vậy mà lộ ra một cái hình xăm hình chó sói, phía trên phát ra ánh sáng vô cùng quỷ dị.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi. Cô hoàn toàn không rõ, vì sao thầy Chaiya lại trở nên đáng sợ như vậy.
Chỉ có điều, những người còn lại đều không có quá nhiều kinh ngạc. Nhất là con trai của gia đình Chai Chai, anh ta vô cùng thưởng thức, hướng về phía thầy Chaiya khen ngợi.
“Không nghĩ đến, thầy Chaiya vậy mà có thể dùng đến huyền thuật, thức tỉnh linh hồn ẩn sâu ở trong cơ thể của mình. Nếu như, vừa rồi thực lực của ông ấy chỉ mới có phát huy ra ba phần. Hiện tại, ông ấy đã có thể đánh ra mười hai phần lực lượng của mình.”
“Đáng tiếc, loại huyền thuật này không thể duy trì trong thời gian quá dài. Nếu không, thực lực của thầy Chaiya có thể thẳng ép đến cấp bậc tông sư trung kỳ.”
Vừa nói, Chai Chai Ra Thép tự mình lắc đầu, trong ánh mắt tỏ ra vô cùng tiếc nuối khi nghĩ về huyền thuật mà thầy Chaiya đang sử dụng.
Trong khi đó, đứng ở trên sân thi đấu, sắc mặt của Trần Viễn vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Thật ra, từ lúc ban đầu anh đã biết rõ các võ sư người Thái vẫn thường hay dùng huyền thuật để tăng lên thực lực của mình. Nhất là loại huyền thuật dùng đến hình xăm ở trên cơ thể càng thêm mạnh mẽ, lợi hại.
Chỉ có điều, Trần Viễn thật sự không nghĩ đến, vừa mới bắt đầu thi đấu, thầy Chaiya lại sử dụng đến huyền thuật. Chuyện này để cho anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Thế nhưng, động tác của anh lại không có ngừng lại. Ngay khi nhìn thấy thầy Chaiya sử dụng ra huyền thuật, kích phát lấy hình xăm ở trước ngực của mình, đòn công kích tiếp theo của Trần Viễn đã lao tới, đánh thẳng về phía đỉnh đầu của ông ta.
Lần này, thầy Chaiya không có làm ra động tác tránh né. Ông ta trực tiếp tung ra một quyền, dự định đem nắm đấm của Trần Viễn ngăn lại.
Theo tính toán của thầy Chaiya, thì thực lực của Trần Viễn chỉ tương đương với cảnh giới tông sư sơ kỳ mà thôi. Vừa rồi, sở dĩ ông ta phải dùng đến huyền thuật, thật ra là vì mệnh lệnh của hoàng thân Chainan. Tất nhiên, bọn họ tự có một loại phương thức đặc biệt để trao đổi riêng với nhau. Thế nên, lúc này trong lòng thầy Chaiya cảm thấy vô cùng vững tin. Ông ta cho rằng, một quyền này của mình sẽ đem Trần Viễn đẩy lui.
Ầm!
Thế nhưng, cảnh tượng tiếp theo lại để cho tất cả mọi người đều tỏ ra khiếp sợ không thôi. Cho dù thầy Chaiya đã sử dụng đến huyền thuật để tăng thực lực của mình lên, nhưng một quyền của ông ta cũng không có đem Trần Viễn bức lui. Ngược lại, chính thầy Chaiya là người chịu đựng không được, vội vàng thối lui ra phía sau đến mấy bước.
Lúc này, trong lòng của thầy Chaiya đã cực kỳ sợ hãi. Ông ta không nghĩ đến, thực lực của Trần Viễn lại mạnh đến như vậy. Nhất là, một quyền vừa rồi của Trần Viễn lại để cho cánh tay của ông ta cảm giác tê rần, mấy đầu khớp xương suýt chút nữa là bị chấn cho gãy vụn.
“Điều này, làm sao có thể?”
Ngồi ở trên ghế chính điện, sắc mặt của hoàng thân Chainan tỏ ra vô cùng hoảng hốt. Thông thường, mỗi lần thầy Chaiya sử dụng ra huyền thuật, thực lực đều tăng lên một mảng lớn. Hơn nữa, trong số những người trẻ tuổi mà hoàng thân Chainan đã từng gặp qua, chưa từng có ai có thể chống đỡ được một quyền của thầy Chaiya.
Nhưng lúc này, người trẻ tuổi trước mặt không những chống đỡ thành công, còn đem thầy Chaiya bức lui.
Không biết, nếu như hoàng thân Chainan biết rõ, trên cánh tay của thầy Chaiya hiện tại đang phát ra run rẩy. Lúc đó, không rõ là ông ta sẽ có cảm tưởng như thế nào.
“Tốt, lại tiếp tục!”
Vừa mới đánh ra một quyền, Trần Viễn cảm giác lực lượng của mình còn chưa phát huy ra toàn bộ. Anh cảm thấy, mấy ngày gần đây thường xuyên hấp thụ năng lượng của ánh trăng để tẩm bổ cho cơ thể, dường như đã giúp thực lực của anh đã tăng lên rất nhiều.
Lúc này, nhìn thấy thầy Chaiya có thể cứng đối cứng với mình, trong lòng của anh tỏ ra vô cùng hưng phấn. Dù sao, từ ngày xuất ngũ cho đến bây giờ, anh đều chưa từng gặp qua đối thủ nào cân xứng, cũng không thể để cho anh đánh một cách tận hứng.
Chính vì thế, lần nữa ra quyền, Trần Viễn đã hầu như vận dụng hơn tám thành thực lực của mình. . Hãу tìⅿ đọc t????ang chính ở ~ t????ùⅿt????uу ện.V???? ~
Nếu như lúc này thầy Chaiya biết được suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn, không biết ông ta sẽ có cảm tượng như thế nào?
Chỉ có điều, sau khi nhìn thấy Trần Viễn lại lần nữa đánh tới, thầy Chaiya cũng không dám thất lễ. Ông ta vội vàng đem nội lực ở trong cơ thể tuôn ra bên ngoài, bao vây lấy nắm đấm của mình.
Đây là cách vận dụng nội kình của cao thủ cấp bậc tông sư.
Thông thường, võ giả mới đầu tập luyện võ thuật, chủ yếu là để rèn luyện cơ thể. Sau đó, bọn họ mới thông qua dược liệu hoặc là thiên địa linh vật để hấp thu linh khí của trời đất, rồi thu nạp vào trong thể nội, sau đó tụ ở đan điền.
Lúc này, trong cơ thể của mỗi người võ giả sẽ xuất hiện một loại “khí”, có tên gọi là nội lực. Thế nhưng, thời đại ngày nay linh khí khô kiệt, thiên địa kỳ vật vô cùng khan hiếm. Thế nên, người luyện võ muốn đạt đến cấp độ này đều không phải chuyện dễ dàng. Mà một khi thành công, bọn họ có thể chính thức trở thành võ sư.
Sau đó, các võ giả lại vận dụng nội lực thông qua các bộ phận của cơ thể, đem nó phát tán ra bên ngoài. Những thứ này, thì được gọi là ngoại kình. Một khi võ giả có thể đạt đến cấp độ này, đều xem như là cấp bậc đại sư.
Đương nhiên, không phải ai cũng có thể sử dụng được nội lực của mình thu phát một cách tự nhiên. Thông thường, các võ giả ở giai đoạn này đều cần có một đoạn thời gian để đem nội lực quán thâu ra bên ngoài. Thế nên, trong lúc chiến đấu phần lớn đều không có quá nhiều hiệu quả.
Tất nhiên, đối với các vị võ giả cảnh giới tông sư thì lại khác. Bọn họ hầu như đã đạt để cảnh giới thân như ý niệm. Tức là, chỉ cần ý niệm trong đầu vừa hiện lên, nội lực có thể thông qua các đường kinh mạch, trực tiếp quán thâu đến bộ phận cơ thể mà mình muốn.
Hơn nữa, một khi đạt đến trình độ đại thành, các võ giả còn có thể đem nội lực biến thành cương khí, hầu như đem cơ thể bảo vệ một cách toàn thân, không có bất kỳ một điểm sơ hở này.
Tuy nhiên, muốn đạt đến cảnh giới như vậy, kỳ thật quá mức khó khăn. Như thầy Chaiya, cho dù đã luyện võ hơn ba mươi năm, đạt đến cảnh giới tông sư gần mười năm, nhưng thực lực của ông ta vẫn chỉ dừng lại ở mức độ sơ kỳ, còn chưa cách nào đem toàn bộ nội lực chuyển hóa thành cương khí, có thể công cũng có thể thủ một cách toàn diện.
Ầm!
Một quyền rồi lại một quyền va chạm với nhau. Mặc dù thầy Chaiya đã vận dụng đến nội lực, thậm chí không tiếc tiêu hao nội lực sử dụng huyền thuật. Nhưng càng đánh, trên khuôn mặt của thầy Chaiya càng lộ ra dáng vẻ khiếp sợ không thôi.
