Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 862 “Anh là bác sĩ Trung y?”
Tô Hâm Dao nhẹ nhàng ngồi xổm xuống: “Ông nội Khương, ông là người tốt như vậy, nhất định sẽ khỏe lên thôi. Cháu biết một người rất giỏi, đến lúc đó nhất định sẽ tìm về cho ông. Ông cũng không được bỏ cuộc nhé!”
Ông ta cười ha ha: “Không có chuyện gì, ông đã quen rồi!”
Trần Hạo cười tủm tỉm đến gần hỏi: “Ông nhà bị bệnh gì vậy?”
Tô Hâm Dao đáp: “Bệnh Parkinson rất nghiêm trọng!”
Sau khi thông báo tình hình của ông Khương cho Trần Hạo xong, Tô Hâm Dao lại tiếp tục khuyên bảo ông ta: “Ông nội Khương, ông cứ yên tâm, đợi cháu quay xong cảnh này sẽ đến Đế Đô một khoảng thời gian. Bạn của cháu ở Đế Đô có chút bản lĩnh quen biết với danh y, cháu sẽ hỏi giúp ông thử, nhất định có thể chữa khỏi cho ông. Ông phải tin tưởng cháu, đừng thất vọng!”
Ông cụ Khương cười, vẻ mặt đã nghĩ thông suốt rồi: “Cô gái ngốc, ông nội Khương sao phải thất vọng chứ? Nói cho cô nhóc cháu biết, con người ấy mà, có đôi lúc mơ mơ hồ hồ cũng rất tốt, thời điểm mơ hồ có thể không cần suy nghĩ nữa, cũng xem như được nghỉ ngơi!”
Trần Hạo cười nhẹ: “Tâm tình ông Khương thật tốt, đáng để chúng tôi học tập!”
“Ông nội Khương, ông cứ tin cháu, cháu nhất định sẽ tìm được danh y về chữa cho ông!”, Tô Hâm Dao tiếp tục nói.
Trần Hạo thản nhiên nhìn lướt qua Tô Hâm Dao, thầm nghĩ rằng ở trong cái giới giải trí dơ bẩn chịu không nổi này vậy mà còn có một Tô Hâm Dao gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thật đúng là hiếm có!
Nghĩ vậy, Trần Hạo lại không tự chủ nhớ đến đoạn video Tô Hâm Dao quay lần trước, bụng dưới không khỏi nóng lên.
Đúng lúc này, cô ta cúi người nói chuyện với ông cụ Khương, cái cúi người kia khiến anh nhìn rõ ràng đường cong tròn trịa tinh xảo nọ.
Thiếu chút nữa phun máu mũi rồi.
Khương Tuyền Dương cười ha ha nói: “Cô gái ngốc, cháu không cần khuyên nữa, bệnh này của ông nội Khương chính là bệnh nan y, toàn thế giới không có ai trị nổi. Cháu không cần bận lòng cho ông đâu, làm tốt chuyện kinh doanh của cháu đi, chỉ vừa thuận lợi trở mình, phải càng cố gắng hơn nữa, biết chưa?”
“Vâng, ông nội Khương cứ yên tâm ạ!”, Tô Hâm Dao nắm tay làm tư thế cố lên.
Trần Hạo cười tít mắt tiến lên: “Thật ra bệnh Parkinson không phải bệnh nan y!”
Khương Tuyền Dương cười nói: “Cậu trai trẻ, ông biết các cháu đều có ý tốt, muốn giúp ông mở lòng. Nhưng dù ông già rồi cũng không hồ đồ đến mức chuyện gì cũng tin răm rắp, bệnh nào là bệnh nay y ông biết rất rõ!”
Trần Hạo cười đáp: “Bệnh này tôi có thể trị được, hơn nữa trước kia cũng từng chữa rồi, trăm phần trăm chữa khỏi”.
“Cái gì?”, nghe anh nói vậy, Tô Hâm Dao ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Đáy mắt Khương Tuyền Dương xẹt qua một tia gian xảo nhanh đến mức không ai bắt được.
Tô Hâm Dao không thể tin nổi hỏi: “Trần Hạo, chuyện này không thể nói bừa được!”
Trần Hạo cười đáp: “Chẳng lẽ Tiêu yêu tinh không nói với cô, bên cạnh việc tôi là người hợp tác với cô ấy còn là một bác sĩ Trung y rất cao tay sao?”
“Anh là bác sĩ Trung y?”, cô ta không thể tin vào mắt mình.
Khương Tuyền Dương cười lớn: “Cậu nhóc, không phải tôi không tin cậu, nhưng bệnh mà Tây y không thể giải quyết sao có thể trông cậy vào Trung y hử?”
Trần Hạo cười nhẹ: “Ông cụ, tôi cảm thấy dù sao cũng là bệnh không thể trị, không bằng cứ để tôi thử xem?”
Thấy Trần Hạo tự tin như vậy, Tô Hâm Dao cũng động tâm.
“Ông nội Khương, không thì cứ để cho Trần Hạo thử xem, anh ta rất giỏi đấy!”
Được Tô Hâm Dao khuyên bảo, ông cụ Khương đành xuống nước: “Vậy thì cậu Trần, cậu cứ thử đi!”
Trần Hạo cười tủm tỉm: “Sao có thể chứ? Tôi đảm bảo với ông thuốc đến bệnh trừ!”
Nghe Trần Hạo nói, trong lòng ông cụ rất vui vẻ, nhưng tựa hồ cứ cảm thấy câu nói của anh còn có hàm ý khác.
Trần Hạo nói: “Mọi người chờ chút, tôi ra ngoài mua ngân châm đã!”
Nói xong, Trần Hạo bước ra khỏi chòi nghỉ mát, còn Khương Tuyền Dương tâm trạng không tồi liền cùng Tô Hâm Dao nói chuyện phiếm.
Sau khi đi ra xa, trong mắt Trần Hạo hiện lên một chút cân nhắc sâu xa.
Lòng thầm nghĩ, thú vị!
Chẳng mấy chốc, anh đã mua ngân châm cần thiết về.
Ông ta cười ha ha: “Không có chuyện gì, ông đã quen rồi!”
Trần Hạo cười tủm tỉm đến gần hỏi: “Ông nhà bị bệnh gì vậy?”
Tô Hâm Dao đáp: “Bệnh Parkinson rất nghiêm trọng!”
Sau khi thông báo tình hình của ông Khương cho Trần Hạo xong, Tô Hâm Dao lại tiếp tục khuyên bảo ông ta: “Ông nội Khương, ông cứ yên tâm, đợi cháu quay xong cảnh này sẽ đến Đế Đô một khoảng thời gian. Bạn của cháu ở Đế Đô có chút bản lĩnh quen biết với danh y, cháu sẽ hỏi giúp ông thử, nhất định có thể chữa khỏi cho ông. Ông phải tin tưởng cháu, đừng thất vọng!”
Ông cụ Khương cười, vẻ mặt đã nghĩ thông suốt rồi: “Cô gái ngốc, ông nội Khương sao phải thất vọng chứ? Nói cho cô nhóc cháu biết, con người ấy mà, có đôi lúc mơ mơ hồ hồ cũng rất tốt, thời điểm mơ hồ có thể không cần suy nghĩ nữa, cũng xem như được nghỉ ngơi!”
Trần Hạo cười nhẹ: “Tâm tình ông Khương thật tốt, đáng để chúng tôi học tập!”
“Ông nội Khương, ông cứ tin cháu, cháu nhất định sẽ tìm được danh y về chữa cho ông!”, Tô Hâm Dao tiếp tục nói.
Trần Hạo thản nhiên nhìn lướt qua Tô Hâm Dao, thầm nghĩ rằng ở trong cái giới giải trí dơ bẩn chịu không nổi này vậy mà còn có một Tô Hâm Dao gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thật đúng là hiếm có!
