Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 905 Viết lại toàn bộ phân cảnh!”
Trần Hạo cười lạnh, thầm nghĩ tên ngu xuẩn Bối Thự Vinh này thật sự muốn chết mà!
Nhìn Thu Cẩm Tú thê thảm như vậy, Tô Hâm Dao có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Trần Hạo, nếu không thì…cứ quên đi!”
Thấy Tô Hâm Dao lên tiếng hỗ trợ, Trần Hạo lạnh mắt liếc nhìn Thu Cẩm Tú, khẽ hừ lạnh.
Trần Hạo anh sẽ không để tâm đến sống chết của một nhân vật thấp bé như này.
Đạo diễn Uông ở bên kia sợ đến mức quần lót ướt đẫm, không tự chủ được nhớ đến lúc trước mình có tự ý cắt bớt đất diễn của Tô Hâm Dao. Thu Cẩm Tú phải nhận kết cục thê thảm như vậy, một kẻ không bối cảnh như ông ta không phải sẽ bị xé xác thành từng mảnh à?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, đạo diễn Uông lớn tiếng la lên: “Biên kịch…biên kịch”.
Biên kịch run rẩy nhìn lại.
“Đi… Đổi cô Tô thành diễn viên chính, viết lại toàn bộ phân cảnh!”
Biên kịch đáp: “Vâng vâng, cô Tô là diễn viên chính, vai nữ hai là người thứ ba, nên bị đánh chết, không thể sống quá một tập!”
“...”
Người ngoài đều câm nín không biết nói gì, thầm nghĩ hai tên này quả thật là cỏ đầu tường, lúc trước không phải chính các người khóc lóc hô phải cho nữ số hai thêm đất diễn sao?
Lúc này, Trương Du đang đứng ở bên cạnh đã run bần bật.
Chỉ dựa vào một câu nói của Trần Hạo, tương lai của Thu Cẩm Tú đã được quyết định.
Lúc trước anh ta tỏ thái độ không tôn trọng Trần Hạo, nếu như Trần Hạo tìm anh ta tính sổ, nhất định là anh ta phải chết!
Đạo diễn Uông ở bên cạnh cũng run rẩy nhìn Trần Hạo.
Hai người họ đang tự hỏi bản thân liệu có nên quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ giống như Thu Cẩm Tú hay không.
Trần Hạo kéo Tô Hâm Dao lại nói: “Đi ăn cơm?”
Tô Hâm Dao nhẹ nhàng gật đầu, rất nhanh sau đó bóng dáng hai người họ đã biến mất ở cửa chính của trường quay.
Sau khi hai người đi rồi, tất cả mọi người đều thở ra một hơi, bọn họ có cảm giác bản thân mình vừa tìm được đường sống từ trong chỗ chết.
Giờ phút này, Nguyễn Chí Hưng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Thu Cẩm Tú đã mềm nhũn ngã trên mặt đất: “Tất cả những điều này đều là do Bối Thự Vinh bảo cô làm? Là Bối Thự Vinh của nhà họ Bối ở Ma Đô phải không?”
Thu Cẩm Tú điên cuồng gật đầu, không dám giấu diếm chút nào nói: “Đúng vậy!”
“Người kia đang ở đâu?”, Nguyễn Chí Hưng hỏi.
Thu Cẩm Tú lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.
Trương Du rất quen thuộc với Bối Thự Vinh, anh ta nói: “Tôi biết anh ta ở đâu! Anh Nguyễn muốn làm như thế nào?”
“Làm như thế nào? Kẻ ngu ngốc thì không nên tồn tại trên đời này!”, trong mắt Nguyễn Chí Hưng lộ ra một tia u ám.
Nghe vậy, Trương Du không tự chủ được mà phát run, đồng thời trong lòng có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, anh ta vội vàng đi tìm Bối Thự Vinh.
Mà lúc này, sau khi ra khỏi trường quay, Trần Hạo và Tô Hâm Dao đi đến bên cạnh xe, còn chưa lên xe, Tô Hâm Dao đã cứng ngắc đứng im tại chỗ, vẻ mặt đau đớn.
Trần Hạo buồn bực hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chân…chân bị chuột rút, hôm nay đóng phim cả một ngày, lại thêm lúc nãy bị căng thẳng quá độ… Ây da!”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Căng thẳng cái gì? Thật là…”
Nói xong, Trần Hạo hỏi Tô Hâm Dao là chân nào bị chuột rút, sau đó đỡ cô ta lên xe rồi bắt đầu ấn ấn.
Tô Hâm Dao nhớ đến vấn đề dị thường của mình, đang định mở miệng từ chối thì Trần Hạo đã đụng vào chân của cô ta.
Ưm! Trong thoáng chốc anh đụng vào chân Tô Hâm Dao, cả người cô ta bỗng chốc run lên.
Giống như là bị sét đánh trúng, Tô Hâm Dao âm thầm cắn chặt môi, cố nén lại cảm giác khác thường.
Anh cũng không phát hiện ra điều này.
Rất nhanh sau đó, Trần Hạo đã giải quyết xong vấn đề của Tô Hâm Dao, đỡ cô ta ngồi thẳng dậy, lúc này, anh mới phát hiện ra khuôn mặt đỏ bừng giống như trái táo chín mọng của Tô Hâm Dao.
Nhìn Thu Cẩm Tú thê thảm như vậy, Tô Hâm Dao có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Trần Hạo, nếu không thì…cứ quên đi!”
Thấy Tô Hâm Dao lên tiếng hỗ trợ, Trần Hạo lạnh mắt liếc nhìn Thu Cẩm Tú, khẽ hừ lạnh.
Trần Hạo anh sẽ không để tâm đến sống chết của một nhân vật thấp bé như này.
Đạo diễn Uông ở bên kia sợ đến mức quần lót ướt đẫm, không tự chủ được nhớ đến lúc trước mình có tự ý cắt bớt đất diễn của Tô Hâm Dao. Thu Cẩm Tú phải nhận kết cục thê thảm như vậy, một kẻ không bối cảnh như ông ta không phải sẽ bị xé xác thành từng mảnh à?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, đạo diễn Uông lớn tiếng la lên: “Biên kịch…biên kịch”.
Biên kịch run rẩy nhìn lại.
“Đi… Đổi cô Tô thành diễn viên chính, viết lại toàn bộ phân cảnh!”
Biên kịch đáp: “Vâng vâng, cô Tô là diễn viên chính, vai nữ hai là người thứ ba, nên bị đánh chết, không thể sống quá một tập!”
“...”
Người ngoài đều câm nín không biết nói gì, thầm nghĩ hai tên này quả thật là cỏ đầu tường, lúc trước không phải chính các người khóc lóc hô phải cho nữ số hai thêm đất diễn sao?
Lúc này, Trương Du đang đứng ở bên cạnh đã run bần bật.
Chỉ dựa vào một câu nói của Trần Hạo, tương lai của Thu Cẩm Tú đã được quyết định.
Lúc trước anh ta tỏ thái độ không tôn trọng Trần Hạo, nếu như Trần Hạo tìm anh ta tính sổ, nhất định là anh ta phải chết!
Đạo diễn Uông ở bên cạnh cũng run rẩy nhìn Trần Hạo.
Hai người họ đang tự hỏi bản thân liệu có nên quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ giống như Thu Cẩm Tú hay không.
Trần Hạo kéo Tô Hâm Dao lại nói: “Đi ăn cơm?”
Tô Hâm Dao nhẹ nhàng gật đầu, rất nhanh sau đó bóng dáng hai người họ đã biến mất ở cửa chính của trường quay.
Sau khi hai người đi rồi, tất cả mọi người đều thở ra một hơi, bọn họ có cảm giác bản thân mình vừa tìm được đường sống từ trong chỗ chết.
Giờ phút này, Nguyễn Chí Hưng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Thu Cẩm Tú đã mềm nhũn ngã trên mặt đất: “Tất cả những điều này đều là do Bối Thự Vinh bảo cô làm? Là Bối Thự Vinh của nhà họ Bối ở Ma Đô phải không?”
Thu Cẩm Tú điên cuồng gật đầu, không dám giấu diếm chút nào nói: “Đúng vậy!”
“Người kia đang ở đâu?”, Nguyễn Chí Hưng hỏi.
Thu Cẩm Tú lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.
Trương Du rất quen thuộc với Bối Thự Vinh, anh ta nói: “Tôi biết anh ta ở đâu! Anh Nguyễn muốn làm như thế nào?”
“Làm như thế nào? Kẻ ngu ngốc thì không nên tồn tại trên đời này!”, trong mắt Nguyễn Chí Hưng lộ ra một tia u ám.
Nghe vậy, Trương Du không tự chủ được mà phát run, đồng thời trong lòng có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, anh ta vội vàng đi tìm Bối Thự Vinh.
Mà lúc này, sau khi ra khỏi trường quay, Trần Hạo và Tô Hâm Dao đi đến bên cạnh xe, còn chưa lên xe, Tô Hâm Dao đã cứng ngắc đứng im tại chỗ, vẻ mặt đau đớn.
Trần Hạo buồn bực hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chân…chân bị chuột rút, hôm nay đóng phim cả một ngày, lại thêm lúc nãy bị căng thẳng quá độ… Ây da!”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Căng thẳng cái gì? Thật là…”
Nói xong, Trần Hạo hỏi Tô Hâm Dao là chân nào bị chuột rút, sau đó đỡ cô ta lên xe rồi bắt đầu ấn ấn.
Tô Hâm Dao nhớ đến vấn đề dị thường của mình, đang định mở miệng từ chối thì Trần Hạo đã đụng vào chân của cô ta.
Ưm! Trong thoáng chốc anh đụng vào chân Tô Hâm Dao, cả người cô ta bỗng chốc run lên.
Giống như là bị sét đánh trúng, Tô Hâm Dao âm thầm cắn chặt môi, cố nén lại cảm giác khác thường.
Anh cũng không phát hiện ra điều này.
Rất nhanh sau đó, Trần Hạo đã giải quyết xong vấn đề của Tô Hâm Dao, đỡ cô ta ngồi thẳng dậy, lúc này, anh mới phát hiện ra khuôn mặt đỏ bừng giống như trái táo chín mọng của Tô Hâm Dao.
Bình luận facebook