Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-25
Chương 25: Vận mệnh trêu đùa
Ra khỏi tiệc rượu, bóng đêm dần buông xuống. Tống Ninh Mông lấy lý do đã muộn nên nằng nặc đòi tới nhà Bạch Phi Nhi ngủ, dù nói thế nào cũng không chịu về nhà.
Trần Hạo đành phải đưa Tống Ninh Mông về nhà họ Bạch.
Trên đường đi, cô nhóc này tâng bốc anh lên tận mây xanh khiến chính chủ sởn da gà.
“Đủ rồi, đủ rồi! Dừng lại! Em đánh giá cao bản lĩnh có thể làm người ta quỳ xuống của anh, anh biết!”, Trần Hạo đẩy Tống Ninh Mông gần như đã nằm hẳn lên người mình ra, cười mắng.
“Ha ha, anh rể hiểu em!”, Tống Ninh Mông cười ngượng.
“Anh sẽ không làm tay đấm cho em đâu!”, Trần Hạo nhếch mép.
“Tay đấm gì chứ, nói khó nghe thế! Là sứ giả hộ hoa, anh hiểu không hả?”
“Không hiểu!”
“Anh còn thiếu em một chiếc Ferrari, có thể khách sáo với chủ nợ một chút không hả!”
“Không thể!”
“Vậy em phải mách chị Nhi là anh bắt nạt em!”
“...”
Hai người vừa cãi nhau vừa đi vào biệt thự, Tống Ninh Mông nhận ra Trần Hạo không hề dễ nói chuyện nên bĩu môi ấm ức, vừa vào cửa là chạy tới phòng Bạch Phi Nhi mách lẻo.
Trần Hạo cảm thấy hơi buồn cười, không hiểu sao lại có chút ấm áp trong lòng.
Ba năm nay làm kẻ ngốc, thậm chí đến tận bây giờ, Tống Ninh Mông vẫn luôn là sự tồn tại khiến anh thấy ấm lòng!
Quay lại phòng rửa mặt, Trần Hạo bắt đầu ngồi thiền trên giường.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hạo thức dậy, Bạch Phi Nhi và Tống Ninh Mông đã không còn ở nhà.
Khi anh xuống lầu, trên bàn còn bày đồ ăn sáng hai người họ đã ăn xong, Trần Hạo không hề ghét bỏ mà ngồi xuống, trực tiếp ăn.
Ăn qua loa chút đồ ăn, Trần Hạo đi tới công ty Bạch Thị.
Kể ra thì đây là ngày đầu tiên anh đi làm một mình, mới biết đường sá xa đến mức nào. Biệt thự ở ngoại thành, muốn tìm trạm xe buýt cũng phải đi bốn cây số.
Vì xe công cộng hết dừng rồi chạy nhiều lần, quãng đường tốn hết một tiếng. Nếu gọi taxi thì tốn sáu, bảy mươi tệ.
Tới cổng công ty, Trần Hạo chạy thẳng về phía văn phòng tổng giám đốc.
“Vợ ơi, hôm nay anh suýt chạy gãy cả...”, Trần Hạo đẩy cửa vào, lớn tiếng hét.
Khi mấy chữ “chạy gãy chân” chưa kịp nói ra thì anh nhìn thấy thư ký và một quản lý cao cấp nào đó đều ở trong văn phòng, vì thế ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Bạch Phi Nhi không biết Trần Hạo lại lên cơn gì nhưng hai chữ “vợ ơi” cũng đủ khiến cô đỏ mặt tía tai: “Hai người ra ngoài trước đi!”
“Vâng, tổng giám đốc Bạch!”, thư ký và quản lý nhìn nhau, họ đều thấy được tia khiếp sợ trong mắt đối phương.
Người chồng ngốc của tổng giám đốc Bạch cũng hay gọi thân mật vị cấp trên lạnh lùng của họ như thế sao? “Vợ ơi”, xưng hô chấn động cỡ nào.
Sau khi hai người rời đi, Trần Hạo nghênh ngang ngồi đối diện Bạch Phi Nhi.
Mắt Bạch Phi Nhi như muốn phóng ra lửa: “Ở công ty thì mong anh nên nghiêm chỉnh một chút, phải gọi theo chức vị của tôi!”
“Vâng, tổng giám đốc Bạch!”, Trần Hạo lại khá dứt khoát, đáp ứng nhanh gọn.
