• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ẩn Sát (1 Viewer)

  • Chương 217

Không gian bên trong tối om, từ xe cảnh sát nhìn vào chỉ thấy một cái bàn học cũ kỹ, bức tường thì bị phá hỏng lỗ chỗ, đây là những chiếc bàn cũ được học viện Thánh Tâm loại bỏ, cho nên phía trên bạm đầy bụi, không gian tối tăm bụi bặm này chính là chiến trường, thỉnh thoảng có một làn gió thổi tới, mang theo mùi thuốc súng.


Ầm một tiếng, lại một tia lửa sáng lên, một cái động lớn hiện lên giữa bức tường ngăn 2 phòng, một cái bàn học cũ bay tới, một thân ảnh nhanh chóng tránh né, súng đạn điên cuồng trút xuống.


“Ha ha... bắn không trúng, bắn không trúng. Hoa Tulip!”


Thân ảnh ở trong làn đạn kia lao đi như tên bắn Chư Thần Vô Niệm cười lao ra khỏi phòng, thỉnh thoảng giơ tay đánh trả:


“Tới đây giết ta đi. Nguyên Lại Triêu Sang bị hỏa lực của ngươi áp chế, nhưng ta lại biết rõ nhất cử nhất động của ngươi, ngươi có tin không? Tới đây...”


“Dựa vào dị năng, rất rất giỏi ư?”


Tung người nhảy sang một bên, tránh khỏi làn đạn, Gia Minh trốn sau một đống đồ nói.


“Không phải là giỏi, mà là ta dựa vào năng lực của mình, cũng giống như vũ khí mà thôi, chỉ là vũ khí của ta chính là thân thể.”


Trong lúc Gia Minh đang đuổi phía sau, thì hắn lại nhảy vào một phòng học khác.


“Vũ khí không có lực lượng, chỉ tùy thuộc vào người dùng nó như thế nào!”


Vừa nổ súng, Gia Minh vừa đuổi theo.


“Vậy thì thể hiện năng lực khi giết Đại Nội Trưởng Đốc của ngươi đi, hướng ta chứng minh đi!”


Hắn vươn tay, đẩy cánh cửa ngăn cản làn đạn dày đặc.


Không trả lời, sau một khắc, hắn bỗng dưng xoay người, ở vách tường phía sau truyền tới một tiếng động lớn, tường nhà cũ kỹ bị đánh thủng, xuất hiện một lỗ có đường kính chừng 1 thước, hắn cũng lập tức đưa tay đấm vào đó.


Đón đỡ, tất cả đều yên tĩnh lại.


Tiếng gió thổi nhẹ nhàng lướt qua lỗ thủng, trong chốc lát, Chư Thần Vô Niệm nở nụ cười:


“Gió nói cho ta biết ngươi đang ở đâu, tới đây, đừng lãng phí thời gian.”


Sau khi nói câu này, động tĩnh phía trước lập tức im bặt, trái tim hắn thoáng trùng xuống. Chư Thần Vô Niệm thầm giật mình, dùng hết toàn lực, nhưng chỉ cảm thấy thân ảnh kia luôn phiêu phù bất định, hiển nhiên là đối phương có rất nhiều kinh nghiệm đối chiến cùng với Dị năng giả.


“Nếu không chịu tới, vậy thì chúng ta tâm sự cũng được...”


“Ngươi bị thương. Ta nhìn thấy máu của ngươi, nhưng thành thật mà nói. Ta không ngờ ngươi chính là đứa trẻ kia, hóa ra tất cả mọi người đều bị ngươi che giấu..”


“Là Tiến Hóa giả tự nhiên? Có lẽ ngươi cũng là người được cải tạo...”


“Ta nghĩ ta có thể hiểu sự giận dữ của ngươi...”


“Đang yên lành ở nhà, vậy mà lại bị người tìm tới cửa, bắt bạn gái và những người trọng yếu của ngươi, phải chăng rất là tức giận?”


“Ta biết ngươi muốn cái gì... cuộc sống bình thường, cho dù ngươi có bối cảnh thế nào đi nữa, ngươi cũng chỉ muốn cuộc sống bình thường, đúng không?”


“Cũng được cũng được. Đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, ngươi biết ta buồn khi nghĩ tới chuyện gì không?”


“Đó là mỗi người các ngươi đều cảm giác mình vô tội. Nguyên Lại Triêu Sang cũng tốt. Đại Nội Trưởng Đốc cũng tốt, người mới bị ngươi giết - Thản Khắc cũng tốt. Bạch Na Na cũng tốt, bao gồm ngươi... Mỗi người các ngươi đều cảm giác mình vô tội, các ngươi nghĩ các ngươi có thể có lựa chọn khác, cho dù là chết...”


