-
Chương 76-80
Chương 76 - Hai chị em nhà họ Kiều
“Đi!”
Trần Viễn cũng không thèm để ý đến phản ứng của hai người bọn họ, trực tiếp trừng mắt ra lệnh để cho Lưu Toàn đem hai chị em nhà họ Kiều đưa ra khỏi phòng.
Mà động tác này của anh, không khỏi để cho Tô Thành Can cùng với Đoàn Nghĩa Hòa cảm thấy nổi giận. Bọn họ cho rằng, Trần Viễn đang xem thường chính mình.
Thế nên, ngay khi ba người Lưu Toàn muốn rời đi thân hình của Tô Thành Can cùng với Đoàn Nghĩa Hòa đã xông tới, dự định đem bọn họ bắt lại.
Chỉ có điều, hai người nhanh còn có thể so với Trần Viễn nhanh hơn được sao?
Không đến một giây, thân hình của Tô Thành Can và Đoàn Nghĩa Hòa đều bị Trần Viễn trực tiếp khống chế. Ngay sau đó, Lưu Toàn cũng tranh thủ đem cửa phóng khóa chặt.
Ầm!
Một tiếng đập mạnh vang lên. Đồng thời, mỗi khỏa trái tim ở trong lồng ngực của Tô Thành Can và Đoàn Nghĩa Hòa cũng bị chấn cho đập lên thình thịch, không ngừng.
Đến lúc này, bọn họ làm sao còn không nhìn ra được, Trần Viễn không phải là người mà cả hai người bọn họ có thể đối phó được.
Thế nhưng, còn không đợi cho cả hai kịp thời hô hoán, một trận đánh đập cuồng loạn đã không ngừng vang lên.
Ở phía bên ngoài, đã cách một lớp cửa phòng ngăn chặn, nhưng cả ba người Lưu Toàn đều có thể dễ dàng nghe được hai tiếng hét thảm từ trong phòng truyền ra ngoài.
Sau khoảng chừng hơn mười phút, lúc này cửa phòng mới lần nữa được mở ra. Nhưng mà, ngoại trừ Trần Viễn bước đi ra, cả Tô Thành Can và Đoàn Nghĩa Hòa đều không thấy xuất hiện.
Nhưng nếu như lúc này có người đi vào bên trong quan sát, nhất định có thể nhìn thấy được hai cái đầu heo to đùng, đang nằm ôm lấy nhau kêu rên cực kỳ thảm thiết.
Tất nhiên, cả Lưu Toàn lẫn hai chị em nhà họ Kiều cũng cực kỳ ăn ý, không hỏi thăm Trần Viễn về chuyện vừa mới xảy ra ở bên trong.
“Cảm ơn anh!”
Kiều Mỹ Ngọc là người đầu tiên tiến lên phía trước, hướng về phía Trần Viễn để nói lời cảm ơn. Mặc dù hai chị em nhà họ Kiều là một cặp song sinh, nhưng so về tính cách, rõ ràng Kiều Mỹ Ngọc phải trưởng thành hơn rất nhiều. . Truyện Dị Giới
Sau một hồi thất thần, Kiều Mỹ Ngà mới kịp phản ứng lại, vội vàng đi về phía Trần Viễn, muốn nói lời cảm ơn. Nhưng lúc này, Trần Viên đã đi tới ngăn lại. Anh dùng ánh mắt hơi có phần nghi hoặc, nhìn lấy hai chị em nhà họ Kiều.
“Các cô là gì của Kiều Thanh Phượng?!”
“A!”
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Nghe Trần Viễn đột nhiên hỏi đến vấn đề này, cả hai chị em nhà họ Kiều đều đồng loạt kinh hô lên. Sau đó, ánh mắt của Kiều Mỹ Ngọc có chút cảnh giác, nhìn về phía anh.
“Anh làm sao lại biết tên của cô tôi?!”
Nghe được câu hỏi của Kiều Mỹ Ngọc, Trần Viễn rốt cuộc cũng biết vì sao mình lại cảm thấy nhìn hai chị em họ Kiều quen mắt. Bởi vì, bọn họ thật sự rất giống với Kiều Thanh Phượng, đội phó của đội Long Vệ số 3 mà lúc trước Trần Viễn vẫn còn làm đội viên.
Nhưng mà, vừa nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp, luôn luôn dùng loại thái độ lạnh nhạt để đối xử với mình, trong lòng Trần Viễn bất giác không khỏi lạnh run một cái. Bởi vì, Kiều Thanh Phượng để cho Trần Viễn có một ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Trước khi rời khỏi quân ngũ, anh đã không ít lần bị Kiều Thanh Phượng cho ăn quả đắng.
Chính vì thế, lúc này sau khi nghe được thân phận của Kiều Mỹ Ngọc và Kiều Mỹ Ngà có liên quan đến Kiều Thanh Phương, Trần Viễn liền trực tiếp đưa mắt nhìn về phía Lưu Toàn, nói.
“Giúp tôi đem bọn họ đưa về nhà an toàn. Tôi còn có việc cần phải đi ra ngoài để giải quyết.”
Nói xong, Trần Viễn giống như là đang chạy trốn, vội vàng rời khỏi khách sạn. Nhưng mà, âm thanh của Kiều Mỹ Ngọc có chút gắt gao, nhìn theo bóng lưng của anh hô lên.
“Anh đứng lại đó, anh mau nói rõ, anh làm sao biết được tên của cô tôi?”
Bởi vì thân phận của Kiều Thanh Phượng rất đặc thù. Nếu như là người bình thường, tuyệt đối không thể nào biết được. Cho dù là mấy người Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa cũng không biết rõ hai chị em nhà họ Kiều chính là cháu gái của Kiều Thanh Phượng, một trong số những nhân vật đứng đầu trong quân đội của quốc gia.
Chính vì thế, vừa nghe được Trần Viễn quen biết cô của mình, Kiều Mỹ Ngọc không khỏi tỏ ra cấp bách. Cô cũng không rõ, Trần Viễn làm sao quen biết được Kiều Mỹ Phượng. Trừ phi, anh chính là người ở trong quân đội. Nhưng nhìn như thế nào, Kiều Mỹ Ngọc đều không cho rằng Trần Viễn là một quân nhân?
“Chị hai!”
Nhìn thấy Kiều Mỹ Ngọc có ý định lôi kéo Trần Viễn, không để cho anh rời đi. Lúc này, Kiều Mỹ Ngà hơi có chút sợ hãi, vội vàng kéo lấy vạt áo của chị gái mình.
Thế nhưng, Kiều Mỹ Ngọc giống như không có nghe thấy, vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn lại không rảnh để để ý đến hai chị em nhà họ Kiều. Bởi vì, phía trước mặt anh đang chạy đến một nhóm binh sĩ có vũ trang, đem toàn bộ tầng cao nhất của khách sạn vây chặt.
“Là tên khốn kiếp nào, lại dám bắt cóc cháu gái của Kiều Thanh Phượng tôi?!”
Ngay sau đó, một giọng nói tràn đầy tức giận vang lên. Kèm theo đó, một bóng người xinh đẹp, trên người mặc lấy quân phục, chậm rãi nện lấy bước chân đi về phía trước mặt của Trần Viễn.
Lúc này, cả Kiều Thanh Phượng lẫn Trần Viễn đều đưa mắt nhìn nhau. Ngay sau đó, Kiều Thanh Phượng có chút kinh ngạc hô lên.
“Làm sao lại là anh?”
Lời này của Kiều Thanh Phượng vừa mới nói ra, toàn bộ tầng cao nhất của khách sạn đều đột nhiên trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Qua một lúc, Trần Viễn mới bất đắc dĩ đáp lại: “Nếu như tôi nói, mọi thứ chỉ là tình cờ, cô có tin hay không?”
Nói xong, Trần Viễn còn cố ý nhún nhún vai, bộ dáng tỏ ra cực kỳ vô tội. Nhưng mà, Kiều Thanh Phượng lại không cho rằng như vậy, cô còn lạ gì tính cách của Trần Viễn. Nếu như lúc trước anh không phải quá mức thẳng thắng, lại còn là người vô cùng cố chấp. Thì lúc này, vị trí đội trưởng của đội Long Vệ số 3 cũng không đến lượt cô đến đảm nhiệm.
Chỉ có điều, ngay lúc này âm thanh của hai chị em nhà họ Kiều đột nhiên vang lên: “Cô, sao cô lại đến chỗ này?”
Sau đó, cả hai giống như một cơn gió, nhẹ nhàng nhào vào bên trong lồng ngực của Kiều Thanh Phượng, khóc rống lên. Có thể nói, bộ dáng của hai chị em lúc này thật sự vô cùng đáng thương.
Cho dù là bề ngoài cứng rắn như Kiều Thanh Phượng, lúc này cũng muốn nhũn ra, vô cùng cưng chiều, vuốt ve lấy mái tóc của Kiều Mỹ Ngọc, Kiều Mỹ Nga.
Qua một lúc, Kiều Thanh Phượng mới một lần nữa nhìn về phía Trần Viễn, chậm rãi nói ra.
“Chúng ta lát nữa sẽ nói chuyện sau, bây giờ tôi có việc cần phải đi xử lý.”
Nói xong, ánh mắt của Kiễu Thanh Phượng mới bắt đầu ra hiệu cho bộ đội đang đi theo ở phía sau lưng của mình. Ngay lập tức, một nhóm binh sĩ gồm có bốn người, mang theo vũ trang xông vào bên trong phòng tổng thống của khách sạn.
Ầm!
Cửa phòng bị mạnh mẽ tông ra ngoài. Nhưng mà, lúc này nằm ở trong phòng đã là hai cái đầu heo, không nhịn rõ hình dạng con người.
Qua một lúc, cửa phòng lần nữa mở ra. Bốn binh sĩ mang theo hai cái đầu heo, lôi đến trước mặt của Kiều Thanh Phượng.
“Đây là ai?”
Nhìn thấy hai cái đầu heo ở trước mặt, Kiều Thanh Phượng có chút nhíu mày lại. Cô cũng không có xác định, hai kẻ ở trước mặt mình là người nào. Hơn nữa, chẳng phải bọn họ chính là mấy kẻ bắt cóc hay sao? Làm như thế nào lúc này lại thành ra cái bộ dạng này.
Ngay sau đó, giống như nghĩ ra cái gì, ánh mắt của Kiều Thanh Phượng không khỏi liếc khẽ về phía Trần Viễn. Nhưng mà, không biết từ lúc nào, Trần Viễn đã ầm thầm lùi đi ra ngoài, tránh khỏi tầm mắt của Kiều Thanh Phượng.
“Hai người này, chính là kẻ đã bắt cóc hai đứa hay sao?”
Trong giọng nói của Kiều Thanh Phượng hơi có một chút không xác định, quay về phía cháu gái của mình hỏi thăm.
Nhưng mà, lúc này vẻ mặt của Kiều Mỹ Ngọc lẫn Kiều Mỹ Ngà đều tỏ ra ngạc nhiên vô cùng. Hơn nữa, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần khiếp sợ.
Tuy rằng, vừa rồi nghe hai người Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa bị Trần Viễn đánh rất thảm thiết. Nhưng cả hai chị em nhà họ Kiều cũng không nghĩ đến tình trạng của bọn họ lại thảm đến như vậy.
Đừng nói là hai chị em nhà họ Kiều, lúc này ngay cả Lưu Toàn cũng có chút giật mình. Hắn từng không ít lần tra tấn qua người khác, nhưng cũng chưa từng thấy ai tra tấn kẻ khác tàn nhẫn đến như vậy.
Hơn nữa, từ gốc độ của một người chuyên nghiệp đến xem xét, đừng nhìn bộ dáng của cả hai tên kia trông rất buồn nôn, đáng sợ. Nhưng thực chất, vết thương của bọn họ chỉ là bị bên ngoài da mà thôi, ngay cả một chút thương tích bên trong cũng không có.
Điều này chỉ có thể khẳng định một điều, Trần Viễn không chỉ có được thực lực cực kỳ mạnh mẽ, mà ngay cả thủ đoạn ép người, bức cung, tra tấn người khác cũng vô cùng đáng sợ.
Càng nghĩ, trong lòng của Lưu Toàn càng thêm lạnh run. Mà hai chị em nhà họ Kiều sau một hồi kinh ngạc, rồi cuộc cũng gật đầu, lên tiếng xác nhận.
Nghe xong, Kiều Thanh Phượng cũng không hề do dự chút nào, trực tiếp ra lệnh cho cấp dưới của mình, đem cả hai người Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa đều bắt đưa về tòa án binh.
Lúc này, Trần Viễn mới chậm rãi bước đi ra ngoài, quan sát bốn phía xung quanh. Sau khi thấy rõ đám người Kiều Thanh Phượng đã thật sự rời đi, anh mới âm thầm thở nhẹ một hơi.
Nhưng mà, Trần Viễn còn chưa kịp vui mừng chút gì, thì một âm thanh mang theo mấy phần trêu tức, đã vang lên ở ngay sát bên tai của anh.
“Làm sao, anh định trốn tôi cho đến khi nào?”
Chương 77 - Mua hoa
Rời khỏi khách sạn, Trần Viễn một mình đi đến chỗ hẹn với Lưu Thục Hiền. Thế nhưng, lúc này trong đầu của anh lại không quên đi câu nói của Kiều Thanh Phượng, trước khi rời đi.
“Nếu như anh không muốn quay lại quân ngũ, thì anh không nên tham gia vào chuyện này. Vũng nước này rất sâu, chỉ cần anh bị nhúng vào, cho dù anh có muốn thoát ra cũng không có cách nào thoát ra được.”
Mặc dù lời nói của Kiều Thanh Phượng không có quá mức rõ ràng, nhưng Trần Viễn cũng biết là cô đang nhắc nhở anh về chuyện gì.
Thế nhưng, một khi bản thân đã quyết định tham gia vào, Trần Viễn cũng không thể nào từ bỏ. Hơn nữa, vừa rồi từ trong lời nói của Kiều Thanh Phượng, anh đã nghe ra một số vấn đề.
Chỉ có điều, chuyện làm cho Trần Viễn cảm thấy buồn bực nhất lúc này, chính là bằng chừng từ lời khai của hai người Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa lại không có một chút tác dụng gì.
Từ đầu đến cuối, cho dù bọn chúng đã bị anh tra tấn kêu đến rất thảm. Nhưng dù cho Trần Viễn ép buộc như thế nào, bọn hắn cũng không chịu cung khai ra hành vi phạm tội của Tô Đức Minh. Thậm chỉ, cả hai tên này đều tự động nhận tội lên trên người của mình.
Mà theo như lời của Lưu Mẫn Nghi nói qua, vụ án lúc trước do ba người bọn chúng gây ra, kẻ cầm đầu chính là Tô Đức Minh. Hai tên còn lại, chẳng qua chỉ là ăn theo mà thôi.
Lúc này, hai tên Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa vậy mà sống chết đều không chịu khai ra tội ác của Tô Đức Minh. Chuyện này chỉ có thể chứng minh một điều, thế lực của Tô Đức Minh thật sự so với bên trong tưởng tượng của anh còn muốn phức tạp hơn rất nhiều.
