-
Chương 51: “Ờ.” Tiền Hằng nhìn về phía chậu cây xanh, giọng nói tự nhiên, “Cố Bắc Thanh?”
Cuối cùng Thành Dao cũng check in hầu hết các điểm chơi ở Carnival, còn Tiền Hằng mặc dù vẫn mang biểu cảm chán ghét mà ôm Pikachu, nhưng vẫn bất đắc dĩ đi cùng check in với Thành Dao.
Chỉ là anh có hơi quá quan tâ m đến Pikachu, bất kể Thành Dao chủ động xin như thế nào, anh cũng không chịu buông ra, một con gấu bông lông xù nặng như vậy lớn như vậy, lại cứ khăng khăng ôm không buông tay, thậm chí vì sợ gửi vận chuyển sẽ đè hỏng làm dơ Pikachu, mà Tiền Hằng còn mua một cái vali Samsonite cực lớn cho một mình con Pikachu…
Chuyện này làm cho Thành Dao không khỏi cảm khái cho cái vali đã trải qua sương gió của mình, bản thân sống cẩu thả, cảm giác vậy mà vẫn không bằng con Pikachu này. Làm người còn không bằng làm gấu bông…
Nhưng cho dù nói thế nào, thì lúc máy bay bay về thành phố A cất cánh, Thành Dao ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, nhìn về phía thành phố B đang càng ngày càng nhỏ đi ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy chuyến đi này vô cùng trọn vẹn.
Mặc dù có sự tồn tại như phân chuột của Đường Binh, nhưng đó là lần đầu nhìn thấy biển; mặc dù sợ độ cao, nhưng chỉ sợ lần đầu cũng là lần cuối cùng trong đời chơi vòng đu quay xem cảnh biển; đập chuột chũi thỏa thích; ăn hết đủ loại đồ ăn vặt; vì sếp mà giành được một con Pikachu phiên bản giới hạn…
Lúc máy bay sắp cất cánh, Tiền Hằng đã mang đến cho cô một tin tốt.
Vụ kiện tố cáo Bạch Tinh Manh, Quân Hằng đã thắng kiện, tòa án đã tra rõ chân tướng sự thật, đưa ra phán quyết, Bạch Tinh Manh phải tiếp tục trả phí luật sư cho Quân Hằng theo hợp đồng, loại bỏ ảnh hưởng của lời vu khống đối với danh tiếng của Quân Hằng, đồng thời phải tiến hành bồi thường cho Quân Hằng; hơn nữa, kết quả vụ kiện tụng mà Bao Duệ đại diện xử lý cư dân mạng bạo lực phỉ báng xâm phạm quyền của Thành Dao cũng đã có kết quả, những người dân mạng dẫn đầu thịt người [1] và nhục mạ không chỉ cần phải công khai nói xin lỗi, mà mỗi người còn cần phải bồi thường tiền cho Thành Dao từ năm ngàn đến ba chục ngàn tệ tùy theo mức độ nghiêm trọng của tình tiết.
[1] Thịt người (人肉): theo baidu có nghĩa là lợi dụng khoa học kỹ thuật hiện đại truy tìm, điều tra thân phận thật sự của người nào đó. Thông qua thủ đoạn network, công khai toàn bộ tin tức cá nhân của đối thủ.
“Chính nghĩa có thể sẽ đến muộn, nhưng sẽ không biến mất.” Tiền Hằng khẽ cười, “Những lời này mặc dù tôi vẫn cảm thấy rất quê mùa, nhưng rất có đạo lý.”
Nội tâm của Thành Dao cũng tràn đầy kích động và đội ơn, cô suy nghĩ một chút: “Lúc trước Bạch Tinh Manh tạt nước bẩn vào công ty của chúng ta như vậy, bây giờ phán quyết của tòa án sự thật hơn hẳn hùng biện [2], chờ sau khi có hiệu lực, có phải là chúng ta có thể trực tiếp công khai dùng tài khoản Weibo đánh mặt cô ta một trận không? Để cho mọi người thấy, ban đầu rốt cuộc là ai nói dối.”
[2] Sự thật hơn hẳn hùng biện (事实胜于雄辩): Mọi sự phải có chứng cứ mới có giá trị.
“Chờ một chút.” Tiền Hằng lại không gấp, “Chờ thêm một tuần nữa rồi công khai, sẽ có điều bất ngờ.”
Mặc dù Thành Dao cũng không biết, nhưng cô nghĩ, Tiền Hằng nói, thì nhất định có lý do!
Cho dù nói thế nào, thì kết cục ngày hôm nay, cô đã vô cùng thỏa mãn.
Đúng vậy, chính nghĩa có thể sẽ đến muộn, nhưng sẽ không biến mất. Giương vũ khí luật pháp lên, dùng các biện pháp chính đáng bảo vệ mình, cuối cùng sẽ khôi phục lại chân tướng của sự việc.
*****
Hôm nay là thứ sáu, khi máy bay đến thành phố A đã là chạng vạng tối.
Thành Dao gần như vừa xuống máy bay đã mở điện thoại lên, cô bị Lý Mộng Đình tấn công tin nhắn.
“Dao Dao! Dao Dao! Buổi tối có rảnh không? Hẹn ăn cơm đi!”
“Điện thoại của cậu không gọi được, nên nhắn cho cậu! Có rảnh thì nhất định phải đến ăn cơm cùng nhau đó! Ha ha ha! Có một tin hot muốn nói cho cậu!”
“Này này này, sao cậu còn chưa trả lời tớ hả? Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết trước, ha ha ha, tôi đã kết hôn!”
“Nói thế nào thì kết hôn cũng không thể vứt cậu được!”
“Nhưng mà tớ không lừa cậu à à à, tớ thật sự đã kết hôn với Chuột rồi!”
