Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
Hành lang lúc sáng lúc tối, hơn 10 người lảo đảo cùng chạy về phía sau.
Mang theo cảm giác đau đớn khó có thể ức chế ở ngực, đó là hậu quả do trúng chiêu của Chư Thần Vô Niệm, xương cốt chỗ này hình như đã gãy rời hết cả, vốn tưởng là mình chăm chỉ, được huấn luyện khá lâu thì sẽ không quá kém, bây giờ nhìn lại mới biết, những chiến sĩ đứng đầu thế giới này quả thực là quá kinh khủng.
Lúc này, lại nghĩ tới thiếu niên nhỏ hơn mình 1 tuổi kia, theo như điều tra của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, thì đó chỉ là một thiếu niên phổ thông, cha mẹ đã mất, sống nhờ vào Hoàng gia, cho nên tính cách có chút cao ngạo, sống cuộc sống đơn giản.
Nhưng thật sự khó có thể tưởng tượng, một người như vậy, mà lại có có lực lượng kinh khủng, bức lui Nguyên Lại Triêu Sang, giết chết Đại Nội Trưởng Đốc, mỗi một việc đã xảy ra, chỉ cần nhớ tới, là có cảm giác kinh người.
Nhớ lại chuyện mình thích Diệp Linh Tĩnh, thì không khỏi lắc đầu cười khổ, ngẫm lại thì đúng là mình đã ở bên bờ sinh tử không biết bao nhiêu lần.
Đám người chạy trốn có phần hỗn loạn, khi đi qua ngã rẽ, phía bên đường đối diện truyền tới sự rối loạn, có mấy người muốn chạy ra ngoài thì gặp phải lính đánh thuê, mà đã gặp họ thì họ không nhân từ bao giờ.
“Bên kia... Bên kia có người cầm súng, nổ súng vào chúng ta...”
“Cửa trước cũng đã có người canh giữ...”
“Nhanh nào, đi bên này...”
Người người đều sợ hãi giảm thấp thanh âm xuống, nhỏ giọng nói, nữ sinh đã sợ đến mức khóc ồ lên, rất nhiều người thậm chí bị dọa đến mức chân mềm nhũn, không còn khí lực và dũng khí để chạy tiếp.
Đột nhiên, tiếng súng vang lên ở phía trước, tia lửa xẹt qua trần nhà của hành lang, khiến cho vôi vữa rơi xuống lả tả, ở chỗ rẽ của hành lang có người dùng tiếng Trung cứng ngắc, tàn bạo quát:
“Trở lại!”
Tiếng thét chói tai, tiếng kinh hô đột nhiên lại vang lên, hơn 10 người phía trước đột nhiên chạy người trở về, mấy nữ sinh đi theo Đông Phương Lộ thì nắm chặt lấy tay của hắn, xoay người muốn chạy trốn. Đông Phương Lộ cũng gạt mạnh tay của những người này, nhanh chân chạy trốn vào trong một gian phòng.
Đoàn người vừa thét lên chói tai, vừa chạy trốn về phía sau, những người thầm mến nhau muốn gọi lên mấy tiếng để theo nhau đi cùng, nhưng mà do sợ hãi, nên chỉ còn cách chảy nước mắt đi theo đoàn người.
Tiếng súng từ phía trước ép tới, xua đám học sinh trở lại phòng khách. Đông Phương Lộ đóng cửa lại, kéo rèm cửa, muốn chờ đám người này đi. Nhưng suy nghĩ một chút, nghĩ rằng nơi này không an toàn, cho nên chần chờ trong chốc lát, hắn trèo lên một cái bàn để leo lên đường ống thông gió.
Bò trong đường ống được khoảng 20 mét, hắn tính toán mở nắp thông gió thứ 3, chỉ thấy bên dưới là phòng chứa đồ, trong này còn có nhiều trang phục biểu diễn của công chúa, vương tử, hơn nữa còn có các loại áo dài, các loại trang phục giả trang gấu xám, thỏ trắng đặt lung tung trong phòng.
Đột nhiên, cửa phòng bị đá văng, hắn vội vã che nắp lại, thấy một gã lính đánh thuê cầm súng tự động cẩn thận đi vào, hiển nhiên là tiếng kêu vừa rồi của Đông Phương Lộ bị hắn nghe được.
Nhìn qua nắp cống, hắn thấy tên lính đánh thuê cẩn thận quan sát tình hình trong phòng, nhìn đám quần áo, sau đó dường như bị cái gì đó hấp dẫn. Đông Phương Lộ nhìn theo hướng đó, chỉ thấy phía trên cửa sổ thủy tinh đã bị đập nát vụn, đồ đạc bên dưới lộn xộn hiển nhiên là có người đi qua nói này.