Nhất là, gã thanh niên tên Tô Hoàng mà hôm nay anh đụng phải, hắn ta rõ ràng cũng không phải là người ở Tân Cảng. Thậm chí, từ trước đến nay Trần Viễn đều chưa từng nghe nhắc qua, trong thế hệ trẻ của quốc gia, có kẻ nào lại lợi hại đến như vậy.
Chính vì thế, trong lòng của Trần Viễn mang theo rất nhiều nghi hoặc. Rốt cuộc cái người tên là Tô Hoàng kia có thân phận như thế nào? Hơn nữa, vì sao Tô Thành Can cùng với Đoàn Nghĩa Hòa dù bị đánh đập dã man, cũng không chịu đem tội chứng của Tô Đức Minh ra cung khai?
Trong lúc bất tri bất giác, Trần Viễn cũng không biết mình từ lúc nào đã đi đến nhà hàng đặt tiệc sinh nhật mà Lưu Thục Hiền đã nói đến. Sau đó, anh đưa mắt nhìn lên thời gian ở trên điện thoại. Nhưng sau khi nhìn lên đồng hồ, anh mới như sực nhớ ra, dường như anh vẫn còn chưa mua quà sinh nhật cho Lưu Thục Hiền? Hơn nữa, thời gian buổi tiệc phải còn hơn nửa tiếng nữa thì mới chính thức bắt đầu?
“Ài…”
Đưa tay vỗ vỗ lên đầu của mình vài cái, Trần Viễn lúc này không khỏi vội vàng quay lại đầu xe, hướng về phía một chỗ cửa hàng ngay trên trung tâm thành phố, nhanh chóng chạy đi.
Hơn mười phút sau, Trần Viễn rốt cuộc cũng tìm đến được một cửa hàng hoa. Anh rất vội vàng đi vào bên trong cửa hàng. Ngay sau đó, anh nhìn lấy nhân viên của cửa hàng, có chút gấp rút nói ra.
“Bà chủ, bán cho tôi một bó hoa tặng sinh nhật có được không?”
Nghe tiếng gọi của Trần Viễn, nhân viên cửa hàng lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng mà, còn chưa nghe nhân viên cửa hàng đáp lại. Lúc này, phía bên ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng chửi mắng ầm ĩ.
“Con mẹ nó, là thằng khốn nào, lại dám đậu xe chắn ngăn trước cửa nhà của ông?”
Tiếng nói là của một người đàn ông trung niên, để ngực trần, cạo tóc ngắn, phía trên còn có mấy cái hình xăm dữ tợn, nhìn như có vẻ vô cùng bặm trợn.
Mà người này vừa kêu lên, ngay lập tức mấy nhà hàng xóm bên cạnh cũng xông ra ngoài nhìn ngó. Thế nhưng, ai cũng không có lớn tiếng xen vào, mà chỉ đứng ở một bên xem việc vui, giống như chuyện này đối với bọn họ cũng không mấy xa lại.
“Là xe của tôi, anh có việc gì không?”
Lúc này, Trần Viễn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đi ra bên ngoài, nhìn lấy người đàn ông trung niên nói ra.
Nhưng mà, vừa nhìn thấy Trần Viễn, người này liền hùng hùng hổ hổ quát lớn.
“Mẹ kiếp, mày còn hỏi tao có việc gì hay không? Mày có mắt đi đường hay không hả? Chỗ này là chỗ để cho mày đậu xe đúng không?”
Vừa nói, người này vừa từ trong nhà xách ra một cây gậy lớn, giống như là muốn đem xe ô tô của Trần Viễn đập nát.
Lúc này, mi đầu của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Đồng thời, bà chủ của cửa hàng hoa cũng có chút hốt hoảng, vội vàng chạy ra để giai vây.
“Anh Ba, anh làm vậy là có ý gì? Người ta chỉ đậu xe một chút, mua hoa xong liền sẽ đi ngay. Anh làm như vậy, là muốn đuổi khách của em đi có phải không?”
Bà chủ cửa hàng hoa thật sự không có một chút sợ hãi nào, đối với người đàn ông trung niên ở nhà bên cạnh cũng rất cứng rắn.
Nhưng mà, người đàn ông này dường như cũng không có nhượng bộ. Ngược lại, khóe mắt càng lộ ra mấy phần hung ác.
“Ông đây đếch biệt chúng mày là thằng nào, đứa nào dám đậu xe ở trước nhà tao, thì tao đem đập!”
Nói xong, người đàn ông trung niên liền vung mạnh lấy cây gậy gỗ, trực tiếp hướng về phía cửa xe ô tô của Trần Viễn nện xuống.
Thế nhưng, âm thanh mang theo mấy phần lạnh lùng của Trần Viễn lúc này đột nhiên vang lên.
“Nếu ông dám đem chiếc xe này đập, tôi dám cá hôm nay ông sẽ nằm ở bên trong bệnh viện.”
Bị tiếng nói này của Trần Viễn hù lên, động tác của người đàn ông trung niên nhất thời có chút dừng lại. Nhưng ngay sau đó, ông ta lại càng thêm hung ác, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn.
“Đã mày dám lên tiếng dọa tao, vậy thì hôm nay tao đập gãy cái chân giữa của mày.”
Nói xong, người này vậy mà trực tiếp bỏ qua xe ô tô của Trần Viễn, dùng lấy cây gậy gỗ hướng về phía đũng quần của Trần Viễn đánh tới.
Có thể nói, tốc độ cùng với gốc độ của người này cực kỳ hung ác. Nếu như Trần Viễn bị một gậy này đập trúng, đừng nói là bị phế. Sợ rằng, cái chân thứ ba của anh cũng bị bể nát.
Tức thì, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên tức giận, trực tiếp vung lên nắm đấm, đánh thẳng vào trên sống mũi của người đàn ông trung niên.
“Á…”
Bị đánh trúng, người đàn ông trung niên không kịp đề phòng, đột nhiên hét thảm lên một tiếng. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn hơi lao lên, đem cổ áo của ông ta xách lên không trung.
“Tôi đã nói rồi, hôm nay nếu như ông dám ra tay với tôi, thì tối nay ông nhất định phải ngủ ở bên trong bệnh viện.”
Nói xong, Trần Viễn liền dự định vung tay lên, đánh cho người đàn ông trung niên này gãy mấy cái xương sườn.
Nhưng lúc này, bà chủ cửa hàng hoa đột nhiên hét lên: “Anh gì ơi, xin anh hãy nhẹ tay một chút.”
Nghe được tiếng hô của bà chủ cửa hàng hoa, động tác của Trần Viễn không khỏi có chút dừng lại.
Ngay sau đó, vẻ mặt của người đàn ông trung niên hơi có chút trắng bệch, bị dọa sợ đến mức ngã ngồi xuống mặt đất.
“Xin lỗi, ông ấy là anh trai của tôi. Mặc dù chúng tôi có hay xảy ra xung đột, nhưng tôi cũng không thể nào bỏ mặc để anh đánh ông ấy thành ra như vậy được.”
Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của bà chủ cửa hàng hoa, trong lòng Trần Viễn không khỏi có chút phiền muộn. Kỳ thật, vừa rồi anh cũng chỉ lên tiếng hù dọa một chút mà thôi. Anh còn không có hung ác đến mức, người ta ra tay đánh mình một cái, mình liền trực tiếp đem người ta đánh phế ngay tại chỗ.
Thế nhưng, lúc này đưa mắt nhìn lên đồng hồ ở trên điện thoại, vẻ mặt của Trần Viễn lại có chút gấp gáp. Anh nhìn lấy bà chủ cửa hàng hoa, nói ra.
“Vậy được rồi, bây giờ tôi tạm thời bỏ qua cho ông ta. Nhưng mà, tôi muốn mua một bó hoa tặng quà sinh nhật cho một người bạn. Cô hãy giúp tôi chọn một bó hoa thật đẹp. Như vậy, tôi sẽ không có tính toán với ông ta nữa.”
Nghe Trần Viễn nói ra điều kiện của mình, bà chủ cửa hàng hoa không khỏi vui mừng, cười lên.
“Được được, tôi sẽ chọn cho anh một bó hoa đẹp nhất của cửa hàng, bảo đảm bạn gái của anh sẽ rất hài lòng.”
Nói xong, bà chủ của cửa hàng hoa cũng nhanh chóng quay lại cửa hàng của mình. Còn người đàn ông trung niên lúc này đã không dám nói ra lời nào, chỉ có thể trốn tránh đứng sang một bên, ở trong cửa nhà.
Đương nhiên, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian rảnh để để ý đến ông ta. Anh vội vàng đi trở lại cửa hàng hoa, nhìn thấy bà chủ cửa hàng nhanh chóng lựa chọn cho mình một bó hoa to nhất, đẹp nhất của cửa hàng. Nhất thời, trong lòng của anh không khỏi cảm thấy hài lòng.
“Bó hoa này giá bao nhiêu tiền?”
Cầm lấy bó hoa trên tay, Trần Viễn lúc này vô cùng ưng ý gật đầu. Sau đó, anh quay sang nhìn bà chủ của cửa hàng, dự định thanh toán tiền mua hoa.
Nhưng mà, bà chủ cửa hàng hoa lúc này lại liên tục lắc đầu. Sau đó, còn cố ý mỉm cười, nói ra.
“Lần này xem như tôi tặng hoa cho anh miễn phí. Chúc anh thành công, có thể nhận được lời đồng ý của bạn gái.”
Lần này, nghe được lời chúc của bà chủ cửa hàng hoa, sắc mặt của Trần Viễn hơi có chút đỏ lên. Anh không nghĩ đến, bà chủ cửa hàng hoa vậy mà hiểu lầm ý mình, còn muốn chúc phúc cho mình.
Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn cũng không có lên tiếng giải thích cái gì. Ngược lại, anh cảm thấy như vậy cũng tốt. Dù sao ở đây cũng không ai biết anh muốn tặng hoa cho ai.
“Vậy xin cảm ơn! Hy vọng lời chúc của cô có thể trở thành sự thật!”
Nói xong, Trần Viễn lần nữa quay trở lại xe ô tô, nhanh chóng chạy đến bữa tiệc sinh nhật của Lưu Thục Hiền.
Chương 78 - Cảm ơn anh!
Kittt…
Đem phanh đạp gấp, rốt cuộc chiếc xe ô tô của Trần Viễn cũng dừng lại ở trước cửa nhà hàng mà Lưu Thục Hiền đã chuẩn bị để đãi tiệc sinh nhật. Không có trực tiếp xuống xe, Trần Viễn nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía thời gian ở trên điện thoại.
Sau khi nhìn thấy đồng hồ chỉ mới điểm đến 18:59:59, trong lòng Trần Viễn không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Hô, may mắn, vẫn xem như là đến kịp giờ.”
Buổi tiệc sinh nhật của Lưu Thục Hiền bắt đầu từ lúc mười chín giờ, hiện tại vừa vặn chỉ còn kém một giây là đúng thời gian buổi tiệc bắt đầu. Chính vì thế, Trần Viễn cũng không dám chậm trễ chút nào, vội vàng đẩy cửa xe rồi bước xuống.
Lúc đi xuống, anh còn không quên tu chỉnh lại quần áo một cách chỉnh tề. Đồng thời, trên tay vẫn luôn cầm lấy bó hoa, bước vào bên trong sảnh chính của nhà hàng.
Trong phòng kín của nhà hàng, Lưu Thục Hiền mặc một bộ váy trắng, trên tay cầm lấy điện thoại, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn ra phía bên ngoài cửa phòng.
Qua một hồi, cửa phòng đột ngột mở ra. Thế nhưng, người bước đi vào lúc này lại là nhân viên phục vụ của nhà hàng, cũng không phải là người mà cô đang chờ đợi. Nhất thời, trong lòng của Lưu Thục Hiền hơi hơi có một chút thất vọng.
Kỳ thật, bình thường cô cũng không có tổ chức sinh nhật. Nhưng không biết vì sao, từ lúc gặp được Trần Viễn, cô lại nảy ra cái suy nghĩ này. Mà lúc này, toàn bộ buổi tiệc sinh nhật cũng chỉ có một mình cô, cô cùng không muốn mời bất kỳ ai, ngoại trừ Trần Viễn.
“Thưa cô, thức ăn đều đã chuẩn bị xong, không biết bây giờ có thể đem lên được không ạ?!”
Vừa bước vào trong phòng, nhân viên phục vụ của nhà hàng đã lên tiếng hỏi thăm. Nhưng lúc này, Lưu Thục Hiền lại không có tâm trạng để đáp lại. Cô chỉ hơi hơi lắc lắc đầu, rồi lên tiếng để nói chuyện.
“Đợi một lát nữa đi, khi nào bạn của tôi đến, cô có thể đem thức ăn đưa lên.”
“Dạ, vâng!”
Nữ nhân viên phục vụ vô cùng lịch sự đáp lại. Ngay sau đó, cô liền xoay người rời đi. Lúc đi ra khỏi phòng, cô vẫn không quên đem cửa phòng đóng lại.
Nhưng chưa tới một phút, tiếng cửa phòng đã lần nữa mở ra. Ngay sau đó, ánh mắt của Lưu Thục Hiền chăm chú nhìn về phía thân ảnh xuất hiện ở trước mặt.
“Xin lỗi, cô đã đợi tôi có lâu hay không?”
Lúc nói chuyện, Trần Viễn không quên lấy ra điện thoại để xem giờ. Quả thật, lúc này thời gian đã trễ hơn so với tiệc mời đến năm phút. Nhưng Trần Viễn cũng thật sự là hết các, ai biết được đi mua hoa lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.
Thế nhưng, phản ứng của Lưu Thục Hiền cũng không cho thấy có cái gì bất mãn. Ngược lại, cô còn tỏ ra cực kỳ vui mừng, đứng dậy, đi về phía trước mặt của Trần Viễn, nói ra.
“Không có, tôi cũng chỉ mới vừa đến đây được vài phút mà thôi. Anh mau ngồi xuống đi, để tôi gọi nhân viên của nhà hàng đem thức ăn đưa lên.”
Nói xong, còn giống như thật sự sợ Trần Viễn sẽ chạy mất, Lưu Thục Hiền lúc này mới đi ra bên ngoài, gọi nhân viên của nhà hàng đến.
Sau mấy phút, nhân viên nhà hàng liền đem thức ăn đã chuẩn bị sẵn đưa lên trên bàn. Mà lúc này, Trần Viễn cũng đưa mắt nhìn qua bốn phía xung quanh. Sau khi phát hiện ra trong phòng ăn lúc này, ngoại trừ anh và Lưu Thục Hiền, cũng không có bất kỳ một ai khác. Nhất thời, Trần Viễn hơi có một chút kinh ngạc. Sau đó, anh nghi hoặc, nhìn về phía Lưu Thục Hiền để hỏi thăm.
“Hôm nay sinh nhật của cô, ngoài tôi ra cũng không có mời người khác sao?”