Thành Dao ngẩn người, trong lúc nhất thời có nhiều cảm xúc đan xen, vừa vui mừng cho Lý Mộng Đình, vừa có cảm giác mất mát bị đàn ông cướp bạn, nhưng trong lòng cô vẫn chúc phúc, một tay xách vali đi, một tay cầm điện thoại trả lời.
“Đi công tác vừa mới xuống máy bay, thật sự là quá bất ngờ!! Chúc mừng cậu và Chuột!! Buổi tối đương nhiên phải hẹn! Phải ăn một bữa đắt tiền! Để cho tên Chuột đã cướp cậu đi phải chảy máu!”
Bởi vì chuyên tâm trả lời tin nhắn, mà Thành Dao không để ý đường đi, không cẩn thận đụng phải Tiền Hằng đột nhiên dừng lại ở trước mặt.
Tiền Hằng liếc nhìn Thành Dao: “Cô có thể đi bộ đàng hoàng không.”
Thành Dao không ngừng nói xin lỗi.
“Đưa tôi.”
“Hả?”
Tiền Hằng tức giận nói: “Đưa vali tôi cầm, để tránh cô đi bộ không đàng hoàng cả người và vali đều đụng người tôi.”
Thành Dao còn chưa kịp phản ứng, tay mới buông lỏng một chút, thì Tiền Hằng đã kéo vali của cô đi.
Lúc này bởi vì Tiền Hằng đã nhét con Pikachu vào vali mới mua, nên cả người lại khôi phục trạng thái cao quý lãnh diễm khó có thể tiếp cận. Thành Dao nhắm mắt theo đuôi đi theo sau lưng sếp, vừa hẹn thời gian địa điểm ăn cơm tối với Lý Mộng Đình.
Kết quả đi chưa bao lâu, Tiền Hằng lại dừng lại một lần nữa.
Hàng lông mày đẹp hơi nhíu lại, giống như lơ đãng nói: “Xét thấy cô có công thắng được Pikachu, tối nay cũng không phải là không thể mời cô ăn một bữa cơm, bên trung tâm quảng trường Gia Duyên có một nhà hàng Nhật Bản rất ngon…”
“Không cần không cần.”
Tiền Hằng đại phát từ bi cười một tiếng: “Không có gì, đối với tôi mà nói, thì chuyện này cũng không tính là tốn kém, cô không cần có gánh nặng trong lòng.”
“Không không, sếp.” Thành Dao chỉ chỉ điện thoại, “Buổi tối tôi đã có hẹn với bạn.”
“Ờ.” Tiền Hằng nhìn về phía chậu cây xanh cách đó không xa, giọng nói tự nhiên, “Cố Bắc Thanh?”
Thành Dao nói: “Không phải anh ấy, là bạn học đại học.”
“Ờ.” Tiền Hằng cũng không biết tại sao, như thể anh rất yêu chậu cây xanh đó vậy, vừa tiếp tục nhìn không chớp mắt, vừa giống như tùy ý nói với Thành Dao, “Vừa mới xảy ra chuyện Đường Binh, đừng tưởng rằng là bạn học đại học thì có thể phớt lờ, nhất là không được uống rượu…”
“Không sao đâu, là bạn cùng phòng trước kia của tôi còn có bạn trai của cô ấy.” Thành Dao cười, “Cô ấy đã kết hôn!”
“Ờ.”
Mặc dù vẫn là âm tiết “ờ” như cũ, nhưng Thành Dao lại cảm thấy, âm “ờ” lần này của Tiền Hằng hình như tâm tình tốt hơn “ờ” hai lần trước một chút…
Nhưng khi Thành Dao ngẩng đầu nhìn về phía Tiền Hằng, thì gương mặt anh vẫn là không biểu cảm bình tĩnh như thường, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc chập chờn gì, khiến cho Thành Dao hoài nghi mình bị ảo giác.
Ngược lại là cái nhìn chậu cây xanh chằm chằm kia của sếp khiến cho Thành Dao có hơi để ý: “Sếp, đây là cây phát tài, nếu như anh thích, thì tôi mua một chậu cho anh?”
Đáng tiếc lòng tốt của Thành Dao lại không nhận được lời khen của Tiền Hằng, Tiền Hằng chỉ nhíu mày, liếc cô: “Tôi còn cần dùng cây phát tài để phát tài sao?”
“…”
Được, cáo từ, Thành Dao nghĩ trong đầu, là cô quá lo thừa!
*****
Sau khi mỗi người mỗi ngã với Tiền Hằng, Thành Dao liền đi thẳng đến nhà hàng đã hẹn với Lý Mộng Đình.
Mà cũng rất trùng hợp, nhà hàng Nhật Bản mà Tiền Hằng đại phát từ bi muốn dẫn cô đi, cũng là nhà hàng hẹn Nhật Bản với Lý Mộng Đình và Trương Hạo.
Điều kiện không tệ, đều có phòng riêng, tính riêng tư cũng rất tốt.
Lý Mộng Đình đã đợi trong phòng riêng, vừa thấy Thành Dao, liền cười vẫy tay với cô.
Cô ấy không thay đổi nhiều, khí sắc rất tốt, chỉ là có lẽ cuộc sống quá thoải mái hạnh phúc, nên có hơi mập lên.
“Chuột còn đang tăng ca, đến trễ, chúng ta trò chuyện trước.” Lý Mộng Đình gọi đồ ăn xong, ngẩng đầu nhìn về phía Thành Dao, nghiêm túc nói, “Dao Dao, cảm giác khí chất của cậu bây giờ đã khác rồi.”
Thành Dao uống trà Sencha, có hơi khó hiểu nói: “Cái gì?”