Nghĩ vậy, Trần Hạo lại không tự chủ nhớ đến đoạn video Tô Hâm Dao quay lần trước, bụng dưới không khỏi nóng lên.
Đúng lúc này, cô ta cúi người nói chuyện với ông cụ Khương, cái cúi người kia khiến anh nhìn rõ ràng đường cong tròn trịa tinh xảo nọ.
Thiếu chút nữa phun máu mũi rồi.
Khương Tuyền Dương cười ha ha nói: “Cô gái ngốc, cháu không cần khuyên nữa, bệnh này của ông nội Khương chính là bệnh nan y, toàn thế giới không có ai trị nổi. Cháu không cần bận lòng cho ông đâu, làm tốt chuyện kinh doanh của cháu đi, chỉ vừa thuận lợi trở mình, phải càng cố gắng hơn nữa, biết chưa?”
“Vâng, ông nội Khương cứ yên tâm ạ!”, Tô Hâm Dao nắm tay làm tư thế cố lên.
Trần Hạo cười tít mắt tiến lên: “Thật ra bệnh Parkinson không phải bệnh nan y!”
Khương Tuyền Dương cười nói: “Cậu trai trẻ, ông biết các cháu đều có ý tốt, muốn giúp ông mở lòng. Nhưng dù ông già rồi cũng không hồ đồ đến mức chuyện gì cũng tin răm rắp, bệnh nào là bệnh nay y ông biết rất rõ!”
Trần Hạo cười đáp: “Bệnh này tôi có thể trị được, hơn nữa trước kia cũng từng chữa rồi, trăm phần trăm chữa khỏi”.
“Cái gì?”, nghe anh nói vậy, Tô Hâm Dao ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Đáy mắt Khương Tuyền Dương xẹt qua một tia gian xảo nhanh đến mức không ai bắt được.
Tô Hâm Dao không thể tin nổi hỏi: “Trần Hạo, chuyện này không thể nói bừa được!”
Trần Hạo cười đáp: “Chẳng lẽ Tiêu yêu tinh không nói với cô, bên cạnh việc tôi là người hợp tác với cô ấy còn là một bác sĩ Trung y rất cao tay sao?”
“Anh là bác sĩ Trung y?”, cô ta không thể tin vào mắt mình.
Khương Tuyền Dương cười lớn: “Cậu nhóc, không phải tôi không tin cậu, nhưng bệnh mà Tây y không thể giải quyết sao có thể trông cậy vào Trung y hử?”
Trần Hạo cười nhẹ: “Ông cụ, tôi cảm thấy dù sao cũng là bệnh không thể trị, không bằng cứ để tôi thử xem?”
Thấy Trần Hạo tự tin như vậy, Tô Hâm Dao cũng động tâm.
“Ông nội Khương, không thì cứ để cho Trần Hạo thử xem, anh ta rất giỏi đấy!”
Được Tô Hâm Dao khuyên bảo, ông cụ Khương đành xuống nước: “Vậy thì cậu Trần, cậu cứ thử đi!”
Trần Hạo cười tủm tỉm: “Sao có thể chứ? Tôi đảm bảo với ông thuốc đến bệnh trừ!”
Nghe Trần Hạo nói, trong lòng ông cụ rất vui vẻ, nhưng tựa hồ cứ cảm thấy câu nói của anh còn có hàm ý khác.
Trần Hạo nói: “Mọi người chờ chút, tôi ra ngoài mua ngân châm đã!”
Nói xong, Trần Hạo bước ra khỏi chòi nghỉ mát, còn Khương Tuyền Dương tâm trạng không tồi liền cùng Tô Hâm Dao nói chuyện phiếm.
Sau khi đi ra xa, trong mắt Trần Hạo hiện lên một chút cân nhắc sâu xa.
Lòng thầm nghĩ, thú vị!
Chẳng mấy chốc, anh đã mua ngân châm cần thiết về.
Bình luận facebook