“Không có!”
Không giống như là Trần Viễn suy đoán, Lưu Thục Hiền vậy mà trả lời một cách cực kỳ dứt khoát. Hơn nữa, cô đối với Trần Viễn cũng không hề che giấu chút nào.
“Bình thường tôi sẽ không tổ chức sinh nhật. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, anh là người đâu tiên được tôi mời đến dự tiệc sinh nhật của mình.”
“Ồ, vậy sao?”
Trên mặt của Trần Viễn hơi lộ ra một chút kinh ngạc. Nhưng mà, trong lòng của anh lại ẩn ẩn có một loại cảm giác gì đó hết sức kỳ lạ. Chỉ có điều, Trần Viễn cảm thấy việc này cũng không quá quan trọng.
Anh đưa mắt nhìn qua một vọng, sau đó liền quay trở lại cửa phòng, cầm lấy bỏ hoa vẫn còn đang đặt ở bên ngoài, bước vào bên trong.
“Chúc mừng sinh nhật, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”
Cầm lấy bó hoa từ trên tay của Trần Viễn, ánh mắt của Lưu Thục Hiền vậy mà ẩn ẩn có một chút kinh ngạc. Sau đó, cô không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nhận lấy bó hoa của anh.
“Cảm ơn!”
Nhận hoa của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền lộ ra nụ cười hết sức ngọt ngào. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn không khỏi sững người một chút. Nhưng ngay sau đó, anh lại bị tiếng nói chuyện của Lưu Thục Hiền làm cho bừng tỉnh.
“Anh Viễn, đây là mấy món mà tôi vô cùng ưa thích. Anh nhìn xem, anh có thích ăn hay không?”
Vừa nói, Lưu Thục Hiền vừa chỉ về phía bàn tiệc ở phía trước mặt. Đối với mấy loại thức ăn mà Lưu Thục Hiền lựa chọn, kỳ thật Trần Viễn không hề có một chút ý kiến gì.
Bởi vì, mấy ngày gần đây đi cùng với cô, anh đột nhiên phát hiện ra một việc, hai người bọn họ vậy mà có rất nhiều sở thích giống nhau. Ngay cả ăn uống, cũng có mấy phần tương tự.
Chính vì thế, một buổi tiệc sinh nhật cứ như thế nhẹ nhàng trôi qua. Sau khi rời khỏi nhà hàng, ánh mắt của Lưu Thục Hiền hơi có một chút mê ly, vừa nhìn lấy bó hoa cầm ở trên tay, vừa quay sang nhìn lấy Trần Viễn, đang chăm chú lái xe.
“Viễn, anh có muốn đi ngắm biển với tôi một lúc hay không?”
Đột nhiên nghe được Lưu Thục Hiền lên tiếng đề nghị, Trần Viễn hơi có chút kinh ngạc. Nhưng sau đó, anh cũng không có suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý.
Dừng xe ở trên bãi biển, Trần Viễn cùng với Lưu Thục Hiền ngồi trên một mỏm đá, cả hai cùng đưa lưng dựa sát vào nhau, lắng nghe từng tiếng âm thanh rì rào của biển cả.
Lúc này, cả hai đều im lặng, không có ai lên tiếng nói chuyện ai. Nhưng trong lòng của bọn họ, lúc này lại thấy bình yên đến lạ kỳ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi mà âm thanh của Lưu Thục Hiền đột nhiên vang lên, đem bầu không khí im lặng phá bỏ.
Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn đã nhìn về phía bầu trời xa xăm, cũng không biết rõ là anh đang suy nghĩ đến những chuyện gì.
“Anh Viễn, chúng ta về thôi!”
Nhìn thấy Lưu Thục Hiền đã đứng dậy, dự định trở về Trần Viễn cũng không có lưu lại. Anh nhẹ nhàng đứng lên, nhìn lấy cô mỉm cười.
“Tốt, chúng ta về thôi!”
Sau đó, cả hai rời khỏi bãi biển, đi đến nơi đỗ xe ô tô. Nhưng lúc này, vây quanh ở nơi đỗ xe của Trần Viễn, là một đám thanh niên tay cầm bình xịt. Đám thanh niên vừa thấy hai người Trần Viễn đi đến, liền giật mình, rồi sau đó nhanh chóng chạy đi.
Sau khi Trần Viễn và Lưu Thục Hiền vội vã chạy đến. Lúc này, toàn bộ trên thân của chiếc xe ô tô đã vẽ lên lít nha lít nhít hình vẽ. Mặc dù hình vẽ không đến mức xấu, nhưng chiếc xe ô tô này vốn cũng không phải của Trần Viễn.
Thế nên, khi anh nhìn thấy nó bị đám thanh niên làm cho tức giận như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng mà, đứng ở một bên, Lưu Thục Hiền lại đột nhiên che miệng cười, để cho Trần Viễn không khỏi cảm thấy nghi ngờ, quay đầu nhìn sang.
Giống như hiểu thấu được suy nghĩ ở trong đầu của Trần Viễn, Lưu Thục Hiền lúc này mới vội vàng lên tiếng giải thích.
“Anh đừng nhìn tôi như vậy. Kỳ thật, lúc trước khi còn ở trong viện mồ côi, tôi thường hay cùng đám trẻ ở trong viện chạy trốn ra ngoài, sau đó mua sơn về nghịch bậy. Lúc đó, mấy sơ thấy được, liền đem chúng tôi phạt đứng ở trong viện, riêng tôi thì còn bị mắng cho một trận. Hì hì!”
Dường như nghĩ đến chuyện gì đó rất thú vị, Lưu Thục Hiền trong lúc nhất thời nhịn không được, cười lên một tiếng.
Mà lúc này, Trần Viễn đứng ngay bên cạnh, anh nhìn bộ dáng của cô lại trở nên ngây người. Không biết vì sao, lúc này Trần Viễn cảm thấy Lưu Thục Hiền thật sự rất hồn nhiên, giống như một đứa trẻ nhỏ, không bận tâm gì đến chuyện của thế gian.
“Thục Hiền, cô cười lên thật sự rất đẹp!”
Đột nhiên, Trần Viễn nói ra một câu như vậy, để cho nụ cười ở trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền trở nên cứng lại. Ngay sau đó, ánh mắt của cô mang theo mấy phần lấp lánh, nhìn về phía anh.
“Thật sao?”
Âm thanh của Lưu Thục Hiền lúc này giống như thì thào. Nhưng mà Trần Viễn lại có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
“Thật!”
“Ừm!”
Trần Viễn vừa mới đáp lại. Đột nhiên, đôi môi của Lưu Thục Hiền hạ xuống, dừng lại ở trên khuôn mặt của anh.
“Cảm ơn anh!”
Chương 79 - Cái chết của ông Xuyên
Trở về trong tâm trạng rối loạn, Trần Viễn cũng không biết mình làm như thế nào lại có thể từ trong nhà của Lưu Thục Hiền rời đi. Nhưng mà, ngay lúc Trần Viễn dự định đẩy cửa bước vào phòng ngủ. Đột nhiên, âm thanh của Tiêu Hân Hân ở phía sau lưng của anh vang lên.
“Viễn, anh đi đâu mới về?!”
Nghe được âm thanh này của cô, trong lòng của Trần Viễn không khỏi giật thoát, thiếu chút nữa là bị nhảy dựng lên.
Quả thật, mấy ngày hôm nay biểu hiện của Tiêu Hân Hân rất kỳ lạ. Hơn nữa, vừa rồi động tác của cô lại chẳng hề gây ra bất kỳ một chút tiếng động nào. Cho dù bởi vì tâm thần có chút hỗn loạn, Trần Viễn cũng thật sự không có cảnh giác. Thế nhưng, nói như thế nào thì anh cũng là một đặc công đứng đầu đội Long Vệ, có thể dễ dàng bị một người không có luyện tập nào giống như Tiêu Hân Hân tiếp cận mình ở khoảng cách gần như vậy thật sao?
Càng nghĩ, trong lòng của Trần Viễn càng thêm nghi hoặc. Nhưng lúc này, bị ánh mắt của Tiêu Hân Hân nhìn đến, Trần Viễn cũng không có cách nào giả lơ, chỉ có thể chậm chạp đáp lại.
“Có một chút việc, đi ra ngoài nên trở về hơi trễ. Hôm nay, cô không có làm việc sao? Thế nào giờ này còn đứng ở đây?”
Mặc dù đang hỏi, nhưng ánh mắt của Trần Viễn vẫn không quên quan sát sắc mặt của Tiêu Hân Hân một phen.
Không nhìn Trần Viễn còn không biết, lúc này trên người của Tiêu Hân Hân vậy mà nồng nặc mùi rượu. Hơn nữa, bình thường rất ít nhìn thấy Tiêu Hân Hân trang điểm, nhưng hôm nay cô lại trang điểm rất đậm. Với lại, quần áo trên người còn nồng nặc nước hoa.
Mặc dù nói, Trần Viễn cùng với Tiêu Hân Hân cũng không có một chút tình cảm nào. Nhưng mà, nói như thế nào hiện tại Tiêu Hân Hân cũng là vợ của anh, nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, anh luôn có loại cảm giác như đang bị vợ của mình phản bội.
Chỉ có điều, hơi suy nghĩ lại một chút, Trần Viễn không khỏi lắc lắc đầu. So với Tiêu Hân Hân, thật ra anh cũng không hề tốt đẹp gì. Bất quá, giờ này Tiêu Hân Hân tìm đến anh là có việc gì?
Suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, âm thanh của Tiêu Hân Hân lại lần nữa vang lên. Mà lần này, Trần Viễn bị lời nói của cô làm cho cứng đờ, không cách nào có thể kịp phản ứng lại.
“Tôi có thể đi vào trong phòng của anh được không?”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hân Hân muốn đi vào trong phòng của anh. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cô không giống như là chỉ đi vào bên trong một chút rồi thôi.
Thế nhưng mà, chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Tiêu Hân Hân không phải nên rất chán ghét mình hay sao?
Không đúng, kể từ ngày hôm qua, biểu hiện của Tiêu Hân Hân đều rất lạ. Bình thường cô ta cũng không nên uống rượu đến say mèm như vậy mới phải?
Vừa nghĩ đến chỗ này, Trần Viễn còn không kịp lên tiếng từ chối, Tiêu Hân Hân đã tự mình đem cửa phòng của anh đẩy ra. Sau đó, cô một mạch đi thẳng tới phòng ngủ của Trần Viễn, đưa mắt nhìn sang bốn phía xung quanh.
Mặc dù phòng ngủ này của phòng ngủ so với mấy căn phòng khác cũng không có khác biệt gì. Nhưng bên trong lại không đến mức lộn xộn giống như phòng của Tiêu Lộ Lộ, cũng không bài trí nhiều thứ xa hoa giống như mẹ của cô, càng không sắp xếp nhiều tầng giá sách giống như phòng của cô.
Chỉ có, thì đó chẳng qua chính là hương vị đàn ông. Đúng, căn phòng này của Trần Viễn rõ ràng tràn đầy hương vị đàn ông, không có một chút mùi hương nào, cũng chẳng có bất kỳ đồ vật kỳ lạ nào xuất hiện qua. Nếu có, thì đó chính là mấy bộ quân trang đã được sắp xếp cẩn thận ở bên trong hộc tủ.
“Này, cô muốn làm gì?”
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân đột nhiên xông vào trong phòng của minh, sau đó đem hộc tủ mở ra, còn giống như đang tìm kiếm đồ vật gì đó. Chuyện này để cho Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần cảnh giác, đưa mắt nhìn về phía cô.
Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lại không trả lời câu hỏi của Trần Viễn. Ngược lại, cô hướng về phía trước người của anh hơi đưa mũi hít nhẹ một cái.
“Trên người anh, còn có được mùi nước hoa của phụ nữ.”
Nghe được lời này của Tiêu Hân Hân, Trần Viễn nhất thời liền hoảng sợ đến giật bắn người.
Anh đã từng nghe mọi người nói qua, phụ nữ có một cái mũi rất thính, có thể phân biệt được bất kỳ mùi nước hoa nào của người khác.
Lần này, tự mình chứng kiến đây hết thảy, anh cho dù không muốn tin, cũng chỉ có thể tin.
Thế nhưng, còn không để cho Trần Viễn kịp lên tiếng giải thích. Lúc này, Tiêu Hân Hân đã xoay người rời đi, chân bước vô cùng nhẹ nhàng, không hề giống như là đang say rượu một chút nào.
“Cái này…”
Trần Viễn còn đang muốn lên tiếng giải thích. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân đã đi ra khỏi phòng, đi đến cửa phòng bên phía đối diện. Sau đó, cô đem cửa phòng đóng lại, chỉ để Trần Viễn một mặt ngơ ngác nhìn theo.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cô ta làm sao lại có cảm giác là lạ như thế nào vậy chứ?”
Càng nghĩ, trong lòng của Trần Viễn càng thêm cảm thấy trầm trọng. Anh luôn có cảm giác, từ sau khi buổi tiệc của Trịnh Thiếu Kiệt trở về, nhất là sau khi người phụ nữ tên Irina kia xuất hiện, tình huống của Tiêu Hân Hân biến đến có chút thất thường.
Hơn nữa, hôm nay chính là cuộc hẹn giữa Tiêu Hân Hân và Irina, chẳng lẽ là bởi vì như vậy, Tiêu Hân Hân mới đi vào phòng của anh?
Trần Viễn cũng không biết, chính vào lúc tối hôm qua Tiêu Hân Hân đã đến gặp Irina một lần. Cũng bởi vì như vậy, nên đêm hôm qua Tiêu Hân Hân mới uống say, còn xảy ra một ít chuyện hiểu lầm với anh.
Ring… Ring… Ring…
Đang trong lúc say giấc nồng, âm thanh của chuông điện thoại đột nhiên vang lên, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình tỉnh dậy. Nhưng sau khi cầm lấy điện thoại, nhìn thời gian hiện lên ở trên chỉ mới hơn ba giờ sáng, lông mày của Trần Viễn hơi hơi nhíu lại.
“A lô, ai vậy?”
“Xin lỗi, anh có phải là người nhà của ông Trần Xuyên hay không?”
“Ừm, đúng rồi, tôi chính là con trai của ông ấy!”
Nghe được câu hỏi lúc này, không biết vì sao trong lòng của Trần Viễn lại hiện lên một chút cảm giác bất an. Ngay sau đó, âm thanh ở trong điện thoại hơi dừng lại một chút. Cuối cùng, giọng nói bên trong điện thoại mới lần nữa vang lên.
“Thành thật chia buồn cùng anh và gia đình, vừa rồi chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng mà, cha anh đã không thể nào qua khỏi, ông ấy bị tổn thương rất nghiêm trọng, chúng tôi không thể nào cứu sống được ông ấy…”
Bịch!
Âm thanh điện thoại rơi xuống đất vang lên, trong đầu của Trần Viễn lúc này vang lên một hồi ông ông, anh cũng không có nghe rõ người ở bên trong điện thoại nói thêm những gì. Anh chỉ cảm giác, toàn bộ bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, mặt đất cũng hơi có chút quay cuồng.
