Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141-150
Chương 141: Uy của tông sư.
Trên sàn đấu, Mạch Ngân lạnh lùng nhìn thi thể của Viên Hạc Tùng, bật cười: “Rác
rưởi! Chán ngất!”
Mà lúc này, hai bố con nhà họ Hạ đang cúi đầu khom người với Lôi Thiên Tuyệt.
Lôi Thiên Tuyệt khẽ gật đầu với học trò, tỏ ý khích lệ t
Mà Ninh Hách lại nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc nói với Trần Hạo: “Hai bố con nhà
họ Hạ kia đang đứng cạnh tiểu tông sư đó sao? Đến nhà họ Hạ cũng quỳ xuống thì e
là cả thế giới ngầm của Hải Dương này đều phải nghe theo tiểu tông sư đó mất?”
Ninh Hách còn đang suy đoán!
Thì Mạch Ngân đột nhiên chỉ về hướng hắn ta
Hành động này làm Ninh Hách giật bắn mình.
“Mày là Trần Hạo à? Nghe nói mày cũng có chút bản lĩnh, sao còn ngồi đó làm gì?
Lăn xuống đây xem nào!” Mạch Ngân chỉ vào Trần Hạo và nói.
Ninh Hách thì sợ hãi, nhìn sang Trần Hạo! Hóa ra Mạch Ngân này vốn dĩ muốn đối
đầu với Trần Hạo sao?
Trần Hạo mỉm cười đứng dậy. Lúc Ninh Hách còn chưa phản ứng kịp thì Trần Hạo
đã đi lên sàn đẩu, hắn ta còn không có cơ hội ngăn cản.
Hạ Vân Đình thấy vậy thì cười khẩy, đứng dậy. “Mạch Ngân, giết nó đi!”
Mạch Ngân cười gần, liếm môi, nhìn Trần Hạo đang chậm rãi đi lên: “Cái thằng
khốn kiếp nhà mày, nếu không vì mày thì bố mày lúc này còn đang ôm mấy em
xinh tươi trên giường rồi! Nhanh lên, mày muốn chết thế nào nào?”
“Chỉ mỗi mày thôi à? Thôi thôi, gọi thầy mày xuống đây đi! Mày kém tao xa lắm!”,
Trần Hạo cười khẩy.
“Cỡ mày cũng xứng để thầy tạo ra tay ả? Tao chỉ cần một ngón tay là di chết được
mày rồi! Thông minh thì quỳ xuống chịu chết đi, đừng lãng phí thời gian của bố
mày nữa, nếu không… Tạo có nhiều cách để giết mày lắm đó, hehe!”, Mạch Ngân
cười khinh bỉ.
Trần Hạo mỉm cười, nhìn về một hướng: “Xem ra ông muốn anh ta chết phải
không thể thì tôi sẽ giúp ông!”
Mạch Ngân thấy Trần Hạo khinh mình ra mặt, lại quay sang nói với thầy như vậy,
bèn sầm mặt nói: “Mày muốn chết à!”
Từ hồi 10 tuổi, Mạch Ngân đã đi theo làm học trò của Lôi Thiên Tuyệt, số đối thủ
chết trên tay hắn ta là 58 người. Thế mà hôm nay có người dám khinh bỉ hắn ta
Soạt! Vừa nói xong, Mạch Ngân đã phi đến trước mặt Trần Hạo rồi đấm tới
Không ai nghĩ rằng Mạch Ngân sẽ là người tấn công trước.
Tất cả đều kinh ngạc đứng dậy, tưởng rằng Trần Hạo sẽ chết dí trong vũng máu.
Ngồi ở đây toàn là các ông lớn trong thế giới ngầm Hải Dương hoặc là võ quán, ai
cũng kiếm cơm bằng máu tanh cả, bọn họ biết Mạch Ngân đáng sợ cỡ nào!
Tất cả đều cho rằng cậu thanh niên đi lên dâng mạng kia e là sẽ không vượt được
một quyền!
Hạ Vân Đình lúc này cũng âm hiểm nhìn chăm chăm sản đấu, dường như ngay giây
sau lão ta sẽ thấy kẻ địch của mình mất mạng.
Ninh Hách nắm chặt nằm đấm, thầm nghĩ, Trần Hạo có thắng được không? Đây là
tiểu tông sư đó!
Mà Trần Hạo ở trên sàn đấu thì chỉ nhẹ nhàng tránh ra, thân hình khẽ điều chỉnh,
thi triển ra chiếu thức y hệt với Mạch Ngân, khiến Mạch Ngân cảm thấy như bản
thân đang nhìn vào gương vậy!
Mà chiêu thức chỉ giống nhau ở hình thái, chứ tốc độ thì đúng là một trời một vực!
Mạch Ngân mới đánh ra quyền một nửa thì sợ hãi phát hiện Trần Hạo đã đấm vào
ngực hắn ta rồi!
Nhanh quá! Chỉ là tốc độ nhanh đơn thuần nhưng cũng đủ để giết Mạch Ngân rồi!
Rầm! Tiếng đấm vang lên!
Hai người áp sát, quay lưng lại với sàn đấu.
Mạch Ngân ngơ ngác, vẻ mặt không dám tin.
“Không… Không thể nào ?”
Trần Hạo cười nhạt, quay lại hỏi: “Chết dưới quyền pháp của chính mình có cảm
giác gì thế? Giờ chắc mày hiểu được tâm trạng của những người đã chết vì mày rồi
đó nhỉ? Tao chọn cách chết này cho mày có hay không?”
Rầm! Mạch Ngân cũng không trả lời được câu hỏi của Trần Hạo nữa, cả cơ thể ngã
thẳng xuống dưới sàn.
Những người trong thế giới ngầm Hải Dương, người ở võ quán lúc này đều ngơ
ngác há hốc mồm!
“Mạch Ngân thua rồi! Chỉ trong 1 chiêu!
“Đối phương lại dùng phương thức giết người của Mạch Ngân nữa chứ! Người này…
Thật đáng so!”
“Đây là ai vậy?”
Ninh Hách lúc này mới dám tin mọi chuyện là thật, mắt chữ A mồm chữ O. Hắn ta
không thể ngờ rằng Trần Hạo lại giết chết một tiểu tông sư chỉ với một chiều!
Không lẽ Trần Hạo cũng là tông sư?
Lúc này, Hạ Vân Đình đứng dậy: “Trần Hạo, mày to gan lâm, học trò của tiểu tông
sư mà mày cũng dám giết? Mày muốn chết à!”
Trần Hạo nhìn lão ta rồi cười khẩy: “Ngu ngốc.
Trần Hạo vừa nói xong thì một tiếng “ầm” vang lên.
Một bóng người bên cạnh Hạ Vân Đình phi ra. Cái ghế mà ông ta ngồi đã vỡ vụn!!
Sau đó, ông ta hạ dưới võ đài, nơi hai chân đứng đã nứt hết, lan ra xung quanh.
Sau đó, người này vươn tay lên không trung, lưới sắt bao quanh sàn đấu như bị một
bàn tay vô hình xé ra một lỗ hổng có đường kính hai mét.
Sau đó, hai chân của người đó thả lỏng, nhẹ nhàng rơi xuống sàn đấu.
Tất cả lại im lặng như tờ
Không ít người sợ đến tái mặt, người này lên sàn còn mạnh ít nhất gấp 10 Mạch
Ngân
Vào lúc tất cả đang sửng sốt thì Hạ Vân Đình nói: “Lôi đại sư, giết nó đi… Tôi trả
ông thêm 10 triệu nữa! Giết nó đi!”
Một đám người chấn động, đây là uy thế của tiểu tông sư
Lôi Thiên Tuyệt lên sản đầu thì đám người mới nhìn rõ tướng mạo của ông ta.
Lôi Thiên Tuyệt cao lớn uy võ, hai mát phát sáng, mặc bộ đời Đường màu đen, từng
cử động đều phát ra sự kiêu ngạo.
Mà Lôi Thiên Tuyệt cũng không nhìn Trần Hạo mà nhìn sang những người khác.
“Hôm nay đến đây, ngoại trừ trả sạch ân tinh của nhà họ Hạ ra thì tôi còn mới các
vị đến để thông báo rằng, từ thời khắc này, thế giới ngầm Hải Dương sẽ là của Lôi
Thiên Tuyệt
Lời của Lôi Thiên Tuyệt như hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lạnh, khiến cả hội trường
sôi sục, tất cả cũng sững sờ
Hạ Vân Đình cũng sửng sốt, lão ta không ngờ đây lại là mục đích của Lôi Thiên
Tuyệt.
