Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102: Chân Thần xuất hiện
Hà Nham Đông không vui chút nào, nhưng vẫn cố gắng đáp: “Đã là thời nào rồi, bạn bè khác giới bình thường mà! Chúng ta trong sáng vô tư, sợ cái gì chứ?”
Bạch Phi Nhi trả lời: “Chưa cưới thì có thể kết bạn khác giới được, nhưng cưới rồi thì phải giữ gìn khoảng cách, tôi phải có trách nhiệm với chồng mình!”
Ánh mắt Hà Nham Đông thoáng qua vẻ đố kỵ, nhưng cũng nhanh chóng giấu nó đi: “Đây là một cơ hội hiếm có đấy, Phi Nhi, anh biết em thích âm nhạc, nếu chỉ vì lời đồn đại linh tinh mà bỏ qua cơ hội thưởng thức âm nhạc thì không đáng đâu!”
“Dàn nhạc giao hưởng Oslo Philharmonic mỗi năm biểu diễn không quá 10 lần, nếu bỏ lỡ thì có lẽ phải chờ đến năm sau đó!”
Trần Hạo cũng gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, tôi đã nghe danh dàn nhạc này rồi, không đi thì tiếc lắm!”
Hà Nham Đông nghe vậy thì vui gần chết, thầm nghĩ tên ngốc này vẫn chưa khỏi hẳn đấy!
Copy từ web VietWriter
“Đúng vậy đó Phi Nhi, em xem, đến Trần Hạo còn nói vậy rồi kìa!”, Hà Nham Đông khuyên bảo.
Bạch Phi Nhi hơi buồn bực, Trần Hạo nói vậy là khinh cô, muốn đẩy cô đi ra xa đúng không?
Nghĩ vậy, Bạch Phi Nhi hung dữ lườm Trần Hạo một cái, thù cũ hận mới cứ dồn lại với nhau.
Trần Hạo lóe lên ánh mắt xảo quyệt: “Đúng rồi, có gì mà phải bận tâm? Tôi đi cùng hai người thì ai dám nói hai người cái gì nào?”
“...”
Một giây trước Hà Nham Đông còn đắc ý, nhưng một giây sau lại chỉ muốn hộc máu.
Bạch Phi Nhi cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng khóe miệng đã hơi nhếch lên.
Trần Hạo bình thường đúng là rất cà lơ phất phơ, nhưng trong việc làm loạn thì Bạch Phi Nhi chưa thấy ai hơn được anh cả!
Thấy vẻ mặt không tình nguyện của Hà Nham Đông, Trần Hạo tò mò hỏi: “Anh Hà, không lẽ anh thật sự có ý đồ gì với vợ tôi hả? Tôi vừa bảo đi là anh lại tỏ vẻ không vui kìa!”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Hà Nham Đông tức quặn cả ruột lại, trên mặt thì vẫn là một nụ cười khách sáo.
Anh ta biết nếu mình từ chối Trần Hạo thì có 80% là Bạch Phi Nhi cũng sẽ không đi.
Sau khi do dự một hồi, Hà Nham Đông nói: “Nào có, đông người đi cùng mới vui chứ!”
Bạch Phi Nhi thấy nụ cười miễn cường của Hà Nham Đông, cảm thấy được giải hận, bèn lạnh nhạt nói: “Nếu Trần Hạo đi thì tôi cũng đồng ý!”
Hà Nham Đông đứng dậy, ngó đồng hồ: “Cũng sắp đến thời gian bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi nhỉ!”
Trần Hạo đáp: “Anh Hà đi trước đi, hai vợ chồng nhà tôi có xe rồi mà. Cứ bắt anh phải đưa đi đón lại thế này thì không hay đâu, anh dù gì cũng là người bận trăm công nghìn việc!”
Hà Nham Đông rất muốn đánh người. Tất cả những gì anh ta chuẩn bị nói từ trước đều đã bị Trần Hạo đánh bay.
Nhưng trước mặt Trần Hạo, anh ta chỉ có thể cúi đầu, rất giận nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Được! Vậy lát nữa gặp ở đó nhé!”, nói xong, Hà Nham Đông cười tươi rồi đi thẳng.
Sau đó, Trần Hạo híp mắt cười nhìn Bạch Phi Nhi.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Xuất phát thôi!”, Bạch Phi Nhi khó chịu nói.
“Vợ ơi, vợ không khen tôi câu nào à?”
“Khen anh cái gì?”
“Khen tôi giúp cô đuổi ruồi đó!”
Bạch Phi Nhi đã ra đến cửa, bèn dừng bước và đáp: “Ừ đấy, nhưng vẫn còn một con nữa cơ... Anh nghĩ cách tiếp đi nhé?”
“...”
Trần Hạo câm nín, còn Bạch Phi Nhi thì vui vẻ đi thẳng.
Trần Hạo vừa đi vừa cười khổ, cô gái này tệ thật, sao cứ phải kiêu ngạo như thế chứ? Khen một câu thì chết ai!
Sau đó, hai người im lặng lên xe, nửa tiếng sau đã đến trung tâm biểu diễn âm nhạc Hải Dương.
Hà Nham Đông đã tới trước, thấy Bạch Phi Nhi và Trần Hạo đến thì đi lên chào đón, sau đó ba người vào trong sảnh.
Lúc vào hội trường cũng là lúc chuẩn bị bắt đầu, đèn đuốc sáng chói, tiếng nhạc du dương. Đầu tiên là một vài bài diễn tấu và tiểu phẩm âm nhạc. Người biểu diễn là một cô gái tóc vàng không quá nổi tiếng, nhưng khí chất rất tốt, đàn vĩ cầm, giai điệu du dương vang vọng khắp nơi.
Bạch Phi Nhi say mê cảm nhận, cô rất thích vĩ cầm.
Lần gần nhất cô được nghe như vậy là hồi còn đang đi học.
Âm nhạc đưa Bạch Phi Nhi nhớ về hồi ức, về những chuyện xưa cũ.
Bản nhạc kết thúc, Bạch Phi Nhi không khách khí mà vỗ tay nhiệt liệt cho tác phẩm.
“Hay quá, đẹp quá, anh nghe mà nhập cả hồn vào trong đó luôn!”, Hà Nham Đông ngồi cạnh Bạch Phi Nhi cũng phụ họa vào.
Tiết mục tiếp theo là một người đàn ông ngồi đánh piano.
Xung quanh có vô số cặp tình nhân đang ngồi xem, giai điệu hoàn mỹ, tiết tấu lãng mạn, tất cả đều đẹp tuyệt vời!
Người biểu diễn đang khắc họa từng khung cảnh tình yêu.
Bạch Phi Nhi vừa hưởng thụ âm nhạc lại vừa cảm thấy buồn bã. Có cô gái nào không mong chờ tình yêu chứ? Bạch Phi Nhi cũng là phụ nữ, cũng có hy vọng của riêng mình.
Cô khẽ quay mặt sang, muốn xem Trần Hạo đang làm gì, vì cái người có tư cách cho cô tình yêu nhất trên danh nghĩa này thì lại là nhân vật khiến cô đau đầu.
Kết quả, nhìn một lần xong cô không còn muốn thêm lần hai.
Cái thằng cha Trần Hạo này lại dám chơi điện thoại trong phòng hòa nhạc như chốn không người!
Bạch Phi Nhi thật sự muốn lôi cái người đàn ông này ra rồi đánh chết anh!
Hà Nham Đông bên cạnh thì kích động vô cùng, dường như hoàn toàn nhập tâm vào âm nhạc.
Anh ta khẽ nói: “Phi Nhi, bài này tuyệt diệu quá, cực kỳ hợp với tấm lòng anh dành cho em!”
“...”
Bạch Phi Nhi nghe vậy liền câm nín.
Ánh mắt nóng bỏng của Hà Nham Đông khiến Bạch Phi Nhi hoàn toàn cạn lời. Trong mắt cô, câu nói này của Hà Nham Đông không chỉ vô lý mà còn rất phá hoại không khí.
Vì đèn quá tối, Hà Nham Đông không thấy Bạch Phi Nhi không vui, bèn nói tiếp: “Anh có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm sâu lắng của người đàn, anh nghĩ chắc hẳn anh ấy đang nhớ đến người mình yêu nhất. Phi Nhi, lát nữa anh sẽ bảo anh ấy đàn riêng một khúc cho em, chỉ như vậy thì mới xứng đáng để em nghe!”
Hà Nham Đông si mê nói với Bạch Phi Nhi, ánh mắt như lang sói, như muốn ăn thịt Bạch Phi Nhi vậy.
Chính vào lúc này, điện thoại Lawson reo lên. Tiếng chuông là bản ghi âm buổi diễn đầu tiên của Lawson, là nhạc chuông riêng của điện thoại cá nhân của ông ta. Lawson vội vàng rút điện thoại ra.
Thư ký tò mò nhìn cảm xúc đang không ngừng thay đổi của Lawson, biết là có chuyện lớn xảy ra.
Điện thoại cá nhân của Lawson chỉ có gần 10 người liên lạc, trừ gia đình ra thì là những số điện thoại của người quan trọng nhất cuộc đời ông ta.
Sau khi đọc tin nhắn trên điện thoại, Lawson kích động như điên, ông ta huơ điện thoại trên tay, giống như lần đầu thắng giải vậy.
“Ông Lawson, có chuyện gì vậy ạ?”, thư ký hỏi.
“Chân Thần xuất hiện rồi, my god, cậu ấy đưa cho tôi nhiệm vụ rồi...”
Bạch Phi Nhi trả lời: “Chưa cưới thì có thể kết bạn khác giới được, nhưng cưới rồi thì phải giữ gìn khoảng cách, tôi phải có trách nhiệm với chồng mình!”
Ánh mắt Hà Nham Đông thoáng qua vẻ đố kỵ, nhưng cũng nhanh chóng giấu nó đi: “Đây là một cơ hội hiếm có đấy, Phi Nhi, anh biết em thích âm nhạc, nếu chỉ vì lời đồn đại linh tinh mà bỏ qua cơ hội thưởng thức âm nhạc thì không đáng đâu!”
“Dàn nhạc giao hưởng Oslo Philharmonic mỗi năm biểu diễn không quá 10 lần, nếu bỏ lỡ thì có lẽ phải chờ đến năm sau đó!”
Trần Hạo cũng gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, tôi đã nghe danh dàn nhạc này rồi, không đi thì tiếc lắm!”
Hà Nham Đông nghe vậy thì vui gần chết, thầm nghĩ tên ngốc này vẫn chưa khỏi hẳn đấy!
Copy từ web VietWriter
“Đúng vậy đó Phi Nhi, em xem, đến Trần Hạo còn nói vậy rồi kìa!”, Hà Nham Đông khuyên bảo.
Bạch Phi Nhi hơi buồn bực, Trần Hạo nói vậy là khinh cô, muốn đẩy cô đi ra xa đúng không?
Nghĩ vậy, Bạch Phi Nhi hung dữ lườm Trần Hạo một cái, thù cũ hận mới cứ dồn lại với nhau.
Trần Hạo lóe lên ánh mắt xảo quyệt: “Đúng rồi, có gì mà phải bận tâm? Tôi đi cùng hai người thì ai dám nói hai người cái gì nào?”
“...”
Một giây trước Hà Nham Đông còn đắc ý, nhưng một giây sau lại chỉ muốn hộc máu.
Bạch Phi Nhi cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng khóe miệng đã hơi nhếch lên.
Trần Hạo bình thường đúng là rất cà lơ phất phơ, nhưng trong việc làm loạn thì Bạch Phi Nhi chưa thấy ai hơn được anh cả!
Thấy vẻ mặt không tình nguyện của Hà Nham Đông, Trần Hạo tò mò hỏi: “Anh Hà, không lẽ anh thật sự có ý đồ gì với vợ tôi hả? Tôi vừa bảo đi là anh lại tỏ vẻ không vui kìa!”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Hà Nham Đông tức quặn cả ruột lại, trên mặt thì vẫn là một nụ cười khách sáo.
Anh ta biết nếu mình từ chối Trần Hạo thì có 80% là Bạch Phi Nhi cũng sẽ không đi.
Sau khi do dự một hồi, Hà Nham Đông nói: “Nào có, đông người đi cùng mới vui chứ!”
Bạch Phi Nhi thấy nụ cười miễn cường của Hà Nham Đông, cảm thấy được giải hận, bèn lạnh nhạt nói: “Nếu Trần Hạo đi thì tôi cũng đồng ý!”
Hà Nham Đông đứng dậy, ngó đồng hồ: “Cũng sắp đến thời gian bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi nhỉ!”
Trần Hạo đáp: “Anh Hà đi trước đi, hai vợ chồng nhà tôi có xe rồi mà. Cứ bắt anh phải đưa đi đón lại thế này thì không hay đâu, anh dù gì cũng là người bận trăm công nghìn việc!”
Hà Nham Đông rất muốn đánh người. Tất cả những gì anh ta chuẩn bị nói từ trước đều đã bị Trần Hạo đánh bay.
Nhưng trước mặt Trần Hạo, anh ta chỉ có thể cúi đầu, rất giận nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Được! Vậy lát nữa gặp ở đó nhé!”, nói xong, Hà Nham Đông cười tươi rồi đi thẳng.
Sau đó, Trần Hạo híp mắt cười nhìn Bạch Phi Nhi.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Xuất phát thôi!”, Bạch Phi Nhi khó chịu nói.
“Vợ ơi, vợ không khen tôi câu nào à?”
“Khen anh cái gì?”
“Khen tôi giúp cô đuổi ruồi đó!”
Bạch Phi Nhi đã ra đến cửa, bèn dừng bước và đáp: “Ừ đấy, nhưng vẫn còn một con nữa cơ... Anh nghĩ cách tiếp đi nhé?”
“...”
Trần Hạo câm nín, còn Bạch Phi Nhi thì vui vẻ đi thẳng.
Trần Hạo vừa đi vừa cười khổ, cô gái này tệ thật, sao cứ phải kiêu ngạo như thế chứ? Khen một câu thì chết ai!
Sau đó, hai người im lặng lên xe, nửa tiếng sau đã đến trung tâm biểu diễn âm nhạc Hải Dương.
Hà Nham Đông đã tới trước, thấy Bạch Phi Nhi và Trần Hạo đến thì đi lên chào đón, sau đó ba người vào trong sảnh.
Lúc vào hội trường cũng là lúc chuẩn bị bắt đầu, đèn đuốc sáng chói, tiếng nhạc du dương. Đầu tiên là một vài bài diễn tấu và tiểu phẩm âm nhạc. Người biểu diễn là một cô gái tóc vàng không quá nổi tiếng, nhưng khí chất rất tốt, đàn vĩ cầm, giai điệu du dương vang vọng khắp nơi.
Bạch Phi Nhi say mê cảm nhận, cô rất thích vĩ cầm.
Lần gần nhất cô được nghe như vậy là hồi còn đang đi học.
Âm nhạc đưa Bạch Phi Nhi nhớ về hồi ức, về những chuyện xưa cũ.
Bản nhạc kết thúc, Bạch Phi Nhi không khách khí mà vỗ tay nhiệt liệt cho tác phẩm.
“Hay quá, đẹp quá, anh nghe mà nhập cả hồn vào trong đó luôn!”, Hà Nham Đông ngồi cạnh Bạch Phi Nhi cũng phụ họa vào.
Tiết mục tiếp theo là một người đàn ông ngồi đánh piano.
Xung quanh có vô số cặp tình nhân đang ngồi xem, giai điệu hoàn mỹ, tiết tấu lãng mạn, tất cả đều đẹp tuyệt vời!
Người biểu diễn đang khắc họa từng khung cảnh tình yêu.
Bạch Phi Nhi vừa hưởng thụ âm nhạc lại vừa cảm thấy buồn bã. Có cô gái nào không mong chờ tình yêu chứ? Bạch Phi Nhi cũng là phụ nữ, cũng có hy vọng của riêng mình.
Cô khẽ quay mặt sang, muốn xem Trần Hạo đang làm gì, vì cái người có tư cách cho cô tình yêu nhất trên danh nghĩa này thì lại là nhân vật khiến cô đau đầu.
Kết quả, nhìn một lần xong cô không còn muốn thêm lần hai.
Cái thằng cha Trần Hạo này lại dám chơi điện thoại trong phòng hòa nhạc như chốn không người!
Bạch Phi Nhi thật sự muốn lôi cái người đàn ông này ra rồi đánh chết anh!
Hà Nham Đông bên cạnh thì kích động vô cùng, dường như hoàn toàn nhập tâm vào âm nhạc.
Anh ta khẽ nói: “Phi Nhi, bài này tuyệt diệu quá, cực kỳ hợp với tấm lòng anh dành cho em!”
“...”
Bạch Phi Nhi nghe vậy liền câm nín.
Ánh mắt nóng bỏng của Hà Nham Đông khiến Bạch Phi Nhi hoàn toàn cạn lời. Trong mắt cô, câu nói này của Hà Nham Đông không chỉ vô lý mà còn rất phá hoại không khí.
Vì đèn quá tối, Hà Nham Đông không thấy Bạch Phi Nhi không vui, bèn nói tiếp: “Anh có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm sâu lắng của người đàn, anh nghĩ chắc hẳn anh ấy đang nhớ đến người mình yêu nhất. Phi Nhi, lát nữa anh sẽ bảo anh ấy đàn riêng một khúc cho em, chỉ như vậy thì mới xứng đáng để em nghe!”
Hà Nham Đông si mê nói với Bạch Phi Nhi, ánh mắt như lang sói, như muốn ăn thịt Bạch Phi Nhi vậy.
Chính vào lúc này, điện thoại Lawson reo lên. Tiếng chuông là bản ghi âm buổi diễn đầu tiên của Lawson, là nhạc chuông riêng của điện thoại cá nhân của ông ta. Lawson vội vàng rút điện thoại ra.
Thư ký tò mò nhìn cảm xúc đang không ngừng thay đổi của Lawson, biết là có chuyện lớn xảy ra.
Điện thoại cá nhân của Lawson chỉ có gần 10 người liên lạc, trừ gia đình ra thì là những số điện thoại của người quan trọng nhất cuộc đời ông ta.
Sau khi đọc tin nhắn trên điện thoại, Lawson kích động như điên, ông ta huơ điện thoại trên tay, giống như lần đầu thắng giải vậy.
“Ông Lawson, có chuyện gì vậy ạ?”, thư ký hỏi.
“Chân Thần xuất hiện rồi, my god, cậu ấy đưa cho tôi nhiệm vụ rồi...”
Bình luận facebook