Sau một hồi, anh mới đem tâm tình của mình bình phục lại. Sau đó, anh lần nữa đem điện thoại nhặt lên, nhìn thấy cuộc gọi vẫn còn chưa kết thúc. Lúc này, giọng nói của anh hơi có chút khan khan, nói ra.
“Cha tôi, ông ấy như thế nào rồi?”
“Xin lỗi…”
Lần này, Trần Viễn rốt cuộc cũng xác nhận được một việc, vừa rồi anh không có nghe lầm, những lời mà người đàn ông kia nói chính là sự thật. Cha anh, vừa mới mất ở trong bệnh viện.
Không còn suy nghĩ được qua nhiếu, Trần Viễn lao đi như một mũi tên. Anh chạy nhanh đến ga-ra, phóng xe chạy thẳng về phía bệnh viện.
Sau một hồi, anh đem xe ô tô dừng ở bên ngoài, tự mình hít xuống một hơi thật sâu, để cho tâm tình có thể khôi phục trở lại bình tĩnh. Một lúc lâu sau, anh mới âm trầm bước vào bên trong bệnh viện, đi thẳng về phía khu vực nhà xác.
Nhìn thấy cái xác của cha mình được gói lại trong một lớp vải trắng, bên cạnh không có bất kỳ một ai. Tâm tình của Trần Viễn lúc này cảm thấy vô cùng nặng nệ. Vào sáng hôm qua, anh còn gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe của em gái, còn chuyển cho cha mình thêm một ít tiền tiêu vặt. Nhưng anh lại không nghĩ đến, đó là lần cuối cùng mình được nói chuyện với ông ấy.
Ánh mắt của anh lặng yên nhìn về phía thi thể đã lạnh ngặt của cha nằm ở trước mặt. Tự tay đem lớp vải trắng tháo ra, nhìn lấy tử trạng ở trên người của cha. Trong hốc mắt của Trần Viễn, vậy mà lại nhịn không được, chảy xuống một hàng lệ nóng.
Trước đây, anh đã chứng kiến không ít đồng đội của mình ngã xuống. Nhưng lúc đó, ngoại trừ tiếc nuối cùng tức giận, anh cũng không có cảm thấy bi thương giống như lúc này.
Từ nhỏ, cha đã từng rất nghiêm khắc với anh. Có đôi lúc, bởi vì tính tình quá mức tinh nghịch, anh còn bị cha đành đòn cho vài trận. Nhưng từ khi trưởng thành, anh mới biết được mỗi lần cha đánh anh, ông đều rất đau lòng. Thế nhưng, cho đến hiện tại, anh vẫn chưa từng báo hiệu lại cho ông được ngày nào. Hiện tại, nhìn thấy cái xác lạnh tanh của cha nằm ở trước mặt, trong lòng của Trần Viễn cảm thấy trống rỗng vô cùng.
Nhưng mà, sau một hồi lâu, ánh mắt của anh đột nhiên chăm chú nhìn về phía vết thương ở trước ngực của cha, con người bỗng dưng trở nên trừng lớn.
“Là ai? Là ai đã giết chết cha tôi?!”
Tiếng gầm rú của Trần Viễn vang vọng toàn bộ hành lang của bệnh viện, đem toàn bộ nhân viên y tế ở đây đều bị hù sợ.
Mặc dù vết thương ở trước ngực của ông Xuyên rất nhỏ, nhưng bằng vào ánh mắt của mình, Trần Viễn rõ ràng có thể phân biệt được, đây là vết thương do một loại vũ khí cực kỳ bén nhọn gây nên. Hơn nữa, loại vũ khí này cực kỳ hiếm thấy, chỉ có cao thủ thật sự mới có thể sử dụng được.
Chương 80 - Đưa tro cốt về quê
Đám tang của ông Xuyên diễn ra trong một bầu không khí hết sức yên tĩnh. Bởi vì không muốn làm cho rườm ra, với lại nguyện vọng của cha anh trước đây là muốn được đưa về quê để chôn cất. Thế nên, sau khi làm lễ cầu siêu cho cha, Trần Viễn liền quyết định đưa tro cốt của cha anh trở về quê.
“Anh Viễn, xin anh đừng quá đau buồn. Cha anh nếu như có linh thiêng, ông ấy nhất định sẽ phù hộ cho anh và em gái anh được bình an!”
Lúc này, nhìn thấy Trần Viễn ôm lấy tro cốt của cha đứng thất thần một hồi lâu, Lưu Thục Hiền mới nhịn không được để lên tiếng an ủi.
Thế nhưng, tâm trạng của Trần Viễn thật sự không tốt, anh cũng không có phản ứng lại lời nói của cô.
Kỳ thật, lúc đầu nhận được tin mất của cha do bệnh viện báo về, Trần Viễn cũng không muốn đem tin tức này tiết lộ ra bên ngoài. Dù sao, ngoại trừ cha và em gái, gia đình anh cũng không có ai là thân nhân. Chính vì thế, đám tang vừa rồi cũng rất vắng vẻ, không có bất kỳ một ai đến thăm.
Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn khẽ liếc qua, nhìn về phía phòng bệnh của em gái. Không biết vì sao, sáng sớm hôm nay con bé đột nhiên tỉnh lại, sau đó con bé còn hỏi cha đang ở đâu.
Lúc đó, Trần Viễn cảm thấy hết sức khó xử, cũng không biết phải trả lời em gái của anh như thế nào. Dứt khoát, Trần Viễn liền biện ra lý do, nói rằng nhà ở dưới quê xảy ra chút chuyện, nên cha mới đón xe về quê xứ lý công việc.
Mấy lời nói dối này, kỳ thật cũng không có cách nào lừa gạt được con bé. Nhưng con bé từ trước đến giờ đều rất nghe lời anh, chính vì thế nó cũng không có nghi ngờ chút nào, còn gật đầu đáp lại.
“Dạ, em biết rồi!”
Nhưng ngay sau đó, trên khóe mắt của con bé, bỗng dưng rơi xuống mấy giọt nước mặt. Đồng thời, con bé đột nhiên nhào vào trong lồng ngực của Trần Viễn, thút thít nói ra.
“Anh hai, lúc nãy em nằm mơ thấy cha. Cha nói cha phải đi xa, không thể về chăm sóc cho em và anh hai được nữa. Cha còn nói, em phải mau chóng khỏi bệnh, để về lo cho anh hai. Anh hai, có phải cha đã đi xa thật rồi không? Cha sẽ không về gặp em với anh hai nữa đúng không?”
Nghe được lời nói của em gái, toàn bộ cơ thể của Trần Viễn liền trở nên cứng đờ. Anh cũng không rõ, đây là cha anh hiển linh, trở về báo mộng cho em gái anh biết. Hay là con bé nghe ai đó nói, cha của anh và nó không thể nào trở về nữa. Nhưng lúc này, anh nhìn con bé, lại nhìn lấy giọt nước mắt từ trên gò má của con bé chảy dài xuống vai áo. Nhất thời, trong lòng của anh không khỏi cảm thấy vô cùng ngổn ngang. Anh hơi hơi đưa đưa tay, vỗ nhẹ lên vai của con bé.
“Bé Yến, em không được suy nghĩ lung tung. Cha của chúng ta vẫn còn rất khỏe mạnh, ông ấy chỉ bận chút việc. Chờ em khỏi bệnh, anh sẽ đưa em về nhà, gặp cha có được không?”
Mặc dù biết rõ là Trần Viễn không có nói thật, nhưng cô bé vẫn rất nghe lời, gật gật đầu, đáp lại.
“Dạ, anh hai! Bé Yến biết rồi, bé Yên sẽ cố gắng khỏi bệnh, để được anh hai đưa bé Yến về nhà gặp cha!”
Nói xong mấy lời này, giống như toàn bộ cơ thể đã mất đi hết sức lực, cô bé lúc này tỏ ra vô cùng mệt mỏi, đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn.
“Anh hai, bé Yến thấy mệt quá! Bé Yên không thể tiếp tục nói chuyện được với anh hai nữa. Anh hai, anh đừng có buồn, biết không?”
Nói xong mấy lời cuối cùng, cô bé rốt cuộc cũng nhịn không được, ngã vào trong lồng ngực của Trần Viễn, dần dần thiếp đi.
Lúc này, bên trong hốc mắt của Trần Viễn đã nhịn không được, chảy đầy nước mắt. Anh từ lúc nhỏ, đã từng thề rằng mình sẽ không bao giờ khóc. Cho dù lúc ra chiến trường, bị đạn bắn xuyên bắp đùi, anh cũng chưa từng rơi lấy một giọt nước mắt. Nhưng lúc này, quả thật là anh không có cách nào kiềm chế được cảm xúc của mình. Nước mắt cứ như thế tuôn ra, không ngừng rơi trên ga giường.
“Bé Yến, em hãy ngủ đi, anh hai nhất định sẽ tìm mọi cách để chữa khỏi bệnh cho em!”
Cố gắng đem nước mắt ở trên khuôn mặt gạt đi, bàn tay của Trần Viễn hơi có một chút run rẩy, chậm rãi sờ sờ lên đầu của em gái. Anh biết, lúc này cũng không phải lúc để cho mình đau lòng. Anh nhất định phải tìm ra kẻ đã hại chết cha anh. Cho dù bọn họ là ai, cho dù bọn chúng có bao nhiêu thế lực, anh cũng nhất quyết phải để đám người đó trả một cái giá đắt nhất.
“Đi thôi!”
Rời khỏi bệnh viện, Trần Viễn mang theo hũ tro cốt, trực tiếp lái xe trở về quê. Trên đường, bầu không khí trên xe hết sức yên tĩnh. Mặc dù rất muốn lên tiếng để an ủi Trần Viễn. Nhưng lúc này, Lưu Thục Hiền cũng không biết phải mở miệng nói như thế nào.
“Đúng rồi, hôm nay phải cảm ơn cô rất nhiều! Nếu như không có sự giúp đỡ của cô, tôi cũng không biết phải xử lý đám tang của cha tôi như thế nào.”
Đột nhiên nghe Trần Viễn lên tiếng nói chuyện, Lưu Thục Hiền lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, giọng nói mang theo mấy phần ôn nhu.
“Không có việc gì, đây là việc mà tôi cần phải làm.”
Nói xong, giống như nhớ ra một việc gì đó, Lưu Thục Hiền mới nhìn về phía Trần Viễn, hơi chút lo lắng hỏi thăm.
“Anh Viễn, sau này anh có dự tính gì không? Em gái của anh không thể bỏ mặt một mình được. Nếu anh không ngại, thì tôi sẽ thường xuyên đến bệnh viện để chăm sóc cho con bé, có được không?”
Nghe lời đề nghị này của Lưu Thục Hiền, Trần Viễn hơi có một chút ngạc nhiên, trừng mắt nhìn về phía cô.
“Thế nào? Chuyện này không có được sao? Nếu như vậy…”
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, Lưu Thục Hiền cho rằng Trần Viễn sẽ từ chối lời đề nghị của cô. Thế nên, trong lòng của cô cảm thấy vô cùng hụt hẫng, âm thanh cũng trở nên nhỏ đi rất nhiều.
Thế nhưng, ngay sau đó, lời nói của Trần Viễn cũng vừa vặn vang lên.
“Chuyện này tôi cầu còn không được. Việc chăm sóc con bé, hiện tại tôi cũng chưa tìm được người thích hợp. Nếu như cô đồng ý, vậy tôi sẽ trả thêm tiền cho cô.”
Nghe được lời này của Trần Viễn nói ra, trong lòng của Lưu Thục Hiền nhất thời cảm thấy mừng rỡ không thôi. Nhưng ngay sau đó, cô có chút liếc mắt, nhìn về phía anh.
“Anh nói chuyện gì chứ, tôi chăm sóc cho em gái anh, cũng giống như chăm sóc cho em gái của tôi. Chỉ cần anh không ngại, tôi sẽ thường xuyên đến bệnh viện để chăm sóc cho con bé!”
Nói xong lời này, trong lòng của Lưu Thục Hiền kỳ thật cũng có một chút bộp chộp. Cô cũng không biết, lời này của cô nói ra, có bị Trần Viễn hiểu lầm cái gì hay không?
Thế nhưng, nếu như bị hiểu lầm, cô phải nên làm thế nào bây giờ?
Trần Viễn cũng không biết tâm lý phức tạp của Lưu Thục Hiền lúc này. Anh nghe được cô thẳng thẳng như vậy đồng ý, thật sự trong lòng cũng có mấy phần vui mừng.
Không phải bởi vì Trần Viễn ngại chăm sóc cho em gái của mình. Thời gian của anh sau này thật sự rất bận rộn. Anh nhất định phải đem tên hung thủ đằng sau cái chết của anh tìm ra cho bằng được. Chỉ bằng vào một chút chứng cứ mà anh thu thập được trên tử thi của cha, anh cũng không thể nào chắc chắn được tên hung thủ phía sau lưng.
Chính vì thế, anh dự định sẽ tìm kiếm người hỗ trợ. Tất nhiên, những người này đều là thành viên của đội Long Vệ số 3 trước đây. Sau khi anh giải ngũ, hơn phân nửa bọn họ cũng đều xuất ngũ. Chỉ còn lại một số thành viên lưu lại ở trong đơn vị. Tất nhiên, chỉ cần anh lên tiếng, những người này nhất định sẽ giúp đỡ anh.
Nhưng mà, Trần Viễn cũng không muốn dính líu đến bọn họ. Anh muốn tận dụng những mối quan hệ bên ngoài, điều tra xem ai đã từng tiếp xúc với cha anh. Nhất là, những kẻ khả nghi mới từ nước ngoài trở về.
Bởi vì, theo như vết tích mà tên hung thủ để lại trên thi thể của cha anh, thì thủ đoạn này tuyệt đối không phải mấy tên sát thủ ở trong nước gây ra. Theo anh được biết, vài tổ chức sát thủ chuyên nghiệp ở nước ngoài từng xuất hiện loại thủ đoạn tương tự này. Mà những người này, anh đều không có nắm bắt rõ ràng. Chỉ vì, lúc trước anh đối với bọn họ cực kỳ chướng mắt.
Thế nên, lần này mục đích trở về quê của anh không chỉ là đem tro cốt của cha anh an tang theo đúng nguyện vọng của ông ấy. Mà anh còn muốn liên hệ với một số người, những người này phần lớn đều tập trung ở gần quê cũ của anh. Đây là ước định, mà anh và bọn họ đã từng lập ra vào mấy năm trước.
“Anh Viễn, anh làm sao thế?”
Nhìn thấy Trần Viễn sau khi nói chuyện xong, đột nhiên tinh thần trở nên mất tập trung. Thế nên, Lưu Thục Hiền không khỏi tỏ ra lo lắng, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, một chiếc xe đầu kéo, đột nhiên từ chỗ ngã ba phóng ra ngoài, trực tiếp hướng thẳng về phía chiếc xe ô tô của hai người đụng tới.
“Coi chừng, nguy hiểm!”
