• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Anh Cũng Có Ngày Này 你也有今天 (1 Viewer)

  • Chương 52: Tiền Hằng? Xem mắt?! Tôi, Thành Dao, phản đối!

Thành Dao trở về nhà với nhiều cảm xúc khác nhau, nhưng lại thấy con Pikachu mà Tiền Hằng gần như hình bóng không rời cũng không để cho cô đụng một chút đang ở trước cửa phòng cô.

Đây là thế nào? Chẳng lẽ muốn cô giặt sao? Hay là muốn cô đưa cho chuyển phát nhanh giao cho cô gái muốn tặng?

Thành Dao hoài nghi, ôm Pikachu gõ cửa phòng của Tiền Hằng.

“Sếp?”

Kết quả Tiền Hằng mở cửa, liếc nhìn Pikachu, mặt không biểu cảm nói: “Cho cô.”

“Hả?”

“Không muốn?”

Thành Dao suy nghĩ một chút, thử dò xét nói: “Tôi cho rằng anh muốn tặng người khác, tặng cho cô gái có vóc dáng đẹp đó…”

Tiền Hằng cảnh giác nhìn về phía Thành Dao: “Cô nghe được?”

“Không có không có, tôi không nghe được gì cả!”

“Ờ, lúc ấy tôi chỉ thuận miệng bịa lý do.” Tiền Hằng mím môi, “Dù sao cũng phải có một lý do từ chối thằng nhóc kia.” Tiền Hằng thay đổi biểu cảm, “Hơn nữa sao tôi có thể tặng thứ này cho người khác chứ? Bây giờ tôi chỉ là không cần, nên mới cho cô. Đừng bởi vì con Pikachu này màu vàng, mà cô lại nghĩ lung tung về thứ đồi trụy [1] gì đó.”

[1] Từ đồi trụy (黄色) này còn có nghĩa là màu vàng.

“…”

Thành Dao không nhịn được nữa: “Bây giờ đột nhiên nói không cần là không cần, vậy tại sao còn ôm nó về cả đường không rời chứ…”

Tiền Hằng dời ánh mắt, cúi đầu nhìn sách trong tay mình: “Bây giờ tôi nghĩ lại, tôi sắp phải dọn đi rồi, mang thứ đồ chơi này dọn tới dọn đi rất bất tiện, huống chi cái thứ màu vàng to lớn này, rất không hợp với phong cách biệt thự của tôi.”

Nói tới chuyện dọn đi này, Thành Dao mới nhớ tới: “Đúng rồi, sếp, vậy lúc nào thì anh dọn đi vậy?”

Đây chỉ là một câu nói bình thường, nhưng phản ứng của Tiền Hằng đã trực tiếp bùng nổ, anh nhíu mày nguy hiểm nói: “Làm sao? Lẽ nào một người thuê nhà hợp pháp trả tiền thuê đúng hạn, lúc nào dọn đi còn phải báo cáo với cô sao?”

“…”

Thành Dao bị mắng một vố, lúc đi về phòng mình vẫn còn lẩm bẩm, rốt cuộc là gì vậy, không phải Tiền Hằng tự nói sao? Không phải nói bản thân bất đắc dĩ mới tạm thời ở cùng cô trong căn nhà không hợp phong cách của bản thân, chỉ cần giải quyết Đổng Mẫn và sửa biệt thự xong thì sẽ lập tức dọn đi sao?

Trước đây quả thật vì vụ kiện của Đổng Sơn mà Đổng Mẫn đã nhiều lần đến trước cửa quấy rối, Thành Dao cũng dồn hết sức giúp Tiền Hằng ngăn cản, nhưng hôm nay vụ kiện của Đổng Sơn đã giải quyết xong, Đổng Mẫn cũng đã đi theo mẹ cô ấy Tưởng Văn Tú đi du học nước ngoài, trong một khoảng thời gian sẽ không trở về nước, cũng không tồn tại chuyện tiếp tục làm phiền Tiền Hằng nữa.

Về phần căn biệt thự tu sửa của Tiền Hằng, Thành Dao nhớ lại một hai tuần trước đã nghe anh nói điện thoại với đội xây dựng nhận thầu tu sửa để xác nhận thời gian nghiệm thu công trình.

Thành Dao nghĩ tới nghĩ lui mà không thể nghĩ ra, chỉ có thể chơi điện thoại, nhưng mà trời xui đất khiến sao đó, cô lại có được con gấu bông Pikachu bản giới hạn yêu dấu này, thì cũng coi như là vận khí rất tốt.

Cô nhìn con Pikachu đặt ở đầu giường, không nhịn được có hơi phấn khích, nhưng đột nhiên một vầng sáng vụt qua ——

Cô biết nguyên nhân tại sao hôm nay tâm tình của Tiền Hằng lại kém rồi!!!

Anh! Bị! Từ! Chối! Rồi!

