Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 836“Anh…anh dám đánh tôi?”
Tiêu Nhất Phi ngọt ngào nói: “Đúng vậy, đã được vài tháng rồi! Tôi nghĩ, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ sinh!”
Nhạc Tín hít một hơi thật sâu rồi cười nói: “Nhạc Tín tôi lớn như vậy rồi nhưng chưa bao phải trải qua cảm giác trò chơi còn chưa bắt đầu mà đã thua trận, tôi cảm thấy tốt nhất là cô nên chăm sóc thật cẩn thận cho đứa nhỏ này thật!”
Tiêu Nhất Phi có chút không nói nên lời: “Tôi không rõ ý của cậu Nhạc!”
“Ý của tôi là, trước khi tôi chưa nói buông tay, đồ của tôi, người khác không được động vào! Tôi cũng không thích bị người khác phản bội!”, Nhạc Tín kiêu ngạo nhìn chằm chằm hai người đối diện.
Tiêu Nhất Phi không biết nên nói gì, thầm nghĩ, có phải tên này bị thần kinh hay không?
“Cậu Nhạc, có phải là anh nhầm lẫn gì không? Hình như là hôm nay chúng ta mới quen biết mà? Cái từ phản bội này là từ đâu mà ra?”
Nhạc Tín cười ha ha nói: “Quen biết khi nào không quan trọng, cho dù cô chỉ là đối tượng kết hôn của nhà họ Nhạc chúng tôi, nhưng chỉ cần Nhạc Tín tôi không gật đầu, cô đi theo người đàn ông khác chính là có lỗi với tôi, có lỗi với nhà họ Nhạc!”
Trần Hạo cảm thấy không còn gì để nói, anh thầm nghĩ, có phải là do Nhạc Tín được chiều chuộng từ nhỏ nên quan điểm về cuộc sống cũng không bình thường luôn không, tại sao lại nhìn nhận vấn đề một cách kỳ lạ như vậy?
“Anh cho rằng anh là ai? Là hoàng đế sao?”, Trần Hạo tức giận nói.
“Ha ha! Ở một mức độ nào đó, tôi chính là hoàng đế, lời nói của tôi chính là thánh chỉ? Loại bụi đời như anh tất nhiên là không thể hiểu được sự cường đại của nhà họ Nhạc, chỉ cần một câu nói của tôi, đừng nói là một con kiến nhỏ như anh, cho dù là Cửu Khúc, cũng sẽ bị huỷ diệt trong chớp mắt!”
Nhạc Tín mỉm cười xấu xa nhìn hai người, trong mắt lộ ra vẻ sắc bén.
Trần Hạo và Tiêu Nhất Phi liếc mắt nhìn nhau, sau đó anh nói: “Nhất Phi! Anh nghĩ mình nên đi thôi! Anh sợ bị lây bệnh ngu ngốc!”
Nhạc Tín cười lạnh: “Đi? Tôi còn chưa nói xong, anh nói đi là đi? Không sợ vừa đi ra ngoài sẽ bị xe đâm chết à?”
Tiêu Nhất Phi bất mãn nói: “Cậu Nhạc, anh quá đáng rồi!”
“Quá đáng thì sao? Sao tôi không cảm thấy điều đó nhỉ, đối với người phản bội tôi, chẳng lẽ tôi không nên quá đáng hay sao? Người dám cướp đi thứ yêu thích của tôi, đều nên chết hết đi!”
Nhạc Tín nói đến đây, giọng điệu uy hiếp đã ngày càng trở nên rõ ràng.
Trần Hạo nghe được những lời này của Nhạc Tín lập tức từ bỏ ý định rời đi. Anh mỉm cười tủm tỉm đi đến trước mặt Nhạc Tín: “Anh thật bá đạo!”
“Đương nhiên, tôi có tư cách để bá đạo!”. Nhạc Tín kiêu ngạo nói.
“Ừm! Đó không phải là từ nên có trong từ điển của anh Nhạc, có bản lĩnh nên bá đạo sao?”, Trần Hạo cười hỏi.
Nhạc Tín mỉm cười đứng dậy, cậu ta không thích bị người khác nhìn từ trên cao xuống, sau khi đứng lên, cậu ta dùng ngón tay chỉ chỉ vào ngực Trần Hạo.
“Anh nói rất đúng, anh xuất thân thấp kém, nên bị tôi bắt nạt, đây là số mệnh ti tiện của anh, hiểu chưa?”
Trần Hạo nói: “Đã hiểu…”
Khi nghe được hai chữ đã hiểu của Trần Hạo, Nhạc Tín lập tức cảm thấy kiêu ngạo, cậu ta đang muốn cười lớn thì đột nhiên, một cái tát như trời giáng đánh xuống mặt cậu ta.
Trần Hạo vung tay lên, đánh cho Nhạc Tín xoay vòng tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Nhạc Tín vẫn không thể tin ôm lấy mặt mình.
“Thứ ngu xuẩn, tôi nghĩ anh là cậu chủ có bộ não bị bốc hơi rồi!”, Trần Hạo khinh thường nói.
“Anh…anh dám đánh tôi?”, Nhạc Tín khiếp sợ nói.
Tiêu Thuý Lan cũng muốn phát điên rồi, lúc này bà ta mới phản ứng lại: “Con dế chũi chết tiệt này! Sao cậu dám đánh cậu Nhạc? Cậu chỉ là một thằng hèn hạ thấp kém, sao có thể làm ra chuyện như vậy, cậu có một chút phép tắc nào không?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Không có!”
Bốp bốp bốp!
Nhạc Tín hít một hơi thật sâu rồi cười nói: “Nhạc Tín tôi lớn như vậy rồi nhưng chưa bao phải trải qua cảm giác trò chơi còn chưa bắt đầu mà đã thua trận, tôi cảm thấy tốt nhất là cô nên chăm sóc thật cẩn thận cho đứa nhỏ này thật!”
Tiêu Nhất Phi có chút không nói nên lời: “Tôi không rõ ý của cậu Nhạc!”
“Ý của tôi là, trước khi tôi chưa nói buông tay, đồ của tôi, người khác không được động vào! Tôi cũng không thích bị người khác phản bội!”, Nhạc Tín kiêu ngạo nhìn chằm chằm hai người đối diện.
Tiêu Nhất Phi không biết nên nói gì, thầm nghĩ, có phải tên này bị thần kinh hay không?
“Cậu Nhạc, có phải là anh nhầm lẫn gì không? Hình như là hôm nay chúng ta mới quen biết mà? Cái từ phản bội này là từ đâu mà ra?”
Nhạc Tín cười ha ha nói: “Quen biết khi nào không quan trọng, cho dù cô chỉ là đối tượng kết hôn của nhà họ Nhạc chúng tôi, nhưng chỉ cần Nhạc Tín tôi không gật đầu, cô đi theo người đàn ông khác chính là có lỗi với tôi, có lỗi với nhà họ Nhạc!”
Trần Hạo cảm thấy không còn gì để nói, anh thầm nghĩ, có phải là do Nhạc Tín được chiều chuộng từ nhỏ nên quan điểm về cuộc sống cũng không bình thường luôn không, tại sao lại nhìn nhận vấn đề một cách kỳ lạ như vậy?
“Anh cho rằng anh là ai? Là hoàng đế sao?”, Trần Hạo tức giận nói.
“Ha ha! Ở một mức độ nào đó, tôi chính là hoàng đế, lời nói của tôi chính là thánh chỉ? Loại bụi đời như anh tất nhiên là không thể hiểu được sự cường đại của nhà họ Nhạc, chỉ cần một câu nói của tôi, đừng nói là một con kiến nhỏ như anh, cho dù là Cửu Khúc, cũng sẽ bị huỷ diệt trong chớp mắt!”
Nhạc Tín mỉm cười xấu xa nhìn hai người, trong mắt lộ ra vẻ sắc bén.
Trần Hạo và Tiêu Nhất Phi liếc mắt nhìn nhau, sau đó anh nói: “Nhất Phi! Anh nghĩ mình nên đi thôi! Anh sợ bị lây bệnh ngu ngốc!”
Nhạc Tín cười lạnh: “Đi? Tôi còn chưa nói xong, anh nói đi là đi? Không sợ vừa đi ra ngoài sẽ bị xe đâm chết à?”
Tiêu Nhất Phi bất mãn nói: “Cậu Nhạc, anh quá đáng rồi!”
“Quá đáng thì sao? Sao tôi không cảm thấy điều đó nhỉ, đối với người phản bội tôi, chẳng lẽ tôi không nên quá đáng hay sao? Người dám cướp đi thứ yêu thích của tôi, đều nên chết hết đi!”
Nhạc Tín nói đến đây, giọng điệu uy hiếp đã ngày càng trở nên rõ ràng.
Trần Hạo nghe được những lời này của Nhạc Tín lập tức từ bỏ ý định rời đi. Anh mỉm cười tủm tỉm đi đến trước mặt Nhạc Tín: “Anh thật bá đạo!”
“Đương nhiên, tôi có tư cách để bá đạo!”. Nhạc Tín kiêu ngạo nói.
“Ừm! Đó không phải là từ nên có trong từ điển của anh Nhạc, có bản lĩnh nên bá đạo sao?”, Trần Hạo cười hỏi.
Nhạc Tín mỉm cười đứng dậy, cậu ta không thích bị người khác nhìn từ trên cao xuống, sau khi đứng lên, cậu ta dùng ngón tay chỉ chỉ vào ngực Trần Hạo.
“Anh nói rất đúng, anh xuất thân thấp kém, nên bị tôi bắt nạt, đây là số mệnh ti tiện của anh, hiểu chưa?”
Trần Hạo nói: “Đã hiểu…”
Khi nghe được hai chữ đã hiểu của Trần Hạo, Nhạc Tín lập tức cảm thấy kiêu ngạo, cậu ta đang muốn cười lớn thì đột nhiên, một cái tát như trời giáng đánh xuống mặt cậu ta.
Trần Hạo vung tay lên, đánh cho Nhạc Tín xoay vòng tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Nhạc Tín vẫn không thể tin ôm lấy mặt mình.
“Thứ ngu xuẩn, tôi nghĩ anh là cậu chủ có bộ não bị bốc hơi rồi!”, Trần Hạo khinh thường nói.
“Anh…anh dám đánh tôi?”, Nhạc Tín khiếp sợ nói.
Tiêu Thuý Lan cũng muốn phát điên rồi, lúc này bà ta mới phản ứng lại: “Con dế chũi chết tiệt này! Sao cậu dám đánh cậu Nhạc? Cậu chỉ là một thằng hèn hạ thấp kém, sao có thể làm ra chuyện như vậy, cậu có một chút phép tắc nào không?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Không có!”
Bốp bốp bốp!