Chẳng lẽ... em gái mình đã chạy qua nơi này...
Trong lòng đang có suy nghĩ như vậy, thì tên lính đánh thuê kia đã tiến lên, đạp chân vào cánh tay của con gấu xám, trong nháy mắt, chỉ thấy cánh tay của con gấu xám kia run lên, tên lính đánh thuê hiển nhiên là cảm nhận được điều gì đó không thích hợp, thay đổi họng súng. Đông Phương Lộ đẩy nắp cống ra, lao người xuống!
“Chạy mau!”
Bịch
Rầm
Bóng đen chợt bổ nhào xuống, trong nháy mắt, thân ảnh kia đã ôm tên lính đánh thuê đập thẳng vào tường phía sau, con gấu xám cũng nhảy dựng lên, liều mạng chạy ra cửa.
Ở trước mặt Chư Thần Vô Niệm tuy rằng Đông Phương Lộ không chịu nổi một kích, nhưng nếu như chiến đấu cùng với tên lính đánh thuê này, thì chênh lệch không tính là xa, lần này hắn lại là người chủ động, cho nên chỉ trong mấy giây tên lính đánh thuê đã bị đánh tới mức chân tay luống cuống. Đông Phương Lộ không có súng cho nên đánh thêm vài cái rồi bỏ chạy theo con gấu xám.
Mà lúc này, tên lính đánh thuê cũng chưa phát hiện ra, con thỏ trắng lớn trên mặt đất bỗng nhiên cử động, nhưng mà do Đông Phương Lộ đã liều mạng chạy ra ngoài cửa, hấp dẫn được sự chú ý của hắn cho nên tên lính đánh thuê hung hăng mắng một câu, lập tức đuổi theo ra ngoài.
Con thỏ trắng bò dậy, chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy bóng lưng của tên lính đánh thuê đang điên cuồng đuổi theo. Trong bóng tối, mơ hồ truyền ra tiếng khóc của con thỏ trắng:
“Anh...”
Phía bên kia dường như có động tĩnh, con thỏ trắng lại chạy ngược trở về, biến thành một tư thế cổ quái, bất động...
Đông Phương Lộ cùng gấu xám không chạy được xa bao nhiêu.
Khi chạy qua một cây cột trong hành lang, từ phía sau cây cột đột nhiên xuất hiện một cái báng súng, đập thẳng vào hắn, khiến cho hắn nằm ngay xuống đất. Sau đó người nọ cầm súng chỉ vào con gấu xám, tên lính đánh thuê bị Đông Phương Lộ đánh hồi nãy chạy tới muốn bóp cò, nhưng bị tên lính này ngăn lại.
Phun ra một ngụm máu tươi, một nửa khuôn mặt của Đông Phương Lộ đã sưng lên, con gấu xám kia thì giơ tay, hai chân to lớn run rẩy, hai tên lính đánh thuê dùng tiếng Thái nói chuyện với nhau vài câu, một gã dùng tiếng Trung nói:
“Ngươi là ai? Nói!”
“Các ngươi... xin thả nàng, nhà của ta có tiền, có thể trả cho các ngươi, ta cũng nguyện ý làm con tin của các ngươi...”
Từ trên mặt đất bò dậy, Đông Phương Lộ dựa vào tường đứng vững, hắn cũng hiểu tiếng Trung của đám này không được tốt, cho nên bây giờ dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện.
Hai tên lính đánh thuê kia cũng thay đổi ngôn ngữ, dùng tiếng Anh nói chuyện, hỏi:
“Ngươi là ai?''
“Xin các ngươi thả nàng... Á..”
Lời nói còn chưa dứt lời, Đông Phương Lộ đã bị thúc vào bụng một cái, làm cho hắn đau đớn gập người xuống.
“Ta ghét nhất bị là có người ở trước mặt ta đặt câu hỏi! Ngươi là ai! Nói!”
“Ta là... người thừa kế Đông Phương gia ở thành phố Giang Hải, ta có khả năng bảo người nhà gửi tiền chuộc cho các ngươi... Các ngươi thả nàng...”
Lính đánh thuê tới Giang Hải lần này chính là vì tiền, Đông Phương gia là một thế lực có ảnh hưởng lớn nhất ở thành phố Giang Hải, trước khi đi, bọn họ đã điều tra, không cần quan tâm tới số lượng lớn con tin, mà chỉ cần tóm được một số con tin quan trọng để có tiền là được.