“Anh có chuyện gì?”,Bạch Phi Nhi cắn răng hỏi.
“À, là vậy, cô xem, bên bộ phận an ninh hiện giờ không có quản lý, tôi cảm thấy chức vị đó rất thích hợp với mình, cô nghĩ sao?”, Trần Hạo cười ha hả nói.
Bạch Phi Nhi nhíu mày: “Ông nội bảo cho anh luân chuyển các bộ phận rồi mới lựa chọn!”
“Không cần, tôi thấy làm bảo vệ rất tốt!”, Trần Hạo xua tay, rất là dứt khoát.
Bạch Phi Nhi nghiến răng, trong lòng dâng lên một ngọn lửa khó hiểu, đúng là bùn nhão không trát nên tường. Ý tưởng của ông nội rõ ràng là hi vọng thông qua việc liên tục thay đổi để trải đường cho Trần Hạo, giúp anh tiến vào trung tâm quyền lực công ty.
Dù Trần Hạo có nhìn ra ý tốt của ông nội hay không, anh vẫn cố ý từ chối, điều này khiến Bạch Phi Nhi cực kỳ thất vọng.
“Được, như anh mong muốn!”. Bạch Phi Nhi cúi đầu, không nhìn Trần Hạo.
Nếu không có mong đợi thì sẽ không có thất vọng.
Có vài người, dù ngốc hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Bạch Phi Nhi thở dài, dù Trần Hạo đã khỏe mạnh trở lại, nhưng anh vẫn cam chịu làm một kẻ tầm thường.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì anh ra ngoài đi!”
“Chuyện kia, cô xem, giờ tôi là quản lý rồi, công ty có thể phân cho tôi một chiếc xe không?”, Trần Hạo xoa tay, cười cực đê tiện.
“...”. Bạch Phi Nhi im lặng vài giây mới nói: “Dựa theo điều lệ và quy định, quản lý bộ phận an ninh không được phân phối xe!”
“A, dù gì tôi cũng là chồng cô mà, có thể làm ngoại lệ không!”, Trần Hạo nói với vẻ mặt tủi thân, má ơi, đường đi làm xa lắm!
“Không có! Anh ra ngoài đi!”, Bạch Phi Nhin nghe thấy ba chữ “chồng của cô” thì máu nóng cũng bốc lên.
Trần Hạo rất buồn bực, anh đứng dậy rồi lại ngồi xuống: “Tôi không làm quản lý bộ phận an ninh nữa! Cô tìm người khác đi! Tôi cứ tưởng ít nhiều gì quản lý cũng được phân phối xe....”
“Anh làm vì được phân phối xe?”, Bạch Phi Nhi tức quá mà bật cười.
“Nếu không thì vì cái gì?”, Trần Hạo liếc nhìn đối phương.
“Xe phân phối không có, anh thích làm quản lý hay không thì tùy! Ra ngoài đi!”
“...”
Trần Hạo vừa định rời đi, thư ký chạy vào với vẻ hốt hoảng, lo lắng tới mức quên cả gõ cửa.
“Tổng giám đốc Bạch, xảy ra chuyện rồi! Vừa rồi công ty Smith mới gửi mail từ chối hợp tác!”
“Cái gì? Không phải đã đàm phán xong xuôi hết rồi sao? Sao tự dưng lại thay đổi?”. Sắc mặt Bạch Phi Nhi hoàn toàn thay đổi.
“Không biết! Hôm qua còn khá tốt, sáng nay họ đột nhiên đổi ý. Nửa tiếng sau, vì sự thay đổi đột ngột này, hội đồng quản trị sẽ đến...”, thư ký muốn nói lại thôi, nhìn Bạch Phi Nhi bằng ánh mắt cẩn thận.
Sắc mặt Bạch Phi Nhi cũng trở nên u ám, vụ hợp tác với Smith là bước chuyển mình của Bạch Thị.
Hiện giờ, Bạch Thị bị tổn thất nghiêm trọng, phe phái phức tạp, Bạch Phi Nhi mang tiếng là tổng giám đốc nhưng quyền kiểm soát không đủ, luôn bị người khác cản trở.
Chỉ còn cách có được kỹ thuật độc quyền, cô mới có thể thúc đẩy hạng mục mới để đứng vững gót chân, khuếch trương thế lực ở công ty.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tiếp tục liên hệ với người chịu trách nhiệm của bên kia, cô ra ngoài trước đi!”, Bạch Phi Nhi bình tĩnh nói.