Ầm!
“Đi!”
Trần Viễn cũng không thèm để ý đến phản ứng của hai người bọn họ, trực tiếp trừng mắt ra lệnh để cho Lưu Toàn đem hai chị em nhà họ Kiều đưa ra khỏi phòng.
Mà động tác này của anh, không khỏi để cho Tô Thành Can cùng với Đoàn Nghĩa Hòa cảm thấy nổi giận. Bọn họ cho rằng, Trần Viễn đang xem thường chính mình.
Thế nên, ngay khi ba người Lưu Toàn muốn rời đi thân hình của Tô Thành Can cùng với Đoàn Nghĩa Hòa đã xông tới, dự định đem bọn họ bắt lại.
Chỉ có điều, hai người nhanh còn có thể so với Trần Viễn nhanh hơn được sao?
Không đến một giây, thân hình của Tô Thành Can và Đoàn Nghĩa Hòa đều bị Trần Viễn trực tiếp khống chế. Ngay sau đó, Lưu Toàn cũng tranh thủ đem cửa phóng khóa chặt.
Ầm!
Một tiếng đập mạnh vang lên. Đồng thời, mỗi khỏa trái tim ở trong lồng ngực của Tô Thành Can và Đoàn Nghĩa Hòa cũng bị chấn cho đập lên thình thịch, không ngừng.
Đến lúc này, bọn họ làm sao còn không nhìn ra được, Trần Viễn không phải là người mà cả hai người bọn họ có thể đối phó được.
Thế nhưng, còn không đợi cho cả hai kịp thời hô hoán, một trận đánh đập cuồng loạn đã không ngừng vang lên.
Ở phía bên ngoài, đã cách một lớp cửa phòng ngăn chặn, nhưng cả ba người Lưu Toàn đều có thể dễ dàng nghe được hai tiếng hét thảm từ trong phòng truyền ra ngoài.
Sau khoảng chừng hơn mười phút, lúc này cửa phòng mới lần nữa được mở ra. Nhưng mà, ngoại trừ Trần Viễn bước đi ra, cả Tô Thành Can và Đoàn Nghĩa Hòa đều không thấy xuất hiện.
Nhưng nếu như lúc này có người đi vào bên trong quan sát, nhất định có thể nhìn thấy được hai cái đầu heo to đùng, đang nằm ôm lấy nhau kêu rên cực kỳ thảm thiết.
Tất nhiên, cả Lưu Toàn lẫn hai chị em nhà họ Kiều cũng cực kỳ ăn ý, không hỏi thăm Trần Viễn về chuyện vừa mới xảy ra ở bên trong.
“Cảm ơn anh!”
Kiều Mỹ Ngọc là người đầu tiên tiến lên phía trước, hướng về phía Trần Viễn để nói lời cảm ơn. Mặc dù hai chị em nhà họ Kiều là một cặp song sinh, nhưng so về tính cách, rõ ràng Kiều Mỹ Ngọc phải trưởng thành hơn rất nhiều. . Truyện Dị Giới
Sau một hồi thất thần, Kiều Mỹ Ngà mới kịp phản ứng lại, vội vàng đi về phía Trần Viễn, muốn nói lời cảm ơn. Nhưng lúc này, Trần Viên đã đi tới ngăn lại. Anh dùng ánh mắt hơi có phần nghi hoặc, nhìn lấy hai chị em nhà họ Kiều.
“Các cô là gì của Kiều Thanh Phượng?!”
“A!”
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Nghe Trần Viễn đột nhiên hỏi đến vấn đề này, cả hai chị em nhà họ Kiều đều đồng loạt kinh hô lên. Sau đó, ánh mắt của Kiều Mỹ Ngọc có chút cảnh giác, nhìn về phía anh.
“Anh làm sao lại biết tên của cô tôi?!”
Nghe được câu hỏi của Kiều Mỹ Ngọc, Trần Viễn rốt cuộc cũng biết vì sao mình lại cảm thấy nhìn hai chị em họ Kiều quen mắt. Bởi vì, bọn họ thật sự rất giống với Kiều Thanh Phượng, đội phó của đội Long Vệ số 3 mà lúc trước Trần Viễn vẫn còn làm đội viên.
Nhưng mà, vừa nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp, luôn luôn dùng loại thái độ lạnh nhạt để đối xử với mình, trong lòng Trần Viễn bất giác không khỏi lạnh run một cái. Bởi vì, Kiều Thanh Phượng để cho Trần Viễn có một ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Trước khi rời khỏi quân ngũ, anh đã không ít lần bị Kiều Thanh Phượng cho ăn quả đắng.
Chính vì thế, lúc này sau khi nghe được thân phận của Kiều Mỹ Ngọc và Kiều Mỹ Ngà có liên quan đến Kiều Thanh Phương, Trần Viễn liền trực tiếp đưa mắt nhìn về phía Lưu Toàn, nói.
“Giúp tôi đem bọn họ đưa về nhà an toàn. Tôi còn có việc cần phải đi ra ngoài để giải quyết.”
Nói xong, Trần Viễn giống như là đang chạy trốn, vội vàng rời khỏi khách sạn. Nhưng mà, âm thanh của Kiều Mỹ Ngọc có chút gắt gao, nhìn theo bóng lưng của anh hô lên.
“Anh đứng lại đó, anh mau nói rõ, anh làm sao biết được tên của cô tôi?”
Bởi vì thân phận của Kiều Thanh Phượng rất đặc thù. Nếu như là người bình thường, tuyệt đối không thể nào biết được. Cho dù là mấy người Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa cũng không biết rõ hai chị em nhà họ Kiều chính là cháu gái của Kiều Thanh Phượng, một trong số những nhân vật đứng đầu trong quân đội của quốc gia.
Chính vì thế, vừa nghe được Trần Viễn quen biết cô của mình, Kiều Mỹ Ngọc không khỏi tỏ ra cấp bách. Cô cũng không rõ, Trần Viễn làm sao quen biết được Kiều Mỹ Phượng. Trừ phi, anh chính là người ở trong quân đội. Nhưng nhìn như thế nào, Kiều Mỹ Ngọc đều không cho rằng Trần Viễn là một quân nhân?
“Chị hai!”
Nhìn thấy Kiều Mỹ Ngọc có ý định lôi kéo Trần Viễn, không để cho anh rời đi. Lúc này, Kiều Mỹ Ngà hơi có chút sợ hãi, vội vàng kéo lấy vạt áo của chị gái mình.
Thế nhưng, Kiều Mỹ Ngọc giống như không có nghe thấy, vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn lại không rảnh để để ý đến hai chị em nhà họ Kiều. Bởi vì, phía trước mặt anh đang chạy đến một nhóm binh sĩ có vũ trang, đem toàn bộ tầng cao nhất của khách sạn vây chặt.
“Là tên khốn kiếp nào, lại dám bắt cóc cháu gái của Kiều Thanh Phượng tôi?!”
Ngay sau đó, một giọng nói tràn đầy tức giận vang lên. Kèm theo đó, một bóng người xinh đẹp, trên người mặc lấy quân phục, chậm rãi nện lấy bước chân đi về phía trước mặt của Trần Viễn.
Lúc này, cả Kiều Thanh Phượng lẫn Trần Viễn đều đưa mắt nhìn nhau. Ngay sau đó, Kiều Thanh Phượng có chút kinh ngạc hô lên.
“Làm sao lại là anh?”
Lời này của Kiều Thanh Phượng vừa mới nói ra, toàn bộ tầng cao nhất của khách sạn đều đột nhiên trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Qua một lúc, Trần Viễn mới bất đắc dĩ đáp lại: “Nếu như tôi nói, mọi thứ chỉ là tình cờ, cô có tin hay không?”
Nói xong, Trần Viễn còn cố ý nhún nhún vai, bộ dáng tỏ ra cực kỳ vô tội. Nhưng mà, Kiều Thanh Phượng lại không cho rằng như vậy, cô còn lạ gì tính cách của Trần Viễn. Nếu như lúc trước anh không phải quá mức thẳng thắng, lại còn là người vô cùng cố chấp. Thì lúc này, vị trí đội trưởng của đội Long Vệ số 3 cũng không đến lượt cô đến đảm nhiệm.
Chỉ có điều, ngay lúc này âm thanh của hai chị em nhà họ Kiều đột nhiên vang lên: “Cô, sao cô lại đến chỗ này?”
Sau đó, cả hai giống như một cơn gió, nhẹ nhàng nhào vào bên trong lồng ngực của Kiều Thanh Phượng, khóc rống lên. Có thể nói, bộ dáng của hai chị em lúc này thật sự vô cùng đáng thương.
Cho dù là bề ngoài cứng rắn như Kiều Thanh Phượng, lúc này cũng muốn nhũn ra, vô cùng cưng chiều, vuốt ve lấy mái tóc của Kiều Mỹ Ngọc, Kiều Mỹ Nga.
Qua một lúc, Kiều Thanh Phượng mới một lần nữa nhìn về phía Trần Viễn, chậm rãi nói ra.
“Chúng ta lát nữa sẽ nói chuyện sau, bây giờ tôi có việc cần phải đi xử lý.”
Nói xong, ánh mắt của Kiễu Thanh Phượng mới bắt đầu ra hiệu cho bộ đội đang đi theo ở phía sau lưng của mình. Ngay lập tức, một nhóm binh sĩ gồm có bốn người, mang theo vũ trang xông vào bên trong phòng tổng thống của khách sạn.
Ầm!
Cửa phòng bị mạnh mẽ tông ra ngoài. Nhưng mà, lúc này nằm ở trong phòng đã là hai cái đầu heo, không nhịn rõ hình dạng con người.
Qua một lúc, cửa phòng lần nữa mở ra. Bốn binh sĩ mang theo hai cái đầu heo, lôi đến trước mặt của Kiều Thanh Phượng.
“Đây là ai?”
Nhìn thấy hai cái đầu heo ở trước mặt, Kiều Thanh Phượng có chút nhíu mày lại. Cô cũng không có xác định, hai kẻ ở trước mặt mình là người nào. Hơn nữa, chẳng phải bọn họ chính là mấy kẻ bắt cóc hay sao? Làm như thế nào lúc này lại thành ra cái bộ dạng này.
Ngay sau đó, giống như nghĩ ra cái gì, ánh mắt của Kiều Thanh Phượng không khỏi liếc khẽ về phía Trần Viễn. Nhưng mà, không biết từ lúc nào, Trần Viễn đã ầm thầm lùi đi ra ngoài, tránh khỏi tầm mắt của Kiều Thanh Phượng.
“Hai người này, chính là kẻ đã bắt cóc hai đứa hay sao?”
Trong giọng nói của Kiều Thanh Phượng hơi có một chút không xác định, quay về phía cháu gái của mình hỏi thăm.
Nhưng mà, lúc này vẻ mặt của Kiều Mỹ Ngọc lẫn Kiều Mỹ Ngà đều tỏ ra ngạc nhiên vô cùng. Hơn nữa, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần khiếp sợ.
Tuy rằng, vừa rồi nghe hai người Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa bị Trần Viễn đánh rất thảm thiết. Nhưng cả hai chị em nhà họ Kiều cũng không nghĩ đến tình trạng của bọn họ lại thảm đến như vậy.
Đừng nói là hai chị em nhà họ Kiều, lúc này ngay cả Lưu Toàn cũng có chút giật mình. Hắn từng không ít lần tra tấn qua người khác, nhưng cũng chưa từng thấy ai tra tấn kẻ khác tàn nhẫn đến như vậy.
Hơn nữa, từ gốc độ của một người chuyên nghiệp đến xem xét, đừng nhìn bộ dáng của cả hai tên kia trông rất buồn nôn, đáng sợ. Nhưng thực chất, vết thương của bọn họ chỉ là bị bên ngoài da mà thôi, ngay cả một chút thương tích bên trong cũng không có.
Điều này chỉ có thể khẳng định một điều, Trần Viễn không chỉ có được thực lực cực kỳ mạnh mẽ, mà ngay cả thủ đoạn ép người, bức cung, tra tấn người khác cũng vô cùng đáng sợ.
Càng nghĩ, trong lòng của Lưu Toàn càng thêm lạnh run. Mà hai chị em nhà họ Kiều sau một hồi kinh ngạc, rồi cuộc cũng gật đầu, lên tiếng xác nhận.
Nghe xong, Kiều Thanh Phượng cũng không hề do dự chút nào, trực tiếp ra lệnh cho cấp dưới của mình, đem cả hai người Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa đều bắt đưa về tòa án binh.
Lúc này, Trần Viễn mới chậm rãi bước đi ra ngoài, quan sát bốn phía xung quanh. Sau khi thấy rõ đám người Kiều Thanh Phượng đã thật sự rời đi, anh mới âm thầm thở nhẹ một hơi.
Nhưng mà, Trần Viễn còn chưa kịp vui mừng chút gì, thì một âm thanh mang theo mấy phần trêu tức, đã vang lên ở ngay sát bên tai của anh.
“Làm sao, anh định trốn tôi cho đến khi nào?”
Chương 77 - Mua hoa
Rời khỏi khách sạn, Trần Viễn một mình đi đến chỗ hẹn với Lưu Thục Hiền. Thế nhưng, lúc này trong đầu của anh lại không quên đi câu nói của Kiều Thanh Phượng, trước khi rời đi.
“Nếu như anh không muốn quay lại quân ngũ, thì anh không nên tham gia vào chuyện này. Vũng nước này rất sâu, chỉ cần anh bị nhúng vào, cho dù anh có muốn thoát ra cũng không có cách nào thoát ra được.”
Mặc dù lời nói của Kiều Thanh Phượng không có quá mức rõ ràng, nhưng Trần Viễn cũng biết là cô đang nhắc nhở anh về chuyện gì.
Thế nhưng, một khi bản thân đã quyết định tham gia vào, Trần Viễn cũng không thể nào từ bỏ. Hơn nữa, vừa rồi từ trong lời nói của Kiều Thanh Phượng, anh đã nghe ra một số vấn đề.
Chỉ có điều, chuyện làm cho Trần Viễn cảm thấy buồn bực nhất lúc này, chính là bằng chừng từ lời khai của hai người Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa lại không có một chút tác dụng gì.
Từ đầu đến cuối, cho dù bọn chúng đã bị anh tra tấn kêu đến rất thảm. Nhưng dù cho Trần Viễn ép buộc như thế nào, bọn hắn cũng không chịu cung khai ra hành vi phạm tội của Tô Đức Minh. Thậm chỉ, cả hai tên này đều tự động nhận tội lên trên người của mình.
Mà theo như lời của Lưu Mẫn Nghi nói qua, vụ án lúc trước do ba người bọn chúng gây ra, kẻ cầm đầu chính là Tô Đức Minh. Hai tên còn lại, chẳng qua chỉ là ăn theo mà thôi.
Lúc này, hai tên Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa vậy mà sống chết đều không chịu khai ra tội ác của Tô Đức Minh. Chuyện này chỉ có thể chứng minh một điều, thế lực của Tô Đức Minh thật sự so với bên trong tưởng tượng của anh còn muốn phức tạp hơn rất nhiều.
