Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 843 Cuối cùng anh đành bất đắc dĩ kể lại sự thật.
Trần Hạo tựa như bị quấn lấy nên không biết phải ứng phó thế nào.
Động tĩnh bên này thu hút vô số người đến vây xem.
Khi mọi người bắt gặp bà Hình đang quỳ trên mặt đất, nhất thời tất cả đều cười trộm, âm thầm chỉ trỏ.
Đặc biệt là những nhân viên, bình thường bà Hình vô cùng chuyên chế, rất ít người của câu lạc bộ chưa từng ăn mệt từ bà ta.
“Đầu óc bà Hình bị rút gân sao? Cười chết mất!”
“Đừng nói nhảm nữa, mau lưu lại những tấm hình quý giá này đi!”
Nhân viên vừa ở bên cạnh xem kịch vừa lấy điện thoại ra quay chụp.
Mà Trần Hạo bên này trông có vẻ bất đắc dĩ: “Mọi người đừng vội chụp hình quay video, mau đến giúp đỡ chút đã!”
Trần Hạo nói hết câu, ánh mắt bà Hình vội đảo tới vài tên nhân viên đang vây quanh xem trò cười của bà ta.
Mấy người này bị bà Hình nhìn chòng chọc chỉ đành tiến lên: “Bà Hình, bà làm sao vậy? Sao lại quỳ thế này? Đến đây, tôi giúp bà đứng lên!”
Vẻ mặt Trần Hạo rất vô tội: “Ai da, may mà mọi người quen biết bà ta. Bà ta cứ nói tôi là người nổi tiếng sau đó quỳ xuống kêu rằng không ký tên sẽ không cho tôi đi!”
Nhân viên nhanh chóng đưa tay kéo bà ta dậy, ai ngờ kéo lên được một nửa thì bà ta lại quỳ xuống.
“Bà Hình, tôi cảm thấy bà vẫn nên đứng lên trước đi đã. Dù sao bà cũng là người có máu mặt, cho dù có thích người nổi tiếng nào cũng nên quan tâm đến thanh danh của mình, không phải sao?”
Bà Hình nghe nhân viên nói vậy, ý nghĩ muốn khóc cho cậu ta xem.
Làm gì có chuyện bà ta không muốn đứng lên chứ? Nhưng mà bà ta không thể đứng lên nổi.
Đúng lúc này, Bạch Phi Nhi trở lại, trông thấy một màn trước mặt liền muốn hỏi chuyện gì xảy ra.
Trần Hạo trực tiếp đi ra, kéo cô ra ngoài cùng.
Bạch Phi Nhi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã bị anh kéo ra phía sau sảnh lớn, đành cất tiếng hỏi.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Này… Không biết tại sao người phụ nữ điên kia coi anh là người nổi tiếng, nhất định đòi ký tên!”
“Người phụ nữ điên?”, Bạch Phi Nhi sửng sốt, vừa nãy cô nhìn thấy người quỳ trên mặt đất có chút quen mắt, đột nhiên nhớ ra bà ta là ai: “Cái gì mà người phụ nữ điên chứ, bà ta là bà Hình, vợ của Thiên Tinh châu báu, sao có thể quỳ trước mặt anh được?”
Trần Hạo nói cho có lệ: “Sao anh biết được?”
“Không thể nào, bà Hình là một người rất nổi tiếng trong giới buôn bán, sao có thể làm chuyện theo đuổi thế này được? Chẳng lẽ bà ta không quan tâm đến thanh danh của mình sao? Trần Hạo, anh nói dối!”
Trần Hạo không phản bác.
Cuối cùng anh đành bất đắc dĩ kể lại sự thật.
Bạch Phi Nhi nghe đến sững sờ, một lúc sau nhịn không được phá lên cười.
“Coi anh là trai bao? Ông trời ơi, bà ta có bị mù không?”
Trần Hạo không nói gì liếc mắt nhìn Bạch Phi Nhi: “Người ta coi chồng em là trai bao, sao em có thể vui vẻ như vậy hả?”
“Em thật sự… quá buồn cười… ha ha ha!”
Cô cười nghiêng ngả, biểu tình Trần Hạo biến đổi, dịu dàng nói: “Vợ à, em cười lên đẹp quá, sau này phải thường xuyên cười mới được, đừng có lúc nào cũng lạnh như băng! Haizz! Tuy bị người khác coi là trai bao có chút buồn bực, nhưng chiếm được nụ cười của người đẹp cũng xem như đáng giá!”
“Nói linh tinh cái gì vậy!”, Bạch Phi Nhi đỏ mặt mắng.
“Anh đâu có nói sai chứ, thói đời mà!”
“Đúng rồi, cho dù bà ta muốn bao dưỡng anh cũng không cần quỳ xuống nhỉ?”, Bạch Phi Nhi bắt được điểm mấu chốt vội hỏi.
“Có lẽ do anh quá đẹp trai nên bà ta không kìm lòng được chăng? Nói chứ, anh thật buồn quá mà, em nhìn bà Hình duyệt qua vô số đàn ông còn phải quỳ gối trước anh, chẳng lẽ em không nhận ra một chút đẹp trai nào của chồng em sao? Anh nói cho em biết anh có giá lắm đấy, nếu em không quý trọng không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn đến cướp anh đâu”, Trần Hạo cười tủm tỉm nói.
Động tĩnh bên này thu hút vô số người đến vây xem.
Khi mọi người bắt gặp bà Hình đang quỳ trên mặt đất, nhất thời tất cả đều cười trộm, âm thầm chỉ trỏ.
Đặc biệt là những nhân viên, bình thường bà Hình vô cùng chuyên chế, rất ít người của câu lạc bộ chưa từng ăn mệt từ bà ta.
“Đầu óc bà Hình bị rút gân sao? Cười chết mất!”
“Đừng nói nhảm nữa, mau lưu lại những tấm hình quý giá này đi!”
Nhân viên vừa ở bên cạnh xem kịch vừa lấy điện thoại ra quay chụp.
Mà Trần Hạo bên này trông có vẻ bất đắc dĩ: “Mọi người đừng vội chụp hình quay video, mau đến giúp đỡ chút đã!”
Trần Hạo nói hết câu, ánh mắt bà Hình vội đảo tới vài tên nhân viên đang vây quanh xem trò cười của bà ta.
Mấy người này bị bà Hình nhìn chòng chọc chỉ đành tiến lên: “Bà Hình, bà làm sao vậy? Sao lại quỳ thế này? Đến đây, tôi giúp bà đứng lên!”
Vẻ mặt Trần Hạo rất vô tội: “Ai da, may mà mọi người quen biết bà ta. Bà ta cứ nói tôi là người nổi tiếng sau đó quỳ xuống kêu rằng không ký tên sẽ không cho tôi đi!”
Nhân viên nhanh chóng đưa tay kéo bà ta dậy, ai ngờ kéo lên được một nửa thì bà ta lại quỳ xuống.
“Bà Hình, tôi cảm thấy bà vẫn nên đứng lên trước đi đã. Dù sao bà cũng là người có máu mặt, cho dù có thích người nổi tiếng nào cũng nên quan tâm đến thanh danh của mình, không phải sao?”
Bà Hình nghe nhân viên nói vậy, ý nghĩ muốn khóc cho cậu ta xem.
Làm gì có chuyện bà ta không muốn đứng lên chứ? Nhưng mà bà ta không thể đứng lên nổi.
Đúng lúc này, Bạch Phi Nhi trở lại, trông thấy một màn trước mặt liền muốn hỏi chuyện gì xảy ra.
Trần Hạo trực tiếp đi ra, kéo cô ra ngoài cùng.
Bạch Phi Nhi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã bị anh kéo ra phía sau sảnh lớn, đành cất tiếng hỏi.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Này… Không biết tại sao người phụ nữ điên kia coi anh là người nổi tiếng, nhất định đòi ký tên!”
“Người phụ nữ điên?”, Bạch Phi Nhi sửng sốt, vừa nãy cô nhìn thấy người quỳ trên mặt đất có chút quen mắt, đột nhiên nhớ ra bà ta là ai: “Cái gì mà người phụ nữ điên chứ, bà ta là bà Hình, vợ của Thiên Tinh châu báu, sao có thể quỳ trước mặt anh được?”
Trần Hạo nói cho có lệ: “Sao anh biết được?”
“Không thể nào, bà Hình là một người rất nổi tiếng trong giới buôn bán, sao có thể làm chuyện theo đuổi thế này được? Chẳng lẽ bà ta không quan tâm đến thanh danh của mình sao? Trần Hạo, anh nói dối!”
Trần Hạo không phản bác.
Cuối cùng anh đành bất đắc dĩ kể lại sự thật.
Bạch Phi Nhi nghe đến sững sờ, một lúc sau nhịn không được phá lên cười.
“Coi anh là trai bao? Ông trời ơi, bà ta có bị mù không?”
Trần Hạo không nói gì liếc mắt nhìn Bạch Phi Nhi: “Người ta coi chồng em là trai bao, sao em có thể vui vẻ như vậy hả?”
“Em thật sự… quá buồn cười… ha ha ha!”
Cô cười nghiêng ngả, biểu tình Trần Hạo biến đổi, dịu dàng nói: “Vợ à, em cười lên đẹp quá, sau này phải thường xuyên cười mới được, đừng có lúc nào cũng lạnh như băng! Haizz! Tuy bị người khác coi là trai bao có chút buồn bực, nhưng chiếm được nụ cười của người đẹp cũng xem như đáng giá!”
“Nói linh tinh cái gì vậy!”, Bạch Phi Nhi đỏ mặt mắng.
“Anh đâu có nói sai chứ, thói đời mà!”
“Đúng rồi, cho dù bà ta muốn bao dưỡng anh cũng không cần quỳ xuống nhỉ?”, Bạch Phi Nhi bắt được điểm mấu chốt vội hỏi.
“Có lẽ do anh quá đẹp trai nên bà ta không kìm lòng được chăng? Nói chứ, anh thật buồn quá mà, em nhìn bà Hình duyệt qua vô số đàn ông còn phải quỳ gối trước anh, chẳng lẽ em không nhận ra một chút đẹp trai nào của chồng em sao? Anh nói cho em biết anh có giá lắm đấy, nếu em không quý trọng không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn đến cướp anh đâu”, Trần Hạo cười tủm tỉm nói.