Rõ ràng để ý đến con Pikachu này như vậy, tâm tâm niệm niệm một đường yêu thương mang về muốn tặng cho người ta, chuyện ập lên đầu thì lại tiện tay ném cho cô, hơn nữa thái độ vừa tồi tệ vừa phủ nhận chuyện muốn tặng cho người ta, còn không thừa nhận câu nói ở bãi biển. Đối mặt với vấn đề dọn nhà cũng tỏ ra vô cùng bực bội.

Chuyện này là vì cái gì?!

Chuyện này còn không phải bởi vì một tấm chân tình của Tiền Hằng bị chó ăn sao?!

Pikachu của anh, chắc chắn là vừa về đã cầm đi tặng rồi, đáng tiếc đối phương lại không muốn!

Chuyện này thật đúng là vốn ta gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào [2]!

[2] Vốn ta gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào (我本将心照明月, 奈何明月照沟渠): Ý nói đối phương không hiểu được tâm ý của mình.

Thành Dao gần như lập tức chia sẻ phát hiện trọng đại này cho “tổ hợp vinh hoa phú quý”.

“Cảnh báo năng lượng cao! Gần đây tâm tình của Tiền par rất kém, có thể rất có thể là thất tình!!! Xin mọi người làm việc cẩn thận, đừng chọc giận Tiền par! Tiền par đi tới, thì đi đường vòng!”

Đàm Dĩnh và Bao Duệ nhảy ra nhanh như bay, lại tấn công một trận dấu chấm than gào thét.

Hai vị giáo đồ của Ngũ độc giáo hiển nhiên không có chút lòng đồng cảm với chung thân đại sự của giáo chủ, ngoại trừ tàn ác vô nhân đạo thả ha ha ha ra, thì chính là cười trên sự đau khổ của người khác…

Tình đồng nghiệp, ở Quân Hằng, không hề tồn tại.

*****

Sau khi đi công tác về, Thành Dao nghỉ dưỡng sức xong rồi lại vùi đầu vào công việc lần nữa.

Cô có một cảm giác rất rõ ràng, đó là từ sau vụ của Đổng Sơn, thì Tiền Hằng đã thả tay cô rất nhiều, rất nhiều vụ kiện, anh chỉ kiểm soát qua loa, cụ thể phải làm như thế nào, hoàn toàn đều giao cho cô.

Mỗi vụ kiện, Thành Dao đều chân nam đá chân chiêu mà làm, nhưng cô phát hiện, khi bản thân bắt đầu trực tiếp làm, thì cho dù đường đi quanh co, nhưng bởi vì loại kinh nghiệm thực tiễn quý báu này, mà mỗi một lần đều thu hoạch được rất nhiều. Mà điều khiến cho cô an tâm hơn là, cho dù thỉnh thoảng mạch xử lý vụ kiện sai, nhưng Tiền Hằng luôn xuất hiện giống như chúa cứu thế vậy, dễ dàng đưa Thành Dao đi đúng hướng.

Hơn nữa, mỗi lần Tiền Hằng đều để cho cô có thể hợp tác với Bao Duệ, mặc dù bình thường Bao Duệ hay làm trò, nhưng vào lúc quan trọng lại vô cùng đáng tin, làm việc rất chuyên nghiệp thỏa đáng, điểm khác biệt của anh ấy và Tiền Hằng cũng để cho Thành Dao học được rất nhiều.

Trong lúc khơi thông với khách hàng, đối mặt với yêu cầu không hợp lý của khách hàng, mỗi lần Tiền Hằng đều trực tiếp từ chối không chút lưu tình, còn Bao Duệ mỗi lần đều có thể thành thạo khéo léo đưa đẩy lại không tốn chút kỹ xảo làm khách hàng đổi chủ ý, mà theo ý kiến của anh ấy.

Thành Dao tự nói cô không có năng lực của Tiền Hằng, vì vậy cũng không có sức lực từ chối không chút lưu tình như của Tiền Hằng, do đó cách thức dịu dàng của Bao Duệ giúp cho cô giành được nhiều lợi ích hơn.

Mà Thành Dao cũng phát hiện, vụ kiện Tiền Hằng sắp xếp cho cô, đều không phải là ngẫu nhiên, anh vô cùng cẩn thận sàng lọc những vụ mà Thành Dao chưa từng xử lý, cũng nói bóng nói gió bảo Thành Dao học tập Bao Duệ nhiều hơn.

Từ sau vụ của Đổng Sơn, Thành Dao cảm thấy bản thân mỗi ngày giống như miếng bọt biển hút nước, mải mê không ngừng hút kiến thức và kinh nghiệm.

*****

Ngay khi cô vừa hoàn thành xong một vụ kiện tranh chấp quyền nuôi dưỡng hợp tác với Bao Duệ một lần nữa, chuẩn bị xắn tay áo lên nghênh đón ba mẹ cô đến thành phố A tham gia tụ họp bạn học cấp ba vào cuối tuần này, thì Thành Dao nhận được điện thoại của Lý Mộng Đình.