“Lúc nãy cậu mặc âu phục chuyên nghiệp với giày cao gót đi về chỗ tớ, tớ cũng đã ngây người, đột nhiên có cảm giác tớ và cậu đã không còn là người cùng một thế giới nữa.” Lý Mộng Đình suy nghĩ, “Bây giờ cậu giống như kiểu tinh anh của giới trong phim Mỹ vậy, cũng có cảm giác, hình như đã lột xác rồi.”
Thành Dao bật cười: “Cậu mới không gặp tớ bao lâu, mà tớ lột xác chứ? Cậu cho rằng tớ là sâu róm à? Là khác hoàn toàn hay còn chưa khác hoàn toàn?”
Lý Mộng Đình gãi gãi đầu: “Tớ cũng không biết hình dung làm sao, chỉ là loại cảm giác đó, dường như cậu đã không còn là người mới ra trường mới bước vào xã hội nữa, lúc nãy cậu đi tới, tớ cảm thấy cả người cậu trông rất tự tin, là dáng vẻ đặc biệt tự tin đó!”
“Được rồi được rồi, cậu đừng chôn vùi tớ.” Thành Dao cũng cười, “Nhưng mà mấy tháng gần đây, những gì tớ học được thật sự cũng nhiều hơn một năm trước kia, sếp của tớ cũng rất sẵn lòng hướng dẫn tớ, năng lực nghiệp vụ cũng mạnh.”
“Sếp của cậu không phải là khối u ác tính của ngành kia sao?”
“Thật ra thì mặt khác của con người rất tốt.”
Lý Mộng Đình hiển nhiên là không tin, dù sao cô ấy cũng tốt nghiệp học viện Luật, mặc dù không làm việc trong ngành luật, nhưng cũng đã nghe qua danh tiếng của Tiền Hằng.
Thành Dao cười cười, cảm thấy nhất thời cũng không giải thích được, chỉ chuyển đề tài: “Được rồi, đừng nói về tớ, nói qua cậu đi, sao lại quyết định kết hôn? Chuột cầu hôn cậu thế nào? Cậu có làm giá trả lời anh ta không?”
“Cầu hôn cái gì?” Lý Mộng Đình cũng cười, “Tớ và anh ấy yêu nhau đã nhiều năm, còn cầu hôn gì chứ. Cảm thấy công việc của anh ấy cũng đã ổn định, trước đây không lâu hai bọn tớ cũng đã mua phòng tân hôn rồi, thời điểm thích hợp, thì nước chảy thành sông kết hôn lĩnh chứng thôi.”
Thành Dao có hơi bất ngờ, cô luôn cảm thấy, hôn nhân là việc lớn một đời người chỉ có một lần, chuyện hiếm hoi vô giá như vậy, sao có thể không cầu hôn? Cho dù chỉ là nghi thức nước chảy, nhưng đó cũng là chuyện bao nhiêu người bắt đầu mong đợi từ thời thiếu nữ.
Chỉ là cô thấy Lý Mộng Đình đang rất hạnh phúc trước mắt, nên không nói gì nữa.
Bỏ đi, ấm lạnh tự biết, chỉ cần trong đoạn tình cảm hạnh phúc vui vẻ, thì cầu hôn hay không cầu hôn cũng không có gì.
“Tớ và Chuột đã chuẩn bị tổ chức tiệc rượu, dự tính tháng sau sẽ tổ chức. Sẽ làm ở thành phố A, quê của hai bọn tớ đều quá xa, quá bất tiện.” Lý Mộng Đình cười cười, “Lúc đó định mời mấy người bạn học các cậu còn có đồng nghiệp của Chuột cùng nhau tham gia, chuẩn bị nhận bom đỏ [3] đi.”
[3] Bom đỏ (红色炸弹): thiệp mời đám cưới. Bởi vì thiệp mời có màu đỏ, và thường phải bỏ phong bì khi dự đám cưới, nên nó thường được gọi là “bom đỏ”.
Từ trước đến nay chuyện kết hôn tổ chức tiệc rượu này, ít nhất cũng phải chuẩn bị hơn nửa năm. Bình thường Thành Dao vẫn luôn trò chuyện với Lý Mộng Đình, nhưng mà trước đó Lý Mộng Đình chưa từng tiết lộ chuyện kết hôn này, hôm nay đến cả lĩnh chứng cũng xong rồi, ngay cả tiệc rượu cũng làm vào tháng sau. Cô cảm thấy vội vội vàng vàng như vậy, không giống phong cách bình thường của Lý Mộng Đình…
Thành Dao nhìn lại Lý Mộng Đình ở trước mặt mặc bộ đồ rộng thùng thình mặt cũng tròn lên, bỗng hiểu ra: “Có phải cậu có rồi không?” Thành Dao vừa nói, vừa khoa tay múa chân ở trước bụng mình.
Lý Mộng Đình có hơi xấu hổ nhìn Thành Dao: “Ánh mắt cậu cũng quá độc đi?” Cô ấy hé miệng bật cười, “Vốn còn muốn lừa cậu. Bởi vì Chuột nói nếu tớ ngồi che bụng lại thì thật sự không nhìn ra được. Chỉ cảm thấy hơi mập lên so với trước đây thôi.”
“Đến đến đến, đứng lên để tớ xem.”
Lúc này Lý Mộng Đình mới đỡ bụng đứng lên, bây giờ Thành Dao mới phát hiện, không có cái bàn che đi, cái bụng của Lý Mộng Đình nếu như quan sát cẩn thận thì quả thật có hơi nhô lên.
“Mấy tháng rồi?”
“Ba tháng.” Lý Mộng Đình sờ bụng, hạnh phúc cười, “Là sinh đôi.”
Thành Dao giả bộ vẻ mặt ảm đạm: “Cậu cũng đã làm mẹ rồi, mà tớ ngay cả một đối tượng cũng không có.”
