Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 847 Sao lại va phải được?
"Tôi làm sao? Tô Hâm Dao, cô đã làm tiêu hao hết sự kiên nhẫn của tôi rồi, đây là lần thứ tư tôi hẹn cô, thế mà cô còn không biết điều, đã như vậy, tôi cảm thấy hẳn phải để cho cô biết tôi là ai! Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, đi với tôi ăn một bữa cơm, tâm sự thật tốt, chúng ta làm quen với nhau, nếu không sáng sớm ngày mai cô sẽ nhìn thấy chuyện xấu của mình và người đàn ông này trên báo!"
Nghe nói như thế, Tô Hâm Dao nói: "Anh nói lung tung, tôi và Trần Hạo chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi!"
Bối Thự Vinh cười lạnh tới gần Tô Hâm Dao một chút, ánh mắt nghiền ngẫm: "Vậy thì sao chứ? Bằng vào năng lực của tôi ở giới truyền thông và ngành giải trí, tôi nói cô như vậy, cô cho rằng cô có cơ hội phản bác lại sao?"
Tô Hâm Dao nghe nói như thế, vô cùng tức giận: "Anh khốn nạn!"
"Ha ha! Đây là cô tự tìm, phá hủy một minh tinh như cô chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay với tôi thôi! Còn kênh kiệu ở trước mặt tôi nữa, không biết điều!", Bối Thự Vinh nói.
"Anh đúng là một tên khốn, tôi sẽ không đồng ý với anh đâu, nếu tôi đồng ý thì có khác gì mấy cô ả gái điếm bán thân thể của mình để đổi lấy tiền tài chứ?", Tô Hâm Dao cả giận nói.
"Ha ha ha!", Bối Thự Vinh cười to: "Tô Hâm Dao à Tô Hâm Dao, cô đúng là ngây thơ không bình thường đâu, cô cho rằng mình không khác gì những người kia sao? Ở trong mắt tôi, cô và bọn họ đều giống nhau cả thôi!"
Tô Hâm Dao đã vô cùng tức giận rồi, đây là ngang nhiên sỉ nhục, nếu không phải cô ta có gia giáo tốt, đã không chịu đựng được mà đi lên cho Bối Thự Vinh một cái tát rồi.
Trần Hạo thì cười nhạt nói: "Cậu Bối, tôi khuyên anh vẫn nên có chút đức hạnh đi, có lẽ làm việc thiện sẽ hoá giải được xui xẻo của anh đấy, anh nói những câu như vậy, làm những chuyện như vậy sẽ chỉ khiến anh càng không may thôi!"
"Cút sang một bên, anh là cái thá gì chứ, bây giờ là thời đại gì rồi, anh nghĩ người khác đều là đồ đần sao? Còn mê tín dị đoan như thế chắc?", Bối Thự Vinh tỏ vẻ khinh thường.
"Haiz! Có ý tốt khuyên bảo anh thì anh lại không nghe, anh sẽ nhanh chóng tin lời tôi nói thôi!", Trần Hạo cười tủm tỉm nói.
"Ngớ ngẩn!", Bối Thự Vinh khinh thường trừng mắt nhìn Trần Hạo, sau đó nhìn về phía Tô Hâm Dao lần nữa: "Cho cô thời gian một ngày để cân nhắc, nếu không, cứ đợi đến khi tiếng xấu lan xa đi!"
Nói xong, Bối Thự Vinh hung dữ quay người.
Trần Hạo cười nhạt, tiện tay vẽ ra một ký hiệu vô hình, lặng lẽ khắc ở trên lưng anh ta.
Trần Hạo không thể mang đến vận rủi cho người ta, nhưng anh lại có thể khiến những xui xẻo đã bám lấy Bối Thự Vinh càng xui xẻo hơn.
Bối Thự Vinh nở nụ cười lạnh, khí thế hung dữ, vừa mới quay người chuẩn bị mở cửa, kết quả rầm một tiếng, cánh cửa bị cô trợ lý nhỏ của Tô Hâm Dao đẩy vào từ bên ngoài.
"Chị Hâm Dao, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, chị đừng ra ngoài từ cửa chính, mà đi từ cửa sau..."
Cô trợ lý nhỏ nói được nửa câu liền ngây ra, bởi vì lúc cánh cửa chậm rãi dịch chuyển, cô ấy mới thấy Bối Thự Vinh chảy máu mũi ròng ròng.
"Cậu… cậu Bối? Tôi... tôi không phải cố ý? Sao anh lại đứng phía sau cửa chứ?"
Bối Thự Vinh giận điên lên, che mũi hung dữ nói: "Được lắm! Đôi chủ tớ này cố ý chống lại tôi đúng không? Tô Hâm Dao, cô nhớ kỹ cho tôi, sau ngày hôm nay..."
Ầm! Bối Thự Vinh chỉ lo thể hiện, kết quả va đầu vào khung cửa.
Chính anh ta cũng ngây ra, nghĩ thầm rõ ràng vừa rồi mình đi ra ngoài cửa mà? Sao lại va phải được?
Phì phì! Cô trợ lý nhỏ không nhịn được bật cười.
Bối Thự Vinh dùng một tay che mũi, một tay ôm đầu, hung dữ nhìn cô ấy một cái.
"Cậu Bối, không phải tôi cười anh, tôi nhớ ra một chuyện cười..."
"Mẹ nó..."
Bối Thự Vinh hung dữ chửi một câu, giận dữ quay người rời đi.
Cô trợ lý nhỏ vốn muốn giải thích, kết quả Bối Thự Vinh nghe thế lại cho rằng chuyện cười kia chính là anh ta.
Thật ra, đúng là hôm nay anh ta đã trở thành trò cười trong phòng trang điểm này rồi.
