Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 910 "Xứng đáng lắm...",
Về phần mấy người còn lại, Chu Trị Bình không giới thiệu.
Trần Hạo chỉ nhìn thấy khí phách và thân hình của đối phương cũng biết là vệ sĩ, hơn nữa còn là loại có chút bản lĩnh.
Hôm nay Chu Trị Bình đến đây đương nhiên là muốn kết thúc những ân oán trước kia.
Về phần Hoàng Tử Hủ, lại vì quan hệ giữa ông ta với nhà họ Phương ở Dư Châu.
Hiện nay, nhà họ Phương ở Dư Châu là người có quyền khống chế của một trong những tập IT lớn nhất trong nước, biết được trong tay Bạch Thị nắm giữ một số kỹ thuật nền tảng quan trọng, nên cho Hoàng Tử Hủ chút lợi ích, để ông ta đến giúp đỡ làm người thuyết phục, hy vọng trong lúc Bạch Thị đang gặp thù trong giặc ngoài, sẽ thừa nước đục thả câu!
Hoàng Tử Hủ không coi Trần Hạo ra gì, anh cũng không thèm nhìn ông ta với sắc mặt hòa nhã.
Sau khi Hoàng Tử Hủ kiêu ngạo gật đầu với anh xong, Trần Hạo không những không đáp lại, còn trực tiếp dời mắt đi chỗ khác, không thèm để ông ta vào mắt.
Trong lòng Hoàng Tử Hủ dâng lên cơn giận cuồn cuộn, cũng coi như hơi hiểu được tại sao Chu Trị Bình lại muốn nhằm vào thằng nhóc này, tên khốn này quá mức không coi ai ra gì rồi, đáng bị chơi đùa đến chết.
Mà Chu Trị Bình thấy hai người vừa gặp mặt đã có xu thế không hợp nhau, trong lòng cười khẩy Trần Hạo là thằng ngu, chỗ nào cũng đắc tội với người ta, giờ phút này đắc tội với Hoàng Tử Hủ, khi ông ta nhằm vào Bạch Thị sẽ có càng nhiều người giúp đỡ hơn nữa.
"Chủ tịch Bạch đâu? Vẫn chưa từ Ma Đô quay về sao?", Chu Trị Bình không nhìn thấy Bạch Phi Nhi, nhíu mày hỏi.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Cô ấy có việc nên đi trước rồi, ông Chu cần gì có thể trực tiếp tìm tôi bàn bạc, tôi có thể xử lý được!"
Chu Trị Bình nghe vậy, nói: "Một khi đã vậy, chúng ta bàn bạc trước đi, đã đặt xong phòng riêng rồi! Mời cậu Trần!"
Trần Hạo nghiền ngẫm đi theo hai người, dưới sự dẫn dắt của người khác, chỉ chốc lát sau anh đã đi đến phòng chờ trên tầng của quán cà phê.
Nước trà nhanh chóng được bưng lên, Chu Trị Bình rót cho Hoàng Tử Hủ một chén, nhưng lại bỏ qua Trần Hạo.
"Ông Hoàng! Nghe nói gần đây ông sắp thăng chức phải không? Sắp đến Thiên Thính nhận chức, chúc mừng ông nhé!", Chu Trị Bình nói.
Hoàng Tử Hủ cười nhạt: "Ha ha! Chẳng qua chỉ là một chức vụ nhàn tản thôi!"
Mặc dù ngoài miệng nói là chức vụ nhàn tản, nhưng trong mắt Hoàng Tử Hủ lại tràn đầy kiêu ngạo.
"Chức quan nhàn tản như vậy thì tôi cũng muốn làm! Đáng tiếc, thành tích từ đầu đến cuối chưa làm người ta hài lòng!", Chu Trị Bình thản nhiên đáp.
"Ông Chu, ông nói mấy câu này là do không đi được sao? Chẳng qua ông không muốn đi mà thôi, tôi còn không biết chắc!"
Chu Trị Bình cười nói: "Ông chủ của Thiết bị điện Thiên Nguyên không có mắt lần trước thế nào rồi?"
Hoàng Tử Hủ kiêu ngạo nói: "Một công ty nhỏ mà cũng dám đối nghịch với quan chức, đòi hỏi yêu cầu, ông nói xem bọn họ sẽ ra sao? Dọn bàn chạy lấy người thôi!"
"Xứng đáng lắm...", Chu Trị Bình nói.
"Hừ hừ! Cho rằng mình có mấy đồng tiền là có thể đắc ý vớ vẩn, thế giới này do tiền quyết định sao? Từ trước đến nay không phải, thứ quyết định chính là quyền lực!"
Hai người một khởi xướng một phụ họa trò chuyện hát bè, nghe qua giống như đang tán gẫu việc nhà, thực ra từng lời nói đều đang nói cho Trần Hạo nghe.
Nhưng anh lại làm như nghe không hiểu, ngáp một cái.
"Thật sự không nói gì sao? Nếu hai vị chỉ muốn nói những chuyện vớ vẩn trong nhà này, thì tôi xin phép không tiếp chuyện!", Trần Hạo nói xong định đứng dậy.
Những vệ sĩ đi theo Chu Trị Bình lạnh lùng bước lên định giữ Trần Hạo lại.
Chu Trị Bình nhẹ nhàng vẫy tay: "Ha ha! Quên mất cậu Trần vẫn còn ở đây, có một thời gian tôi không gặp ông Hoàng rồi, cho nên mới nói nhiều thêm mấy câu, mong rằng cậu Trần thứ lỗi!"
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Thứ lỗi gì chứ? Nói nhảm ít thôi là được rồi!"
Trần Hạo chỉ nhìn thấy khí phách và thân hình của đối phương cũng biết là vệ sĩ, hơn nữa còn là loại có chút bản lĩnh.
Hôm nay Chu Trị Bình đến đây đương nhiên là muốn kết thúc những ân oán trước kia.
Về phần Hoàng Tử Hủ, lại vì quan hệ giữa ông ta với nhà họ Phương ở Dư Châu.
Hiện nay, nhà họ Phương ở Dư Châu là người có quyền khống chế của một trong những tập IT lớn nhất trong nước, biết được trong tay Bạch Thị nắm giữ một số kỹ thuật nền tảng quan trọng, nên cho Hoàng Tử Hủ chút lợi ích, để ông ta đến giúp đỡ làm người thuyết phục, hy vọng trong lúc Bạch Thị đang gặp thù trong giặc ngoài, sẽ thừa nước đục thả câu!
Hoàng Tử Hủ không coi Trần Hạo ra gì, anh cũng không thèm nhìn ông ta với sắc mặt hòa nhã.
Sau khi Hoàng Tử Hủ kiêu ngạo gật đầu với anh xong, Trần Hạo không những không đáp lại, còn trực tiếp dời mắt đi chỗ khác, không thèm để ông ta vào mắt.
Trong lòng Hoàng Tử Hủ dâng lên cơn giận cuồn cuộn, cũng coi như hơi hiểu được tại sao Chu Trị Bình lại muốn nhằm vào thằng nhóc này, tên khốn này quá mức không coi ai ra gì rồi, đáng bị chơi đùa đến chết.
Mà Chu Trị Bình thấy hai người vừa gặp mặt đã có xu thế không hợp nhau, trong lòng cười khẩy Trần Hạo là thằng ngu, chỗ nào cũng đắc tội với người ta, giờ phút này đắc tội với Hoàng Tử Hủ, khi ông ta nhằm vào Bạch Thị sẽ có càng nhiều người giúp đỡ hơn nữa.
"Chủ tịch Bạch đâu? Vẫn chưa từ Ma Đô quay về sao?", Chu Trị Bình không nhìn thấy Bạch Phi Nhi, nhíu mày hỏi.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Cô ấy có việc nên đi trước rồi, ông Chu cần gì có thể trực tiếp tìm tôi bàn bạc, tôi có thể xử lý được!"
Chu Trị Bình nghe vậy, nói: "Một khi đã vậy, chúng ta bàn bạc trước đi, đã đặt xong phòng riêng rồi! Mời cậu Trần!"
Trần Hạo nghiền ngẫm đi theo hai người, dưới sự dẫn dắt của người khác, chỉ chốc lát sau anh đã đi đến phòng chờ trên tầng của quán cà phê.
Nước trà nhanh chóng được bưng lên, Chu Trị Bình rót cho Hoàng Tử Hủ một chén, nhưng lại bỏ qua Trần Hạo.
"Ông Hoàng! Nghe nói gần đây ông sắp thăng chức phải không? Sắp đến Thiên Thính nhận chức, chúc mừng ông nhé!", Chu Trị Bình nói.
Hoàng Tử Hủ cười nhạt: "Ha ha! Chẳng qua chỉ là một chức vụ nhàn tản thôi!"
Mặc dù ngoài miệng nói là chức vụ nhàn tản, nhưng trong mắt Hoàng Tử Hủ lại tràn đầy kiêu ngạo.
"Chức quan nhàn tản như vậy thì tôi cũng muốn làm! Đáng tiếc, thành tích từ đầu đến cuối chưa làm người ta hài lòng!", Chu Trị Bình thản nhiên đáp.
"Ông Chu, ông nói mấy câu này là do không đi được sao? Chẳng qua ông không muốn đi mà thôi, tôi còn không biết chắc!"
Chu Trị Bình cười nói: "Ông chủ của Thiết bị điện Thiên Nguyên không có mắt lần trước thế nào rồi?"
Hoàng Tử Hủ kiêu ngạo nói: "Một công ty nhỏ mà cũng dám đối nghịch với quan chức, đòi hỏi yêu cầu, ông nói xem bọn họ sẽ ra sao? Dọn bàn chạy lấy người thôi!"
"Xứng đáng lắm...", Chu Trị Bình nói.
"Hừ hừ! Cho rằng mình có mấy đồng tiền là có thể đắc ý vớ vẩn, thế giới này do tiền quyết định sao? Từ trước đến nay không phải, thứ quyết định chính là quyền lực!"
Hai người một khởi xướng một phụ họa trò chuyện hát bè, nghe qua giống như đang tán gẫu việc nhà, thực ra từng lời nói đều đang nói cho Trần Hạo nghe.
Nhưng anh lại làm như nghe không hiểu, ngáp một cái.
"Thật sự không nói gì sao? Nếu hai vị chỉ muốn nói những chuyện vớ vẩn trong nhà này, thì tôi xin phép không tiếp chuyện!", Trần Hạo nói xong định đứng dậy.
Những vệ sĩ đi theo Chu Trị Bình lạnh lùng bước lên định giữ Trần Hạo lại.
Chu Trị Bình nhẹ nhàng vẫy tay: "Ha ha! Quên mất cậu Trần vẫn còn ở đây, có một thời gian tôi không gặp ông Hoàng rồi, cho nên mới nói nhiều thêm mấy câu, mong rằng cậu Trần thứ lỗi!"
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Thứ lỗi gì chứ? Nói nhảm ít thôi là được rồi!"
Bình luận facebook