Nhưng lần này, Lý Mộng Đình không cười nói mời cô tham gia tiệc rượu mừng ở thành phố A nữa, trong điện thoại, cô ấy sụp đổ, khóc đến mức thiếu chút nữa nghẹn hơi.

“Chuột nói không muốn sống với tớ.” Giọng của Lý Mộng Đình nghẹn ngào, “Bây giờ anh ấy đã quyết tâm, bảo tớ phá đứa con. Dao Dao, tớ không biết mình phải làm gì nữa.”

Thành Dao ngây người, Trương Hạo không phải thay đổi bản thân vì Lý Mộng Đình sao? Tại sao bây giờ đột nhiên lại như vậy?

“Cậu là phụ nữ có thai, đừng để cảm xúc không ổn định, không tốt cho con.” Thành Dao cố gắng giữ vững giọng nói của mình, trấn an nói, “Cậu ở chỗ nào, chúng ta gặp mặt rồi nói.”

*****

Thành Dao tìm thấy Lý Mộng Đình trong một cửa hàng tráng miệng, bụng của cô ấy càng to hơn, đã có thể nhận ra là một người phụ nữ có thai từ mọi góc độ, đôi mắt sưng đỏ như trái đào, sắc mặt ảm đạm, bộ dạng tiều tuy, ngay cả Thành Dao nhìn cũng đau lòng.

“Rốt cuộc thế nào?”

Lý Mộng Đình khóc thút thít: “Không phải lần trước đã nói với cậu, là chúng tớ chuẩn bị tổ chức tiệc rượu đơn giản ở thành phố A mời bạn bè đồng nghiệp sao? Tối hôm qua tớ nhắc đến chuyện này với Chuột, kết quả anh ấy lại thoái thác, chuyện thế này đã xảy ra nhiều lần rồi, nhưng mà tớ đã sớm nói cho bạn học ở thành phố A, sao có thể nói không làm là không làm? Hơn nữa nửa tháng gần đây anh ấy luôn tăng ca, có lúc nửa đêm tớ tỉnh giấc, anh ấy vẫn còn chưa về, tớ cảm thấy anh ấy chỉ quan tâ m đến công việc của anh ấy, căn bản không quan tâ m đến tớ và đứa bé, nên làm ầm lên với anh ấy.”

Lý Mộng Đình nói đến chỗ này, nước mắt lại chảy xuống: “Tớ vốn muốn nghe anh ấy nhận sai rồi dỗ dành tớ, sau đó giải quyết chuyện tổ chức tiệc ở thành phố A là được, nhưng mà anh ấy lại nổi giận, mắng tớ suốt ngày ở nhà không kiếm được một xu, thậm chí còn khó chịu khi tớ tiêu tiền của anh ấy, anh ấy mắng tớ bảo rằng đừng nghĩ mình mang thai mà có thể lớn tiếng. Anh ấy nói, anh ấy không chịu nổi tớ, không muốn sống với tớ. Thậm chí còn không quan tâ m đến việc tớ đang mang thai, đẩy tớ ngã, còn đập rất nhiều đồ trong nhà.”

Thành Dao chờ Lý Mộng Đình ổn định cảm xúc, mới bắt đầu phân tích cho cô ấy: “Trước hết cậu phải suy nghĩ lại, khi hai người cãi nhau, có phải cậu cũng có sai hay không? Ví dụ như gần đây có phải Chuột rất bận rộn nhiều việc, áp lực rất lớn hay không? Mà sau khi kết hôn, đặc biệt là trước khi có con, chi phí mua sắm sẽ rất nhiều, anh ấy cũng sẽ phải sứt đầu mẻ trán một chút, cậu không thể chỉ muốn anh ấy dỗ dành cậu quan tâm cậu, tình cảm là phải có qua có lại, bình thường cậu có quan tâ m đến anh ấy không? Ví dụ như cậu ở nhà, có chuẩn bị bữa sáng bữa tối cho anh ấy không?”

Lý Mộng Đình ngẩn người, có lẽ cô ấy không nghĩ tới Thành Dao lại không giúp mình chỉ trích mắng chửi Trương Hạo, mà lại sắc bén chỉ ra bản thân cô ấy có tồn tại vấn đề hay không.

Biểu cảm này của Lý Mộng Đình, làm cho Thành Dao hiểu ra: “Tớ không phải là không giúp cậu, mà là nếu như bây giờ tớ hùa theo cậu mắng Trương Hạo là đồ cặn bã, xúi giục cậu mau bye bye anh ta, thì có thể giải quyết vấn đề sao? Huống chi, mặc dù lần này anh ta đã phạm sai, nhưng Trương Hạo có thật sự phải bị xem là đồ cặn bã không? Hay là bản thân cậu cũng tồn tại một vài vấn đề? Lần trước tớ thấy anh ta vẫn rất chăm sóc cậu, theo lý sẽ không đột nhiên thay đổi như vậy đâu.”

