Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1052 Tôi sẽ tự mình ra tay
“Đương nhiên! Có thể được làm bạn bè với cậu Trần là vinh hạnh của Ngô Thành tôi, là vinh hạnh của tôi!”, Ngô Thành cung kính nói.
“Ừ!”, Trần Hạo thản nhiên gật đầu, dưới sự kính cẩn đưa tiễn của Ngô Thành mà bước vào khu vực tạm giam.
Cảnh sát xung quanh vô cùng kinh ngạc, sửng sốt, đã có ai từng nhìn thấy cảnh tượng cục trưởng giống như cháu trai đưa phạm nhân vào phòng giam chưa?
Rất nhanh sau đó, Ngô Thành đã sắp xếp xong, cảnh sát ở khu vực tạm giam bận bịu đến mức đầu bù tóc rối.
Chỉ trong chốc lát, Ngô Thành đã cung kính mời Trần Hạo vào một phòng giam cực kỳ sạch sẽ.
Bên trong phòng giam, giường chiếu, chăn gối đều mới tinh. Điều kiện còn tốt hơn cả khách sạn bình thường.
Sau khi Trần Hạo bước vào, dáng vẻ vô cùng thoải mái, anh phất tay với Ngô Thành đang đứng ở một bên, lúc này, ông ta mới sợ hãi rời đi.
Cuối cùng, Trần Hạo bấm một dãy số trên điện thoại rồi gọi đi.
Điện thoại vừa được kết nối, ở đâu dây bên kia đã truyền đến một âm thanh hưng phấn: “Chí Tôn, có phải là cậu có chuyện gì muốn dặn dò không? Vì Chí Tôn cống hiến hết sức lực là vinh hạnh của Marausu!”
Người Trần Hạo gọi điện thoại chính là người lần trước đánh lén anh, cuối cùng được anh tha cho một mạng, tuỳ ý sử dụng, Ichitoryu Marausu.
“Tôi gọi điện thoại đến là muốn hỏi ông một chút, chuyện của Sồ Phượng lâu ông làm đến đâu rồi?”, Trần Hạo hỏi.
“Chí Tôn, tôi đáng chết, đáng lẽ ra nên sớm hoàn thành nhiệm vụ mà cậu giao cho, nhưng trong Sồ Phượng lâu có mấy tên vệ sĩ tiểu tông sư, rất khó đối phó! Cho nên tôi vẫn chưa tìm được sơ hội ra tay!”, Marausu nói.
“Không cần rút lui, đêm nay hành động!”, Trần Hạo mỉm cười xấu xa nói.
“Đêm nay?”, Marausu sửng sốt, sau đó nói: “Vâng Chí Tôn, Marausu có chết cũng không chối từ!”
“Ai cho ông chết? Tôi sẽ tự mình ra tay!”, Trần Hạo nói.
Nghe xong những lời này, ở trong điện thoại, Marausu chấn động.
Sau một lúc lâu, ông ta mới hưng phấn nói: “Có thể cùng Chí Tôn thực hiện nhiệm vụ, là vinh hạnh ba đời của Marausu, vinh hạnh ba đời…”
Trong điện thoại, Marausu xúc động muốn khóc.
Bên này, Trần Hạo hoàn toàn không có chút cảm xúc nào: “Còn gì nữa không! Cúp máy đây!”
Nói xong, Trần Hạo cúp điện thoại, sau đó nhét điện thoại vào trong túi rồi ngủ một giấc ngon lành.
Đêm đó, Mạc Tiểu Nhiễm không về nhà mà ở trong văn phòng xem lại chứng cứ, hy vọng có thể tìm ra chút manh mối gì đó. Nhưng sau khi cẩn thận xem xét lại chứng cứ từ đầu đến cuối một lượt, cô ta phát hiện, mặc dù mọi bằng chứng đều chỉ về phía Trần Hạo, nhưng thật ra chẳng có gì thật sự nghiêm trọng.
Mạc Tiểu Nhiễm buồn bực ném tập chứng cứ xuống, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cô ta nhớ tới Trần Hạo đang ở trong khu vực tạm giam, nhất thời trong đầu lóe lên một ý tưởng, cô ta nghĩ, có lẽ bây giờ đi thẩm vấn sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nghĩ vậy, Mạc Tiểu Nhiễm lần nữa sửa sang, sắp xếp lại chứng cứ, mang theo vài thứ hữu dụng rồi đi thẳng tới khu vực tạm giam.
“Ừ!”, Trần Hạo thản nhiên gật đầu, dưới sự kính cẩn đưa tiễn của Ngô Thành mà bước vào khu vực tạm giam.
Cảnh sát xung quanh vô cùng kinh ngạc, sửng sốt, đã có ai từng nhìn thấy cảnh tượng cục trưởng giống như cháu trai đưa phạm nhân vào phòng giam chưa?
Rất nhanh sau đó, Ngô Thành đã sắp xếp xong, cảnh sát ở khu vực tạm giam bận bịu đến mức đầu bù tóc rối.
Chỉ trong chốc lát, Ngô Thành đã cung kính mời Trần Hạo vào một phòng giam cực kỳ sạch sẽ.
Bên trong phòng giam, giường chiếu, chăn gối đều mới tinh. Điều kiện còn tốt hơn cả khách sạn bình thường.
Sau khi Trần Hạo bước vào, dáng vẻ vô cùng thoải mái, anh phất tay với Ngô Thành đang đứng ở một bên, lúc này, ông ta mới sợ hãi rời đi.
Cuối cùng, Trần Hạo bấm một dãy số trên điện thoại rồi gọi đi.
Điện thoại vừa được kết nối, ở đâu dây bên kia đã truyền đến một âm thanh hưng phấn: “Chí Tôn, có phải là cậu có chuyện gì muốn dặn dò không? Vì Chí Tôn cống hiến hết sức lực là vinh hạnh của Marausu!”
Người Trần Hạo gọi điện thoại chính là người lần trước đánh lén anh, cuối cùng được anh tha cho một mạng, tuỳ ý sử dụng, Ichitoryu Marausu.
“Tôi gọi điện thoại đến là muốn hỏi ông một chút, chuyện của Sồ Phượng lâu ông làm đến đâu rồi?”, Trần Hạo hỏi.
“Chí Tôn, tôi đáng chết, đáng lẽ ra nên sớm hoàn thành nhiệm vụ mà cậu giao cho, nhưng trong Sồ Phượng lâu có mấy tên vệ sĩ tiểu tông sư, rất khó đối phó! Cho nên tôi vẫn chưa tìm được sơ hội ra tay!”, Marausu nói.
“Không cần rút lui, đêm nay hành động!”, Trần Hạo mỉm cười xấu xa nói.
“Đêm nay?”, Marausu sửng sốt, sau đó nói: “Vâng Chí Tôn, Marausu có chết cũng không chối từ!”
“Ai cho ông chết? Tôi sẽ tự mình ra tay!”, Trần Hạo nói.
Nghe xong những lời này, ở trong điện thoại, Marausu chấn động.
Sau một lúc lâu, ông ta mới hưng phấn nói: “Có thể cùng Chí Tôn thực hiện nhiệm vụ, là vinh hạnh ba đời của Marausu, vinh hạnh ba đời…”
Trong điện thoại, Marausu xúc động muốn khóc.
Bên này, Trần Hạo hoàn toàn không có chút cảm xúc nào: “Còn gì nữa không! Cúp máy đây!”
Nói xong, Trần Hạo cúp điện thoại, sau đó nhét điện thoại vào trong túi rồi ngủ một giấc ngon lành.
Đêm đó, Mạc Tiểu Nhiễm không về nhà mà ở trong văn phòng xem lại chứng cứ, hy vọng có thể tìm ra chút manh mối gì đó. Nhưng sau khi cẩn thận xem xét lại chứng cứ từ đầu đến cuối một lượt, cô ta phát hiện, mặc dù mọi bằng chứng đều chỉ về phía Trần Hạo, nhưng thật ra chẳng có gì thật sự nghiêm trọng.
Mạc Tiểu Nhiễm buồn bực ném tập chứng cứ xuống, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cô ta nhớ tới Trần Hạo đang ở trong khu vực tạm giam, nhất thời trong đầu lóe lên một ý tưởng, cô ta nghĩ, có lẽ bây giờ đi thẩm vấn sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nghĩ vậy, Mạc Tiểu Nhiễm lần nữa sửa sang, sắp xếp lại chứng cứ, mang theo vài thứ hữu dụng rồi đi thẳng tới khu vực tạm giam.
Bình luận facebook