Nhất là, gã thanh niên tên Tô Hoàng mà hôm nay anh đụng phải, hắn ta rõ ràng cũng không phải là người ở Tân Cảng. Thậm chí, từ trước đến nay Trần Viễn đều chưa từng nghe nhắc qua, trong thế hệ trẻ của quốc gia, có kẻ nào lại lợi hại đến như vậy.
Chính vì thế, trong lòng của Trần Viễn mang theo rất nhiều nghi hoặc. Rốt cuộc cái người tên là Tô Hoàng kia có thân phận như thế nào? Hơn nữa, vì sao Tô Thành Can cùng với Đoàn Nghĩa Hòa dù bị đánh đập dã man, cũng không chịu đem tội chứng của Tô Đức Minh ra cung khai?
Trong lúc bất tri bất giác, Trần Viễn cũng không biết mình từ lúc nào đã đi đến nhà hàng đặt tiệc sinh nhật mà Lưu Thục Hiền đã nói đến. Sau đó, anh đưa mắt nhìn lên thời gian ở trên điện thoại. Nhưng sau khi nhìn lên đồng hồ, anh mới như sực nhớ ra, dường như anh vẫn còn chưa mua quà sinh nhật cho Lưu Thục Hiền? Hơn nữa, thời gian buổi tiệc phải còn hơn nửa tiếng nữa thì mới chính thức bắt đầu?
“Ài…”
Đưa tay vỗ vỗ lên đầu của mình vài cái, Trần Viễn lúc này không khỏi vội vàng quay lại đầu xe, hướng về phía một chỗ cửa hàng ngay trên trung tâm thành phố, nhanh chóng chạy đi.
Hơn mười phút sau, Trần Viễn rốt cuộc cũng tìm đến được một cửa hàng hoa. Anh rất vội vàng đi vào bên trong cửa hàng. Ngay sau đó, anh nhìn lấy nhân viên của cửa hàng, có chút gấp rút nói ra.
“Bà chủ, bán cho tôi một bó hoa tặng sinh nhật có được không?”
Nghe tiếng gọi của Trần Viễn, nhân viên cửa hàng lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng mà, còn chưa nghe nhân viên cửa hàng đáp lại. Lúc này, phía bên ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng chửi mắng ầm ĩ.
“Con mẹ nó, là thằng khốn nào, lại dám đậu xe chắn ngăn trước cửa nhà của ông?”
Tiếng nói là của một người đàn ông trung niên, để ngực trần, cạo tóc ngắn, phía trên còn có mấy cái hình xăm dữ tợn, nhìn như có vẻ vô cùng bặm trợn.
Mà người này vừa kêu lên, ngay lập tức mấy nhà hàng xóm bên cạnh cũng xông ra ngoài nhìn ngó. Thế nhưng, ai cũng không có lớn tiếng xen vào, mà chỉ đứng ở một bên xem việc vui, giống như chuyện này đối với bọn họ cũng không mấy xa lại.
“Là xe của tôi, anh có việc gì không?”
Lúc này, Trần Viễn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đi ra bên ngoài, nhìn lấy người đàn ông trung niên nói ra.
Nhưng mà, vừa nhìn thấy Trần Viễn, người này liền hùng hùng hổ hổ quát lớn.
“Mẹ kiếp, mày còn hỏi tao có việc gì hay không? Mày có mắt đi đường hay không hả? Chỗ này là chỗ để cho mày đậu xe đúng không?”
Vừa nói, người này vừa từ trong nhà xách ra một cây gậy lớn, giống như là muốn đem xe ô tô của Trần Viễn đập nát.
Lúc này, mi đầu của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Đồng thời, bà chủ của cửa hàng hoa cũng có chút hốt hoảng, vội vàng chạy ra để giai vây.
“Anh Ba, anh làm vậy là có ý gì? Người ta chỉ đậu xe một chút, mua hoa xong liền sẽ đi ngay. Anh làm như vậy, là muốn đuổi khách của em đi có phải không?”
Bà chủ cửa hàng hoa thật sự không có một chút sợ hãi nào, đối với người đàn ông trung niên ở nhà bên cạnh cũng rất cứng rắn.
Nhưng mà, người đàn ông này dường như cũng không có nhượng bộ. Ngược lại, khóe mắt càng lộ ra mấy phần hung ác.
“Ông đây đếch biệt chúng mày là thằng nào, đứa nào dám đậu xe ở trước nhà tao, thì tao đem đập!”
Nói xong, người đàn ông trung niên liền vung mạnh lấy cây gậy gỗ, trực tiếp hướng về phía cửa xe ô tô của Trần Viễn nện xuống.
Thế nhưng, âm thanh mang theo mấy phần lạnh lùng của Trần Viễn lúc này đột nhiên vang lên.
“Nếu ông dám đem chiếc xe này đập, tôi dám cá hôm nay ông sẽ nằm ở bên trong bệnh viện.”
Bị tiếng nói này của Trần Viễn hù lên, động tác của người đàn ông trung niên nhất thời có chút dừng lại. Nhưng ngay sau đó, ông ta lại càng thêm hung ác, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn.
“Đã mày dám lên tiếng dọa tao, vậy thì hôm nay tao đập gãy cái chân giữa của mày.”
Nói xong, người này vậy mà trực tiếp bỏ qua xe ô tô của Trần Viễn, dùng lấy cây gậy gỗ hướng về phía đũng quần của Trần Viễn đánh tới.
Có thể nói, tốc độ cùng với gốc độ của người này cực kỳ hung ác. Nếu như Trần Viễn bị một gậy này đập trúng, đừng nói là bị phế. Sợ rằng, cái chân thứ ba của anh cũng bị bể nát.
Tức thì, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên tức giận, trực tiếp vung lên nắm đấm, đánh thẳng vào trên sống mũi của người đàn ông trung niên.
“Á…”
Bị đánh trúng, người đàn ông trung niên không kịp đề phòng, đột nhiên hét thảm lên một tiếng. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn hơi lao lên, đem cổ áo của ông ta xách lên không trung.
“Tôi đã nói rồi, hôm nay nếu như ông dám ra tay với tôi, thì tối nay ông nhất định phải ngủ ở bên trong bệnh viện.”
Nói xong, Trần Viễn liền dự định vung tay lên, đánh cho người đàn ông trung niên này gãy mấy cái xương sườn.
Nhưng lúc này, bà chủ cửa hàng hoa đột nhiên hét lên: “Anh gì ơi, xin anh hãy nhẹ tay một chút.”
Nghe được tiếng hô của bà chủ cửa hàng hoa, động tác của Trần Viễn không khỏi có chút dừng lại.
Ngay sau đó, vẻ mặt của người đàn ông trung niên hơi có chút trắng bệch, bị dọa sợ đến mức ngã ngồi xuống mặt đất.
“Xin lỗi, ông ấy là anh trai của tôi. Mặc dù chúng tôi có hay xảy ra xung đột, nhưng tôi cũng không thể nào bỏ mặc để anh đánh ông ấy thành ra như vậy được.”
Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của bà chủ cửa hàng hoa, trong lòng Trần Viễn không khỏi có chút phiền muộn. Kỳ thật, vừa rồi anh cũng chỉ lên tiếng hù dọa một chút mà thôi. Anh còn không có hung ác đến mức, người ta ra tay đánh mình một cái, mình liền trực tiếp đem người ta đánh phế ngay tại chỗ.
Thế nhưng, lúc này đưa mắt nhìn lên đồng hồ ở trên điện thoại, vẻ mặt của Trần Viễn lại có chút gấp gáp. Anh nhìn lấy bà chủ cửa hàng hoa, nói ra.
“Vậy được rồi, bây giờ tôi tạm thời bỏ qua cho ông ta. Nhưng mà, tôi muốn mua một bó hoa tặng quà sinh nhật cho một người bạn. Cô hãy giúp tôi chọn một bó hoa thật đẹp. Như vậy, tôi sẽ không có tính toán với ông ta nữa.”
Nghe Trần Viễn nói ra điều kiện của mình, bà chủ cửa hàng hoa không khỏi vui mừng, cười lên.
“Được được, tôi sẽ chọn cho anh một bó hoa đẹp nhất của cửa hàng, bảo đảm bạn gái của anh sẽ rất hài lòng.”
Nói xong, bà chủ của cửa hàng hoa cũng nhanh chóng quay lại cửa hàng của mình. Còn người đàn ông trung niên lúc này đã không dám nói ra lời nào, chỉ có thể trốn tránh đứng sang một bên, ở trong cửa nhà.
Đương nhiên, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian rảnh để để ý đến ông ta. Anh vội vàng đi trở lại cửa hàng hoa, nhìn thấy bà chủ cửa hàng nhanh chóng lựa chọn cho mình một bó hoa to nhất, đẹp nhất của cửa hàng. Nhất thời, trong lòng của anh không khỏi cảm thấy hài lòng.
“Bó hoa này giá bao nhiêu tiền?”
Cầm lấy bó hoa trên tay, Trần Viễn lúc này vô cùng ưng ý gật đầu. Sau đó, anh quay sang nhìn bà chủ của cửa hàng, dự định thanh toán tiền mua hoa.
Nhưng mà, bà chủ cửa hàng hoa lúc này lại liên tục lắc đầu. Sau đó, còn cố ý mỉm cười, nói ra.
“Lần này xem như tôi tặng hoa cho anh miễn phí. Chúc anh thành công, có thể nhận được lời đồng ý của bạn gái.”
Lần này, nghe được lời chúc của bà chủ cửa hàng hoa, sắc mặt của Trần Viễn hơi có chút đỏ lên. Anh không nghĩ đến, bà chủ cửa hàng hoa vậy mà hiểu lầm ý mình, còn muốn chúc phúc cho mình.
Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn cũng không có lên tiếng giải thích cái gì. Ngược lại, anh cảm thấy như vậy cũng tốt. Dù sao ở đây cũng không ai biết anh muốn tặng hoa cho ai.
“Vậy xin cảm ơn! Hy vọng lời chúc của cô có thể trở thành sự thật!”
Nói xong, Trần Viễn lần nữa quay trở lại xe ô tô, nhanh chóng chạy đến bữa tiệc sinh nhật của Lưu Thục Hiền.
Chương 78 - Cảm ơn anh!
Kittt…
Đem phanh đạp gấp, rốt cuộc chiếc xe ô tô của Trần Viễn cũng dừng lại ở trước cửa nhà hàng mà Lưu Thục Hiền đã chuẩn bị để đãi tiệc sinh nhật. Không có trực tiếp xuống xe, Trần Viễn nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía thời gian ở trên điện thoại.
Sau khi nhìn thấy đồng hồ chỉ mới điểm đến 18:59:59, trong lòng Trần Viễn không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Hô, may mắn, vẫn xem như là đến kịp giờ.”
Buổi tiệc sinh nhật của Lưu Thục Hiền bắt đầu từ lúc mười chín giờ, hiện tại vừa vặn chỉ còn kém một giây là đúng thời gian buổi tiệc bắt đầu. Chính vì thế, Trần Viễn cũng không dám chậm trễ chút nào, vội vàng đẩy cửa xe rồi bước xuống.
Lúc đi xuống, anh còn không quên tu chỉnh lại quần áo một cách chỉnh tề. Đồng thời, trên tay vẫn luôn cầm lấy bó hoa, bước vào bên trong sảnh chính của nhà hàng.
Trong phòng kín của nhà hàng, Lưu Thục Hiền mặc một bộ váy trắng, trên tay cầm lấy điện thoại, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn ra phía bên ngoài cửa phòng.
Qua một hồi, cửa phòng đột ngột mở ra. Thế nhưng, người bước đi vào lúc này lại là nhân viên phục vụ của nhà hàng, cũng không phải là người mà cô đang chờ đợi. Nhất thời, trong lòng của Lưu Thục Hiền hơi hơi có một chút thất vọng.
Kỳ thật, bình thường cô cũng không có tổ chức sinh nhật. Nhưng không biết vì sao, từ lúc gặp được Trần Viễn, cô lại nảy ra cái suy nghĩ này. Mà lúc này, toàn bộ buổi tiệc sinh nhật cũng chỉ có một mình cô, cô cùng không muốn mời bất kỳ ai, ngoại trừ Trần Viễn.
“Thưa cô, thức ăn đều đã chuẩn bị xong, không biết bây giờ có thể đem lên được không ạ?!”
Vừa bước vào trong phòng, nhân viên phục vụ của nhà hàng đã lên tiếng hỏi thăm. Nhưng lúc này, Lưu Thục Hiền lại không có tâm trạng để đáp lại. Cô chỉ hơi hơi lắc lắc đầu, rồi lên tiếng để nói chuyện.
“Đợi một lát nữa đi, khi nào bạn của tôi đến, cô có thể đem thức ăn đưa lên.”
“Dạ, vâng!”
Nữ nhân viên phục vụ vô cùng lịch sự đáp lại. Ngay sau đó, cô liền xoay người rời đi. Lúc đi ra khỏi phòng, cô vẫn không quên đem cửa phòng đóng lại.
Nhưng chưa tới một phút, tiếng cửa phòng đã lần nữa mở ra. Ngay sau đó, ánh mắt của Lưu Thục Hiền chăm chú nhìn về phía thân ảnh xuất hiện ở trước mặt.
“Xin lỗi, cô đã đợi tôi có lâu hay không?”
Lúc nói chuyện, Trần Viễn không quên lấy ra điện thoại để xem giờ. Quả thật, lúc này thời gian đã trễ hơn so với tiệc mời đến năm phút. Nhưng Trần Viễn cũng thật sự là hết các, ai biết được đi mua hoa lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.
Thế nhưng, phản ứng của Lưu Thục Hiền cũng không cho thấy có cái gì bất mãn. Ngược lại, cô còn tỏ ra cực kỳ vui mừng, đứng dậy, đi về phía trước mặt của Trần Viễn, nói ra.
“Không có, tôi cũng chỉ mới vừa đến đây được vài phút mà thôi. Anh mau ngồi xuống đi, để tôi gọi nhân viên của nhà hàng đem thức ăn đưa lên.”
Nói xong, còn giống như thật sự sợ Trần Viễn sẽ chạy mất, Lưu Thục Hiền lúc này mới đi ra bên ngoài, gọi nhân viên của nhà hàng đến.
Sau mấy phút, nhân viên nhà hàng liền đem thức ăn đã chuẩn bị sẵn đưa lên trên bàn. Mà lúc này, Trần Viễn cũng đưa mắt nhìn qua bốn phía xung quanh. Sau khi phát hiện ra trong phòng ăn lúc này, ngoại trừ anh và Lưu Thục Hiền, cũng không có bất kỳ một ai khác. Nhất thời, Trần Viễn hơi có một chút kinh ngạc. Sau đó, anh nghi hoặc, nhìn về phía Lưu Thục Hiền để hỏi thăm.
“Hôm nay sinh nhật của cô, ngoài tôi ra cũng không có mời người khác sao?”
“Không có!”
