Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 890 Cái gì mà không nỡ?
Diệp Nhược Yên nói: “Em sẽ không như thế, em vĩnh viễn cũng không quên anh ấy, em vẫn hy vọng bản thân có thể trở thành vợ của anh ấy, em tin rằng, anh Tiểu Hắc cũng sẽ không thay đổi! Đúng không?”
Trần Hạo nói: “Đã nói là cô nhận nhầm người rồi mà, tôi không phải là anh Tiểu Hắc của cô, thời gian đã không còn sớm, tôi phải trở về! Nếu không sẽ bị vợ phạt quỳ bàn phím!”
Diệp Nhược Yên nói: “Anh từ từ đã!”
Trần Hạo cười nói: “Còn gì nữa…”
Anh còn chưa dứt lời, Diệp Nhược Yên đã chạy về phía Trần Hạo rồi trực tiếp nhào vào lồng ngực anh.
Ban đầu Trần Hạo còn muốn chống cự, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được trái tim của mình, tuỳ ý để Diệp Nhược Yên ôm.
Trong thoáng chốc, Trần Hạo có chút hoảng hốt, giống như là bản thân được trở lại quãng thời gian vô ưu vô lo kia.
Sau một lúc lâu, Diệp Nhược Yên mới rời khỏi lồng ngực của Trần Hạo, chậm rãi đứng thẳng dậy, miễn cưỡng tươi cười nói: “Xem ra là em nhận nhầm người thật rồi, mượn bả vai của anh dựa một chút, anh không ngại chứ?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Đương nhiên là tôi không ngại rồi, nhưng mà lần sau nếu cô muốn dựa vào thì nên tìm một nơi không có người, như vậy mới có cảm giác tốt đẹp! Nói không chừng còn có thể phát sinh ra cái gì đó! Được rồi, hẹn gặp lại!”
Nói xong, Trần Hạo chậm rãi lên xe.
Sau đó, chiếc xe chậm rãi biến mất trong tầm mắt của Diệp Nhược Yên.
Cô ta chăm chú nhìn phương hướng mà Trần Hạo rời đi, một lúc lâu sau, Diệp Nhược Yên bỗng nhiên xoay người lại muốn lên xe, dáng vẻ như muốn liều lĩnh đuổi theo.
Bá Hành thấy tình hình không ổn, vội vàng giữ chặt cô ta lại.
“Cô chủ, không thể, người đàn ông này rất nguy hiểm! Nếu như cậu ta muốn gây bất lợi cho cháu, chỉ sợ ngay cả chú Bá cũng không thể bảo vệ được cháu, trong những người bên cạnh cháu, chỉ có bố của cháu mới có khả năng bảo vệ cháu trước mặt người đàn ông này!”, Bá Hành nói.
Khi ông ta nói chuyện, Diệp Nhược Yên cũng hít một hơi thật sâu, cô ta biết, mình quá xúc động.
Trần Hạo không chịu nhận cô ta, nhất định là có nguyên nhân.
Diệp Nhược Yên cảm thấy, bản thân không nên ép buộc anh, bởi vì như vậy không chỉ là ép buộc Trần Hạo, mà cũng là đang ép buộc chính mình!
“Chú Bá, anh Tiểu Hắc sẽ không bao giờ làm tổn thương Nhược Yên, bởi vì…anh ấy thích Nhược Yên!”, nói đến đây, trên mặt cô ta lộ ra vẻ ngọt ngào.
Nghe được những lời nói này của Diệp Nhược Yên, còn cả ánh mắt si mê nhìn về phương xa của cô ta, giống như là vô cùng cố chấp, Bá Hành không biết nên nói gì.
Diệp Nhược Yên không tự chủ được mà nhớ đến những gì xảy ra trong quá khứ, cô ta thầm nghĩ, trước kia là anh bảo vệ em, bây giờ để cho em bảo vệ anh đi!
Khi Trần Hạo trở về câu lạc bộ, Bạch Phi Nhi đang ở trong phòng xem tài liệu.
Nhìn thấy Trần Hạo bước vào phòng, cô thản nhiên nói: “Trở về rồi?”
Khóe miệng Trần Hạo giật giật, dáng vẻ có chút suy sụp.
Bạch Phi Nhi rất ít khi thấy trạng thái này của Trần Hạo, cô hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Trần Hạo cười nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy tạo hoá rất biết cách trêu đùa con người!”
Bạch Phi Nhi cũng có chút xúc động, nhẹ nhàng thở dài nói: “Ban đầu, em cứ nghĩ lần này đến Ma Đô là cơ hội của tập đoàn Bạch Thị, nhưng không ngờ rằng, có rất nhiều chuyện trở nên phiền phức!”