Bởi vì, lúc này Trần Viễn giống như đang không ngừng mạnh lên. Hơn nữa, lực lượng mà Trần Viễn mỗi lần đánh ra, lại liên tực tăng lên, khiến cho sắc mặt của thầy Chaiya tỏ ra vô cùng khó coi, thân thể cũng bị dồn ép lùi về phía sau liên tục.
“Không được, tôi muốn nhận thua!”
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, trong miệng của thầy Chaiya đột nhiên xuất hiện một tia máu tươi. Sau đó, ông ta vội vàng nhảy ra vòng tròn thi đấu, hô lớn một tiếng.
Lúc này, toàn bộ đại sảnh đều trở nên lặng ngắt như tờ, cho dù một tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Thua, thầy Chaiya vậy mà nhận thua?”
Tất cả mọi người ở đây, nhất là đám võ sĩ người Thái, hầu như đều không thể nào tin tưởng được, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía trung tâm của sân thi đấu.
“Hân Hân, cô có ở đó không, tôi có thứ này muốn đưa cho cô!”
Sau khi rời khỏi nhà của Lưu Thục Hiền, Trần Viễn liền đi đến công ty của Tiêu Hân Hân để đưa cô xem đoạn ghi âm mà anh đã cố tình ghi lại trong lúc nói chuyện với Lý Tiến. Nhưng khi Trần Viễn đến văn phòng làm việc của Tiêu Hân Hân, anh lại phát hiện cô không có ở đây.
Không còn cách nào khác Trần Viễn chỉ có thể soạn lấy một đoạn tin nhắn gửi qua cho Tiêu Hân Hân. Nhưng sau khi chờ đợi một hồi lâu không thấy Tiêu Hân Hân hồi âm lại cho mình. Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên một chút dự cảm bất thường.
Chính vì thế, sau một hồi do dự Trần Viễn liền quyết định gọi trực tiếp vào số điện thoại của Tiêu Hân Hân. Nhưng mà, lần gọi đầu tiên Tiêu Hân Hân lại không bắt máy. Đợi đến lần thứ hai, Trần Viễn lại nghe được âm thanh của một người đàn ông nào đó thay cho cô trả lời điện thoại của anh.
“A lô, ai vậy? Hân Hân vừa mới có việc ra ngoài, nếu như không có chuyện gì quan trọng, có thể nhắn lại với tôi để tôi chuyển lại cho cô ấy.”
Nghe được âm thanh trả lời của người này, thần sắc của Trần Viễn nhất thời trở nên cứng ngắc. Ngay sau đó, ánh mắt của anh lộ ra sự tức giận. Anh không nghĩ đến, Tiêu Hân Hân lại đi ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác. Hơn nữa, nghe cách xưng hô của anh ta, quan hệ giữa hai người bọn họ còn rất thân mật. Không cần đoán, Trần Viễn cũng biết được gã đàn ông đang cầm điện thoại của Tiêu Hân Hân là ai.
“Xin lỗi, tôi gọi nhầm số!”
Sau khi nói xong lời này, Trần Viễn trực tiếp tắt ngang điện thoại. Sau đó, bàn tay của anh hơi buông lỏng xuống, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài bầu trời xa xăm. Trong lòng anh bỗng dưng trở nên trống rỗng, anh cũng không biết là mình đang suy nghĩ cái gì. Anh cũng không biết mình nên tức giận hay thất vọng. Nhưng cảm giác của anh lúc này thật sự rất tệ.
Lái xe rời khỏi công ty, Trần Viễn cũng không biết bản thân đang đi đâu. Anh chỉ nhìn thấy bầu trời càng lúc càng đen, phía trước mặt anh là một bờ biển kéo dài, phía trên sóng nước vỗ mạnh liên tục. Cảnh tượng này, nhất thời để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Sau một hồi suy nghĩ, anh mới sực nhớ ra đây chính là nơi mà anh và Lưu Thục Hiền đã gặp nhau vào sáng nay.
“Cô đang ở đâu? Có thể ra ngoài uống với tôi vài ly được không?”
Cũng không biết suy nghĩ như thế nào, Trần Viễn đột nhiên lấy ra điện thoại, sau đó gửi cho Lưu Thục Hiền một đoạn tin nhắn. Lần này Trần Viễn cũng không chờ đợi quá lâu, phía trên tin nhắn điện thoại của anh liền phát ra nhấp nháy. Ngay sau đó, Trần Viễn thấy được phần tin nhắn hồi âm của Lưu Thục Hiền.
“Tôi đang ở phòng, anh đến đây chở tôi nhé?!”
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này của Lưu Thục Hiền, nụ cười trên mặt của Trần Viễn liền trở nên rực rỡ hẳn lên. Ngay sau đó, anh cũng vội vàng nhắn tin đáp lại.
“Được, cô chờ tôi một chút. Năm phút nữa tôi sẽ có mặt.”
Lúc này, Lưu Thục Hiền đang nằm ở trên giường ngủ. Vừa rồi, cô mới từ trong phòng tắm bước ra ngoài. Sau đó nhìn thấy tin nhắn của Trần Viễn gọi đến, thế nên cô mới nhanh chóng đáp lại. Nhưng Lưu Thục Hiền lại không nghĩ đến, Trần Viễn lại chạy đến nhanh như vậy.
Chính vì thế, Lưu Thục Hiền mới lúc này vội vàng soạn ra tin nhắn.
“Anh chờ tôi một chút, để tôi thay đồ rồi sẽ xuống ngay.”
Trần Viễn đang ở trên đường lái xe chạy đến chỗ ở của Lưu Thục Hiền, thế nên anh cũng không có nhìn thấy tin nhắn mà cô gửi đến. Sau hơn năm phút lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể. Rốt cuộc, chiếc xe ô tô của Trần Viễn cũng dừng lại ở trước cổng chung cư của Lưu Thục Hiền.
Lúc này, Trần Viễn mới đem điện thoải mở lên xem. Sau khi thấy được tin nhắn mà Lưu Thục Hiền đã gửi đến cách đây mấy phút, Trần Viễn mới vội vàng bật lên xem, rồi soạn tin đáp lại.
“Tôi đã đến rồi, cô đã xong chưa?”
Tin nhắn vừa mới gửi đến không có bao lâu, Trần Viễn đột nhiên nghe được tiếng bước chân của Lưu Thục Hiền đang từ phía trên cầu thang vội vàng đi xuống. Ngay sau đó, anh thấy Lưu Thục Hiền mặc một chiếc quần jean kết hợp với áo thun cổ ngắn, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười vô cùng tươi tắn đang hướng về phía anh vẫy vẫy tay.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt của Trần Viễn nhất thời không khỏi trừng lớn. Anh thật sự không nghĩ đến, sau khi ăn mặc như vậy Lưu Thục Hiền nhìn như trẻ ra hơn đến cả chục tuổi. Nếu như không phải biết rõ tuổi tác thật sự của cô, Trần Viễn vẫn còn nghĩ Lưu Thục Hiền chính là một cô nữ sinh vừa mới ra trường.
“Sao thế? Trên người tôi có dính thứ gì hay sao?”
Nhìn thấy Trần Viễn cứ nhìn mình chằm chằm, không có rời mắt. Nhất thời, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra một chút nghi hoặc. Sau đó, cô hơi liếc mắt, nhìn lấy anh để hỏi thăm.
Nghe hỏi đến, Trần Viễn liền vội vàng ho khan một tiếng. Ngay sau đó, anh đưa tay chỉ về phía chỗ ngồi ở ngay bên cạnh của mình, nói ra.
“Khụ khụ, không có việc gì. Cô ngồi đi, chúng ta đi ra ngoài dạo mát một chút.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không dám tiếp tục nhìn về phía Lưu Thục Hiền nữa. Mà lúc này, anh lại không biết trong lòng của Lưu Thục Hiền lại phát ra một tiếng cười trộm. Cô làm sao không nhìn thấy được, bộ dáng ngơ ngác vừa rồi của Trần Viễn khi nhìn thấy cô xuất hiện.
Chỉ có điều, việc này chỉ cần suy nghĩ ở trong lòng là đủ, không cần phải nói phá ra ngoài. Chính vì thế, sau khi để cho Lưu Thục Hiền ngồi vào trong xe, Trần Viễn cũng vội vàng lái xe ô tô rời đi.
“Cô muốn ăn gì?”
Sau một lúc, Trần Viễn mới quay sang nhìn lấy Lưu Thục Hiền rồi lên tiếng hỏi thăm. Suy nghĩ một hồi, Lưu Thục Hiền mới đưa tay chỉ về phía trước, nói ra.
“Ở phía trước có một quán ăn đêm rất ngon. Nếu như anh đói bụng, vậy thì chúng ta ghé vào đó ăn chút gì đi.”
Nghe thế, Trần Viễn cũng không có hỏi nhiều, liền làm theo chỉ dẫn của Lưu Thục Hiền, chạy đến một chỗ hẻm nhỏ. Anh cho xe ô tô dừng lại trở trước đường lớn, sau đó mới cùng Lưu Thục Hiền xuống xe, bước vào con hẻm.
