Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 837 Nói có đứa nhỏ mới thú vị!”
Sau khi nói xong, Trần Hạo lại vung tay hạ xuống một loạt cái tát, đánh đến mức Nhạc Tín phải hoài nghi cuộc sống.
Xử lý xong mọi thứ, Trần Hạo trực tiếp xem Nhạc Tín như đạo cụ biểu diễn, đánh xong cùng lười liếc mắt nhìn lại, ánh mặt anh nhìn về phía Tiêu Thuý Lan: “Thấy không, tôi lại đánh tiếp đấy, sao nào? Muốn cắn tôi sao?”
Tiêu Thuý Lan phát điên nói: “Cậu bị thần kinh sao? Cậu Nhạc, cậu đừng tức giận, đây không phải là ý của Nhất Phi, tất cả đều là do con dễ chũi chết tiệt này làm!”
Nhạc Tín u ám che mặt lại, cậu ta nở một nụ cười tàn ác nói: “Rất có bản lĩnh, anh có thể đánh, nhưng trên thế giới này, tôi chính là người mà anh không thể đánh! Anh sẽ sớm hối hận!”
Nói xong, Nhạc Tín hung tợn xoay người rời đi.
Tiêu Thuý Lan tức đến điên người rồi, chức quan mà nhà họ Cung đồng ý cho bà ta, tiền tài mà nhà họ Nhạc đồng ý cho bà ta, ở trong mắt Tiêu Thuý Lan đều là những miếng thịt ngon đã dâng đến tận miệng, Nhạc Tín là người đàn ông mà biết bao nhiêu cô gái ngày đêm mơ ước.
Vậy mà Tiêu Nhất Phi nhất quyết từ chối, lại còn kiếm đâu ra cái tên Trần Hạo chết tiệt này!
“Nhất Phi, có phải là cháu điên rồi không? Loại đàn ông khốn nạn này thì có gì tốt? Có điểm nào so được với cậu Nhạc? Cô cảnh cáo cháu, không có sự đồng ý của cô, hai người không được ở chung một chỗ, phá bỏ đứa nhỏ trong bụng cháu đi cho cô!”
Nói xong, Tiêu Thuý Lan lập tức đuổi theo Nhạc Tín.
Mà lúc này, Nhạc Tín đang ngồi trong xe ở bên ngoài nhà hàng, lạnh lùng nói chuyện với người nào đó: “Tôi không biết anh dùng thủ đoạn nào, ngay lập tức làm cho tên khốn Trần Hạo kia biến mất, ngay lập tức!”
Lúc này, bên trong phòng, Trần Hạo mỉm cười đi đến bên người Tiêu Nhất Phi: “Người cô này của cô cũng không phải là khốn nạn bình thường, vậy mà lại bảo cô phá bỏ đứa nhỏ! Tôi cũng thật tò mò, với tính cách của cô, sao có thể dễ dàng tha thứ cho Tiêu Thuý Lan như vậy?”
Tiêu Nhất Phi nói: “Bời vì ở thời điểm tôi đau thương nhất, là cô đã ôm tôi vào lòng nói, không sợ, còn có cô!”
Trần Hạo thở dài một hơi, biết Tiêu Nhất Phi lại nhớ về chuyện cũ rồi, thế nên anh liền nói tránh đi: “Tôi nói này, cô cũng thật biết cách làm cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ, có rất nhiều biện pháp giải quyết mà, tại sao lại cố tình dựng nên chuyện có đứa nhỏ? Cô cảm thấy cái cớ này có thể ngăn cản được bọn họ sao? Chỉ cần cô nói một câu, tôi có thể làm cho tên Nhạc Tín ngu ngốc kia biến mất!”
Tiêu Nhất Phi nghe Trần Hạo nói như vậy trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp.
Mấy ngày nay tiếp xúc với Trần Hạo, cô ấy đã biết được năng lực của anh, không phải là huênh hoang, nhưng thật sự là chỉ cần Trần Hạo đồng ý, anh có thể làm cho Nhạc Tín không thở nổi.
“Làm cho anh ta biến mất thì còn gì vui nữa mà chơi, nói có đứa nhỏ mới thú vị!”
“Thú vị? Tiêu Nhất Phi, cô dùng từ này khiến cho tôi rợn cả tóc gáy!”, Trần Hạo không nói nên lời.
“Không phải là cậu sợ tin tức này lọt vào tai vợ chính rồi bị phạt quỳ bàn phím chứ?”, Tiêu Nhất Phi cười khanh khách nói.
Trần Hạo liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Phi, không trả lời.
Tiêu Nhất Phi cười tủm tỉm giông như yêu tinh, cô ấy ôm lấy cổ Trần Hạo: “Cậu bạn nhỏ, không phải là cậu vẫn không rõ chuyện Bạch Phi Nhi có thích cậu hay không sao? Vừa lúc dùng chuyện này để thử tình cảm của cô ấy đối với cậu đi?”
Trên trán Trần hạo nổi đầy vạch đen, thầm nghĩ, có phép thử nào như vậy chứ?”
Tiêu Nhất Phi lại tiếp tục thuyết phục Trần Hạo vì mục đích của bản thân: “Thật ra tôi nghĩ nên làm một phép thử, nếu như cô ấy không có ý gì với cậu, bất luận là như thế nào, tôi cũng phải đi tranh giành vị trí vợ chính này, nhưng nếu cô ấy có ý với cậu, thì tôi vẫn sẽ làm vợ bé của cậu!”
Lúc đang nói chuyện phiếm, hai người đi ra khỏi nhà hàng.
Tiêu Nhất Phi liền gây sự muốn kéo Trần Hạo đến khách sạn bên cạnh.
Trần Hạo ngây ra hỏi: “Làm gì đấy?”
Xử lý xong mọi thứ, Trần Hạo trực tiếp xem Nhạc Tín như đạo cụ biểu diễn, đánh xong cùng lười liếc mắt nhìn lại, ánh mặt anh nhìn về phía Tiêu Thuý Lan: “Thấy không, tôi lại đánh tiếp đấy, sao nào? Muốn cắn tôi sao?”
Tiêu Thuý Lan phát điên nói: “Cậu bị thần kinh sao? Cậu Nhạc, cậu đừng tức giận, đây không phải là ý của Nhất Phi, tất cả đều là do con dễ chũi chết tiệt này làm!”
Nhạc Tín u ám che mặt lại, cậu ta nở một nụ cười tàn ác nói: “Rất có bản lĩnh, anh có thể đánh, nhưng trên thế giới này, tôi chính là người mà anh không thể đánh! Anh sẽ sớm hối hận!”
Nói xong, Nhạc Tín hung tợn xoay người rời đi.
Tiêu Thuý Lan tức đến điên người rồi, chức quan mà nhà họ Cung đồng ý cho bà ta, tiền tài mà nhà họ Nhạc đồng ý cho bà ta, ở trong mắt Tiêu Thuý Lan đều là những miếng thịt ngon đã dâng đến tận miệng, Nhạc Tín là người đàn ông mà biết bao nhiêu cô gái ngày đêm mơ ước.
Vậy mà Tiêu Nhất Phi nhất quyết từ chối, lại còn kiếm đâu ra cái tên Trần Hạo chết tiệt này!
“Nhất Phi, có phải là cháu điên rồi không? Loại đàn ông khốn nạn này thì có gì tốt? Có điểm nào so được với cậu Nhạc? Cô cảnh cáo cháu, không có sự đồng ý của cô, hai người không được ở chung một chỗ, phá bỏ đứa nhỏ trong bụng cháu đi cho cô!”
Nói xong, Tiêu Thuý Lan lập tức đuổi theo Nhạc Tín.
Mà lúc này, Nhạc Tín đang ngồi trong xe ở bên ngoài nhà hàng, lạnh lùng nói chuyện với người nào đó: “Tôi không biết anh dùng thủ đoạn nào, ngay lập tức làm cho tên khốn Trần Hạo kia biến mất, ngay lập tức!”
Lúc này, bên trong phòng, Trần Hạo mỉm cười đi đến bên người Tiêu Nhất Phi: “Người cô này của cô cũng không phải là khốn nạn bình thường, vậy mà lại bảo cô phá bỏ đứa nhỏ! Tôi cũng thật tò mò, với tính cách của cô, sao có thể dễ dàng tha thứ cho Tiêu Thuý Lan như vậy?”
Tiêu Nhất Phi nói: “Bời vì ở thời điểm tôi đau thương nhất, là cô đã ôm tôi vào lòng nói, không sợ, còn có cô!”
Trần Hạo thở dài một hơi, biết Tiêu Nhất Phi lại nhớ về chuyện cũ rồi, thế nên anh liền nói tránh đi: “Tôi nói này, cô cũng thật biết cách làm cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ, có rất nhiều biện pháp giải quyết mà, tại sao lại cố tình dựng nên chuyện có đứa nhỏ? Cô cảm thấy cái cớ này có thể ngăn cản được bọn họ sao? Chỉ cần cô nói một câu, tôi có thể làm cho tên Nhạc Tín ngu ngốc kia biến mất!”
Tiêu Nhất Phi nghe Trần Hạo nói như vậy trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp.
Mấy ngày nay tiếp xúc với Trần Hạo, cô ấy đã biết được năng lực của anh, không phải là huênh hoang, nhưng thật sự là chỉ cần Trần Hạo đồng ý, anh có thể làm cho Nhạc Tín không thở nổi.
“Làm cho anh ta biến mất thì còn gì vui nữa mà chơi, nói có đứa nhỏ mới thú vị!”
“Thú vị? Tiêu Nhất Phi, cô dùng từ này khiến cho tôi rợn cả tóc gáy!”, Trần Hạo không nói nên lời.
“Không phải là cậu sợ tin tức này lọt vào tai vợ chính rồi bị phạt quỳ bàn phím chứ?”, Tiêu Nhất Phi cười khanh khách nói.
Trần Hạo liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Phi, không trả lời.
Tiêu Nhất Phi cười tủm tỉm giông như yêu tinh, cô ấy ôm lấy cổ Trần Hạo: “Cậu bạn nhỏ, không phải là cậu vẫn không rõ chuyện Bạch Phi Nhi có thích cậu hay không sao? Vừa lúc dùng chuyện này để thử tình cảm của cô ấy đối với cậu đi?”
Trên trán Trần hạo nổi đầy vạch đen, thầm nghĩ, có phép thử nào như vậy chứ?”
Tiêu Nhất Phi lại tiếp tục thuyết phục Trần Hạo vì mục đích của bản thân: “Thật ra tôi nghĩ nên làm một phép thử, nếu như cô ấy không có ý gì với cậu, bất luận là như thế nào, tôi cũng phải đi tranh giành vị trí vợ chính này, nhưng nếu cô ấy có ý với cậu, thì tôi vẫn sẽ làm vợ bé của cậu!”
Lúc đang nói chuyện phiếm, hai người đi ra khỏi nhà hàng.
Tiêu Nhất Phi liền gây sự muốn kéo Trần Hạo đến khách sạn bên cạnh.
Trần Hạo ngây ra hỏi: “Làm gì đấy?”
Bình luận facebook