Thư ký ra khỏi cửa, Bạch Phi Nhi nhanh chóng lấy điện thoại gọi hai số, chỉ một cuộc số gọi được.
Đầu bên kia điện thoại, người trả lời rất mất kiên nhẫn, người chịu trách nhiệm cũng không thèm nghe Bạch Phi Nhi nói đã cúp máy luôn.
Bạch Phi Nhi nắm chặt điện thoại, cô cắn môi, tay siết chặt thành nắm đấm hơi run rẩy.
Vì hạng mục này, cô đã trả giá rất nhiều, gần đến thời khắc quyết định còn xảy ra chuyện này, đến cả người phụ trách cũng tránh né không gặp mặt, e rằng có người giở trò.
Giai đoạn trước của hạng mục đã dồn vào đó không ít tiền bạc, giờ thì như đổ sông đổ bể. Cổ đông dựa vào cơ hội này để làm khó dễ thì e là vị trí tổng giám đốc của Bạch Phi Nhi cũng khó giữ.
Trần Hạo ngu dại ba năm vì mất hồn nhưng trí nhớ vẫn còn, anh chưa từng thấy Bạch Phi Nhi suy sụp như vậy nên lên tiếng an ủi: “Đừng lo, nói không chừng vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Vận may của cô tốt vậy, nhất định có thể gặp dữ hóa lành!”
“Chẳng lẽ anh cho rằng chuyện này chỉ có thể dựa vào vận may hay sao?”. Bạch Phi Nhi cũng đang nổi giận, cô mỉa mai anh.
“Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi nương của họa! Dù không thể hợp tác thì đó cũng chưa chắc là việc xấu. Cô nên tỉnh táo trước đi!”
Trần Hạo càng bình tĩnh, Bạch Phi Nhi càng phiền não.
Khi một mình cô khó lòng gắng gượng thì người chồng được pháp luật công nhận lại đang nói nhảm về phúc họa với cô?
Đây là chồng của Bạch Phi Nhi cô sao? A, số mệnh đang trêu đùa cô. Cho cô một tính cách hiếu thắng, theo đuổi sự hoàn mỹ, nhưng lại bị trói buộc cô bởi một người chồng vô dụng.
Nghĩ như vậy, Bạch Phi Nhi chẳng muốn nói thêm câu nào, xoay người ra khỏi văn phòng.
Trần Hạo sửng sốt, cô gái này nổi giận một cách khó hiểu?
Tính cách quá tệ, ngay cả nghe cũng chẳng chịu nghe anh nói hết.
Trần Hạo cũng đi theo ra khỏi văn phòng, vừa ra, anh lập tức thấy Lưu Gia Ấn gọi điện thoại, xoay người vào lối thoát hiểm ở hành lang bên kia.
Tên khốn này không dùng thang máy mà đi cầu thang, Trần Hạo tò mò theo đuôi, Lưu Gia Ấn chạy lên trên, tới tầng thượng.
Trên sân thượng, Bạch Minh Hợp đã chờ từ lâu, Lưu Gia Ấn mỉm cười tiến lên. .
ngôn tình hay
“Xong rồi sao?”, Lưu Gia Ấn cười hỏi.
“Tôi làm việc mà cậu không tin sao? Tổng giám đốc của Smith khu vực Hoa Hạ đã được giải quyết, vụ trao quyền độc quyền đã ngừng. Lần này, chúng ta nhất định có thể dùng cơ hội này để ép Bạch Phi Nhi giao ra quyền quản lý. Đang làm bất động sản yên lành không chịu, tự dưng đi làm năng lượng, thế thì chẳng khác nào nói là muốn thu quyền của nhà họ Lưu!”, ánh mắt Bạch Minh Hợp đầy sự oán hận. Lĩnh vực bất động sản của tập đoàn do nhà họ Lưu nắm giữ, là trụ cột của Bạch Thị, phương hướng chủ đạo của tập đoàn thay đổi thì khác gì cướp quyền và tiền của nhà họ Lưu.
Nghe ông ta trả lời, Lưu Gia Ấn cười lạnh: “Cô ta muốn đoạt quyền? Vậy chỉ còn một cách, đó là trở thành người phụ nữ của Lưu Gia Ấn này, tôi sẽ bố thí cho cô ta”.