“Nhưng cuộc sống lại là như vậy, các ngươi có quá khứ của mình, thì tất nhiên sẽ có một tương lai, có lực lượng như thế nào sẽ phải đối mặt với những hậu quả tương ứng như thế.”


“Các ngươi đã từng có lựa chọn rồi đi tới bước này, các ngươi chỉ biết oán giận khi chúng ta tìm tới cửa, phá hoại cuộc sống yên bình của các ngươi, nhưng cuộc sống luôn phát triển, hầu như hậu quả đều xuất phát từ chính lựa chọn của các ngươi...”


“Từ những sự kiện trước kia ngươi dựng lên, người ta có thể cảm nhận được sự cường đại của ngươi, ta cũng nhìn thấy, nhưng đồng thời... Ta thấy được sự sợ hãi của ngươi...”


“Ta và ngươi không giống nhau, ta không có sợ hãi, bởi vì cho tới bây giờ ta luôn biết mình muốn cái gì, phải đối mặt với cái gì, ta không có cảm giác mình vô tội...”


Lời còn chưa dứt, tiếng súng lại vang lên, bức tường lại thủng một lỗ, một tảng bê tông lớn bay ra ngoài. Chư Thần Vô Niệm nhảy sang bên cạnh, ở chỗ động khẩu, ánh lửa đạn bay tới tấp như pháo hoa. Thừa dịp Chư Thần Vô Niệm còn chưa ổn định, khẩu súng ngắn của Gia Minh chuyển hướng vào trong phòng. Chư Thần Vô Niệm cười to trốn vào phía sau.


Đột nhiên vô số sức gió từ cửa tràn vào, những làn gió siêu tự nhiên này đã thổi tung bụi trong gian phòng, trong giây phút đó, mọi tâm nhìn đều bị che khuất, thậm chí ngay cả hô hấp cũng chịu ảnh hưởng, thanh âm của Chư Thần Vô Niệm lại vang lên: “Đi tìm chết đi!”


Bịch----


Bịch----


Trong làn mưa bụi, Chư Thần Vô Niệm vừa tránh đạn, vừa vọt tới bên người Gia Minh, nghiêng người quét vào chân của đối phương, thân hình Gia Minh hơi nghiêng, đưa khẩu súng ngắn ra đỡ, nhất thời hai bên đều lui về phía sau hai bước, sau đó tiếng gió lại từ bốn phương tám hướng kéo tới.


Bụi che khuất tầm nhìn, sức gió nhiễu loạn thính giác, chỉ trong khoảng nửa khắc đã có hơn 10 đợt công kích, thân hình của Gia Minh cũng đã lui lại tới vị trí giữa phòng học, hắn nhấc tay, tóm một cái bàn đập thẳng vào người Chư Thần Vô Niệm làm cho nó vỡ tan đồng thời, hắn tung một chân đá ra ngoài.


“Không nhìn được, xem ngươi có thể ngăn bao lâu!”


Chư Thần Vô Niệm tung người, nhảy về phía sau.


“Không cần ngăn cản.”


Thấy trọng quyền của Chư Thần Vô Niệm lao tới. Gia Minh cũng xuất thủ, hắn quay đầu đi, tránh thoát được một kích của đối phương, tay trái của hắn lập tức tung ra.


Trong lòng cả kinh, thấy động tác lên gối của mình bị đối phương dùng nhu lực làm tan mất, Chư Thần Vô Niệm không hiểu, đối phương nhìn không được thì sao có thể cảm nhận được chiêu số của hắn, cho nên hắn vội vã thu quyền về, nhưng Gia Minh đã theo sát mà tới.


Đôi bên liên tục trao đổi quyền cước, thoáng cái đã hơn 50 chiêu, thân hình hai người như mưa, như gió. Chư Thần Vô Niệm cảm thấy bản thân hắn như bị dính vào trong một vũng bùn, muốn tránh không được, muốn đánh không xong, chỉ cần hắn hơi dùng lực lượng một chút, lực lượng của bên kia đã yếu đi, đợi cho hắn giảm thì đối phương lại dồn lực ngàn cân đè tới.


Lấy sở trường tiếp sở đoản, biến ảo được gần như hoàn mỹ, đây là... Thái Cực!


Trong lòng Chư Thần Vô Niệm mới hiện lên cái ý niệm này thì vạt áo trước ngực đã bị đối phương xé rách, sau đó, cảnh tượng đất trời đột nhiên xoay chuyển.


Ầm một tiếng, bức tường hoàn chỉnh phía sau lập tức vỡ tan, Gia Minh kéo thân hình Chư Thần Vô Niệm hung hăng đập vào tường.


“Thật ra ngươi...”


Xuất cước như điện, thân hình Gia Minh tăng tốc lượn vòng, hung hăng đá vào bụng của Chư Thần Vô Niệm.


“cũng hối tiếc...”


Song quyền nện xuống như sấm:


“Ngươi thống khổ, ngươi bất đắc dĩ, ngươi tự hủy. Làm gì có trò gì mà ngươi chưa dùng tới, bởi vì...”


Hắn kéo thân hình Chư Thần Vô Niệm, lại một lần nữa đập xuống, đồ đạc bay tung tóe.


“Bởi vì ngươi là một con quái vật do Bùi La Gia tạo nên!”


Sau khi Gia Minh nói xong, từ trong đám bụi bặm bên kia truyền tới tiếng mắng của Chư Thần Vô Niệm, tiếng gió đột nhiên vang lên, song quyền của Gia Minh đã tung ra. Chư Thần Vô Niệm không ngăn cản, mà đưa tay tóm lấy vai của Gia Minh, ánh mắt gắt gao nhìn hắn.


Trong đám bụi bặm, có thể mơ hồ nhận ra, khuôn mặt vốn tuấn mỹ của Chư Thần Vô Niệm lúc này đã trở nên vô cùng dữ tợn, tràn ngập tơ máu:


“Ta không phải quái vật! Ngươi đi... chết đi!”


Theo tiếng kêu to, Gia Minh đột nhiên cảm thấy một luồng lực lượng cực lớn truyền vào trong cơ thể, sau đó, trong não của hắn xuất hiện sự đau đớn, không giống như lúc bị sức gió nén ép, cảm giác đau đầu đột nhiên kéo tới.


“Ách...”


Hiện giờ, chiến đấu đã trở nên thảm liệt hơn trước rất nhiều. Chư Thần Vô Niệm lúc này không triển khai phản kích vô ý thức, mà sức gió từ cơ thể của hắn tràn ra, như những quả bom làm cho đồ đạc trong phòng bắn tung lên, đột nhiên hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bị Gia Minh đá bay ra ngoài.


“Không, không có khả năng... Ngươi là cái gì...”


Trong bụi bặm, mơ hồ truyền đến thanh âm kinh ngạc như động đất của Chư Thần Vô Niệm, hiển nhiên hắn đã phát hiện ra điều gì đó không tầm thường, Gia Minh lắc lắc đầu, lau vết máu trên mặt, sau đó che ngực ho khan một tiếng.


“Đối mặt với hiện thực đi, ngươi là quái vật, điều này không sai, về phần ta... có lẽ là thợ săn quái vật...”


********************************************


Ở phía bên dưới, đèn của xe cảnh sát biến ảo, mọi người vây kín khu nhà chú ý xem động tĩnh, thỉnh thoảng họ còn nghe thấy những tiếng đối thoại mơ hồ truyền ra, đương nhiên... tiếng súng nhiều hơn rất nhiều.


Đột nhiên, mọi người kinh ngạc nhìn lên những đám bụi ở tòa nhà.


“Đây là cái gì...”


“Chẳng nhẽ có người đang dọn vệ sinh?”


“Hai người, sao động tĩnh lại lớn như vậy...”


Trong những tiếng nghị luận, Diệp Liên há miệng ra:


“Cái này hẳn là...”


“Diệp tổ trưởng, rốt cuộc là cái gì? Ngươi biết?” Hác cục trưởng hỏi.


“Ách... Không phải chắc chắn nhưng tin tình báo chưa đủ, cho nên hiện giờ mới ở trong giai đoạn sau đoán... Trước tiên cứ xem đi, nếu quả thật là người kia, tình huống phía trên có thể như thế này... Cho dù như thế nào cũng không nên tới gần, tạm thời không nên tiến hành công kích gì cả...”


Hắn không chịu nói rõ, Hác cục trưởng cũng không dám hỏi, xung quanh khu nhà hiện giờ có hơn 10 chiếc xe con, mười mấy cảnh sát có võ trang đầy đủ, đạn đã lên nòng, chỉ chờ xông vào, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Qua một lúc sau, đột nhiên có người hô một tiếng:


“Nhìn xem... Phía trên có người!”


Vừa ngẩng đầu lên đã thấy từ trên tầng 6 có người thả mình nhảy xuống, ngay sau đó lại là một thân hình nữa.


Từ độ cao như vậy mà nhảy xuống thì đó là hành vi tự sát, hai đạo thân ảnh xẹt qua, nhưng mà khi tới tầng 2, đạo nhân ảnh phía trước lại quỷ dị ngừng lại một chút, sau thời gian ngắn ngủi như chớp mắt, người phía sau đã rơi xuống, ầm một tiếng, hai thân ảnh rơi xuống cái sân trước khu nhà.


Yên tĩnh.


Hai nhân vật làm náo loạn bên trong, tự dưng nhảy lầu, để rồi chết như vậy hay sao? Mới có nghi vấn như vậy, nhưng một trong hai đạo nhân ảnh đã cựa quậy.


Xoát một tiếng, cảnh sát đồng loạt giơ súng, trong tầm nhìn của họ, có một thân ảnh mặc đồ xám chậm rãi đứng lên, trong nháy mắt đó, họ như nhìn thấy tử thần trong truyền thuyết.


“Thao túng sức gió... ở giữa không trung ngừng một chút, sau đó... Người kia là...”


Diệp Liên vô ý thức nhìn bầu trời, sau đó nhìn về phía một thân ảnh đang sống, một người đã chết, còn Hác cục trưởng thì rút súng lục, dùng ánh mắt xin chỉ thị nhìn hắn, sau một lúc, người mặc áo choàng xám ngoáy ngoáy cổ, xoay người chậm rãi đi tới khu vực chưa được bao vây.


“Diệp tổ trưởng, chúng ta...”


“Này, ta biết ngươi là ai, có thể nói chuyện không?”


Khi Hác cục trưởng còn chưa hỏi xong, Diệp Liên đã lớn tiếng hỏi.


Không có trả lời, người nọ như một bóng ma chạy dọc theo rừng cây, đi qua hai gã cảnh sát đang mang súng, họ cũng nghi hoặc không biết ý kiến của cấp trên là như thế nào.


Trong chốc lát, Diệp Liên phất phất tay:


“Để cho hắn rời đi, buông súng.”


Đám người này mới buông súng.


Dưới sự chú ý của mọi người, nhân ảnh kia chậm rãi biến mất trong rừng cây. Diệp Liên hô một tiếng:


“Cảm ơn nhiều, có bất cứ phiền phức gì cứ nói nha.”


“Người nọ là ai vậy...”


“Hắn mặc áo choàng, ta không nhìn thấy, ngươi có nhìn thấy không?”


“Không thấy hình dạng của hắn...”


“Làm cái gì vậy, hai người các ngươi đứng gần hắn nhất...”


Trong khi mọi người đang nghị luận, thì Diệp Liên đã thu ánh mắt trở về, sau đó hít một hơi, trên mặt nở nụ cười thân thiết:


“Hác cục trưởng, chúc mừng ông, người trên mặt đất là Chư Thần Vô Niệm, là phần tử khủng bố quốc tế, nếu như ông vì hắn mà thăng chức, thì phải mời khách đó nha.”


“Ách... Thật...”


Hác cục trưởng ngẩn ngơ, một lát sau mới hỏi:


“Vậy người áo đen kia.”


“Tốt nhất đừng truy cứu người này, hắn tức giận rất khủng khiếp. Nhưng mà tôi có thể nói cho ông biết, nàng chính là Hoa Tulip.”


Trong bóng đêm, cảnh sát khẩn trương tiến lên kiểm tra cỗ thi thể, lúc gần cuối, quân cảnh đặc công đi kiểm tra lại khu vườn trường một lần, tiếng súng dần tan biến, lính đánh thuê chết hay sống rất khó nói, nhưng mà cho dù có được trốn ra khỏi trường học, thì bọn họ cũng không tiết lộ tin tức với bên ngoài.


Đám cha mẹ học sinh thì sau khi nhận được con mình, người thì hoan hô, người thì khóc, sau đó nhanh chóng rời đi.


Lúc Liễu Chính gặp Sa Sa, Huân rồi đem họ tới bệnh viên, đám côn đồ mới dần dần rời đi, chúng lĩnh tiền đi ăn khuya, sau đó túm năm tụm ba chia vào các phòng...


Trong bóng đêm, mây ngũ sắc xuất hiện, ngày 2 tháng 12 năm 98 dần qua đi, một ngày mới lại đến...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sát Thủ Quy Ẩn
  • 5.00 star(s)
  • 1000min
Chương 51-54
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 46-50
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 166-170
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom