Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116: Cô mà cũng xứng đi nghi ngờ?
Đôi mắt của Arthur rất sắc bén, khác hẳn trạng thái lúc đối mặt với Trần Hạo, lúc này, anh ta đã thể hiện cái uy nghiêm và khí thế mà cấp trên của Hoa Kỳ nên có.
Chu Tiểu Nhược kinh ngạc, cô ấy biết Trần Hạo không đơn giản, nhưng lại không ngờ anh lại không đơn giản đến mức như vậy.
Những lời này của Arthur có ý muốn lật ngược hết tất cả những suy đoán trong lòng của cô ấy về Trần Hạo.
Cô ấy biết rằng lai lịch của Trần Hạo có lẽ còn khủng bố hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ấy!
Nhà họ Chu của họ ở tỉnh này có thể nói luôn là khách hàng Hoa Kỳ coi trọng nhất, mà lúc này Arthur lại vì Trần Hạo, chẳng cần nghĩ đến mặt mũi nhà họ Chu đã nói thẳng ra những lời kia, có thể thấy không hề tầm thường.
Copy từ web VietWriter
Ấn tượng của Trần Hạo với Chu Tiểu Nhược rất tốt, nguyên do của sự việc anh cũng biết rõ ràng, rằng chuyện này không liên quan đến Chu Tiểu Nhược, bèn dặn dò Arthur: “Chuyện này không liên quan đến cô Chu, đừng làm khó cô ấy!”
Nói xong, Trần Hạo nhìn Chu Tiểu Nhược cười một cái rồi rời đi.
Hà Thi Vân vẫn bám dai như đỉa, muốn đuổi theo, bị Chu Tiểu Nhược nắm tay ngăn lại.
Sau đó, Chu Tiểu Nhược xin lỗi Arthur: “Anh Arthur, thật xin lỗi! Vừa nãy chúng tôi có chút hiểu nhầm với anh Trần thôi!”
Hà Thi Vân nghe thấy Chu Tiểu Nhược xin lỗi thì sắc mặt càng khó coi: “Tiểu Nhược, cậu điên rồi đấy à, việc gì phải xin lỗi họ? Cậu tin tớ, Trần Hạo thực sự là kẻ lừa đảo, lần trước anh ta lừa tớ, nói rằng mình là người đầu tư phòng trưng bày nghệ thuật Gagosian, ra vẻ là mình nhiều tiền lắm ấy, hóa ra lại chỉ là một tên đến ở rể, còn là loại không được yêu quý nữa chứ!”
Arthur tức giận nhìn thẳng Hà Thi Vân mà mắng: “Đồ ngu ngốc, khách quý của chúng tôi là người ở cấp độ nào cơ chứ? Đừng nói là Gagosian, cho dù anh ấy có nói tốp 10 phòng trưng bày nghệ thuật trên thế giới là của anh ấy thì cũng chẳng quá một chút nào! Nếu anh ấy đồng ý, thì các họa sĩ xếp trong tốp 20 đương đại có ai không muốn đi theo anh ấy chứ? Loại đàn bà vô tri như cô mà cũng có tư cách đi nghi ngờ anh Trần chắc? Người đâu, mau đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!”
“Mấy người... mấy người thật láo xược, tôi là người nhà họ Hà...”, Hà Thi Vân gào lên.
“Nhà họ Hà? Hơ hơ!”, Arthur cười lạnh.
“Tôi cảnh cáo mấy người, dám đắc tội với tôi, thì cả nhà họ Hà sẽ không để yên cho mấy người đâu!”, Hà Thi Vân hống hách nói.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Arthur không để vào mắt, bĩu môi nói: “Đừng nói là cô chỉ là thiên kim nhà họ Hà, cho dù cô có là chủ nhà họ Hà thì đã sao?”
Chu Tiểu Nhược vội tiến lên hòa giải: “Anh Arthur, chuyện này chỉ đơn thuần là hiểu lầm thôi, mong anh nể mặt tôi bỏ quá cho, bạn tôi không cố ý đâu!”
Arthur lạnh lùng quét mắt qua Chu Tiểu Nhược: “Không phải tôi không nể mặt cô Chu, mà là người nào đó đã đắc tội anh Trần, tôi bắt buộc phải dạy cho cô ta một bài học!”
Lời vừa dứt, bảo vệ của Hoa Kỳ đã hung hăng tiến lên, vác Hà Thi Vân đang gào thét giãy dụa ném thẳng ra ngoài văn phòng của Hoa Kỳ.
Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Hà Thi Vân chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống cho rồi.
Chu Tiểu Nhược vội chạy lên đỡ Hà Thi Vân: “Cậu không sao chứ?”
“Mấy người đợi đấy cho tôi… Tôi nhất định sẽ cho mấy người biết cái kết của việc đắc tội với Hà Thi Vân đây!”, Hà Thi Vân gào lớn trước cửa văn phòng của Hoa Kỳ.
Mọi người xung quanh khi mới nghe ồn thì còn đang ngây ra, mà sau đó đã có không ít người đã cười đầy châm biếm, tiếng thì nhỏ mà như từng cái bạt tai vào mặt Hà Thi Vân, khiến cô ta tức lộn ruột mà chẳng biết làm sao.
Arthur từ từ bước đến trước cửa, lạnh lùng quét mắt nhìn Hà Thi Vân: “Chỉ có nhà họ Hà mấy người mà cũng dám khiêu khích Hoa Kỳ chúng tôi? Không biết trời cao đất dày là gì! Tôi cảnh cáo cô, quản cho tốt cái miệng của mình, đừng có nói linh tinh chuyện về anh Trần, nếu không việc cô tiết lộ thông tin khách hàng của Hoa Kỳ, chúng tôi sẽ khiến nhà họ Hà của mấy người phải trả một cái giá đắt đến mức không chống đỡ nổi đấy!”
Arthur nói xong, khinh bỉ quay lưng bỏ đi, giống như Hà Thi Vân chỉ là thứ rác rưởi vậy.
Sau khi Hà Thi Vân nghe thấy hai chữ Hoa Kỳ thì liền ngây ra, mãi mới phản ứng lại được: “Tiểu Nhược, đây… đây là Hoa Kỳ?”
Chu Tiểu Nhược cười khổ, gật đầu, thầm nghĩ cuối cùng cô tiểu thư này cũng đã tỉnh ra rồi!
Sau khi Hà Thi Vân có được câu trả lời khẳng định thì trong lòng liền chùng xuống, Hoa Kỳ là thể loại bá đạo đến mức nào cơ chứ? Tuy cô ta là đứa con gái cưng của bố, nhưng chuyện hôm nay, cô ta cũng chỉ có thể cắn chặt răng ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chu Tiểu Nhược tự lẩm bẩm một mình: “Rốt cuộc Trần Hạo này là người thế nào mà đến cả anh Arthur của Hoa Kỳ cũng phải căng thẳng đến thế?”
Hà Thi Vân hằn học nói: “Người thế nào? Chính là tên ở rể nhà họ Bạch, chồng của Bạch Phi Nhi!”
Chu Tiểu Nhược có hơi phân tâm: “E là không chỉ có vậy, cậu thử tự nghĩ mà xem, nhà họ Bạch ở Hải Dương cũng tương đương với nhà họ Hà các cậu, thế mà Arthur lại dám không coi thiên kim nhà họ Hà các cậu ra gì, thì anh ta dựa vào đâu vì nhà họ Bạch lại đi coi trọng Trần Hạo chứ? Khả năng duy nhất là, thứ mà anh ấy dựa vào không phải nhà họ Bạch, mà là thứ khác!”
Hà Thi Vân giận quá mất khôn: “Tớ chẳng quan tâm anh ta là người thế nào, tớ cũng đều phải khiến anh ta trả giá cho hành động của mình!”
Chu Tiểu Nhược khuyên giải: “Thi Vân, tớ nghĩ là cậu nên buông bỏ những ân oán với anh ấy xuống đi! Nếu anh ấy thật sự giống như tớ nói, còn có thể dựa vào một thứ khác mà không phải với thân phận con rể nhà họ Bạch, thì nhà họ Hà cũng không chắc có thể bảo vệ cậu nếu sự việc vỡ lở hết ra đâu!”
“Không thể nào, anh ta chính là một tên ở rể phế vật, mấy ngày trước còn là tên ngốc nữa, làm sao anh ta có thể là nhân vật lớn được? Nói không chừng hôm nay anh ta đến là để chạy việc cho người khác đấy!”, Hà Thi Vân hoàn toàn không tin lời của Chu Tiểu Nhược.
Chu Tiểu Nhược bất lực nói: “Việc Trần Hạo là người như thế nào ta khoan hẵng nói vội, chuyện hôm nay cậu chớ có truyền ra ngoài, Hoa Kỳ không dễ dây đâu, nếu chuyện ngày hôm nay bị cậu truyền ra ngoài mà để Hoa Kỳ biết được, cậu sẽ liên lụy cả nhà họ Hà đấy!”
Hà Thi Vân không phục, nhưng cũng chẳng nói thêm gì nữa. Không nói việc Trần Hạo là người thế nào, nhưng lời cảnh cáo của Arthur thì cô ta lại không dám nghi ngờ.
Mà lúc này, Trần Hạo đã về đến biệt thự của Bạch Phi Nhi.
Sau khi vào đến sân, Trần Hạo đã nhìn thấy thư phòng của Bạch Phi Nhi sáng đèn, ánh đèn hắt cái bóng ngang ngang thân hình kiều diễm của Bạch Phi Nhi lên cửa sổ, làm Trần Hạo phải dừng chân tán thưởng một hồi.
Chỉ là, rất nhanh sau đó Trần Hạo nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên, trừ thư phòng ra, trong phòng ngủ của Bạch Phi Nhi cũng có người!
Đột nhiên, Trần Hạo liên tưởng đến chuyện tối hôm trước Hạ Cảnh Thiên cho người đến bắt cóc Bạch Phi Nhi.
Sau khi những chuyện này lóe lên trong đầu, Trần Hạo liền quay người lên tầng, chui vào phòng ngủ của Bạch Phi Nhi qua cánh cửa sổ chưa đóng nhẹ nhàng như một bóng ma.
Lúc này, trong phòng Bạch Phi Nhi không mở đèn, Trần Hạo hít một hơi rồi đến trước cửa nhà vệ sinh, bởi vì tiếng động nhỏ đó đang truyền ra từ bên trong.
Cạch! Trần Hạo chẳng nghĩ ngợi gì, mở thẳng cánh cửa ra.
Ngay giây sau, Trần Hạo đã đứng ngây ra như trời trồng.
Trong phòng vệ sinh, một thân thể lung linh như ngọc đập vào tầm mắt anh.
Người đó đang cầm quần áo chuẩn bị mặc, đột nhiên lại thấy có người xông vào, cô ấy cũng ngây ra.
A…
Ngay lập tức, một tiếng thét thấu trời thấu đất vang lên, sau đó nữa, tất cả những thứ mỹ miều đó đã bị khăn tắm che đậy lại hết.
Trần Hạo ngay lập tức tỉnh lại: “Hiểu nhầm… Hiểu nhầm…”
“Đồ khốn này, anh… anh…”
“Không sao thì tốt… Tôi đến thư phòng đợi cô trước nhé!”
“Vâng… tôi sẽ sang ngay!”
Lúc này trong lòng Giang Ngạo Tuyết tràn ngập hối hận, trước đó rõ ràng Bạch Phi Nhi đã nói không có sự cho phép của cô thì tên Trần Hạo này tuyệt đối không thể vào khuê phòng của mình.
Giang Ngạo Tuyết còn vì chuyện này mà trêu chọc địa vị ở nhà của Bạch Phi Nhi giống như ở công ty vậy, đều là nữ vương!
Thế mà, sao… sao… tên khốn này lại xông vào chứ! Còn nhìn thấy thứ không nên nhìn!
Giang Ngạo Tuyết ảo não, nhanh chóng mặc quần áo vào, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì dưới tầng đã truyền đến giọng của Trần Hạo: “Vợ à! Tôi về rồi đây!”
Chu Tiểu Nhược kinh ngạc, cô ấy biết Trần Hạo không đơn giản, nhưng lại không ngờ anh lại không đơn giản đến mức như vậy.
Những lời này của Arthur có ý muốn lật ngược hết tất cả những suy đoán trong lòng của cô ấy về Trần Hạo.
Cô ấy biết rằng lai lịch của Trần Hạo có lẽ còn khủng bố hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ấy!
Nhà họ Chu của họ ở tỉnh này có thể nói luôn là khách hàng Hoa Kỳ coi trọng nhất, mà lúc này Arthur lại vì Trần Hạo, chẳng cần nghĩ đến mặt mũi nhà họ Chu đã nói thẳng ra những lời kia, có thể thấy không hề tầm thường.
Copy từ web VietWriter
Ấn tượng của Trần Hạo với Chu Tiểu Nhược rất tốt, nguyên do của sự việc anh cũng biết rõ ràng, rằng chuyện này không liên quan đến Chu Tiểu Nhược, bèn dặn dò Arthur: “Chuyện này không liên quan đến cô Chu, đừng làm khó cô ấy!”
Nói xong, Trần Hạo nhìn Chu Tiểu Nhược cười một cái rồi rời đi.
Hà Thi Vân vẫn bám dai như đỉa, muốn đuổi theo, bị Chu Tiểu Nhược nắm tay ngăn lại.
Sau đó, Chu Tiểu Nhược xin lỗi Arthur: “Anh Arthur, thật xin lỗi! Vừa nãy chúng tôi có chút hiểu nhầm với anh Trần thôi!”
Hà Thi Vân nghe thấy Chu Tiểu Nhược xin lỗi thì sắc mặt càng khó coi: “Tiểu Nhược, cậu điên rồi đấy à, việc gì phải xin lỗi họ? Cậu tin tớ, Trần Hạo thực sự là kẻ lừa đảo, lần trước anh ta lừa tớ, nói rằng mình là người đầu tư phòng trưng bày nghệ thuật Gagosian, ra vẻ là mình nhiều tiền lắm ấy, hóa ra lại chỉ là một tên đến ở rể, còn là loại không được yêu quý nữa chứ!”
Arthur tức giận nhìn thẳng Hà Thi Vân mà mắng: “Đồ ngu ngốc, khách quý của chúng tôi là người ở cấp độ nào cơ chứ? Đừng nói là Gagosian, cho dù anh ấy có nói tốp 10 phòng trưng bày nghệ thuật trên thế giới là của anh ấy thì cũng chẳng quá một chút nào! Nếu anh ấy đồng ý, thì các họa sĩ xếp trong tốp 20 đương đại có ai không muốn đi theo anh ấy chứ? Loại đàn bà vô tri như cô mà cũng có tư cách đi nghi ngờ anh Trần chắc? Người đâu, mau đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!”
“Mấy người... mấy người thật láo xược, tôi là người nhà họ Hà...”, Hà Thi Vân gào lên.
“Nhà họ Hà? Hơ hơ!”, Arthur cười lạnh.
“Tôi cảnh cáo mấy người, dám đắc tội với tôi, thì cả nhà họ Hà sẽ không để yên cho mấy người đâu!”, Hà Thi Vân hống hách nói.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Arthur không để vào mắt, bĩu môi nói: “Đừng nói là cô chỉ là thiên kim nhà họ Hà, cho dù cô có là chủ nhà họ Hà thì đã sao?”
Chu Tiểu Nhược vội tiến lên hòa giải: “Anh Arthur, chuyện này chỉ đơn thuần là hiểu lầm thôi, mong anh nể mặt tôi bỏ quá cho, bạn tôi không cố ý đâu!”
Arthur lạnh lùng quét mắt qua Chu Tiểu Nhược: “Không phải tôi không nể mặt cô Chu, mà là người nào đó đã đắc tội anh Trần, tôi bắt buộc phải dạy cho cô ta một bài học!”
Lời vừa dứt, bảo vệ của Hoa Kỳ đã hung hăng tiến lên, vác Hà Thi Vân đang gào thét giãy dụa ném thẳng ra ngoài văn phòng của Hoa Kỳ.
Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Hà Thi Vân chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống cho rồi.
Chu Tiểu Nhược vội chạy lên đỡ Hà Thi Vân: “Cậu không sao chứ?”
“Mấy người đợi đấy cho tôi… Tôi nhất định sẽ cho mấy người biết cái kết của việc đắc tội với Hà Thi Vân đây!”, Hà Thi Vân gào lớn trước cửa văn phòng của Hoa Kỳ.
Mọi người xung quanh khi mới nghe ồn thì còn đang ngây ra, mà sau đó đã có không ít người đã cười đầy châm biếm, tiếng thì nhỏ mà như từng cái bạt tai vào mặt Hà Thi Vân, khiến cô ta tức lộn ruột mà chẳng biết làm sao.
Arthur từ từ bước đến trước cửa, lạnh lùng quét mắt nhìn Hà Thi Vân: “Chỉ có nhà họ Hà mấy người mà cũng dám khiêu khích Hoa Kỳ chúng tôi? Không biết trời cao đất dày là gì! Tôi cảnh cáo cô, quản cho tốt cái miệng của mình, đừng có nói linh tinh chuyện về anh Trần, nếu không việc cô tiết lộ thông tin khách hàng của Hoa Kỳ, chúng tôi sẽ khiến nhà họ Hà của mấy người phải trả một cái giá đắt đến mức không chống đỡ nổi đấy!”
Arthur nói xong, khinh bỉ quay lưng bỏ đi, giống như Hà Thi Vân chỉ là thứ rác rưởi vậy.
Sau khi Hà Thi Vân nghe thấy hai chữ Hoa Kỳ thì liền ngây ra, mãi mới phản ứng lại được: “Tiểu Nhược, đây… đây là Hoa Kỳ?”
Chu Tiểu Nhược cười khổ, gật đầu, thầm nghĩ cuối cùng cô tiểu thư này cũng đã tỉnh ra rồi!
Sau khi Hà Thi Vân có được câu trả lời khẳng định thì trong lòng liền chùng xuống, Hoa Kỳ là thể loại bá đạo đến mức nào cơ chứ? Tuy cô ta là đứa con gái cưng của bố, nhưng chuyện hôm nay, cô ta cũng chỉ có thể cắn chặt răng ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chu Tiểu Nhược tự lẩm bẩm một mình: “Rốt cuộc Trần Hạo này là người thế nào mà đến cả anh Arthur của Hoa Kỳ cũng phải căng thẳng đến thế?”
Hà Thi Vân hằn học nói: “Người thế nào? Chính là tên ở rể nhà họ Bạch, chồng của Bạch Phi Nhi!”
Chu Tiểu Nhược có hơi phân tâm: “E là không chỉ có vậy, cậu thử tự nghĩ mà xem, nhà họ Bạch ở Hải Dương cũng tương đương với nhà họ Hà các cậu, thế mà Arthur lại dám không coi thiên kim nhà họ Hà các cậu ra gì, thì anh ta dựa vào đâu vì nhà họ Bạch lại đi coi trọng Trần Hạo chứ? Khả năng duy nhất là, thứ mà anh ấy dựa vào không phải nhà họ Bạch, mà là thứ khác!”
Hà Thi Vân giận quá mất khôn: “Tớ chẳng quan tâm anh ta là người thế nào, tớ cũng đều phải khiến anh ta trả giá cho hành động của mình!”
Chu Tiểu Nhược khuyên giải: “Thi Vân, tớ nghĩ là cậu nên buông bỏ những ân oán với anh ấy xuống đi! Nếu anh ấy thật sự giống như tớ nói, còn có thể dựa vào một thứ khác mà không phải với thân phận con rể nhà họ Bạch, thì nhà họ Hà cũng không chắc có thể bảo vệ cậu nếu sự việc vỡ lở hết ra đâu!”
“Không thể nào, anh ta chính là một tên ở rể phế vật, mấy ngày trước còn là tên ngốc nữa, làm sao anh ta có thể là nhân vật lớn được? Nói không chừng hôm nay anh ta đến là để chạy việc cho người khác đấy!”, Hà Thi Vân hoàn toàn không tin lời của Chu Tiểu Nhược.
Chu Tiểu Nhược bất lực nói: “Việc Trần Hạo là người như thế nào ta khoan hẵng nói vội, chuyện hôm nay cậu chớ có truyền ra ngoài, Hoa Kỳ không dễ dây đâu, nếu chuyện ngày hôm nay bị cậu truyền ra ngoài mà để Hoa Kỳ biết được, cậu sẽ liên lụy cả nhà họ Hà đấy!”
Hà Thi Vân không phục, nhưng cũng chẳng nói thêm gì nữa. Không nói việc Trần Hạo là người thế nào, nhưng lời cảnh cáo của Arthur thì cô ta lại không dám nghi ngờ.
Mà lúc này, Trần Hạo đã về đến biệt thự của Bạch Phi Nhi.
Sau khi vào đến sân, Trần Hạo đã nhìn thấy thư phòng của Bạch Phi Nhi sáng đèn, ánh đèn hắt cái bóng ngang ngang thân hình kiều diễm của Bạch Phi Nhi lên cửa sổ, làm Trần Hạo phải dừng chân tán thưởng một hồi.
Chỉ là, rất nhanh sau đó Trần Hạo nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên, trừ thư phòng ra, trong phòng ngủ của Bạch Phi Nhi cũng có người!
Đột nhiên, Trần Hạo liên tưởng đến chuyện tối hôm trước Hạ Cảnh Thiên cho người đến bắt cóc Bạch Phi Nhi.
Sau khi những chuyện này lóe lên trong đầu, Trần Hạo liền quay người lên tầng, chui vào phòng ngủ của Bạch Phi Nhi qua cánh cửa sổ chưa đóng nhẹ nhàng như một bóng ma.
Lúc này, trong phòng Bạch Phi Nhi không mở đèn, Trần Hạo hít một hơi rồi đến trước cửa nhà vệ sinh, bởi vì tiếng động nhỏ đó đang truyền ra từ bên trong.
Cạch! Trần Hạo chẳng nghĩ ngợi gì, mở thẳng cánh cửa ra.
Ngay giây sau, Trần Hạo đã đứng ngây ra như trời trồng.
Trong phòng vệ sinh, một thân thể lung linh như ngọc đập vào tầm mắt anh.
Người đó đang cầm quần áo chuẩn bị mặc, đột nhiên lại thấy có người xông vào, cô ấy cũng ngây ra.
A…
Ngay lập tức, một tiếng thét thấu trời thấu đất vang lên, sau đó nữa, tất cả những thứ mỹ miều đó đã bị khăn tắm che đậy lại hết.
Trần Hạo ngay lập tức tỉnh lại: “Hiểu nhầm… Hiểu nhầm…”
“Đồ khốn này, anh… anh…”
“Không sao thì tốt… Tôi đến thư phòng đợi cô trước nhé!”
“Vâng… tôi sẽ sang ngay!”
Lúc này trong lòng Giang Ngạo Tuyết tràn ngập hối hận, trước đó rõ ràng Bạch Phi Nhi đã nói không có sự cho phép của cô thì tên Trần Hạo này tuyệt đối không thể vào khuê phòng của mình.
Giang Ngạo Tuyết còn vì chuyện này mà trêu chọc địa vị ở nhà của Bạch Phi Nhi giống như ở công ty vậy, đều là nữ vương!
Thế mà, sao… sao… tên khốn này lại xông vào chứ! Còn nhìn thấy thứ không nên nhìn!
Giang Ngạo Tuyết ảo não, nhanh chóng mặc quần áo vào, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì dưới tầng đã truyền đến giọng của Trần Hạo: “Vợ à! Tôi về rồi đây!”
Bình luận facebook