Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 863 Cảm giác thế nào?
“Cậu trai trẻ, cứ tự nhiên đến đi! Nếu có việc gì tôi cũng không trách cậu đâu!”, Khương Tuyền Dương cười nói.
“Yên tâm đi ạ, không có chuyện gì đâu!”, Trần Hạo cười đáp.
Vẻ mặt Tô Hâm Dao kỳ quái hỏi: “Ông nội Khương, sao ông lại nói như vậy? Cháu tin ông sẽ không có chuyện gì cả!”
Khương Tuyền Dương vui vẻ, biểu hiện không có chuyện gì lớn.
Trần Hạo mỉm cười: “Yên tâm đi, không sao đâu!”
Nói xong, Trần Hạo bắt đầu thi châm, chẳng mấy chốc, Khương Tuyền Dương đã cảm thấy có một cỗ hơi thở di chuyển trong cơ thể, đả thông vài chỗ đã tắc nghẽn lâu năm của ông ta, dưới sự chuyển động của cỗ khí kia, cơ thể ông ta nhanh chóng thoải mái lên nhiều.
Sau vài phút, Trần Hạo thu lại tất cả những ngân châm trên người Khương Tuyền Dương.
“Cảm giác thế nào? Ông cụ?”, Trần Hạo cười tủm tỉm hỏi.
Ông ta trả lời: “Cậu Trần y thuật cao mình, tôi cảm thấy thoải mái không ít rồi!”
Anh cũng cười đáp: “Đương nhiên rồi, nếu y thuật của tôi không tốt thì cũng chẳng có nhiều người như vậy hao hết tâm tư… tìm đến tôi!”
Lời này của Trần Hạo khiến Tô Hâm Dao ngẩn ngơ, không rõ anh có ý gì, dường như anh đang cố ý châm chọc Khương Tuyền Dương vậy.
Trong mắt Khương Tuyền Dương lóe lên một tia u ám, nhưng nhanh chóng bị ông ta dùng nụ cười hiền từ che dấu.
Trần Hạo nói: “Ha ha! Lỡ lời rồi, vì tôi muốn để cho ông cụ Khương yên tâm nên mới nói cho ông biết y thuật của tôi không phải nói khoác, có rất nhiều người hao hết tâm tư muốn tìm đến tôi chữa bệnh!”
Khương Tuyền Dương nghe vậy mới yên tâm vài phần.
Trần Hạo lại tiện tay viết một vài phương thuốc đưa cho ông ta: “Ông này, sau khi trở về thì mỗi ngày cứ uống theo phương thuốc này, bệnh trạng này của ông sẽ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp thôi!”
“Cậu Trần, cảm ơn cậu, mặc kệ sau này bệnh tình của tôi có tốt lên hay không thì phần ân tình này của cậu, Khương Tuyền Dương tôi chắc chắn sẽ nhớ kỹ!”, ông ta biết ơn nói.
“Ha ha! Ông cụ, tôi tin tưởng lời này của ông là thật lòng, ông sẽ không quên tôi đâu!”, Trần Hạo cười hì hì đáp.
Tô Hâm Dao lại càng sửng sốt, cứ cảm thấy trong lời nói của Trần Hạo có chứa gì đó, nhưng mà không biết nên nói thế nào để giải quyết tình huống trước mắt.
Khương Tuyền Dương cười lớn: “Cậu Trần, cậu nói cái gì thế hả, ông già này không phải một kẻ vong ân bội nghĩa!”
Trần Hạo thấy ông ta nhấn mạnh bốn chữ vong ân bội nghĩa thì nhịn không được cười thầm, trong lòng nghĩ chờ không nổi rồi sao?
“Sao có thể chứ!”, anh cũng cười tủm tỉm đáp lại.
Khương Tuyền Dương cười xong thì nhanh chóng cất phương thuốc Trần Hạo biết cho ông ta vào túi.
Đúng lúc này, di động của Khương Tuyền Dương vang lên.
Sau khi bắt điện thoại, ông ta cười nói: “Cháu đến rồi?”
“Vâng, cháu đang ở ngay cửa!”
“Được, ông ra ngay đây!”
Khương Tuyền Dương ngắt điện thoại, sau đó nói với Trần Hạo và Tô Hâm Dao: “Cô bé, cháu nội ông đến đón ông rồi!”
“Ồ! Để cháu dẫn ông ra cửa công viên”, Tô Hâm Dao cười khẽ nói.
Trần Hạo không nói gì, chỉ nhìn theo hai người cùng nhau đi ra cửa công viên.
Ngay cửa chính công viên có một chiếc Bentley màu nâu đậu ở ven đường, ông ta nhìn thấy chiếc xe thì mỉm cười: “Cháu trai tôi đã đến rồi, cậu Trần, gặp được cậu tôi thật sự rất vui vẻ. Tôi tin rằng tương lai chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt!”
Trần Hạo đáp: “Vậy sao?”
Tô Hâm Dao thấy hai người Khương Tuyền Dương và Trần Hạo dùng những lời sắc bén đối chọi, trong lòng càng cảm thấy mọi chuyện thật kỳ lạ.
Ông ta không giống bình thường chút nào cả.