Lý Mộng Đình cũng cười: “Đi đi đi, sau này cậu vẫn là thiếu nữ xinh đẹp chưa lập gia đình, còn tớ là phụ nữ đã lập gia đình rồi.”
Hai người đã lâu không gặp, cười cười nói nói, nói về bạn học trước kia, lại trò chuyện bát quái xung quanh, thoáng cái đã trôi qua nửa tiếng, cũng vào lúc này, Trương Hạo mới lững thững đến.
Anh ta cười với Thành Dao lên tiếng chào, ngồi xuống.
Sau khi anh ta ngồi xuống, ngoại trừ thỉnh thoảng đáp mấy câu, thì cũng không thể nào gia nhập cuộc nói chuyện phiếm của Thành Dao và Lý Mộng Đình, nhưng mà anh ta lại vô cùng chú ý Lý Mộng Đình, nước cô ấy còn chưa uống hết, mà anh ta cũng đã rót nước mới cho cô ấy; một khi nước lạnh, thì nhất định phải đổi nước ấm mới cho Lý Mộng Đình uống. Trà và cà phê không tốt cho phụ nữ có thai, anh ta ngăn không cho Lý Mộng Đình đụng vào. Khi các món ăn được dọn lên, bản thân Trương Hạo không quan tâ m đến ăn uống, nhưng lại liên tục gắp thức ăn cho Lý Mộng Đình, dặn cái này dặn cái kia. Tràn ngập kiểu ông chồng kiểu mẫu.
Điều này thật sự làm cho Thành Dao khá bất ngờ.
Thành Dao biết Trương Hạo cũng đã lâu, Trương Hạo học IT, lúc học đại học gần như là một cậu nam sinh hiền lành. So với con người, thì càng thích tiếp xúc với máy tính hơn, ngờ nghệch, cũng chỉ có Lý Mộng Đình mới thấy được điểm chớp nháy trên người anh ta.
Cho dù hai người yêu đương đã rất lâu rồi, nhưng cái tính cách hiền lành của anh ta hình như cũng không bị làm thay đổi. Trước đây khi còn thuê chung nhà với Lý Mộng Đình, Thành Dao gần như ngày nào cũng phải nghe Lý Mộng Đình soi mói than phiền Trương Hạo.
“Trương Hạo không biết chăm sóc tớ một chút nào.”
“Trương Hạo không yêu thương tớ chút nào.”
“Tớ đã nói tớ chưa ăn trưa rồi, anh ấy đang ở gần đây, mà cũng không biết gọi đồ ăn cho tớ.”
“Tớ bị cảm không nói được, mà anh ấy còn bảo tớ uống nhiều nước nóng, cũng không biết đến xem tớ hoặc là đưa tớ đi bệnh viện!”
Thành Dao nhớ lại những lời đó của Lý Mộng Đình, lại so sánh với Trương Hạo “sáng bừng lên” ở trước mắt, cảm thấy có hơi tức cười.
Có lẽ khi kết hôn chuẩn bị làm ba, cộng thêm một thời gian dài rèn luyện ở công ty, cuối cùng cũng làm cho cây du mộc phiền phức Trương Hạo này thông suốt.
Lý Mộng Đình hiển nhiên cũng nhận ra ánh mắt của Thành Dao, cô ấy đẩy Trương Hạo một cái, sau đó cười giải thích với Thành Dao: “Mấy tháng gần đây tác phong của Chuột đã thay đổi rồi, còn biết chăm sóc tớ, bây giờ tớ ở nhà đều không cần làm gì cả.” Cô ấy suy nghĩ một chút, lại bổ sung, “Trong công việc cũng rất xuất sắc, gần đây anh ấy lại được thăng chức, nhưng mà tiền lương tăng thì việc cũng nhiều hơn, hết giờ làm còn phải tiếp tục làm việc, có lúc về nhà còn phải tiếp tục làm việc, có lúc tớ cũng không có cơ hội nói với anh ấy mấy câu.”
Mặc dù Trương Hạo đột nhiên trở nên ân cần khiến cho Thành Dao có một loại cảm giác không tốt khó mà tiếp nhận, nhưng nhìn bộ dạng đắm chìm trong hạnh phúc của Lý Mộng Đình, Thành Dao cũng cảm thấy vui mừng thay cho cô ấy. Có thể vì Lý Mộng Đình mà thay đổi tác phong xử sự trước sau như một của mình, chắc hẳn Trương Hạo thật sự rất yêu cô ấy.
…
Trong phần sau cuộc nói chuyện, gần như đều là Lý Mộng Đình và Thành Dao nói, Trương Hạo thỉnh thoảng xem điện thoại, thỉnh thoảng chăm sóc Lý Mộng Đình, tóm lại ba người rất hòa hợp.
Lúc sắp đi, Trương Hạo đứng lên, dắt tay của Lý Mộng Đình, bảo vệ bụng của cô ấy, cầm áo khoác ngoài của mình choàng thêm cho cô ấy, còn hôn trán cô ấy, cười nói gì đó với cô ấy.
Thành Dao nhìn bóng lưng hai người đỡ nhau đi xa, đột nhiên cảm thấy được chữa lành.
Bản thân cô từ khi vào Quân Hằng đến nay, cho dù là tự mình phụ trách, hay nghe các đồng nghiệp thảo luận, thì đều là những chuyện vì tài sản hoặc lợi ích mà xé rách da mặt đánh đập tàn nhẫn, có hơi kinh tởm thậm chí khiến cho người ta hoài nghi nhân tính. Mặc dù những đương sự này, đều không thiếu tiền, nhưng Thành Dao lại cảm thấy, cho dù ngồi ôm mấy trăm triệu, cũng không ấm áp bằng kiểu khói lửa trong nhân gian dắt tay nhau của Lý Mộng Đình và Trương Hạo.
Bạn có thể không giàu có, nhưng có một chốn trở về yêu bạn và bạn cũng yêu, thì đó là tài sản quý báu hơn bất cứ thứ gì.
Chỉ là anh có hơi quá quan tâ m đến Pikachu, bất kể Thành Dao chủ động xin như thế nào, anh cũng không chịu buông ra, một con gấu bông lông xù nặng như vậy lớn như vậy, lại cứ khăng khăng ôm không buông tay, thậm chí vì sợ gửi vận chuyển sẽ đè hỏng làm dơ Pikachu, mà Tiền Hằng còn mua một cái vali Samsonite cực lớn cho một mình con Pikachu…
Chuyện này làm cho Thành Dao không khỏi cảm khái cho cái vali đã trải qua sương gió của mình, bản thân sống cẩu thả, cảm giác vậy mà vẫn không bằng con Pikachu này. Làm người còn không bằng làm gấu bông…
Nhưng cho dù nói thế nào, thì lúc máy bay bay về thành phố A cất cánh, Thành Dao ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, nhìn về phía thành phố B đang càng ngày càng nhỏ đi ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy chuyến đi này vô cùng trọn vẹn.
Mặc dù có sự tồn tại như phân chuột của Đường Binh, nhưng đó là lần đầu nhìn thấy biển; mặc dù sợ độ cao, nhưng chỉ sợ lần đầu cũng là lần cuối cùng trong đời chơi vòng đu quay xem cảnh biển; đập chuột chũi thỏa thích; ăn hết đủ loại đồ ăn vặt; vì sếp mà giành được một con Pikachu phiên bản giới hạn…
Lúc máy bay sắp cất cánh, Tiền Hằng đã mang đến cho cô một tin tốt.
Vụ kiện tố cáo Bạch Tinh Manh, Quân Hằng đã thắng kiện, tòa án đã tra rõ chân tướng sự thật, đưa ra phán quyết, Bạch Tinh Manh phải tiếp tục trả phí luật sư cho Quân Hằng theo hợp đồng, loại bỏ ảnh hưởng của lời vu khống đối với danh tiếng của Quân Hằng, đồng thời phải tiến hành bồi thường cho Quân Hằng; hơn nữa, kết quả vụ kiện tụng mà Bao Duệ đại diện xử lý cư dân mạng bạo lực phỉ báng xâm phạm quyền của Thành Dao cũng đã có kết quả, những người dân mạng dẫn đầu thịt người [1] và nhục mạ không chỉ cần phải công khai nói xin lỗi, mà mỗi người còn cần phải bồi thường tiền cho Thành Dao từ năm ngàn đến ba chục ngàn tệ tùy theo mức độ nghiêm trọng của tình tiết.
[1] Thịt người (人肉): theo baidu có nghĩa là lợi dụng khoa học kỹ thuật hiện đại truy tìm, điều tra thân phận thật sự của người nào đó. Thông qua thủ đoạn network, công khai toàn bộ tin tức cá nhân của đối thủ.
“Chính nghĩa có thể sẽ đến muộn, nhưng sẽ không biến mất.” Tiền Hằng khẽ cười, “Những lời này mặc dù tôi vẫn cảm thấy rất quê mùa, nhưng rất có đạo lý.”
Nội tâm của Thành Dao cũng tràn đầy kích động và đội ơn, cô suy nghĩ một chút: “Lúc trước Bạch Tinh Manh tạt nước bẩn vào công ty của chúng ta như vậy, bây giờ phán quyết của tòa án sự thật hơn hẳn hùng biện [2], chờ sau khi có hiệu lực, có phải là chúng ta có thể trực tiếp công khai dùng tài khoản Weibo đánh mặt cô ta một trận không? Để cho mọi người thấy, ban đầu rốt cuộc là ai nói dối.”
[2] Sự thật hơn hẳn hùng biện (事实胜于雄辩): Mọi sự phải có chứng cứ mới có giá trị.
“Chờ một chút.” Tiền Hằng lại không gấp, “Chờ thêm một tuần nữa rồi công khai, sẽ có điều bất ngờ.”
Mặc dù Thành Dao cũng không biết, nhưng cô nghĩ, Tiền Hằng nói, thì nhất định có lý do!
Cho dù nói thế nào, thì kết cục ngày hôm nay, cô đã vô cùng thỏa mãn.
Đúng vậy, chính nghĩa có thể sẽ đến muộn, nhưng sẽ không biến mất. Giương vũ khí luật pháp lên, dùng các biện pháp chính đáng bảo vệ mình, cuối cùng sẽ khôi phục lại chân tướng của sự việc.
*****
Hôm nay là thứ sáu, khi máy bay đến thành phố A đã là chạng vạng tối.
Thành Dao gần như vừa xuống máy bay đã mở điện thoại lên, cô bị Lý Mộng Đình tấn công tin nhắn.
“Dao Dao! Dao Dao! Buổi tối có rảnh không? Hẹn ăn cơm đi!”
“Điện thoại của cậu không gọi được, nên nhắn cho cậu! Có rảnh thì nhất định phải đến ăn cơm cùng nhau đó! Ha ha ha! Có một tin hot muốn nói cho cậu!”
“Này này này, sao cậu còn chưa trả lời tớ hả? Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết trước, ha ha ha, tôi đã kết hôn!”
“Nói thế nào thì kết hôn cũng không thể vứt cậu được!”
“Nhưng mà tớ không lừa cậu à à à, tớ thật sự đã kết hôn với Chuột rồi!”
Thành Dao ngẩn người, trong lúc nhất thời có nhiều cảm xúc đan xen, vừa vui mừng cho Lý Mộng Đình, vừa có cảm giác mất mát bị đàn ông cướp bạn, nhưng trong lòng cô vẫn chúc phúc, một tay xách vali đi, một tay cầm điện thoại trả lời.