Lý Mộng Đình cắn môi: “Tớ… tớ mang thai mà.” Cô ấy nói, “Chẳng lẽ muốn phụ nữ có thai mang cái bụng lớn đi nấu cơm sao?”

Thành Dao nhìn Lý Mộng Đình: “Vậy sau khi mang thai thì cậu ở nhà làm gì?”

“Chỉ xem phim đọc tiểu thuyết thư giãn tâm tình thôi.”

Được rồi, đây không phải là vấn đề mấu chốt sao?

Thành Dao ăn miếng bánh brownie trong cửa hàng tráng miệng: “Phụ nữ có thai không nên trở thành một loại đặc quyền, chỉ xem phim đọc tiểu thuyết, mười ngón tay không dính nước mùa xuân [3]. Chuẩn bị bữa sáng bữa tối cũng chỉ là một kiểu tâm ý, chưa chắc đòi hỏi cậu phải xào đồ dầu mỡ khói bay, chỉ là thỉnh thoảng làm bát mì hay bánh bao, chẳng lẽ cũng không được sao?”

[3] Mười ngón tay không dính nước mùa xuân (十指不能沾阳春水): Nước mùa xuân là nước tháng Ba, thời tiết vẫn khá lạnh và nước mát. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân cho biết người đó không nhúng tay vào nước xuân tháng Ba bao giờ, ý nói những người không bao giờ làm việc nhà.

“Hôn nhân của cậu cậu làm chủ, nếu cậu cảm thấy Trương Hạo làm như vậy là không thể cứu vãn nữa, hoặc là còn có chuyện khác đụng đến nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của cậu, cậu muốn phá thai ly dị, tớ cùng cậu đi; nếu cậu cảm thấy mình thật sự cũng có vấn đề, con người Trương Hạo vẫn không tệ lắm muốn tiếp tục, thì hãy tìm anh ta nói chuyện.”

Mối quan hệ giữa nam và nữ trong xã hội và cuộc sống quả thật không bình đẳng như nhau, nơi làm việc cũng vậy, mà phương diện khác cũng vậy, có rất nhiều trường hợp đàn ông vẫn chiếm ưu thế hơn, cho nên bất tri bất giác, hình thành một kiểu dư luận.

Trong mối quan hệ giữa nam và nữ, nhất là trong quan hệ hôn nhân, một khi đàn ông phạm lỗi lầm gì đó, thì trong ánh mắt của đại chúng, lỗi lầm này đều sẽ bị phóng đại không ngừng, cuối cùng dư luận sẽ hoàn toàn phát triển theo hướng “đừng tìm chồng ở trong thùng rác” hoặc là “không cưới không sinh đảm bảo bình an”, người đàn ông này đương nhiên cũng sẽ bị đánh trở thành tên đàn ông cặn bã.

Nhưng nhiều khi, có thể đó chỉ là một câu nói mang theo nhiều cảm xúc mà người đàn ông liên tục tăng ca khi về nhà nói, có thể đó chỉ là người đàn ông bận rộn đến mức quên mất sinh nhật của vợ, cũng có thể đó chỉ là do hai vợ chồng ít giao tiếp mà dẫn đến cãi vả và hiểu lầm.

Có sai, nhưng không đáng tội chết.

Khi bạn bè gặp vấn đề tình cảm, trong tình huống không phải là vấn đề nguyên tắc, thì mù quáng ủng hộ trên thực tế chính là biến thành quạt gió thổi lửa, làm cho đối phương hoàn toàn rơi vào ảo giác “tôi không sai, người sai đều là anh ta”, thực tế không chỉ không giải quyết được vấn đề, mà còn thêm loạn.

Hôn nhân không tốt đẹp như thế, nhưng cũng không tệ như vậy. Hôn nhân không phải câu chuyện cổ tích, hôn nhân cần phải kinh doanh. Bạn gieo loại hạt giống gì, thì sẽ ra quả loại đó.

“Nếu như bây giờ trong lòng cậu trực tiếp xem Trương Hạo là một tên đàn ông cặn bã, đối xử với anh ta bằng những cảm xúc thù địch, thì anh ta cũng sẽ cảm nhận được điều đó, như vậy mối quan hệ giữa hai người sẽ chỉ trở thành một vòng luẩn quẩn, không có khả năng hòa dịu.” Giọng nói của Thành Dao vô cùng bình tĩnh, “Chỉ là cậu phải suy nghĩ thật kỹ, không hòa dịu có đúng là kết quả cuối cùng cậu muốn hay không? Tớ biết cảm xúc của phụ nữ có thai rất dễ không ổn định, nhưng cậu là một người mẹ, càng phải có trách nhiệm với bản thân và đứa bé, đừng tùy hứng giận dỗi.”

