Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-44
Chương 44: Chỉ mỗi mày?
Nghĩ đến một loạt hành động của Trần Hạo hôm nay, Giang Ngạo Tuyết càng thêm thương cảm cho số phận của Bạch Phi Nhi. Một người phụ nữ tài sắc như thế mà dính phải cái tên đàn ông này!
Giang Ngạo Tuyết đang nghĩ thì đã có một âm thanh truyền đến.
“Cô ăn không...”
Giang Ngạo Tuyết quay đầu, định nổi giận thì thấy một cây kem trước mặt.
Mà Trần Hạo thì đang ăn kem ngon lành!
Giang Ngạo Tuyết muốn thổ huyết, từ bỏ luôn ý nghĩ dạy học cho cái tên này!
“Cô không ăn thì tôi ăn nhé!”
Trần Hạo cắn một phát hết nửa cây kem, lại tiếp tục hành trình ăn cây mới!
Giang Ngạo Tuyết nổi hết cả gân xanh trên trán lên: “Anh có biết mình đang làm gì không hả? Quảng Hồng là chuỗi siêu thị lớn nhất phía tây thành phố,bọn họ cần rất nhiều mặt tiền. Chúng ta luôn nể mặt Quảng Hồng là vì không muốn hai bên cạch mặt, phải tìm cách đã rồi mới tấn công được! Giờ thì hay rồi! Người ta chạy luôn kìa!”
Trần Hạo bĩu môi, liếm kem: “Nể cái gì! Người ta đã ký hợp đồng cùng Hồng Khang rồi mà cứ dùng kế hoãn binh thì vô dụng lắm, khác gì ngồi chờ chết đâu!”
“Anh...”
Giang Ngạo Tuyết tức gần chết. Trần Hạo rất thích thấy cô ấy tức giận, vì... nhìn rất sống động!
“Tôi không cãi với anh nữa, chúng ta đi tìm các công ty nhỏ khác để tranh thủ cơ hội. Quảng Hồng có nhiều mặt tiền như thế, các công ty khác chưa chắc đã có chỗ thuê! Ta vẫn còn cơ hội!”
Trần Hạo bật cười: “Thôi, tôi thấy không đi được bên Quảng Hồng thì tìm công ty khác cũng vậy à. Chẳng thà đến hẳn Hồng Khang, bảo bọn họ bỏ mối làm ăn này đi còn hơn!”
Giang Ngạo Tuyết hít thật sau: “Người của Hồng Khang bị điên hay sao mà nói bỏ là bỏ?”
Trần Hạo không cho là đúng: “Không thử ai biết?”
“...”
Giang Ngạo Tuyết tức đến nỗi câm nín. Cô ấy sợ mình nói thêm gì nữa thì cũng ngang đàn gẩy tai trâu.
Trong lúc Giang Ngạo Tuyết chuẩn bị mặc kệ Trần Hạo.
Thì một nhóm người ở trước tòa nhà đi về phía họ với ý xấu.
Giang Ngạo Tuyết thầm kêu không ổn, Hồng Khang này rất phức tạp. Ắt hẳn biết Bạch thị đến đây liền tới làm phiền luôn.
Giang Ngạo Tuyết kéo áo bảo Trần Hạo chạy trốn theo bản năng.
Trần Hạo đang ăn kem, cười nói: “Vô dụng thôi, đằng kia cũng có người! Chúng ta bị bao vây rồi!”
Giang Ngạo Tuyết quay lại nhìn. Đúng là thế thật, một đầu khác cũng có một nhóm côn đồ đi tới.
Cách tòa nhà 10m là đường quốc lộ, tất cả đều đã bị bao vây, chỉ còn hai con ngách trái phải, nhưng cũng sắp được lấp đầy.
Dẫn đều là một tên tóc vàng, ngắm Giang Ngạo Tuyết một lượt rồi cười tởm lợm: “Hai người đến từ Bạch thị à?”
Trần Hạo: “Thì liên quan gì đến cái lũ chúng mày?”
Tên tóc vàng khinh bỉ, chỉ vào ngực Trần Hạo: “Mày bớt oai đi! Tao nói cho mày biết, phía tây thành phố là của Hồng Khang rồi! Tao không quan tâm chúng mày là Bạch thị hay Hắc thị, nhưng đừng có mà bước chân vào...”
Ối...