Bạch Minh Hợp cũng cười đầy tàn nhẫn: “Hành động này của hội đồng quản trị không chỉ phá rối kế hoạch của Bạch Phi Nhi mà còn muốn khiến cô ta xấu mặt!”
Lưu Gia Ấn nghe lời này thì nhíu mày.
Bạch Minh Hợp nhướng mày, mập mờ hỏi: “Sao, đau lòng à?”
Lưu Gia Ấn nhìn đi chỗ khác.
Bạch Minh Hợp nở nụ cười âm hiểm: “Cậu nghĩ đi, không có vị trí tổng giám đốc, kế hoạch năng lượng mới đã thất bại, Bạch Phi Nhi chắc chắn đã bị đả kích, đến lúc đó cậu thừa thắng xông lên. Sau đó cô ta sẽ mềm yếu, bất lực, sự nghiệp thất bại, cậu nhân cơ hội ra tay thì được cả người lẫn của!”
Lời của ông ta đã trúng tim đen của Lưu Gia Ấn, trong đầu bắt đầu có vài hình ảnh tà ác.
Nhưng Lưu Gia Ấn nhanh chóng nhớ tới Trần Hạo: “Hình như thằng ngốc kia bình thường lại rồi!”
Nhắc tới Trần Hạo, trong mắt Bạch Minh Hợp lóe qua tia tàn nhẫn, cảnh tượng ông ta bị Trần Hạo sỉ nhục ngày hôm đó hiện rõ trước mắt.
Bạch Minh Hợp cười nham hiểm: “Dù thằng ngu kia bình thường rồi thì vẫn là kẻ vô dụng, hiện giờ, tiền và quyền đi đầu, thằng đó có gì?”
Lưu Gia Ấn nghĩ cũng đúng, đánh đấm giỏi thì đã sao? Nhiều lắm cũng chỉ là một thằng vũ phu, mình tùy ý đùa giỡn một chút là có thể chơi chết thằng đó.
Hai người nhìn nhau cười đầy điên cuồng, nhỏ giọng nói vài câu rồi đi khỏi sân thượng.
Chẳng ai trong họ ngờ được là họ vừa đi, Trần Hạo đã bước ra từ chỗ góc tường.
- ------------------
Ra khỏi tiệc rượu, bóng đêm dần buông xuống. Tống Ninh Mông lấy lý do đã muộn nên nằng nặc đòi tới nhà Bạch Phi Nhi ngủ, dù nói thế nào cũng không chịu về nhà.
Trần Hạo đành phải đưa Tống Ninh Mông về nhà họ Bạch.
Trên đường đi, cô nhóc này tâng bốc anh lên tận mây xanh khiến chính chủ sởn da gà.
“Đủ rồi, đủ rồi! Dừng lại! Em đánh giá cao bản lĩnh có thể làm người ta quỳ xuống của anh, anh biết!”, Trần Hạo đẩy Tống Ninh Mông gần như đã nằm hẳn lên người mình ra, cười mắng.
“Ha ha, anh rể hiểu em!”, Tống Ninh Mông cười ngượng.
“Anh sẽ không làm tay đấm cho em đâu!”, Trần Hạo nhếch mép.
“Tay đấm gì chứ, nói khó nghe thế! Là sứ giả hộ hoa, anh hiểu không hả?”
“Không hiểu!”
“Anh còn thiếu em một chiếc Ferrari, có thể khách sáo với chủ nợ một chút không hả!”
“Không thể!”
“Vậy em phải mách chị Nhi là anh bắt nạt em!”
“...”
Hai người vừa cãi nhau vừa đi vào biệt thự, Tống Ninh Mông nhận ra Trần Hạo không hề dễ nói chuyện nên bĩu môi ấm ức, vừa vào cửa là chạy tới phòng Bạch Phi Nhi mách lẻo.
Trần Hạo cảm thấy hơi buồn cười, không hiểu sao lại có chút ấm áp trong lòng.
Ba năm nay làm kẻ ngốc, thậm chí đến tận bây giờ, Tống Ninh Mông vẫn luôn là sự tồn tại khiến anh thấy ấm lòng!
Quay lại phòng rửa mặt, Trần Hạo bắt đầu ngồi thiền trên giường.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hạo thức dậy, Bạch Phi Nhi và Tống Ninh Mông đã không còn ở nhà.