Trong đầu của Lý Mộng Đình vừa nãy hỗn loạn chỉ lo thương xuân bi thu [4], lần này dưới sự phân tích bình tĩnh của Thành Dao cuối cùng cũng sáng suốt.

[4] Thương xuân bi thu (悲秋伤春): vì xuân đến xuân đi, thu đến thu đi mà bi thương sầu cảm, nói chung là chỉ người đa sầu đa cảm, có trái tim mẫn cảm.

Lý Mộng Đình nhìn Thành Dao mặc bộ âu phục chuyên nghiệp trước mặt, trong lòng chợt thoáng qua cảm xúc hâm mộ.

Trong mấy tháng qua, Thành Dao thật sự lột xác rất nhiều, trước kia nếu vào thời điểm này cô ấy có lẽ sẽ an ủi cô giúp đỡ cô mất bình tĩnh cùng với cô, nhưng cô ấy bây giờ, khi gặp chuyện lại bình tĩnh vững vàng, lý trí và thận trọng.

Lý Mộng Đình đột nhiên cảm thấy hơi tự ti, bản thân thì biến thành một người phụ nữ có thai vô dụng khóc sướt mướt, nhưng trong cùng một khoảng thời gian, Thành Dao lại cố gắng từng bước một, trở thành cô ấy của bây giờ. Giờ phút này, Lý Mộng Đình chợt hiểu ra sự ghét bỏ cô trong mắt Trương Hạo lúc cãi nhau.

Trương Hạo quả thật rất nghiêm túc trong công việc, anh ấy đều tiến bộ mỗi ngày, còn cô, sau khi tốt nghiệp liền dậm chân tại chỗ, trong lúc vô tình, đã kéo dài khoảng cách với anh ấy. Vào thời điểm tốt nghiệp, hai người bắt đầu ở cùng một vạch xuất phát, nhưng hôm nay đã không còn ở trên cùng một sân chơi nữa. Trong khoảng thời gian ở nhà, không chỉ có rút nhỏ vòng giao thiệp, mà Lý Mộng Đình cảm thấy, ngay cả tầm nhìn của bản thân cũng thu hẹp.

Không biết tại sao, cô ấy đột nhiên có hơi hối hận vì đã nói những chuyện này cho Thành Dao, Lý Mộng Đình cảm thấy so với một Thành Dao xuất sắc của hôm nay, bản thân cô ấy càng tầm thường càng mất mặt hơn.

“Tớ đã hiểu, cảm ơn cậu Dao Dao, tớ… tớ nghĩ bản thân tớ quả thật cũng có sai, tớ sẽ trở về nói chuyện với Chuột.”

“Ừ.” Thành Dao vỗ tay của Lý Mộng Đình, an ủi, “Có chuyện gì thì cứ liên lạc với tớ. Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ qua.”

Thành Dao suy nghĩ một chút, vẫn có lòng tốt bổ sung một câu: “Đương nhiên, gần đây cậu cũng phải để ý anh ấy một chút, tại sao lại đột nhiên…”

Thành Dao mới nói đến đây, Lý Mộng Đình đã ngắt lời: “Cậu nói Chuột có thể như thế nào chứ?” Biểu cảm của cô ấy thể hiện sự chắc chắn, khuôn mặt cuối cùng cũng cười một chút, “Chuyện này không thể nào, mặc dù lần này thái độ của anh đột ngột rất kém, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với tớ, anh ấy hiền như khúc gỗ như vậy, vừa không cao vừa không đẹp trai vừa không giàu, ngoại trừ tớ, thì ai sẽ thích anh ấy chứ!”

*****

Sau khi ra ngoài đi an ủi Lý Mộng Đình xong, trở về công ty, Thành Dao mới phát hiện, mặc dù cô chỉ rời đi hai tiếng, nhưng trong Quân Hằng đã có biến hóa long trời lỡ đất.

Gần như tất cả mọi người đều tụ tập ở khu làm việc lớn, líu ríu thảo luận chuyện gì đó rất sôi nổi.

Tình cảnh này, Thành Dao nhìn cũng biết Tiền Hằng không có ở đây.

Cô không nhịn được tò mò, xích lại gần xem, thì phát hiện mọi người ba tầng ngoài ba tầng trong vây quanh trung tâm, bất ngờ đó lại là Bao Duệ với khuôn mặt đầy vẻ thần bí.

“Bao Duệ tôi dám đánh cược! Chắc chắn một trăm phần trăm! Tiền par đã nói như vậy trong điện thoại!”

Đàm Dĩnh không nhịn được cảm khái: “Không nghĩ tới Tiền par mà cũng có ngày hôm nay đấy.”

“Luật sư Bao anh có biết thứ bảy này Tiền par hẹn ăn cơm ở đâu không? Tôi thật sự muốn làm bộ vô tình gặp được đó.”