Mang theo cảm giác đau đớn khó có thể ức chế ở ngực, đó là hậu quả do trúng chiêu của Chư Thần Vô Niệm, xương cốt chỗ này hình như đã gãy rời hết cả, vốn tưởng là mình chăm chỉ, được huấn luyện khá lâu thì sẽ không quá kém, bây giờ nhìn lại mới biết, những chiến sĩ đứng đầu thế giới này quả thực là quá kinh khủng.
Lúc này, lại nghĩ tới thiếu niên nhỏ hơn mình 1 tuổi kia, theo như điều tra của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, thì đó chỉ là một thiếu niên phổ thông, cha mẹ đã mất, sống nhờ vào Hoàng gia, cho nên tính cách có chút cao ngạo, sống cuộc sống đơn giản.
Nhưng thật sự khó có thể tưởng tượng, một người như vậy, mà lại có có lực lượng kinh khủng, bức lui Nguyên Lại Triêu Sang, giết chết Đại Nội Trưởng Đốc, mỗi một việc đã xảy ra, chỉ cần nhớ tới, là có cảm giác kinh người.
Nhớ lại chuyện mình thích Diệp Linh Tĩnh, thì không khỏi lắc đầu cười khổ, ngẫm lại thì đúng là mình đã ở bên bờ sinh tử không biết bao nhiêu lần.
Đám người chạy trốn có phần hỗn loạn, khi đi qua ngã rẽ, phía bên đường đối diện truyền tới sự rối loạn, có mấy người muốn chạy ra ngoài thì gặp phải lính đánh thuê, mà đã gặp họ thì họ không nhân từ bao giờ.
“Bên kia... Bên kia có người cầm súng, nổ súng vào chúng ta...”
“Cửa trước cũng đã có người canh giữ...”
“Nhanh nào, đi bên này...”
Người người đều sợ hãi giảm thấp thanh âm xuống, nhỏ giọng nói, nữ sinh đã sợ đến mức khóc ồ lên, rất nhiều người thậm chí bị dọa đến mức chân mềm nhũn, không còn khí lực và dũng khí để chạy tiếp.
Đột nhiên, tiếng súng vang lên ở phía trước, tia lửa xẹt qua trần nhà của hành lang, khiến cho vôi vữa rơi xuống lả tả, ở chỗ rẽ của hành lang có người dùng tiếng Trung cứng ngắc, tàn bạo quát:
“Trở lại!”
Tiếng thét chói tai, tiếng kinh hô đột nhiên lại vang lên, hơn 10 người phía trước đột nhiên chạy người trở về, mấy nữ sinh đi theo Đông Phương Lộ thì nắm chặt lấy tay của hắn, xoay người muốn chạy trốn. Đông Phương Lộ cũng gạt mạnh tay của những người này, nhanh chân chạy trốn vào trong một gian phòng.
Đoàn người vừa thét lên chói tai, vừa chạy trốn về phía sau, những người thầm mến nhau muốn gọi lên mấy tiếng để theo nhau đi cùng, nhưng mà do sợ hãi, nên chỉ còn cách chảy nước mắt đi theo đoàn người.
Tiếng súng từ phía trước ép tới, xua đám học sinh trở lại phòng khách. Đông Phương Lộ đóng cửa lại, kéo rèm cửa, muốn chờ đám người này đi. Nhưng suy nghĩ một chút, nghĩ rằng nơi này không an toàn, cho nên chần chờ trong chốc lát, hắn trèo lên một cái bàn để leo lên đường ống thông gió.
Bò trong đường ống được khoảng 20 mét, hắn tính toán mở nắp thông gió thứ 3, chỉ thấy bên dưới là phòng chứa đồ, trong này còn có nhiều trang phục biểu diễn của công chúa, vương tử, hơn nữa còn có các loại áo dài, các loại trang phục giả trang gấu xám, thỏ trắng đặt lung tung trong phòng.
Đột nhiên, cửa phòng bị đá văng, hắn vội vã che nắp lại, thấy một gã lính đánh thuê cầm súng tự động cẩn thận đi vào, hiển nhiên là tiếng kêu vừa rồi của Đông Phương Lộ bị hắn nghe được.
Nhìn qua nắp cống, hắn thấy tên lính đánh thuê cẩn thận quan sát tình hình trong phòng, nhìn đám quần áo, sau đó dường như bị cái gì đó hấp dẫn. Đông Phương Lộ nhìn theo hướng đó, chỉ thấy phía trên cửa sổ thủy tinh đã bị đập nát vụn, đồ đạc bên dưới lộn xộn hiển nhiên là có người đi qua nói này.
Chẳng lẽ... em gái mình đã chạy qua nơi này...
Trong lòng đang có suy nghĩ như vậy, thì tên lính đánh thuê kia đã tiến lên, đạp chân vào cánh tay của con gấu xám, trong nháy mắt, chỉ thấy cánh tay của con gấu xám kia run lên, tên lính đánh thuê hiển nhiên là cảm nhận được điều gì đó không thích hợp, thay đổi họng súng. Đông Phương Lộ đẩy nắp cống ra, lao người xuống!
“Chạy mau!”
Bịch
Rầm
Bóng đen chợt bổ nhào xuống, trong nháy mắt, thân ảnh kia đã ôm tên lính đánh thuê đập thẳng vào tường phía sau, con gấu xám cũng nhảy dựng lên, liều mạng chạy ra cửa.
Ở trước mặt Chư Thần Vô Niệm tuy rằng Đông Phương Lộ không chịu nổi một kích, nhưng nếu như chiến đấu cùng với tên lính đánh thuê này, thì chênh lệch không tính là xa, lần này hắn lại là người chủ động, cho nên chỉ trong mấy giây tên lính đánh thuê đã bị đánh tới mức chân tay luống cuống. Đông Phương Lộ không có súng cho nên đánh thêm vài cái rồi bỏ chạy theo con gấu xám.
Mà lúc này, tên lính đánh thuê cũng chưa phát hiện ra, con thỏ trắng lớn trên mặt đất bỗng nhiên cử động, nhưng mà do Đông Phương Lộ đã liều mạng chạy ra ngoài cửa, hấp dẫn được sự chú ý của hắn cho nên tên lính đánh thuê hung hăng mắng một câu, lập tức đuổi theo ra ngoài.
Con thỏ trắng bò dậy, chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy bóng lưng của tên lính đánh thuê đang điên cuồng đuổi theo. Trong bóng tối, mơ hồ truyền ra tiếng khóc của con thỏ trắng:
“Anh...”
Phía bên kia dường như có động tĩnh, con thỏ trắng lại chạy ngược trở về, biến thành một tư thế cổ quái, bất động...
Đông Phương Lộ cùng gấu xám không chạy được xa bao nhiêu.
Khi chạy qua một cây cột trong hành lang, từ phía sau cây cột đột nhiên xuất hiện một cái báng súng, đập thẳng vào hắn, khiến cho hắn nằm ngay xuống đất. Sau đó người nọ cầm súng chỉ vào con gấu xám, tên lính đánh thuê bị Đông Phương Lộ đánh hồi nãy chạy tới muốn bóp cò, nhưng bị tên lính này ngăn lại.
Phun ra một ngụm máu tươi, một nửa khuôn mặt của Đông Phương Lộ đã sưng lên, con gấu xám kia thì giơ tay, hai chân to lớn run rẩy, hai tên lính đánh thuê dùng tiếng Thái nói chuyện với nhau vài câu, một gã dùng tiếng Trung nói:
“Ngươi là ai? Nói!”
“Các ngươi... xin thả nàng, nhà của ta có tiền, có thể trả cho các ngươi, ta cũng nguyện ý làm con tin của các ngươi...”
Từ trên mặt đất bò dậy, Đông Phương Lộ dựa vào tường đứng vững, hắn cũng hiểu tiếng Trung của đám này không được tốt, cho nên bây giờ dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện.
Hai tên lính đánh thuê kia cũng thay đổi ngôn ngữ, dùng tiếng Anh nói chuyện, hỏi:
“Ngươi là ai?''
“Xin các ngươi thả nàng... Á..”
Lời nói còn chưa dứt lời, Đông Phương Lộ đã bị thúc vào bụng một cái, làm cho hắn đau đớn gập người xuống.
“Ta ghét nhất bị là có người ở trước mặt ta đặt câu hỏi! Ngươi là ai! Nói!”
“Ta là... người thừa kế Đông Phương gia ở thành phố Giang Hải, ta có khả năng bảo người nhà gửi tiền chuộc cho các ngươi... Các ngươi thả nàng...”
Lính đánh thuê tới Giang Hải lần này chính là vì tiền, Đông Phương gia là một thế lực có ảnh hưởng lớn nhất ở thành phố Giang Hải, trước khi đi, bọn họ đã điều tra, không cần quan tâm tới số lượng lớn con tin, mà chỉ cần tóm được một số con tin quan trọng để có tiền là được.
Bình luận facebook