Không giống như là Trần Viễn suy đoán, Lưu Thục Hiền vậy mà trả lời một cách cực kỳ dứt khoát. Hơn nữa, cô đối với Trần Viễn cũng không hề che giấu chút nào.
“Bình thường tôi sẽ không tổ chức sinh nhật. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, anh là người đâu tiên được tôi mời đến dự tiệc sinh nhật của mình.”
“Ồ, vậy sao?”
Trên mặt của Trần Viễn hơi lộ ra một chút kinh ngạc. Nhưng mà, trong lòng của anh lại ẩn ẩn có một loại cảm giác gì đó hết sức kỳ lạ. Chỉ có điều, Trần Viễn cảm thấy việc này cũng không quá quan trọng.
Anh đưa mắt nhìn qua một vọng, sau đó liền quay trở lại cửa phòng, cầm lấy bỏ hoa vẫn còn đang đặt ở bên ngoài, bước vào bên trong.
“Chúc mừng sinh nhật, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”
Cầm lấy bó hoa từ trên tay của Trần Viễn, ánh mắt của Lưu Thục Hiền vậy mà ẩn ẩn có một chút kinh ngạc. Sau đó, cô không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nhận lấy bó hoa của anh.
“Cảm ơn!”
Nhận hoa của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền lộ ra nụ cười hết sức ngọt ngào. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn không khỏi sững người một chút. Nhưng ngay sau đó, anh lại bị tiếng nói chuyện của Lưu Thục Hiền làm cho bừng tỉnh.
“Anh Viễn, đây là mấy món mà tôi vô cùng ưa thích. Anh nhìn xem, anh có thích ăn hay không?”
Vừa nói, Lưu Thục Hiền vừa chỉ về phía bàn tiệc ở phía trước mặt. Đối với mấy loại thức ăn mà Lưu Thục Hiền lựa chọn, kỳ thật Trần Viễn không hề có một chút ý kiến gì.
Bởi vì, mấy ngày gần đây đi cùng với cô, anh đột nhiên phát hiện ra một việc, hai người bọn họ vậy mà có rất nhiều sở thích giống nhau. Ngay cả ăn uống, cũng có mấy phần tương tự.
Chính vì thế, một buổi tiệc sinh nhật cứ như thế nhẹ nhàng trôi qua. Sau khi rời khỏi nhà hàng, ánh mắt của Lưu Thục Hiền hơi có một chút mê ly, vừa nhìn lấy bó hoa cầm ở trên tay, vừa quay sang nhìn lấy Trần Viễn, đang chăm chú lái xe.
“Viễn, anh có muốn đi ngắm biển với tôi một lúc hay không?”
Đột nhiên nghe được Lưu Thục Hiền lên tiếng đề nghị, Trần Viễn hơi có chút kinh ngạc. Nhưng sau đó, anh cũng không có suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý.
Dừng xe ở trên bãi biển, Trần Viễn cùng với Lưu Thục Hiền ngồi trên một mỏm đá, cả hai cùng đưa lưng dựa sát vào nhau, lắng nghe từng tiếng âm thanh rì rào của biển cả.
Lúc này, cả hai đều im lặng, không có ai lên tiếng nói chuyện ai. Nhưng trong lòng của bọn họ, lúc này lại thấy bình yên đến lạ kỳ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi mà âm thanh của Lưu Thục Hiền đột nhiên vang lên, đem bầu không khí im lặng phá bỏ.
Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn đã nhìn về phía bầu trời xa xăm, cũng không biết rõ là anh đang suy nghĩ đến những chuyện gì.
“Anh Viễn, chúng ta về thôi!”
Nhìn thấy Lưu Thục Hiền đã đứng dậy, dự định trở về Trần Viễn cũng không có lưu lại. Anh nhẹ nhàng đứng lên, nhìn lấy cô mỉm cười.
“Tốt, chúng ta về thôi!”
Sau đó, cả hai rời khỏi bãi biển, đi đến nơi đỗ xe ô tô. Nhưng lúc này, vây quanh ở nơi đỗ xe của Trần Viễn, là một đám thanh niên tay cầm bình xịt. Đám thanh niên vừa thấy hai người Trần Viễn đi đến, liền giật mình, rồi sau đó nhanh chóng chạy đi.
Sau khi Trần Viễn và Lưu Thục Hiền vội vã chạy đến. Lúc này, toàn bộ trên thân của chiếc xe ô tô đã vẽ lên lít nha lít nhít hình vẽ. Mặc dù hình vẽ không đến mức xấu, nhưng chiếc xe ô tô này vốn cũng không phải của Trần Viễn.
Thế nên, khi anh nhìn thấy nó bị đám thanh niên làm cho tức giận như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng mà, đứng ở một bên, Lưu Thục Hiền lại đột nhiên che miệng cười, để cho Trần Viễn không khỏi cảm thấy nghi ngờ, quay đầu nhìn sang.
Giống như hiểu thấu được suy nghĩ ở trong đầu của Trần Viễn, Lưu Thục Hiền lúc này mới vội vàng lên tiếng giải thích.
“Anh đừng nhìn tôi như vậy. Kỳ thật, lúc trước khi còn ở trong viện mồ côi, tôi thường hay cùng đám trẻ ở trong viện chạy trốn ra ngoài, sau đó mua sơn về nghịch bậy. Lúc đó, mấy sơ thấy được, liền đem chúng tôi phạt đứng ở trong viện, riêng tôi thì còn bị mắng cho một trận. Hì hì!”
Dường như nghĩ đến chuyện gì đó rất thú vị, Lưu Thục Hiền trong lúc nhất thời nhịn không được, cười lên một tiếng.
Mà lúc này, Trần Viễn đứng ngay bên cạnh, anh nhìn bộ dáng của cô lại trở nên ngây người. Không biết vì sao, lúc này Trần Viễn cảm thấy Lưu Thục Hiền thật sự rất hồn nhiên, giống như một đứa trẻ nhỏ, không bận tâm gì đến chuyện của thế gian.
“Thục Hiền, cô cười lên thật sự rất đẹp!”
Đột nhiên, Trần Viễn nói ra một câu như vậy, để cho nụ cười ở trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền trở nên cứng lại. Ngay sau đó, ánh mắt của cô mang theo mấy phần lấp lánh, nhìn về phía anh.
“Thật sao?”
Âm thanh của Lưu Thục Hiền lúc này giống như thì thào. Nhưng mà Trần Viễn lại có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
“Thật!”
“Ừm!”
Trần Viễn vừa mới đáp lại. Đột nhiên, đôi môi của Lưu Thục Hiền hạ xuống, dừng lại ở trên khuôn mặt của anh.
“Cảm ơn anh!”
Chương 79 - Cái chết của ông Xuyên
Trở về trong tâm trạng rối loạn, Trần Viễn cũng không biết mình làm như thế nào lại có thể từ trong nhà của Lưu Thục Hiền rời đi. Nhưng mà, ngay lúc Trần Viễn dự định đẩy cửa bước vào phòng ngủ. Đột nhiên, âm thanh của Tiêu Hân Hân ở phía sau lưng của anh vang lên.
“Viễn, anh đi đâu mới về?!”
Nghe được âm thanh này của cô, trong lòng của Trần Viễn không khỏi giật thoát, thiếu chút nữa là bị nhảy dựng lên.
Quả thật, mấy ngày hôm nay biểu hiện của Tiêu Hân Hân rất kỳ lạ. Hơn nữa, vừa rồi động tác của cô lại chẳng hề gây ra bất kỳ một chút tiếng động nào. Cho dù bởi vì tâm thần có chút hỗn loạn, Trần Viễn cũng thật sự không có cảnh giác. Thế nhưng, nói như thế nào thì anh cũng là một đặc công đứng đầu đội Long Vệ, có thể dễ dàng bị một người không có luyện tập nào giống như Tiêu Hân Hân tiếp cận mình ở khoảng cách gần như vậy thật sao?
Càng nghĩ, trong lòng của Trần Viễn càng thêm nghi hoặc. Nhưng lúc này, bị ánh mắt của Tiêu Hân Hân nhìn đến, Trần Viễn cũng không có cách nào giả lơ, chỉ có thể chậm chạp đáp lại.
“Có một chút việc, đi ra ngoài nên trở về hơi trễ. Hôm nay, cô không có làm việc sao? Thế nào giờ này còn đứng ở đây?”
Mặc dù đang hỏi, nhưng ánh mắt của Trần Viễn vẫn không quên quan sát sắc mặt của Tiêu Hân Hân một phen.
Không nhìn Trần Viễn còn không biết, lúc này trên người của Tiêu Hân Hân vậy mà nồng nặc mùi rượu. Hơn nữa, bình thường rất ít nhìn thấy Tiêu Hân Hân trang điểm, nhưng hôm nay cô lại trang điểm rất đậm. Với lại, quần áo trên người còn nồng nặc nước hoa.
Mặc dù nói, Trần Viễn cùng với Tiêu Hân Hân cũng không có một chút tình cảm nào. Nhưng mà, nói như thế nào hiện tại Tiêu Hân Hân cũng là vợ của anh, nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, anh luôn có loại cảm giác như đang bị vợ của mình phản bội.
Chỉ có điều, hơi suy nghĩ lại một chút, Trần Viễn không khỏi lắc lắc đầu. So với Tiêu Hân Hân, thật ra anh cũng không hề tốt đẹp gì. Bất quá, giờ này Tiêu Hân Hân tìm đến anh là có việc gì?
Suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, âm thanh của Tiêu Hân Hân lại lần nữa vang lên. Mà lần này, Trần Viễn bị lời nói của cô làm cho cứng đờ, không cách nào có thể kịp phản ứng lại.
“Tôi có thể đi vào trong phòng của anh được không?”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hân Hân muốn đi vào trong phòng của anh. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cô không giống như là chỉ đi vào bên trong một chút rồi thôi.
Thế nhưng mà, chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Tiêu Hân Hân không phải nên rất chán ghét mình hay sao?
Không đúng, kể từ ngày hôm qua, biểu hiện của Tiêu Hân Hân đều rất lạ. Bình thường cô ta cũng không nên uống rượu đến say mèm như vậy mới phải?
Vừa nghĩ đến chỗ này, Trần Viễn còn không kịp lên tiếng từ chối, Tiêu Hân Hân đã tự mình đem cửa phòng của anh đẩy ra. Sau đó, cô một mạch đi thẳng tới phòng ngủ của Trần Viễn, đưa mắt nhìn sang bốn phía xung quanh.
Mặc dù phòng ngủ này của phòng ngủ so với mấy căn phòng khác cũng không có khác biệt gì. Nhưng bên trong lại không đến mức lộn xộn giống như phòng của Tiêu Lộ Lộ, cũng không bài trí nhiều thứ xa hoa giống như mẹ của cô, càng không sắp xếp nhiều tầng giá sách giống như phòng của cô.
Chỉ có, thì đó chẳng qua chính là hương vị đàn ông. Đúng, căn phòng này của Trần Viễn rõ ràng tràn đầy hương vị đàn ông, không có một chút mùi hương nào, cũng chẳng có bất kỳ đồ vật kỳ lạ nào xuất hiện qua. Nếu có, thì đó chính là mấy bộ quân trang đã được sắp xếp cẩn thận ở bên trong hộc tủ.
“Này, cô muốn làm gì?”
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân đột nhiên xông vào trong phòng của minh, sau đó đem hộc tủ mở ra, còn giống như đang tìm kiếm đồ vật gì đó. Chuyện này để cho Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần cảnh giác, đưa mắt nhìn về phía cô.
Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lại không trả lời câu hỏi của Trần Viễn. Ngược lại, cô hướng về phía trước người của anh hơi đưa mũi hít nhẹ một cái.
“Trên người anh, còn có được mùi nước hoa của phụ nữ.”
Nghe được lời này của Tiêu Hân Hân, Trần Viễn nhất thời liền hoảng sợ đến giật bắn người.
Anh đã từng nghe mọi người nói qua, phụ nữ có một cái mũi rất thính, có thể phân biệt được bất kỳ mùi nước hoa nào của người khác.
Lần này, tự mình chứng kiến đây hết thảy, anh cho dù không muốn tin, cũng chỉ có thể tin.
Thế nhưng, còn không để cho Trần Viễn kịp lên tiếng giải thích. Lúc này, Tiêu Hân Hân đã xoay người rời đi, chân bước vô cùng nhẹ nhàng, không hề giống như là đang say rượu một chút nào.
“Cái này…”
Trần Viễn còn đang muốn lên tiếng giải thích. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân đã đi ra khỏi phòng, đi đến cửa phòng bên phía đối diện. Sau đó, cô đem cửa phòng đóng lại, chỉ để Trần Viễn một mặt ngơ ngác nhìn theo.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cô ta làm sao lại có cảm giác là lạ như thế nào vậy chứ?”
Càng nghĩ, trong lòng của Trần Viễn càng thêm cảm thấy trầm trọng. Anh luôn có cảm giác, từ sau khi buổi tiệc của Trịnh Thiếu Kiệt trở về, nhất là sau khi người phụ nữ tên Irina kia xuất hiện, tình huống của Tiêu Hân Hân biến đến có chút thất thường.
Hơn nữa, hôm nay chính là cuộc hẹn giữa Tiêu Hân Hân và Irina, chẳng lẽ là bởi vì như vậy, Tiêu Hân Hân mới đi vào phòng của anh?
Trần Viễn cũng không biết, chính vào lúc tối hôm qua Tiêu Hân Hân đã đến gặp Irina một lần. Cũng bởi vì như vậy, nên đêm hôm qua Tiêu Hân Hân mới uống say, còn xảy ra một ít chuyện hiểu lầm với anh.
Ring… Ring… Ring…
Đang trong lúc say giấc nồng, âm thanh của chuông điện thoại đột nhiên vang lên, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình tỉnh dậy. Nhưng sau khi cầm lấy điện thoại, nhìn thời gian hiện lên ở trên chỉ mới hơn ba giờ sáng, lông mày của Trần Viễn hơi hơi nhíu lại.
“A lô, ai vậy?”
“Xin lỗi, anh có phải là người nhà của ông Trần Xuyên hay không?”
“Ừm, đúng rồi, tôi chính là con trai của ông ấy!”
Nghe được câu hỏi lúc này, không biết vì sao trong lòng của Trần Viễn lại hiện lên một chút cảm giác bất an. Ngay sau đó, âm thanh ở trong điện thoại hơi dừng lại một chút. Cuối cùng, giọng nói bên trong điện thoại mới lần nữa vang lên.
“Thành thật chia buồn cùng anh và gia đình, vừa rồi chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng mà, cha anh đã không thể nào qua khỏi, ông ấy bị tổn thương rất nghiêm trọng, chúng tôi không thể nào cứu sống được ông ấy…”
Bịch!
Âm thanh điện thoại rơi xuống đất vang lên, trong đầu của Trần Viễn lúc này vang lên một hồi ông ông, anh cũng không có nghe rõ người ở bên trong điện thoại nói thêm những gì. Anh chỉ cảm giác, toàn bộ bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, mặt đất cũng hơi có chút quay cuồng.