Khi anh xuống lầu, trên bàn còn bày đồ ăn sáng hai người họ đã ăn xong, Trần Hạo không hề ghét bỏ mà ngồi xuống, trực tiếp ăn.
Ăn qua loa chút đồ ăn, Trần Hạo đi tới công ty Bạch Thị.
Kể ra thì đây là ngày đầu tiên anh đi làm một mình, mới biết đường sá xa đến mức nào. Biệt thự ở ngoại thành, muốn tìm trạm xe buýt cũng phải đi bốn cây số.
Vì xe công cộng hết dừng rồi chạy nhiều lần, quãng đường tốn hết một tiếng. Nếu gọi taxi thì tốn sáu, bảy mươi tệ.
Tới cổng công ty, Trần Hạo chạy thẳng về phía văn phòng tổng giám đốc.
“Vợ ơi, hôm nay anh suýt chạy gãy cả...”, Trần Hạo đẩy cửa vào, lớn tiếng hét.
Khi mấy chữ “chạy gãy chân” chưa kịp nói ra thì anh nhìn thấy thư ký và một quản lý cao cấp nào đó đều ở trong văn phòng, vì thế ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Bạch Phi Nhi không biết Trần Hạo lại lên cơn gì nhưng hai chữ “vợ ơi” cũng đủ khiến cô đỏ mặt tía tai: “Hai người ra ngoài trước đi!”
“Vâng, tổng giám đốc Bạch!”, thư ký và quản lý nhìn nhau, họ đều thấy được tia khiếp sợ trong mắt đối phương.
Người chồng ngốc của tổng giám đốc Bạch cũng hay gọi thân mật vị cấp trên lạnh lùng của họ như thế sao? “Vợ ơi”, xưng hô chấn động cỡ nào.
Sau khi hai người rời đi, Trần Hạo nghênh ngang ngồi đối diện Bạch Phi Nhi.
Mắt Bạch Phi Nhi như muốn phóng ra lửa: “Ở công ty thì mong anh nên nghiêm chỉnh một chút, phải gọi theo chức vị của tôi!”
“Vâng, tổng giám đốc Bạch!”, Trần Hạo lại khá dứt khoát, đáp ứng nhanh gọn.
“Anh có chuyện gì?”,Bạch Phi Nhi cắn răng hỏi.
“À, là vậy, cô xem, bên bộ phận an ninh hiện giờ không có quản lý, tôi cảm thấy chức vị đó rất thích hợp với mình, cô nghĩ sao?”, Trần Hạo cười ha hả nói.
Bạch Phi Nhi nhíu mày: “Ông nội bảo cho anh luân chuyển các bộ phận rồi mới lựa chọn!”
“Không cần, tôi thấy làm bảo vệ rất tốt!”, Trần Hạo xua tay, rất là dứt khoát.
Bạch Phi Nhi nghiến răng, trong lòng dâng lên một ngọn lửa khó hiểu, đúng là bùn nhão không trát nên tường. Ý tưởng của ông nội rõ ràng là hi vọng thông qua việc liên tục thay đổi để trải đường cho Trần Hạo, giúp anh tiến vào trung tâm quyền lực công ty.
Dù Trần Hạo có nhìn ra ý tốt của ông nội hay không, anh vẫn cố ý từ chối, điều này khiến Bạch Phi Nhi cực kỳ thất vọng.
“Được, như anh mong muốn!”. Bạch Phi Nhi cúi đầu, không nhìn Trần Hạo.
Nếu không có mong đợi thì sẽ không có thất vọng.
Có vài người, dù ngốc hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Bạch Phi Nhi thở dài, dù Trần Hạo đã khỏe mạnh trở lại, nhưng anh vẫn cam chịu làm một kẻ tầm thường.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì anh ra ngoài đi!”
“Chuyện kia, cô xem, giờ tôi là quản lý rồi, công ty có thể phân cho tôi một chiếc xe không?”, Trần Hạo xoa tay, cười cực đê tiện.
“...”. Bạch Phi Nhi im lặng vài giây mới nói: “Dựa theo điều lệ và quy định, quản lý bộ phận an ninh không được phân phối xe!”
“A, dù gì tôi cũng là chồng cô mà, có thể làm ngoại lệ không!”, Trần Hạo nói với vẻ mặt tủi thân, má ơi, đường đi làm xa lắm!
“Không có! Anh ra ngoài đi!”, Bạch Phi Nhin nghe thấy ba chữ “chồng của cô” thì máu nóng cũng bốc lên.