Vừa nhìn thấy hai người xuất hiện ở đầu ngõ, ánh mắt của mọi người đều không khỏi đổ dồn về phía Trần Viễn và Lưu Thục Hiền. Dù sao, việc Trần Viễn lái xe ô tô dừng lại ở đây cũng gây ra không ít chú ý. Hơn nữa, khí chất ở trên người của Lưu Thục Hiền thật sự quá mức bắt mắt. Hầu hết mọi người đều đưa ánh mắt đổ dồn nhìn về phía cô. Sau đó, bọn họ mới liếc mắt nhìn về phía Trần Viễn.
Tất nhiên, những người này cũng không thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng lúc này của Trần Viễn. Anh rất nhanh liền chọn một vị trí trống trải, sau đó lau dọn sạch sẽ rồi mới để cho Lưu Thục Hiền ngồi xuống.
Mà những hành động nhỏ nhặt này của anh, lọt vào trong mắt của Lưu Thục Hiền lại hiện lên một ý nghĩa rất khác. Chỉ có điều, lúc này cô không có nói ra khỏi miệng, mà nhìn lấy anh mỉm cười.
“Thế nào?”
Trần Viễn hơi có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn lấy Lưu Thục Hiền.
“Hì, không có việc gì. Tôi chỉ cảm thấy hôm nay anh rất đẹp trai mà thôi.”
Bị Lưu Thục Hiền nói lời trêu chọc, sắc mặt của Trần Viễn vậy mà hiện lên một chút bối rối. Ngay sau đó, anh liền lắc đầu mỉm cười.
“Đừng đùa tôi, tôi thì lúc nào chẳng đẹp.”
Lần này, đến phiên Lưu Thục Hiền nhịn không được, cười ra thành tiếng. Ngay lập tức, tất cả những người xung quanh lại lần nữa đưa ánh mắt đổ dồn về phía hai người.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý. Nhưng mà, tôi thật sự không biết anh lại là người vui tính như vậy.”
Cố nén lại cười, Lưu Thục Hiền hơi nghiêm túc nói ra. Đối với việc này, Trần Viễn không có đáp lại, mà chỉ nhún nhún vai, lộ ra bộ dáng hết sức bất đắc dĩ.
Sau một lúc, hai người đột nhiên nhìn nhau bật cười. Sau đó, cả hai người đã trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
“Thục Hiền, cô có muốn về hay không?”
Rời khỏi quán ăn, Trần Viễn nhìn về phía Lưu Thục Hiền để hỏi thăm. Nhưng lúc này, Lưu Thục Hiền lại đột nhiên lắc đầu, nói.
“Tôi chưa muốn về, hay là anh chở tôi ra bãi biển dạo mát một chút đi.”
Nghe vậy, Trần Viễn chỉ hơi do dự một chút. Sau đó, anh liền gật đầu đồng ý. Cuối cùng, hai người cùng nhau nhìn lấy mặt biển lăn tăn gợn sóng. Thỉnh thoáng, ánh mắt của cả hai cùng hướng về phía những ngọn đèn nê ông đang chiếu lấp lánh ở trên mặt biển.
“Anh Viễn, anh có bao giờ từng nghĩ đến, một ngày nào đó bản thân mình sẽ giống như những ngọn đèn nê ông, chiếu lấp lánh ở trên mặt biển hay không?”
Đang ngồi dựa sát về phía Trần Viễn, đột nhiên Lưu Thục Hiền hỏi ra một câu như vậy để cho Trần Viễn hơi có một chút ngây người. Nhưng sau đó, anh liền lắc đầu đáp lại.
“Tôi không biết, dù sao tôi cũng không phải là chúng. Tôi cũng không muốn trở thành những ngọn đèn nê ông, chúng thật sự quá mức lóa mắt.”
Nghe được câu trả lời của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền bất chợt lộ ra nụ cười. Sau đó, cô vươn người đứng dậy, khẽ đưa tay ra phía trước, giống như muốn đem toàn bộ ánh sáng ở phía trước mặt của mình bắt lấy.
“Nếu như có một ngày, tôi trở thành một ngọn đèn nê ông. Tôi chỉ hy vọng, anh có thể là người đem nó thắp sáng.”
Nói xong lời này, Lưu Thục Hiền vội vã xoay người rời đi. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có chút kinh ngạc, đưa ánh mắt nhìn về phía bóng lưng của cô.
Chương 52 - Tôi cũng muốn đi với anh
“Anh đi đâu, làm sao giờ này mới về?”
Nhìn thấy Trần Viễn hơn mười hai giờ đêm mới trở về nhà, đang ngồi làm việc ở trong phòng khách ánh mắt của Tiêu Hân Hân không khỏi gắt gao nhìn về phía anh.
Chỉ có điều, thái độ của Trần Viễn lúc này rất thờ ơ. Anh cũng không có để ý đến cô, mà trực tiếp đi thẳng một mạch lên trên lầu.
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đó? Tại sao anh lại không trả lời tôi?”
Sáng nay nhìn thấy Trần Viễn đi cùng với Lưu Thục Hiền, trong lòng Tiêu Hân Hân đã có một chút khó chịu. Lúc này, từ trên người của Trần Viễn, cô còn ngửi được mùi hương nước hoa của phụ nữ lưu lại. Nhất thời, Tiêu Hân Hân có chút bực bội, lên tiếng quát lớn.
Thế nhưng, ánh mắt Trần Viễn lại liếc xéo về phía cô, giọng điệu mang theo mấy phần giễu cợt.
“Tôi muốn đi đâu làm gì thì có liên quan gì đến cô? Chẳng phải, cô rất muốn ly hôn với tôi hay sao? Bây giờ, mấy chuyện như vậy cô cũng muốn quản?!”
“Anh…”
Thấy thái độ của Trần Viễn như vậy trong lòng Tiêu Hân Hân thật sự rất tức giận. Nhưng trong lúc nhất thời, cô lại không có cách nào để lên tiếng phản bác, chỉ có thể hậm hực nhìn lấy bóng lưng của Trần Viễn dần dần bước đi xa.
Cộc cộc…
Nằm ở trên giường ngủ, Trần Viễn đang cầm điện thoại để nhắn tin. Đột nhiên, anh nghe được phía bên ngoài có tiếng bước chân đi đến, sau đó còn có âm thanh của Tiêu Hân Hân phát ra.
“Này, anh đã ngủ hay chưa? Tôi đang có việc, cần phải thương lượng với anh một chút.”
Mặc dù ngoài miệng thì nói thương lượng, nhưng rõ ràng thái độ của Tiêu Hân Hân không giống như lời của cô nói một chút nào.
Vốn dĩ, Trần Viễn cũng không có dự định lên tiếng đáp lại. Nhưng sau đó, nghe được Tiêu Hân Hân liên tục gõ cửa. Rốt cuộc, anh cũng không thể nào nhịn được, đành phải bước xuống giường, đem cửa phòng mở ra.
“Có chuyện gì?”
Thái độ của Trần Viễn rất khó chịu, đồng thời cách anh nói chuyện cũng vô cùng cộc cằn. Nếu như là lúc bình thường, Tiêu Hân Hân có lẽ đã tức giận bỏ đi. Nhưng lúc này, cô quả thật là có việc muốn nhờ đến anh. Thế nên, cô chỉ có thể kiềm nén tức giận ở trong lòng, sau đó cô cố thở hắt ra một tiếng. Cuối cùng, Tiêu Hân Hân mới bình tĩnh nhìn lấy Trần Viễn, nói.
“Sáng sớm ngày mai tôi cần phải bay sang nước ngoài để ký hợp đồng. Hiện tại, tôi không có vệ sĩ riêng, nên muốn mời anh đi làm vệ sĩ cho tôi.”
Nghe vậy, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu lại. Vừa rồi, anh còn nhắn tin với Lưu Thục Hiền, hẹn nhau sáng sớm ngày mai sẽ đến đón cô đi uống cà phê, ăn sáng. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân đột nhiên đưa ra một lời đề nghị như thế, để cho Trần Viễn có chút không kịp phản ứng.
“Đương nhiên, tôi sẽ trả thêm tiền cho anh. Sau khi ký xong hợp đồng anh sẽ nhận được năm chục triệu. Đồng thời, tôi sẽ nâng lương, thay đổi vị trí công tác cho anh. Tất nhiên, với một điều kiện là, anh phải giúp tôi ký xong hợp đồng, sau đó bảo vệ cho tôi an toàn trở về nước.”
Nghe được lời đề nghị như vậy của Tiêu Hân Hân, trong lòng Trần Viễn không khỏi cảm thấy xoắn xuýt. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, anh liền gật đầu đáp lại.
“Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ đi với cô.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không có tiếp tục đứng ở bên ngoài, mà trực tiếp đem cửa phòng đóng lại. Thấy vậy, trong lòng Tiêu Hân Hân thật sự có hơi chút bực mình. Nhưng sau đó cô cũng không có suy nghĩ quá nhiều, lại trở về tiếp tục với công việc của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Viễn bị Tiêu Hân Hân đánh thức bằng tiếng gõ cửa. Ngay sau đó, cả hai liền nhanh chóng khởi hành, đi đến sân bay.
