Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 842 Mắt cậu bị đui à?
Bà Hình cho rằng sự im lặng của Trần Hạo là do dự bèn tiếp tục khuyên bảo.
“Có thể cậu không biết chị là ai! Chị là bà chủ của nhà họ Hình, vua châu báu Hình Thiên Tinh là chồng chị, nhà họ Hình là một trong mười nhà giàu có nhất Ma Đô. Chỉ cần cậu phục vụ chị cho tốt, khiến chị vui vẻ thì chị tùy tiện gảy một cái móng tay cũng đủ cho cậu lên như diều gặp gió rồi!”
Trần Hạo đen mặt, lần đầu tiên anh gặp phải tình huống bị người ta coi là trai bao, còn cố chấp muốn bao dưỡng, anh cũng lơ mơ không biết nên xử lý thế nào.
“Em gái vừa nãy quả thật rất xinh đẹp nhưng mà chị chưa từng gặp qua cô ta trong danh sách những người giàu có tại Ma Đô, thiết nghĩ chắc cô ta cũng chỉ là một người bình thường không chút danh tiếng mà thôi, sau có thể bao dưỡng nổi cậu chứ? Chỉ cần cậu đồng ý, ngoài việc mỗi tháng cho cậu tiền, chị còn tặng thêm cho cậu hẳn một cái công ty, thấy thế nào? Chị đây rất thích cậu đấy!”, bà Hình nói đến đây, nhịn không được muốn đưa tay sờ khuôn mặt Trần Hạo.
Trần Hạo lắc mình tránh ra sau, không khỏi buồn nôn: “Tôi nói này bà chị, người có bệnh thì phải đi chữa bệnh, bà ở đây phát điên cái gì vậy chứ?”
Bà Hình sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ tên nhóc này không phải là loại trai bao sao?
Quản làm gì chứ? Có hay không cũng quỳ xuống cho bà, mẹ nó, hiếm khi nào gặp được một chàng trai trẻ đáng yêu như vậy, tuyệt đối không thể từ bỏ được.
Nghĩ vậy, bà Hình hoặc không làm hoặc đã làm phải làm đến cùng tiếp tục nói: “Cậu trai trẻ, chị cảm thấy cậu nên biết chính mình nặng mấy cân mấy lượng, chị đang cho cậu cơ hội đấy! Trong mắt chị đây, nghe lời chính là bảo bối, còn nếu không nghe chẳng khác gì con kiến hôi, chỉ cần chị nhẹ nhàng vung tay cũng đủ khiến cậu tan thành tro bụi, ai mà không biết bà Hình ở Ma Đô quan hệ rộng rãi, nhiều người, nhiều tiền, bạn bè cũng nhiều. Ngang ngược với tôi sẽ không có trái ngọt mà ăn đâu!”
Trần Hạo nở nụ cười, da mặt của bà già này cũng dày thật, xem ra nếu anh muốn dùng cách bình thường để rời đi là không thể rồi.
“Người bà quen biết rất nhiều đúng không?”, Trần Hạo cười xấu xa hỏi.
Nghe lời nói của Trần Hạo có chút dịu dàng, bà Hình cho rằng mình đã có thể hù dọa được Trần Hạo, cười rất đắc ý.
“Đương nhiên, tên tuổi của chị ở hàng đầu trong giới phu nhân của Ma Đô! Trong giới kinh doanh và con đường làm quan ai mà chẳng biết chị? Chị thường xuất hiện trên trang nhất của tuần san, trong thành phố này ai mà không biết bà Hình là ai chứ? Không tin cậu cứ đi hỏi thăm một chút. Nên là nhóc đẹp trai, cậu nên ngoan ngoãn nghe lời đi vào khuôn phép đi, vậy thì cái gì cũng dễ nói, còn không thì… ha ha!”
Bà Hình không nói hết câu nhưng ý tứ muốn biểu đạt rất rõ ràng. Nếu Trần Hạo không nghe lời chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Trần Hạo ra chiều đăm chiêu gật đầu: “Thì ra bà nổi tiếng đến thế! Vậy để tôi cho bà thêm chút lửa nhé!”