Trần Hạo rất buồn bực, anh đứng dậy rồi lại ngồi xuống: “Tôi không làm quản lý bộ phận an ninh nữa! Cô tìm người khác đi! Tôi cứ tưởng ít nhiều gì quản lý cũng được phân phối xe....”
“Anh làm vì được phân phối xe?”, Bạch Phi Nhi tức quá mà bật cười.
“Nếu không thì vì cái gì?”, Trần Hạo liếc nhìn đối phương.
“Xe phân phối không có, anh thích làm quản lý hay không thì tùy! Ra ngoài đi!”
“...”
Trần Hạo vừa định rời đi, thư ký chạy vào với vẻ hốt hoảng, lo lắng tới mức quên cả gõ cửa.
“Tổng giám đốc Bạch, xảy ra chuyện rồi! Vừa rồi công ty Smith mới gửi mail từ chối hợp tác!”
“Cái gì? Không phải đã đàm phán xong xuôi hết rồi sao? Sao tự dưng lại thay đổi?”. Sắc mặt Bạch Phi Nhi hoàn toàn thay đổi.
“Không biết! Hôm qua còn khá tốt, sáng nay họ đột nhiên đổi ý. Nửa tiếng sau, vì sự thay đổi đột ngột này, hội đồng quản trị sẽ đến...”, thư ký muốn nói lại thôi, nhìn Bạch Phi Nhi bằng ánh mắt cẩn thận.
Sắc mặt Bạch Phi Nhi cũng trở nên u ám, vụ hợp tác với Smith là bước chuyển mình của Bạch Thị.
Hiện giờ, Bạch Thị bị tổn thất nghiêm trọng, phe phái phức tạp, Bạch Phi Nhi mang tiếng là tổng giám đốc nhưng quyền kiểm soát không đủ, luôn bị người khác cản trở.
Chỉ còn cách có được kỹ thuật độc quyền, cô mới có thể thúc đẩy hạng mục mới để đứng vững gót chân, khuếch trương thế lực ở công ty.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tiếp tục liên hệ với người chịu trách nhiệm của bên kia, cô ra ngoài trước đi!”, Bạch Phi Nhi bình tĩnh nói.
Thư ký ra khỏi cửa, Bạch Phi Nhi nhanh chóng lấy điện thoại gọi hai số, chỉ một cuộc số gọi được.
Đầu bên kia điện thoại, người trả lời rất mất kiên nhẫn, người chịu trách nhiệm cũng không thèm nghe Bạch Phi Nhi nói đã cúp máy luôn.
Bạch Phi Nhi nắm chặt điện thoại, cô cắn môi, tay siết chặt thành nắm đấm hơi run rẩy.
Vì hạng mục này, cô đã trả giá rất nhiều, gần đến thời khắc quyết định còn xảy ra chuyện này, đến cả người phụ trách cũng tránh né không gặp mặt, e rằng có người giở trò.
Giai đoạn trước của hạng mục đã dồn vào đó không ít tiền bạc, giờ thì như đổ sông đổ bể. Cổ đông dựa vào cơ hội này để làm khó dễ thì e là vị trí tổng giám đốc của Bạch Phi Nhi cũng khó giữ.
Trần Hạo ngu dại ba năm vì mất hồn nhưng trí nhớ vẫn còn, anh chưa từng thấy Bạch Phi Nhi suy sụp như vậy nên lên tiếng an ủi: “Đừng lo, nói không chừng vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Vận may của cô tốt vậy, nhất định có thể gặp dữ hóa lành!”
“Chẳng lẽ anh cho rằng chuyện này chỉ có thể dựa vào vận may hay sao?”. Bạch Phi Nhi cũng đang nổi giận, cô mỉa mai anh.
“Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi nương của họa! Dù không thể hợp tác thì đó cũng chưa chắc là việc xấu. Cô nên tỉnh táo trước đi!”
Trần Hạo càng bình tĩnh, Bạch Phi Nhi càng phiền não.
Khi một mình cô khó lòng gắng gượng thì người chồng được pháp luật công nhận lại đang nói nhảm về phúc họa với cô?
Đây là chồng của Bạch Phi Nhi cô sao? A, số mệnh đang trêu đùa cô. Cho cô một tính cách hiếu thắng, theo đuổi sự hoàn mỹ, nhưng lại bị trói buộc cô bởi một người chồng vô dụng.