Một giây trước, tên tóc vàng còn đang tỏ vẻ oai phong, nhưng một giây sau, cây kem đã được nhét thẳng vào miệng hắn.
Càng tức hơn là hai chân hắn không hiểu sao lại mềm oặt xuống!
Rầm! Lúc tóc vàng quỳ xuống thì suy nghĩ đầu tiên chính là đầu gối chạm vào sàn bê tông đau vãi chưởng!
Thấy thế, đám đàn em hắn mang theo cũng bùng nổ. . Xin hãy đọc truyện tại _ trùmtru yện.c om _
“Đệch mợ! Nó dám đánh người!”
“Mẹ nó chứ... giết chết nó đi!”
Trần Hạo cười híp mắt: “Bọn mày cũng thèm kem à?”
“...”
Một đám người ngơ ngác, thầm nghĩ tên này điên rồi!
Bọn chúng còn chưa tỉnh táo lại thì Trần Hạo đã dựng tóc vàng lên rồi kéo hắn đi như kéo gà.
“Muốn ăn kem thì qua đây, cháu nào cũng có phần”.
Đám đàn em vội vàng chạy theo, nhưng theo không nổi!
Giang Ngạo Tuyết ngẩn tò te, không hiểu chuyện gì. Sao lại chạy chứ? Một cây kem tạo thành thảm án ư?
Lúc Giang Ngạo Tuyết hồi thần lại thì Trần Hạo đã lặn mất tăm.
Trần Hạo đem theo đám người tóc vàng đi đến một khu phố nhỏ vắng người.
Bọn chúng thấy thế thì cười ầm cả lên.
“Chạy nữa đê! Xem mày chạy đi đâu!”
Soạt! Chúng vừa cười xong thì một viên đá đã bay ra như tên bắn!
Sau đó là một tên đàn em quỳ xuống, ôm mặt. Máu mũi hắn chảy ra ồ ạt.
“Mẹ nó... Đánh chết nó đi...”
Những tên còn lại vung đấm xông lên.
Trần Hạo hất tay khiến tên gần nhất bay ra ngoài, sau đó, anh thoăn thoắt xông vào đám người.
Giây phút ấy, cả đám lưu manh đều đổ ập xuống.
Tóc vàng thấy vậy thì tròn mắt, hai chân mềm nhũn.
Trần Hạo cười ác độc, hỏi: “Nói xem, Hồng Khang là ai?”
Tóc vàng sợ hãi nhìn anh, vội vàng đáp: “Tao cảnh cáo mày, tao là người của anh Hạ đấy. Mày biết anh Hạ không? Con trai duy nhất của ông hai Hạ! Thái tử của thế giới ngầm thành phố Hải Dương! Mày nghĩ kỹ chưa đó!”
Trần Hạo nhất thời nhớ đến Hạ Hồng Khang, bèn nhướng mày, tát cho hắn một cái, khiến tên tóc vàng lăn đúng hai vòng: “Xàm ít thôi, nói rõ ra!”
Tên tóc vàng bị đánh cho ngu người. Lúc tỉnh lại thì thấy người nhà họ Hạ đều không ngăn nổi Trần Hạo: “Các công ty ở phía tây thành phố đều đã ký hợp đồng với Hồng Khang và không ký với công ty khác nữa rồi! Bọn tao, bọn tao là người phụ trách ở đây!”
“Hóa ra là Hạ Hồng Khang làm loạn, trùng hợp thật!”, Trần Hạo cười xấu xa.
“Mày đừng có mà quá đáng, anh Hạ đang ở đây đấy!”
Trần Hạo cười khẩy: “Ờ! Anh nhà mày đang ở đây à? Gọi ra coi, bảo Trần Hạo đang chờ đấy!”
Tóc vàng ngơ ngác, thầm nghĩ cái thằng này muốn chết à?
Trần Hạo dùng ánh mắt uy hiếp khiến tên tóc vàng bất lực rút điện thoại ra gọi cho Hạ Hồng Khang.
Điện thoại truyền đến tiếng thở gấp của Hạ Hồng Khang: “Nói, nói thừa thêm câu nào thì tao sẽ giết mày!”
Tên tóc vàng chảy mồ hôi lạnh: “Anh Hạ, sáng nay Bạch thị đến tìm Quảng Hồng. Em dẫn người đến thì bị xử hết ở con đường phía Bắc rồi!”
