Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 907 Chúng tôi có mắt như mù!
Vừa bước vào cửa, Trần Hạo đã nhìn thấy vẻ mặt này của Bạch Phi Nhi, anh khó hiểu hỏi: “Sao thế? Lại xảy ra vấn đề gì à?”
“Dự án IT của chúng ta có khả năng sẽ bị knock-out, vừa rồi tập đoàn Bạch Thị nhận được yêu cầu bên phía quan chức, cần chúng ta đưa ra một bảng biểu về thời gian phát triển của dự án!”, Bạch Phi Nhi giải thích vấn đề phiền phức mà Bạch Thị đang gặp phải.
Nghe vậy, Trần Hạo chỉ biết, bên phía Hương Giang đã có cá mắc câu.
“Vì sao phía quan chức lại yêu cầu cái này?”, Trần Hạo hỏi.
“Trước mắt, nước ta rất thiếu thốn các hệ thống IT, bọn họ hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết được vấn đề này, để có thể chống lại sự siết chặt thị trường quốc tế của nước Mỹ, cho nên, một khi có cơ hội, quốc gia sẽ lập tức hỗ trợ, nhanh chóng đưa nó vào làn, hy vọng từ hai đến ba năm tiếp theo sẽ giải quyết được vấn đề phiền phức này, chúng ta có công nghệ, nhưng bất kể là thực lực của công ty hay khả năng tài chính vẫn còn kém rất nhiều!”
Bạch Phi Nhi tóm tắt lại nội dung mà Giang Ngạo Tuyết gửi rồi giải thích lại cho Trần Hạo.
Anh sửng sốt nói: “Nếu như tập đoàn Bạch Thị không đủ tư cách vậy thì kết quả cuối cùng sẽ là như thế nào?”
“Giao công nghệ ra, nhà nước sẽ cho công ty một phần cổ phần, và nhà nước cũng sẽ đứng ra để tìm nhà đầu tư phù hợp! Đau đầu quá!”
Nói đến đây, trong mắt Bạch Phi Nhi lộ ra vẻ không cam lòng.
Ngay khi hai người đang thảo luận, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc.
Bạch Phi Nhi sửng sốt, cô thầm nghĩ, lúc này rồi mà ai còn tìm đến tận cửa? Chẳng lẽ lại là phiền phức?
Trần Hạo xoay người đi mở cửa, kết quả là, cửa vừa mở, một thân hình mập mạp đã quỳ gối trên mặt đất.
“Cậu Trần, chủ tịch Bạch! Tôi biết sai rồi, chúng tôi thực sự biết sai rồi, tha mạng…tha mạng!”
Nhìn thấy tình huống này, không chỉ có Bạch Phi Nhi không nói nên lời, Trần Hạo cũng cảm thấy mơ hồ.
Người tới vậy mà lại là vợ chồng nhà họ Hình, Hình Thiên Tinh và bà Hình!
Hôm trước, sau khi bị vả mặt ở Quốc tế Hoàn Cầu, bà Hình liền hò hét gọi điện thoại cho anh trai của mình, nói muốn dạy dỗ cái kẻ không biết sống chết là Trần Hạo và nhà họ Bạch.
Anh trai của bà Hình đã mở miệng đồng ý.
Kết quả là, không chỉ có một mình nhà họ Hình bị người ta nhắm vào, mà ngay cả nhà mẹ đẻ của bà Hình cũng bị liên lụy, sau khi bị chèn ép, anh trai bà ta hỏi thăm mới biết, tất cả là do đứa em gái không biết sống chết của ông ta đắc tội với người khác ở Ma Đô.
Chưa đầy một tiếng, anh trai bà Hình đã gọi điện thoại lại, mắng cho bà ta một trận máu chó đầy đầu.
Anh trai nói cho bà ta biết, nếu như bà ta không cầu xin Trần Hạo tha thứ, tên của bà ta sẽ bị xoá khỏi gia tộc.
Bà Hình vừa nghe được những lời này đã bị dọa cho tiểu ra quần, lúc này bà ta mới biết bản thân đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Cho nên, bà ta mới kéo theo chồng mình vội vàng chạy đến xin lỗi Trần Hạo.
“Cậu Trần, chủ tịch Bạch, là chúng tôi có mắt như mù! Chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi đáng chết, cầu xin cậu tha thứ cho chúng tôi!”, Hình Thiên Tinh cũng quỳ xuống dập đầu với anh.
Trần Hạo mỉm cười nghiền ngẫm, anh không để ý đến hai người bọn họ, xoay người trở về phòng rồi ngồi xuống sô pha.
Mặc dù Bạch Phi Nhi cũng chán ghét cái sự hống hách của bà Hình, nhưng để cho hai người cao tuổi quỳ xuống trước mặt mình, cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
“Có chuyện gì thì đứng lên rồi nói!”, Bạch Phi Nhi nói.
Bà Hình ngẩng đầu lên nhìn Bạch Phi Nhi, thấy cô có vẻ không giống như đang làm bộ, nhưng Trần Hạo đang ngồi ở sô pha lại im lặng không nói lời nào, vậy nên cơ thể bà ta vừa mới nhấc lên một nửa lại lần nữa hạ xuống.
“Chủ tịch Bạch, cậu Trần, hai người không tha thứ cho tôi, tôi sẽ không đứng dậy!”, bà Hình nói.
Bạch Phi Nhi không nói gì, cô cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng rồi lại không biết nên nói gì cho phải.
“Dự án IT của chúng ta có khả năng sẽ bị knock-out, vừa rồi tập đoàn Bạch Thị nhận được yêu cầu bên phía quan chức, cần chúng ta đưa ra một bảng biểu về thời gian phát triển của dự án!”, Bạch Phi Nhi giải thích vấn đề phiền phức mà Bạch Thị đang gặp phải.
Nghe vậy, Trần Hạo chỉ biết, bên phía Hương Giang đã có cá mắc câu.
“Vì sao phía quan chức lại yêu cầu cái này?”, Trần Hạo hỏi.
“Trước mắt, nước ta rất thiếu thốn các hệ thống IT, bọn họ hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết được vấn đề này, để có thể chống lại sự siết chặt thị trường quốc tế của nước Mỹ, cho nên, một khi có cơ hội, quốc gia sẽ lập tức hỗ trợ, nhanh chóng đưa nó vào làn, hy vọng từ hai đến ba năm tiếp theo sẽ giải quyết được vấn đề phiền phức này, chúng ta có công nghệ, nhưng bất kể là thực lực của công ty hay khả năng tài chính vẫn còn kém rất nhiều!”
Bạch Phi Nhi tóm tắt lại nội dung mà Giang Ngạo Tuyết gửi rồi giải thích lại cho Trần Hạo.
Anh sửng sốt nói: “Nếu như tập đoàn Bạch Thị không đủ tư cách vậy thì kết quả cuối cùng sẽ là như thế nào?”
“Giao công nghệ ra, nhà nước sẽ cho công ty một phần cổ phần, và nhà nước cũng sẽ đứng ra để tìm nhà đầu tư phù hợp! Đau đầu quá!”
Nói đến đây, trong mắt Bạch Phi Nhi lộ ra vẻ không cam lòng.
Ngay khi hai người đang thảo luận, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc.
Bạch Phi Nhi sửng sốt, cô thầm nghĩ, lúc này rồi mà ai còn tìm đến tận cửa? Chẳng lẽ lại là phiền phức?
Trần Hạo xoay người đi mở cửa, kết quả là, cửa vừa mở, một thân hình mập mạp đã quỳ gối trên mặt đất.
“Cậu Trần, chủ tịch Bạch! Tôi biết sai rồi, chúng tôi thực sự biết sai rồi, tha mạng…tha mạng!”
Nhìn thấy tình huống này, không chỉ có Bạch Phi Nhi không nói nên lời, Trần Hạo cũng cảm thấy mơ hồ.
Người tới vậy mà lại là vợ chồng nhà họ Hình, Hình Thiên Tinh và bà Hình!
Hôm trước, sau khi bị vả mặt ở Quốc tế Hoàn Cầu, bà Hình liền hò hét gọi điện thoại cho anh trai của mình, nói muốn dạy dỗ cái kẻ không biết sống chết là Trần Hạo và nhà họ Bạch.
Anh trai của bà Hình đã mở miệng đồng ý.
Kết quả là, không chỉ có một mình nhà họ Hình bị người ta nhắm vào, mà ngay cả nhà mẹ đẻ của bà Hình cũng bị liên lụy, sau khi bị chèn ép, anh trai bà ta hỏi thăm mới biết, tất cả là do đứa em gái không biết sống chết của ông ta đắc tội với người khác ở Ma Đô.
Chưa đầy một tiếng, anh trai bà Hình đã gọi điện thoại lại, mắng cho bà ta một trận máu chó đầy đầu.
Anh trai nói cho bà ta biết, nếu như bà ta không cầu xin Trần Hạo tha thứ, tên của bà ta sẽ bị xoá khỏi gia tộc.
Bà Hình vừa nghe được những lời này đã bị dọa cho tiểu ra quần, lúc này bà ta mới biết bản thân đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Cho nên, bà ta mới kéo theo chồng mình vội vàng chạy đến xin lỗi Trần Hạo.
“Cậu Trần, chủ tịch Bạch, là chúng tôi có mắt như mù! Chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi đáng chết, cầu xin cậu tha thứ cho chúng tôi!”, Hình Thiên Tinh cũng quỳ xuống dập đầu với anh.
Trần Hạo mỉm cười nghiền ngẫm, anh không để ý đến hai người bọn họ, xoay người trở về phòng rồi ngồi xuống sô pha.
Mặc dù Bạch Phi Nhi cũng chán ghét cái sự hống hách của bà Hình, nhưng để cho hai người cao tuổi quỳ xuống trước mặt mình, cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
“Có chuyện gì thì đứng lên rồi nói!”, Bạch Phi Nhi nói.
Bà Hình ngẩng đầu lên nhìn Bạch Phi Nhi, thấy cô có vẻ không giống như đang làm bộ, nhưng Trần Hạo đang ngồi ở sô pha lại im lặng không nói lời nào, vậy nên cơ thể bà ta vừa mới nhấc lên một nửa lại lần nữa hạ xuống.
“Chủ tịch Bạch, cậu Trần, hai người không tha thứ cho tôi, tôi sẽ không đứng dậy!”, bà Hình nói.
Bạch Phi Nhi không nói gì, cô cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng rồi lại không biết nên nói gì cho phải.