Hạ Hồng Khang nhỏ giọng nói: “Bố ơi, Lôi đại sư…”
“Để xem thế nào đã!”, sắc mặt Hạ Vân Đình trở nên khó coi.
Đám người của thế giới ngầm Hải Dương nghe vậy thì ánh mắt đều tập trung lên
người Hạ Vân Đình.
Bọn chọ nghĩ rằng bản thân đã bị nhà họ Hạ đem bán rồi!
“Ông hai Hạ, không lẽ ông không có gì để nói sao?” một người đứng dậy hỏi.
“Đúng đó, chỉ một câu nói đã muốn cả Hải Dương này, nhà họ Hạ có biết chuyện
này không?
“Ông ta nghĩ mình là ai chứ? Đánh được mà ghê à? Đây là thế giới ngầm, còn có
quy tắc không vậy?”
Tuy là nói vậy, nhưng việc Lôi Thiên Tuyệt xuất hiện đã khiến tất cả đều phải kinh
sợ, nhưng những lời đó đồng nghĩa với việc vả mặt tất cả những ai ở thế giới ngầm,
bao gồm cả nhà họ Hạ.
Thế giới ngầm Hải Dương, dù là nhà họ Hạ thi cũng phải cho phép các ông lớn có
lãnh địa riêng của chính mình. Hiện giờ Lôi Thiên Tuyệt nói muốn cả cái Hải
Dương này, đùa hay gì.
Lôi Thiên Tuyệt này dựa vào đâu? Tiểu tông sư thì sao chứ? Nghĩ một mình chấp
được cả nhóm hay sao?
Bị gây hấn như thế mọi người sao có thể dễ dàng nhượng bộ được?
Nhưng chỉ một giây sau, tất cả đều sửng sốt. Lôi Thiên Tuyệt đã vụt xuất hiện trước
mặt ông chủ Bách Đồng của huyện Vạn - người phản đối đầu tiên.
“Ông không đồng ý à?”
“Đương nhiên…
Rầm! Lôi Thiên Tuyệt không chờ Bách Đồng nói gì mà đá thẳng vào người ông ta.
Bách Đồng bay vút ra ngoài, trong nháy mắt cả người tan xác, máu tươi tung tóe.
Ôi…
Đám người hít một hơi lạnh.
Sau đó, Lôi Thiên Tuyệt nhìn sang bá chủ phía bắc thành phố, Lâm Thân: “Còn
ông? Có nghĩ như ban nãy nữa không?”
“Tôi… Tôi đồng ý! Sau này tôi chính là con chó của Lôi đại sư!”, Lâm Thân bị Lôi
Thiên Tuyệt lườm, nhất thời sợ hãi.
Lôi Thiên Tuyệt chậm rãi đi về phía người thứ ba.
Còn chưa đến, người đó đã quỹ hẳn xuống: “Từ nay về sau xin phục tùng Lôi đại sư
Lôi Thiên Tuyệt điên cuồng cười lớn, sau đó nhìn về phía Tương Huân, ông chủ
phía Đông thành phố.
“Còn ông?”
“Khốn kiếp… Cái lão giả này… Bớt làm màu đi!”
Tương Huân phẫn nộ, rút súng ra bắn vào đầu Lôi Thiên Tuyệt.
Lôi Thiên Tuyệt điên cuồng cười, bước lên phía trước.
Tương Huân phẫn nộ nổ ủng.
Đám người không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển đến bước này.
Nhưng chỉ một giây sau khi nổ súng, ngoài Trần Hạo ra thì tất cả đều sợ đến mức
muốn tè ra quần
Lúc súng nổ thì Lôi Thiên Tuyệt đã đi lên chặn nòng súng lại, viên đạn không
những không đâm xuyên lòng bàn tay ông ta mà còn bắn ngược lại và nổ tung.
Sau đó, ống súng cong lại rồi rơi vào tay Lôi Thiên Tuyết.
Phụt! Lôi Thiên Tuyệt cười khẩy vẫy tay, súng bay thẳng vào đầu Tương Huân.
Bùm! Lôi Thiên Tuyệt đạp một cước, thi thể không đầu của Tương Huân rơi lên sàn
đấu, máu tóe ra từ không trung.
Xung quanh yên tĩnh như không, tất cả đều đang run rẩy, sợ đến tận xương tủy.
Giết người như ngóe, đến súng cũng không sợ! Đây nào phải người, đây là ma quỷ
thì có
Hôm nay toàn là những kẻ mạnh trong thế giới ngầm đến tham gia cuộc thi,
nhưng không một ai từng gặp ác ma như vậy cả.
Lôi Thiên Tuyệt nhìn đám khán giả bằng ánh mắt lạnh lùng rồi hỏi: “Còn kẻ nào
dám ý kiến không?”
Ông ta nói xong, tất cả đều hiểu. Cái chết của Tương Huân và Bách Đồng này chính
là một lời cảnh cáo cho bọn họ! Giết gà dọa khỉ!
Thấy cảnh này, Ninh Hách nổi hết cả da gà lên!
Lôi Thiên Tuyệt quá đáng sợ! Trần Hạo… thằng được chăng?
Lúc này, một ông lớn ngồi cách Ninh Hách không xa hét lên: “Hải Dương sắp thay
đổi rồi, xong đời rồi!”
Mà hai bố con nhà họ Hạ ngồi trên ghế chủ tọa cũng sững sở, bốn mặt nhìn nhau,
cuối cùng cũng hiểu được, Lôi Thiên Tuyệt đến đây là để xưng vương xưng bá.
Nhưng dù họ có không muốn cỡ nào thì đối diện với ác như Lôi Thiên TUyệt kia,
không một ai dám từ chối!
Không phục sẽ phải chết…
***
Chương 142: Quỳ phục tại chỗ.
Lôi Thiên Tuyệt lại nhẹ nhàng nhảy lên võ đài, liếc mắt nhìn Trần Hạo: “Mạch
Ngân là đồ đệ do tôi một tay nuôi dạy, cậu giết được nó, chứng tỏ cậu có tư cách
thay lão già này quản lý Hải Dương hơn nó! Cậu quỳ xuống nhận thua, Hải Dương
sẽ là của cậu, lão già này sẽ thu cậu làm đệ tử sau cùng, nếu không, già này sẽ tiến
cậu đi gặp đồ đệ của tôi!”
Trần Hạo ra vẻ nghiền ngẫm: “Ha ha! Đây là truyện hài hay nhất mà tôi nghe được
từ trước đến nay đấy!”
Lôi Thiên Tuyệt lại nói đầy thách thức: “Kẻ
không thức thời thường sẽ phải trả cái giá rất đau
đớn đấy!”
“Thế sao? Chỉ dựa vào sức của một tiểu tông sư như ông mà cũng muốn tôi phải trả
giá ư? Ông còn chưa đủ tư cách đâu!”, Trần Hạo nói.
“Tiểu tông sư? Ha ha! Nói cho cậu hay, lão già này đã thoát khỏi cảnh bị giam lỏng
hơn ba tháng nay rồi, bây giờ đã là bản bộ tông sư, còn lý do nhận lời nhà họ Hạ
đến tiếp chiến, một là vì muốn tiện tay lấy được Hải Dương, hai là vì muốn xem Hải
Dương còn có nhân vật nào có thể kích thích tôi được nữa không! Chỉ đáng tiếc,
toàn một đảm hữu danh vô thực!” Lôi Thiên Tuyệt quét mắt qua những người Hải
Dương trước mặt, tự kiêu vô đối!
Mà giờ đám gạo cội người Hải Dương với người giới Võ làm gì có ai dám trái lại lời
Lôi Thiên Tuyệt
Làm gì có tông sư nào không được tông môn
tôn phụng coi là khách quý, đội lên đầu mà thở chứ
Chẳng bao lâu nữa là sẽ đạt cấp hóa cảnh tổng sư! Lôi Thiên Tuyệt đã đạt cấp bán
bộ tông sư kia là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào cơ chứ?
Trần Hạo nghe vậy thì cười đầy vẻ trào phúng.
Thiên Đường Chiến Thần năm đó, chia ra ba cấp thần, tướng, vệ, mà cấp tướng đã
là đẳng cấp tiểu tông sư rồi, huống chi là Chí Tôn Thiên Đường Chiến Thần Trần
Hạo đây?
Sau đó Trần Hạo bị trọng thương, hồn phách lưu lạc ở âm phủ ba năm, trải qua
muôn vàn điều, nói anh đã sống cả mười đời cũng không quá! Còn có gì chưa từng
thấy?
Anh còn học được cả Âm Dương Cửu Thiên quyết nơi cõi âm, là tuyệt kỹ cấp thần,
bao hàm cả Cái Thế, Huyền Môn, Võ Sĩ, Phép Thuật, Y Học!