“Đi công tác vừa mới xuống máy bay, thật sự là quá bất ngờ!! Chúc mừng cậu và Chuột!! Buổi tối đương nhiên phải hẹn! Phải ăn một bữa đắt tiền! Để cho tên Chuột đã cướp cậu đi phải chảy máu!”
Bởi vì chuyên tâm trả lời tin nhắn, mà Thành Dao không để ý đường đi, không cẩn thận đụng phải Tiền Hằng đột nhiên dừng lại ở trước mặt.
Tiền Hằng liếc nhìn Thành Dao: “Cô có thể đi bộ đàng hoàng không.”
Thành Dao không ngừng nói xin lỗi.
“Đưa tôi.”
“Hả?”
Tiền Hằng tức giận nói: “Đưa vali tôi cầm, để tránh cô đi bộ không đàng hoàng cả người và vali đều đụng người tôi.”
Thành Dao còn chưa kịp phản ứng, tay mới buông lỏng một chút, thì Tiền Hằng đã kéo vali của cô đi.
Lúc này bởi vì Tiền Hằng đã nhét con Pikachu vào vali mới mua, nên cả người lại khôi phục trạng thái cao quý lãnh diễm khó có thể tiếp cận. Thành Dao nhắm mắt theo đuôi đi theo sau lưng sếp, vừa hẹn thời gian địa điểm ăn cơm tối với Lý Mộng Đình.
Kết quả đi chưa bao lâu, Tiền Hằng lại dừng lại một lần nữa.
Hàng lông mày đẹp hơi nhíu lại, giống như lơ đãng nói: “Xét thấy cô có công thắng được Pikachu, tối nay cũng không phải là không thể mời cô ăn một bữa cơm, bên trung tâm quảng trường Gia Duyên có một nhà hàng Nhật Bản rất ngon…”
“Không cần không cần.”
Tiền Hằng đại phát từ bi cười một tiếng: “Không có gì, đối với tôi mà nói, thì chuyện này cũng không tính là tốn kém, cô không cần có gánh nặng trong lòng.”
“Không không, sếp.” Thành Dao chỉ chỉ điện thoại, “Buổi tối tôi đã có hẹn với bạn.”
“Ờ.” Tiền Hằng nhìn về phía chậu cây xanh cách đó không xa, giọng nói tự nhiên, “Cố Bắc Thanh?”
Thành Dao nói: “Không phải anh ấy, là bạn học đại học.”
“Ờ.” Tiền Hằng cũng không biết tại sao, như thể anh rất yêu chậu cây xanh đó vậy, vừa tiếp tục nhìn không chớp mắt, vừa giống như tùy ý nói với Thành Dao, “Vừa mới xảy ra chuyện Đường Binh, đừng tưởng rằng là bạn học đại học thì có thể phớt lờ, nhất là không được uống rượu…”
“Không sao đâu, là bạn cùng phòng trước kia của tôi còn có bạn trai của cô ấy.” Thành Dao cười, “Cô ấy đã kết hôn!”
“Ờ.”
Mặc dù vẫn là âm tiết “ờ” như cũ, nhưng Thành Dao lại cảm thấy, âm “ờ” lần này của Tiền Hằng hình như tâm tình tốt hơn “ờ” hai lần trước một chút…
Nhưng khi Thành Dao ngẩng đầu nhìn về phía Tiền Hằng, thì gương mặt anh vẫn là không biểu cảm bình tĩnh như thường, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc chập chờn gì, khiến cho Thành Dao hoài nghi mình bị ảo giác.
Ngược lại là cái nhìn chậu cây xanh chằm chằm kia của sếp khiến cho Thành Dao có hơi để ý: “Sếp, đây là cây phát tài, nếu như anh thích, thì tôi mua một chậu cho anh?”
Đáng tiếc lòng tốt của Thành Dao lại không nhận được lời khen của Tiền Hằng, Tiền Hằng chỉ nhíu mày, liếc cô: “Tôi còn cần dùng cây phát tài để phát tài sao?”
“…”
Được, cáo từ, Thành Dao nghĩ trong đầu, là cô quá lo thừa!
*****
Sau khi mỗi người mỗi ngã với Tiền Hằng, Thành Dao liền đi thẳng đến nhà hàng đã hẹn với Lý Mộng Đình.
Mà cũng rất trùng hợp, nhà hàng Nhật Bản mà Tiền Hằng đại phát từ bi muốn dẫn cô đi, cũng là nhà hàng hẹn Nhật Bản với Lý Mộng Đình và Trương Hạo.
Điều kiện không tệ, đều có phòng riêng, tính riêng tư cũng rất tốt.
Lý Mộng Đình đã đợi trong phòng riêng, vừa thấy Thành Dao, liền cười vẫy tay với cô.
Cô ấy không thay đổi nhiều, khí sắc rất tốt, chỉ là có lẽ cuộc sống quá thoải mái hạnh phúc, nên có hơi mập lên.
“Chuột còn đang tăng ca, đến trễ, chúng ta trò chuyện trước.” Lý Mộng Đình gọi đồ ăn xong, ngẩng đầu nhìn về phía Thành Dao, nghiêm túc nói, “Dao Dao, cảm giác khí chất của cậu bây giờ đã khác rồi.”
Thành Dao uống trà Sencha, có hơi khó hiểu nói: “Cái gì?”
“Lúc nãy cậu mặc âu phục chuyên nghiệp với giày cao gót đi về chỗ tớ, tớ cũng đã ngây người, đột nhiên có cảm giác tớ và cậu đã không còn là người cùng một thế giới nữa.” Lý Mộng Đình suy nghĩ, “Bây giờ cậu giống như kiểu tinh anh của giới trong phim Mỹ vậy, cũng có cảm giác, hình như đã lột xác rồi.”
Thành Dao bật cười: “Cậu mới không gặp tớ bao lâu, mà tớ lột xác chứ? Cậu cho rằng tớ là sâu róm à? Là khác hoàn toàn hay còn chưa khác hoàn toàn?”
Lý Mộng Đình gãi gãi đầu: “Tớ cũng không biết hình dung làm sao, chỉ là loại cảm giác đó, dường như cậu đã không còn là người mới ra trường mới bước vào xã hội nữa, lúc nãy cậu đi tới, tớ cảm thấy cả người cậu trông rất tự tin, là dáng vẻ đặc biệt tự tin đó!”
“Được rồi được rồi, cậu đừng chôn vùi tớ.” Thành Dao cũng cười, “Nhưng mà mấy tháng gần đây, những gì tớ học được thật sự cũng nhiều hơn một năm trước kia, sếp của tớ cũng rất sẵn lòng hướng dẫn tớ, năng lực nghiệp vụ cũng mạnh.”
“Sếp của cậu không phải là khối u ác tính của ngành kia sao?”
“Thật ra thì mặt khác của con người rất tốt.”
Lý Mộng Đình hiển nhiên là không tin, dù sao cô ấy cũng tốt nghiệp học viện Luật, mặc dù không làm việc trong ngành luật, nhưng cũng đã nghe qua danh tiếng của Tiền Hằng.
Thành Dao cười cười, cảm thấy nhất thời cũng không giải thích được, chỉ chuyển đề tài: “Được rồi, đừng nói về tớ, nói qua cậu đi, sao lại quyết định kết hôn? Chuột cầu hôn cậu thế nào? Cậu có làm giá trả lời anh ta không?”
“Cầu hôn cái gì?” Lý Mộng Đình cũng cười, “Tớ và anh ấy yêu nhau đã nhiều năm, còn cầu hôn gì chứ. Cảm thấy công việc của anh ấy cũng đã ổn định, trước đây không lâu hai bọn tớ cũng đã mua phòng tân hôn rồi, thời điểm thích hợp, thì nước chảy thành sông kết hôn lĩnh chứng thôi.”
Thành Dao có hơi bất ngờ, cô luôn cảm thấy, hôn nhân là việc lớn một đời người chỉ có một lần, chuyện hiếm hoi vô giá như vậy, sao có thể không cầu hôn? Cho dù chỉ là nghi thức nước chảy, nhưng đó cũng là chuyện bao nhiêu người bắt đầu mong đợi từ thời thiếu nữ.
Chỉ là cô thấy Lý Mộng Đình đang rất hạnh phúc trước mắt, nên không nói gì nữa.
Bỏ đi, ấm lạnh tự biết, chỉ cần trong đoạn tình cảm hạnh phúc vui vẻ, thì cầu hôn hay không cầu hôn cũng không có gì.
“Tớ và Chuột đã chuẩn bị tổ chức tiệc rượu, dự tính tháng sau sẽ tổ chức. Sẽ làm ở thành phố A, quê của hai bọn tớ đều quá xa, quá bất tiện.” Lý Mộng Đình cười cười, “Lúc đó định mời mấy người bạn học các cậu còn có đồng nghiệp của Chuột cùng nhau tham gia, chuẩn bị nhận bom đỏ [3] đi.”
[3] Bom đỏ (红色炸弹): thiệp mời đám cưới. Bởi vì thiệp mời có màu đỏ, và thường phải bỏ phong bì khi dự đám cưới, nên nó thường được gọi là “bom đỏ”.
Từ trước đến nay chuyện kết hôn tổ chức tiệc rượu này, ít nhất cũng phải chuẩn bị hơn nửa năm. Bình thường Thành Dao vẫn luôn trò chuyện với Lý Mộng Đình, nhưng mà trước đó Lý Mộng Đình chưa từng tiết lộ chuyện kết hôn này, hôm nay đến cả lĩnh chứng cũng xong rồi, ngay cả tiệc rượu cũng làm vào tháng sau. Cô cảm thấy vội vội vàng vàng như vậy, không giống phong cách bình thường của Lý Mộng Đình…
Thành Dao nhìn lại Lý Mộng Đình ở trước mặt mặc bộ đồ rộng thùng thình mặt cũng tròn lên, bỗng hiểu ra: “Có phải cậu có rồi không?” Thành Dao vừa nói, vừa khoa tay múa chân ở trước bụng mình.
Lý Mộng Đình có hơi xấu hổ nhìn Thành Dao: “Ánh mắt cậu cũng quá độc đi?” Cô ấy hé miệng bật cười, “Vốn còn muốn lừa cậu. Bởi vì Chuột nói nếu tớ ngồi che bụng lại thì thật sự không nhìn ra được. Chỉ cảm thấy hơi mập lên so với trước đây thôi.”
“Đến đến đến, đứng lên để tớ xem.”
Lúc này Lý Mộng Đình mới đỡ bụng đứng lên, bây giờ Thành Dao mới phát hiện, không có cái bàn che đi, cái bụng của Lý Mộng Đình nếu như quan sát cẩn thận thì quả thật có hơi nhô lên.
“Mấy tháng rồi?”
“Ba tháng.” Lý Mộng Đình sờ bụng, hạnh phúc cười, “Là sinh đôi.”
Thành Dao giả bộ vẻ mặt ảm đạm: “Cậu cũng đã làm mẹ rồi, mà tớ ngay cả một đối tượng cũng không có.”
Lý Mộng Đình cũng cười: “Đi đi đi, sau này cậu vẫn là thiếu nữ xinh đẹp chưa lập gia đình, còn tớ là phụ nữ đã lập gia đình rồi.”