Trần Hạo cười: “Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì?”
“Lần trước, mặc dù chúng ta đã thông qua vòng sơ tuyển, nhưng tác phẩm đã bị người ta đánh tráo, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được, mặc dù chúng ta dựa vào Andrew để vượt qua cửa ải thứ nhất, nhưng chúng ta không thể dùng viên đá vỡ này để đánh lừa mọi người ở lễ trao giải được? Lễ trao giải được truyền hình trực tiếp!”
Bạch Phi Nhi vừa dứt lời, Trần Hạo đã biết bà Hình kia mặc dù đã bị dạy dỗ hai lần, nhưng vẫn chưa biết thân biết phận!
Nếu như người phụ nữ kia không giở trò, thì tác phẩm dự thi của Diệc Hiên sao có thể biến mất trong tình huống Andrew là chủ tịch hội đồng giám khảo?
Trần Hạo bình tĩnh nói: “Thật ra cũng không đến mức phiền phức như vậy, trước khi tới đây, không phải là anh đã khắc cho em một mặt dây đeo ngọc hay sao? Mang nó đi dự thi là được rồi? Anh không dám chắc chắn là thứ này có thể trăm phần trăm đạt giải, nhưng nhất định là sẽ không quá doạ người!”
Bạch Phi Nhi sửng sốt, ánh mắt có chút trốn tránh: “Cái kia… Em không mang đến!”
Trần Hạo sửng sốt, anh không ngờ là Bạch Phi Nhi sẽ nói dối việc này, đêm trước ngày khởi hành, Trần Hạo chính mắt nhìn thấy Bạch Phi Nhi rửa sạch dây đeo ngọc rồi mang thứ đó bên người.
Nghĩ vậy, Trần Hạo mỉm cười nhàn nhạt nói: “Bà xã, có phải là em không nỡ lấy món quà anh tặng ra không?”
Bạch Phi Nhi nói: “Cái gì mà không nỡ? Em không muốn mang theo, nên đã để ở nhà rồi!”
Trần Hạo chỉ mỉm cười, không vạch trần cô, Bạch Phi Nhi lén lút liếc mắt nhìn Trần Hạo, nhìn thấy dáng vẻ không để ý của anh, gánh nặng trong lòng cô mới được buông xuống, đồng thời cũng có chút cảm khái.
Ba năm nay, hai người ở bên nhau, Bạch Phi Nhi cảm thấy mặc dù hai người không phải là vợ chồng thực sự, nhưng cũng là vợ chồng trên danh nghĩa.
Trần Hạo nói: “Đã nói là cô nhận nhầm người rồi mà, tôi không phải là anh Tiểu Hắc của cô, thời gian đã không còn sớm, tôi phải trở về! Nếu không sẽ bị vợ phạt quỳ bàn phím!”
Diệp Nhược Yên nói: “Anh từ từ đã!”
Trần Hạo cười nói: “Còn gì nữa…”
Anh còn chưa dứt lời, Diệp Nhược Yên đã chạy về phía Trần Hạo rồi trực tiếp nhào vào lồng ngực anh.
Ban đầu Trần Hạo còn muốn chống cự, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được trái tim của mình, tuỳ ý để Diệp Nhược Yên ôm.
Trong thoáng chốc, Trần Hạo có chút hoảng hốt, giống như là bản thân được trở lại quãng thời gian vô ưu vô lo kia.
Sau một lúc lâu, Diệp Nhược Yên mới rời khỏi lồng ngực của Trần Hạo, chậm rãi đứng thẳng dậy, miễn cưỡng tươi cười nói: “Xem ra là em nhận nhầm người thật rồi, mượn bả vai của anh dựa một chút, anh không ngại chứ?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Đương nhiên là tôi không ngại rồi, nhưng mà lần sau nếu cô muốn dựa vào thì nên tìm một nơi không có người, như vậy mới có cảm giác tốt đẹp! Nói không chừng còn có thể phát sinh ra cái gì đó! Được rồi, hẹn gặp lại!”
Nói xong, Trần Hạo chậm rãi lên xe.
Sau đó, chiếc xe chậm rãi biến mất trong tầm mắt của Diệp Nhược Yên.
Cô ta chăm chú nhìn phương hướng mà Trần Hạo rời đi, một lúc lâu sau, Diệp Nhược Yên bỗng nhiên xoay người lại muốn lên xe, dáng vẻ như muốn liều lĩnh đuổi theo.
Bá Hành thấy tình hình không ổn, vội vàng giữ chặt cô ta lại.
“Cô chủ, không thể, người đàn ông này rất nguy hiểm! Nếu như cậu ta muốn gây bất lợi cho cháu, chỉ sợ ngay cả chú Bá cũng không thể bảo vệ được cháu, trong những người bên cạnh cháu, chỉ có bố của cháu mới có khả năng bảo vệ cháu trước mặt người đàn ông này!”, Bá Hành nói.
Khi ông ta nói chuyện, Diệp Nhược Yên cũng hít một hơi thật sâu, cô ta biết, mình quá xúc động.
Trần Hạo không chịu nhận cô ta, nhất định là có nguyên nhân.
Diệp Nhược Yên cảm thấy, bản thân không nên ép buộc anh, bởi vì như vậy không chỉ là ép buộc Trần Hạo, mà cũng là đang ép buộc chính mình!
“Chú Bá, anh Tiểu Hắc sẽ không bao giờ làm tổn thương Nhược Yên, bởi vì…anh ấy thích Nhược Yên!”, nói đến đây, trên mặt cô ta lộ ra vẻ ngọt ngào.
Nghe được những lời nói này của Diệp Nhược Yên, còn cả ánh mắt si mê nhìn về phương xa của cô ta, giống như là vô cùng cố chấp, Bá Hành không biết nên nói gì.
Diệp Nhược Yên không tự chủ được mà nhớ đến những gì xảy ra trong quá khứ, cô ta thầm nghĩ, trước kia là anh bảo vệ em, bây giờ để cho em bảo vệ anh đi!
Khi Trần Hạo trở về câu lạc bộ, Bạch Phi Nhi đang ở trong phòng xem tài liệu.
Nhìn thấy Trần Hạo bước vào phòng, cô thản nhiên nói: “Trở về rồi?”
Khóe miệng Trần Hạo giật giật, dáng vẻ có chút suy sụp.
Bạch Phi Nhi rất ít khi thấy trạng thái này của Trần Hạo, cô hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Trần Hạo cười nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy tạo hoá rất biết cách trêu đùa con người!”
Bạch Phi Nhi cũng có chút xúc động, nhẹ nhàng thở dài nói: “Ban đầu, em cứ nghĩ lần này đến Ma Đô là cơ hội của tập đoàn Bạch Thị, nhưng không ngờ rằng, có rất nhiều chuyện trở nên phiền phức!”
Trần Hạo cười: “Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì?”
“Lần trước, mặc dù chúng ta đã thông qua vòng sơ tuyển, nhưng tác phẩm đã bị người ta đánh tráo, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được, mặc dù chúng ta dựa vào Andrew để vượt qua cửa ải thứ nhất, nhưng chúng ta không thể dùng viên đá vỡ này để đánh lừa mọi người ở lễ trao giải được? Lễ trao giải được truyền hình trực tiếp!”
Bạch Phi Nhi vừa dứt lời, Trần Hạo đã biết bà Hình kia mặc dù đã bị dạy dỗ hai lần, nhưng vẫn chưa biết thân biết phận!
Nếu như người phụ nữ kia không giở trò, thì tác phẩm dự thi của Diệc Hiên sao có thể biến mất trong tình huống Andrew là chủ tịch hội đồng giám khảo?
Trần Hạo bình tĩnh nói: “Thật ra cũng không đến mức phiền phức như vậy, trước khi tới đây, không phải là anh đã khắc cho em một mặt dây đeo ngọc hay sao? Mang nó đi dự thi là được rồi? Anh không dám chắc chắn là thứ này có thể trăm phần trăm đạt giải, nhưng nhất định là sẽ không quá doạ người!”
Bạch Phi Nhi sửng sốt, ánh mắt có chút trốn tránh: “Cái kia… Em không mang đến!”
Trần Hạo sửng sốt, anh không ngờ là Bạch Phi Nhi sẽ nói dối việc này, đêm trước ngày khởi hành, Trần Hạo chính mắt nhìn thấy Bạch Phi Nhi rửa sạch dây đeo ngọc rồi mang thứ đó bên người.
Nghĩ vậy, Trần Hạo mỉm cười nhàn nhạt nói: “Bà xã, có phải là em không nỡ lấy món quà anh tặng ra không?”
Bạch Phi Nhi nói: “Cái gì mà không nỡ? Em không muốn mang theo, nên đã để ở nhà rồi!”
Trần Hạo chỉ mỉm cười, không vạch trần cô, Bạch Phi Nhi lén lút liếc mắt nhìn Trần Hạo, nhìn thấy dáng vẻ không để ý của anh, gánh nặng trong lòng cô mới được buông xuống, đồng thời cũng có chút cảm khái.
Ba năm nay, hai người ở bên nhau, Bạch Phi Nhi cảm thấy mặc dù hai người không phải là vợ chồng thực sự, nhưng cũng là vợ chồng trên danh nghĩa.