Nay chỉ một bản bộ tông sư nhỏ bé thôi mà cũng muốn làm sư phụ của anh? Đúng
là chuyện khôi hài nhất thế gian
“Trần Hạo tôi đây sinh ra đã là người rất tùy tiện, trước nay chỉ có người khác quỹ
trước tôi thôi, nếu trời làm trải ý tôi, thì tôi sẽ diệt trời, còn nếu người làm trái ý
tôi, thì tôi sẽ giết người! Ông có tư cách làm sư phụ của tôi sao?”
“Núi cao còn có núi cao hơn! Người trẻ tuổi có thể kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo quá
lại sẽ thành ngu ngốc, tôi đã vừa thể hiện sức mạnh của mình, cậu cho rằng cậu có
thể mạnh hơn tôi sao?”
Trần Hạo chế nhạo nói: “Tiểu tông sư giỏi lắm à? Bản bộ tông sư hiếm lắm sao?”
“Nhóc con, lão già này quý người tài nên mới nói nhiều lời như vậy với cậu, chọc
tức tôi, thì tôi cho một cái tát là cậu chết tươi ngay, trong mắt lão già này thì cậu
cũng chỉ là một con kiến mà thôi!”
Trần Hạo cười lớn: “Trước nay người kiêu căng
với tôi đều không có ai thấy được ánh mặt trời ngày hôm sau, ông cũng không
ngoại lệ “Nếu cậu đã muốn chết, thì lão già này sẽ tác thành cho!”
Một tia sáng đáng sợ lóe lên trong mắt Lôi Thiên Tuyệt, bước chân liên tục dầm
xuống theo nhịp, đạp thùng thùng trên mặt đất như đánh trống.
Sau đó, tốc độ của Lôi Thiên Tuyệt tăng nhanh một cách đáng sợ, chớp mắt đã đến
trước mặt Trần Hạo.
“Trả giá cho sự vô tri của cậu đi!”
Ầm! Nằm đấm của Lôi Thiên Tuyệt như tiếng sét giữa trời quang, đấm thẳng vào
Trần Hạo.
Trần Hạo chỉ cười nhạt, vung tay giữ lại nằm đấm của Lôi Thiên Tuyệt
Nhưng đáng tiếc là năm đấm của Lôi Thiên Tuyệt có sức mạnh quá kinh người,
xuyên thẳng qua bàn tay của Trần Hạo.
Đám đông khán giả xung quanh sững sờ.
Vẫn là thua rồi! Chẳng có kỳ tích!
Nhưng ngay sau đó, mọi người đang có mặt ở đây, bao gồm cả Lôi Thiên Tuyệt đều
kinh ngạc thốt lên.
Trần Hạo đang cười tả, vừa bị đánh trúng liền biến mất.
“Bóng Phân Thân…”
Lôi Thiên Tuyệt gào lên, không thể tin nổi, ngay sau đó, ông ta cảm thấy có một
luồng sức mạnh khủng bố như vũ bão ập đến sau lưng mình.
Lôi Thiên Tuyệt lạnh toát sống lưng, chạy lên phía trước, thoát được cú đạp của
Trần Hạo.
Sau một hồi giao đấu, hai người đổi vị trí.
Lôi Thiên Tuyệt đứng vững xong, nhìn lại dấu chân trên áo mình, dùng tay phủi
nhẹ: “Thật đáng tiếc, thực lực của cậu vẫn còn kém một chút, nếu đổi lại là người
cùng cấp bán bộ tông sư với lão giả này hoặc là tiểu tông sư, thì vừa nãy đã có thể
giết tôi rồi, bây giờ… cậu đã không còn cơ hội nữa! Tôi sẽ nghiền nát cậu, sau đó sẽ
giết hết tất cả người thân bạn bè của cậu, để trả thù sự bất kính của cậu với lão già
này đây!”
Khóe miệng Trần Hạo nhếch lên, lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Vốn chỉ định lấy
ông ra để luyện tay nghề, nhưng mấy lời này của ông làm tôi rất chán ghét! Cho
nên, ông chết đi!
Vút! Vừa nói xong, Trần Hạo đã xuất hiện.
“Ông nói rằng ít nhất là phải tiểu tổng sư mới có thể giết được mình, vậy thảm sát
ông phải đạt đến cảnh giới nào đây?”
Lôi Thiên Tuyệt khinh thường, tung ra một cú đấm đỡ đòn!
“Thằng ngốc vô tri!”
Nhưng ngay sau đấy, Lôi Thiên Tuyệt lại ngày ra, Trần Hạo đứng giữa đường kia
đột nhiên biến thành ba người, lại là Bóng Phân Thân!
Tiếp đó, một luồng khí khủng khiếp đè ép xuống, cú đấm của Lôi Thiên Tuyệt đi
được nửa đường thì bị đẩy bắn lên không trung.
Lúc này, kinh lạc ở gần đan điền bị thiếu của Âm Dương Cửu Thiên quyết trong
người Trần Hạo đột nhiên tăng mạnh!
Sau đó, sức mạnh khủng bố như nước lũ bùng phát trong kinh mạch của anh!
Xiềng xích của Âm Dương Cửu Thiên quyết đã được giải phóng ngay lập tức.
Âm dương đảo lộn! Càn khôn khai
Sau đó một luồng khí tuôn ra từ trên người Trần Hạo, điên cuồng lao về phía Lôi
Thiên Tuyệt đang ở trên không trung.
Sau đó, khung cảnh trước mặt Lôi Thiên Tuyệt hoàn toàn thay đổi, ông ta đã bước
vào ảo ảnh.
Ông ta đang ở trong một thế giới vô cùng đáng sợ, thế giới này chỉ có hai màu đen
và đỏ,
Dòng sông dưới núi đỏ như máu, vị ngọt của máu thẩm khắp mọi nơi trên thế giới.
Cảm giác tĩnh lặng như tờ trong thế giới này gây áp lực đến mức Lôi Thiên Tuyệt
muốn tự sát.
“Ông còn cho rằng mình có đủ tư cách làm sư phụ của tôi không?”
Một âm thanh đáng sợ vang lên, Lôi Thiên Tuyệt ngẩng đầu đã nhìn thấy Trần Hạo
đang lơ lửng trên không trung.
Lúc này trông Trần Hạo vô cùng tà ác, đôi mắt lóe lên ảnh đen đáng sợ, cứ như là
quỷ thần quyết định sinh tử vậy!
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Lôi Thiên Tuyệt vô cùng hoảng sợ, sự kiêu ngạo cả một đời của ông ta đã bị Trần
Hạo đạp nát thành tro bụi vào thời khắc này.
Trần Hạo nói: “Tôi là người mà ông tuyệt đối không nên đặc tội!”
Ầm ầm! Một tiếng nổ vang lên, Lôi Thiên Tuyệt cảm thấy có vô số sức mạnh đang
xé nát cơ thể mình, khiến cho ông ta nhanh chóng buông xuôi, không thể chống
đỡ!
Sau đó, ảo ảnh trước mắt ông ta biến mất.
Rầm! Cả người Lôi Thiên Tuyệt nặng nề rơi từ trên trời xuống, đập mạnh vào chỗ
xi măng bên cạnh võ đài.
Tiếp đó, Trần Hạo đáp xuống, chân đạp lên ngực của Lôi Thiên Tuyết.
Ngay lập tức, Lôi Thiên Tuyệt cảm thấy chiến xa của mình như đâm phải thứ gì đó,
mảnh đá vỡ vụn bay xung quanh ông ta, còn người thì đâm sâu xuống lòng đất.
Lôi Thiên Tuyệt bị xử trong chốc lát
Đường đường là bản bộ tông sư mà lại bị xử trong chốc lát, rốt cuộc tên này là
người thế nào?
Tất cả mọi người đang ở đây đều run rẩy, nhìn Trần Hạo với ánh mắt đầy sợ hãi và
nghi hoặc như nhìn thấy quỷ thần:
Có người kinh hãi lẩm bẩm: “Lẽ nào là… là… đại tông sư?”
Lúc này Ninh Hách đang nhìn Trần Hạo đầy vẻ kính nể, trong lòng âm thầm tính
toán, lúc về nhất định phải báo lên trên, người như thế này nên phục vụ cho tổ
chức
Mà ở đây, người hoảng hốt lo sợ nhất chính là hai bố con nhà họ Hạ.
Khi Hạ Vân Đình nhìn thấy Trần Hạo xử Lôi Thiên Tuyệt chỉ trong nháy mắt thì đã
nhốn nháo không yên!
Hạ Hồng Khang thì run rẩy, không biết làm sao mới phải!