Chuyến bay của bọn họ bắt đầu từ lúc 7 giờ 30 phút. Sau hơn hai giờ bay, máy bay đáp xuống sân bay ở Băng Cốc.
Chuyến công tác lần này của Tiêu Hân Hân có liên quan đến một đối tác làm ăn rất có danh tiếng ở thủ đô Băng Cốc. Thế nên, sau khi hai người đi xuống máy bay không được bao lâu, lúc bọn họ bước chân ra khỏi phi trường ngay lập tức liền có một nhóm đội ngũ gồm một nữ, ban am hướng về phía bọn họ đi tới.
Ngay sau đó, người phụ nữ duy nhất trong đoàn, nhìn lấy Tiêu Hân Hân và Trần Viễn, tự giới thiệu bằng tiếng Việt.
“Xin chào tiểu thư Hân Hân, tôi là Han, trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Chai Chai. Còn đây là anh Chai Chai Ra Thép, CEO của công ty chúng tôi.”
Vừa nói cô gái này vừa chỉ tay về phía người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ngay bên cạnh. Mà người đàn ông này nhìn vẻ bề ngoài chỉ vừa mới hơn hai mươi tuổi, hơn nữa cách ăn mặc của anh ta cũng rất sang trọng. Khác với hai người đàn ông đang đứng ở sau lưng, bọn họ đều mặc áo vest đen, đeo kính đen, trông bộ dáng giống hết như các vệ sĩ ở trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh.
Thế nhưng, điều làm cho Trần Viễn và Tiêu Hân Hân cảm thấy bất ngờ nhất, chính là cách nói chuyện của cô gái kia. Rất rõ ràng, cô gái này sử dụng tiếng Việt vô cùng sành sỏi. Nếu như không phải nghe cô ta giới thiệu một phen, cả Trần Viễn lẫn Tiêu Hân Hân đều đã tưởng rằng cô ta là một người Việt.
Sau đó, Tiêu Hân Hân cũng đứng ra giới thiệu với bọn họ về bản thân và Trần Viễn. Cuối cùng, cả hai được đưa đến khách sạn bằng một chiếc Limousine vô cùng sang trọng. Đây là một chiếc Limousine đã được cải tiến, phía bên ngoài được bọc bằng một lớp kính chống đạn rất dầy.
Chiếc xe Limousine sang trọng dừng lại ở trước một tòa khách sạn cao cấp ở trong trung tâm thủ đô Băng Cốc. Vị trí nơi này vô cùng thuận lợi cho việc đi lại, hơn nữa điều kiện an ninh cũng được bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Chính vì thế, sau khi đoàn người của Tiêu Hân Hân bước xuống xe, nhân viên của khách sạn đã ra đón tiếp bọn họ bằng một màn vẫy bông hết sức đẹp mắt. Tất nhiên, những thứ này đều do bên phía đối tác chuẩn bị từ trước. Dù sao, đây cũng là một trong những khách sạn của tập đoàn Chai Chai.
Những thứ này làm sao Tiêu Hân Hân và Trần Viễn biết được, tất nhiên là trong lúc lên xe thư ký Han đã tự mình giới thiệu với hai người bọn họ.
Ngồi ở trong phòng của khách sạn, Tiêu Hân Hân rất muốn đem chuyện hợp tác lần này nói với Chai Chai Ra Thép. Nhưng không biết là vô tình hay cố ý, người của tập đoàn Chai Chai lại không có vội vàng trong chuyện này. Bọn họ chỉ để lại thư ký Han lưu ở trong khách sạn, cùng với Tiêu Hân Hân trò chuyện. Còn CEO Chai Chai Ra Thép thì lại cùng với vệ sĩ của anh ta đi ra ngoài, không biết là có việc gì quan trọng.
“Anh Viễn, anh có muốn đi ra ngoài dạo một chút hay không?”
Cảm thấy việc hợp tác lần này không thể nào tiến hành sớm, Tiêu Hân Hân cũng không có cách nào khác, đành phải đi tìm Trần Viễn, dự định cùng với anh đi ra ngoài một chuyến.
Nhưng lúc này, ở trong phòng của Trần Viễn đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, để cho anh cảm thấy hơi có một chút thú vị.
“Sawadee khab!” (Lời chào của người Thái Lan)
“Sawadee kha!”
Nghe cô gái này nói chuyện, Trần Viễn cũng đáp lại bằng một câu tiếng Thái rất tiêu chuẩn. Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của người phụ nữ trở nên kinh ngạc.
“Anh… anh cũng biết tiếng Thái?”
“Hơi biết chút chút!”
Tất nhiên, hai người lúc này đều nói chuyện hoàn toàn bằng tiếng Thái. Thế nên, sau khi Tiêu Hân Hân đi đến trước cửa phòng của Trần Viễn, nghe được tiếng nói chuyện ở bên trong cô còn tưởng rằng mình đã đi nhầm phòng.
“Nói đi, cô đến tìm tôi là có việc gì?”
Người phụ nữ đang ở trong phòng của Trần Viễn lúc này cũng không phải là người khác, mà chính là nữ thư ký Han. Mục đích mà cô ta xuất hiện ở đây, thật sự để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng tò mò.
“Ông chủ của tôi chỉ muốn mời anh ra ngoài một chuyến. Tất nhiên, sự an toàn của cô Hân Hân sẽ được chúng tôi bảo đảm an toàn tuyệt đối. Nếu như anh đồng ý, thì anh có thể đi theo tôi. Xe của ông chủ đang đợi ở bên ngoài.”
Lần này, Tiêu Hân Hân đã nghe ra âm thanh nói chuyện của Han. Cô cảm thấy việc này hơi có vẻ khác thường. Chính vì thế, cô dự định đẩy cửa đi vào. Nhưng lúc này, Trần Viễn và Han lại vừa vặn đem cửa phòng mở ra. Hai người bọn họ nhìn thấy Tiêu Hân Hân đứng ở bên ngoài, dường như hơi có vẻ kinh ngạc.
Nhất là Han, cô không nghĩ đến Tiêu Hân Hân lại đi đến phòng của Trần Viễn vào lúc này.
“Cô muốn đưa anh ấy đi đâu?”
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy một người phụ nữ khác từ trong phòng của Trần Viễn bước ra. Mặc dù biết rõ là hai người bọn họ không có xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác của Tiêu Hân Hân vẫn rất khó chịu.
Nghe hỏi, Han liền lên tiếng giải thích.
“Xin lỗi cô Hân Hân, đây là yêu cầu của ông chủ chúng tôi. Ông ấy muốn mời vệ sĩ của cô đến nói chuyện một chút. Nếu như cô không muốn, tôi có thể nói lại với ông chủ của tôi, để ông ấy đến đây giải thích cho cô.”
Nghe vậy, hai đầu lông mày của Tiêu Hân Hân không khỏi nhăn lại. Nhưng lúc này, Trần Viễn đã lên tiếng nói trước.
“Không có việc gì, bọn họ chỉ muốn kiểm tra thân phận của tôi mà thôi. Nếu cô lo lắng, có thể ở trong phòng đợi tôi. Tôi chỉ đi một lúc rồi sẽ quay lại.”
Nói xong, Trần Viễn liền ra hiệu cho Han đưa mình đi xuống dưới lầu. Thấy thế, Han cũng không có tiếp tục lên tiếng giải thích, mà hơi chắp tay ở trước ngực, hướng về phía Tiêu Hân Hân tỏ ra áy náy.
Thế nhưng, ngay lúc Trần Viễn cùng với Han chuẩn bị bước vào thang máy, âm thanh của Tiêu Hân Hân lại đột nhiên vang lên.
“Tôi cũng muốn đi với anh!”
Chương 53 - Thi đấu
Rời khỏi khách sạn, Trần Viễn và Tiêu Hân Hân ngồi trong một chiếc xe Limousine màu đen. Han cũng đi theo, ngồi ngay bên cạnh bọn họ. Sau đó, chiếc xe Limousine nhanh chóng rời khỏi trung tâm thành phố, đi đến quảng trường Siam, nằm ở quận Pathum Wan, một khu mua sắm vô cùng sầm uất.
Nhưng chiếc xe không có dừng lại ở trên quảng trường, mà chậm rãi đi về hướng Hoàng Cung, là nơi cư ngụ của hoàng gia Thái Lan. Tất nhiên, chiếc xe chỉ đi ngang qua nơi này, cũng không có thật sự dừng lại ở đây.
Sau hơn nửa giờ đi đường, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở trước một tòa biệt thự vô cùng rộng lớn. Xe vừa chạy đến trước cổng, Trần Viễn đã nhìn thấy một nhóm binh sĩ có vũ trang, đứng gác ở hai bên.
Thấy cảnh này, sắc mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi trở nên tái nhợt, trong lòng cô tỏ ra vô cùng lo lắng. Giống như nhìn thấy được sự bất an ở trong lòng của Tiêu Hân Hân, Han lúc này mới đưa tay ra vỗ nhẹ vào người của Tiêu Hân Hân để an ủi.
