Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 456
Mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thiếu niên ôm gấu trắng lúc này trông có chút hào hoa phong nhã, hắn vuốt nước mưa trên đầu đứng ở bên tường nhìn sơ đồ tầng trệt, sau đó đi tới bàn tiếp tân.
Sau khi nói ra ý định, nhân viên tiếp tân có chút kinh ngạc:
"Trương Nhã Hàm... Anh tìm giám đốc Trương?"
"Ách... là giám đốc sao..."
"Không có hẹn trước ư?"
"Tôi là học sinh của nàng, tên là Cố Gia Minh, phiền cô thông báo cho tôi một tiếng."
"Ách..."
Nghe hắn nói như vậy, cô gái bên trong tỏ vẻ khó khăn, Nhã Hàm từng là cô gái, các nàng cũng không biết chắc lắm.
Huống chi nhân viên có số má muốn gặp lãnh đạo cấp cao còn phải hẹn trước, cho dù các nàng chỉ truyền lời, nhưng mà muốn xin ý kiến cũng không phải việc dễ.
Hơn nữa hôm nay nàng còn biết giám đốc hôm nay còn phải tiếp khách quan trọng, lại nhìn thiếu niên với đôi mắt trong sáng trước mặt, nàng do dự một hồi, sau đó gọi điện thoại thông báo.
Nửa phút sau nàng trả lời:
"Xin lỗi. Giám đốc Trương hôm nay có chuyện quan trọng phải xử lý, sợ rằng không có thời gian gặp anh, tôi thấy hay là anh lưu số điện thoại lại đi..."
Cái số điện thoại này đương nhiên không phải của nàng, phân nửa là người trong công ty sẽ nhận, nhưng thấy đối phương lịch sự với mình, Gia Minh cũng hiểu là chuyện này hết cách.
Sau khi hỏi rõ chức vị của Nhã Hàm, hắn ôm gấu trắng ngồi ở trong đại sảnh một hồi.
Đại khái là lo lắng việc bảo mật, cho nên trên dưới tòa nhà này đều có thẻ ra vào, thang máy ở gần bàn tiếp tân không xa, muốn lừa hệ thống đối với hắn là chuyện đơn giản.
Nhưng mà người tiếp viên kia đã nhìn thấy hắn, đương nhiên sẽ không cho hắn đi tới thang máy. Muốn gặp Nhã Hàm đã là chuyện không có hi vọng gì rồi.
Hắn ngồi một lúc, nhìn ra ngoài đường thấy trời vẫn mưa to, thỉnh thoảng có vài tia sét và sấm, nhìn tòa nhà đối diện một chút, hắn ôm gấu trắng đi ra ngoài, đi men theo con đường, tiến nhập vào tòa nhà bên kia.
Mấy phút sau, hắn đã xuất hiện ở tầng cao nhất của tòa nhà, từ chỗ này nhìn ra ngoài, thấy bầu trời đen tối giống như là ở ngay trên đầu, có cảm tưởng chỉ cần thò tay ra là có thể tóm được.
Nhìn mái nhà đối diện, hắn thở dài, sau đó bay ra ngoài...
Trong phòng làm việc ở tầng thứ 23 của tập đoàn Trương thị, một tiểu cô nương đang ngồi trước máy vi tính xem phim hoạt hình, trên đầu cô nhóc có một chiếc nơ hình con bướm thật xinh.
Trong phòng, một cô gái khác đeo kính ngồi trên bàn uống nước:
"Đào Đào, cháu có khát không?"
"Không khát... Thế nhưng phim hoạt hình thật nhàm chán."
Hôm nay Đào Đào tới đây cùng mẹ, thế nhưng mẹ không lại không ở đây, tiểu cô nương ba tuổi này sớm đã thông minh, đối với phim hoạt hình không có mấy hứng thú.
Bởi vì cái ghế này là dành cho người lớn ngồi, cho nên muốn di chuyển nó, cô nhóc cảm thấy rất mất sức, nhìn bầu trời mưa lớn tối đen ngoài cửa sổ, tiểu cô nương còn muốn nhấc cái ghế lên nhưng không đủ sức đành bĩu môi, nhảy xuống ghế, chiếc dép nhỏ nhắn chạm xuống sàn vang lên những tiếng kịch kịch.
Đột nhiên, cô bé ngã nhào trên mặt sàn, cô gái đeo kính kia hoảng sợ kêu to: "Đào Đào!" rồi vội vã chạy tới.
"Cháu không sao."
Vung bàn tay nhỏ bé, Đào Đào ấp úng nói một câu, nhưng trong giọng nói đã có chút nghẹn ngào, giống như là muốn khóc.
Lúc cô bé chống tay chống đầu gối đứng lên, cô gái đeo kính kia chạy tới kiểm tra nàng tình hình:
"Có phải là ngã sấp không? Có đau không?"
Trong mắt cô bé đã long lanh, mím môi quật cường lắc đầu, đợi khi lột tất chân ra, mới thấy đầu gối cô bé đã trầy da.
"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ, còn thấy đau chỗ nào khác hay không, có thấy nơi nào khó chịu không... Đào Đào?"
Vết thương trên đầu gối không nặng, nhưng dù sao cũng là con gái của bà chủ, thứ ký A Lan có chút sốt ruột, luống cuống tay chân nhìn đầu gối cô bé.
Khi quay đầu lại, mới phát hiện cô bé đang ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, nước mắt vẫn rơi mà miệng đã thành hình chữ "o", nghiễm nhiên là thấy gì đó kỳ quái, quên mất cả đau đớn trên người.
"Làm sao vậy? Đào Đào... Đào Đào?"
"Dì Lan, Cháu vừa rồi nhìn thấy... một con gấu trắng bay qua bầu trời."
"Gấu trắng?"
Thư ký ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần, nói:
"Ở đâu?"
"Có mà, Đào Đào không nói dối, nó bay từ phía đối diện sang chỗ chúng ta."
Cô bé được mẹ dạy rất tốt, đúng là không nói dối, thế nhưng... đùa cái gì mà đùa, trước mặt là con đường rộng hơn 6m, hơn nữa còn có lối đi bộ, giữa hai tòa nhà cách nhau cũng phải 40m, làm gì có thứ gì có thể bay tới bay lui được.
Chắc là nhìn thấy máy bay, sức tưởng tượng của trẻ con luôn rất phong phú.
Trong lòng nghĩ như vậy thì cô bé lại muốn ra ngoài xem gấu trắng bay, chắc là do cô bé xem phim hoạt hình nhiều quá thành chán.
A Lan gật đầu, chuẩn bị mang cô bé xuống tầng trệt dạo vài vòng, hít thở không khí mới mẻ, cô bé này nhu thuận hiểu chuyện, ở mãi trong phòng làm việc cũng không tốt
Ôm Gấu trắng, Gia Minh đi trong một hành lang nhỏ của công ty, cũng có không ít nhân viên mang theo văn kiện nhìn hắn, Gia Minh ung dung coi như không nhìn thấy họ.
Mà thái độ của hắn đúng là ung dung, nếu như là người khác lẻn vào đương nhiên không có thái độ như vậy được, dù có giả bộ cũng không giống, với lại có phát hiện thì vấn đề sẽ do Nhã Hàm giải quyết, hắn không phải lo lắng.
Đi thẳng từ tầng cao nhất xuống tầng 23, đi qua khu làm việc phía trước, lúc tới phòng làm việc của Nhã Hàm, mới hiện trước bàn thư ký không có người, nhìn thấy tấm biển trước cửa phòng làm việc, định đi thẳng vào thì mới phát hiện cửa phòng khép hờ, hắn lén nhìn vào trong.
Chỉ thấy trong phòng làm việc có một người đàn ông trung niên đang ở trước máy copy, nhìn qua thẻ bài trước ngực, hóa ra đây là một chủ nhiệm.
Đại khái là có công việc phải làm... Nhã Hàm không ở đây, Gia Minh cũng không đi vào, ôm Gấu trắng đi tới trước khu làm việc, khi một nhân viên nữ kinh ngạc nhìn lên, hắn tùy ý phất phất tay:
"Xin lỗi, giám đốc Trương hiện giờ đang ở đâu."
"Giám đốc Trương... chắc là đang dẫn đoàn đại biểu của tập đoàn Khắc Lan đi tham quan công ty... Anh là..."
"Làm chuyện của cô đi, tôi ở đây chờ nàng."
Vung tay lên, Gia Minh nhíu nhíu mày, vốn cái khí chất vô lại của hắn lúc này đã biến thành ung dung và lão luyện, hoàn toàn áp đảo khí thế của đối phương.
Cô nhân viên kia cũng xinh đẹp, xưa nay cũng là người tương đối kiêu ngạo, nhưng lúc này lại mặc cho Gia Minh nói chuyện, sắc mặt có phần mất tự nhiên, do dự một lúc rồi gật đầu.
Cô nàng cứ đi vài bước lại liếc mắt nhìn lại một lần, nhưng không dám lên tiếng hỏi thân phận của Gia Minh.
Đi tới phòng khách ngồi một lúc, Gia Minh nhìn sang thang máy bên kia, lại nhìn sang phòng làm việc của Nhã Hàm, hắn có cảm giác có cái gì đó không đúng, cầm lấy Gấu trắng tới cửa phòng làm việc.
Lúc này người đang ông kia cũng đang đi ra ngoài, nhưng mà lén lút nên đã đụng vào Gia Minh, người kia té ngã trên đất, mấy tờ giấy cũng từ trong túi quần bung ra, người đàn ông trung niên nhìn vào mắt Gia Minh có phần lúng túng và luống cuống.
Cùng lúc đó, từ đầu hành lang truyền tới giọng nói của một cô bé: "Dì nhìn đi... Gấu! Gấu! Tìm được nó rồi!"
Sau đó, bịch bịch chạy tới, cô bé hưng phấn, chỉ vào con gấu trong tay Gia Minh, nhảy nhảy lên:
"Dì Lan, chính là nó, chính là nó, là nó bay tới đây... nó thật xinh đẹp..."
Thư ký A Lan kia che nàng lại, cười ngồi phía sau cô bé, ánh mắt hơi có chút nghi hoặc:
"Chủ nhiệm Nghiêm, tại sao anh lại ở chỗ này..."
Khi nàng đảo mắt nhìn qua mấy tờ giấy mới chính thức nhíu mày:
"Tại sao... phần văn kiện này là..."
Luống cuống tay chân, chủ nhiệm Nghiêm kia từ trên mặt đất nhảy dựng lên, đưa tay chỉ vào Gia Minh:
"Là hắn! Lúc nãy tôi thấy hắn lén lút trong phòng làm việc của giám đốc Trương! Tôi chạy tới muốn hỏi hắn là ai thì bị hắn đụng ngã, mấy thứ này chính là do hắn lấy ra!"
Tình huống trong nháy mắt trở nên có chút quỷ dị, nữ thư ký chậm rãi đứng lên nhìn Gia Minh, sau khi khẳng định hắn không có thẻ nhân viên thì hỏi:
"Tiên sinh, ông là ai?"
Nàng quay đầu lại kêu lên:
"Bảo vệ!"
Hàng lang vốn yên tĩnh lúc này đã có bóng người chạy tới.
Gia Minh thản nhiên nhìn chủ nhiệm Nghiêm kia trong chốc lát, hắn ngồi xổm xuống, nhìn cô bé trước mặt:
"Nếu chú đoán không sai, cháu tên là Đào Đào đúng không?"
Nghe thấy hắn nói vậy, nữ thư ký kia lập tức che Đào Đào ở phía sau, Gia Minh cũng không lắm lưu ý, chỉ cười cười:
"Cháu mấy tuổi?"
"Đào Đào sắp ba tuổi rồi."
Nấp sau đùi cô thư ký, cô bé tò mò để lộ nửa khuôn mặt:
"Tại sao chú biết tên cháu? Chú muốn gạt Đào Đào bán cho người xấu ư?"
Tiếng người ầm ĩ, bảo vệ từ trong đám người chạy tới, chủ nhiệm Nghiêm kia đang phun mưa xuân kể lại quá trình với đám người, cô thư ký kia che cô bé, thần tình khẩn trương nhìn hắn...
Không có thẻ nhân viên, không có giấy giới thiệu, trong tay còn ôm một con Gấu trắng cực lớn, không có ai biết một gián điệp thương nghiệp này có thể lên tới tầng 23 như thế nào.
Bảo vệ liên tục vây quanh, trong lúc nhất thời họ không xông vào đánh, bởi vì tình huống rất khó giải thích, cũng bởi vì nam nhân trước mặt này không để ý tới bất kỳ ai, hắn dường như chỉ có hứng thú với cô bé nấp sau thư ký A Lan.
Mọi người đều cảnh giác đề phòng hắn bất ngờ làm chuyện nguy hiểm, có thể đột nhiên uy hiếp thư ký và cô bé để tìm cách rời đi, nhưng mà hình như cô bé kia và nam tử này rất hợp nhau.
Đại khái là sau đó hơn 1 phút đồng hồ, ngay cả đại biểu của tập đoàn Khắc Lan cũng với giám đốc Trương cũng nhận được tin tức cùng nhau chạy tới.
Sau một lát, một đám người đang nghị luận thì yên tĩnh lại, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy, vị giám đốc – nữ thần thương mại không hề biết mềm yếu kia, ở trước mặt nam tử lạ mặt lại đưa tay bụm miệng, tất cả mọi người có thể thấy trên gương mặt kia có những giọt lệ trong suốt, thân hình vị giám đốc này đang run rẩy.
Từ lớn tiếng nghị luận trở thành im lặng sau đó lại bàn luận xôn xao, đột nhiên có giọng nói của một cô bé vang lên, cô nhóc dùng bàn tay không hiểu chuyện giật giật gấu áo của mẹ mình, nhẹ nhàng mà hỏi.
"Mẹ, sao mẹ lại khóc..."
"Mẹ, mẹ đừng khóc có được hay không..."
Sau khi nói ra ý định, nhân viên tiếp tân có chút kinh ngạc:
"Trương Nhã Hàm... Anh tìm giám đốc Trương?"
"Ách... là giám đốc sao..."
"Không có hẹn trước ư?"
"Tôi là học sinh của nàng, tên là Cố Gia Minh, phiền cô thông báo cho tôi một tiếng."
"Ách..."
Nghe hắn nói như vậy, cô gái bên trong tỏ vẻ khó khăn, Nhã Hàm từng là cô gái, các nàng cũng không biết chắc lắm.
Huống chi nhân viên có số má muốn gặp lãnh đạo cấp cao còn phải hẹn trước, cho dù các nàng chỉ truyền lời, nhưng mà muốn xin ý kiến cũng không phải việc dễ.
Hơn nữa hôm nay nàng còn biết giám đốc hôm nay còn phải tiếp khách quan trọng, lại nhìn thiếu niên với đôi mắt trong sáng trước mặt, nàng do dự một hồi, sau đó gọi điện thoại thông báo.
Nửa phút sau nàng trả lời:
"Xin lỗi. Giám đốc Trương hôm nay có chuyện quan trọng phải xử lý, sợ rằng không có thời gian gặp anh, tôi thấy hay là anh lưu số điện thoại lại đi..."
Cái số điện thoại này đương nhiên không phải của nàng, phân nửa là người trong công ty sẽ nhận, nhưng thấy đối phương lịch sự với mình, Gia Minh cũng hiểu là chuyện này hết cách.
Sau khi hỏi rõ chức vị của Nhã Hàm, hắn ôm gấu trắng ngồi ở trong đại sảnh một hồi.
Đại khái là lo lắng việc bảo mật, cho nên trên dưới tòa nhà này đều có thẻ ra vào, thang máy ở gần bàn tiếp tân không xa, muốn lừa hệ thống đối với hắn là chuyện đơn giản.
Nhưng mà người tiếp viên kia đã nhìn thấy hắn, đương nhiên sẽ không cho hắn đi tới thang máy. Muốn gặp Nhã Hàm đã là chuyện không có hi vọng gì rồi.
Hắn ngồi một lúc, nhìn ra ngoài đường thấy trời vẫn mưa to, thỉnh thoảng có vài tia sét và sấm, nhìn tòa nhà đối diện một chút, hắn ôm gấu trắng đi ra ngoài, đi men theo con đường, tiến nhập vào tòa nhà bên kia.
Mấy phút sau, hắn đã xuất hiện ở tầng cao nhất của tòa nhà, từ chỗ này nhìn ra ngoài, thấy bầu trời đen tối giống như là ở ngay trên đầu, có cảm tưởng chỉ cần thò tay ra là có thể tóm được.
Nhìn mái nhà đối diện, hắn thở dài, sau đó bay ra ngoài...
Trong phòng làm việc ở tầng thứ 23 của tập đoàn Trương thị, một tiểu cô nương đang ngồi trước máy vi tính xem phim hoạt hình, trên đầu cô nhóc có một chiếc nơ hình con bướm thật xinh.
Trong phòng, một cô gái khác đeo kính ngồi trên bàn uống nước:
"Đào Đào, cháu có khát không?"
"Không khát... Thế nhưng phim hoạt hình thật nhàm chán."
Hôm nay Đào Đào tới đây cùng mẹ, thế nhưng mẹ không lại không ở đây, tiểu cô nương ba tuổi này sớm đã thông minh, đối với phim hoạt hình không có mấy hứng thú.
Bởi vì cái ghế này là dành cho người lớn ngồi, cho nên muốn di chuyển nó, cô nhóc cảm thấy rất mất sức, nhìn bầu trời mưa lớn tối đen ngoài cửa sổ, tiểu cô nương còn muốn nhấc cái ghế lên nhưng không đủ sức đành bĩu môi, nhảy xuống ghế, chiếc dép nhỏ nhắn chạm xuống sàn vang lên những tiếng kịch kịch.
Đột nhiên, cô bé ngã nhào trên mặt sàn, cô gái đeo kính kia hoảng sợ kêu to: "Đào Đào!" rồi vội vã chạy tới.
"Cháu không sao."
Vung bàn tay nhỏ bé, Đào Đào ấp úng nói một câu, nhưng trong giọng nói đã có chút nghẹn ngào, giống như là muốn khóc.
Lúc cô bé chống tay chống đầu gối đứng lên, cô gái đeo kính kia chạy tới kiểm tra nàng tình hình:
"Có phải là ngã sấp không? Có đau không?"
Trong mắt cô bé đã long lanh, mím môi quật cường lắc đầu, đợi khi lột tất chân ra, mới thấy đầu gối cô bé đã trầy da.
"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ, còn thấy đau chỗ nào khác hay không, có thấy nơi nào khó chịu không... Đào Đào?"
Vết thương trên đầu gối không nặng, nhưng dù sao cũng là con gái của bà chủ, thứ ký A Lan có chút sốt ruột, luống cuống tay chân nhìn đầu gối cô bé.
Khi quay đầu lại, mới phát hiện cô bé đang ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, nước mắt vẫn rơi mà miệng đã thành hình chữ "o", nghiễm nhiên là thấy gì đó kỳ quái, quên mất cả đau đớn trên người.
"Làm sao vậy? Đào Đào... Đào Đào?"
"Dì Lan, Cháu vừa rồi nhìn thấy... một con gấu trắng bay qua bầu trời."
"Gấu trắng?"
Thư ký ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần, nói:
"Ở đâu?"
"Có mà, Đào Đào không nói dối, nó bay từ phía đối diện sang chỗ chúng ta."
Cô bé được mẹ dạy rất tốt, đúng là không nói dối, thế nhưng... đùa cái gì mà đùa, trước mặt là con đường rộng hơn 6m, hơn nữa còn có lối đi bộ, giữa hai tòa nhà cách nhau cũng phải 40m, làm gì có thứ gì có thể bay tới bay lui được.
Chắc là nhìn thấy máy bay, sức tưởng tượng của trẻ con luôn rất phong phú.
Trong lòng nghĩ như vậy thì cô bé lại muốn ra ngoài xem gấu trắng bay, chắc là do cô bé xem phim hoạt hình nhiều quá thành chán.
A Lan gật đầu, chuẩn bị mang cô bé xuống tầng trệt dạo vài vòng, hít thở không khí mới mẻ, cô bé này nhu thuận hiểu chuyện, ở mãi trong phòng làm việc cũng không tốt
Ôm Gấu trắng, Gia Minh đi trong một hành lang nhỏ của công ty, cũng có không ít nhân viên mang theo văn kiện nhìn hắn, Gia Minh ung dung coi như không nhìn thấy họ.
Mà thái độ của hắn đúng là ung dung, nếu như là người khác lẻn vào đương nhiên không có thái độ như vậy được, dù có giả bộ cũng không giống, với lại có phát hiện thì vấn đề sẽ do Nhã Hàm giải quyết, hắn không phải lo lắng.
Đi thẳng từ tầng cao nhất xuống tầng 23, đi qua khu làm việc phía trước, lúc tới phòng làm việc của Nhã Hàm, mới hiện trước bàn thư ký không có người, nhìn thấy tấm biển trước cửa phòng làm việc, định đi thẳng vào thì mới phát hiện cửa phòng khép hờ, hắn lén nhìn vào trong.
Chỉ thấy trong phòng làm việc có một người đàn ông trung niên đang ở trước máy copy, nhìn qua thẻ bài trước ngực, hóa ra đây là một chủ nhiệm.
Đại khái là có công việc phải làm... Nhã Hàm không ở đây, Gia Minh cũng không đi vào, ôm Gấu trắng đi tới trước khu làm việc, khi một nhân viên nữ kinh ngạc nhìn lên, hắn tùy ý phất phất tay:
"Xin lỗi, giám đốc Trương hiện giờ đang ở đâu."
"Giám đốc Trương... chắc là đang dẫn đoàn đại biểu của tập đoàn Khắc Lan đi tham quan công ty... Anh là..."
"Làm chuyện của cô đi, tôi ở đây chờ nàng."
Vung tay lên, Gia Minh nhíu nhíu mày, vốn cái khí chất vô lại của hắn lúc này đã biến thành ung dung và lão luyện, hoàn toàn áp đảo khí thế của đối phương.
Cô nhân viên kia cũng xinh đẹp, xưa nay cũng là người tương đối kiêu ngạo, nhưng lúc này lại mặc cho Gia Minh nói chuyện, sắc mặt có phần mất tự nhiên, do dự một lúc rồi gật đầu.
Cô nàng cứ đi vài bước lại liếc mắt nhìn lại một lần, nhưng không dám lên tiếng hỏi thân phận của Gia Minh.
Đi tới phòng khách ngồi một lúc, Gia Minh nhìn sang thang máy bên kia, lại nhìn sang phòng làm việc của Nhã Hàm, hắn có cảm giác có cái gì đó không đúng, cầm lấy Gấu trắng tới cửa phòng làm việc.
Lúc này người đang ông kia cũng đang đi ra ngoài, nhưng mà lén lút nên đã đụng vào Gia Minh, người kia té ngã trên đất, mấy tờ giấy cũng từ trong túi quần bung ra, người đàn ông trung niên nhìn vào mắt Gia Minh có phần lúng túng và luống cuống.
Cùng lúc đó, từ đầu hành lang truyền tới giọng nói của một cô bé: "Dì nhìn đi... Gấu! Gấu! Tìm được nó rồi!"
Sau đó, bịch bịch chạy tới, cô bé hưng phấn, chỉ vào con gấu trong tay Gia Minh, nhảy nhảy lên:
"Dì Lan, chính là nó, chính là nó, là nó bay tới đây... nó thật xinh đẹp..."
Thư ký A Lan kia che nàng lại, cười ngồi phía sau cô bé, ánh mắt hơi có chút nghi hoặc:
"Chủ nhiệm Nghiêm, tại sao anh lại ở chỗ này..."
Khi nàng đảo mắt nhìn qua mấy tờ giấy mới chính thức nhíu mày:
"Tại sao... phần văn kiện này là..."
Luống cuống tay chân, chủ nhiệm Nghiêm kia từ trên mặt đất nhảy dựng lên, đưa tay chỉ vào Gia Minh:
"Là hắn! Lúc nãy tôi thấy hắn lén lút trong phòng làm việc của giám đốc Trương! Tôi chạy tới muốn hỏi hắn là ai thì bị hắn đụng ngã, mấy thứ này chính là do hắn lấy ra!"
Tình huống trong nháy mắt trở nên có chút quỷ dị, nữ thư ký chậm rãi đứng lên nhìn Gia Minh, sau khi khẳng định hắn không có thẻ nhân viên thì hỏi:
"Tiên sinh, ông là ai?"
Nàng quay đầu lại kêu lên:
"Bảo vệ!"
Hàng lang vốn yên tĩnh lúc này đã có bóng người chạy tới.
Gia Minh thản nhiên nhìn chủ nhiệm Nghiêm kia trong chốc lát, hắn ngồi xổm xuống, nhìn cô bé trước mặt:
"Nếu chú đoán không sai, cháu tên là Đào Đào đúng không?"
Nghe thấy hắn nói vậy, nữ thư ký kia lập tức che Đào Đào ở phía sau, Gia Minh cũng không lắm lưu ý, chỉ cười cười:
"Cháu mấy tuổi?"
"Đào Đào sắp ba tuổi rồi."
Nấp sau đùi cô thư ký, cô bé tò mò để lộ nửa khuôn mặt:
"Tại sao chú biết tên cháu? Chú muốn gạt Đào Đào bán cho người xấu ư?"
Tiếng người ầm ĩ, bảo vệ từ trong đám người chạy tới, chủ nhiệm Nghiêm kia đang phun mưa xuân kể lại quá trình với đám người, cô thư ký kia che cô bé, thần tình khẩn trương nhìn hắn...
Không có thẻ nhân viên, không có giấy giới thiệu, trong tay còn ôm một con Gấu trắng cực lớn, không có ai biết một gián điệp thương nghiệp này có thể lên tới tầng 23 như thế nào.
Bảo vệ liên tục vây quanh, trong lúc nhất thời họ không xông vào đánh, bởi vì tình huống rất khó giải thích, cũng bởi vì nam nhân trước mặt này không để ý tới bất kỳ ai, hắn dường như chỉ có hứng thú với cô bé nấp sau thư ký A Lan.
Mọi người đều cảnh giác đề phòng hắn bất ngờ làm chuyện nguy hiểm, có thể đột nhiên uy hiếp thư ký và cô bé để tìm cách rời đi, nhưng mà hình như cô bé kia và nam tử này rất hợp nhau.
Đại khái là sau đó hơn 1 phút đồng hồ, ngay cả đại biểu của tập đoàn Khắc Lan cũng với giám đốc Trương cũng nhận được tin tức cùng nhau chạy tới.
Sau một lát, một đám người đang nghị luận thì yên tĩnh lại, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy, vị giám đốc – nữ thần thương mại không hề biết mềm yếu kia, ở trước mặt nam tử lạ mặt lại đưa tay bụm miệng, tất cả mọi người có thể thấy trên gương mặt kia có những giọt lệ trong suốt, thân hình vị giám đốc này đang run rẩy.
Từ lớn tiếng nghị luận trở thành im lặng sau đó lại bàn luận xôn xao, đột nhiên có giọng nói của một cô bé vang lên, cô nhóc dùng bàn tay không hiểu chuyện giật giật gấu áo của mẹ mình, nhẹ nhàng mà hỏi.
"Mẹ, sao mẹ lại khóc..."
"Mẹ, mẹ đừng khóc có được hay không..."
Bình luận facebook