Bao Duệ trừng mắt nhìn Vương Lộ: “Cô còn muốn vô tình gặp được? Là chê mạng của bản thân không đủ dài sao? Với lại tôi mạo hiểm tính mạng mình nghe trộm tin quan trọng rồi, vậy mà còn muốn tôi nghe cả chuyện người ta hẹn ở đâu nữa, định để cho tôi đi chịu chết à!”

Thành Dao nghe mà không hiểu gì, không nhịn được liền đặt câu hỏi: “Sao vậy?”

Đàm Dĩnh kích động túm lấy tay của Thành Dao: “Tiền par! Thứ bảy này! Phải đi xem mắt!”

Thành Dao:???

Bao Duệ tự hào nói: “Hôm nay tôi quá buồn ngủ, nên trốn trong phòng họp ngủ trưa, mấy ngày trước không phải vừa mới chuyển một cái banner cuốn mới tuyên truyền cho Quân Hằng đặt trong phòng họp sao? Tôi trốn ở sau đặt một cái ghế xếp để nằm, nhưng không ngờ tới, Tiền par lại vào phòng họp gọi điện thoại! Tôi vô tình nghe được! Ba mẹ anh ấy đã sắp xếp một cuộc hẹn xem mắt cho anh ấy, nói không đi thì đoạn tuyệt quan hệ cha con!”

“Tiền par sao có thể để tâ m đến kiểu uy hiếp này chứ?” Thành Dao cảm thấy điểm chú ý của mình đều bị Ngũ độc giáo làm sai lệch, “Huống chi ở đây có một điểm không logic, tại sao Tiền par bỏ văn phòng của mình, phải đến phòng họp gọi điện thoại chứ? Tôi nghi ngờ về tính chân thực của phiên bản này.”

“Câu hỏi hay!” Bao Duệ vỗ tay nói, “Tuyển thủ Thành Dao, cộng mười điểm!” Anh ấy chống nạnh cười nói, “Máy điều hòa trong văn phòng của Tiền par hư, buổi trưa đúng lúc tìm thợ đến sửa gấp, tiếng động khá ồn, cho nên anh ấy chuyển chiến trường tới phòng họp. Về việc đoạn tuyệt quan hệ cha con, Tiền par quả thật không có sợ hãi, nhưng ba mẹ của anh ấy đã nói, nếu như lần này anh ấy từ chối đi xem mắt, thì mẹ anh ấy sẽ thuê hơn chục người đến Chợ xem mắt Thượng Hải [5], dán quảng cáo xem mắt cho anh ấy, album ảnh và sơ yếu lý lịch xem mắt của anh ấy nghe nói cũng đã in xong, còn viết số điện thoại di động của anh ấy nữa! Định để cho những người phụ nữ độc thân kia gọi anh ấy đến chết!”

[5] Chợ xem mắt (人民公园相亲角): được tổ chức tại Công viên Nhân dân ở Thượng Hải, Trung Quốc. Cha mẹ của những người lớn chưa lập gia đình đổ về công viên vào mỗi thứ Bảy và Chủ nhật từ trưa đến 5 giờ chiều để trao đổi thông tin về con của họ.

“…”

Chuyện này quả nhiên… Tiền Hằng có thể lớn thành ngày hôm nay, cũng là thành quả giáo dục hun đúc của gia đình mà…

“Nhưng mà không phải trước đó cô nói Tiền par vừa mới thất tình sao?” Đàm Dĩnh suy nghĩ một chút, “Có khi nào là do nản chí ngã lòng nên đồng ý đi xem mắt với ép hôn không?” Cô ấy khẽ mỉm cười thần bí nói với Thành Dao, “Có thể cô không biết, thứ bảy này, là ngày debut xuất đạo xem mắt của Tiền par đó! Đột nhiên tôi có một loại lo lắng giống như mẹ già vậy.”

Bao Duệ chế nhạo nói: “Còn debut? Cũng không phải là người mại dâm nghiệp dư quay AV? Hơn nữa thay vì lo lắng cho Tiền par của chúng ta, chi bằng cô hãy lo lắng cho cô gái xem mắt với anh ấy đi.”

“Không chắc đâu, anh nhìn Tiền par đi gần đây hình như đã động phàm tâm rồi, mặc dù người bản thân anh ấy nhìn trúng không thành, nhưng không chắc lần xem mắt này sẽ không vừa gặp đã yêu đâu. Dù sao cũng có một hai lần mù mà!”

“…”

Đàm Dĩnh và Bao Duệ lại tiếp tục làm trò linh tinh cả buổi, còn Thành Dao lại có hơi không bình tĩnh.

Tiền Hằng sắp đi xem mắt?! Tiền Hằng? Xem mắt?!

Không biết tại sao, trong lòng Thành Dao lại có một loại cảm giác bị lừa dối bị phản bội.

Bản thân cô làm trâu làm ngựa vì Quân Hằng, nấu cơm làm đồ ăn vì sếp, chính cô còn là cẩu độc thân, dựa vào cái gì mà Tiền Hằng có thể đi xem mắt?!