“Đây là phủ đệ của hoàng thân Chainan, ông ấy là một người thân thiện, cô không cần phải lo lắng.”
Nghe vậy, Tiêu Hân Hân không những không có cảm thấy dễ chịu. Ngược lại, cô càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn. Dù sao, hoàng gia ở đây có một địa vị vô cùng tôn sùng. Nếu như không may đắc tội với họ, Tiêu Hân Hân cũng không biết rõ sẽ có chuyện gì xảy ra với mình.
“Yên tâm đi, có tôi ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô đâu.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Hân Hân, lúc này Trần Viễn mới quay sang nhìn lấy cô, rồi lên tiếng trấn an. Không biết vì sao, nghe được lời này của anh nói ra, tâm trạng vốn đang bất an của Tiêu Hân Hân vậy mà giảm hơn phân nửa.
Sau đó, cô mới phát hiện ra trong lúc nói chuyện với Han, Trần Viễn thường xuyên dùng cách phát âm của người bản địa. Điều này để cho Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng lúc này, cô cũng không dám lên tiếng hỏi thăm, mà chỉ im lặng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh của anh.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng nhìn ra điều này, nhưng bây giờ anh cũng không có ý định giải thích với Tiêu Hân Hân. Dù sao, nơi này là biệt phủ của hoàng gia, anh đối với binh sĩ ở xung quanh cũng rất cẩn thận đề phòng.
Chiếc xe nhanh chóng vượt qua kiểm tra của binh sĩ canh cổng. Một đoàn ba người lập tức tiến vào bên trong biệt phủ. Có thể nói, tòa biệt phủ này thật sự rất rộng, diện tích bên ngoài cũng phải lên đến vài chục héc-ta. Hơn nữa, kiến trúc ở đây vô cùng xa hoa. Từng tòa biệt thự được xây dựng thẳng tấp thành hàng, mỗi một căn biệt thự đều được dát bằng vàng ở phía trên đỉnh chóp, để cho kim quang bắn ra bốn phía xung quanh, tạo thành một thứ cảnh tượng vô cùng chói mắt.
Xuống xe, đi vào bên trong một căn biệt thự ở phía chính diện. Lúc này, cả Trần Viễn và Tiêu Hân Hân đều đi theo phía sau lưng của Han. Đối với người phụ nữ này, trong lòng Trần Viễn kỳ thật vẫn có rất nhiều nghi ngờ. Nhưng anh cũng không có tiến lên hỏi thăm, mà chỉ âm thầm đi ở phía sau lưng của cô.
Sau khi đi vào sảnh chính của biệt thự, đập vào mắt của Trần Viễn là hai người đàn ông để ngực trần, tay quấn băng, đang quỳ ở phía trước chính điện, thực hiện nghi thức chào hỏi trước khi vào sân thi đấu của môn võ truyền thống Thái Lan.
Thế nhưng, điều để cho Trần Viễn chú ý nhất, chính là một người đàn ông trung niên, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, đang đứng ở phía sau lưng của Chai Chai Ra Thép, CEO của tập đoàn Chai Chai.
Không biết vì sao, vừa nhìn đến người đàn ông này trong lòng Trần Viễn liền dâng lên một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Tất nhiên, Trần Viễn cũng không cho rằng đây là ảo giác. Với nhiều năm kinh nghiệm ở trong quân ngũ, Trần Viễn có thể khẳng định, trên cơ thể của người đàn ông trung niên này có ẩn giấu một loại sát khí vô cùng khủng bố.
Tuy rằng thứ này đã được ông ta che giấu rất kỹ, nhưng đây là loại sát khí chỉ có trải qua giết chóc mới xuất hiện. Thế nên, sau khi đưa mắt nhìn lấy ông ta một hồi, ánh mắt của Trần Viễn nhanh chóng thu hồi lại. Sau đó, Han đi lên phía trước, hướng về phía người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm của chính điện, làm lễ.
“Thưa hoàng thân, đây là vệ sĩ của cô Hân Hân, anh Trần Viễn. Còn đây là cô Hân Hân, tổng giám đốc của tập đoàn Thành Phát, muốn đến đây để bàn chuyện hợp tác với nhà Chai Chai.”
Trong lúc nói chuyện, Han vẫn không quên đưa tay hướng về phía Trần Viễn và Tiêu Hân Hân để giới thiệu. Bởi vì lúc này Han dùng đến tiếng bản địa, nên Tiêu Hân Hân cũng không biết rõ là Han đang nói thứ gì. Sau khi liếc mắt nhìn thấy Trần Viễn chào đáp lại, cô cũng tương tự làm theo.
Lúc này, Chai Chai Ra Thép mới đứng dậy, nhìn về phía Trần Viễn nói ra.
“Đây là hai võ sĩ giỏi nhất của gia đình tôi. Lát nữa bọn họ sẽ thi đấu biểu diễn. Nếu như anh có hứng thú, có thể cùng với bọn họ thi đấu một trận.”
Tất nhiên, lời này của Chai Chai Ra Thép nói ra, Trần Viễn cũng không cần Han phải tiếp tục phiên dịch. Anh hơi chắp tay thi lễ một cái, sau đó liền mỉm cười đáp lại.
“Không thành vấn đề. Chỉ là, chuyện hợp tác giữa hai bên công ty, chừng nào mới có thể tiến hành.”
Nghe Trần Viễn dùng tiếng bản địa để nói chuyện với mình, nhất thời vẻ mặt của Chai Chai Ra Thép không khỏi lộ ra sự kinh ngạc. Ngay sau đó, anh ta cười to một tiếng, vô cùng sảng khoái đáp lại.
“Chỉ cần anh có thể thắng được một trong hai người võ sĩ của tôi, tôi sẽ lập tức bàn chuyện hợp tác với công ty của anh.”
Nghe thế, Trần Viễn cũng không có lập tức làm ra trả lời, mà chỉ hơi hơi khẽ gật đầu một cái.
Đứng ở một bên, Tiêu Hân Hân từ đầu đến cuối đều không biết rõ là có chuyện gì xảy ra. Sau khi do dự một hồi, cô liền quyết định đi đến bên cạnh của Trần Viễn, thấp giọng hỏi thăm.
“Vừa rồi, anh đã nói chuyện gì với anh ta?”
“Không có chuyện gì, bọn họ chỉ muốn mời chúng ta đến để xem biểu diễn mà thôi.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không có tiếp tục để ý đến Tiêu Hân Hân nữa, mà đi theo Han đến vị trí chỗ ngồi ở phía đối diện với Chai Chai Ra Thép, phía bên phải của hoàng thân Chainan.
Thấy vậy, Tiêu Hân Hân cũng chỉ có thể mím chặt môi, đi theo Trần Viễn, ngồi xuống ở ngay bên cạnh.
Lúc này, nghi thức trước khi vào sân của hai võ sĩ cuối cùng cũng tiến hành xong. Cả hai đứng đối diện với nhau, đưa tay chắp ở trước ngực, xem như là một màn chào hỏi cuối cùng trước khi vào sân thi đấu.
Mặc dù Chai Chai Ra Thép nói đây chỉ là một trận biểu diễn. Nhưng rõ ràng, cả hai võ sĩ đều thi đấu vô cùng quyết tâm. Nếu như không có trọng tài căn ngăn, có lẽ nơi này đã có một trận đổ máu.
Sau khi cả hai võ sĩ kết thúc thi đấu, lúc này Chai Chai Ra Thép mới lần nữa đứng lên, nhìn về phía Trần Viễn, nói ra.
“Bây giờ anh có thể lựa chọn một trong hai người bọn họ. Chỉ cần anh đánh thắng một trận, chuyện hợp tác giữa hai công ty chúng ta sẽ tiến hành ngay sau đó.”
Lúc này, Tiêu Hân Hân đã nhìn ra điều bất thường. Cô vội vàng đứng dậy, nhìn về phía Han để hỏi thăm.
“Han, anh Ra Thép vừa nói cái gì?”
Nghe Tiêu Hân Hân hỏi đến, vẻ mặt của Han hơi có một chút lúng túng, vội vàng đưa mắt nhìn về phía Chai Ra Thép. Sau khi thấy được ông chủ của mình gật đầu, lúc này Han mới tiến về phía Tiêu Hân Hân, bắt đầu dịch lại lời nói của anh ta.
Lúc này, tròng mắt của Tiêu Hân Hân không khỏi trừng lớn. Vừa rồi, mặc dù cô không có hiểu quá rõ về những võ sĩ truyền thống của gia đình Chai Chai. Nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ, thật sự rất đáng sợ. Cô không nghĩ là gia đình Chai Chai lại đưa ra điều kiện như vậy, để tiến hành hợp tác với công ty của cô.
“Anh Viễn…”
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân đang muốn lên tiếng nói chuyện, Trần Viễn liền đứng dậy, đưa tay ra ngăn lại.
