Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 911 "Cậu thật là to gan lớn mật!"
"Cậu...", cho dù là Chu Trị Bình khôn ngoan sắc sảo, nghe anh nói như vậy cũng không kiềm được, con ngươi như sắp lồi ra.
Hoàng Tử Hủ cũng ngồi bên cạnh, dùng tay đè xuống chân của Chu Trị Bình dưới bàn.
Chu Trị Bình nhanh chóng điều chỉnh xong cảm xúc, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén.
Ông ta thuận tay lấy một tập tài liệu ra đẩy đến trước mặt Trần Hạo: "Đây là chứng cứ góp vốn không hợp pháp của Bạch Thị năm đó, cậu nói xem nếu tôi giao những thứ này cho ban ngành liên quan, Bạch Thị sẽ có kết cục như thế nào?"
Trần Hạo cười tủm tỉm liếc mắt, phát hiện đây là tập tài liệu mà Cơ Thanh Phó đã từng lấy ra đe dọa anh.
Trong lòng không kiềm được thầm nghĩ, đây rốt cuộc là Cơ Thanh Phó không kiềm chế được, hay là ý kiến của Du Tử Uyên?
Nhà họ Du thật sự cho rằng đã nắm được đằng chuôi của Bạch Thị rồi sao? Nực cười!
Chu Trị Bình thấy Trần Hạo không lên tiếng, cho rằng đã dọa cho anh sợ vỡ mật rồi, nở nụ cười vẫy tay, cấp dưới lại mang hai tập tài liệu lên, Chu Trị Bình thuận tay ném tài liệu đến trước mặt Trần Hạo.
"Cầm cái này về cho Bạch Phi Nhi ký đi! Ký xong thì ai cũng có lợi, cậu ký những thứ này, Bạch Thị mới có thể sống sót được!", Chu Trị Bình nói.
Trần Hạo quét mắt nhìn tài liệu trên bàn: "Chu Trị Bình, tướng ăn của ông thế này, có phải quá khó nhìn rồi không?"
"Láo xược!", Hoàng Tử Hủ giận dữ nói.
Chu Trị Bình nói: "Trần Hạo, tôi biết cậu thật sự có tài năng, nhưng hôm nay cậu không còn lựa chọn nào khác đâu!"
Hoàng Tử Hủ nói: "Người trẻ tuổi phải biết tiến biết lùi, nếu ông Chu ném những chứng cứ kia cho bên tư pháp, Bạch Thị sẽ có kết cục như thế nào? Để cậu ký mấy thứ này, là ông Chu có ý tốt cho nhà họ Bạch một cơ hội, đừng có không biết tốt xấu!"
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Làm chuyện đục nước béo cò mà còn đàng hoàng lý lẽ như vậy, khó trách các ông có thể lăn lộn trong giới quan chức! Chẳng qua, nếu tôi không ký những thứ này, cá chết lưới rách, các ông còn có thể được cái gì?"
"Cá chết lưới rách sao? Cậu có tư cách này sao?", Hoàng Tử Hủ lạnh lùng nói.
"Có hay không cũng không phải do các ông nói là được!", Trần Hạo không để ý.
"Xem ra cậu là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi hả? Ông Chu, ông có ý tốt nhưng người ta lại không biết cảm ơn đâu!", Hoàng Tử Hủ cười khẩy nói.
Trần Hạo thờ ơ nói: "Các ông đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi cũng nên bày tỏ thái độ!"
Chu Trị Bình cười nham hiểm: "Hy vọng cậu có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt!"
Trần Hạo nói: "Con người tôi, không thích bắt nạt người khác, lại càng không thích giẫm đạp người khác. Nhưng thỉnh thoảng có người tự đưa đến cửa, tôi không giẫm cũng không được!"
Hoàng Tử Hủ khinh thường nói: "Cậu cho rằng cậu là ai? Định giẫm đạp chúng tôi? Cậu cũng xứng sao..."
Bốp! Đúng lúc này, Trần Hạo không nể tình chút nào tát thẳng lên mặt Hoàng Tử Hủ một cái bạt tai, lập tức đánh cho ông ta mê man luôn.
"Cậu…cậu lại dám…dám đánh tôi?", Hoàng Tử Hủ gào lên.
Chu Trị Bình cũng nổi giận, không ngờ Trần Hạo lại kiêu ngạo như vậy, ông ta để Hoàng Tử Hủ đến đây, lại còn dẫn theo vệ sĩ tinh nhuệ, cũng cảm thấy có người có chức tước ở đây, còn có người trấn giữ, Trần Hạo tuyệt đối không dám làm loạn.
Nhưng rõ ràng chuyện này hoàn toàn khác hẳn so với tưởng tượng của ông ta.
"Bất ngờ quá phải không? Đánh ông trong mắt tôi mà nói, chẳng khác gì với việc đánh một con chó cả!", Trần Hạo cười ha ha nói.
"Cậu thật là to gan lớn mật!", Hoàng Tử Hủ giận dữ hét lên.
Bốp! Trần Hạo lại tát thẳng lên mặt Hoàng Tử Hủ một cái nữa, đánh cho ông ta phát điên luôn.
Chu Trị Bình phẫn nộ nói với vệ sĩ của mình: "Các anh đứng ngốc ở đó làm gì? Ra tay đi chứ? Giữ chặt tên khốn này lại, thế mà lại dám đánh người có chức tước của chính phủ, còn có pháp luật nữa hay không hả?"
Ầm! Chu Trị Bình còn chưa nói hết câu, Trần Hạo đã đá một cước.
Lúc này mấy vệ sĩ mới phản ứng lại, lao về phía Trần Hạo giống như nổi điên.
Thân hình anh lóe lên, trực tiếp xuyên qua giữa hai người trong số đó, binh binh! Sau khi hai tiếng vang lên, hai người đã bị đấm trúng ngực.
Một vệ sĩ còn lại há hốc mồm, anh ta nào đã từng gặp được người mạnh như vậy bao giờ?
Hoàng Tử Hủ cũng ngồi bên cạnh, dùng tay đè xuống chân của Chu Trị Bình dưới bàn.
Chu Trị Bình nhanh chóng điều chỉnh xong cảm xúc, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén.
Ông ta thuận tay lấy một tập tài liệu ra đẩy đến trước mặt Trần Hạo: "Đây là chứng cứ góp vốn không hợp pháp của Bạch Thị năm đó, cậu nói xem nếu tôi giao những thứ này cho ban ngành liên quan, Bạch Thị sẽ có kết cục như thế nào?"
Trần Hạo cười tủm tỉm liếc mắt, phát hiện đây là tập tài liệu mà Cơ Thanh Phó đã từng lấy ra đe dọa anh.
Trong lòng không kiềm được thầm nghĩ, đây rốt cuộc là Cơ Thanh Phó không kiềm chế được, hay là ý kiến của Du Tử Uyên?
Nhà họ Du thật sự cho rằng đã nắm được đằng chuôi của Bạch Thị rồi sao? Nực cười!
Chu Trị Bình thấy Trần Hạo không lên tiếng, cho rằng đã dọa cho anh sợ vỡ mật rồi, nở nụ cười vẫy tay, cấp dưới lại mang hai tập tài liệu lên, Chu Trị Bình thuận tay ném tài liệu đến trước mặt Trần Hạo.
"Cầm cái này về cho Bạch Phi Nhi ký đi! Ký xong thì ai cũng có lợi, cậu ký những thứ này, Bạch Thị mới có thể sống sót được!", Chu Trị Bình nói.
Trần Hạo quét mắt nhìn tài liệu trên bàn: "Chu Trị Bình, tướng ăn của ông thế này, có phải quá khó nhìn rồi không?"
"Láo xược!", Hoàng Tử Hủ giận dữ nói.
Chu Trị Bình nói: "Trần Hạo, tôi biết cậu thật sự có tài năng, nhưng hôm nay cậu không còn lựa chọn nào khác đâu!"
Hoàng Tử Hủ nói: "Người trẻ tuổi phải biết tiến biết lùi, nếu ông Chu ném những chứng cứ kia cho bên tư pháp, Bạch Thị sẽ có kết cục như thế nào? Để cậu ký mấy thứ này, là ông Chu có ý tốt cho nhà họ Bạch một cơ hội, đừng có không biết tốt xấu!"
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Làm chuyện đục nước béo cò mà còn đàng hoàng lý lẽ như vậy, khó trách các ông có thể lăn lộn trong giới quan chức! Chẳng qua, nếu tôi không ký những thứ này, cá chết lưới rách, các ông còn có thể được cái gì?"
"Cá chết lưới rách sao? Cậu có tư cách này sao?", Hoàng Tử Hủ lạnh lùng nói.
"Có hay không cũng không phải do các ông nói là được!", Trần Hạo không để ý.
"Xem ra cậu là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi hả? Ông Chu, ông có ý tốt nhưng người ta lại không biết cảm ơn đâu!", Hoàng Tử Hủ cười khẩy nói.
Trần Hạo thờ ơ nói: "Các ông đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi cũng nên bày tỏ thái độ!"
Chu Trị Bình cười nham hiểm: "Hy vọng cậu có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt!"
Trần Hạo nói: "Con người tôi, không thích bắt nạt người khác, lại càng không thích giẫm đạp người khác. Nhưng thỉnh thoảng có người tự đưa đến cửa, tôi không giẫm cũng không được!"
Hoàng Tử Hủ khinh thường nói: "Cậu cho rằng cậu là ai? Định giẫm đạp chúng tôi? Cậu cũng xứng sao..."
Bốp! Đúng lúc này, Trần Hạo không nể tình chút nào tát thẳng lên mặt Hoàng Tử Hủ một cái bạt tai, lập tức đánh cho ông ta mê man luôn.
"Cậu…cậu lại dám…dám đánh tôi?", Hoàng Tử Hủ gào lên.
Chu Trị Bình cũng nổi giận, không ngờ Trần Hạo lại kiêu ngạo như vậy, ông ta để Hoàng Tử Hủ đến đây, lại còn dẫn theo vệ sĩ tinh nhuệ, cũng cảm thấy có người có chức tước ở đây, còn có người trấn giữ, Trần Hạo tuyệt đối không dám làm loạn.
Nhưng rõ ràng chuyện này hoàn toàn khác hẳn so với tưởng tượng của ông ta.
"Bất ngờ quá phải không? Đánh ông trong mắt tôi mà nói, chẳng khác gì với việc đánh một con chó cả!", Trần Hạo cười ha ha nói.
"Cậu thật là to gan lớn mật!", Hoàng Tử Hủ giận dữ hét lên.
Bốp! Trần Hạo lại tát thẳng lên mặt Hoàng Tử Hủ một cái nữa, đánh cho ông ta phát điên luôn.
Chu Trị Bình phẫn nộ nói với vệ sĩ của mình: "Các anh đứng ngốc ở đó làm gì? Ra tay đi chứ? Giữ chặt tên khốn này lại, thế mà lại dám đánh người có chức tước của chính phủ, còn có pháp luật nữa hay không hả?"
Ầm! Chu Trị Bình còn chưa nói hết câu, Trần Hạo đã đá một cước.
Lúc này mấy vệ sĩ mới phản ứng lại, lao về phía Trần Hạo giống như nổi điên.
Thân hình anh lóe lên, trực tiếp xuyên qua giữa hai người trong số đó, binh binh! Sau khi hai tiếng vang lên, hai người đã bị đấm trúng ngực.
Một vệ sĩ còn lại há hốc mồm, anh ta nào đã từng gặp được người mạnh như vậy bao giờ?