Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 861 “Cảm ơn ông cụ Khương!”
“Ha ha, con nhóc Hâm Dao này, ông đã quen với cuộc sống như thế, không ai rõ ràng chuyện của ông hơn ông cả!”
Hai người đang trò chuyện đó, một người là ngôi sao lớn vừa mới gặp mặt Trần Hạo ở Ma Đô, Tô Hâm Dao.
Đối diện cô ta là một ông lão hiền từ, nở một nụ cười ân cần đang ngồi trên xe lăn.
Nhìn ông cụ tựa như là người đã quen với sự sống và cái chết ở đời.
Trần Hạo rất tò mò, thầm nghĩ sao cô gái này lại xuất hiện trong công viên, ông lão cô ta đang đẩy kia là ai? Anh vừa suy nghĩ vừa đi bộ đến gần đình nghỉ mát giữa hồ lúc nào không hay.
“Ngôi sao lớn! Không ngờ lại gặp cô ở đây!”, Trần Hạo cười nói.
Tô Hâm Dao hơi bất ngờ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, ngước đầu nhìn: “Trần Hạo, sao lại là anh, thật là trùng hợp!”
Trần Hạo lờ mờ thấy bóng dáng của ông lão, anh nhếch khóe môi, mang theo một chút suy tư nói: “Thật là trùng hợp!”
Tô Hâm Dao cười híp mắt nói: “Anh nói xem đây có thể coi là duyên phận không?”
“Ừ, chỉ cần không phải nghiệt duyên thì tốt!”, Trần Hạo buồn cười đáp lại.
“Phụt!”, Tô Hâm Dao phì cười.
Lúc này, ông lão ở một bên, cười cười: “Bé Hâm Dao này, đây là bạn trai cháu à? Giới thiệu với ông một chút được không?”
Tô Hâm Dao nghe thế, gương mặt xinh xắn đỏ bừng vì ngượng: “Ông cụ Khương, ông nói gì thế? Đây là bạn cháu, tên là Trần Hạo!”
Ông cụ Khương cười hiền hậu, không tiện đứng dậy nên ngồi trên xe lăn đưa tay ra: “Người trẻ tuổi, rất hân hạnh làm quen với cậu!”
Trần Hạo cười híp mắt lại gần đưa tay ra: “Ông cụ, ông họ Khương à?”
Ông cụ Khương hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng nở nụ cười từ bi: “Đúng thế, tôi tên là Khương Tuyền Dương?”
Tô Hâm Dạo cảm thấy Trần Hạo không lễ phép, bèn giận dỗi, trừng mắt nhìn anh: “Nào có ai hỏi thế? Ông cụ Khương, Trận Hạo không có ý gì đâu ạ!”
Khương Tuyền Dương cười ha ha: “Ông không tin cậu ta, lẽ nào không tin cháu luôn sao? Cháu tốt bụng như thế ắt bạn của cháu cũng là người tốt!”
Trong đôi mắt Trần Hạo thoáng hiện lên một tia suy tư.
Tô Hâm Dao vừa sợ ông nảy sinh khúc mắc vì chuyện lúc nãy, vừa sợ Trần Hạo không biết chừng mực hỏi mấy câu tầm phào, bèn chủ động giới thiệu: “Trần Hạo, ông cụ Khương là người tôi tình cờ quen biết cách đây hơn một tháng, hôm đó, sau khi tôi rời khỏi trường quay, suýt chút nữa bị người lạ chụp lén hòng bôi nhọ tôi, lúc đó ông cụ Khương đã giúp tôi, ông ấy là ân nhân của tôi!”
Trần Hạo mỉm cười: “Cảm ơn ông cụ Khương!”
Ông cụ Khương cười: “Cảm ơn làm gì, ông già này không làm chuyện trái với lương tâm, sao tôi có thể ngồi yên khi thấy bọn họ hoà vào ăn hiếp một cô gái nhỏ chứ?”
Trần Hạo lời ít ý nhiều nhìn ông ta nói: “Đúng vậy!”
Tô Hâm Dao cảm thấy thái độ của Trần Hạo đối với Khương Tuyền Dương là lạ, cô nói: “Trần Hạo, ông cụ Khương là người tốt, không phải tôi nói ngoa, hằng năm ông cụ đều làm từ thiện, quyên góp cho mấy chục trường tiểu học hy vọng, hôm đó tôi còn gặp trẻ mồ côi mà ông từng chu cấp đến thăm ông cụ đấy!”
Trần Hạo nói: “Hai người chớ hiểu lầm, tôi là người thẳng thắn, nhiều khi nói không suy nghĩ! Người làm việc thiện… tất nhiên là người tốt!”
Tô Hâm Dao nghe vậy thì thấy hơi ngạc nhiên.
Cô cảm thấy trong lời nói của Trần Hạo có ẩn chứa hàm ý gì đó.
Khương Tuyền Dương nói: “Đến tầm tuổi này của ông, đã đặt nữa mình vào đất rồi, điều có thể cầu không bao nhiêu, chỉ một lòng hy vọng không đau không ốm, sống bình yên đến cuối đời là được! Loại đồ vật như tiền này, ở đời không dùng bao nhiêu, khi chết cũng chẳng mang theo, giữ nhiều như vậy làm gì? Có thể giúp đỡ cho những người cần nó chính là tích chút phúc đức cho ông!”
Tô Hâm Dao nói: “Ông cụ Khương, ông nói gì thế? Ông còn dẻo dai lắm mà?”
“Giờ đây, ông phải ngồi xe lăn, còn thêm căn bệnh kia nữa, có thể sống mấy ngày chứ? Đối với ông già gần đất xa trời như ông, từng giây từng phút đều rất quý giá, ông sẽ trân trọng chúng thật tốt, ông chẳng màng đến cả sự sống và cái chết nữa! Không còn gì phải vương vấn nữa!”, nói đến đây, ông cụ Khương nhìn về phía mặt hồ tĩnh lặng, trong đôi mắt mắt ông có gì đó man mác buồn, dường như đang hoài niệm lại những năm tháng xa xăm…
Hai người đang trò chuyện đó, một người là ngôi sao lớn vừa mới gặp mặt Trần Hạo ở Ma Đô, Tô Hâm Dao.
Đối diện cô ta là một ông lão hiền từ, nở một nụ cười ân cần đang ngồi trên xe lăn.
Nhìn ông cụ tựa như là người đã quen với sự sống và cái chết ở đời.
Trần Hạo rất tò mò, thầm nghĩ sao cô gái này lại xuất hiện trong công viên, ông lão cô ta đang đẩy kia là ai? Anh vừa suy nghĩ vừa đi bộ đến gần đình nghỉ mát giữa hồ lúc nào không hay.
“Ngôi sao lớn! Không ngờ lại gặp cô ở đây!”, Trần Hạo cười nói.
Tô Hâm Dao hơi bất ngờ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, ngước đầu nhìn: “Trần Hạo, sao lại là anh, thật là trùng hợp!”
Trần Hạo lờ mờ thấy bóng dáng của ông lão, anh nhếch khóe môi, mang theo một chút suy tư nói: “Thật là trùng hợp!”
Tô Hâm Dao cười híp mắt nói: “Anh nói xem đây có thể coi là duyên phận không?”
“Ừ, chỉ cần không phải nghiệt duyên thì tốt!”, Trần Hạo buồn cười đáp lại.
“Phụt!”, Tô Hâm Dao phì cười.
Lúc này, ông lão ở một bên, cười cười: “Bé Hâm Dao này, đây là bạn trai cháu à? Giới thiệu với ông một chút được không?”
Tô Hâm Dao nghe thế, gương mặt xinh xắn đỏ bừng vì ngượng: “Ông cụ Khương, ông nói gì thế? Đây là bạn cháu, tên là Trần Hạo!”
Ông cụ Khương cười hiền hậu, không tiện đứng dậy nên ngồi trên xe lăn đưa tay ra: “Người trẻ tuổi, rất hân hạnh làm quen với cậu!”
Trần Hạo cười híp mắt lại gần đưa tay ra: “Ông cụ, ông họ Khương à?”
Ông cụ Khương hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng nở nụ cười từ bi: “Đúng thế, tôi tên là Khương Tuyền Dương?”
Tô Hâm Dạo cảm thấy Trần Hạo không lễ phép, bèn giận dỗi, trừng mắt nhìn anh: “Nào có ai hỏi thế? Ông cụ Khương, Trận Hạo không có ý gì đâu ạ!”
Khương Tuyền Dương cười ha ha: “Ông không tin cậu ta, lẽ nào không tin cháu luôn sao? Cháu tốt bụng như thế ắt bạn của cháu cũng là người tốt!”
Trong đôi mắt Trần Hạo thoáng hiện lên một tia suy tư.
Tô Hâm Dao vừa sợ ông nảy sinh khúc mắc vì chuyện lúc nãy, vừa sợ Trần Hạo không biết chừng mực hỏi mấy câu tầm phào, bèn chủ động giới thiệu: “Trần Hạo, ông cụ Khương là người tôi tình cờ quen biết cách đây hơn một tháng, hôm đó, sau khi tôi rời khỏi trường quay, suýt chút nữa bị người lạ chụp lén hòng bôi nhọ tôi, lúc đó ông cụ Khương đã giúp tôi, ông ấy là ân nhân của tôi!”
Trần Hạo mỉm cười: “Cảm ơn ông cụ Khương!”
Ông cụ Khương cười: “Cảm ơn làm gì, ông già này không làm chuyện trái với lương tâm, sao tôi có thể ngồi yên khi thấy bọn họ hoà vào ăn hiếp một cô gái nhỏ chứ?”
Trần Hạo lời ít ý nhiều nhìn ông ta nói: “Đúng vậy!”
Tô Hâm Dao cảm thấy thái độ của Trần Hạo đối với Khương Tuyền Dương là lạ, cô nói: “Trần Hạo, ông cụ Khương là người tốt, không phải tôi nói ngoa, hằng năm ông cụ đều làm từ thiện, quyên góp cho mấy chục trường tiểu học hy vọng, hôm đó tôi còn gặp trẻ mồ côi mà ông từng chu cấp đến thăm ông cụ đấy!”
Trần Hạo nói: “Hai người chớ hiểu lầm, tôi là người thẳng thắn, nhiều khi nói không suy nghĩ! Người làm việc thiện… tất nhiên là người tốt!”
Tô Hâm Dao nghe vậy thì thấy hơi ngạc nhiên.
Cô cảm thấy trong lời nói của Trần Hạo có ẩn chứa hàm ý gì đó.
Khương Tuyền Dương nói: “Đến tầm tuổi này của ông, đã đặt nữa mình vào đất rồi, điều có thể cầu không bao nhiêu, chỉ một lòng hy vọng không đau không ốm, sống bình yên đến cuối đời là được! Loại đồ vật như tiền này, ở đời không dùng bao nhiêu, khi chết cũng chẳng mang theo, giữ nhiều như vậy làm gì? Có thể giúp đỡ cho những người cần nó chính là tích chút phúc đức cho ông!”
Tô Hâm Dao nói: “Ông cụ Khương, ông nói gì thế? Ông còn dẻo dai lắm mà?”
“Giờ đây, ông phải ngồi xe lăn, còn thêm căn bệnh kia nữa, có thể sống mấy ngày chứ? Đối với ông già gần đất xa trời như ông, từng giây từng phút đều rất quý giá, ông sẽ trân trọng chúng thật tốt, ông chẳng màng đến cả sự sống và cái chết nữa! Không còn gì phải vương vấn nữa!”, nói đến đây, ông cụ Khương nhìn về phía mặt hồ tĩnh lặng, trong đôi mắt mắt ông có gì đó man mác buồn, dường như đang hoài niệm lại những năm tháng xa xăm…