“Không có việc gì, chỉ là thi đấu giao lưu mà thôi. Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đem hợp đồng lần này về cho công ty của cô.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không tiếp tục để cho Tiêu Hân Hân có cơ hội mở miệng lên tiếng nói chuyện. Anh đi tới phía trước chính điện, nhìn lấy hoàng thân Chainan hơi khẽ cúi chào. Sau đó, anh quay sang nhìn Chai Chai Ra Thép mỉm cười.
“Như vậy đi, tôi cũng không có thời gian dây dưa ở đây. Anh để cho hai võ sĩ của anh cùng một lượt tiến lên. Nếu như tôi thua, coi như việc hợp tác giữa hai công ty của chúng ta thất bại. Còn nếu như tôi may mắn thắng được, vậy thì hợp đồng lần này cần phải tiến hành ngay lập tức, không cho phép chậm trễ. Anh thấy thế nào?”
Lần này, đến phiên Chai Chai Ra Thép và hoàng thân Chainan cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tất nhiên, Han cũng đứng ra phiên dịch lại lời của Trần Viễn nói để cho Tiêu Hân Hân nghe. Sau đó, cô liền có chút sốt ruột muốn đứng ra để ngăn cản Trần Viễn.
Thế nhưng, lúc này hoàng thân Chainan lại cười lớn một tiếng, sau đó ông ta tỏ ra vô cùng vui vẻ, hướng về phía Chai Chai Ra Thép, nói ra.
“Chàng trai trẻ này thật sự rất thú vị. Ra Thép, để võ sĩ của cháu tiến lên thi đấu với anh ta đi. Ta muốn nhìn xem, vệ sĩ của con gái Tiêu Viễn Sơn, có thể lợi hại đến mức độ nào.”
Nhìn thấy hoàng thân lên tiếng, Chai Chai Ra Thép cũng không có nói nhiều, liền gật đầu ra hiệu cho hai võ sĩ của mình cùng một lượt tiến về phía đối diện của Trần Viễn.
Mà lúc này, ánh mắt của Trần Viễn cũng có chút kinh ngạc, nhìn lấy hoàng thân Chainan. Anh cũng không nghĩ đến, vị hoàng thân này vậy mà còn quen biết cả bố vợ của anh.
Chương 54 - Thầy Chaiya
Tất nhiên, Trần Viễn không giống như hai võ sĩ người Thái vừa mới biểu diễn, anh cũng không có thời gian để làm mấy cái nghi thức trước khi ra sân thi đấu của bọn họ.
Gặp hai võ sĩ người Thái bước ra, đứng đối diện với mình, Trần Viễn hơi khẽ đưa tay chắp ở trước ngực, xem như là đã chào hỏi. Chỉ có điều, sắc mặt của cả hai võ sĩ người Thái lúc này thật sự rất khó xem.
Mặc dù vừa rồi cả hoàng thân Chainan và ông chủ của bọn họ đều đã có lệnh, chỉ để hai người thi đấu giao lưu, không nên cố ý gây ra thương tích với đối phương. Thế nhưng, việc Trần Viễn đưa ra yêu cầu cùng đối chiến với cả hai trong một lúc, đã để cho hai người cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Chính vì thế, sau khi đưa tay chắp ở trước ngực làm lễ đáp lại, cả hai võ sĩ đều đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, bọn họ không nói thêm bất kỳ lời nào, trực tiếp hướng về phía Trần Viễn đánh tới. Hơn nữa, lúc này cả hai đều ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Bất quá, trên mặt của Trần Viễn cũng không có lộ ra bất kỳ sợ hãi hay tức giận gì. Anh chỉ điềm tĩnh, quan sát lấy từng động tác của hai người bọn họ.
Ầm!
“Anh ấy sẽ không sao chứ?”
Nhìn thấy hai gã võ sĩ người Thái liên tục dồn ép Trần Viễn về phía một góc của sân thi đấu, trong lòng của Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô quay sang, nhìn về phía Han để hỏi thăm.
Đối với việc này, Han lại không có cách nào trả lời chắc chắn được. Cô chỉ có thể mỉm cười, lên tiếng an ủi Tiêu Hân Hân.
“Cô cứ yên tâm đi, ở đây còn có mấy vị sư phụ, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản khi có trường hợp xấu nhất xảy ra.”
Chỉ có điều, sau khi nói xong lời này, chính cô ta cũng không có tin tưởng vào lời nói của mình.
Dù sao, bên trong sân thi đấu chỉ cần hơi sơ sảy một chút, điều gì cũng có thể xảy ra. Cho dù các vị sư phu có thể ra tay kịp lúc, cũng chưa chắc có thể bảo vệ toàn bộ cho cả võ sĩ của hai bên.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng của hai võ sĩ người Thái lúc này, rõ ràng đối với Trần Viễn cảm thấy vô cùng tức giận. Mỗi đòn tấn công của bọn họ đều dùng đến toàn lực. Nếu như không phải động tác của Trần Viễn nhanh nhẹn, liên tục tránh né được các đòn hiểm từ gối và cùi chỏ của bọn họ. Có lẽ, lúc này chờ đợi anh chính là giường ngủ của bệnh viện.
Tất nhiên, đây chỉ là biểu hiện ở bên ngoài mà thôi. Trên thực tế, toàn bộ trận đầu đều được Trần Viễn kiểm soát hết sức chặt chẽ. Cho dù anh bị cả hai võ sĩ dồn ép đến cuối sân, nhưng thần sắc của anh không hề lộ ra mảy may một chút hoảng hốt.
Đúng ngay lúc này, võ sĩ mặc quần đỏ đột nhiên lao tới, tung ra một đòn chân cực mạnh về phía cẳng chân của Trần Viễn. Thông thường, một đòn đá này của các võ sĩ Muay Thái thường có lực sát thương rất mạnh. Thế nên, nếu như Trần Viễn không có tránh né, nhất định anh sẽ bị thương.
Nhưng mà, hiện tại võ sĩ mặc quần xanh đã áp sát về phía bên hông. Chỉ cần Trần Viễn tránh đòn chân vừa rồi của võ sĩ mặc quần đỏ, anh rất có thể sẽ bị một đòn phản công mạnh hơn từ phía đối phương.
Đối với một võ sĩ bình thường mà nói, kết cục của bọn họ nhất định sẽ là một trận thảm bại. Nhưng ở trong mắt của Trần Viễn, nhất thời hiện lên một tia ý cười.
Bởi vì, anh đã nhìn thấy được một chỗ sơ hở ở trên người của võ sĩ mặc quần đỏ. Hơn nữa, anh cũng không có dự định đem công kích của đối phương tránh né.
Ngay khi cẳng chân của võ sĩ mặc quần đỏ đánh thẳng về phía cẳng chân của Trần Viễn, cơ thể anh lúc này cũng vừa lúc chuyển động. Động tác của anh cực kỳ nhanh nhẹn, không đợi cho công kích của đối phương tiếp xúc đến cơ thể của mình, một chân của Trần Viễn đã vung mạnh lên, trực tiếp đạp thẳng vào ngực của võ sĩ đang mặc quần đỏ.
Ầm!
Một đòn này có lực công kích cực mạnh. Cho dù các võ sĩ Muay Thái đều có khả năng chịu đòn cực cao. Nhưng võ sĩ mặc quần đỏ lúc này cũng nhịn không được, ngã văng xuống sàn thi đấu, trong miệng còn phun ra một ít bọt máu.
Tất nhiên, đây chỉ là một trận thi đấu, cũng không phải là trận chiến sinh tử. Thế nên, vừa rồi Trần Viễn đã thu lực không ít. Nếu không, một đòn vừa rồi của anh ít nhất có thể khiến cho võ sĩ người Thái sẽ phải gãy dăm ba cái xương sườn, nằm viện tới vài tháng.
Đem võ sĩ quần đỏ đánh bại, thân hình của Trần Viễn lại lần nữa xoay chuyển, tung ra một cú đá cầu vòng, trực tiếp quét lấy chân trụ của võ sĩ mặc quần xanh. Vì không ngờ tới Trần Viễn sẽ phản đòn nhanh như vậy, thế nên võ sĩ mặc quần xanh lúc này còn chưa kịp phản ứng, chân của anh ta đã bị Trần Viễn quét trúng, trực tiếp ngã văng xuống sàn.
Ngay sau đó, cùi chỏ của Trần Viễn vung mạnh về phía ngực của đối phương. Anh dùng lực rất vừa phải, chỉ khiến cho võ sĩ mặc quần xanh ngất đi, cũng không tổn thương đến tính mạng.
“Được rồi, dừng lại đi, trận này anh thắng!”
Nhìn thấy cả hai võ sĩ của mình cứ như thế bị Trần Viễn đánh bại, sắc mặt của Chai Ra Thép thật sự không quá dễ coi. Nhưng thân là chủ nhà, anh cũng không muốn làm mất phong độ, trực tiếp đứng dậy tuyên bố kết thúc trận đấu.
Đem cả hai võ sĩ người Thái đánh bại, trên mặt của Trần Viễn cũng không lộ ra bất cứ vui mừng nào. Anh chỉ nhàn nhạt, nhìn về phía hoàng thân Chainan, làm ra động tác cúi chào. Sau đó, anh nhanh chóng đi về đến chỗ ngồi của mình.