Lúc này, Lôi Thiên Tuyệt nằm trong hố, còn sót
lại một chút hơi thở cuối cùng.
Ông ta chợt nhớ đến cảnh được sư phụ dạy khi còn nhỏ.
Sư phụ hiền tử xoa đầu ông ta, nói: “Thiên Tuyệt, núi cao ắt có núi cao hơn, người
giỏi còn có người giỏi hơn, tông sư chỉ là một bình xét cấp bậc trong giới Võ, là
cách xưng hộ chung của Hóa Cảnh!
“Vậy thứ còn trên cả Hóa Cảnh là gì?”
“Là Thần giới…”
Sau khi ký ức xẹt qua trong đầu, Lôi Thiên Tuyệt kinh hãi nhìn Trần Hạo: “Cậu là
thần thân…”
Ầm ầm! Lôi Thiên Tuyệt còn chưa nói xong, Trần Hạo đã đạp một phát xuống, tất
cả máu thịt và xương cốt của Lôi Thiên Tuyệt nổ tung thành bột vụn, máu bắn ra
trên không trung như mưa!
Lúc này mọi người ở đây đều nhớ lại câu mà Trần Hạo đã nói trước đó.
Tiểu tông sư giỏi lắm à? Bán bộ tông sư hiếm lắm sao?
Không gian trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy được tiếng kim rơi, mọi
người đều không thể tin vào mắt mình với cảnh tượng vừa xảy ra kia.
Bố con nhà họ Hạ sợ tè ra quần.
Thù giết con trai đã bị Hạ Vân Đình quên sạch sẽ từ lâu!
Trên đời này còn có gì quý hơn sinh mang mình chứ?
Hạ Vân Đình lăn lê bò toài đến trước mặt Trần Hạo, quỳ sụp xuống.
“Từ nay về sau, nhà họ Hạ ở Hải Dương chỉ nguyện làm trâu làm ngựa cho Trần đại
sư!”
Chương 143: Sau này tôi sẽ trở thành con chó của cậu.
Trần Hạo cười nhạt: “Bên tôi chỉ có một mình tôi đứng ở đầu sóng ngọn gió,
nhưng còn ông là ông hai Hạ, được nhà họ Hạ hậu thuẫn, oai phong lắm cơ mà?”
Hạ Vân Đình nghe nói như vậy, vừa muốn khóc vừa muốn mọi hết ruột gan ra cho
Trần Hạo xem, lão ta tổn biết bao nhiêu tâm tư tìm tới tiểu tông sư, lại bị Trần Hạo
giết chết chỉ trong nháy mắt: Trần Hạo có khi còn muốn giết lão ta chứ chẳng
chơi? Không cầu xin lòng thương xót bây giờ thì chắc chắn là phải chết
“Trần đại sư! Tôi đã biết sai rồi, xin cậu hãy tha thứ cho tội vô lễ của hai Hạ tôi!”
Hạ Vân Đình khuỵu xuống trên mặt đất quỳ lạy Trần Hạo, dập đầu mạnh đến mức
phát ra tiếng
Ánh mắt của Trần Hạo lại chuyển sang Hạ Hồng Khang.
Hạ Hồng Khang mới chỉ kịp phản ứng lại, ngay lập tức quỳ xuống và dập đầu thật
mạnh.
“Xin Trần đại sự tha thứ cho tôi, tôi biết tôi đã sai, sau này đại sự bảo tôi đi hướng
Đông tôi tuyệt đối không dám đi hướng Tây!”
Thấy gia tộc lớn nhất Hải Dương còn phải quỳ lạy nhượng bộ, những người khác
không biết phải làm thế nào.
Tất cả đều run lên vì sợ hãi, trong đầu hiện ra cảnh tượng Trần Hạo vừa mới đánh
bầm dập Lối Thiên Tuyết.
“Trần đại sư ở trên cao. Từ nay về sau chỉ có Trần đại sư là người lớn nhất…”
Ninh Hách ngây người nhìn cảnh tượng này, không thể tin vào mắt mình, trong
đầu nhớ lại những cảnh tượng kể từ lúc bắt đầu gặp Trần Hạo ngày hôm nay, khiến
cho hắn ta chấn động!
Đột nhiên, Ninh Hách như nghĩ đến điều gì đó, nếu một người như vậy gia nhập
vào đội của họ…
Trần Hạo nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Vân Đình đang dập đầu xuống đất: “Hai Hạ à?
Gọi thiếu một chữ nghe êm tại hơn nhiều!”
Hạ Vân Đình nghe thấy giọng điệu của Trần Hạo đã buông lỏng, liền nhanh chóng
lê đầu gối của mình về phía trước và lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi.
“Đây là của cải mà hai Hạ tôi đã tích lũy bao năm qua, còn có một biệt thự Vân Khê
với vô số bảo vật, cầu xin Trần đại sư tha tội cho hai Hạ tôi!”
Trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, Hạ Vân Đình cầm thẻ ngân hàng trên tay, tiếp tục
dập đầu cầu xin.
Trần Hạo vươn tay cầm lấy thẻ ngân hàng: “Đúng lúc tôi đang cần một con chó giữ
cửa, ông rất thích hợp… nên tha tội chết cho ông đấy!”
Dứt lời, Trần Hạo liền xoay người đi ra ngoài cửa!
“Vâng… từ nay về sau hai Hạ tôi sẽ là con chó của Trần đại sư, một con chó trung
thành! Cung tiễn Trần đại sư!”
Giọng của Hạ Vân Đình nhỏ xuống, bóng dáng của Trần Hạo đã biến mất sau cánh
cửa võ quán.
Ninh Hách sửng sốt nhìn Trần Hạo rời đi, trong lòng phấn khích!
Mà chuyện xảy ra ở võ quản cũng không ai dám truyền ra ngoài một chữ
Chính bởi vì những người có mặt vào lúc đó đều biết rõ, Trần đại sư không cho
phép truyền chuyện này ra ngoài, nên nếu ai nói ra thì thứ chờ đợi người đó chỉ có
cái chết!
Thời gian qua rất nhanh, một tuần nháy mắt đã trôi qua. Công việc kinh doanh của
Bạch thị Diệc Hiền đang cực kỳ hot, câu chuyện về hào quang đức Phật Kim Đỉnh
đã mang lại sự nổi tiếng đáng sợ cho Diệc Hiện.
Hàng ngày đều có rất nhiều người đến Diệc Hiên chờ đợi hào quang đức Phật Kim
Đỉnh sẽ xuất hiện một lần nữa!
Mà sản phẩm của Diệc Hiên chỉ cần có hình thức đẹp một chút thì sẽ sớm được bán
hết, nhà máy sản xuất làm việc hết công suất mà vẫn lâm vào tình trạng cung
không đủ cầu!
Đồng thời, việc mở rộng mặt tiền cửa hàng và mở một cửa hàng Flagship cũng đã
được đưa vào thảo luận.
Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết đã cùng nhau thảo luận về một cửa hàng ở phía
bắc thành phố, có đầy đủ ba tầng, vị trí này mở cửa hàng Flagship là không thể
thích hợp hơn.
Chỉ có điều, việc thương thảo thuê cửa hàng đã gặp phải một số rác rồi
Ngày hôm nay, Giang Ngạo Tuyết vừa trở lại phòng kinh doanh sau cuộc họp thì đã
tìm Trương Mạn, người phụ trách việc thuê cửa hàng.
“Trương Mạn, chuyện thương lượng với bên bất động sản Hồng Đăng thế nào rồi?
Bọn họ muốn tăng giá sao? Nếu vậy cũng có thể tăng giá thêm một chút!”
Giang Ngạo Tuyết hỏi xong, Trương Mạn nhíu mày: “Vâng thưa trưởng bộ phận,
lát nữa tôi sẽ đến công ty của bọn họ thương lượng!”
Thấy Trương Mạn có vẻ khó xử, Giang Ngạo Tuyết nói: “Thương lượng không
thành công cũng không sao, tôi biết cô đã cố gắng hết sức!”
Trương Mạn gật đầu, đứng dậy thu dọn đồ đạc để đi đến Hồng Đăng
Giang Ngạo Tuyết theo thói quen quét mắt khắp phòng, sau đó đen mặt lại.
Cùng một góc, cùng một tư thế, cùng một con người, cô ấy nghĩ có lẽ anh ta còn
đang chơi cùng một trò chơi như trước giờ vẫn vậy nữa.
“Trần Hạo…”, suy nghĩ xẹt qua đầu của Giang Ngạo Tuyết, sau đó âm lượng của cô
ấy bất giác trở nên to hơn.
“Một phút… chờ một chút.”
Trần Hạo nói mà không nhìn lên.
“…”
Khi Giang Ngạo Tuyết đã bực đến mức muốn đánh người, thì Trần Hạo đã kết thúc
trò chơi rồi lệch xệch đi đến trước mặt Giang Ngạo Tuyết.
“Anh… đi với Trương Mạn!”
“Tại sao…”
“Anh không biết tự suy nghĩ sao?”
Hít một hơi thật sâu, Giang Ngạo Tuyết bực bội quay đầu đi vào phòng làm việc của
mình!
Ha ha ha!
Ngay khi Giang Ngạo Tuyết rời đi, những người khác phá lên cười.
“Trần Hạo… anh đúng là ông trời con! Trưởng bộ phận gọi anh, anh còn dám kêu
cô ấy đợi anh chơi cho xong. Tôi thực sự ngưỡng mộ anh quả…”, Ngô Thiến cười
nói.
Trần Hạo thờ ơ nói: “Trưởng bộ phận Giang là một cấp trên tốt, yêu thương cấp
dưới như người thân, sẽ không để ý đâu!”
Không ngờ, sau khi Trần Hạo nói xong, Giang Ngạo Tuyết lại đi ra khỏi văn phòng.
“Vậy sao? Tốt lắm, anh đi giúp đỡ Trương Mạn trong việc thương lượng thuê cửa
hàng. Nếu anh làm không xong, tôi sẽ cho anh thấy cảnh tôi yêu thương cấp dưới
của mình như người thân thế nào…, Giang Ngạo tuyết trừng mắt nhìn Trần Hạo
nói, sau đó bấm điện thoại gọi: “Chủ tịch, giấy tờ bên này tôi đã chỉnh lý xong
rồi…”
Sau đó, Giang Ngạo Tuyết vội vàng rời đi, giọng nói của cô ấy từ từ biến mất bên
ngoài văn phòng của bộ phận sales.
Mấy cô gái trong bộ phận sales lại bật cười, Lý Phần nói: “Thấy mình đã động vào
đại bác chưa? Xem anh còn dám khoe khoang không!”
Trần Hạo tỏ ra không hứng thú, nói: “Không phải chỉ thuê một cái cửa hàng thôi
sao? Làm như là chuyện lớn lắm vậy!”
Ngô Thiến lại bật cười lớn hơn: “Xem kìa xem kìa, lại khoác lác nữa!”
Đầu óc của Trương Mạn lúc này đầy những suy nghĩ mông lung, nhanh chóng rời
khỏi bộ phận sales như không nghe thấy lời chọc ghẹo của những người xung
quanh. Trần Hạo đã nhận thấy điều gì đó bất thường, vội vàng chạy theo cho kịp.
Một lúc sau, cả hai lái xe đến Hồng Đăng.
Gần tới cửa bất động sản Hồng Đảng, Trương Mạn lại do dự.
Trần Hạo cảm thấy được rằng Trương Mạn có gì đó không giống thường ngày, liền
hỏi thăm: “Cô sao vậy? Lạc đường rồi sao?” Trương Mạn do dự mãi, cuối cùng nói:
“Đi cũng vô ích, tốt hơn là nên…”
Trần Hạo đã hiểu ra là Trương Mạn muốn rút lui, liền hỏi tới: “Rốt cuộc là có
chuyện gì đã xảy ra?”
Trương Mạn bất lực nói: “Cửa hàng này đáng ra đã thuê được ngay lần thương
lượng đầu tiên rồi, nhưng sau khi Lạc Thuật Thành, giám đốc bộ phận sales của
Hồng Đăng can thiệp vào, thì mọi chuyện càng ngày càng rắc rối”
“Hắn ta cho rằng giá thấp à? Tăng giả lên! Chuyện nhỏ mà!”
“Không phải…anh ta… anh ta muốn tôi … muốn tôi…, Trương Mạn gượng gạo đỏ
mặt mà không nói ra được.
Trần Hạo tinh như quỷ, làm sao có thể không nghe thấy ý tử trong lời nói của
Trương Mạn, anh liền hỏi: “Chẳng lẽ hắn ta đã đưa ra yêu cầu vô lý nào đối với cô
sao?”
Trương Mạn đỏ mặt gật đầu.
Trần Hạo cuối cùng đã hiểu tại sao Trương Mạn lại lo lắng khi đến Hồng Đăng.
“Haiz! Cũng may tôi không phải phụ nữ!”, Trần Hạo mỉm cười.
Trương Mạn hỏi: “Ý của anh là sao? Coi thường phụ nữ?”
Trần Hạo nói: “Không phải! Chỉ là tôi đã nhận thức sâu sắc được khó khăn của phụ
nữ. Cô xinh đẹp nên dễ bị nhằm tới, chứ nếu là một ông chủ hội chân nào đó thì
nhất định sẽ không gặp phải phiền toái này!”
Trương Mạn sửng sốt, gương mặt buồn bực vừa nãy đã lộ ra nét cười: “Ở nhà anh
cũng dỗ dành chủ tịch như thế này sao?”
“Nói đùa đấy à? Không thấy ngày nào chủ tịch của các cô cũng nhìn tôi một cách
mù quáng hay sao? Đó là cái gì? Chính là tình yêu tươi đẹp đấy!”
Trương Mạn cười tủm tỉm, biết Trần Hạo đang cố ý khoe khoang để chọc cười cô
ấy, nhưng cô ấy cũng không vạch trần anh! Ai trong công ty mà không biết anh chỉ
là đứa con rể thừa không được hoan nghênh?
“Nhưng tôi rất thắc mắc một điều, Bạch thị cũng có thể coi là một công ty có máu
mặt ở Hải Dương, vậy tại sao giám đốc của Hồng Đăng lại dám công khai ức hiếp cô
như vậy?”, Trần Hạo hỏi.
Trương Mạn nghe Trần Hạo hỏi, liền khổ não kể ra hết.
“Bất động sản Hồng Đăng là công ty của nhà họ Hạ, mà nhà họ Hạ là một trong
những gia tộc lớn nhất tỉnh này, thế lực mạnh hơn nhà họ Bạch. Ông chủ công ty
Hạ Bách Lăng còn là đại diện của chính quyền tỉnh, nổi dang trên thương trường.
Ông ấy rất lợi hại”
Trần Hạo bị chọc cười, không ngờ Hồng Đăng này lại thuộc về nhà họ Hạt Thật là
trùng hợp!
Nghe Trương Mạn kể, Trần Hạo liền bỏ qua ý tưởng ban đầu của mình. Nhà họ Hạ
khi xảy ra chuyện cũng sẽ nghe lời anh. Nếu Trần Hạo và mặt đám người này quá
ác, thì nhà họ Hạ sẽ lo lắng, vì vậy anh chỉ gửi một tin nhắn cho Hạ Hành Bắc.
***
Chương 144: Giỏi tìm đường chết.
Sau khi tin nhân được gửi đi, Trần Hạo nhìn thấy Trương Mạn lại bắt đầu lo lắng,
liền nói: “Không có chuyện gì nghiêm trọng hết, đi, vào trước đi!”
Có Trần Hạo an ủi, trong lòng Trương Mạn cũng có chút tự tin, hai người đi thẳng
lên văn phòng của bất động sản Hồng Đăng ở tầng trên của tòa nhà.
Vào lúc này, trong văn phòng của giám đốc bộ phận sales bất động sản Hồng Đăng,
Lạc Thuật Thành người mặc vest chân đi giày da, đang hút thuốc và trò chuyện với
Lâm Thân, bá chủ phía bắc thành phố.
Trên bàn có một văn kiện, Lâm Thân nhẹ nhàng đẩy văn kiện đến trước mặt Lạc
Thuật Thành: “Lẽ nào cậu Lạc không hài lòng về giá cả?”
Lạc Thuật Thành cười nhạt: “Ông Lâm, bây giờ đã không còn như trước nữa.
Đường Vân Khuê cái lão đó đang theo dõi tôi rất chặt. Tôi mà ký hợp đồng chênh
lệch quá nhiều, lão ta sẽ kiểm chuyện “
Lâm Thân nở nụ cười: “Cậu nói đùa gì vậy? Có ai mà không biết, tuy rằng Đường
Vân Khuê là tổng giám đốc Hồng Đăng, nhưng thực chất người đưa ra quyết định
chính là cậu Lạc đây?”
Lời tâng bốc của Lâm Thân đã đánh trúng tâm lý hư vinh của Lạc Thuật Thành,
hắn ta ngay lập tức bật cười: “Ông nói cũng đúng, chỉ có điều sức khỏe của cậu tôi
dạo này không được tốt, gần đây đang phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuyện của công
ty đều giao cho anh họ Hạ Hành Bắc của tôi định đoạt. Mà anh họ tôi thì không dễ.
qua mặt như cậu của tôi, nên tôi cũng phải đề phòng Đường Vân Khuê là người
dưới trưởng của anh ấy. Lỡ đâu mà chuyện khuất tất đến tại của anh họ tôi thì ngay
cả tôi cũng không giải quyết được!”
Lâm Thân nói: “Như vầy đi, cậu ký cho tôi thuê chỗ này, sau này nó trở thành vũ
trường của tôi rồi thì tôi sẽ cho cậu 20% cổ phần, cậu thấy thế nào?”
Lạc Thuật Thành vẫn im lặng.
Lâm Thân nói tiếp: “Nghe nói Bạch thị cũng muốn cửa hàng này! Cứ kéo dài như
thế, cậu không sợ Đường Vân Khuê sẽ ký cho người khác thuê sao?”
Lạc Thuật Thành gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, có chút dao động.
Lâm Thân nói: “Cửa hàng này đối với nhà họ Hạ chỉ là hạt muối bỏ biển. Hồng
Đăng cũng không phải là công ty trọng yếu của nhà họ Hạ. Chúng ta đã làm nhiều
lần trước đây rồi! Lần này cũng sẽ không bị phát hiện, đây chính là cơ hội! Tôi cũng
có thể hứa rằng trong tương lai, nếu cậu Lạc có chuyện gì không xử lý được ở Hải
Dương, tôi sẽ một tay lo liệu giúp cậu, được không?”
Nghe đến đây, Lạc Thuật Thành thực sự bị cấm dỗ, Lâm Thân là bá chủ phía bắc
thành phố, ông ta đã hứa với hần ta như vậy, có phải cũng tương đương với việc
Lạc Thuật Thành sau này có thể tác oai tác quái ở phía bắc hay không?
Khi Lạc Thuật Thành còn đang do dự, thì điện thoại cố định trên bàn đổ chuông,
quầy lễ tân gọi điện thông báo rằng người của Bạch thị đang tới
Đặt điện thoại xuống, Lạc Thuật Thành hướng về Lâm Thân nói: “Ông Lâm, ngồi
chơi một lát đi, tôi đi gặp khách, sẽ quay lại ngay!”
“Được rồi! Cậu cứ đi làm việc, tôi sẽ đợi!” Lâm Thân nói.
Sau khi dặn dò, Lạc Thuật Thành đi thẳng vào phòng tiếp khách.
Lúc này, Trương Mạn và Trần Hạo đã đợi sẵn trong phòng tiếp khách.
Trong khi Trương Mạn cau mày băn khoăn vì không biết nên nói chuyện gì sau đó,
thì Trần Hạo vẫn đang dửng dưng chơi gamel
Khi Lạc Thuật Thành bước vào cửa, Trương Mạn đã đứng dậy chào hỏi.
Trần Hạo không nhìn Lạc Thuật Thành, chỉ nhìn châm chăm vào màn hình điện
thoại.
Lạc Thuật Thành liếc nhìn Trần Hạo, sau đó liên qua anh, chỉ tập trung vào Trương
Mạn.
Sau khi vào cửa, hắn ta tự đắc ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Trương Mạn cũng ngồi xuống, nói với hắn tai: “Giám đốc Lạc, cửa hàng lần trước
mà tôi đã nhắc tới, Hồng Đăng có thể cân nhắc ký cho Bạch thị thuê không. Nếu
anh nghĩ giá cả không ổn, chúng ta có thể thương lượng lại. Bạch thị nhất định sẽ
ký lâu dài. Đối với cả Hồng Đăng và Bạch thị, đây là sự hợp tác đôi bên cùng có lợi!”
Nghe vậy, Lạc Thuật Thành cười chế nhạo: “Cô Trương muốn dạy tôi cách làm ăn
sao?”
“Tôi không dám!”, Trương Mạn nói.
“Hừ!”, sau khi Lạc Thuật Thành hừ lạnh một tiếng, hân ta châm một điều thuốc
cho mình, sau đó nói với vẻ mặt ngạo mạn: “Cô đã suy nghĩ về yêu cầu cuối cùng
của tôi lần trước chưa?”
“Giám đốc Lạc, chúng ta hãy nói về cửa hàng trước.”
Trương Mạn còn chưa kịp nói xong, vẻ mặt của Lạc Thuật Thành đã lạnh lùng:
“Sao vậy, cô Trương không xem xét yêu cầu của tôi, vậy hôm nay cô tới đây làm gì?
Muốn giỡn chơi với tôi hay sao?”
“Giám đốc Lạc, tôi không có ý đó!”, Trương Mạn lo lắng nói.
“Không có ý đó? Trương Mạn, Lạc Thuật Thành tôi nhìn trúng cô thì đó chính là
vinh hạnh của cô. Chỉ cần cô đồng ý đi chơi với tôi, thì tôi không chỉ ký hợp đồng,
mà còn cho cô mỗi tháng hai trăm ngàn Còn nếu như mà cô không đồng ý… Hừ!
Đừng nói đến cái cửa hàng mà các người đang muốn thuê, sau này Bạch thị các
người đừng mong hợp tác với Hồng Đăng!”
Trương Mạn rất tức giận, nhưng vẫn cố nén giận: “Giám đốc Lạc, Bạch thị chúng
tôi thật sự rất có thành ý, mong anh xem xét…”
“Xem xét cái gì? Xem xét gương mặt của cô hay là xem xét cặp chân dài của cô?
Chậc chậc chậc chậc thật xinh đẹp!”, Lạc Thuật Thành cười khả 6, vươn tay sờ lên
gương mặt của Trương Mạn.
“Giám đốc Lạc, xin anh hãy tự trọng!”, Trương Mạn tức giận nói.
“Ây da! Cô nàng hung dữ, tôi rất thích mấy cô nàng hung dữ! Rất thú vị…”
Lạc Thuật Thành không để ý đến sự tức giận của Trương Mạn chút nào, hắn ta định
đưa tay chạm vào mặt Trương Mạn, nhưng đã bị một người khác nằm lấy cổ tay.
“Tôi nói con mẹ nó cậu bị ngu hay bị điếc? Ở chỗ công cộng mà dám gạ gầm con
gái nhà người ta sao?”, Trần Hạo đùa cợt túm lấy Lạc Thuật Thành.
Đối với Trần Hạo, Lạc Thuật Thành chỉ là một con kiến nhỏ, anh không muốn tốn
thời gian giải quyết hắn ta, nhưng anh không ngờ hắn ta lại có gan gạ gầm Trương
Mạn ở nơi công cộng.
Bây giờ Trần Hạo đã phần nào hiểu được tại sao khi Giang Ngạo Tuyết yêu cầu
Trương Mạn đến Hồng Đăng để bàn công việc, Trương Mạn lại do dự nhiều như
vậy!
Lạc Thuật Thành nhìn thấy Trần Hạo ăn mặc rẻ tiền, vậy mà dám cùng hắn ta đối
đầu, liền lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp mày bỏ tay ra cho ông. Mày có biết đây là nơi nào
không? Đây là Hồng Đăng, là công ty của nhà họ Hạ, tao cảnh cáo mày…”
“Đmm…”
Trần Hạo vả một cái vào mặt Lạc Thuật Thành, Lạc Thuật Thành bị đánh lệch đầu,
choáng váng hồi lâu cũng chưa phân biệt được đông tây nam bắc!
“Mày muốn chết hả, dám đánh tao? Đừng tưởng rằng mày là người của Bạch thị thì
nhà họ Bạch có thể bảo vệ mày! Nhà họ Bạch chỉ là đứa con nít ranh trước mặt nhà
họ Hạ…
Bốp! Trần Hạo không có kiên nhẫn để nói chuyện vô nghĩa với hắn ta, nên đã
thẳng thừng đá hắn ta bay ra khỏi phòng tiếp khách!
Trương Mạn sửng sốt, nghĩ rằng lần này họ đã đắc tội lớn với Hồng Đăng, chuyện
ký hợp đồng còn chưa giải quyết xong mà quan hệ giữa hai bên đã rối tung cả lên,
lúc trở về gặp trưởng bộ phận Giang không biết phải ăn nói thế nào.
Nhưng dù lo lắng, Trương Mạn cũng không khỏi cảm thấy bộ dáng độc đoán của
Trần Hạo cũng có chút đẹp trai!
Lạc Thuật Thành bị đá ra khỏi phòng tiếp khách, tiếng kêu la của hắn ta khiến cho
những người xung quanh bàng hoàng, nhiều người đã đứng lại xem.
Trần Hạo không đợi mọi người kịp ra tay cứu giúp hắn ta, bạt tai này của anh
không tốn phí, nên anh trực tiếp thường liền cho hắn ta mấy bạt tai.
“Con mẹ mày… tao là người nhà họ Hạ… mày muốn chết bảo vệ đầu… bảo vệ…
Lạc Thuật Thành khóc lóc la hét, rồi lại tru tréo lên.
Những người khác xì xào bàn tán.
“Những người trong phòng tiếp khách là người của Bạch thị đúng không?”
“Hình như là vậy!
“Lần này Bạch thị gặp phiền phức lớn rồi. Sau lưng Hồng Đăng chúng ta là nhà họ
Hạ, sợ rằng sau này Bạch thị sẽ khó có thể làm ăn ở phía bắc thành phố!”
Nghe thấy Lạc Thuật Thành la hét, một số nhân viên bảo vệ chạy đến, lại thấy Lạc
Thuật thành đang nằm trên mặt đất nên nhanh chóng đỡ hẳn ta dậy.
“Giám đốc Lạc, anh không sao chứ”, nhân viên bảo vệ hỏi.
“Con mẹ nó anh mù sao! Nhìn tôi có giống không sao không? Đuổi hai đứa khốn
kiếp của Bạch thị này ra ngoài cho tôi!”
“Mời anh chị…”
Nhân viên bảo vệ quay sang nói với Trương Mạn và Trần Hạo trong phòng tiếp
khách.
Không ngờ, anh ta còn chưa nói xong, Lạc Thuật Thành lại gầm lên.
“Ai kêu anh mời, bảo anh đuổi bọn họ ra ngoài, không hiểu tiếng người sao? Còn
muốn làm việc ở Hồng Đảng không?”, Lạc Thuật Thành gầm lên, trút giận lên
người bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ nhanh chóng bước tới để đuổi hai người kia ra ngoài.
Lạc Thuật Thành thấy vậy thì hung hăng phun ra một ngụm nước bọt trộn lẫn máu
tươi, hắn ta nói: “Đm mày dám đánh ông! Tụi mày chờ xem tạo sẽ giết tụi mày như
thế nào!”
Thấy nhân viên bảo vệ định dùng vũ lực, Trương Mạn hét lên: “Các người đừng
đụng vào tôi! Bản thân là giám đốc bộ phận sales của Hồng Đăng mà lại đi làm
chuyện bậy bạ như vậy! Thật là ghê tởm! Tôi có thể tự đi, không cần mấy người
động tay động chân!”
Lạc Thuật Thành nói: “Nói ông đây ghê tởm? Hừ! Con nhỏ thổi tha, chờ đó, rồi sẽ
có ngày có phải quỳ xuống cầu xin tôi!”
“Nằm mơ đi!”, nói xong, Trương Mạn lại quay đầu nói với Trần Hạo: “Trần Hạo,
chúng ta đi thôi!”
Nhưng không ngờ vào lúc này, ở cuối hành lang lại có tiếng bước chân gấp gáp, sau
đó một người đàn ông trung niên dáng vẻ nho nhã bước nhanh đến.
“Xin đợi một chút!”
Chương 145: Cậu định ném ai xuống sông cho cá ăn?
Lạc Thuật Thành ngẩn ra khi nhìn thấy người vừa đến: “Tại sao ông lại ở đây,
Đường Vân Khuế?”
“Tôi là tổng giám đốc, tôi không thể đến đây sao?”, Đường Vân Khuê hung hăng
trừng mắt nhìn Lạc Thuật Thành, thầm nghĩ tên khốn kiếp này suýt nữa đã phá
đám chuyện của cậu chủ rồi!
Chỉ nói một câu, Đường Vân Khuê thẳng thừng qua Lạc Thuật Thành, đi thẳng đến
chỗ Trương bỏ Mạn và Trần Hạo
Trương Mạn lòng như lửa đốt, nói: “Các người còn muốn gì nữa?”
Đường Vân Khuê nói với vẻ lấy lòng: “Thật xin lỗi cô cậu, tôi nghĩ giữa chúng ta đã
có một số hiểu lầm! Tôi là Đường Vân Khuê, tổng giám đốc của Hồng Đăng, tôi ở
đây để thảo luận về việc thuê cửa hàng của Bạch thịt”
Trương Mạn sững sờ, vừa rồi Lạc Thuật Thành vô cùng kiêu ngạo, nhưng lúc này
Đường Vân Khuê lại thể hiện thái độ tương phản lớn như vậy, Hồng Đăng rốt cuộc
là muốn làm gì?
Thấy Trương Mạn bối rối, Đường Vân Khuê nhanh chóng xin lỗi: “Chắc cô là cô
Trương, người của Bạch thị? Thật xin lỗi, gần đây tôi không ở công ty nên không
nắm được tình hình. Nghe nói Bạch thị muốn thuê cửa hàng của Hồng Đảng?
Có một vài cửa hàng ở phía bắc thành phố, có thể thu hút nhiều khách hàng. Mời cô
vào văn phòng của tôi ngồi, sau đó tôi sẽ lấy danh sách ra để cô Trương từ từ chọn.
Cô nghĩ sao?”
Trương Mạn cả kinh, ngẩn người hồi lâu không biết nên trả lời như thế nào.
Đường Vân Khuê cười nói: “Cô Trương, tôi đã bảo người pha trà trong văn phòng.
Mời cô đến văn phòng của tôi xem thử. Tôi sẽ giới thiệu cho cô thêm nhiều cửa
hàng của Hồng Đẳng, không chỉ ở phía bắc thành phố, mà còn có ở khắp nơi. Hồng
Đăng có rất nhiều khu mua sắm trên toàn tỉnh, Bạch thị muốn chọn cái nào cũng
được, dù cho khu đó đã được ký hợp đồng rồi thì tôi cũng sẽ hủy hợp đồng đó, ưu
tiên cho Bạch thị.”
Trương Mạn nghe Đường Vân Khuê nói đến mơ hồ, cô biết tổng giám đốc Đường
này có lai lịch không nhỏ, lúc trước khi vấp phải những sự rắc rối mà Lạc Thuật
Thành bày ra, cô đã muốn tìm đến Đường Vân Khuê mấy lần, đem cả tư cách của
Bạch thị ra xin gặp mặt, nhưng lần nào cũng bị thư ký của ông ta ngăn lại.
Vậy mà hôm nay…
Trương Mạn ngơ ngác trước sự khách sáo quá mức của Đường Vân Khuê, mơ mơ hồ
hồ đi theo ông ta!
Đường Vân Khuê này là một người trông khá bình thường, cực kỳ khiêm nhường,
khom người ở phía trước, ngoan ngoãn dẫn đường.
Khi Trần Hạo nhìn thấy điều đó, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của anh, anh
biết rằng Hạ Hành Bắc hẳn đã gọi cho Đường Vân Khuê!
Hạ Hành Bắc này đúng là thông minh và nhạy bén!
Các nhân viên Hồng Đăng đang đứng xung quanh đều chết lặng.
“Trời ạ! Tổng giám đốc Đường đích thân chào hỏi bọn họ, tôi có nhìn nhầm
không? Ngoại trừ cậu chủ lớn của chúng ta, trước giờ đã có ai thấy tổng giám đốc
Đường lễ phép với người khác như vậy chưa?”
“Đúng đó! Lần trước cậu chủ của nhà họ Hà, Hà Nhạm Đông đến đây, tôi còn chưa
thấy tổng giám đốc Đường lễ phép như vậy! Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Lạc Thuật Thành đứng một bên tức muốn học máu, người mà hắn ta muốn đuổi đi
bây giờ lại được mời vào một cách vô cùng kính cẩn! Đây chẳng phải là muốn vả
mặt hắn ta hay sao?
Bộ dạng lễ độ của Đường Vân Khuê giống như một cú vả vào mặt Lạc Thuật Thành,
khiến cho hắn ta vô cùng phẫn nội
Lão già chết tiệt, dám đi ngược lại ý của tôi! Muốn mượn chuyện này để làm bẽ mặt
tôi hả? Được lắm! Ông cứ chờ mà xem, có thắng được tôi hay không?
Nghĩ đoạn, Lạc Thuật Thành đi thẳng vào văn phòng của mình.
Lâm Thân ở trong phòng làm việc nhìn thấy Lạc Thuật Thành trở lại, cười nói:
“Cậu Lạc, cậu xem xét thấy đề nghị của tôi thế nào?”
“Xem xét cái mẹ gì nữa, đưa đây tôi trực tiếp ký tên luôn!”, Lạc Thuật Thành tức
giận nói.
“Ký tên?”, Lâm Thân ngẩn ra, tại sao cái tên này đột nhiên trở nên dễ tính như
vậy, sau đó liền phát hiện mặt của Lạc Thuật Thành đã sưng lên, ông ta liền hỏi:
“Hả! Cậu Lạc, mặt của cậu làm sao vậy?”
“Tôi bị một tên khốn không biết sống chết đánh. Hợp đồng đã được ký rồi, ông
nhanh chóng tìm cho tôi vài người đi. Tôi phải giết chết nó!”, Lạc Thuật Thành nói
với nét mặt hận thù.
“Yên tâm, dám động tới cậu Lạc cũng chính là động tới Lâm Thân này! Tôi sẽ tìm
người cho cậu ngay lập tức!”
Sau khi hai người đã ký tên vào thỏa thuận, Lâm Thân liền xoay người đi tìm
người.
Mà lúc này, Trương Mạn và Trần Hạo đã đi theo Đường Vân Khuê đến văn phòng
của ông ta.
“Nào! Uống trà trước đi! Đây là trà Phổ Nhĩ mà tôi quý nhất. Nó được bạn tôi hái
trực tiếp từ đồi trà, hai người nếm thử đi!”, Đường Vân Khuê lịch sự phục vụ trà
cho hai người.
. Trương Mạn bị sự lễ độ của Đường Van Khuê làm cho tê liệt, lúc này cô ấy chỉ quan
tâm đến cửa hàng, liền hỏi: “Tổng giám đốc Đường, ông xem cửa hàng của chúng
tôi!”
Đường Vân Khuê vỗ trận: “Ha ha, cô xem tôi này, chút nữa là quên mất chuyện
chính! Tiểu Hà đâu rồi, mau đi lấy hợp đồng thuê cửa hàng của Bạch thị, sau đó
mang thêm bảng thông tin các cửa hàng chất lượng cao của Hồng Đăng cho chúng
tôi!”
Thư ký Tiểu Hà có chút bối rối nói: “Vâng… tổng giám đốc Đường, hợp đồng này
giá cả thế nào?”
“Giảm 30% so với giá gốc!”, Đường Vẫn Khuê đã đưa ra mức giá tốt nhất trong
quyền hạn của mình!
“Cái gì?”, cả thư ký và Trương Mạn đều tưởng rằng mình nghe nhầm, đồng thanh
nói.
Nhìn thấy Trương Mạn kinh ngạc như vậy, sắc mặt Đường Vân Khuê đỏ bừng: “Cô
xem tôi đã hồi đồ mất rồi… thật ra là giảm giá 40%!”
Phụt! Trương Mạn phun hết ra ngụm trà vừa uống, đôi mắt to đẹp mở tròn xoe
“Đi đi! Cô làm sao vậy?”, Đường Vân Khuê trừng mắt nhìn thư ký.
Thư ký sững sờ quay đầu lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai người này là ai? Người thân
của tổng giám đốc Đường? Dù là người thân cũng không thể đưa ra mức giá này
chứ?”
Ngay sau đó, bộ phận pháp lý của Hồng Đăng đã soạn xong hợp đồng. Thư ký mang
bảng giới thiệu tài nguyên của các cửa hàng ở những thành phố khác đến trước, và
Đường Vân Khuê bắt đầu giới thiệu không ngừng.
Cô thư ký nhỏ đứng một bên sửng sốt trước sự nhiệt tình của Đường Vân Khuê,
Đường Vân Khuê giới thiệu xong hai cửa hàng chỉ trong một hơi, lúc này những
người trong bộ phận pháp lý của công ty lại hoảng sợ chạy đến:
“Sếp Đường… Sếp Đường!”
“Hợp đồng đã sẵn sàng chưa?”, Đường Vân Khuê hỏi.
Trưởng bộ phận pháp lý Khương Thư lộ ra vẻ khó xử nói: “Cửa hàng này…. cửa
hàng…
“Cửa hàng có chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại lúng túng thế?”, Đường Vân Khuê
không hài lòng nói.
“Cửa hàng này vừa mới được giám đốc Lạc kỷ tên cho người khác thuê rồi!”
“Cái gì?” Đường Vân Khuê vô cùng tức giận.
Hồi lâu sau, Đường Vân Khuê mới phản ứng lại: “Đi kiểm tra xem, tình hình thế
nào?”
Khi Trương Mạn nghe đến đây, trái tim của cô ấy như chùng xuống.
Trần Hạo đùa cợt thầm nghĩ, xem ra con kiến nhỏ này thật không biết sống chết
Đúng lúc này, Lạc Thuật Thành xuất hiện ở cửa văn phòng của Đường Vân Khuê.
“Bất ngờ không? Hết hồn chưa? Muốn chơi tối? Hai người cũng xứng sao? Các
người muốn cửa hàng đó, tôi sẽ khiến cho các người một sợi tóc cũng không lấy
được!”, Lạc Thuật Thành nham hiểm nói.
Đường Vân Khuê vô cùng tức, rất muốn đã chết cái tên ngu ngốc Lạc Thuật Thành
này! Đây là bạn của ông chủ, hắn ta lại không biết sống chết đi khiêu khích họ? Lại
còn cố tình ký các cửa hàng mà họ muốn cho người khác thuế?
Nhìn thấy Trương Mạn tức giận, Đường Vân Khuê vốn dĩ muốn xoa dịu quan hệ
giữa hai người bọn họ và Hạ Hành Bắc, nhưng vừa quay sang thì Đường Vân Khuê
liền nghĩ lại, cái tên ngu ngốc Lạc Thuật Thành này ngày nào cũng muốn chống lại
ông ta ở công ty. Nghĩ đoạn, ông ta liền nuốt những lời định nói vào trong!
Vì hắn ta đã muốn chết, vậy thì Đường Vân Khuê sẽ giúp hãng ta chết
Trương Mạn nghe được Lạc Thuật Thành cố ý ký cho người khác thuê cửa hàng, cả
giận nói: “Sao anh có thể làm như vậy?”
“Tại sao tôi lại không thể? Bây giờ các người mới biết không thể đắc tội với ông đây
thì cũng đã quá muộn rồi, đừng nói là các cửa hàng của Hồng Đằng, mà ngay cả tất
cả các cửa khác hàng ở phía bắc này, Bạch thị các người cũng đừng mong thuê
được! Dám chơi tôi, các người xứng sao?”
Trương Mạn tức giận vô cùng, còn Trần Hạo chỉ cười âm hiểm.
Lạc Thuật Thành thấy hai người họ im lặng thì càng ngạo mạn hơn, nói: “Các
người có biết địa vị của tôi ở trong nhà họ Hạ cao cỡ nào không? Hạ Bách Lăng là
cậu của tôi, Hạ Hành Bắc là anh họ của tôi, mẹ tôi là dì của Hạ Hành Bắc! Các người
ý rằng sau lưng mình có nhà họ Bạch chống đỡ sao? Đừng có ngu ngốc như thế!
Trước mặt nhà họ Hạ thì nhà họ Bạch chỉ là một đứa con nít! Đã đánh tôi mà còn
muốn chiếm cửa hàng của nhà họ Hạ sao? Các người đúng là ngây thơ!”
Trần Hạo cười chế nhạo: “Xem ra mày đúng là cũng có chút địa vị đó!”
“Hối hận rồi hả? Ha ha ha! Chắc là các người đã điên rồi! Tôi không quan tâm các
người với Đường Vận Khuê đã thỏa thuận gì. Trong nhà họ Hạ, lão già này chỉ là
người làm công ăn lương mà thôi!
Tổng giám đốc Hồng Đăng hả? Cũng chỉ là người làm công ăn lương cao cấp hơn
một chút! Là con chó của nhà họ Hạt
Đường Vân Khuê tức giận trừng mắt nhìn, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh trở lại,
Lạc Thuật Thành là một tên ngu ngốc, hắn ta càng xúc phạm đến vị khách quý vào
lúc này, thì số phận của hân ta sau đó sẽ càng thê thảm hơn!
Hừ! Cứ để cho hắn ta đắc ý lúc này đi! Đường Vân Khuê lạnh lùng nghĩ.
Lạc Thuật Thành nhìn thấy mấy người trước mặt không ai phản ứng lại, thì càng
thêm tự mãn, nói với Trương Mạn: “Người phụ nữ mà Lạc Thuật Thành này đã
nhìn trúng thì không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!”
Sau đó, hắn ta lại chỉ vào Trần Hạo: “Còn mày nữa, tao sẽ ném mày xuống sông
cho cá ăn, để coi ai sẽ phải hối hận!”
Hắn ta đang nói chuyện, đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói: “Thuật
Thành, cậu định ném ai xuống sông cho cá ăn?”
Bình luận facebook