Nghĩ như vậy, Bạch Phi Nhi chẳng muốn nói thêm câu nào, xoay người ra khỏi văn phòng.
Trần Hạo sửng sốt, cô gái này nổi giận một cách khó hiểu?
Tính cách quá tệ, ngay cả nghe cũng chẳng chịu nghe anh nói hết.
Trần Hạo cũng đi theo ra khỏi văn phòng, vừa ra, anh lập tức thấy Lưu Gia Ấn gọi điện thoại, xoay người vào lối thoát hiểm ở hành lang bên kia.
Tên khốn này không dùng thang máy mà đi cầu thang, Trần Hạo tò mò theo đuôi, Lưu Gia Ấn chạy lên trên, tới tầng thượng.
Trên sân thượng, Bạch Minh Hợp đã chờ từ lâu, Lưu Gia Ấn mỉm cười tiến lên. .
ngôn tình hay
“Xong rồi sao?”, Lưu Gia Ấn cười hỏi.
“Tôi làm việc mà cậu không tin sao? Tổng giám đốc của Smith khu vực Hoa Hạ đã được giải quyết, vụ trao quyền độc quyền đã ngừng. Lần này, chúng ta nhất định có thể dùng cơ hội này để ép Bạch Phi Nhi giao ra quyền quản lý. Đang làm bất động sản yên lành không chịu, tự dưng đi làm năng lượng, thế thì chẳng khác nào nói là muốn thu quyền của nhà họ Lưu!”, ánh mắt Bạch Minh Hợp đầy sự oán hận. Lĩnh vực bất động sản của tập đoàn do nhà họ Lưu nắm giữ, là trụ cột của Bạch Thị, phương hướng chủ đạo của tập đoàn thay đổi thì khác gì cướp quyền và tiền của nhà họ Lưu.
Nghe ông ta trả lời, Lưu Gia Ấn cười lạnh: “Cô ta muốn đoạt quyền? Vậy chỉ còn một cách, đó là trở thành người phụ nữ của Lưu Gia Ấn này, tôi sẽ bố thí cho cô ta”.
Bạch Minh Hợp cũng cười đầy tàn nhẫn: “Hành động này của hội đồng quản trị không chỉ phá rối kế hoạch của Bạch Phi Nhi mà còn muốn khiến cô ta xấu mặt!”
Lưu Gia Ấn nghe lời này thì nhíu mày.
Bạch Minh Hợp nhướng mày, mập mờ hỏi: “Sao, đau lòng à?”
Lưu Gia Ấn nhìn đi chỗ khác.
Bạch Minh Hợp nở nụ cười âm hiểm: “Cậu nghĩ đi, không có vị trí tổng giám đốc, kế hoạch năng lượng mới đã thất bại, Bạch Phi Nhi chắc chắn đã bị đả kích, đến lúc đó cậu thừa thắng xông lên. Sau đó cô ta sẽ mềm yếu, bất lực, sự nghiệp thất bại, cậu nhân cơ hội ra tay thì được cả người lẫn của!”
Lời của ông ta đã trúng tim đen của Lưu Gia Ấn, trong đầu bắt đầu có vài hình ảnh tà ác.
Nhưng Lưu Gia Ấn nhanh chóng nhớ tới Trần Hạo: “Hình như thằng ngốc kia bình thường lại rồi!”
Nhắc tới Trần Hạo, trong mắt Bạch Minh Hợp lóe qua tia tàn nhẫn, cảnh tượng ông ta bị Trần Hạo sỉ nhục ngày hôm đó hiện rõ trước mắt.
Bạch Minh Hợp cười nham hiểm: “Dù thằng ngu kia bình thường rồi thì vẫn là kẻ vô dụng, hiện giờ, tiền và quyền đi đầu, thằng đó có gì?”
Lưu Gia Ấn nghĩ cũng đúng, đánh đấm giỏi thì đã sao? Nhiều lắm cũng chỉ là một thằng vũ phu, mình tùy ý đùa giỡn một chút là có thể chơi chết thằng đó.
Hai người nhìn nhau cười đầy điên cuồng, nhỏ giọng nói vài câu rồi đi khỏi sân thượng.
Chẳng ai trong họ ngờ được là họ vừa đi, Trần Hạo đã bước ra từ chỗ góc tường.
- ------------------
Bình luận facebook