Thấy Trần Hạo cười gian, Bà Hình có chút ngờ vực.
“Có ý gì?”, bà Hình hỏi.
“Giúp bà càng hot thêm chứ sao? Như vậy không chỉ nhân tài của Ma Đô biết đến bà, mà người dân cả nước đều sẽ biết đến!”
Nghe nói vậy, sắc mặt bà Hình dần khó coi, bà ta nghe ra ý muốn từ chối của Trần Hạo
Khi bà ta định mở mồm nói hai câu, bỗng nhiên chẳng hiểu tại sao chân mềm nhũn, quỳ thẳng xuống mặt đất.
Bà Hình muốn điên rồi, nhân viên trong câu lạc bộ đều nhận ra bà ta.
Nếu có người nhìn thấy bà ta quỳ gối xuống thế này thì sau này sao bà ta dám gặp mặt người khác nữa.
Trong lúc hoảng hốt, Trần Hạo bỗng nhiên chìa tay ra đỡ: “Bà lão này…”
Bà lão...
Mắt cậu bị đui à? Tôi mới năm mươi tuổi thôi mà?
Sau khi trang điểm lên còn chẳng khác gì ba mươi tuổi, cậu dám kêu tôi là bà lão?
Bà Hình lơ mơ nhìn Trần Hạo muốn nói gì đó thì phát hiện chính mình hoàn toàn không thể phát ra tiếng được.
“Bà lão này, tôi thực sự không phải Cổ Thiên Bi, bà nhận sai người rồi, tôi không phải người nổi tiếng!”
Bà Hình lại ngơ ngẩn, không hiểu Trần Hạo đang bày trò gì.
“Sao bà vẫn còn quỳ thế kia, bà mau đứng lên đi mà, tôi thực sự không phải người nổi tiếng! Trời ạ, sao bà có thể ngang bướng như vậy chứ? Tôi đã nói tôi không phải Cổ Thiên Bi rồi mà!”
“Có thể cậu không biết chị là ai! Chị là bà chủ của nhà họ Hình, vua châu báu Hình Thiên Tinh là chồng chị, nhà họ Hình là một trong mười nhà giàu có nhất Ma Đô. Chỉ cần cậu phục vụ chị cho tốt, khiến chị vui vẻ thì chị tùy tiện gảy một cái móng tay cũng đủ cho cậu lên như diều gặp gió rồi!”
Trần Hạo đen mặt, lần đầu tiên anh gặp phải tình huống bị người ta coi là trai bao, còn cố chấp muốn bao dưỡng, anh cũng lơ mơ không biết nên xử lý thế nào.
“Em gái vừa nãy quả thật rất xinh đẹp nhưng mà chị chưa từng gặp qua cô ta trong danh sách những người giàu có tại Ma Đô, thiết nghĩ chắc cô ta cũng chỉ là một người bình thường không chút danh tiếng mà thôi, sau có thể bao dưỡng nổi cậu chứ? Chỉ cần cậu đồng ý, ngoài việc mỗi tháng cho cậu tiền, chị còn tặng thêm cho cậu hẳn một cái công ty, thấy thế nào? Chị đây rất thích cậu đấy!”, bà Hình nói đến đây, nhịn không được muốn đưa tay sờ khuôn mặt Trần Hạo.
Trần Hạo lắc mình tránh ra sau, không khỏi buồn nôn: “Tôi nói này bà chị, người có bệnh thì phải đi chữa bệnh, bà ở đây phát điên cái gì vậy chứ?”
Bà Hình sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ tên nhóc này không phải là loại trai bao sao?
Quản làm gì chứ? Có hay không cũng quỳ xuống cho bà, mẹ nó, hiếm khi nào gặp được một chàng trai trẻ đáng yêu như vậy, tuyệt đối không thể từ bỏ được.
Nghĩ vậy, bà Hình hoặc không làm hoặc đã làm phải làm đến cùng tiếp tục nói: “Cậu trai trẻ, chị cảm thấy cậu nên biết chính mình nặng mấy cân mấy lượng, chị đang cho cậu cơ hội đấy! Trong mắt chị đây, nghe lời chính là bảo bối, còn nếu không nghe chẳng khác gì con kiến hôi, chỉ cần chị nhẹ nhàng vung tay cũng đủ khiến cậu tan thành tro bụi, ai mà không biết bà Hình ở Ma Đô quan hệ rộng rãi, nhiều người, nhiều tiền, bạn bè cũng nhiều. Ngang ngược với tôi sẽ không có trái ngọt mà ăn đâu!”
Trần Hạo nở nụ cười, da mặt của bà già này cũng dày thật, xem ra nếu anh muốn dùng cách bình thường để rời đi là không thể rồi.
“Người bà quen biết rất nhiều đúng không?”, Trần Hạo cười xấu xa hỏi.
Nghe lời nói của Trần Hạo có chút dịu dàng, bà Hình cho rằng mình đã có thể hù dọa được Trần Hạo, cười rất đắc ý.
“Đương nhiên, tên tuổi của chị ở hàng đầu trong giới phu nhân của Ma Đô! Trong giới kinh doanh và con đường làm quan ai mà chẳng biết chị? Chị thường xuất hiện trên trang nhất của tuần san, trong thành phố này ai mà không biết bà Hình là ai chứ? Không tin cậu cứ đi hỏi thăm một chút. Nên là nhóc đẹp trai, cậu nên ngoan ngoãn nghe lời đi vào khuôn phép đi, vậy thì cái gì cũng dễ nói, còn không thì… ha ha!”
Bà Hình không nói hết câu nhưng ý tứ muốn biểu đạt rất rõ ràng. Nếu Trần Hạo không nghe lời chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Trần Hạo ra chiều đăm chiêu gật đầu: “Thì ra bà nổi tiếng đến thế! Vậy để tôi cho bà thêm chút lửa nhé!”
Thấy Trần Hạo cười gian, Bà Hình có chút ngờ vực.
“Có ý gì?”, bà Hình hỏi.
“Giúp bà càng hot thêm chứ sao? Như vậy không chỉ nhân tài của Ma Đô biết đến bà, mà người dân cả nước đều sẽ biết đến!”
Nghe nói vậy, sắc mặt bà Hình dần khó coi, bà ta nghe ra ý muốn từ chối của Trần Hạo
Khi bà ta định mở mồm nói hai câu, bỗng nhiên chẳng hiểu tại sao chân mềm nhũn, quỳ thẳng xuống mặt đất.
Bà Hình muốn điên rồi, nhân viên trong câu lạc bộ đều nhận ra bà ta.
Nếu có người nhìn thấy bà ta quỳ gối xuống thế này thì sau này sao bà ta dám gặp mặt người khác nữa.
Trong lúc hoảng hốt, Trần Hạo bỗng nhiên chìa tay ra đỡ: “Bà lão này…”
Bà lão...
Mắt cậu bị đui à? Tôi mới năm mươi tuổi thôi mà?
Sau khi trang điểm lên còn chẳng khác gì ba mươi tuổi, cậu dám kêu tôi là bà lão?
Bà Hình lơ mơ nhìn Trần Hạo muốn nói gì đó thì phát hiện chính mình hoàn toàn không thể phát ra tiếng được.
“Bà lão này, tôi thực sự không phải Cổ Thiên Bi, bà nhận sai người rồi, tôi không phải người nổi tiếng!”
Bà Hình lại ngơ ngẩn, không hiểu Trần Hạo đang bày trò gì.
“Sao bà vẫn còn quỳ thế kia, bà mau đứng lên đi mà, tôi thực sự không phải người nổi tiếng! Trời ạ, sao bà có thể ngang bướng như vậy chứ? Tôi đã nói tôi không phải Cổ Thiên Bi rồi mà!”
Bình luận facebook