“Vô dụng! Có chuyện này cũng không làm được!”, tiếng Hạ Hồng Khang trong điện thoại vang ra.
“Anh Hạ, không phải em vô dụng mà là vì nó quá giỏi, lại còn nói...”
“Nói cái gì? Còn ấp úng nữa tao cho người đến đó đánh mày giờ!”
“Nói nó là Trần Hạo, muốn anh đến đây gặp nó!”
“Cái gì... Trần Hạo!”
Âm thanh trong điện thoại như bùng nổ, tên tóc vàng có thể cảm nhận được Hạ Hồng Khang tức giận thế nào.
“Giữ nó ở đó, 10 phút nữa tao đến...”
Sau đó, còn chưa tắt điện thoại thì đã truyền đến tiếng cười khùng của Hạ Hồng Khang cùng tiếng kêu của phụ nữ, tiếng bạt tai, rồi tiếng đóng sầm cửa.
Sau khi tắt điện thoại, tóc vàng lại hồi thần thêm lần nữa, chầm chậm quay sang: “Mày... Mày chết chắc rồi con, anh Hạ đến rồi đấy!”
Trần Hạo thì chả buồn quan tâm mà chỉ nở nụ cười vui vẻ, tìm chỗ mát để ngồi.
Lúc này, Giang Ngạo Tuyết mới tìm đến gần con phố nhỏ. Thấy Trần Hạo đang ngồi dưới gốc cây thì bước đến.
Kết quả, cô ấy vừa bước được mấy bước, đã thấy Hạ Hồng Khang dẫn người hùng hổ đi vào.
Sắc mặt Giang Ngạo Tuyết sầm xuống, nhìn thế này e là sẽ xảy ra án mạng mất!
Sau khi bình tĩnh, Giang Ngạo Tuyết tự nhủ tuy bản thân vô dụng nhưng có thể báo cảnh sát để cứu Trần Hạo.
Mà lúc này, Hạ Hồng Khang đi vào con phố, đã thấy Trần Hạo đang ngồi dưới cột điện.
“Mày hay lắm, thiên đàng có lối mày không đi, vừa hay ta ôn lại nợ cũ nhỉ!”, Hạ Hồng Khang cười ác độc.
Trần Hạo cười khà khà: “Sao, lần trước vẫn chưa đủ mất mặt hay sao mà vẫn đến nữa thế?”
Nhắc đến chuyện đó, Hạ Hồng Khang lại muốn giết người: “Mày nghĩ tao ngu hay sao mà đến đây một mình? Đại Quân đâu!”
Hạ Hồng Khang vừa rống lên thì một người thanh niên vạm vỡ đi vào.
Tất cả hít một hơi lạnh.
Đại Quân này là vệ sĩ mà Hạ Hồng Khang mới thuê, không biết ở đâu ra, nhưng đánh nhau không có đối thủ.
Có mấy người từng tận mắt chứng kiến hắn ta dùng tay đấm thủng cửa xe, đúng là yêu quái mà!
Ai cũng cho rằng Trần Hạo chết chắc rồi!
Đại Quân hùng hổ xông ra, khinh thường nhìn Trần Hạo: “Quỳ xuống xin anh Hạ tha mạng đi, tao sẽ tha mà chặt đứt chân tay mày chứ không lấy mạng mày!”
“Mỗi mày mà cũng đòi?”, Trần Hạo nhướng mày.
“Mỗi tao đấy!”
Đại Quân nói xong thì bước lên, mặt đất còn in hằn vết chân.
Đám đàn em xung quanh hò hét đủ thứ, sức lực của Đại Quân này lớn thật!
Mà Trần Hạo chỉ cười không nói.
Mỗi bước đi của Đại Quân đều như tiếng trống, gõ vào lòng mọi người.
Nhưng đáng sợ là mỗi bước đi của hắn ta đều in hằn một vết rất sâu.
Số bước chân này đã thu phục được toàn bộ đám đàn em nhà họ Hạ.
Không ai dám nghĩ là Đại Quân sẽ thua, nghĩ chắc Trần Hạo sẽ bị thổi bay như một cọng lông!
Rầm! Hai người chỉ còn cách nhau một mét, Đại Quân đã vung nắm đấm vào ngực Trần Hạo!
Hạ Hồng Khang cười âm hiểm, thằng khốn đáng chết, để xem mày còn giả vờ đến đâu? Tao xem mày chết thảm này!
