• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ẩn Sát (2 Viewers)

  • Chương 215

“Đừng sợ, đừng nhúc nhích..”


Trong bóng tối, nàng cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc, một thân hình màu xám hiện ra, nhìn nàng cười xin lỗi.


Tay phải của nàng bị hắn nắm chặt, còn tay trái của nàng thì kéo chốt lựu đạn, chỉ cần có một động tĩnh nhỏ là hắn sẵn sàng ném nó, nhìn bàn tay kia, nàng cảm nhận được sự kiên định và tin tưởng...


Khi nàng nhìn thấy đối phương thì ánh mắt nàng đã nhòa, nàng không muốn chết, cũng sợ chết, khi kéo chốt lựu đạn, nàng cảm nhận được sự khổ sở chua xót dâng lên, cái thứ lạnh như băng này lúc nào cũng có thể nổ, khiến cho nàng và những người khác biến thành những mảnh thịt vung vãi xung quanh. Ánh mắt nàng nhìn đối phương, ở bên đối diện kia, trong tay người cao lớn vẫn là một khẩu súng, họng súng vẫn chỉ sang bên này.


“Bùm” tiếng đạn xẹt qua bầu trời đêm, thiếu nữ bị trọng thương cố hết sức cắn vào tay của địch nhân, làm cho khẩu súng rơi xuống đất, thiếu nữ bị đá bay, sau đó đùng đầu gối thúc bay khẩu súng, tuy rằng trông rất chật vật, nhưng động tác lại tương đối chuẩn xác.


Từ vị trí của Sa Sa có thể nhìn thấy rõ động tác giơ súng của đối phương, rồi thấy thân hình nhiễm máu của Huân bị đánh bay, nhưng mà Gia Minh vẫn quay lưng, dường như không thèm để ý chút nào, chỉ chăm chú cầm trái lựu đạn, ung dung mà kiên định, không có nửa điểm rung động.


Sau khi Huân bị đánh bay sang một bên, Thản Khắc không chần chờ, tiếp tục vọt tới bên này, hắn ngưng tụ toàn bộ lực lượng, đấm một quyền vào gáy của Gia Minh.


Không né tránh, quyền kia đấm thẳng vào gáy của Gia Minh, nhưng thân hình của hắn chỉ lung lay một chút, ngay sau đó, một... quyền khác của đối phương lại tiếp tục được tung ra, chân đá điên cuồng như hình với bóng phủ xuống.


Từ xa nhìn lại, thân hình của Thản Khắc cao hơn 2m, nhưng khi đối mặt với một đối thủ kém mình 40cm, hắn đã phải toàn lực xuất thủ.


Thoạt nhìn đối phương đánh đấm như kiểu đánh lộn đầu phố, giống như đống cát không có năng lực phản kháng, nhưng lực lượng lại lớn tới mức làm cho tiếng gió rít lên, làm cho người khác phải giật mình.


Sa Sa chảy nước mắt, mắt nhìn thân hình quen thuộc bị đánh đấm liên tục, máu tươi từ trong miệng hắn tràn ra, nhưng mà vẫn tươi cười ung dung như cũ, chỉ vươn hai cánh tay che chắn, không chút nào lay động hoặc buông lỏng.


Chỉ trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, nhưng tiếng “bịch bịch” cứ như cuồng nhưng mà đột nhiên một tiếng “cách” nhỏ vang lên, khóe miệng của Gia Minh trào máu, cuối cùng thân hình cũng gập lại theo hình cung.


“Bịch” một tiếng, sau một khắc, thân hình cường tráng cao hơn 2m kia đột nhiên bay ngược ra ngoài...


….


“Ngươi đánh cái gì vậy, ta đột nhiên phát hiện hóa ra ngươi rất yếu... không biết có phải là Tiểu pháo tháp Thản Khắc không nữa.."


Lau máu ở bên miệng, Gia Minh nhàn nhạt nở nụ cười.


Chỉ là hành động của hắn phối hợp với cái áo choàng thì có phần hơi đen tối. Đối diện với hắn, Thản Khắc đã đứng lên, phun ra một cái răng gẫy, thân hình ở trạng thái phòng ngự cao nhất.


Gia Minh không thèm để ý chút nào, mà cúi đầu nhìn kỹ cái răng gẫy kia, nói:


“Nếu như ngươi đã giác ngộ mà tới, thì lúc nãy khi ngươi đánh ta, ngươi cũng đã hiểu được một số điều... Thế nhưng, hiện giờ ta chắc chắn ngươi chẳng thông minh thêm chút nào, vẫn không nắm bắt được thứ mà ngươi muốn... vẫn giống y như trước, người con gái số... 1368?”


