Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-47
Chương 47: Cứ không chịu nghe cơ
Nhìn thấy người dẫn đầu, Tiêu Nhất Phi chau mày lại. Nhưng cô ấy nhanh chóng nở nụ cười, tỏ vẻ như không quan tâm đến đám người này.
“Cơn gió nào đưa anh Lang tới đây vậy?”, Tiêu Nhất Phi cười chào đón.
Người xuất hiện là A Lang, một tên đầu sỏ nho nhỏ ở khu phố gần đây.
A Lang đáp: “Thì đến thăm câu lạc bộ của chị Nhất Phi thôi mà! Trang hoàng sang trọng thế này thì chắc kiếm được bộn đấy nhỉ!”
Tiêu Nhất Phi mỉm cười: “Làm ăn nhỏ thôi mà, kiếm bữa cơm ấy thôi!”
A Lang cười: “Chị Nhất Phi, chị khiêm tốn quá. Chị mà chỉ làm ăn nhỏ thôi thì chúng tôi nhịn luôn à?”
Tiêu Nhất Phi cười ứng phó, lòng thầm nghĩ không biết A Lang này đến đây làm gì.
Trần Hạo cũng tò mò. Trần Hạo rất có bối cảnh, nếu không đám con nhà giàu kia cũng không nể mặt cô ấy.
Nhưng tên A Lang này nhìn rất tự tin, đám đàn em lại chẳng có tiếng tăm, nhìn liền biết không có chức sách gì.
Thế mà dám đến đây gây rối với Tiêu Nhất Phi, bọn này chán sống à? .
đam mỹ hài
“Anh Lang đùa chứ! Cái quán nhỏ này của tôi sao mà vừa mắt anh được!”
“Chị Nhất Phi, nghe nói thẩm mỹ viện mới của chị có không ít em gái hả, tối nay tôi đến đó, có ai giới thiệu không nào?”
Tiêu Nhất Phi nghe vậy thì ánh mắt lóe lên.
“Anh Lang hiểu lầm rồi, thẩm mỹ viện của tôi làm ăn chân chính mà!”
“Thế à? Sao tôi nghe nói lại khác nhỉ?”, A Lang nói với vẻ mặt khinh khỉnh.
Lòng Tiêu Nhất Phi trầm xuống, mấy ngày trước cô ấy tuyển một nhóm nữ massage, kết quả có người lại mượn cớ đó để lén tìm khách làng chơi.
Sau khi biết chuyện này, Tiêu Nhất Phi đã lập tức xử lý đám người đó mà giải quyết ổn thỏa, không lẽ A Lang này biết chuyện rồi?
“Anh Lang đừng trêu tôi chứ!”
Sắc mặt A Lang trở nên lạnh lùng: “Tiêu Nhất Phi, cô nghĩ tôi trêu cô làm gì?”
“A Lang, anh có ý gì hả? Tôi đã để mặt anh lắm rồi đấy!”
“Chậc chậc! Tiêu Nhất Phi, tôi biết cô nhịn được, nhưng giờ tôi đã là người của anh Báo rồi. Biết điều một chút thì nói chuyện cho ngoan vào, còn không thì tôi sẽ phá đồ, cho cô hết cách làm ăn luôn đó!”
Vừa nghe đến tên anh Báo, Tiêu Nhất Phi càng nhíu mày chặt hơn.
Anh Báo là nhân vật có tiếng tăm ở thế giới ngầm thành phố Hải Dương. Đến cả người nhà họ Hạ còn phải cung phụng gã ta là đủ hiểu địa vị rồi.
Tiêu Nhất Phi không ngờ A Lang này lại bám víu được vào anh Báo.
“Thẩm mỹ viện Sa Man chúng tôi kinh doanh chân chính, có gì mà phải sợ!”
“Tôi có video bằng chứng rồi đấy, cô muốn trốn thì đi mà nói với cảnh sát ấy!”, ánh mắt A Lang trở nên độc ác.
Nghe vậy, Tiêu Nhất Phi vốn luôn bình tĩnh cũng phải thay đổi sắc mặt.
Đầu óc cô ấy xoay chuyển, liền hiểu được bản thân đã bị gài bẫy. Chắc chắn có người cố ý gài vào buổi tuyển nhân sự rồi quay video lại làm chứng!
Mà A Lang đi theo anh Báo nên ắt hẳn chuyện này Tần Báo cũng nhúng tay vào. Trong thành phố Hải Dương này người sai sử được Tần Báo cũng chỉ có Trương Nguyên!
“Anh muốn gì?”, Tiêu Nhất Phi hỏi.
Anh Lang chìa 5 ngón tay ra: “Bà chủ Tiêu, cô đưa ngần này ra thì tôi sẽ đưa đồ cho cô!”
Tiêu Nhất Phi cười nhẹ ra lệnh cho đàn em: “Lấy 50 ngàn ra đây, mời anh Lang và các anh em uống bữa rượu!”
Anh Lang bĩu môi: “50 ngàn á? Bà chủ Tiêu tưởng tôi đến ăn xin à? A Lang tôi chỉ đáng 50 ngàn thôi à?”
Trần Hạo đột nhiên cười, xen vào: “Người anh em này, chờ chút đi, chuyện gì cũng phải có thứ tự chứ! Tôi đến đây chữa bệnh cho cô Tiêu trước, rồi các anh muốn làm gì thì làm ha!”
Ngực Tiêu Nhất Phi đau nhức, bực bội cười ra tiếng.
Cái tên khốn này! Có ra cái thể thống gì không vậy? Tôi bị bắt nạt mà anh còn trơ mắt nhìn à!
A Lang cười khẩy: “Ai đây?”
“Nói rồi gì? Chữa bệnh cho Tiêu Nhất Phi, bác sĩ! Trung y!”
“Cút cho bố!”, A Lang khó chịu nói.
“Sao anh vô lý thế! Tôi nói thế anh không hiểu à? Tôi đã đồng ý sẽ chữa bệnh cho Tiêu Nhất Phi thì phải chữa cho cô ấy. Tôi xong việc thì các anh muốn làm gì cũng được, không liên quan đến tôi!”, Trần Hạo tỏ vẻ đang cãi lý.
A Lang tức quá hóa cười: “Ê thằng kia, nhân lúc tao còn nhẫn nại thì mày cút mau lên, nếu không...”
Trần Hạo ngây thơ hỏi: “Nếu không thì sao?”
“Không thì tao sẽ tát chết mày...”
A Lang không kìm được vươn tay ra tát. Một vở kịch đang hay ho tự nhiên lại bị Trần Hạo biến thành trò hề! A Lang tức gần chết.
Kết quả, tay hắn ta mới đến được một nửa thì đã nghe thấy tiếng tát rồi!
A Lang thì sững sờ, oắt đờ heo? Chính hắn ta biết tát người từ xa ư?
Nhưng khi tỉnh táo lại thì mới nhận ra mặt của hắn ta đã nóng phừng phừng, đau ơi là đau! Trước mặt toàn sao là sao.
Thấy lão đại bị đánh, mấy thằng đàn em nhất thời bùng nổ.
“Cái đệch! Nó dám ra tay kìa, anh em lên đi, phá cái quán này ra!”
Một đám hùng hổ xông vào.
Tiêu Nhất Phi đang định bảo Trần Hạo cẩn thận thì lại chẳng thấy anh đâu.
Đám kia còn chưa lên được bước nào thì đã thấy một bóng đen vụt tới.
Bốp! Mấy thằng đằng trước bị đấm vào mũi, máu tuôn ra như suối.
Sau đó là tiếng tát, tiếng đá, đạp vang lên liên tục.
Đám côn đồ nhìn thì có vẻ lợi hại nhưng lại yếu như gà!
Anh Lang cũng ngẩn ra, sao lại mạnh thế chứ! Yêu quái hay gì!
Hắn ta há hốc miệng, đang định uy hiếp Trần Hạo thì đã kinh ngạc không thôi.
Hơn 20 thằng đàn em như thế mà lại bị đánh không ngóc đầu dậy được. Có thằng mặt dính dấu chân, có thằng thì bị thưởng cho bạt tai như hắn ta!
Sau khi đánh xong, Trần Hạo phủi tay, nhìn A Lang: “Giờ để tôi chữa bệnh được chưa? Đã nói rồi mà cứ không nghe!”
A Lang tỉnh lại từ cơn chấn động, hung dữ nhìn anh: “Mày dám ra tay à, tao sẽ gọi anh Báo đến. Ở thành phố Đông Hải này không ai có kết cục tốt khi chọc vào anh Báo đâu!”
Trần Hạo trợn trắng mắt: “Hổ với chả Báo, tôi chỉ đến đây chữa bệnh thôi, chữa xong là đi!”
“Đắc tội anh Báo mà mày còn dám đi à, để tao xem mày chết thế nào!”, A Lang uy hiếp.
Trần Hạo cười híp mắt nhìn A Lang rồi tiến lên phía trước, vung tay tát cho hắn ta hai cái nữa, khiến hắn ta xoay mòng mòng tại chỗ.
“Giờ tôi đánh anh tiếp này, có giỏi thì gọi anh Báo nhà anh đến xem nào, xem anh Báo đấy có cứu được anh không!”
A Lang ôm mặt, ánh mắt oán hận: “Cứ chờ xem!”
Nói xong, A Lang đem đám đàn em xám mặt chạy đi.
Sau khi bọn chúng chạy đi, Trần Hạo bất lực nói: “Đám người này bị ngu hay sao ấy, đã bảo là chữa xong sẽ đi rồi lại còn không chịu nghe cơ! Ngu lắm!”
Tiêu Nhất Phi bị vẻ mặt bất lực của Trần Hạo chọc cho bật cười: “Nếu cậu chỉ đi qua thì chắc sẽ mặc kệ tôi đấy nhờ?”
Trần Hạo lắc đầu: “Bọn họ dữ lắm, tôi làm gì dám quan tâm...”
Tiêu Nhất Phi cười nắc nẻ, cũng không chấp Trần Hạo.
“Tôi biết cậu đánh nhau được, nhưng anh Báo này không đơn giản đâu. Nếu nói ở đây có ai có thể khiến nhà họ Hạ kiêng dè thì chỉ có anh Báo thôi. Cẩn thận, đừng có để rơi vào bẫy!”
Trần Hạo cũng cạn lời: “Tôi đến chữa bệnh thôi chứ bẫy bủng gì mà dọa tôi ghê thế. Người đẹp à, đừng có đùa vậy chứ!”
Tiêu Nhất Phi không nhịn được mà chau mày. Dáng vẻ hấp dẫn đó, Trần Hạo muốn ngó lơ cũng không được.
Vào lúc hai người đang đi vào trong câu lạc bộ thì thấy một tốp mấy thanh niên dáng vẻ không tầm thường ở cửa.
Dẫn đầu đương nhiên là người quen của Trần Hạo, Bạch Chân Chân.
Bạch Chân Chân nhìn thấy Trần Hạo, sắc mặt liền trở nên mất tự nhiên, không hiểu sao Trần Hạo lại đi với Tiêu Nhất Phi.
Mà mấy người đi cùng Bạch Chân Chân, thấy Trần Hạo thì bật cười hô hố.
“Ô, ai như anh rể ngốc của Chân Chân ấy nhỉ?”
“Sao giờ ngốc cũng được ra ngoài tùy tiện thế?”
“Chân Chân, hay là đuổi cái ông anh ngốc này về đi đã, không đến lúc mất tích thì cô lại phải giúp chị đi tìm thì ngại lắm!”
Hai người bên cạnh Bạch Chân Chân nói liền nhau rồi bật cười khanh khách.
Những năm qua, người của thành phố Hải Dương đều lấy chuyện con rể ngốc nhà họ Bạch ra làm trò cười.
Dù là kẻ ngu si nhất thành phố Hải Dương cũng không cảm thấy tự ti, là vì có con rể nhà họ Bạch ở đây rồi!
Bạch Chân Chân né tránh, không dám nhìn các bạn: “Tôi vào trước đây!”
Nói xong, Bạch Chân Chân đi thẳng vào phòng riêng, coi như không nhìn thấy Trần Hạo.
- ------------------
Nhìn thấy người dẫn đầu, Tiêu Nhất Phi chau mày lại. Nhưng cô ấy nhanh chóng nở nụ cười, tỏ vẻ như không quan tâm đến đám người này.
“Cơn gió nào đưa anh Lang tới đây vậy?”, Tiêu Nhất Phi cười chào đón.
Người xuất hiện là A Lang, một tên đầu sỏ nho nhỏ ở khu phố gần đây.
A Lang đáp: “Thì đến thăm câu lạc bộ của chị Nhất Phi thôi mà! Trang hoàng sang trọng thế này thì chắc kiếm được bộn đấy nhỉ!”
Tiêu Nhất Phi mỉm cười: “Làm ăn nhỏ thôi mà, kiếm bữa cơm ấy thôi!”
A Lang cười: “Chị Nhất Phi, chị khiêm tốn quá. Chị mà chỉ làm ăn nhỏ thôi thì chúng tôi nhịn luôn à?”
Tiêu Nhất Phi cười ứng phó, lòng thầm nghĩ không biết A Lang này đến đây làm gì.
Trần Hạo cũng tò mò. Trần Hạo rất có bối cảnh, nếu không đám con nhà giàu kia cũng không nể mặt cô ấy.
Nhưng tên A Lang này nhìn rất tự tin, đám đàn em lại chẳng có tiếng tăm, nhìn liền biết không có chức sách gì.
Thế mà dám đến đây gây rối với Tiêu Nhất Phi, bọn này chán sống à? .
đam mỹ hài
“Anh Lang đùa chứ! Cái quán nhỏ này của tôi sao mà vừa mắt anh được!”
“Chị Nhất Phi, nghe nói thẩm mỹ viện mới của chị có không ít em gái hả, tối nay tôi đến đó, có ai giới thiệu không nào?”
Tiêu Nhất Phi nghe vậy thì ánh mắt lóe lên.
“Anh Lang hiểu lầm rồi, thẩm mỹ viện của tôi làm ăn chân chính mà!”
“Thế à? Sao tôi nghe nói lại khác nhỉ?”, A Lang nói với vẻ mặt khinh khỉnh.
Lòng Tiêu Nhất Phi trầm xuống, mấy ngày trước cô ấy tuyển một nhóm nữ massage, kết quả có người lại mượn cớ đó để lén tìm khách làng chơi.
Sau khi biết chuyện này, Tiêu Nhất Phi đã lập tức xử lý đám người đó mà giải quyết ổn thỏa, không lẽ A Lang này biết chuyện rồi?
“Anh Lang đừng trêu tôi chứ!”
Sắc mặt A Lang trở nên lạnh lùng: “Tiêu Nhất Phi, cô nghĩ tôi trêu cô làm gì?”
“A Lang, anh có ý gì hả? Tôi đã để mặt anh lắm rồi đấy!”
“Chậc chậc! Tiêu Nhất Phi, tôi biết cô nhịn được, nhưng giờ tôi đã là người của anh Báo rồi. Biết điều một chút thì nói chuyện cho ngoan vào, còn không thì tôi sẽ phá đồ, cho cô hết cách làm ăn luôn đó!”
Vừa nghe đến tên anh Báo, Tiêu Nhất Phi càng nhíu mày chặt hơn.
Anh Báo là nhân vật có tiếng tăm ở thế giới ngầm thành phố Hải Dương. Đến cả người nhà họ Hạ còn phải cung phụng gã ta là đủ hiểu địa vị rồi.
Tiêu Nhất Phi không ngờ A Lang này lại bám víu được vào anh Báo.
“Thẩm mỹ viện Sa Man chúng tôi kinh doanh chân chính, có gì mà phải sợ!”
“Tôi có video bằng chứng rồi đấy, cô muốn trốn thì đi mà nói với cảnh sát ấy!”, ánh mắt A Lang trở nên độc ác.
Nghe vậy, Tiêu Nhất Phi vốn luôn bình tĩnh cũng phải thay đổi sắc mặt.
Đầu óc cô ấy xoay chuyển, liền hiểu được bản thân đã bị gài bẫy. Chắc chắn có người cố ý gài vào buổi tuyển nhân sự rồi quay video lại làm chứng!
Mà A Lang đi theo anh Báo nên ắt hẳn chuyện này Tần Báo cũng nhúng tay vào. Trong thành phố Hải Dương này người sai sử được Tần Báo cũng chỉ có Trương Nguyên!
“Anh muốn gì?”, Tiêu Nhất Phi hỏi.
Anh Lang chìa 5 ngón tay ra: “Bà chủ Tiêu, cô đưa ngần này ra thì tôi sẽ đưa đồ cho cô!”
Tiêu Nhất Phi cười nhẹ ra lệnh cho đàn em: “Lấy 50 ngàn ra đây, mời anh Lang và các anh em uống bữa rượu!”
Anh Lang bĩu môi: “50 ngàn á? Bà chủ Tiêu tưởng tôi đến ăn xin à? A Lang tôi chỉ đáng 50 ngàn thôi à?”
Trần Hạo đột nhiên cười, xen vào: “Người anh em này, chờ chút đi, chuyện gì cũng phải có thứ tự chứ! Tôi đến đây chữa bệnh cho cô Tiêu trước, rồi các anh muốn làm gì thì làm ha!”
Ngực Tiêu Nhất Phi đau nhức, bực bội cười ra tiếng.
Cái tên khốn này! Có ra cái thể thống gì không vậy? Tôi bị bắt nạt mà anh còn trơ mắt nhìn à!
A Lang cười khẩy: “Ai đây?”
“Nói rồi gì? Chữa bệnh cho Tiêu Nhất Phi, bác sĩ! Trung y!”
“Cút cho bố!”, A Lang khó chịu nói.
“Sao anh vô lý thế! Tôi nói thế anh không hiểu à? Tôi đã đồng ý sẽ chữa bệnh cho Tiêu Nhất Phi thì phải chữa cho cô ấy. Tôi xong việc thì các anh muốn làm gì cũng được, không liên quan đến tôi!”, Trần Hạo tỏ vẻ đang cãi lý.
A Lang tức quá hóa cười: “Ê thằng kia, nhân lúc tao còn nhẫn nại thì mày cút mau lên, nếu không...”
Trần Hạo ngây thơ hỏi: “Nếu không thì sao?”
“Không thì tao sẽ tát chết mày...”
A Lang không kìm được vươn tay ra tát. Một vở kịch đang hay ho tự nhiên lại bị Trần Hạo biến thành trò hề! A Lang tức gần chết.
Kết quả, tay hắn ta mới đến được một nửa thì đã nghe thấy tiếng tát rồi!
A Lang thì sững sờ, oắt đờ heo? Chính hắn ta biết tát người từ xa ư?
Nhưng khi tỉnh táo lại thì mới nhận ra mặt của hắn ta đã nóng phừng phừng, đau ơi là đau! Trước mặt toàn sao là sao.
Thấy lão đại bị đánh, mấy thằng đàn em nhất thời bùng nổ.
“Cái đệch! Nó dám ra tay kìa, anh em lên đi, phá cái quán này ra!”
Một đám hùng hổ xông vào.
Tiêu Nhất Phi đang định bảo Trần Hạo cẩn thận thì lại chẳng thấy anh đâu.
Đám kia còn chưa lên được bước nào thì đã thấy một bóng đen vụt tới.
Bốp! Mấy thằng đằng trước bị đấm vào mũi, máu tuôn ra như suối.
Sau đó là tiếng tát, tiếng đá, đạp vang lên liên tục.
Đám côn đồ nhìn thì có vẻ lợi hại nhưng lại yếu như gà!
Anh Lang cũng ngẩn ra, sao lại mạnh thế chứ! Yêu quái hay gì!
Hắn ta há hốc miệng, đang định uy hiếp Trần Hạo thì đã kinh ngạc không thôi.
Hơn 20 thằng đàn em như thế mà lại bị đánh không ngóc đầu dậy được. Có thằng mặt dính dấu chân, có thằng thì bị thưởng cho bạt tai như hắn ta!
Sau khi đánh xong, Trần Hạo phủi tay, nhìn A Lang: “Giờ để tôi chữa bệnh được chưa? Đã nói rồi mà cứ không nghe!”
A Lang tỉnh lại từ cơn chấn động, hung dữ nhìn anh: “Mày dám ra tay à, tao sẽ gọi anh Báo đến. Ở thành phố Đông Hải này không ai có kết cục tốt khi chọc vào anh Báo đâu!”
Trần Hạo trợn trắng mắt: “Hổ với chả Báo, tôi chỉ đến đây chữa bệnh thôi, chữa xong là đi!”
“Đắc tội anh Báo mà mày còn dám đi à, để tao xem mày chết thế nào!”, A Lang uy hiếp.
Trần Hạo cười híp mắt nhìn A Lang rồi tiến lên phía trước, vung tay tát cho hắn ta hai cái nữa, khiến hắn ta xoay mòng mòng tại chỗ.
“Giờ tôi đánh anh tiếp này, có giỏi thì gọi anh Báo nhà anh đến xem nào, xem anh Báo đấy có cứu được anh không!”
A Lang ôm mặt, ánh mắt oán hận: “Cứ chờ xem!”
Nói xong, A Lang đem đám đàn em xám mặt chạy đi.
Sau khi bọn chúng chạy đi, Trần Hạo bất lực nói: “Đám người này bị ngu hay sao ấy, đã bảo là chữa xong sẽ đi rồi lại còn không chịu nghe cơ! Ngu lắm!”
Tiêu Nhất Phi bị vẻ mặt bất lực của Trần Hạo chọc cho bật cười: “Nếu cậu chỉ đi qua thì chắc sẽ mặc kệ tôi đấy nhờ?”
Trần Hạo lắc đầu: “Bọn họ dữ lắm, tôi làm gì dám quan tâm...”
Tiêu Nhất Phi cười nắc nẻ, cũng không chấp Trần Hạo.
“Tôi biết cậu đánh nhau được, nhưng anh Báo này không đơn giản đâu. Nếu nói ở đây có ai có thể khiến nhà họ Hạ kiêng dè thì chỉ có anh Báo thôi. Cẩn thận, đừng có để rơi vào bẫy!”
Trần Hạo cũng cạn lời: “Tôi đến chữa bệnh thôi chứ bẫy bủng gì mà dọa tôi ghê thế. Người đẹp à, đừng có đùa vậy chứ!”
Tiêu Nhất Phi không nhịn được mà chau mày. Dáng vẻ hấp dẫn đó, Trần Hạo muốn ngó lơ cũng không được.
Vào lúc hai người đang đi vào trong câu lạc bộ thì thấy một tốp mấy thanh niên dáng vẻ không tầm thường ở cửa.
Dẫn đầu đương nhiên là người quen của Trần Hạo, Bạch Chân Chân.
Bạch Chân Chân nhìn thấy Trần Hạo, sắc mặt liền trở nên mất tự nhiên, không hiểu sao Trần Hạo lại đi với Tiêu Nhất Phi.
Mà mấy người đi cùng Bạch Chân Chân, thấy Trần Hạo thì bật cười hô hố.
“Ô, ai như anh rể ngốc của Chân Chân ấy nhỉ?”
“Sao giờ ngốc cũng được ra ngoài tùy tiện thế?”
“Chân Chân, hay là đuổi cái ông anh ngốc này về đi đã, không đến lúc mất tích thì cô lại phải giúp chị đi tìm thì ngại lắm!”
Hai người bên cạnh Bạch Chân Chân nói liền nhau rồi bật cười khanh khách.
Những năm qua, người của thành phố Hải Dương đều lấy chuyện con rể ngốc nhà họ Bạch ra làm trò cười.
Dù là kẻ ngu si nhất thành phố Hải Dương cũng không cảm thấy tự ti, là vì có con rể nhà họ Bạch ở đây rồi!
Bạch Chân Chân né tránh, không dám nhìn các bạn: “Tôi vào trước đây!”
Nói xong, Bạch Chân Chân đi thẳng vào phòng riêng, coi như không nhìn thấy Trần Hạo.
- ------------------
Bình luận facebook