Trong lúc Trần Hạo và ông ta đang nói chuyện thì cửa xe Bentley mở ra, một thanh niên trẻ tuổi nho nhã từ trên xe bước xuống.
“Yên tâm đi ạ, không có chuyện gì đâu!”, Trần Hạo cười đáp.
Vẻ mặt Tô Hâm Dao kỳ quái hỏi: “Ông nội Khương, sao ông lại nói như vậy? Cháu tin ông sẽ không có chuyện gì cả!”
Khương Tuyền Dương vui vẻ, biểu hiện không có chuyện gì lớn.
Trần Hạo mỉm cười: “Yên tâm đi, không sao đâu!”
Nói xong, Trần Hạo bắt đầu thi châm, chẳng mấy chốc, Khương Tuyền Dương đã cảm thấy có một cỗ hơi thở di chuyển trong cơ thể, đả thông vài chỗ đã tắc nghẽn lâu năm của ông ta, dưới sự chuyển động của cỗ khí kia, cơ thể ông ta nhanh chóng thoải mái lên nhiều.
Sau vài phút, Trần Hạo thu lại tất cả những ngân châm trên người Khương Tuyền Dương.
“Cảm giác thế nào? Ông cụ?”, Trần Hạo cười tủm tỉm hỏi.
Ông ta trả lời: “Cậu Trần y thuật cao mình, tôi cảm thấy thoải mái không ít rồi!”
Anh cũng cười đáp: “Đương nhiên rồi, nếu y thuật của tôi không tốt thì cũng chẳng có nhiều người như vậy hao hết tâm tư… tìm đến tôi!”
Lời này của Trần Hạo khiến Tô Hâm Dao ngẩn ngơ, không rõ anh có ý gì, dường như anh đang cố ý châm chọc Khương Tuyền Dương vậy.
Trong mắt Khương Tuyền Dương lóe lên một tia u ám, nhưng nhanh chóng bị ông ta dùng nụ cười hiền từ che dấu.
Trần Hạo nói: “Ha ha! Lỡ lời rồi, vì tôi muốn để cho ông cụ Khương yên tâm nên mới nói cho ông biết y thuật của tôi không phải nói khoác, có rất nhiều người hao hết tâm tư muốn tìm đến tôi chữa bệnh!”
Khương Tuyền Dương nghe vậy mới yên tâm vài phần.
Trần Hạo lại tiện tay viết một vài phương thuốc đưa cho ông ta: “Ông này, sau khi trở về thì mỗi ngày cứ uống theo phương thuốc này, bệnh trạng này của ông sẽ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp thôi!”
“Cậu Trần, cảm ơn cậu, mặc kệ sau này bệnh tình của tôi có tốt lên hay không thì phần ân tình này của cậu, Khương Tuyền Dương tôi chắc chắn sẽ nhớ kỹ!”, ông ta biết ơn nói.
“Ha ha! Ông cụ, tôi tin tưởng lời này của ông là thật lòng, ông sẽ không quên tôi đâu!”, Trần Hạo cười hì hì đáp.
Tô Hâm Dao lại càng sửng sốt, cứ cảm thấy trong lời nói của Trần Hạo có chứa gì đó, nhưng mà không biết nên nói thế nào để giải quyết tình huống trước mắt.
Khương Tuyền Dương cười lớn: “Cậu Trần, cậu nói cái gì thế hả, ông già này không phải một kẻ vong ân bội nghĩa!”
Trần Hạo thấy ông ta nhấn mạnh bốn chữ vong ân bội nghĩa thì nhịn không được cười thầm, trong lòng nghĩ chờ không nổi rồi sao?
“Sao có thể chứ!”, anh cũng cười tủm tỉm đáp lại.
Khương Tuyền Dương cười xong thì nhanh chóng cất phương thuốc Trần Hạo biết cho ông ta vào túi.
Đúng lúc này, di động của Khương Tuyền Dương vang lên.
Sau khi bắt điện thoại, ông ta cười nói: “Cháu đến rồi?”
“Vâng, cháu đang ở ngay cửa!”
“Được, ông ra ngay đây!”
Khương Tuyền Dương ngắt điện thoại, sau đó nói với Trần Hạo và Tô Hâm Dao: “Cô bé, cháu nội ông đến đón ông rồi!”
“Ồ! Để cháu dẫn ông ra cửa công viên”, Tô Hâm Dao cười khẽ nói.
Trần Hạo không nói gì, chỉ nhìn theo hai người cùng nhau đi ra cửa công viên.
Ngay cửa chính công viên có một chiếc Bentley màu nâu đậu ở ven đường, ông ta nhìn thấy chiếc xe thì mỉm cười: “Cháu trai tôi đã đến rồi, cậu Trần, gặp được cậu tôi thật sự rất vui vẻ. Tôi tin rằng tương lai chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt!”
Trần Hạo đáp: “Vậy sao?”
Tô Hâm Dao thấy hai người Khương Tuyền Dương và Trần Hạo dùng những lời sắc bén đối chọi, trong lòng càng cảm thấy mọi chuyện thật kỳ lạ.
Ông ta không giống bình thường chút nào cả.
Trong lúc Trần Hạo và ông ta đang nói chuyện thì cửa xe Bentley mở ra, một thanh niên trẻ tuổi nho nhã từ trên xe bước xuống.