Sau một hồi, anh mới đem tâm tình của mình bình phục lại. Sau đó, anh lần nữa đem điện thoại nhặt lên, nhìn thấy cuộc gọi vẫn còn chưa kết thúc. Lúc này, giọng nói của anh hơi có chút khan khan, nói ra.
“Cha tôi, ông ấy như thế nào rồi?”
“Xin lỗi…”
Lần này, Trần Viễn rốt cuộc cũng xác nhận được một việc, vừa rồi anh không có nghe lầm, những lời mà người đàn ông kia nói chính là sự thật. Cha anh, vừa mới mất ở trong bệnh viện.
Không còn suy nghĩ được qua nhiếu, Trần Viễn lao đi như một mũi tên. Anh chạy nhanh đến ga-ra, phóng xe chạy thẳng về phía bệnh viện.
Sau một hồi, anh đem xe ô tô dừng ở bên ngoài, tự mình hít xuống một hơi thật sâu, để cho tâm tình có thể khôi phục trở lại bình tĩnh. Một lúc lâu sau, anh mới âm trầm bước vào bên trong bệnh viện, đi thẳng về phía khu vực nhà xác.
Nhìn thấy cái xác của cha mình được gói lại trong một lớp vải trắng, bên cạnh không có bất kỳ một ai. Tâm tình của Trần Viễn lúc này cảm thấy vô cùng nặng nệ. Vào sáng hôm qua, anh còn gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe của em gái, còn chuyển cho cha mình thêm một ít tiền tiêu vặt. Nhưng anh lại không nghĩ đến, đó là lần cuối cùng mình được nói chuyện với ông ấy.
Ánh mắt của anh lặng yên nhìn về phía thi thể đã lạnh ngặt của cha nằm ở trước mặt. Tự tay đem lớp vải trắng tháo ra, nhìn lấy tử trạng ở trên người của cha. Trong hốc mắt của Trần Viễn, vậy mà lại nhịn không được, chảy xuống một hàng lệ nóng.
Trước đây, anh đã chứng kiến không ít đồng đội của mình ngã xuống. Nhưng lúc đó, ngoại trừ tiếc nuối cùng tức giận, anh cũng không có cảm thấy bi thương giống như lúc này.
Từ nhỏ, cha đã từng rất nghiêm khắc với anh. Có đôi lúc, bởi vì tính tình quá mức tinh nghịch, anh còn bị cha đành đòn cho vài trận. Nhưng từ khi trưởng thành, anh mới biết được mỗi lần cha đánh anh, ông đều rất đau lòng. Thế nhưng, cho đến hiện tại, anh vẫn chưa từng báo hiệu lại cho ông được ngày nào. Hiện tại, nhìn thấy cái xác lạnh tanh của cha nằm ở trước mặt, trong lòng của Trần Viễn cảm thấy trống rỗng vô cùng.
Nhưng mà, sau một hồi lâu, ánh mắt của anh đột nhiên chăm chú nhìn về phía vết thương ở trước ngực của cha, con người bỗng dưng trở nên trừng lớn.
“Là ai? Là ai đã giết chết cha tôi?!”
Tiếng gầm rú của Trần Viễn vang vọng toàn bộ hành lang của bệnh viện, đem toàn bộ nhân viên y tế ở đây đều bị hù sợ.
Mặc dù vết thương ở trước ngực của ông Xuyên rất nhỏ, nhưng bằng vào ánh mắt của mình, Trần Viễn rõ ràng có thể phân biệt được, đây là vết thương do một loại vũ khí cực kỳ bén nhọn gây nên. Hơn nữa, loại vũ khí này cực kỳ hiếm thấy, chỉ có cao thủ thật sự mới có thể sử dụng được.
Chương 80 - Đưa tro cốt về quê
Đám tang của ông Xuyên diễn ra trong một bầu không khí hết sức yên tĩnh. Bởi vì không muốn làm cho rườm ra, với lại nguyện vọng của cha anh trước đây là muốn được đưa về quê để chôn cất. Thế nên, sau khi làm lễ cầu siêu cho cha, Trần Viễn liền quyết định đưa tro cốt của cha anh trở về quê.
“Anh Viễn, xin anh đừng quá đau buồn. Cha anh nếu như có linh thiêng, ông ấy nhất định sẽ phù hộ cho anh và em gái anh được bình an!”
Lúc này, nhìn thấy Trần Viễn ôm lấy tro cốt của cha đứng thất thần một hồi lâu, Lưu Thục Hiền mới nhịn không được để lên tiếng an ủi.
Thế nhưng, tâm trạng của Trần Viễn thật sự không tốt, anh cũng không có phản ứng lại lời nói của cô.
Kỳ thật, lúc đầu nhận được tin mất của cha do bệnh viện báo về, Trần Viễn cũng không muốn đem tin tức này tiết lộ ra bên ngoài. Dù sao, ngoại trừ cha và em gái, gia đình anh cũng không có ai là thân nhân. Chính vì thế, đám tang vừa rồi cũng rất vắng vẻ, không có bất kỳ một ai đến thăm.
Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn khẽ liếc qua, nhìn về phía phòng bệnh của em gái. Không biết vì sao, sáng sớm hôm nay con bé đột nhiên tỉnh lại, sau đó con bé còn hỏi cha đang ở đâu.
Lúc đó, Trần Viễn cảm thấy hết sức khó xử, cũng không biết phải trả lời em gái của anh như thế nào. Dứt khoát, Trần Viễn liền biện ra lý do, nói rằng nhà ở dưới quê xảy ra chút chuyện, nên cha mới đón xe về quê xứ lý công việc.
Mấy lời nói dối này, kỳ thật cũng không có cách nào lừa gạt được con bé. Nhưng con bé từ trước đến giờ đều rất nghe lời anh, chính vì thế nó cũng không có nghi ngờ chút nào, còn gật đầu đáp lại.
“Dạ, em biết rồi!”
Nhưng ngay sau đó, trên khóe mắt của con bé, bỗng dưng rơi xuống mấy giọt nước mặt. Đồng thời, con bé đột nhiên nhào vào trong lồng ngực của Trần Viễn, thút thít nói ra.
“Anh hai, lúc nãy em nằm mơ thấy cha. Cha nói cha phải đi xa, không thể về chăm sóc cho em và anh hai được nữa. Cha còn nói, em phải mau chóng khỏi bệnh, để về lo cho anh hai. Anh hai, có phải cha đã đi xa thật rồi không? Cha sẽ không về gặp em với anh hai nữa đúng không?”
Nghe được lời nói của em gái, toàn bộ cơ thể của Trần Viễn liền trở nên cứng đờ. Anh cũng không rõ, đây là cha anh hiển linh, trở về báo mộng cho em gái anh biết. Hay là con bé nghe ai đó nói, cha của anh và nó không thể nào trở về nữa. Nhưng lúc này, anh nhìn con bé, lại nhìn lấy giọt nước mắt từ trên gò má của con bé chảy dài xuống vai áo. Nhất thời, trong lòng của anh không khỏi cảm thấy vô cùng ngổn ngang. Anh hơi hơi đưa đưa tay, vỗ nhẹ lên vai của con bé.
“Bé Yến, em không được suy nghĩ lung tung. Cha của chúng ta vẫn còn rất khỏe mạnh, ông ấy chỉ bận chút việc. Chờ em khỏi bệnh, anh sẽ đưa em về nhà, gặp cha có được không?”
Mặc dù biết rõ là Trần Viễn không có nói thật, nhưng cô bé vẫn rất nghe lời, gật gật đầu, đáp lại.
“Dạ, anh hai! Bé Yến biết rồi, bé Yên sẽ cố gắng khỏi bệnh, để được anh hai đưa bé Yến về nhà gặp cha!”
Nói xong mấy lời này, giống như toàn bộ cơ thể đã mất đi hết sức lực, cô bé lúc này tỏ ra vô cùng mệt mỏi, đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn.
“Anh hai, bé Yến thấy mệt quá! Bé Yên không thể tiếp tục nói chuyện được với anh hai nữa. Anh hai, anh đừng có buồn, biết không?”
Nói xong mấy lời cuối cùng, cô bé rốt cuộc cũng nhịn không được, ngã vào trong lồng ngực của Trần Viễn, dần dần thiếp đi.
Lúc này, bên trong hốc mắt của Trần Viễn đã nhịn không được, chảy đầy nước mắt. Anh từ lúc nhỏ, đã từng thề rằng mình sẽ không bao giờ khóc. Cho dù lúc ra chiến trường, bị đạn bắn xuyên bắp đùi, anh cũng chưa từng rơi lấy một giọt nước mắt. Nhưng lúc này, quả thật là anh không có cách nào kiềm chế được cảm xúc của mình. Nước mắt cứ như thế tuôn ra, không ngừng rơi trên ga giường.
“Bé Yến, em hãy ngủ đi, anh hai nhất định sẽ tìm mọi cách để chữa khỏi bệnh cho em!”
Cố gắng đem nước mắt ở trên khuôn mặt gạt đi, bàn tay của Trần Viễn hơi có một chút run rẩy, chậm rãi sờ sờ lên đầu của em gái. Anh biết, lúc này cũng không phải lúc để cho mình đau lòng. Anh nhất định phải tìm ra kẻ đã hại chết cha anh. Cho dù bọn họ là ai, cho dù bọn chúng có bao nhiêu thế lực, anh cũng nhất quyết phải để đám người đó trả một cái giá đắt nhất.
“Đi thôi!”
Rời khỏi bệnh viện, Trần Viễn mang theo hũ tro cốt, trực tiếp lái xe trở về quê. Trên đường, bầu không khí trên xe hết sức yên tĩnh. Mặc dù rất muốn lên tiếng để an ủi Trần Viễn. Nhưng lúc này, Lưu Thục Hiền cũng không biết phải mở miệng nói như thế nào.
“Đúng rồi, hôm nay phải cảm ơn cô rất nhiều! Nếu như không có sự giúp đỡ của cô, tôi cũng không biết phải xử lý đám tang của cha tôi như thế nào.”
Đột nhiên nghe Trần Viễn lên tiếng nói chuyện, Lưu Thục Hiền lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, giọng nói mang theo mấy phần ôn nhu.
“Không có việc gì, đây là việc mà tôi cần phải làm.”
Nói xong, giống như nhớ ra một việc gì đó, Lưu Thục Hiền mới nhìn về phía Trần Viễn, hơi chút lo lắng hỏi thăm.
“Anh Viễn, sau này anh có dự tính gì không? Em gái của anh không thể bỏ mặt một mình được. Nếu anh không ngại, thì tôi sẽ thường xuyên đến bệnh viện để chăm sóc cho con bé, có được không?”
Nghe lời đề nghị này của Lưu Thục Hiền, Trần Viễn hơi có một chút ngạc nhiên, trừng mắt nhìn về phía cô.
“Thế nào? Chuyện này không có được sao? Nếu như vậy…”
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, Lưu Thục Hiền cho rằng Trần Viễn sẽ từ chối lời đề nghị của cô. Thế nên, trong lòng của cô cảm thấy vô cùng hụt hẫng, âm thanh cũng trở nên nhỏ đi rất nhiều.
Thế nhưng, ngay sau đó, lời nói của Trần Viễn cũng vừa vặn vang lên.
“Chuyện này tôi cầu còn không được. Việc chăm sóc con bé, hiện tại tôi cũng chưa tìm được người thích hợp. Nếu như cô đồng ý, vậy tôi sẽ trả thêm tiền cho cô.”
Nghe được lời này của Trần Viễn nói ra, trong lòng của Lưu Thục Hiền nhất thời cảm thấy mừng rỡ không thôi. Nhưng ngay sau đó, cô có chút liếc mắt, nhìn về phía anh.
“Anh nói chuyện gì chứ, tôi chăm sóc cho em gái anh, cũng giống như chăm sóc cho em gái của tôi. Chỉ cần anh không ngại, tôi sẽ thường xuyên đến bệnh viện để chăm sóc cho con bé!”
Nói xong lời này, trong lòng của Lưu Thục Hiền kỳ thật cũng có một chút bộp chộp. Cô cũng không biết, lời này của cô nói ra, có bị Trần Viễn hiểu lầm cái gì hay không?
Thế nhưng, nếu như bị hiểu lầm, cô phải nên làm thế nào bây giờ?
Trần Viễn cũng không biết tâm lý phức tạp của Lưu Thục Hiền lúc này. Anh nghe được cô thẳng thẳng như vậy đồng ý, thật sự trong lòng cũng có mấy phần vui mừng.
Không phải bởi vì Trần Viễn ngại chăm sóc cho em gái của mình. Thời gian của anh sau này thật sự rất bận rộn. Anh nhất định phải đem tên hung thủ đằng sau cái chết của anh tìm ra cho bằng được. Chỉ bằng vào một chút chứng cứ mà anh thu thập được trên tử thi của cha, anh cũng không thể nào chắc chắn được tên hung thủ phía sau lưng.
Chính vì thế, anh dự định sẽ tìm kiếm người hỗ trợ. Tất nhiên, những người này đều là thành viên của đội Long Vệ số 3 trước đây. Sau khi anh giải ngũ, hơn phân nửa bọn họ cũng đều xuất ngũ. Chỉ còn lại một số thành viên lưu lại ở trong đơn vị. Tất nhiên, chỉ cần anh lên tiếng, những người này nhất định sẽ giúp đỡ anh.
Nhưng mà, Trần Viễn cũng không muốn dính líu đến bọn họ. Anh muốn tận dụng những mối quan hệ bên ngoài, điều tra xem ai đã từng tiếp xúc với cha anh. Nhất là, những kẻ khả nghi mới từ nước ngoài trở về.
Bởi vì, theo như vết tích mà tên hung thủ để lại trên thi thể của cha anh, thì thủ đoạn này tuyệt đối không phải mấy tên sát thủ ở trong nước gây ra. Theo anh được biết, vài tổ chức sát thủ chuyên nghiệp ở nước ngoài từng xuất hiện loại thủ đoạn tương tự này. Mà những người này, anh đều không có nắm bắt rõ ràng. Chỉ vì, lúc trước anh đối với bọn họ cực kỳ chướng mắt.
Thế nên, lần này mục đích trở về quê của anh không chỉ là đem tro cốt của cha anh an tang theo đúng nguyện vọng của ông ấy. Mà anh còn muốn liên hệ với một số người, những người này phần lớn đều tập trung ở gần quê cũ của anh. Đây là ước định, mà anh và bọn họ đã từng lập ra vào mấy năm trước.
“Anh Viễn, anh làm sao thế?”
Nhìn thấy Trần Viễn sau khi nói chuyện xong, đột nhiên tinh thần trở nên mất tập trung. Thế nên, Lưu Thục Hiền không khỏi tỏ ra lo lắng, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, một chiếc xe đầu kéo, đột nhiên từ chỗ ngã ba phóng ra ngoài, trực tiếp hướng thẳng về phía chiếc xe ô tô của hai người đụng tới.
“Coi chừng, nguy hiểm!”
Ầm!
Bình luận facebook