“Ngươi quả nhiên là kẻ phản bội Bùi La Gia..”


“Có lẽ là vậy, nhưng mà không giống như ngươi suy nghĩ.”


Gia Minh nhàn nhạt cười cười, nói:


“Rất nhiều năm trước, khi ngươi còn huấn luyện ở Nhật Bản, người con gái kia cũng ở đó, hai người các ngươi bàn luận với nhau kế hoạch rời khỏi Bùi La Gia, nhưng mà người con gái đó lại lừa dối ngươi, rồi tới kỳ thí luyện, nàng muốn giết chết ngươi, thế nhưng cuối cùng lại bị ngươi giết chết, bởi vì thân thủ của ngươi không tệ, mà tâm tình của đám người kia đêm đó lại tốt, cho nên mới đưa ngươi tới bộ phận Châu Á, đây là một truyện cười được lưu truyền trong nội bộ Bùi La Gia, chính vì vậy mà ngươi mới được gọi là tiểu Thản Khắc thuần khiết?”


Tiến thêm một bước, Thản Khắc lúc này mới nhìn thấy rõ gương mặt đối phương, trong mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc. Gia Minh móc ra một khẩu súng, ném xuống đất, nói:


“Nếu ngươi đánh không thắng, súng lại không có, vậy thì ta cho ngươi cơ hội quyết chiến công bình.”


Nói xong, hắn chỉ một ngón tay ra phía bờ tường xa xa, nói:


“Chúng ta qua bên kia.”


“Gia... Gia Minh..”


Sa Sa đuổi theo ra hai bước, sau đó nhìn thấy Gia Minh quay đầu lại cười:


“Yên tâm.”


Trận quyết chiến này tiến hành chưa được bao lâu, thì từ phía bức tường kia truyền tới tiếng thét của Thản Khắc, sau đó là tiếng súng gầm vang, khoảng 1 phút sau, Gia Minh xoa tay, từ phía sau bức tường xuất hiện, Sa Sa thì cẩn thận nâng thân hình đầy máu của Huân dậy, đối với tình huống trước mắt, nàng chẳng biết làm gì cả.


“Tớ tới đây.”


Đi tới bên cạnh hai người, Gia Minh nhẹ giọng nói, một tay tóm lấy chân của Huân, một tay thì ôm lấy thân hình đầy máu của nàng, nói:


“Cô làm rất tốt.”


Thân hình suy yếu, mềm mại không xương của Huân nằm trong lòng Gia Minh nghe thấy câu nói này, thì ánh mắt mở ra nhìn hắn, hình như là đang hoài nghi xem mình có nghe nhầm hay không.


Trong lúc đang yếu ớt thế này, vậy mà trông khuôn mặt đầy máu của nàng vẫn có sự thanh lệ mê người, một lát sau, nàng mỉm cười, trong đó là sự sung sướng và sự thả lỏng.


Nàng khó khăn cựa mình, muốn cho thân hình mình tiếp xúc gần hơn với Gia Minh, chỉ có trong thời gian này, nàng mới có thể danh chính ngôn thuận làm như vậy...


Nhưng mà, điều mờ ám này rõ ràng làm đối phương có chút bất mãn.


“Này, bị thương thì chớ lộn xộn, nằm im.”


“Cậu... cậu ôm cậu ấy thế này đương nhiên là cậu ấy khó chịu, cậu ấy bị súng bắn đấy, máu lại còn chảy nhiều, cậu còn mắng cậu ấy.."


Sa Sa khóc nức nở, luống cuống tay chân đỡ lấy đôi chân của Huân, nói:


“Cậu ôm cho tử tế một chút.”


“Ách... Thế nhưng... tớ vẫn đang ôm, cậu không phải không biết..”


“Thế nhưng cậu ấy đang bị thương nặng..”


Sa Sa nói.


Gia Minh cẩn thận điều chỉnh vị trí của Huân trong lòng mình, tiếng súng ở phía trước đã trở nên nhiều hơn đại khái là người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh đã bắt đầu cùng lính đánh thuê bắn nhau, chắc là giải cứu con tin, loại chuyện này không phải là sở trường của hắn, sở dĩ hắn có thể đấu đá lung tung, là vì hắn không quan tâm tới những chuyện như giải cứu con tin này, hắn chỉ làm những việc có quan hệ tới hắn...


“Ai. Gia Minh..”


Đi ra thật xạ Sa Sa mới hơi nghi ngờ quay đầu lại:


“Chẳng phải cậu quyết đấu với người kia hay sao? Sao lại nhanh như vậy..”


“À, là hắn quá kém.”


