Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 455
Gần trưa, thời tiết chuyển dần sang mát mẻ, vô số đám mây đen bao phủ bầu trời Giang Hải, hình như là trời muốn mưa.
"Linh Tĩnh nói đúng, chị Nhã Hàm đợi cậu nhiều năm như vậy, chị ấy phải nuôi con, trong lòng khổ, không có ai biết, cậu nên đi gặp chị ấy trước, gặp Đào Đào... Chị ấy luôn mặt gặp lại cậu, mà gặp rồi cũng phiền toái, không biết nên giải quyết mọi chuyện như thế nào cho tốt, sau này mọi người làm thế nào bây giờ... nếu không thì hãy bỏ trốn cùng với chị Nhã Hàm đi..."
Đi tới trước biệt thự của Đông Phương gia, chia tay với Sa Sa ở góc đường, lững thững đi dọc con đường, tới một nơi xung quanh không có ai, mới móc từ trong túi một vật gì đó, đi tới cạnh lan can sắt của con kênh ném xuống.
Cái thứ kia bay trong không trung, lúc sắp sửa rơi xuống, Gia Minh lật tay một cái, nó lập tức lơ lửng, hắn đứng ở đó suy nghĩ một chút, sau đó úp tay, cái bình Không Kiến Chi Trần kia bay lại vào trong tay hắn, hắn bỏ vào túi quần.
Lúc giải quyết chuyện ngày hôm qua, đám người Natalie liền tới Viêm Hoàng Giác Tỉnh làm khách, 4 năm trước, khi Ngự Thủ Thương chết quan hệ của hai bên đã bắt đầu ấm lên, đối với Gia Minh mà nói, hôm nay đúng là nhất cử lưỡng tiện gặp mặt bọn họ, đại khái hắn muốn nói tới tình hình trong 4 năm gần đây.
Không tính tới mấy tên bạn học cũ tới gửi thiệp mời, thì người nói chuyện với hắn cũng không nhiều, gặp mặt Tiểu Mạnh nói một tiếng cám ơn, hỏi thăm dự định trong tương lai, tiện thể hẹn ngày mời cơm.
Sau đó hắn đi gặp đám người Đông Phương Lộ, Phương Chi Thiên, chúc bình an, đối với Natalie nàng rất hứng thú với lực lượng của Gia Minh, nhưng không thể luận bàn ở chỗ nào, chỉ giống như bạn bè trò chuyện vài câu, cái thực sự làm cho Gia Minh mất thời gian là bệnh tình của Nhược Nhược.
Chuyện này đúng là bất đắc dĩ, Viêm Hoàng Giác Tỉnh mấy năm qua luôn liều mạng tìm kiếm Không Kiến Chi Trần, Gia Minh cũng từng xem qua tư liệu liên quan tới Không Kiến Chi Trần.
Trên thực tế thì Không Kiến Chi Trần đương nhiên là có trợ giúp với dị năng, nhưng mà cũng không nhiều, việc có thể trị được bệnh của Nhược Nhược hay không thì mọi người cũng chỉ biết trên lý luận.
Sự tình phát triển đến nước này, hắn đương nhiên là không cách nào chạy tới đây để làm người giúp việc, Đông Phương Nhược tối hôm qua có tỉnh lại một lần, sau đó lại rơi vào ngủ say.
Mà Viêm Hoàng Giác Tỉnh sau khi lấy được Không Kiến Chi Trần thì vẫn ở trong trạng thái mơ hồ, Gia Minh vẫn phải tìm kiếm hơn một giờ đồng hồ, lọc ra những tư liệu hữu dụng cho nàng.
Không Kiến Chi Trần không có cách nào sử dụng trị liệu cho con người, thế nhưng trạng thái của Đông Phương Nhược lúc này giống với trạng thái mà hắn từng trải qua, cũng là bị tinh thần lực khổng lồ gây áp lực.
Bệnh tình của hắn tới rất nhanh, nói bệnh là bệnh, Đông Phương Nhược thì vừa cấp tính lại vừa mãn tính, nhiều năm dày vò khiến cho thân thể của nàng đã tới sát biên giới tan vỡ.
Đối với năng lượng khổng lồ mà Gia Minh có hiện giờ mà nói, tuy rằng làm thầy thuốc thì không ổn lắm, nhưng lại hiểu rõ tường tận đối với loại bệnh này, sau khi mô phỏng, hắn đã lừa được Không Kiến Chi Trần, hắn làm cho dị năng trong cơ thể thiếu nữ tiêu hao bảy tám phần, khiến cho thân thể nàng trở lại trạng thái bình ổn, sau khi tỉnh lại, chắc là thị lực sẽ hồi phục một phần, ít ra thì trong một thời gian, sẽ không cần phải dùng xe lăn mới đi lại được.
Toàn bộ quá trình trị liệu không đơn giản như vậy, đại khái là cần vài chục năm thời gian, dù sao Gia Minh tự giải quyết vấn đề của mình cũng cần tới 4 năm, mà vấn đề trên cơ thể thiếu nữ này là do mọi người tự tiện chữa trị dẫn tới sai lầm, kéo dài nhiều năm, cho nên muốn giải quyết được thì không thể chỉ trong ngày một ngày hai.
Dựa theo Gia Minh phỏng đoán, mỗi năm cần khoảng thời gian chừng 1 tháng để chữa trị, lúc chữa xong sẽ phát hiện dị năng sẽ dần bị khống chế, có thể dự cảm không còn tốt như hiện nay.
Nhưng mà ít ra thì cô gái này vẫn có thể sống, sau khi sức khỏe tốt hơn, có thể trải nghiệm cuộc sống của mình, có thể kết hôn sinh con, sống chết theo quy luật.
Đây không phải là do Gia Minh âm thầm động tay động chân hạn chế năng lực của người ta, dù sao những người như hắn, như Natalie, như Victoria cũng có thể có năng lực dự cảm không rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn dám khẳng định đám người Victoria đã rời Giang Hải.
Nhưng mà muốn dự cảm rõ ràng thì lại nằm trong lĩnh vực tinh thần, hắn nói rõ chuyện này cho đám người Phương Chi Thiên biết, mặc dù có chút tiếc hận, nhưng có thể bảo mệnh cho cô gái này.
Huống chi, chỉ cần phỏng đoán không rõ ràng cũng đã có trợ giúp lớn cho tương lai rồi, vậy là đủ.
Đối với Không Kiến Chi Trần, Gia Minh hiện giờ chưa biết xử lý như thế nào, loại vật này tạo được kết quả, thì không thể thiếu được chuyện nghiên cứu thí nghiệm trên cơ thể con người.
Hắn đương nhiên không phải là người có lòng từ bi, nhưng cũng không phải là người biết khoa học lắm, việc hành động này có thể làm rung chuyển một số thế lực, đến lúc đó sợ rằng người ta lại kéo hắn vào vũng bùn.
