Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 903 “Cô còn dám già mồm?”
Thu Cẩm Tú không chú ý tới biến hóa của Nguyễn Chí Hưng, hung hăng nhìn Trần Hạo nói: “Khốn kiếp, anh dám đánh tôi, tôi muốn lột da rút gân anh. Còn con điếm Tô Hâm Dao nữa, tao phải ném mày vào kỹ viện!”
Người ngoài đều thấy Thu Cẩm Tú như có bệnh tâm thần la hét, cũng cảm thấy Trần Hạo và Tô Hâm Dao xong đời rồi.
Nguyễn Chí Hưng là ai? Là ông trùm giới giải trí, sở hữu đế quốc buôn bán của riêng mình. Nghe nói thời niên thiếu còn có quan hệ không rõ ràng với thành phố ngầm Hương Giang, thật sự có năng lực để Thu Cẩm Tú nói những lời này.
Cho nên mọi người đều cảm thấy Trần Hạo và Tô Hâm Dao sắp gặp xui xẻo rồi.
Trong lòng Trương Du tràn ngập khó chịu, vừa nãy anh ta còn đang đàm phán chuyện làm ăn của Ảnh Thành với Nguyễn Chí Hưng.
Chỉ vì loại chuyện thế này mà khiến việc làm ăn của anh ta bị chậm trễ, ý nghĩ muốn treo Tô Hâm Dao và Trần Hạo lên cũng có rồi.
Thấy người của mình không chịu động thủ, anh ta nhất thời rống giận: “Ngay cả việc này các cậu cũng không làm được sao? Để cho tôi”.
Nhóm bảo vệ bị Trần Hạo dọa sợ nên không ai dám động, lúc này đột nhiên ông chủ lại ra lệnh.
Bọn họ chỉ có thể cắn răng chịu đựng thử đi tiến lên, ai ngờ một âm thanh bất ngờ truyền đến.
“Ai dám! Muốn chết sao?”
Tức khắc dọa nhóm bảo vệ run rẩy.
Sau đó cả đám đều ngây ngẩn, tiếng nói đó vậy mà là của Nguyễn Chí Hưng.
Lúc này, Nguyễn Chí Hưng dường như đã biến thành một người khác.
Nếu lúc trước anh ta kiêu ngạo phẫn nộ bao nhiêu, tựa như phải ăn thịt Trần Hạo mới vừa lòng.
Thì chỉ ngắn ngủi vài giây đã đổi thành một khuôn mặt đầy tươi cười lấy lòng.
Hơn nữa, ánh mắt nhìn về Trần Hạo rất sợ hãi, tựa như một đứa học sinh phạm sai lầm vậy.
“Các người ai dám động vào anh Trần tôi sẽ đánh chết kẻ đó!”, Nguyễn Chí Hưng rống giận.
Chớp mắt một cái, mọi chuyện đảo lộn khiến mọi người choáng váng.
Thầm nghĩ không phải Nguyễn Chí Hưng đến tìm Trần Hạo gây phiền toái sao? Sao bỗng nhiên lại…xun xoe nịnh bợ như vậy?
Thu Cẩm Tú cũng ngạc nhiên không thôi: “Honey, anh nói cái gì thế? Đây chính là tên khốn đã đánh em đấy”.
Nguyễn Chí Hưng lạnh lẽo nhìn về phía cô ta.
Thu Cẩm Tú bị anh ta dùng ánh mắt muốn giết người nhìn chằm chằm, nhịn không được cả người run rẩy.
Sau đó, bất ngờ chẳng kịp đề phòng bị Nguyễn Chí Hưng tát cho một bạt tai.
“Con mẹ nó, đây là để cô không được phép ra ngoài làm loạn, nếu còn không nghe tôi sẽ đánh chết cô! Vậy mà dám đắc tội anh Trần!”
Bốp bốp bốp! Tát liên tiếp vài cái, Nguyễn Chí Hưng đánh đủ tàn nhẫn, khiến Thu Cẩm Tú đau đến mức hét lớn.
Một lúc sau, Nguyễn Chí Hưng đánh mệt rồi mới hổn hển thu tay lại trong sự kinh ngạc của mọi người.
Thu Cẩm Tú lệ tuôn ào ào: “Honey, sao anh lại đánh em, không phải do em gây chuyện mà!”
“Cô còn dám già mồm?”, Nguyễn Chí Hưng cả giận nói.
Bịch! Nói xong, Nguyễn Chí Hưng đá cho Thu Cẩm Tú một cước.
“Chỉ là một món đồ chơi trên giường còn thật sự xem mình như cỏ quý. Hôm nay nếu anh Trần không tha thứ cho cô thì chủ tớ các cô cút hết vào kỹ viện đi! Thứ phế vật!”, Nguyễn Chí Hưng tức giận đến mức cả xuất thân của cô ta cũng lôi ra hết.
Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, anh ta cười lấy lòng khom lưng cúi đầu trước mặt Trần Hạo.
“Anh Trần, là Tiểu Nguyễn không đúng, em cũng không biết người đó là anh! Chuyện này không có liên quan gì đến em cả! Tất cả đều là do người phụ nữ kia làm loạn!”
Trần Hạo cười nhạt.
Nguyễn Chí Hưng sợ tới mức suýt khóc cho anh xem.
Tuy nhà họ Nguyễn là một trong bốn gia tộc lớn ở Hương Giang nhưng thực tế, nó đã sụp đổ trong thời kỳ khủng hoảng tài chính vài năm trước rồi, lúc đó Nguyễn Chí Hưng không phải là gia chủ.
Cũng năm đó, ngay khi nhà họ Nguyễn sắp tàn lụi thì một người thần bí đến tìm nhà họ Nguyễn, nói có thể chu cấp tiền cho họ vực dậy nhưng người đó cần phần lớn những mối làm ăn của họ, hơn nữa, sau này nhà họ Nguyễn sẽ là người đại diện của bọn họ.
Người ngoài đều thấy Thu Cẩm Tú như có bệnh tâm thần la hét, cũng cảm thấy Trần Hạo và Tô Hâm Dao xong đời rồi.
Nguyễn Chí Hưng là ai? Là ông trùm giới giải trí, sở hữu đế quốc buôn bán của riêng mình. Nghe nói thời niên thiếu còn có quan hệ không rõ ràng với thành phố ngầm Hương Giang, thật sự có năng lực để Thu Cẩm Tú nói những lời này.
Cho nên mọi người đều cảm thấy Trần Hạo và Tô Hâm Dao sắp gặp xui xẻo rồi.
Trong lòng Trương Du tràn ngập khó chịu, vừa nãy anh ta còn đang đàm phán chuyện làm ăn của Ảnh Thành với Nguyễn Chí Hưng.
Chỉ vì loại chuyện thế này mà khiến việc làm ăn của anh ta bị chậm trễ, ý nghĩ muốn treo Tô Hâm Dao và Trần Hạo lên cũng có rồi.
Thấy người của mình không chịu động thủ, anh ta nhất thời rống giận: “Ngay cả việc này các cậu cũng không làm được sao? Để cho tôi”.
Nhóm bảo vệ bị Trần Hạo dọa sợ nên không ai dám động, lúc này đột nhiên ông chủ lại ra lệnh.
Bọn họ chỉ có thể cắn răng chịu đựng thử đi tiến lên, ai ngờ một âm thanh bất ngờ truyền đến.
“Ai dám! Muốn chết sao?”
Tức khắc dọa nhóm bảo vệ run rẩy.
Sau đó cả đám đều ngây ngẩn, tiếng nói đó vậy mà là của Nguyễn Chí Hưng.
Lúc này, Nguyễn Chí Hưng dường như đã biến thành một người khác.
Nếu lúc trước anh ta kiêu ngạo phẫn nộ bao nhiêu, tựa như phải ăn thịt Trần Hạo mới vừa lòng.
Thì chỉ ngắn ngủi vài giây đã đổi thành một khuôn mặt đầy tươi cười lấy lòng.
Hơn nữa, ánh mắt nhìn về Trần Hạo rất sợ hãi, tựa như một đứa học sinh phạm sai lầm vậy.
“Các người ai dám động vào anh Trần tôi sẽ đánh chết kẻ đó!”, Nguyễn Chí Hưng rống giận.
Chớp mắt một cái, mọi chuyện đảo lộn khiến mọi người choáng váng.
Thầm nghĩ không phải Nguyễn Chí Hưng đến tìm Trần Hạo gây phiền toái sao? Sao bỗng nhiên lại…xun xoe nịnh bợ như vậy?
Thu Cẩm Tú cũng ngạc nhiên không thôi: “Honey, anh nói cái gì thế? Đây chính là tên khốn đã đánh em đấy”.
Nguyễn Chí Hưng lạnh lẽo nhìn về phía cô ta.
Thu Cẩm Tú bị anh ta dùng ánh mắt muốn giết người nhìn chằm chằm, nhịn không được cả người run rẩy.
Sau đó, bất ngờ chẳng kịp đề phòng bị Nguyễn Chí Hưng tát cho một bạt tai.
“Con mẹ nó, đây là để cô không được phép ra ngoài làm loạn, nếu còn không nghe tôi sẽ đánh chết cô! Vậy mà dám đắc tội anh Trần!”
Bốp bốp bốp! Tát liên tiếp vài cái, Nguyễn Chí Hưng đánh đủ tàn nhẫn, khiến Thu Cẩm Tú đau đến mức hét lớn.
Một lúc sau, Nguyễn Chí Hưng đánh mệt rồi mới hổn hển thu tay lại trong sự kinh ngạc của mọi người.
Thu Cẩm Tú lệ tuôn ào ào: “Honey, sao anh lại đánh em, không phải do em gây chuyện mà!”
“Cô còn dám già mồm?”, Nguyễn Chí Hưng cả giận nói.
Bịch! Nói xong, Nguyễn Chí Hưng đá cho Thu Cẩm Tú một cước.
“Chỉ là một món đồ chơi trên giường còn thật sự xem mình như cỏ quý. Hôm nay nếu anh Trần không tha thứ cho cô thì chủ tớ các cô cút hết vào kỹ viện đi! Thứ phế vật!”, Nguyễn Chí Hưng tức giận đến mức cả xuất thân của cô ta cũng lôi ra hết.
Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, anh ta cười lấy lòng khom lưng cúi đầu trước mặt Trần Hạo.
“Anh Trần, là Tiểu Nguyễn không đúng, em cũng không biết người đó là anh! Chuyện này không có liên quan gì đến em cả! Tất cả đều là do người phụ nữ kia làm loạn!”
Trần Hạo cười nhạt.
Nguyễn Chí Hưng sợ tới mức suýt khóc cho anh xem.
Tuy nhà họ Nguyễn là một trong bốn gia tộc lớn ở Hương Giang nhưng thực tế, nó đã sụp đổ trong thời kỳ khủng hoảng tài chính vài năm trước rồi, lúc đó Nguyễn Chí Hưng không phải là gia chủ.
Cũng năm đó, ngay khi nhà họ Nguyễn sắp tàn lụi thì một người thần bí đến tìm nhà họ Nguyễn, nói có thể chu cấp tiền cho họ vực dậy nhưng người đó cần phần lớn những mối làm ăn của họ, hơn nữa, sau này nhà họ Nguyễn sẽ là người đại diện của bọn họ.