Khi viên đạn xé tung lồng ngực, toàn bộ thế giới đều trở nên băng lãnh, giống như cái thế giới lạnh lẽo này vốn ở trong não của hắn.


Hắn lẳng lặng nằm ở trên mặt đất, điều cuối cùng mà hắn nhìn thấy chỉ là sự đen ngòm, máu chảy ra từ huyết quản, hắn cảm nhận được nó đang tuôn ra từ yết hầu của mình.., đây là sự sống cuối cùng mà hắn cảm nhận được.


Trước đây, hắn từng nghe nói, giây phút cuối cùng này rất dài, đài tới mức một chớp mắt có thể nhớ lại cả một đời người, hắn cũng nhớ lại những chuyện trước đây rất lâu.


Người có đanh hiệu 1368, chính là người con gái đã cho hắn tất cả, bọn họ đã từng mong muốn được cuộc sống tự do. Nhưng khi đó, hắn chỉ là một thiếu niên ngây thơ mộng tưởng, khi kế hoạch ấu trĩ của hắn bị phát hiện, vì để che giấu bản thân, hắn đã mật cáo tới Huấn luyện viên, rồi tự mình giết chết... người con gái kia...


Vì vậy hắn còn sống, sau khi người con gái kia chết đi, câu chuyện phản bội trở thành câu truyện cười lưu truyền trong Bùi La Gia. Nhưng mà cho dù như thế nào, tiểu Thản Khắc thuần khiết vẫn luôn dễ nghe hơn với danh hiệu nhu nhược, phản bội.


Từ đó về sau hắn không tiếp xúc với người con gái nào cả, nam nhân cũng không. Khi Chư Thần Vô Niệm phản bội lại nghị quyết của tầng lớp cấp cao ở Bùi La Gia, trong tim hắn có cảm giác như mình được giải thoát, phảng phất như sắp thoát khỏi tất cả.


Nhưng mà người kia cũng nói đúng, trước kia mình chưa từng giác ngộ, đáng nhẽ thì mình phải ném lựu đạn trước mới phải, đã trải qua bao nhiêu năm rồi, chuyện cũ vẫn là một chuyện canh cánh trong lòng, hắn vẫn chỉ là một nam nhân nhu nhược...


“Cho dù em có sợ hãi cũng không sao, bởi vì anh sẽ mang theo em chạy trốn..”


Xin lỗi a...


“Sao lại bị phát hiện... Chúng ta đi mau... hai chúng ta..”


Xin lỗi a...


“Ta chết... chẳng nhẽ ngươi lại sống tốt hay sao..”


Ta không...


Tất cả những thứ trước kia chỉ đổi lại được một ánh mắt châm chọc, hắn cho muốn công bình quyết đấu, vậy mà khi mình xông lên, đối phương lại ung dung móc ra một khẩu súng tự động giống y như lần đó mình làm với nàng, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức chợt...


Gió đêm thổi tới, trong tiếng nức nở, tiếng súng thê lương vang lên.


Hơn mười phút sau, một đạo nhân ảnh bỗng dưng xuất hiện ở bên này, trên chiếc áo có màu sắc và hoa văn rực rỡ, thân tình Chư Thần Vô Niệm hơi có chút cô đơn.


Lần hành động này của hắn phải nói là mạo hiểm, thắng bại chỉ 50%, cục diện trước mắt thành ra như thế này, chỉ có thể nói là vận khí của hắn quá kém, cũng may mà hắn đã dự liệu trước, mới bỏ tiền ra thuê đám lính thuê kia tới...


Đó là đám đồng bạn mà Thản Khắc mang tới, hắn chưa từng thừa nhận, nhưng mà chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.


Cúi đầu nhìn thi thể của đồng bạn, đang muốn ngồi xổm xuống, đột nhiên một cảm giác kỳ quái dâng lên, hai chân đang định ngồi đột nhiên phát lực, bay lên khỏi mặt đất.


Thanh âm của súng ngắn đột nhiên vang nên, xẹt qua vị trí mà Chư Thần Vô Niệm vừa đứng, bắn tung một mảng tường, vừa dùng súng bắn trả. Chư Thần Vô Niệm vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen mặc áo choàng xám như u linh chạy dọc theo rừng cây tới đây.


Hắn đã từng nghiên cứu cách hành động của Hoa Tulip, cũng rõ tính cách có thù tất báo của người này, bởi vậy Chư Thần Vô Niệm đã sớm hiểu, hắn sẽ tìm tới mình, cho dù có lập tức về Nhật Bản, thì đối phương cũng nhất định sẽ tìm tới.


Ở trong tình hình này thấy đối phương xuất hiện, mặc dù bị hỏa lực áp chế, nhưng trên mặt hắn lại xuất hiện nụ cười, chạy vào khu nhà trước mặt.