Sau khi Bối Thự Vinh rời đi, cô trợ lý nhỏ tủi thân nói: "Người này bị làm sao thế! Em đã nói không phải cười anh ta, vậy mà còn mắng chửi người khác!"
Tô Hâm Dao an ủi: "Không có việc gì đâu, đừng so đo với loại người này!"
Nghe nói như thế, Tô Hâm Dao nói: "Anh nói lung tung, tôi và Trần Hạo chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi!"
Bối Thự Vinh cười lạnh tới gần Tô Hâm Dao một chút, ánh mắt nghiền ngẫm: "Vậy thì sao chứ? Bằng vào năng lực của tôi ở giới truyền thông và ngành giải trí, tôi nói cô như vậy, cô cho rằng cô có cơ hội phản bác lại sao?"
Tô Hâm Dao nghe nói như thế, vô cùng tức giận: "Anh khốn nạn!"
"Ha ha! Đây là cô tự tìm, phá hủy một minh tinh như cô chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay với tôi thôi! Còn kênh kiệu ở trước mặt tôi nữa, không biết điều!", Bối Thự Vinh nói.
"Anh đúng là một tên khốn, tôi sẽ không đồng ý với anh đâu, nếu tôi đồng ý thì có khác gì mấy cô ả gái điếm bán thân thể của mình để đổi lấy tiền tài chứ?", Tô Hâm Dao cả giận nói.
"Ha ha ha!", Bối Thự Vinh cười to: "Tô Hâm Dao à Tô Hâm Dao, cô đúng là ngây thơ không bình thường đâu, cô cho rằng mình không khác gì những người kia sao? Ở trong mắt tôi, cô và bọn họ đều giống nhau cả thôi!"
Tô Hâm Dao đã vô cùng tức giận rồi, đây là ngang nhiên sỉ nhục, nếu không phải cô ta có gia giáo tốt, đã không chịu đựng được mà đi lên cho Bối Thự Vinh một cái tát rồi.
Trần Hạo thì cười nhạt nói: "Cậu Bối, tôi khuyên anh vẫn nên có chút đức hạnh đi, có lẽ làm việc thiện sẽ hoá giải được xui xẻo của anh đấy, anh nói những câu như vậy, làm những chuyện như vậy sẽ chỉ khiến anh càng không may thôi!"
"Cút sang một bên, anh là cái thá gì chứ, bây giờ là thời đại gì rồi, anh nghĩ người khác đều là đồ đần sao? Còn mê tín dị đoan như thế chắc?", Bối Thự Vinh tỏ vẻ khinh thường.
"Haiz! Có ý tốt khuyên bảo anh thì anh lại không nghe, anh sẽ nhanh chóng tin lời tôi nói thôi!", Trần Hạo cười tủm tỉm nói.
"Ngớ ngẩn!", Bối Thự Vinh khinh thường trừng mắt nhìn Trần Hạo, sau đó nhìn về phía Tô Hâm Dao lần nữa: "Cho cô thời gian một ngày để cân nhắc, nếu không, cứ đợi đến khi tiếng xấu lan xa đi!"
Nói xong, Bối Thự Vinh hung dữ quay người.
Trần Hạo cười nhạt, tiện tay vẽ ra một ký hiệu vô hình, lặng lẽ khắc ở trên lưng anh ta.
Trần Hạo không thể mang đến vận rủi cho người ta, nhưng anh lại có thể khiến những xui xẻo đã bám lấy Bối Thự Vinh càng xui xẻo hơn.
Bối Thự Vinh nở nụ cười lạnh, khí thế hung dữ, vừa mới quay người chuẩn bị mở cửa, kết quả rầm một tiếng, cánh cửa bị cô trợ lý nhỏ của Tô Hâm Dao đẩy vào từ bên ngoài.
"Chị Hâm Dao, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, chị đừng ra ngoài từ cửa chính, mà đi từ cửa sau..."
Cô trợ lý nhỏ nói được nửa câu liền ngây ra, bởi vì lúc cánh cửa chậm rãi dịch chuyển, cô ấy mới thấy Bối Thự Vinh chảy máu mũi ròng ròng.
"Cậu… cậu Bối? Tôi... tôi không phải cố ý? Sao anh lại đứng phía sau cửa chứ?"
Bối Thự Vinh giận điên lên, che mũi hung dữ nói: "Được lắm! Đôi chủ tớ này cố ý chống lại tôi đúng không? Tô Hâm Dao, cô nhớ kỹ cho tôi, sau ngày hôm nay..."
Ầm! Bối Thự Vinh chỉ lo thể hiện, kết quả va đầu vào khung cửa.
Chính anh ta cũng ngây ra, nghĩ thầm rõ ràng vừa rồi mình đi ra ngoài cửa mà? Sao lại va phải được?
Phì phì! Cô trợ lý nhỏ không nhịn được bật cười.
Bối Thự Vinh dùng một tay che mũi, một tay ôm đầu, hung dữ nhìn cô ấy một cái.
"Cậu Bối, không phải tôi cười anh, tôi nhớ ra một chuyện cười..."
"Mẹ nó..."
Bối Thự Vinh hung dữ chửi một câu, giận dữ quay người rời đi.
Cô trợ lý nhỏ vốn muốn giải thích, kết quả Bối Thự Vinh nghe thế lại cho rằng chuyện cười kia chính là anh ta.
Thật ra, đúng là hôm nay anh ta đã trở thành trò cười trong phòng trang điểm này rồi.
Sau khi Bối Thự Vinh rời đi, cô trợ lý nhỏ tủi thân nói: "Người này bị làm sao thế! Em đã nói không phải cười anh ta, vậy mà còn mắng chửi người khác!"
Tô Hâm Dao an ủi: "Không có việc gì đâu, đừng so đo với loại người này!"
Bình luận facebook