- ------------------
Nghĩ đến một loạt hành động của Trần Hạo hôm nay, Giang Ngạo Tuyết càng thêm thương cảm cho số phận của Bạch Phi Nhi. Một người phụ nữ tài sắc như thế mà dính phải cái tên đàn ông này!
Giang Ngạo Tuyết đang nghĩ thì đã có một âm thanh truyền đến.
“Cô ăn không...”
Giang Ngạo Tuyết quay đầu, định nổi giận thì thấy một cây kem trước mặt.
Mà Trần Hạo thì đang ăn kem ngon lành!
Giang Ngạo Tuyết muốn thổ huyết, từ bỏ luôn ý nghĩ dạy học cho cái tên này!
“Cô không ăn thì tôi ăn nhé!”
Trần Hạo cắn một phát hết nửa cây kem, lại tiếp tục hành trình ăn cây mới!
Giang Ngạo Tuyết nổi hết cả gân xanh trên trán lên: “Anh có biết mình đang làm gì không hả? Quảng Hồng là chuỗi siêu thị lớn nhất phía tây thành phố,bọn họ cần rất nhiều mặt tiền. Chúng ta luôn nể mặt Quảng Hồng là vì không muốn hai bên cạch mặt, phải tìm cách đã rồi mới tấn công được! Giờ thì hay rồi! Người ta chạy luôn kìa!”
Trần Hạo bĩu môi, liếm kem: “Nể cái gì! Người ta đã ký hợp đồng cùng Hồng Khang rồi mà cứ dùng kế hoãn binh thì vô dụng lắm, khác gì ngồi chờ chết đâu!”
“Anh...”
Giang Ngạo Tuyết tức gần chết. Trần Hạo rất thích thấy cô ấy tức giận, vì... nhìn rất sống động!
“Tôi không cãi với anh nữa, chúng ta đi tìm các công ty nhỏ khác để tranh thủ cơ hội. Quảng Hồng có nhiều mặt tiền như thế, các công ty khác chưa chắc đã có chỗ thuê! Ta vẫn còn cơ hội!”
Trần Hạo bật cười: “Thôi, tôi thấy không đi được bên Quảng Hồng thì tìm công ty khác cũng vậy à. Chẳng thà đến hẳn Hồng Khang, bảo bọn họ bỏ mối làm ăn này đi còn hơn!”
Giang Ngạo Tuyết hít thật sau: “Người của Hồng Khang bị điên hay sao mà nói bỏ là bỏ?”
Trần Hạo không cho là đúng: “Không thử ai biết?”
“...”
Giang Ngạo Tuyết tức đến nỗi câm nín. Cô ấy sợ mình nói thêm gì nữa thì cũng ngang đàn gẩy tai trâu.
Trong lúc Giang Ngạo Tuyết chuẩn bị mặc kệ Trần Hạo.
Thì một nhóm người ở trước tòa nhà đi về phía họ với ý xấu.
Giang Ngạo Tuyết thầm kêu không ổn, Hồng Khang này rất phức tạp. Ắt hẳn biết Bạch thị đến đây liền tới làm phiền luôn.
Giang Ngạo Tuyết kéo áo bảo Trần Hạo chạy trốn theo bản năng.
Trần Hạo đang ăn kem, cười nói: “Vô dụng thôi, đằng kia cũng có người! Chúng ta bị bao vây rồi!”
Giang Ngạo Tuyết quay lại nhìn. Đúng là thế thật, một đầu khác cũng có một nhóm côn đồ đi tới.
Cách tòa nhà 10m là đường quốc lộ, tất cả đều đã bị bao vây, chỉ còn hai con ngách trái phải, nhưng cũng sắp được lấp đầy.
Dẫn đều là một tên tóc vàng, ngắm Giang Ngạo Tuyết một lượt rồi cười tởm lợm: “Hai người đến từ Bạch thị à?”
Trần Hạo: “Thì liên quan gì đến cái lũ chúng mày?”
Tên tóc vàng khinh bỉ, chỉ vào ngực Trần Hạo: “Mày bớt oai đi! Tao nói cho mày biết, phía tây thành phố là của Hồng Khang rồi! Tao không quan tâm chúng mày là Bạch thị hay Hắc thị, nhưng đừng có mà bước chân vào...”
Ối...
Một giây trước, tên tóc vàng còn đang tỏ vẻ oai phong, nhưng một giây sau, cây kem đã được nhét thẳng vào miệng hắn.
Càng tức hơn là hai chân hắn không hiểu sao lại mềm oặt xuống!
Rầm! Lúc tóc vàng quỳ xuống thì suy nghĩ đầu tiên chính là đầu gối chạm vào sàn bê tông đau vãi chưởng!
Thấy thế, đám đàn em hắn mang theo cũng bùng nổ. . Xin hãy đọc truyện tại _ trùmtru yện.c om _
“Đệch mợ! Nó dám đánh người!”
“Mẹ nó chứ... giết chết nó đi!”
Trần Hạo cười híp mắt: “Bọn mày cũng thèm kem à?”
“...”
Một đám người ngơ ngác, thầm nghĩ tên này điên rồi!
Bọn chúng còn chưa tỉnh táo lại thì Trần Hạo đã dựng tóc vàng lên rồi kéo hắn đi như kéo gà.
“Muốn ăn kem thì qua đây, cháu nào cũng có phần”.
Đám đàn em vội vàng chạy theo, nhưng theo không nổi!
Giang Ngạo Tuyết ngẩn tò te, không hiểu chuyện gì. Sao lại chạy chứ? Một cây kem tạo thành thảm án ư?
Lúc Giang Ngạo Tuyết hồi thần lại thì Trần Hạo đã lặn mất tăm.
Trần Hạo đem theo đám người tóc vàng đi đến một khu phố nhỏ vắng người.
Bọn chúng thấy thế thì cười ầm cả lên.
“Chạy nữa đê! Xem mày chạy đi đâu!”
Soạt! Chúng vừa cười xong thì một viên đá đã bay ra như tên bắn!
Sau đó là một tên đàn em quỳ xuống, ôm mặt. Máu mũi hắn chảy ra ồ ạt.
“Mẹ nó... Đánh chết nó đi...”
Những tên còn lại vung đấm xông lên.
Trần Hạo hất tay khiến tên gần nhất bay ra ngoài, sau đó, anh thoăn thoắt xông vào đám người.
Giây phút ấy, cả đám lưu manh đều đổ ập xuống.
Tóc vàng thấy vậy thì tròn mắt, hai chân mềm nhũn.
Trần Hạo cười ác độc, hỏi: “Nói xem, Hồng Khang là ai?”
Tóc vàng sợ hãi nhìn anh, vội vàng đáp: “Tao cảnh cáo mày, tao là người của anh Hạ đấy. Mày biết anh Hạ không? Con trai duy nhất của ông hai Hạ! Thái tử của thế giới ngầm thành phố Hải Dương! Mày nghĩ kỹ chưa đó!”
Trần Hạo nhất thời nhớ đến Hạ Hồng Khang, bèn nhướng mày, tát cho hắn một cái, khiến tên tóc vàng lăn đúng hai vòng: “Xàm ít thôi, nói rõ ra!”
Tên tóc vàng bị đánh cho ngu người. Lúc tỉnh lại thì thấy người nhà họ Hạ đều không ngăn nổi Trần Hạo: “Các công ty ở phía tây thành phố đều đã ký hợp đồng với Hồng Khang và không ký với công ty khác nữa rồi! Bọn tao, bọn tao là người phụ trách ở đây!”
“Hóa ra là Hạ Hồng Khang làm loạn, trùng hợp thật!”, Trần Hạo cười xấu xa.
“Mày đừng có mà quá đáng, anh Hạ đang ở đây đấy!”
Trần Hạo cười khẩy: “Ờ! Anh nhà mày đang ở đây à? Gọi ra coi, bảo Trần Hạo đang chờ đấy!”
Tóc vàng ngơ ngác, thầm nghĩ cái thằng này muốn chết à?
Trần Hạo dùng ánh mắt uy hiếp khiến tên tóc vàng bất lực rút điện thoại ra gọi cho Hạ Hồng Khang.
Điện thoại truyền đến tiếng thở gấp của Hạ Hồng Khang: “Nói, nói thừa thêm câu nào thì tao sẽ giết mày!”
Tên tóc vàng chảy mồ hôi lạnh: “Anh Hạ, sáng nay Bạch thị đến tìm Quảng Hồng. Em dẫn người đến thì bị xử hết ở con đường phía Bắc rồi!”
“Vô dụng! Có chuyện này cũng không làm được!”, tiếng Hạ Hồng Khang trong điện thoại vang ra.
“Anh Hạ, không phải em vô dụng mà là vì nó quá giỏi, lại còn nói...”
“Nói cái gì? Còn ấp úng nữa tao cho người đến đó đánh mày giờ!”
“Nói nó là Trần Hạo, muốn anh đến đây gặp nó!”
“Cái gì... Trần Hạo!”
Âm thanh trong điện thoại như bùng nổ, tên tóc vàng có thể cảm nhận được Hạ Hồng Khang tức giận thế nào.
“Giữ nó ở đó, 10 phút nữa tao đến...”
Sau đó, còn chưa tắt điện thoại thì đã truyền đến tiếng cười khùng của Hạ Hồng Khang cùng tiếng kêu của phụ nữ, tiếng bạt tai, rồi tiếng đóng sầm cửa.
Sau khi tắt điện thoại, tóc vàng lại hồi thần thêm lần nữa, chầm chậm quay sang: “Mày... Mày chết chắc rồi con, anh Hạ đến rồi đấy!”
Trần Hạo thì chả buồn quan tâm mà chỉ nở nụ cười vui vẻ, tìm chỗ mát để ngồi.
Lúc này, Giang Ngạo Tuyết mới tìm đến gần con phố nhỏ. Thấy Trần Hạo đang ngồi dưới gốc cây thì bước đến.
Kết quả, cô ấy vừa bước được mấy bước, đã thấy Hạ Hồng Khang dẫn người hùng hổ đi vào.
Sắc mặt Giang Ngạo Tuyết sầm xuống, nhìn thế này e là sẽ xảy ra án mạng mất!
Sau khi bình tĩnh, Giang Ngạo Tuyết tự nhủ tuy bản thân vô dụng nhưng có thể báo cảnh sát để cứu Trần Hạo.
Mà lúc này, Hạ Hồng Khang đi vào con phố, đã thấy Trần Hạo đang ngồi dưới cột điện.
“Mày hay lắm, thiên đàng có lối mày không đi, vừa hay ta ôn lại nợ cũ nhỉ!”, Hạ Hồng Khang cười ác độc.
Trần Hạo cười khà khà: “Sao, lần trước vẫn chưa đủ mất mặt hay sao mà vẫn đến nữa thế?”
Nhắc đến chuyện đó, Hạ Hồng Khang lại muốn giết người: “Mày nghĩ tao ngu hay sao mà đến đây một mình? Đại Quân đâu!”
Hạ Hồng Khang vừa rống lên thì một người thanh niên vạm vỡ đi vào.
Tất cả hít một hơi lạnh.
Đại Quân này là vệ sĩ mà Hạ Hồng Khang mới thuê, không biết ở đâu ra, nhưng đánh nhau không có đối thủ.
Có mấy người từng tận mắt chứng kiến hắn ta dùng tay đấm thủng cửa xe, đúng là yêu quái mà!
Ai cũng cho rằng Trần Hạo chết chắc rồi!
Đại Quân hùng hổ xông ra, khinh thường nhìn Trần Hạo: “Quỳ xuống xin anh Hạ tha mạng đi, tao sẽ tha mà chặt đứt chân tay mày chứ không lấy mạng mày!”
“Mỗi mày mà cũng đòi?”, Trần Hạo nhướng mày.
“Mỗi tao đấy!”
Đại Quân nói xong thì bước lên, mặt đất còn in hằn vết chân.
Đám đàn em xung quanh hò hét đủ thứ, sức lực của Đại Quân này lớn thật!
Mà Trần Hạo chỉ cười không nói.
Mỗi bước đi của Đại Quân đều như tiếng trống, gõ vào lòng mọi người.
Nhưng đáng sợ là mỗi bước đi của hắn ta đều in hằn một vết rất sâu.
Số bước chân này đã thu phục được toàn bộ đám đàn em nhà họ Hạ.
Không ai dám nghĩ là Đại Quân sẽ thua, nghĩ chắc Trần Hạo sẽ bị thổi bay như một cọng lông!
Rầm! Hai người chỉ còn cách nhau một mét, Đại Quân đã vung nắm đấm vào ngực Trần Hạo!
Hạ Hồng Khang cười âm hiểm, thằng khốn đáng chết, để xem mày còn giả vờ đến đâu? Tao xem mày chết thảm này!
- ------------------
Bình luận facebook