Đây là những gian phòng học cũ kỹ, ở giữa có một hành lang thật dài, hai bên đều là lớp học, hắn đi vào, đối phương cũng đuổi tới, phía trước chính là một cái cửa sắt đã bị khóa, Chư Thần Vô Niệm thầm mắng một câu, quay đầu lại đã thấy trên vai đối phương có một khẩu súng phóng rốc két.


Ầm một tiếng, hắn đạp tung cánh cửa phòng bên cạnh, rồi một tiếng động lớn vang lên, lửa và một luồng sức ép vọt tới. Chư Thần Vô Niệm đập vỡ cửa sổ chạy ra ngoài.


Lao qua hai cái cửa sổ, bóng người màu xám đã xuất hiện ở chỗ rẽ của căn phòng phía trước, chưa kịp nổ súng thì Chư Thần Vô Niệm đã đập một cái cửa sổ khác nhảy vào trong.


Dọc theo hành lang tràn ngập lửa chạy về phía trước, hắn đã tính, khi lao tới cửa sẽ gặp Hoa Tulip, ở chỗ rẽ này có thể giảm thấp mức độ nguy hiểm của hỏa lực đối phương, nhưng mà hắn còn chưa tới cửa, đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn, khi hắn đá tung cửa phòng, thì đối phương ở bên kia đã vọt tới.


Ầm một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kỹ đồng thời nhận 2 đòn nghiêm trọng, hóa thành những mảnh gỗ vụn bay khắp bầu trời.


Một bóng đen như đạn pháo lao ra, Chư Thần Vô Niệm đá một cú có uy lực kinh người, đá trúng cửa gỗ, muốn liều mạng cùng với người áo xám kia, nhưng mà hắn cảm thấy mình đá trúng một người cá, lực đạo của cú đá bị trượt đi, sau một khắc, hai người đồng thời bay lên.


Đây chỉ là một cú xông tới thuần túy của đối phương.


Ầm một tiếng, thân hình hai người đã phá vỡ cửa phòng tạo thành một lối đi bên cạnh. Trong lúc thân hình đang ở trên không, Chư Thần Vô Niệm chỉ cảm thấy đối phương đã đưa tay kéo áo mình, thân hình người nọ lộn trên không một vòng, khi rơi xuống, hai tay của hắn đã đặt trên vai mình.


Hai người lao vào đánh nhau, trong phòng giường gỗ, dụng cụ khác đều vỡ vụn, khi thân hình bị ép vào chân tường, hai tay của Chư Thần Vô Niệm mở rộng ra, hất mạnh hai tay của đối phương đang đặt trên vai mình, nhưng mà người nọ lại thuận thế, hạ khuỷu tay xuống để ngăn cản, tiếp theo đó lại là một hồi cuồng phong bạo vũ.


Vẻn vẹn chỉ trong hai ba giây, những tiếng rầm rầm rầm rầm rầm rầm liên tục vang lên trong phòng, lúc thì là mặt đất, lúc thì là giường tủ, lúc thì là ván gỗ, lúc thì là địch nhân.


Bỗng nhiên, kèm theo tiếng ầm là một tiếng xé gió, trong gian phòng như có một cơn lốc, không khí xung quanh nén lại. Chư Thần Vô Niệm tung cước đá bay người áo xám ra ngoài, đập thẳng vào bức tường, làm cho vô số gỗ vụn rơi xuống rồi bay lượn trong khắp gian phòng, cửa sổ thủy tinh phía sau lập tức hóa thành bụi phấn.


Dường như trong phòng có một quả bom nổ, nếu như người bình thường mà nhìn thấy loại lực lượng siêu nhiên này có lẽ phải kinh sợ nửa ngày, nhưng mà hai người trong phòng lại không có ai do dự, Chư Thần Vô Niệm móc ra 2 khẩu súng ngắn. Gia Minh cũng trực tiếp lấy một khẩu, hai người đồng thời nhảy tránh đạn, bóp cò liên tục trong không gian chỉ cách nhau chừng 3, 4 thước.


Ầm...


Vô số vụn gỗ, tạp vật vì sức gió trong phòng mà bay lượn, trên vách tường, đất đá, vôi vữa bay tung tóe, Gia Minh chạm vào cửa sổ thì Chư Thần Vô Niệm cũng đụng phải cửa ngoài. Hai người lại nhanh chóng chạy sang một gian phòng khác, cửa sổ, cửa chính bay tơi tả...


 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sát Thủ Quy Ẩn
  • 5.00 star(s)
  • 1000min
Chương 51-54
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 41-45
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 161-165
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom