Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1628
CHƯƠNG 1628: KHÔNG NÊN XUẤT HIỆN Ở ĐÂY
Cố Tri Dân suy nghĩ một lát lại cầm điện thoại đến trước mặt Thẩm Lệ, để cô nhìn tên người gọi trên màn hình.
Thẩm Lệ thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại mở to mắt, sau đó xua tay với Cố Tri Dân, ý bảo anh ta cứ thoải mái nói chuyện với bọn họ, cô không sao cả.
Nói chung không để bọn họ lo lắng là được.
Cố Tri Dân khẽ gật đầu xem như đã rõ, sau đó cầm điện thoại đi sang bên kia.
“Tri Dân.” Hình Ỷ Quân không phải là người nóng nảy, cho dù là vào lúc này nhưng giọng điệu vẫn hết sức bình tĩnh: “Cô xem trên tin tức nói Tiểu Lệ bị thương à? Cô gọi điện thoại cho nó mà không được, cháu có biết chuyện gì xảy ra không?”
“Cô đừng lo lắng, cô ấy không sao cả, chỉ bị chút vết thương ngoài da thôi. Bây giờ cháu đang ở bệnh viện đây. Cô ấy đang nhận điện thoại của bạn nên cô mới không gọi vào được thôi.”
Cố Tri Dân nói xong còn đi mấy bước về phía Thẩm Lệ, tới gần một chút để giọng nói của Thẩm Lệ vọng vào trong điện thoại di động, cho Hình Ỷ Quân nghe thấy.
“Vậy thì được rồi.” Hình Ỷ Quân nghe được giọng nói của Thẩm Lệ cũng yên tâm hơn một chút, nói: “Vậy cháu bảo nó xong thì gọi điện thoại lại cho cô nhé.”
“Vâng.”
“Làm phiền cháu vậy. Mấy năm nay cháu đã phiền lòng nhiều vì Tiểu Lệ rồi.” Giọng Hình Ỷ Quân có hơi xúc động.
“Với quan hệ giữa chúng ta như vậy, cô nói thế lại thành ra xa cách rồi.”
“Đứa nhỏ này…” Hình Ỷ Quân khẽ cười một tiếng: “Vậy được rồi, cô cúp máy trước đây.”
Cố Tri Dân chờ Hình Ỷ Quân cúp máy, lúc này mới cúp máy.
Anh ta vừa quay đầu đã thấy Thẩm Lệ cúp máy từ lúc nào, đang nhìn anh ta.
Người đẹp cho dù có bị ốm vẫn động lòng người, gương mặt tái nhợt gầy gò, thoạt nhìn có vẻ đẹp yếu ớt riêng.
Cố Tri Dân nhìn tới ngây người, anh ta vừa thất thần trong thoáng chốc chỉ nghe Thẩm Lệ nói gì đó nhưng không nghe rõ, nên phải hỏi lại lần nữa: “Cái gì?”
“Tôi hỏi là mẹ tôi nói gì?” Thẩm Lệ nhắc lại lời mới nói.
Cố Tri Dân “A” một tiếng: “Cô bảo em gọi lại cho cô.”
Thẩm Lệ nghe anh ta nói vậy gọi điện thoại cho Hình Ỷ Quân.
Cố Tri Dân lại đi tới bên giường, phát hiện quả táo bị Thẩm Lệ gặm mấy miếng trước đó vẫn nằm đơn độc ở trong tủ, phía dưới lót cái khăn giấy.
Chờ Thẩm Lệ gọi điện thoại xong, Cố Tri Dân liếc nhìn quả táo và hỏi Thẩm Lệ: “Còn ăn nữa không?”
Thẩm Lệ còn chưa trả lời đã thấy có người từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.
Hai người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đồng thời nhìn ra cửa, phát hiện người bước vào là Tần Ngữ Minh.
Tần Ngữ Minh dường như không ngờ Cố Tri Dân cũng ở đây, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Tổng giám đốc Cố ở đây sao?”
Lời này thì hay rồi, giống như Cố Tri Dân không nên xuất hiện ở đây vậy.
Ánh mắt Cố Tri Dân nhìn về phía Tần Ngữ Minh cũng trở nên sắc bén.
Bước chân Tần Ngữ Minh thoáng dừng lại không dễ nhận ra rồi lướt qua Cố Tri Dân, quay đầu nhìn Thẩm Lệ.
“Em thế nào?”
Lời này vừa nghe vô cùng đơn giản cũng không có gì ái muội, chỉ là nghiêm túc nghe lại có thể nghe ra chút cảm giác thân thiết.
Tay Cố Tri Dân đặt ở trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, bắt đầu gõ nhẹ.
Thẩm Lệ chú ý tới động tác nhỏ này của anh ta. Động tác này chứng tỏ anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn, cũng không biết tới khi nào thì dùng hết sự kiên nhẫn mà thôi.
Thẩm Lệ mỉm cười nói với Tần Ngữ Minh: “Vẫn tốt, chỉ theo dõi một lát là tôi có thể ra viện thôi.”
Tần Ngữ Minh khẽ gật đầu, tầm mắt nhất thời nhìn sang thùng rác, thấy bó hoa hồng bị ném vào thùng rác kia.
Lúc trước chính là Cố Tri Dân ném vào đó.
Tần Ngữ Minh quay đầu, bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân suy nghĩ một lát lại cầm điện thoại đến trước mặt Thẩm Lệ, để cô nhìn tên người gọi trên màn hình.
Thẩm Lệ thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại mở to mắt, sau đó xua tay với Cố Tri Dân, ý bảo anh ta cứ thoải mái nói chuyện với bọn họ, cô không sao cả.
Nói chung không để bọn họ lo lắng là được.
Cố Tri Dân khẽ gật đầu xem như đã rõ, sau đó cầm điện thoại đi sang bên kia.
“Tri Dân.” Hình Ỷ Quân không phải là người nóng nảy, cho dù là vào lúc này nhưng giọng điệu vẫn hết sức bình tĩnh: “Cô xem trên tin tức nói Tiểu Lệ bị thương à? Cô gọi điện thoại cho nó mà không được, cháu có biết chuyện gì xảy ra không?”
“Cô đừng lo lắng, cô ấy không sao cả, chỉ bị chút vết thương ngoài da thôi. Bây giờ cháu đang ở bệnh viện đây. Cô ấy đang nhận điện thoại của bạn nên cô mới không gọi vào được thôi.”
Cố Tri Dân nói xong còn đi mấy bước về phía Thẩm Lệ, tới gần một chút để giọng nói của Thẩm Lệ vọng vào trong điện thoại di động, cho Hình Ỷ Quân nghe thấy.
“Vậy thì được rồi.” Hình Ỷ Quân nghe được giọng nói của Thẩm Lệ cũng yên tâm hơn một chút, nói: “Vậy cháu bảo nó xong thì gọi điện thoại lại cho cô nhé.”
“Vâng.”
“Làm phiền cháu vậy. Mấy năm nay cháu đã phiền lòng nhiều vì Tiểu Lệ rồi.” Giọng Hình Ỷ Quân có hơi xúc động.
“Với quan hệ giữa chúng ta như vậy, cô nói thế lại thành ra xa cách rồi.”
“Đứa nhỏ này…” Hình Ỷ Quân khẽ cười một tiếng: “Vậy được rồi, cô cúp máy trước đây.”
Cố Tri Dân chờ Hình Ỷ Quân cúp máy, lúc này mới cúp máy.
Anh ta vừa quay đầu đã thấy Thẩm Lệ cúp máy từ lúc nào, đang nhìn anh ta.
Người đẹp cho dù có bị ốm vẫn động lòng người, gương mặt tái nhợt gầy gò, thoạt nhìn có vẻ đẹp yếu ớt riêng.
Cố Tri Dân nhìn tới ngây người, anh ta vừa thất thần trong thoáng chốc chỉ nghe Thẩm Lệ nói gì đó nhưng không nghe rõ, nên phải hỏi lại lần nữa: “Cái gì?”
“Tôi hỏi là mẹ tôi nói gì?” Thẩm Lệ nhắc lại lời mới nói.
Cố Tri Dân “A” một tiếng: “Cô bảo em gọi lại cho cô.”
Thẩm Lệ nghe anh ta nói vậy gọi điện thoại cho Hình Ỷ Quân.
Cố Tri Dân lại đi tới bên giường, phát hiện quả táo bị Thẩm Lệ gặm mấy miếng trước đó vẫn nằm đơn độc ở trong tủ, phía dưới lót cái khăn giấy.
Chờ Thẩm Lệ gọi điện thoại xong, Cố Tri Dân liếc nhìn quả táo và hỏi Thẩm Lệ: “Còn ăn nữa không?”
Thẩm Lệ còn chưa trả lời đã thấy có người từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.
Hai người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đồng thời nhìn ra cửa, phát hiện người bước vào là Tần Ngữ Minh.
Tần Ngữ Minh dường như không ngờ Cố Tri Dân cũng ở đây, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Tổng giám đốc Cố ở đây sao?”
Lời này thì hay rồi, giống như Cố Tri Dân không nên xuất hiện ở đây vậy.
Ánh mắt Cố Tri Dân nhìn về phía Tần Ngữ Minh cũng trở nên sắc bén.
Bước chân Tần Ngữ Minh thoáng dừng lại không dễ nhận ra rồi lướt qua Cố Tri Dân, quay đầu nhìn Thẩm Lệ.
“Em thế nào?”
Lời này vừa nghe vô cùng đơn giản cũng không có gì ái muội, chỉ là nghiêm túc nghe lại có thể nghe ra chút cảm giác thân thiết.
Tay Cố Tri Dân đặt ở trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, bắt đầu gõ nhẹ.
Thẩm Lệ chú ý tới động tác nhỏ này của anh ta. Động tác này chứng tỏ anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn, cũng không biết tới khi nào thì dùng hết sự kiên nhẫn mà thôi.
Thẩm Lệ mỉm cười nói với Tần Ngữ Minh: “Vẫn tốt, chỉ theo dõi một lát là tôi có thể ra viện thôi.”
Tần Ngữ Minh khẽ gật đầu, tầm mắt nhất thời nhìn sang thùng rác, thấy bó hoa hồng bị ném vào thùng rác kia.
Lúc trước chính là Cố Tri Dân ném vào đó.
Tần Ngữ Minh quay đầu, bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Cố Tri Dân.
Bình luận facebook