Cô, Thành Dao, phản đối!

Xem mắt?! Để cho anh xem mắt! Cô chúc anh xem mắt gặp phải quạ đen, hoàn toàn bị thất bại mới đúng!

“Nhưng mà tôi còn nghe được một tin hot khác!” Bao Duệ rất nhanh chuyển đề tài, giọng điệu đắc ý nói, “Tôi nghe chị Chu hành chính nói, năm nay! Quân Hằng của chúng ta! Sẽ có tụ tập lần thứ hai!”

“Wow! Tuyệt thế!”

“Trời ạ! Tôi muốn ca ngợi Tiền par! Hy vọng buổi xem mắt đầu tiên của Tiền par sẽ kết thúc hoàn mỹ! Tâm trạng thật tốt tiếp tục ủng hộ tổ chức tụ tập lần thứ ba cho chúng ta!”

“Này? Lần tụ tập này đi đâu vậy?”

Nói đến chuyện này, Bao Duệ có hơi đưa đám: “Đi Nhật Bản! Lại đi Nhật Bản! Tại sao lại là Nhật Bản! Nghe đâu Tiền par còn nói sẽ đi Universal Studios Osaka!”

Thành Dao ngẩn người, cô nhìn về phía Bao Duệ, chen miệng vào: “Anh không phải muốn đi Nhật Bản sao? Lúc đi công tác Tiền par nói với tôi, bởi vì anh muốn đi Nhật Bản, đặc biệt là Universal Studios, anh ấy cảm thấy năm nay anh làm việc rất tốt, vì muốn thưởng cho anh nên mới lựa chọn đi tụ tập ở Nhật Bản!”

Bao Duệ ngẩn người, ngay sau đó trên mặt lộ ra biểu cảm nhăn nhó xấu hổ: “Có thật không?” Vẻ mặt của anh vừa yêu vừa hận, “Hóa ra tôi ở trong lòng Tiền par lại chiếm vị trí quan trọng như vậy, hóa ra lần tụ tập thứ hai này là vì tôi mà phá lệ.” Anh ấy kích động nói, “Trong lúc nhất thời tôi lại cảm thấy mình giống như hồng nhan họa thủy chi phối quân vương đưa ra quyết định ngu ngốc! Chỉ tiếc tôi là đàn ông! Chỉ tiếc là tôi đã kết hôn rồi! Ôi!”

“…”

Bao Duệ, sự tiếc nuối trong lời nói này của anh rốt cuộc như thế nào chứ?!

“Nhưng mà nhất định là Tiền par có trăm công nghìn việc rồi! Anh ấy có thể nhớ nhầm không?!” Bao Duệ tiếc nuối nói, “Tôi với vợ của tôi cũng đã đi Nhật Bản năm lần rồi! Tôi không muốn đi Nhật Bản nữa! Universal Studio cũng đã đi với vợ tôi hai lần rồi!” Anh ấy lẩm bẩm, “Chi bằng như thế này, lần sau tôi sẽ tìm một cơ hội, nói bóng gió với Tiền par, thật ra thì tôi muốn đi đến nước Thái? Nếu chính là vì thưởng cho tôi nên mới đi Nhật Bản, vậy nếu như chưa đặt vé máy bay, thì Tiền par nhất định sẽ đồng ý đổi nơi khác! Đặc biệt là chi phí ở nước Thái rẻ hơn ở Nhật Bản nhiều! Đi tụ tập ở đảo Phuket, càng tiết kiệm tiền hơn!”

Mặc dù đảo Phuket cô cũng chưa từng đi, nhưng không biết tại sao, Thành Dao càng muốn đến Nhật Bản mà Tiền Hằng đã mô tả hơn, trong lòng cô hơi tiếc nuối, nếu Bao Duệ đã đi, vậy thì e rằng lần tụ tập này, sẽ phải đổi nơi khác.

Cảm xúc của Bao Duệ vẫn còn dâng trào: “Nói thật, sau khi Tiền par đi công tác trở về, thì liên tục ném năm vụ kiện hạng mức chỉ khoảng ba bốn triệu cho tôi, trong lòng tôi còn cự tuyệt. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, trong này nhất định hàm chứa thâm ý của Tiền par!”

Đàm Dĩnh có hơi hiếu kỳ: “Hạng mức ba bốn triệu á? Vụ kiện về gì chứ?”

“Đều là về luật thừa kế.” Bao Duệ gãi đầu, “Hơn nữa không biết có phải là trùng hợp hay không, mà luật sư biện hộ của khách hàng bên kia đều là cùng một người.”

Đàm Dĩnh thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”

“Tên là Diêu Phong.” Bao Duệ có hơi khó hiểu, “Tôi cũng chưa từng nghe qua, nếu không phải tôi nghe ngóng trong giới bảo đảm chắc chắn anh ta với Tiền par chưa từng cùng xuất hiện, thì tôi còn tưởng rằng người này nợ Tiền par năm triệu đấy. Nhưng mà nghe nói nhân phẩm của người này bị gặm rồi.”