Hai người đã lâu không gặp, cười cười nói nói, nói về bạn học trước kia, lại trò chuyện bát quái xung quanh, thoáng cái đã trôi qua nửa tiếng, cũng vào lúc này, Trương Hạo mới lững thững đến.
Anh ta cười với Thành Dao lên tiếng chào, ngồi xuống.
Sau khi anh ta ngồi xuống, ngoại trừ thỉnh thoảng đáp mấy câu, thì cũng không thể nào gia nhập cuộc nói chuyện phiếm của Thành Dao và Lý Mộng Đình, nhưng mà anh ta lại vô cùng chú ý Lý Mộng Đình, nước cô ấy còn chưa uống hết, mà anh ta cũng đã rót nước mới cho cô ấy; một khi nước lạnh, thì nhất định phải đổi nước ấm mới cho Lý Mộng Đình uống. Trà và cà phê không tốt cho phụ nữ có thai, anh ta ngăn không cho Lý Mộng Đình đụng vào. Khi các món ăn được dọn lên, bản thân Trương Hạo không quan tâ m đến ăn uống, nhưng lại liên tục gắp thức ăn cho Lý Mộng Đình, dặn cái này dặn cái kia. Tràn ngập kiểu ông chồng kiểu mẫu.
Điều này thật sự làm cho Thành Dao khá bất ngờ.
Thành Dao biết Trương Hạo cũng đã lâu, Trương Hạo học IT, lúc học đại học gần như là một cậu nam sinh hiền lành. So với con người, thì càng thích tiếp xúc với máy tính hơn, ngờ nghệch, cũng chỉ có Lý Mộng Đình mới thấy được điểm chớp nháy trên người anh ta.
Cho dù hai người yêu đương đã rất lâu rồi, nhưng cái tính cách hiền lành của anh ta hình như cũng không bị làm thay đổi. Trước đây khi còn thuê chung nhà với Lý Mộng Đình, Thành Dao gần như ngày nào cũng phải nghe Lý Mộng Đình soi mói than phiền Trương Hạo.
“Trương Hạo không biết chăm sóc tớ một chút nào.”
“Trương Hạo không yêu thương tớ chút nào.”
“Tớ đã nói tớ chưa ăn trưa rồi, anh ấy đang ở gần đây, mà cũng không biết gọi đồ ăn cho tớ.”
“Tớ bị cảm không nói được, mà anh ấy còn bảo tớ uống nhiều nước nóng, cũng không biết đến xem tớ hoặc là đưa tớ đi bệnh viện!”
Thành Dao nhớ lại những lời đó của Lý Mộng Đình, lại so sánh với Trương Hạo “sáng bừng lên” ở trước mắt, cảm thấy có hơi tức cười.
Có lẽ khi kết hôn chuẩn bị làm ba, cộng thêm một thời gian dài rèn luyện ở công ty, cuối cùng cũng làm cho cây du mộc phiền phức Trương Hạo này thông suốt.
Lý Mộng Đình hiển nhiên cũng nhận ra ánh mắt của Thành Dao, cô ấy đẩy Trương Hạo một cái, sau đó cười giải thích với Thành Dao: “Mấy tháng gần đây tác phong của Chuột đã thay đổi rồi, còn biết chăm sóc tớ, bây giờ tớ ở nhà đều không cần làm gì cả.” Cô ấy suy nghĩ một chút, lại bổ sung, “Trong công việc cũng rất xuất sắc, gần đây anh ấy lại được thăng chức, nhưng mà tiền lương tăng thì việc cũng nhiều hơn, hết giờ làm còn phải tiếp tục làm việc, có lúc về nhà còn phải tiếp tục làm việc, có lúc tớ cũng không có cơ hội nói với anh ấy mấy câu.”
Mặc dù Trương Hạo đột nhiên trở nên ân cần khiến cho Thành Dao có một loại cảm giác không tốt khó mà tiếp nhận, nhưng nhìn bộ dạng đắm chìm trong hạnh phúc của Lý Mộng Đình, Thành Dao cũng cảm thấy vui mừng thay cho cô ấy. Có thể vì Lý Mộng Đình mà thay đổi tác phong xử sự trước sau như một của mình, chắc hẳn Trương Hạo thật sự rất yêu cô ấy.
…
Trong phần sau cuộc nói chuyện, gần như đều là Lý Mộng Đình và Thành Dao nói, Trương Hạo thỉnh thoảng xem điện thoại, thỉnh thoảng chăm sóc Lý Mộng Đình, tóm lại ba người rất hòa hợp.
Lúc sắp đi, Trương Hạo đứng lên, dắt tay của Lý Mộng Đình, bảo vệ bụng của cô ấy, cầm áo khoác ngoài của mình choàng thêm cho cô ấy, còn hôn trán cô ấy, cười nói gì đó với cô ấy.
Thành Dao nhìn bóng lưng hai người đỡ nhau đi xa, đột nhiên cảm thấy được chữa lành.
Bản thân cô từ khi vào Quân Hằng đến nay, cho dù là tự mình phụ trách, hay nghe các đồng nghiệp thảo luận, thì đều là những chuyện vì tài sản hoặc lợi ích mà xé rách da mặt đánh đập tàn nhẫn, có hơi kinh tởm thậm chí khiến cho người ta hoài nghi nhân tính. Mặc dù những đương sự này, đều không thiếu tiền, nhưng Thành Dao lại cảm thấy, cho dù ngồi ôm mấy trăm triệu, cũng không ấm áp bằng kiểu khói lửa trong nhân gian dắt tay nhau của Lý Mộng Đình và Trương Hạo.
Bạn có thể không giàu có, nhưng có một chốn trở về yêu bạn và bạn cũng yêu, thì đó là tài sản quý báu hơn bất cứ thứ gì.
Bình luận facebook