Mà lúc này, cảm xúc của Tiêu Hân Hân cũng rất lộn xộn. Ban đầu, cô còn lo lắng cho Trần Viễn sẽ để thua trận thi đấu, như thế sẽ ảnh hưởng đến tiến độ ký kết hợp đồng của cô.
Nhưng sau khi chứng kiến Trần Viễn đem cả hai võ sĩ người Thái hạ gục, tâm tình của Tiêu Hân Hân lại không rõ là nên vui mừng hay hạnh phúc. Cô chỉ cảm thấy, đầu óc của mình thật sự rất rối loạn.
Vừa rồi, từ trong miệng của Han, Tiêu Hân Hân cũng biết được hai võ sĩ này đều có thực lực rất mạnh. So với những võ sĩ nổi tiếng của đất nước bọn họ còn có phần nhỉnh hơn đôi chút.
Nhưng mà, Tiêu Hân Hân lại không ngờ đến, Trần Viễn chỉ vừa mới phản đòn, liền đem cả hai võ sĩ này đánh gục.
Đúng, chính là đánh gục, chứ không phải chỉ là đánh bại theo cách thông thường.
Bộp! Bộp! Bộp!
Lúc này, âm thanh của tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, để cho ánh mắt của tất cả mọi người đều không khỏi ngạc nhiên, nhìn về phía hoàng thân Chainan.
“Tốt, thật sự rất tốt. Ta không ngờ đến, con gái của Tiêu Viễn Sơn lại có thể chiêu mộ được một vệ sĩ lợi hại như vậy.”
Nói xong lời này, ánh mắt của hoàng thân Chainan đột nhiên quay sang, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang đứng ở sau lưng của Chai Chai Ra Thép.
“Thầy Chaiya, lần này làm phiền thầy đến đọ sức với người bạn của chúng ta đi!”
Lời của hoàng thân Chainan vừa mới nói xong, người đàn ông trung niên tên là Chaiya không khỏi chắp tay đặt ở trước ngực, tỏ ra vô cùng cung kính hướng về phía hoàng thân Chainan làm ra đáp lễ.
“Vâng, thưa ngài!”
Sau đó, thân hình của ông ta chậm rãi đi về phía sân thi đấu.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó, cô vội quay sang nhìn lấy Han, dự định hỏi thăm nguyên do. Nhưng mà, đập vào ánh mắt của Tiêu Hân Hân chính là vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ của Han.
“Đây là chuyện gì?”
Trong lòng dâng lên nồng đậm bất an, Tiêu Hân Hân đối với Han kêu gọi. Trải qua một lúc lâu, Han mới kịp phản ứng lại. Cô vội vàng hướng về phía Tiêu Hân Hân bắt đầu lên tiếng giải thích.
Sau khi biết được hoàng thân Chainan lại muốn để người đàn ông tên là Chaiya này lên sân thi đấu với Trần Viễn, trên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi biểu lộ khác thường. Cô cũng không biết, bây giờ mình nên biểu lộ ra cảm xúc gì cho phù hợp.
Thế nhưng, còn không đợi cho cô tiếp tục làm ra biểu lộ cảm xúc của mình, thân hình của Trần Viễn đã chậm rãi đứng dậy. Anh tiến về phía đối diện của thầy Chaiya, đưa tay đặt ở trước ngực xem như chào hỏi. Sau đó, ánh mắt của anh gắt gao nhìn lấy thầy Chaiya, trong con ngươi lộ ra tràn đầy chiến ý.
“Thật sự đã rất lâu rồi không có được chính thức đánh nhau. Hy vọng, ông không để cho tôi thất vọng.”
Đối với Trần Viễn mà nói, việc đánh bại hai võ sĩ Muay Thái chỉ là một món ăn để khai vị mà thôi. Ở đây, ngoại trừ mấy vị sư phụ đang phụ giúp làm công tác trọng tài ở bên cạnh, thì cũng chỉ có người đàn ông tên là Chaiya này mới để cho anh có một chút chiến ý.
Tất nhiên, trong ánh mắt của thầy Chaiya cũng nhìn ra được, thực lực của Trần Viễn thật sự rất mạnh. Hơn nữa, trong lúc thi đấu với hai võ sĩ của nhà Chai Chai, rõ ràng người này còn không có vận dụng toàn lực.
Hơi suy nghĩ một chút, thầy Chaiya cũng đưa tay chắp ở trước ngực để đáp lại. Sau đó, thân hình của ông ta hơi khẽ lùi lại phía sau một bước, toàn bộ khí thế ở trên người của thầy Chaiya cũng hiển lộ ra bên ngoài.
Lúc này, toàn bộ phía bên trong sảnh lớn biệt thự, ánh mắt của mọi người đều không khỏi gắt gao nhìn về phía trung tâm của sàn thi đấu. Có thể nói, trận chiến này khiến cho mọi người đặc biệt chú ý. Nhất là hoàng thân Chainan và con trai của gia đình Chai Chai. Bọn họ đều tin tưởng vào thực lực của thầy Chaiya, một vị võ sĩ đã có thể đạt tới cấp bậc tông sư. Đây được xem như là đẳng cấp cao nhất trong giới võ thuật hiện đại ngày nay. Cho dù là Trần Viễn, cũng không dám lộ ra một chút mảy may khinh thường nào.
Chương 55 - Nhận thua
Ầm!
Trận thi đấu vừa mới chính thức bắt đầu, thân hình của Trần Viễn đã chủ động lao về phía trước, hướng về phía thầy Chaiya để công kích.
So với trận thi đấu trước đó, lần này Trần Viễn rõ ràng đã chủ động hơn rất nhiều. Nói như thế nào thì thầy Chaiya vẫn là một vị võ giả cấp bậc tông sư. So với hai vị võ sĩ trước đó, có thể nói là mạnh hơn không chỉ một lần hai lần.
Chính vì thế, Trần Viễn tuyệt đối không dám khinh suất. Anh cũng biết rõ, thầy Chaiya có thực lực cực mạnh, nên lúc ra đòn cũng không hề nương tay một chút nào.
Nhìn thấy đòn công kích của Trần Viễn đánh tới, tất nhiên thầy Chaiya cũng không có ý định đón đỡ. Theo ông ta quan sát, lực lượng cũng như tốc độ mà Trần Viễn phát ra, đã siêu việt cảnh giới đại sư, tiếp cận đến cấp bậc tông sư.
Thế nhưng, ngay khi thầy Chaiya làm ra động tác tránh né, thì lúc này trên khóe môi của Trần Viễn vậy mà bất chợt lộ ra một vệt mỉm cười.
Nhất thời, sắc mặt của thầy Chaiya không khỏi kịch biến. Thân hình của ông ta cũng ngay lập tức lộn nhào xuống đất, đem đòn công kích tiếp theo của Trần Viễn tránh đi.
Ầm!
Vừa rồi, một chiêu mà Trần Viễn đánh ra thực chất chỉ là hư chiêu. Đòn công kích thực sự của anh, chính là cú ra đòn ẩn ở phía sau.
Ngay sau đó, một tiếng chấn động cực mạnh vang lên. Cho dù sân thi đấu đã được cải tạo để có thể chịu đựng được lực tác động cực lớn. Nhưng một cước này của Trần Viễn đạp xuống, vậy mà lại để cho phía trên sàn thi đấu lõm xuống một cái hố sâu khoảng chừng nửa thước.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nhịn không được hít vào một hơi thật sâu. Đồng thời, ánh mắt của bọn họ cũng gắt gao nhìn về phía thầy Chaiya.
Hống!!!
Đột nhiên, hai mắt của thầy Chaiya trở nên đỏ bừng. Sau đó, trong cơ thể của ông ta giống như có thứ gì đó đang bị thức tỉnh. Cơ thể của thầy Chaiya trở nên căng cứng, trong miệng phát ra một tiếng rống mạnh.
Sau đó, toàn bộ cơ bắp của thầy Chiaya nổi lên cuồn cuộn, một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng từ trên người của thầy Chaiya bộc phát ra bên ngoài. Nhất lạ, phía trước ngực của thầy Chaiya vậy mà lộ ra một cái hình xăm hình chó sói, phía trên phát ra ánh sáng vô cùng quỷ dị.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi. Cô hoàn toàn không rõ, vì sao thầy Chaiya lại trở nên đáng sợ như vậy.
Chỉ có điều, những người còn lại đều không có quá nhiều kinh ngạc. Nhất là con trai của gia đình Chai Chai, anh ta vô cùng thưởng thức, hướng về phía thầy Chaiya khen ngợi.
“Không nghĩ đến, thầy Chaiya vậy mà có thể dùng đến huyền thuật, thức tỉnh linh hồn ẩn sâu ở trong cơ thể của mình. Nếu như, vừa rồi thực lực của ông ấy chỉ mới có phát huy ra ba phần. Hiện tại, ông ấy đã có thể đánh ra mười hai phần lực lượng của mình.”
“Đáng tiếc, loại huyền thuật này không thể duy trì trong thời gian quá dài. Nếu không, thực lực của thầy Chaiya có thể thẳng ép đến cấp bậc tông sư trung kỳ.”
Vừa nói, Chai Chai Ra Thép tự mình lắc đầu, trong ánh mắt tỏ ra vô cùng tiếc nuối khi nghĩ về huyền thuật mà thầy Chaiya đang sử dụng.
Trong khi đó, đứng ở trên sân thi đấu, sắc mặt của Trần Viễn vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Thật ra, từ lúc ban đầu anh đã biết rõ các võ sư người Thái vẫn thường hay dùng huyền thuật để tăng lên thực lực của mình. Nhất là loại huyền thuật dùng đến hình xăm ở trên cơ thể càng thêm mạnh mẽ, lợi hại.
Chỉ có điều, Trần Viễn thật sự không nghĩ đến, vừa mới bắt đầu thi đấu, thầy Chaiya lại sử dụng đến huyền thuật. Chuyện này để cho anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Thế nhưng, động tác của anh lại không có ngừng lại. Ngay khi nhìn thấy thầy Chaiya sử dụng ra huyền thuật, kích phát lấy hình xăm ở trước ngực của mình, đòn công kích tiếp theo của Trần Viễn đã lao tới, đánh thẳng về phía đỉnh đầu của ông ta.
Lần này, thầy Chaiya không có làm ra động tác tránh né. Ông ta trực tiếp tung ra một quyền, dự định đem nắm đấm của Trần Viễn ngăn lại.
Theo tính toán của thầy Chaiya, thì thực lực của Trần Viễn chỉ tương đương với cảnh giới tông sư sơ kỳ mà thôi. Vừa rồi, sở dĩ ông ta phải dùng đến huyền thuật, thật ra là vì mệnh lệnh của hoàng thân Chainan. Tất nhiên, bọn họ tự có một loại phương thức đặc biệt để trao đổi riêng với nhau. Thế nên, lúc này trong lòng thầy Chaiya cảm thấy vô cùng vững tin. Ông ta cho rằng, một quyền này của mình sẽ đem Trần Viễn đẩy lui.
Ầm!
Thế nhưng, cảnh tượng tiếp theo lại để cho tất cả mọi người đều tỏ ra khiếp sợ không thôi. Cho dù thầy Chaiya đã sử dụng đến huyền thuật để tăng thực lực của mình lên, nhưng một quyền của ông ta cũng không có đem Trần Viễn bức lui. Ngược lại, chính thầy Chaiya là người chịu đựng không được, vội vàng thối lui ra phía sau đến mấy bước.
Lúc này, trong lòng của thầy Chaiya đã cực kỳ sợ hãi. Ông ta không nghĩ đến, thực lực của Trần Viễn lại mạnh đến như vậy. Nhất là, một quyền vừa rồi của Trần Viễn lại để cho cánh tay của ông ta cảm giác tê rần, mấy đầu khớp xương suýt chút nữa là bị chấn cho gãy vụn.
“Điều này, làm sao có thể?”
Ngồi ở trên ghế chính điện, sắc mặt của hoàng thân Chainan tỏ ra vô cùng hoảng hốt. Thông thường, mỗi lần thầy Chaiya sử dụng ra huyền thuật, thực lực đều tăng lên một mảng lớn. Hơn nữa, trong số những người trẻ tuổi mà hoàng thân Chainan đã từng gặp qua, chưa từng có ai có thể chống đỡ được một quyền của thầy Chaiya.
Nhưng lúc này, người trẻ tuổi trước mặt không những chống đỡ thành công, còn đem thầy Chaiya bức lui.
Không biết, nếu như hoàng thân Chainan biết rõ, trên cánh tay của thầy Chaiya hiện tại đang phát ra run rẩy. Lúc đó, không rõ là ông ta sẽ có cảm tưởng như thế nào.
“Tốt, lại tiếp tục!”
Vừa mới đánh ra một quyền, Trần Viễn cảm giác lực lượng của mình còn chưa phát huy ra toàn bộ. Anh cảm thấy, mấy ngày gần đây thường xuyên hấp thụ năng lượng của ánh trăng để tẩm bổ cho cơ thể, dường như đã giúp thực lực của anh đã tăng lên rất nhiều.
Lúc này, nhìn thấy thầy Chaiya có thể cứng đối cứng với mình, trong lòng của anh tỏ ra vô cùng hưng phấn. Dù sao, từ ngày xuất ngũ cho đến bây giờ, anh đều chưa từng gặp qua đối thủ nào cân xứng, cũng không thể để cho anh đánh một cách tận hứng.
Chính vì thế, lần nữa ra quyền, Trần Viễn đã hầu như vận dụng hơn tám thành thực lực của mình. . Hãу tìⅿ đọc t????ang chính ở ~ t????ùⅿt????uу ện.V???? ~
Nếu như lúc này thầy Chaiya biết được suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn, không biết ông ta sẽ có cảm tượng như thế nào?
Chỉ có điều, sau khi nhìn thấy Trần Viễn lại lần nữa đánh tới, thầy Chaiya cũng không dám thất lễ. Ông ta vội vàng đem nội lực ở trong cơ thể tuôn ra bên ngoài, bao vây lấy nắm đấm của mình.
Đây là cách vận dụng nội kình của cao thủ cấp bậc tông sư.
Thông thường, võ giả mới đầu tập luyện võ thuật, chủ yếu là để rèn luyện cơ thể. Sau đó, bọn họ mới thông qua dược liệu hoặc là thiên địa linh vật để hấp thu linh khí của trời đất, rồi thu nạp vào trong thể nội, sau đó tụ ở đan điền.
Lúc này, trong cơ thể của mỗi người võ giả sẽ xuất hiện một loại “khí”, có tên gọi là nội lực. Thế nhưng, thời đại ngày nay linh khí khô kiệt, thiên địa kỳ vật vô cùng khan hiếm. Thế nên, người luyện võ muốn đạt đến cấp độ này đều không phải chuyện dễ dàng. Mà một khi thành công, bọn họ có thể chính thức trở thành võ sư.
Sau đó, các võ giả lại vận dụng nội lực thông qua các bộ phận của cơ thể, đem nó phát tán ra bên ngoài. Những thứ này, thì được gọi là ngoại kình. Một khi võ giả có thể đạt đến cấp độ này, đều xem như là cấp bậc đại sư.
Đương nhiên, không phải ai cũng có thể sử dụng được nội lực của mình thu phát một cách tự nhiên. Thông thường, các võ giả ở giai đoạn này đều cần có một đoạn thời gian để đem nội lực quán thâu ra bên ngoài. Thế nên, trong lúc chiến đấu phần lớn đều không có quá nhiều hiệu quả.
Tất nhiên, đối với các vị võ giả cảnh giới tông sư thì lại khác. Bọn họ hầu như đã đạt để cảnh giới thân như ý niệm. Tức là, chỉ cần ý niệm trong đầu vừa hiện lên, nội lực có thể thông qua các đường kinh mạch, trực tiếp quán thâu đến bộ phận cơ thể mà mình muốn.
Hơn nữa, một khi đạt đến trình độ đại thành, các võ giả còn có thể đem nội lực biến thành cương khí, hầu như đem cơ thể bảo vệ một cách toàn thân, không có bất kỳ một điểm sơ hở này.
Tuy nhiên, muốn đạt đến cảnh giới như vậy, kỳ thật quá mức khó khăn. Như thầy Chaiya, cho dù đã luyện võ hơn ba mươi năm, đạt đến cảnh giới tông sư gần mười năm, nhưng thực lực của ông ta vẫn chỉ dừng lại ở mức độ sơ kỳ, còn chưa cách nào đem toàn bộ nội lực chuyển hóa thành cương khí, có thể công cũng có thể thủ một cách toàn diện.
Ầm!
Một quyền rồi lại một quyền va chạm với nhau. Mặc dù thầy Chaiya đã vận dụng đến nội lực, thậm chí không tiếc tiêu hao nội lực sử dụng huyền thuật. Nhưng càng đánh, trên khuôn mặt của thầy Chaiya càng lộ ra dáng vẻ khiếp sợ không thôi.
Bởi vì, lúc này Trần Viễn giống như đang không ngừng mạnh lên. Hơn nữa, lực lượng mà Trần Viễn mỗi lần đánh ra, lại liên tực tăng lên, khiến cho sắc mặt của thầy Chaiya tỏ ra vô cùng khó coi, thân thể cũng bị dồn ép lùi về phía sau liên tục.
“Không được, tôi muốn nhận thua!”
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, trong miệng của thầy Chaiya đột nhiên xuất hiện một tia máu tươi. Sau đó, ông ta vội vàng nhảy ra vòng tròn thi đấu, hô lớn một tiếng.
Lúc này, toàn bộ đại sảnh đều trở nên lặng ngắt như tờ, cho dù một tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Thua, thầy Chaiya vậy mà nhận thua?”
Tất cả mọi người ở đây, nhất là đám võ sĩ người Thái, hầu như đều không thể nào tin tưởng được, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía trung tâm của sân thi đấu.
Bình luận facebook