Việc ném đi cũng không được, hắn còn lo lắng chuyện mấy tên Hấp Huyết Quỷ ở ngoài dòm ngó, cho nên hắn phải giữ lại, mà giữ lại cũng là vật bảo mệnh.
Mình giết một người trong bọn chúng, xung đột hai bên đã không thể nào tránh khỏi, cho dù không muốn gây chuyện thì kiểu gì cũng phải giải quyết chuyện này.
Ngẫm lại chuyện này, hắn còn có Nhã Hàm, Linh Tĩnh, Sa Sa, cho nên hắn lên xe bus, đến đi đến công ty của Nhã Hàm, trời lúc này đang mưa xối xả.
Cơn mưa lớn bất chợt ập tới, mang theo vô số tiếng sấm, lúc này Nhã Hàm đang ngồi trong một phòng ở tầng 23, uống một chén trà xanh, thả lỏng tinh thần sau một buổi sáng làm việc căng thẳng.
Hôm nay là ngày bận rộn, nguyên nhân là vì hai gã quản trị trong công ty vì một chuyện ngoài ý muốn mà sinh bệnh, phải vào bệnh viện, dự án do bọn họ hợp tác hôm nay chính thức đàm phán ký hợp đồng.
Cũng do tình hình cấp bách, cho nên nàng phải đích thân xuất mã, cũng may là tình hình đàm phán sáng nay không tệ, buổi chiều có tiến triển thế nào hoàn toàn có thể ước lượng được.
Vốn nàng không muốn đầu tư hoàn toàn cho công việc, vì nó sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của nàng và Đào Đào, nhưng chuyện này xảy ra quá mức đột nhiên, dự án này có tầm quan trọng rất lớn với công ty.
Hôm nay nàng vốn hứa với Đào Đào là đi dạo phố, vậy là phải lùi lại, nàng rất ít khi thất hứa với Đào Đào, cũng may Đào Đào tuổi tuy nhỏ, nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, chỉ yêu cầu mẹ cho theo tới công ty chơi, lúc nàng bận thì nó ở trong phòng làm việc xem phim hoạt hình.
Buổi trưa hai mẹ con ở căng tin công ty ăn cơm, sau đó Đào Đào ngủ trưa trong phòng nhỏ bên cạnh phòng làm việc của nàng. Khi Nhã Hàm ru con ngủ, nàng mới có một ít thời gian để cho riêng mình.
Từ nhỏ nàng đã bị bệnh thận, trước giờ luôn yếu ớt, từ khi Gia Minh bỏ đi hơn 3 năm trước, nàng luôn có Đào Đào ở bên, cho nên nàng lại càng dụng tâm giữ sức khỏe, thường xuyên tập luyện.
Bệnh tình tuy không hồi phục, nhưng cũng cảm thấy khỏe hơn, chỉ là hay cảm thấy mệt, nếu như không thức đêm làm việc thì nguy cơ gục ngã là không lớn.
Hơn một giờ chiều, trong phòng làm việc im lặng, nàng ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài, cơn mưa lớn kèm theo gió tàn phá bừa bãi con đường, nàng thỉnh thoảng uống một hớp trà, điều hòa trong phòng để ở nhiệt độ vừa phải, không khí vẫn mát mẻ.
Một giờ rưỡi, nàng chuẩn bị cho công việc buổi chiều.
"Gia Minh, gần đây chị hơi mệt... Hiện giờ công việc không còn nhàn hạ nữa, chủ yếu là vì cha chị muốn bồi dưỡng chị trở thành người nối nghiệp. Trên thực tế cha chị còn mệt hơn chị nhiều, người đã cố gắng chiếu cố cho tình hình bên này, cũng chỉ do chị có bệnh mà thôi. Hơn nữa có một Đào Đào, nếu như chị là nam nhân khỏe mạnh, phỏng chừng hiện giờ đã bị huấn luyện trở thành một con người cao ngạo rồi. Biết là cuộc sống có mâu thuẫn với ước nguyện, nhưng cũng không thể không làm một cô gái mạnh mẽ, nhưng cha đã tiếp nhận Đào Đào rồi, chị cũng phải hoàn thành tâm nguyện của người.”
Nàng mở máy vi tính, đeo kính nhìn một đống số, băt đầu kiểm tra lại tư liệu, sau một lát nàng nhấn điện thoại trên bàn làm việc.
"A Lan, giúp tôi lấy phần tư liệu buổi sáng tới đây, còn có báo cáo khu Hoa đông năm ngoái nữa, tôi muốn xem lại."
"Dạ được."
Nghe thấy trợ lý trả lời, nàng cắm đầu chìm vào thế giới công việc, cầm lấy cái bút viết viết một lúc, sau đó vô ý thức kẹp cái bút này trên tai, động tác này khiến cho nàng có một sự mỹ cảm không nói hết.
Sau khi gõ cửa đi tới, người kia nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ở cạnh cửa đứng một hồi, sau đó mới tiếp tục tiến lên, Nhã Hàm vươn tay muốn đón tư liệu, nhưng lại kinh ngạc ngẩng đầu, đưa tay đan vào nhau, nhất thời có chút bấn loạn:
"A, Gia Tuấn đã tới?"
"A Lan nói cô cần tư liệu, tôi biết cô cũng nghỉ trưa xong rồi, cho nên cầm vào thay, thuận tiện nói chuyện về công việc buổi chiều."
Nam tử cười cười, đặt tư liệu xuống, hắn là một trong những phó giám đốc của công ty, tên là Phó Gia Tuấn, là một nam nhân tương đối có năng lực, chuyện bất ngờ sáng nay tương đối khó giải quyết, buổi sáng hắn hợp tác với Nhã Hàm cùng giải quyết.
Nghe vậy, Nhã Hàm gật đầu:
"Ngồi đi."
"Đào Đào đang ngủ trưa?"
"Ừ, nói chuyện công việc đi... thật ra dự án hợp tác lần này với chủ tịch Ngô rất tốt, sáng nay đã thỏa thuận được hơn một nữa, nhưng chiều nay cũng cần nói tới mấy điểm quan trọng, đôi bên phân phối lợi nhuận, sáng nay thương nghị 35% có lẽ họ không thỏa mãn, tôi cũng đã nắm qua tình hình tiêu thụ của khu Hoa Đông trong mấy năm nay, căn cứ vào định mức của công ty hiện giờ, nơi này rất có khả năng trở thành một điểm đột phá..."
Không muốn nói những chuyện vô nghĩa, Nhã Hàm cầm bút vẽ một đường cong trên giấy, bắt đầu thương lượng với đối phương những trọng điểm buổi chiều. Phó Gia Tuấn gật đầu, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, hợp với những gì Nhã Hàm đang nói:
"Trên thực tế, cách nghĩ của chúng ta không mưu mà hợp..."
Mấy từ năm nay, hai người hợp tác không phải là lần đầu tiên, đã có những ăn ý nhất định, năng lực của Phó Gia Tuấn đủ cho hắn tỏa sáng ở bất kỳ nơi đâu, trong công việc mà có một người trợ thủ như vậy đúng là tốt nhất.
Mà ở trong chuyện này, Phó Gia Tuấn có hiểu biết sâu hơn nàng, cái tờ giấy của hắn có sức thuyết phục hơn cách nghĩ của nàng, sau khi nhìn qua số liệu trong máy vi tính, hắn cẩn thận điều chính.
Nhưng qua một lúc, Nhã Hàm nhíu mày, giật mình dịch chuyển sang một bên, bởi vì vô ý mà Phó Gia Tuấn đã đứng ở bên cạnh nàng, một tay chống xuống bàn làm việc, một tay đặt trên cái ghế sau lưng nàng, thái độ trông có vẻ vô cùng thân thiết.
Coi như không biết, động tác của Phó Gia Tuấn thực ra cũng mang một ý tứ nhất định.
"A... Cô vẫn nhạy cảm như vậy..."
Nhận thấy động tác né tránh của Nhã Hàm, Phó Gia Tuấn nở nụ cười, Nhã Hàm lạnh nhạt lắc đầu:
"Xin lỗi, nếu như tôi hiểu nhầm ý của anh, tôi xin lỗi."
"Không phải hiểu nhầm."
"Cô cũng biết, không phải cô hiểu lầm mà là tôi thất bại... Một ngăn trở nhỏ..."
Tuy rằng đã có một người con gái ba tuổi, nhưng với điều kiện của Nhã Hàm bây giờ cũng không thiếu người theo đuổi, gia thế hàng tỷ, quan hệ tốt, vóc người ưu mỹ, khí chất ưu nhã, sau khi làm mẹ thì nàng càng trưởng thành.
Chứng bệnh của nàng đã giúp nàng có một thân hình mảnh mai và một khí chết cứng cỏi kiên cường.
Hơn nữa mấy năm nay ở trên thương trường, nàng biểu hiện mình là một cô gái mạnh mẽ có quyết đoán, đây chính là lực hấp dẫn chết người, kết hợp tất cả ưu điểm, nàng là một mê hoặc trí mạng.
Có nhiều người yêu quý nàng, có can đảm truy cầu cũng không ít, người ngoài nhận thấy có mấy người nổi bật nhất, Hứa Mặc si tình đương nhiên là một người trong số đó, Phó Gia Tuấn cũng được, hắn tương đối tao nhã, bằng vào năng lực của mình từng bước bò lên vị trí hiện giờ.
Tuy rằng hiện giờ Trương Kính An không còn ý kiến gì trước mặt Nhã Hàm nữa, nhưng dường như hắn cũng muốn sáng tạo cơ hội cho đôi trai gái này, Phó Gia Tuấn là trợ thủ đắc lực của hắn, xuất thân không cao, Nhã Hàm là con gái duy nhất của hắn.
Trong mắt hắn, nếu như có thể tác hợp hai người này thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn, hắn có cháu ôm, Đào Đào có cha, Nhã Hàm có thể đuổi đi bóng ma ngày xưa, công ty có thể phát triển.
Ở dưới dụng ý này, Phó Gia Tuấn thuận lý thành chương thường có nhiều việc có thể gặp mặt Nhã Hàm, ví dụ như lúc nãy hắn cầm văn kiện đi vào, trợ lý A Lan cũng chẳng nhắc nhở gì.
Ở phương diện này Nhã Hàm cũng không phải là mặc kệ, từ khi sinh Đào Đào, Gia Minh lại không có ở bên người, nàng đối với không gian cá nhân vô cùng coi trọng.
Nếu như không phải Trương Kính An đã nói, thì A Lan chắc chắn không dám làm chuyện như vậy, giống như cố ý để cho Phó Gia Tuấn và nàng ở chung một chỗ.
Tuy rằng hắn rất phối hợp, kết quả tốt, nhưng phần lớn là do Trương Kính An an bài.
Đối với việc này, Nhã Hàm cũng đại khái hiểu rõ, nhưng cũng không có phản ứng quá kịch liệt, một mặt là vì việc này cũng cần trong công việc, về phương diện khác, từ hai năm trước khi thể hiện ý đồ của mình bị Nhã Hàm cự tuyệt, Phó Gia Tuấn tuy rằng chưa từ bỏ ý định, nhưng cũng đã duy trì thái độ có chừng mực.
Nhã Hàm chức vị cao, khả năng gặp mặt thường ngày rất ít, nếu như không có chuyện hôm nay thi hai người cũng hiếm khi có cơ hội cùng nhau giải quyết công việc.
Dù sao hắn cũng là người có năng lực, chỉ cần không quá phận, Nhã Hàm cũng không tiện nhắc nhở.
Nàng không thể đuổi toàn bộ người không có hảo cảm bên cạnh mình đi được, huống chi hiện giờ công ty đang cần tên Phó Gia Tuấn này.
Đương nhiên, có một số khoàng thời gian, Phó Gia Tuấn cũng sẽ có những hành động giống như làm phép thử, hắn cử chỉ rất lịch sự, nếu như người ta không chấp nhận, cũng không có ý không vui trong lòng. Nhã Hàm nhắm hai mắt lại, lông mày nhíu chặt, hô hấp sau một lúc mới ổn định, ánh mắt có chút không kiên nhẫn: "Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, phó giám đốc, nếu như anh còn làm như vậy, tôi chỉ còn cách mời anh ra ngoài."
Phó Gia Tuấn gật đầu lùi sang ngồi ở vị trí bên kia bàn làm việc: "Ta không có ý mạo phạm, cha của Đào Đào tạo cho cô ấn tượng sâu sắc tới như vậy ư? Cho dù thời gian đã qua lâu rồi, vẫn có thể khiến cho cô phản ứng mẫn cảm với nam nhân khác tới mức độ này? Tự nhiên sản sinh bài xích... Lúc nãy tôi tưởng cô đang nhìn tư liệu tới mức nhập thần."
"Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không hy vọng có người khác thảo luận về nó."
Phó Gia Tuấn ngồi xuống nhìn nàng, qua một lúc lâu mới nói: "Hắn đã chết nhiều năm rồi đúng không?"
"Anh có ý gì?"
"Tôi nói... Mộ của Cố Gia Minh? Đã từng là học sinh của cô? Hắn là cha của Đào Đào?"
Ở sau bàn công tác, Nhã Hàm bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên nghiêm khắc. Phó Gia Tuấn huy động hai tay: "Ác ác Ác ác ác... Đừng hiểu lầm, tôi không có ý tung tin, đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm..." Hắn dừng một chút, nói: "Theo dõi cô cũng vô ích thôi, tôi biết chủ tịch đã phái người theo dõi cô... Trong hai năm qua cô có một quy luật, trong vài ngày một tháng lại biến mất ở một khoảng thời gian cố định... Tôi đoán là cô có mấy người bảo vệ lợi hại ở bên cạnh, việc này chủ tịch cũng biết, thế nhưng... cô cũng hiểu, tuy rằng theo dõi không có ích gì, nhưng mọi người dù sao cũng ở chung một cái thành phố. Tháng trước tôi có một người bạn đi thăm mộ nhìn thấy cô, nói rằng cô ngồi trước một ngôi mộ nói chuyện một buổi trưa, sau đó kiểm tra lại, tôi mới dám khẳng định chuyện này..."
"Cố Gia Minh là học sinh trước đây của cô, một số người quen của cô cũng biết hắn, cô với hắn còn thân hơn chị em ruột, nhưng ở trong mắt người khác, danh tiếng của hắn dường như không tốt... Tuy rằng rất khó tin tưởng, nhưng với hoàn cảnh của cô bây giờ, tôi nghĩ là cô không thể ở chung với một người như vậy, chắc hắn là cha của Đào Đào chứ gì. Năm 2000 hắn ngồi tù, sau đó là cô mang thai, thế nhưng khoảng thời gian hắn ở bên trại giam không rõ ràng cho lắm. Tôi nghĩ rằng cô đại khái đã làm một việc... Tôi chỉ không rõ tại sao cô phải đối với hắn tốt như vậy, cho dù là người đàn ông thì ai chẳng có lòng hẹp hòi..."
Quang minh lỗi lạc nói mấy câu này, Phó Gia Tuấn mỉm cười, một lát sau lại bỏ thêm một câu: "Yên tâm, tôi sẽ không nói cho chủ tịch biết, chuyện này... chỉ có tôi biết."
Nhã Hàm yên lặng nhìn hắn, qua hồi lâu mới mở miệng: "Anh đẹp trai hơn hắn, cao hơn hắn, nếu như anh thích, tôi cũng có thể nói là anh chăm chỉ hơn hắn, có năng lực hơn hắn, có trách nhiệm hơn hắn. Nhưng hắn chưa bao giờ chú ý tới lời nhận xét này, hắn tốt ở chỗ nào ư, một điểm là đủ rồi, hắn là nam nhân duy nhất của tôi, là cha của Đào Đào..."
"... Tôi yêu hắn."
"Nhưng hắn đã chết."
"Tôi thủ tiết vì hắn." Nhã Hàm nhíu chặt mày nói ra câu này: "Bây giờ, mời anh đi ra ngoài."
Phó Gia Tuấn nhìn cô gái trước mặt sửng sốt một lát, rốt cục, hắn gật đầu đứng lên, đi ra ngoài cửa, nhưng khi tới cửa thì quay đầu lại: "Cô đúng là một cô gái tốt, tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn... chuyện chiều nay tôi sẽ toàn lực ứng phó, tôi không hi vọng chuyện tư ảnh hưởng tới công việc, hẹn gặp lại."
Cửa phòng đóng lại, Nhã Hàm nhíu nhíu mày, tiếp tục xử lý tư liệu trong máy vi tính, hơn 10 phút sau, nàng đứng lên đi tới phòng nghỉ bên cạnh, cô nhóc ở trên giường cũng đã tỉnh dậy.
Cũng vào thời khắc này, trên con đường mưa xối xả ở dưới tòa nhà, một chiếc xe ta-xi dừng lại ở ven đường, người xuống xe, người lên xe, một thanh cầm ô đi trong dòng người hối hả, Gia Minh từ trên xe bước xuống, đứng dưới mái hiên, vuốt nước trên đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa nhà cách đó không xa.
Bầu trời hôn ám, tiếng mưa rơi ầm ầm, mấy cửa hàng cạnh đường đều bật đèn, hắn dọc theo mái hiên đi tới bên kia, một tia sét xẹt qua sau đó bầu trời sáng lòa.
Gia Minh dừng lại ở ở ven đường, đi vào một cửa hàng quà tặng, mấy phút sau hắn xuất hiện, trên tay ôm một con gấu trắng to hơn một hình người.
Trong chốc lát, một người một gấu đi vào tòa nhà của tập đoàn Trương thị, bởi vì ở ngoài đại sảnh có người đang nhận hồ sơ xin việc cho nên có vẻ hơi chật chội, trên mặt đất toàn là nước, ôm gấu trắng Gia Minh nhìn xung quanh đại sảnh một lần, sau đó đi vào nơi náo nhiệt nhất...
Mưa lớn mùa hè có thể khiến cho không khí thêm mát mẻ, nhưng cũng có thể khiến cho tình hình trở nên hỗn loạn.
Trong đại sảnh của tập đoàn Trương thị, người tới người đi, trên sàn vẫn còn nước, ngay cả cái điều hòa có công suất cực lớn cũng khó mà làm tan biến cái cảm giác ẩm ướt này được.
Nhìn qua cái cửa sổ thủy tinh lớn, con đường có vẻ âm trầm, mưa lớn gòa thét, mấy chiếc xe trên đường đều mở đèn và chạy hơi nhanh.
Tiếng người ầm ĩ, giữa đại sảnh có một quầy tiếp tân, mấy nhân viên bận tối mặt, một số người đang theo dõi tin tức trước quầy, cũng có tới đây cầm bảng, có lẽ cầm giấy giới thiệu tới xin việc:
"Việc này không phải chỗ chúng tôi phụ trách, chẳng nhẽ giấy giới thiệu nhầm?"
Trong lúc đang bận rộn, có một nhân viên dùng giọng u oán nói.
"Không xem tin tức hôm nay sao, vốn có sắp xếp bên công ty Hải thành ở bên kia đường, nhưng mà tối qua xảy ra chuyện, người ta thông báo tới đây, sáng nay họ sắp xếp phỏng vấn nhưng phải đổi lịch sang buổi chiều, phỏng chừng hôm nay không xong được..."
"Không phải là khủng bố tập kích đấy chứ..."
"Có bắn nhau, không biết có phải là xã hội đen sống mái với nhau hay không nữa, sáng sớm hôm nay khi đi làm qua đó, tôi còn thấy cả quân đội canh chừng."
Trong tiếng bàn luận xôn xao, mấy nhân viên có dung mạo đẹp đang sao chép tư liệu người tới xin việc vào máy vi tính, làm giấy giới thiệu cho mấy người tới đây, nhân tiện hướng dẫn cho người dự tuyển điền lý lịch.
Cho dù không khí đang bận rộn như vậy, nhưng khi trông thấy một thiếu niên ôm con gấu trắng to đùng đi vào, không ít người cũng phải ghé mắt nhìn sang.
Cho dù như thế nào, công ty là nơi tương đối nghiêm túc, ôm một con gấu lớn hơn cả con người đi vào, đúng là sự kiện gây chú ý.
"Linh Tĩnh nói đúng, chị Nhã Hàm đợi cậu nhiều năm như vậy, chị ấy phải nuôi con, trong lòng khổ, không có ai biết, cậu nên đi gặp chị ấy trước, gặp Đào Đào... Chị ấy luôn mặt gặp lại cậu, mà gặp rồi cũng phiền toái, không biết nên giải quyết mọi chuyện như thế nào cho tốt, sau này mọi người làm thế nào bây giờ... nếu không thì hãy bỏ trốn cùng với chị Nhã Hàm đi..."
Đi tới trước biệt thự của Đông Phương gia, chia tay với Sa Sa ở góc đường, lững thững đi dọc con đường, tới một nơi xung quanh không có ai, mới móc từ trong túi một vật gì đó, đi tới cạnh lan can sắt của con kênh ném xuống.
Cái thứ kia bay trong không trung, lúc sắp sửa rơi xuống, Gia Minh lật tay một cái, nó lập tức lơ lửng, hắn đứng ở đó suy nghĩ một chút, sau đó úp tay, cái bình Không Kiến Chi Trần kia bay lại vào trong tay hắn, hắn bỏ vào túi quần.
Lúc giải quyết chuyện ngày hôm qua, đám người Natalie liền tới Viêm Hoàng Giác Tỉnh làm khách, 4 năm trước, khi Ngự Thủ Thương chết quan hệ của hai bên đã bắt đầu ấm lên, đối với Gia Minh mà nói, hôm nay đúng là nhất cử lưỡng tiện gặp mặt bọn họ, đại khái hắn muốn nói tới tình hình trong 4 năm gần đây.
Không tính tới mấy tên bạn học cũ tới gửi thiệp mời, thì người nói chuyện với hắn cũng không nhiều, gặp mặt Tiểu Mạnh nói một tiếng cám ơn, hỏi thăm dự định trong tương lai, tiện thể hẹn ngày mời cơm.
Sau đó hắn đi gặp đám người Đông Phương Lộ, Phương Chi Thiên, chúc bình an, đối với Natalie nàng rất hứng thú với lực lượng của Gia Minh, nhưng không thể luận bàn ở chỗ nào, chỉ giống như bạn bè trò chuyện vài câu, cái thực sự làm cho Gia Minh mất thời gian là bệnh tình của Nhược Nhược.
Chuyện này đúng là bất đắc dĩ, Viêm Hoàng Giác Tỉnh mấy năm qua luôn liều mạng tìm kiếm Không Kiến Chi Trần, Gia Minh cũng từng xem qua tư liệu liên quan tới Không Kiến Chi Trần.
Trên thực tế thì Không Kiến Chi Trần đương nhiên là có trợ giúp với dị năng, nhưng mà cũng không nhiều, việc có thể trị được bệnh của Nhược Nhược hay không thì mọi người cũng chỉ biết trên lý luận.
Sự tình phát triển đến nước này, hắn đương nhiên là không cách nào chạy tới đây để làm người giúp việc, Đông Phương Nhược tối hôm qua có tỉnh lại một lần, sau đó lại rơi vào ngủ say.
Mà Viêm Hoàng Giác Tỉnh sau khi lấy được Không Kiến Chi Trần thì vẫn ở trong trạng thái mơ hồ, Gia Minh vẫn phải tìm kiếm hơn một giờ đồng hồ, lọc ra những tư liệu hữu dụng cho nàng.
Không Kiến Chi Trần không có cách nào sử dụng trị liệu cho con người, thế nhưng trạng thái của Đông Phương Nhược lúc này giống với trạng thái mà hắn từng trải qua, cũng là bị tinh thần lực khổng lồ gây áp lực.
Bệnh tình của hắn tới rất nhanh, nói bệnh là bệnh, Đông Phương Nhược thì vừa cấp tính lại vừa mãn tính, nhiều năm dày vò khiến cho thân thể của nàng đã tới sát biên giới tan vỡ.
Đối với năng lượng khổng lồ mà Gia Minh có hiện giờ mà nói, tuy rằng làm thầy thuốc thì không ổn lắm, nhưng lại hiểu rõ tường tận đối với loại bệnh này, sau khi mô phỏng, hắn đã lừa được Không Kiến Chi Trần, hắn làm cho dị năng trong cơ thể thiếu nữ tiêu hao bảy tám phần, khiến cho thân thể nàng trở lại trạng thái bình ổn, sau khi tỉnh lại, chắc là thị lực sẽ hồi phục một phần, ít ra thì trong một thời gian, sẽ không cần phải dùng xe lăn mới đi lại được.
Toàn bộ quá trình trị liệu không đơn giản như vậy, đại khái là cần vài chục năm thời gian, dù sao Gia Minh tự giải quyết vấn đề của mình cũng cần tới 4 năm, mà vấn đề trên cơ thể thiếu nữ này là do mọi người tự tiện chữa trị dẫn tới sai lầm, kéo dài nhiều năm, cho nên muốn giải quyết được thì không thể chỉ trong ngày một ngày hai.
Dựa theo Gia Minh phỏng đoán, mỗi năm cần khoảng thời gian chừng 1 tháng để chữa trị, lúc chữa xong sẽ phát hiện dị năng sẽ dần bị khống chế, có thể dự cảm không còn tốt như hiện nay.
Nhưng mà ít ra thì cô gái này vẫn có thể sống, sau khi sức khỏe tốt hơn, có thể trải nghiệm cuộc sống của mình, có thể kết hôn sinh con, sống chết theo quy luật.
Đây không phải là do Gia Minh âm thầm động tay động chân hạn chế năng lực của người ta, dù sao những người như hắn, như Natalie, như Victoria cũng có thể có năng lực dự cảm không rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn dám khẳng định đám người Victoria đã rời Giang Hải.
Nhưng mà muốn dự cảm rõ ràng thì lại nằm trong lĩnh vực tinh thần, hắn nói rõ chuyện này cho đám người Phương Chi Thiên biết, mặc dù có chút tiếc hận, nhưng có thể bảo mệnh cho cô gái này.
Huống chi, chỉ cần phỏng đoán không rõ ràng cũng đã có trợ giúp lớn cho tương lai rồi, vậy là đủ.
Đối với Không Kiến Chi Trần, Gia Minh hiện giờ chưa biết xử lý như thế nào, loại vật này tạo được kết quả, thì không thể thiếu được chuyện nghiên cứu thí nghiệm trên cơ thể con người.
Hắn đương nhiên không phải là người có lòng từ bi, nhưng cũng không phải là người biết khoa học lắm, việc hành động này có thể làm rung chuyển một số thế lực, đến lúc đó sợ rằng người ta lại kéo hắn vào vũng bùn.
Việc ném đi cũng không được, hắn còn lo lắng chuyện mấy tên Hấp Huyết Quỷ ở ngoài dòm ngó, cho nên hắn phải giữ lại, mà giữ lại cũng là vật bảo mệnh.
Mình giết một người trong bọn chúng, xung đột hai bên đã không thể nào tránh khỏi, cho dù không muốn gây chuyện thì kiểu gì cũng phải giải quyết chuyện này.
Ngẫm lại chuyện này, hắn còn có Nhã Hàm, Linh Tĩnh, Sa Sa, cho nên hắn lên xe bus, đến đi đến công ty của Nhã Hàm, trời lúc này đang mưa xối xả.
Cơn mưa lớn bất chợt ập tới, mang theo vô số tiếng sấm, lúc này Nhã Hàm đang ngồi trong một phòng ở tầng 23, uống một chén trà xanh, thả lỏng tinh thần sau một buổi sáng làm việc căng thẳng.
Hôm nay là ngày bận rộn, nguyên nhân là vì hai gã quản trị trong công ty vì một chuyện ngoài ý muốn mà sinh bệnh, phải vào bệnh viện, dự án do bọn họ hợp tác hôm nay chính thức đàm phán ký hợp đồng.
Cũng do tình hình cấp bách, cho nên nàng phải đích thân xuất mã, cũng may là tình hình đàm phán sáng nay không tệ, buổi chiều có tiến triển thế nào hoàn toàn có thể ước lượng được.
Vốn nàng không muốn đầu tư hoàn toàn cho công việc, vì nó sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của nàng và Đào Đào, nhưng chuyện này xảy ra quá mức đột nhiên, dự án này có tầm quan trọng rất lớn với công ty.
Hôm nay nàng vốn hứa với Đào Đào là đi dạo phố, vậy là phải lùi lại, nàng rất ít khi thất hứa với Đào Đào, cũng may Đào Đào tuổi tuy nhỏ, nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, chỉ yêu cầu mẹ cho theo tới công ty chơi, lúc nàng bận thì nó ở trong phòng làm việc xem phim hoạt hình.
Buổi trưa hai mẹ con ở căng tin công ty ăn cơm, sau đó Đào Đào ngủ trưa trong phòng nhỏ bên cạnh phòng làm việc của nàng. Khi Nhã Hàm ru con ngủ, nàng mới có một ít thời gian để cho riêng mình.
Từ nhỏ nàng đã bị bệnh thận, trước giờ luôn yếu ớt, từ khi Gia Minh bỏ đi hơn 3 năm trước, nàng luôn có Đào Đào ở bên, cho nên nàng lại càng dụng tâm giữ sức khỏe, thường xuyên tập luyện.
Bệnh tình tuy không hồi phục, nhưng cũng cảm thấy khỏe hơn, chỉ là hay cảm thấy mệt, nếu như không thức đêm làm việc thì nguy cơ gục ngã là không lớn.
Hơn một giờ chiều, trong phòng làm việc im lặng, nàng ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài, cơn mưa lớn kèm theo gió tàn phá bừa bãi con đường, nàng thỉnh thoảng uống một hớp trà, điều hòa trong phòng để ở nhiệt độ vừa phải, không khí vẫn mát mẻ.
Một giờ rưỡi, nàng chuẩn bị cho công việc buổi chiều.
"Gia Minh, gần đây chị hơi mệt... Hiện giờ công việc không còn nhàn hạ nữa, chủ yếu là vì cha chị muốn bồi dưỡng chị trở thành người nối nghiệp. Trên thực tế cha chị còn mệt hơn chị nhiều, người đã cố gắng chiếu cố cho tình hình bên này, cũng chỉ do chị có bệnh mà thôi. Hơn nữa có một Đào Đào, nếu như chị là nam nhân khỏe mạnh, phỏng chừng hiện giờ đã bị huấn luyện trở thành một con người cao ngạo rồi. Biết là cuộc sống có mâu thuẫn với ước nguyện, nhưng cũng không thể không làm một cô gái mạnh mẽ, nhưng cha đã tiếp nhận Đào Đào rồi, chị cũng phải hoàn thành tâm nguyện của người.”
Nàng mở máy vi tính, đeo kính nhìn một đống số, băt đầu kiểm tra lại tư liệu, sau một lát nàng nhấn điện thoại trên bàn làm việc.
"A Lan, giúp tôi lấy phần tư liệu buổi sáng tới đây, còn có báo cáo khu Hoa đông năm ngoái nữa, tôi muốn xem lại."
"Dạ được."
Nghe thấy trợ lý trả lời, nàng cắm đầu chìm vào thế giới công việc, cầm lấy cái bút viết viết một lúc, sau đó vô ý thức kẹp cái bút này trên tai, động tác này khiến cho nàng có một sự mỹ cảm không nói hết.
Sau khi gõ cửa đi tới, người kia nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ở cạnh cửa đứng một hồi, sau đó mới tiếp tục tiến lên, Nhã Hàm vươn tay muốn đón tư liệu, nhưng lại kinh ngạc ngẩng đầu, đưa tay đan vào nhau, nhất thời có chút bấn loạn:
"A, Gia Tuấn đã tới?"
"A Lan nói cô cần tư liệu, tôi biết cô cũng nghỉ trưa xong rồi, cho nên cầm vào thay, thuận tiện nói chuyện về công việc buổi chiều."
Nam tử cười cười, đặt tư liệu xuống, hắn là một trong những phó giám đốc của công ty, tên là Phó Gia Tuấn, là một nam nhân tương đối có năng lực, chuyện bất ngờ sáng nay tương đối khó giải quyết, buổi sáng hắn hợp tác với Nhã Hàm cùng giải quyết.
Nghe vậy, Nhã Hàm gật đầu:
"Ngồi đi."
"Đào Đào đang ngủ trưa?"
"Ừ, nói chuyện công việc đi... thật ra dự án hợp tác lần này với chủ tịch Ngô rất tốt, sáng nay đã thỏa thuận được hơn một nữa, nhưng chiều nay cũng cần nói tới mấy điểm quan trọng, đôi bên phân phối lợi nhuận, sáng nay thương nghị 35% có lẽ họ không thỏa mãn, tôi cũng đã nắm qua tình hình tiêu thụ của khu Hoa Đông trong mấy năm nay, căn cứ vào định mức của công ty hiện giờ, nơi này rất có khả năng trở thành một điểm đột phá..."
Không muốn nói những chuyện vô nghĩa, Nhã Hàm cầm bút vẽ một đường cong trên giấy, bắt đầu thương lượng với đối phương những trọng điểm buổi chiều. Phó Gia Tuấn gật đầu, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, hợp với những gì Nhã Hàm đang nói:
"Trên thực tế, cách nghĩ của chúng ta không mưu mà hợp..."
Mấy từ năm nay, hai người hợp tác không phải là lần đầu tiên, đã có những ăn ý nhất định, năng lực của Phó Gia Tuấn đủ cho hắn tỏa sáng ở bất kỳ nơi đâu, trong công việc mà có một người trợ thủ như vậy đúng là tốt nhất.
Mà ở trong chuyện này, Phó Gia Tuấn có hiểu biết sâu hơn nàng, cái tờ giấy của hắn có sức thuyết phục hơn cách nghĩ của nàng, sau khi nhìn qua số liệu trong máy vi tính, hắn cẩn thận điều chính.
Nhưng qua một lúc, Nhã Hàm nhíu mày, giật mình dịch chuyển sang một bên, bởi vì vô ý mà Phó Gia Tuấn đã đứng ở bên cạnh nàng, một tay chống xuống bàn làm việc, một tay đặt trên cái ghế sau lưng nàng, thái độ trông có vẻ vô cùng thân thiết.
Coi như không biết, động tác của Phó Gia Tuấn thực ra cũng mang một ý tứ nhất định.
"A... Cô vẫn nhạy cảm như vậy..."
Nhận thấy động tác né tránh của Nhã Hàm, Phó Gia Tuấn nở nụ cười, Nhã Hàm lạnh nhạt lắc đầu:
"Xin lỗi, nếu như tôi hiểu nhầm ý của anh, tôi xin lỗi."
"Không phải hiểu nhầm."
"Cô cũng biết, không phải cô hiểu lầm mà là tôi thất bại... Một ngăn trở nhỏ..."
Tuy rằng đã có một người con gái ba tuổi, nhưng với điều kiện của Nhã Hàm bây giờ cũng không thiếu người theo đuổi, gia thế hàng tỷ, quan hệ tốt, vóc người ưu mỹ, khí chất ưu nhã, sau khi làm mẹ thì nàng càng trưởng thành.
Chứng bệnh của nàng đã giúp nàng có một thân hình mảnh mai và một khí chết cứng cỏi kiên cường.
Hơn nữa mấy năm nay ở trên thương trường, nàng biểu hiện mình là một cô gái mạnh mẽ có quyết đoán, đây chính là lực hấp dẫn chết người, kết hợp tất cả ưu điểm, nàng là một mê hoặc trí mạng.
Có nhiều người yêu quý nàng, có can đảm truy cầu cũng không ít, người ngoài nhận thấy có mấy người nổi bật nhất, Hứa Mặc si tình đương nhiên là một người trong số đó, Phó Gia Tuấn cũng được, hắn tương đối tao nhã, bằng vào năng lực của mình từng bước bò lên vị trí hiện giờ.
Tuy rằng hiện giờ Trương Kính An không còn ý kiến gì trước mặt Nhã Hàm nữa, nhưng dường như hắn cũng muốn sáng tạo cơ hội cho đôi trai gái này, Phó Gia Tuấn là trợ thủ đắc lực của hắn, xuất thân không cao, Nhã Hàm là con gái duy nhất của hắn.
Trong mắt hắn, nếu như có thể tác hợp hai người này thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn, hắn có cháu ôm, Đào Đào có cha, Nhã Hàm có thể đuổi đi bóng ma ngày xưa, công ty có thể phát triển.
Ở dưới dụng ý này, Phó Gia Tuấn thuận lý thành chương thường có nhiều việc có thể gặp mặt Nhã Hàm, ví dụ như lúc nãy hắn cầm văn kiện đi vào, trợ lý A Lan cũng chẳng nhắc nhở gì.
Ở phương diện này Nhã Hàm cũng không phải là mặc kệ, từ khi sinh Đào Đào, Gia Minh lại không có ở bên người, nàng đối với không gian cá nhân vô cùng coi trọng.
Nếu như không phải Trương Kính An đã nói, thì A Lan chắc chắn không dám làm chuyện như vậy, giống như cố ý để cho Phó Gia Tuấn và nàng ở chung một chỗ.
Tuy rằng hắn rất phối hợp, kết quả tốt, nhưng phần lớn là do Trương Kính An an bài.
Đối với việc này, Nhã Hàm cũng đại khái hiểu rõ, nhưng cũng không có phản ứng quá kịch liệt, một mặt là vì việc này cũng cần trong công việc, về phương diện khác, từ hai năm trước khi thể hiện ý đồ của mình bị Nhã Hàm cự tuyệt, Phó Gia Tuấn tuy rằng chưa từ bỏ ý định, nhưng cũng đã duy trì thái độ có chừng mực.
Nhã Hàm chức vị cao, khả năng gặp mặt thường ngày rất ít, nếu như không có chuyện hôm nay thi hai người cũng hiếm khi có cơ hội cùng nhau giải quyết công việc.
Dù sao hắn cũng là người có năng lực, chỉ cần không quá phận, Nhã Hàm cũng không tiện nhắc nhở.
Nàng không thể đuổi toàn bộ người không có hảo cảm bên cạnh mình đi được, huống chi hiện giờ công ty đang cần tên Phó Gia Tuấn này.
Đương nhiên, có một số khoàng thời gian, Phó Gia Tuấn cũng sẽ có những hành động giống như làm phép thử, hắn cử chỉ rất lịch sự, nếu như người ta không chấp nhận, cũng không có ý không vui trong lòng. Nhã Hàm nhắm hai mắt lại, lông mày nhíu chặt, hô hấp sau một lúc mới ổn định, ánh mắt có chút không kiên nhẫn: "Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, phó giám đốc, nếu như anh còn làm như vậy, tôi chỉ còn cách mời anh ra ngoài."
Phó Gia Tuấn gật đầu lùi sang ngồi ở vị trí bên kia bàn làm việc: "Ta không có ý mạo phạm, cha của Đào Đào tạo cho cô ấn tượng sâu sắc tới như vậy ư? Cho dù thời gian đã qua lâu rồi, vẫn có thể khiến cho cô phản ứng mẫn cảm với nam nhân khác tới mức độ này? Tự nhiên sản sinh bài xích... Lúc nãy tôi tưởng cô đang nhìn tư liệu tới mức nhập thần."
"Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không hy vọng có người khác thảo luận về nó."
Phó Gia Tuấn ngồi xuống nhìn nàng, qua một lúc lâu mới nói: "Hắn đã chết nhiều năm rồi đúng không?"
"Anh có ý gì?"
"Tôi nói... Mộ của Cố Gia Minh? Đã từng là học sinh của cô? Hắn là cha của Đào Đào?"
Ở sau bàn công tác, Nhã Hàm bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên nghiêm khắc. Phó Gia Tuấn huy động hai tay: "Ác ác Ác ác ác... Đừng hiểu lầm, tôi không có ý tung tin, đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm..." Hắn dừng một chút, nói: "Theo dõi cô cũng vô ích thôi, tôi biết chủ tịch đã phái người theo dõi cô... Trong hai năm qua cô có một quy luật, trong vài ngày một tháng lại biến mất ở một khoảng thời gian cố định... Tôi đoán là cô có mấy người bảo vệ lợi hại ở bên cạnh, việc này chủ tịch cũng biết, thế nhưng... cô cũng hiểu, tuy rằng theo dõi không có ích gì, nhưng mọi người dù sao cũng ở chung một cái thành phố. Tháng trước tôi có một người bạn đi thăm mộ nhìn thấy cô, nói rằng cô ngồi trước một ngôi mộ nói chuyện một buổi trưa, sau đó kiểm tra lại, tôi mới dám khẳng định chuyện này..."
"Cố Gia Minh là học sinh trước đây của cô, một số người quen của cô cũng biết hắn, cô với hắn còn thân hơn chị em ruột, nhưng ở trong mắt người khác, danh tiếng của hắn dường như không tốt... Tuy rằng rất khó tin tưởng, nhưng với hoàn cảnh của cô bây giờ, tôi nghĩ là cô không thể ở chung với một người như vậy, chắc hắn là cha của Đào Đào chứ gì. Năm 2000 hắn ngồi tù, sau đó là cô mang thai, thế nhưng khoảng thời gian hắn ở bên trại giam không rõ ràng cho lắm. Tôi nghĩ rằng cô đại khái đã làm một việc... Tôi chỉ không rõ tại sao cô phải đối với hắn tốt như vậy, cho dù là người đàn ông thì ai chẳng có lòng hẹp hòi..."
Quang minh lỗi lạc nói mấy câu này, Phó Gia Tuấn mỉm cười, một lát sau lại bỏ thêm một câu: "Yên tâm, tôi sẽ không nói cho chủ tịch biết, chuyện này... chỉ có tôi biết."
Nhã Hàm yên lặng nhìn hắn, qua hồi lâu mới mở miệng: "Anh đẹp trai hơn hắn, cao hơn hắn, nếu như anh thích, tôi cũng có thể nói là anh chăm chỉ hơn hắn, có năng lực hơn hắn, có trách nhiệm hơn hắn. Nhưng hắn chưa bao giờ chú ý tới lời nhận xét này, hắn tốt ở chỗ nào ư, một điểm là đủ rồi, hắn là nam nhân duy nhất của tôi, là cha của Đào Đào..."
"... Tôi yêu hắn."
"Nhưng hắn đã chết."
"Tôi thủ tiết vì hắn." Nhã Hàm nhíu chặt mày nói ra câu này: "Bây giờ, mời anh đi ra ngoài."
Phó Gia Tuấn nhìn cô gái trước mặt sửng sốt một lát, rốt cục, hắn gật đầu đứng lên, đi ra ngoài cửa, nhưng khi tới cửa thì quay đầu lại: "Cô đúng là một cô gái tốt, tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn... chuyện chiều nay tôi sẽ toàn lực ứng phó, tôi không hi vọng chuyện tư ảnh hưởng tới công việc, hẹn gặp lại."
Cửa phòng đóng lại, Nhã Hàm nhíu nhíu mày, tiếp tục xử lý tư liệu trong máy vi tính, hơn 10 phút sau, nàng đứng lên đi tới phòng nghỉ bên cạnh, cô nhóc ở trên giường cũng đã tỉnh dậy.
Cũng vào thời khắc này, trên con đường mưa xối xả ở dưới tòa nhà, một chiếc xe ta-xi dừng lại ở ven đường, người xuống xe, người lên xe, một thanh cầm ô đi trong dòng người hối hả, Gia Minh từ trên xe bước xuống, đứng dưới mái hiên, vuốt nước trên đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa nhà cách đó không xa.
Bầu trời hôn ám, tiếng mưa rơi ầm ầm, mấy cửa hàng cạnh đường đều bật đèn, hắn dọc theo mái hiên đi tới bên kia, một tia sét xẹt qua sau đó bầu trời sáng lòa.
Gia Minh dừng lại ở ở ven đường, đi vào một cửa hàng quà tặng, mấy phút sau hắn xuất hiện, trên tay ôm một con gấu trắng to hơn một hình người.
Trong chốc lát, một người một gấu đi vào tòa nhà của tập đoàn Trương thị, bởi vì ở ngoài đại sảnh có người đang nhận hồ sơ xin việc cho nên có vẻ hơi chật chội, trên mặt đất toàn là nước, ôm gấu trắng Gia Minh nhìn xung quanh đại sảnh một lần, sau đó đi vào nơi náo nhiệt nhất...
Mưa lớn mùa hè có thể khiến cho không khí thêm mát mẻ, nhưng cũng có thể khiến cho tình hình trở nên hỗn loạn.
Trong đại sảnh của tập đoàn Trương thị, người tới người đi, trên sàn vẫn còn nước, ngay cả cái điều hòa có công suất cực lớn cũng khó mà làm tan biến cái cảm giác ẩm ướt này được.
Nhìn qua cái cửa sổ thủy tinh lớn, con đường có vẻ âm trầm, mưa lớn gòa thét, mấy chiếc xe trên đường đều mở đèn và chạy hơi nhanh.
Tiếng người ầm ĩ, giữa đại sảnh có một quầy tiếp tân, mấy nhân viên bận tối mặt, một số người đang theo dõi tin tức trước quầy, cũng có tới đây cầm bảng, có lẽ cầm giấy giới thiệu tới xin việc:
"Việc này không phải chỗ chúng tôi phụ trách, chẳng nhẽ giấy giới thiệu nhầm?"
Trong lúc đang bận rộn, có một nhân viên dùng giọng u oán nói.
"Không xem tin tức hôm nay sao, vốn có sắp xếp bên công ty Hải thành ở bên kia đường, nhưng mà tối qua xảy ra chuyện, người ta thông báo tới đây, sáng nay họ sắp xếp phỏng vấn nhưng phải đổi lịch sang buổi chiều, phỏng chừng hôm nay không xong được..."
"Không phải là khủng bố tập kích đấy chứ..."
"Có bắn nhau, không biết có phải là xã hội đen sống mái với nhau hay không nữa, sáng sớm hôm nay khi đi làm qua đó, tôi còn thấy cả quân đội canh chừng."
Trong tiếng bàn luận xôn xao, mấy nhân viên có dung mạo đẹp đang sao chép tư liệu người tới xin việc vào máy vi tính, làm giấy giới thiệu cho mấy người tới đây, nhân tiện hướng dẫn cho người dự tuyển điền lý lịch.
Cho dù không khí đang bận rộn như vậy, nhưng khi trông thấy một thiếu niên ôm con gấu trắng to đùng đi vào, không ít người cũng phải ghé mắt nhìn sang.
Cho dù như thế nào, công ty là nơi tương đối nghiêm túc, ôm một con gấu lớn hơn cả con người đi vào, đúng là sự kiện gây chú ý.
Bình luận facebook