Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 840 “Anh chờ lâu rồi nhỉ?”
"Ma Đô là địa bàn của nhà họ Du, người phụ nữ Cơ Thanh Phó kia không đơn giản, những chuyện bí ẩn liên tiếp xảy ra ở Hải Dương đều chỉ về hướng bà ta, mà còn không để lại bất kỳ dấu vết gì, có thể thấy được sự lợi hại của bà ta!"
Trần Hạo bất đắc dĩ nói: “Mặc kệ bà ta có lợi hại thật hay không, đều phải cần chấm dứt chuyện với nhà họ Du!”
"Đã hiểu!"
"Cứ vậy đi nhé!”, Trần Hạo nói xong liền cúp máy.
Sáng sớm hôm sau, Giang Ngạo Tuyết lái xe tới biệt thự, trách nhiệm đưa hai người đến sân bay rơi trên vai cô ấy.
Trần Hạo giúp Bạch Phi Nhi bỏ hành lý vào trong cốp sau, ba người xuất phát đến sân bay.
Sáng sớm, Bạch Phi Nhi đã lấy bộ âu phục mà mình đặt cho Trần Hạo ra, anh thay trang phục xong đúng là có vẻ lịch lãm hơn hẳn.
Trên đường Giang Ngạo Tuyết lái xe ra sân bay, còn vụng trộm ngắm Trần Hạo qua gương chiếu hậu mấy lần.
Đến sân bay, sau khi dừng xe, cô ấy đưa hai người đi đăng ký.
Trước khi lên máy bay, Bạch Phi Nhi nói: “Ngạo Tuyết, mấy ngày nay tôi đi Ma Đô, chuyện trong nhà tôi giao cho cô!"
"Yên tâm đi chủ tịch, tôi sẽ trông nhà thật tốt!"
"Ừm!”, Bạch Phi Nhi gật đầu.
Hai người nói chuyện xong, Giang Ngạo Tuyết mới chuyển ánh mắt về phía Trần Hạo: “Trần Hạo!"
"Có việc gì trưởng bộ phận cứ nói đi!"
"Chăm sóc chủ tịch cho tốt, biết chưa? Nếu chủ tịch xảy ra chuyện gì, trở về tôi sẽ hỏi tội anh!”, Giang Ngạo Tuyết nói.
Trần Hạo cười nói: “Yên tâm đi, đi theo tôi có thể có chuyện gì chứ, có việc gì tôi cũng sẽ giải quyết chỉ trong vài phút!”, sau đó Trần Hạo lật bàn tay lại, cười nói: “Dễ như trở bàn tay!”
Phì phì! Giang Ngạo Tuyết không nhịn được bật cười: “Ngoại trừ lắm mồm ra thì anh còn biết cái gì nữa?”
Nói đến đây, cô ấy bỗng nhiên phát hiện ra Bạch Phi Nhi đang nhìn mình, trong lòng lập tức cảnh giác, cho dù Trần Hạo chỉ là người ở rể không được chào đón trong nhà họ Bạch, thế nhưng dù sao cũng là chồng của chủ tịch, biểu hiện vừa rồi của cô ấy hơi thái quá.
Nghĩ rõ ràng những điều này, Giang Ngạo Tuyết vội vàng bổ sung: “Chủ tịch, vậy tôi chỉ đưa hai người đến đây tôi, tôi về công ty trước đây!”
Bạch Phi Nhi dặn dò: “Lái xe cẩn thận!”
"Ừm!”
Giang Ngạo Tuyết gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, còn Trần Hạo, cô thì đi đăng ký.
Cảnh tượng lúc trước khiến trong lòng Bạch Phi Nhi có chút khó chịu.
Vừa rồi biểu hiện của Giang Ngạo Tuyết còn giống như vợ của Trần Hạo hơn cả cô, giọng điệu kia cứ như cô vợ nhỏ đang dặn dò chồng mình vậy, mà người vợ như cô lại như một người ngoài.
Trong đầu vừa hiện lên những điều này, Bạch Phi Nhi đã nhìn thấy Trần Hạo đi qua cửa kiểm tra.
Chẳng lẽ Giang Ngạo Tuyết có ý với tên khốn này?
Làm sao lại như vậy được? Không có khả năng!
Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, chính cô cũng cảm thấy hoang đường, liền xua đi rất nhanh.
Hai giờ sau, máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay Ma Đô.
Trần Hạo kéo hành lý, đi theo Bạch Phi Nhi ra khỏi sân bay, người phụ trách Bạch thị ở Ma Đô là Vương Hoa đã chờ ở cổng.
Nhìn thấy Bạch Phi Nhi, Vương Hoa nở nụ cười đi lên: “Chào chủ tịch ạ!”
“Anh chờ lâu rồi nhỉ?”, Bạch Phi Nhi hỏi.
Trần Hạo bất đắc dĩ nói: “Mặc kệ bà ta có lợi hại thật hay không, đều phải cần chấm dứt chuyện với nhà họ Du!”
"Đã hiểu!"
"Cứ vậy đi nhé!”, Trần Hạo nói xong liền cúp máy.
Sáng sớm hôm sau, Giang Ngạo Tuyết lái xe tới biệt thự, trách nhiệm đưa hai người đến sân bay rơi trên vai cô ấy.
Trần Hạo giúp Bạch Phi Nhi bỏ hành lý vào trong cốp sau, ba người xuất phát đến sân bay.
Sáng sớm, Bạch Phi Nhi đã lấy bộ âu phục mà mình đặt cho Trần Hạo ra, anh thay trang phục xong đúng là có vẻ lịch lãm hơn hẳn.
Trên đường Giang Ngạo Tuyết lái xe ra sân bay, còn vụng trộm ngắm Trần Hạo qua gương chiếu hậu mấy lần.
Đến sân bay, sau khi dừng xe, cô ấy đưa hai người đi đăng ký.
Trước khi lên máy bay, Bạch Phi Nhi nói: “Ngạo Tuyết, mấy ngày nay tôi đi Ma Đô, chuyện trong nhà tôi giao cho cô!"
"Yên tâm đi chủ tịch, tôi sẽ trông nhà thật tốt!"
"Ừm!”, Bạch Phi Nhi gật đầu.
Hai người nói chuyện xong, Giang Ngạo Tuyết mới chuyển ánh mắt về phía Trần Hạo: “Trần Hạo!"
"Có việc gì trưởng bộ phận cứ nói đi!"
"Chăm sóc chủ tịch cho tốt, biết chưa? Nếu chủ tịch xảy ra chuyện gì, trở về tôi sẽ hỏi tội anh!”, Giang Ngạo Tuyết nói.
Trần Hạo cười nói: “Yên tâm đi, đi theo tôi có thể có chuyện gì chứ, có việc gì tôi cũng sẽ giải quyết chỉ trong vài phút!”, sau đó Trần Hạo lật bàn tay lại, cười nói: “Dễ như trở bàn tay!”
Phì phì! Giang Ngạo Tuyết không nhịn được bật cười: “Ngoại trừ lắm mồm ra thì anh còn biết cái gì nữa?”
Nói đến đây, cô ấy bỗng nhiên phát hiện ra Bạch Phi Nhi đang nhìn mình, trong lòng lập tức cảnh giác, cho dù Trần Hạo chỉ là người ở rể không được chào đón trong nhà họ Bạch, thế nhưng dù sao cũng là chồng của chủ tịch, biểu hiện vừa rồi của cô ấy hơi thái quá.
Nghĩ rõ ràng những điều này, Giang Ngạo Tuyết vội vàng bổ sung: “Chủ tịch, vậy tôi chỉ đưa hai người đến đây tôi, tôi về công ty trước đây!”
Bạch Phi Nhi dặn dò: “Lái xe cẩn thận!”
"Ừm!”
Giang Ngạo Tuyết gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, còn Trần Hạo, cô thì đi đăng ký.
Cảnh tượng lúc trước khiến trong lòng Bạch Phi Nhi có chút khó chịu.
Vừa rồi biểu hiện của Giang Ngạo Tuyết còn giống như vợ của Trần Hạo hơn cả cô, giọng điệu kia cứ như cô vợ nhỏ đang dặn dò chồng mình vậy, mà người vợ như cô lại như một người ngoài.
Trong đầu vừa hiện lên những điều này, Bạch Phi Nhi đã nhìn thấy Trần Hạo đi qua cửa kiểm tra.
Chẳng lẽ Giang Ngạo Tuyết có ý với tên khốn này?
Làm sao lại như vậy được? Không có khả năng!
Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, chính cô cũng cảm thấy hoang đường, liền xua đi rất nhanh.
Hai giờ sau, máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay Ma Đô.
Trần Hạo kéo hành lý, đi theo Bạch Phi Nhi ra khỏi sân bay, người phụ trách Bạch thị ở Ma Đô là Vương Hoa đã chờ ở cổng.
Nhìn thấy Bạch Phi Nhi, Vương Hoa nở nụ cười đi lên: “Chào chủ tịch ạ!”
“Anh chờ lâu rồi nhỉ?”, Bạch Phi Nhi hỏi.