“Nói như thế nào?”

Bao Duệ sờ cằm: “Tiền par nói với tôi, năm vụ kiện này không được phép thua, nếu thua thì phần thưởng cuối năm nay của tôi đều sẽ không có. Hơn nữa không chỉ phải thắng, mà còn phải thắng khiến cho đối phương không có chút mặt mũi, bảo tôi tha hồ phóng thích bản thân, đắc tội đối phương cũng không sao, tốt nhất là mạnh mẽ làm đối phương xấu hổ, phát tiết toàn bộ cảm xúc tiêu cực lên trên người đối phương…” Bao Duệ nói đến chỗ này, đột nhiên bừng hiểu, anh ấy vỗ đùi, giọng nói kích động, “Tôi biết rồi! Tôi đã biết tại sao Tiền par lại bảo tôi nhận vụ kiện này rồi!”

Thành Dao rụt đầu theo vô thức, giờ phút này, trong lòng cô lẫn lộn giữa cảm động và chua xót. Hóa ra Tiền par đều nhớ, câu “được” kia của anh ấy, hóa ra là ý này.

Mặc dù hành động này nghe thật ngây thơ, như thể người của bạn bị người khác bắt nạt, nên phái thuộc hạ hung ác khác bắt nạt lại đối phương. Nhưng nội tâm Thành Dao lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Trước kia lúc Thành Dao bị quấy rối rồi bị Diêu Phong qua loa lấy lệ, đã từng dùng “thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng” để an ủi bản thân, nhưng bây giờ mới phát hiện, uống một trăm chén súp gà này, cũng không bằng Tiền Hằng xử lý đơn giản thô bạo.

Cực hả giận luôn.

Thành Dao không khỏi không thừa nhận, với tư cách là sếp, Tiền Hằng vô cùng tốt với cấp dưới của mình. Chỉ là thật sự kỳ quái, cô không hy vọng anh xem mắt thành công.

Chẳng lẽ cô thích Tiền Hằng?

Không không! Gần như là vừa có ý nghĩ này, Thành Dao liền tự phủ định bản thân. Tiền Hằng đó! Cô rốt cuộc đã ăn tim gấu gan báo gì, mà dám thích Tiền Hằng?! Chê mạng quá dài rồi!

Cô nghĩ, tâm lý của cô cũng bình thường, dù sao nếu như Tiền Hằng mà yêu đương, thì chỉ sợ sẽ không còn thời gian tay nắm tay chỉ bảo cô như bây giờ, bởi vì mối quan hệ với bạn gái, nên sẽ càng tránh hiềm nghi với cấp dưới khác phái, sợ rằng cũng sẽ không hợp tác xử lý vụ kiện với cô nữa.

Nhưng mà cô còn rất nhiều điều muốn học từ anh mà!

Lúc đang còn có hàng vạn suy nghĩ, thì lời của Đàm Dĩnh kéo Thành Dao trở lại.

“Tại sao vậy? Sao lại bảo anh nhận loại vụ kiện này?”

“Nhất định là Tiền par nhận ra thật ra thì tôi đã hành nghề nhiều năm, tiếp xúc nhiều vụ kiện gia đình xé mặt như vậy, nhìn hết sự phồn hoa của thế giới, nội tâm sẽ trở nên tang thương, năng lượng tiêu cực quá nhiều.” Bao Duệ còn thiếu mức nước mắt lưng tròng, “Anh ấy nhất định là sợ tôi cứ như vậy mãi mà đi xuống, sinh tâm bệnh trong lòng, ảnh hưởng đến sức khỏe, cho nên đặc biệt tìm cho tôi những vụ kiện hạng mức nhỏ, còn đặc biệt chọn luật sư nhân phẩm có vấn đề cho tôi, để cho tôi không cần thấy có gánh nặng trong lòng mà tha hồ chà đạp và nghiền ép đối phương với đương sự của đối phương, để tôi trút năng lượng tiêu cực ra, nội tâm lại trở thành ánh nắng mặt trời lần nữa!”

Thành Dao không lên tiếng, cô rất muốn nói cho Bao Duệ, sợ rằng sự thật không phải như anh nghĩ…

Nhưng Bao Duệ vô cùng cảm động, anh ấy giơ ngón tay lên thề với trời nói: “Dựa vào phần ân tình này! Bao Duệ tôi! Đời này đều đi theo Tiền par! Tôi muốn làm mặt trời nhỏ trong cuộc đời của Tiền par! Vì anh ấy chiếu sáng khắp nơi!”

“…”

Tỉnh lại đi Bao Duệ, có lẽ Tiền Hằng không hề muốn anh làm mặt trời nhỏ đâu!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom