Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Editor: Tiên
Beta: Tâm
Hạ Nhiên nghiêm túc nghe đạo diễn dạy bảo, còn Sở Tiện ngồi một bên thừa dịp chuyển ánh mắt sang Quý Lạc Lạc ngồi bên cạnh đạo diễn.
Một tay cô cầm kịch bản, một tay nâng má, hoàn toàn giống như tâm hồn đang không ở đây, nhìn một cái là biết đầu óc đang trong cõi thần tiên rồi.
Trong cả một ngày phần lớn thời gian là cảnh quay của nam nữ chính, chờ đến lúc đến Quý Lạc Lạc ra quay thì trời đã tối rồi.
Trong cả một ngày, phải đến lúc này chân mày của đạo diễn mới có thể giãn ra được, cảnh quay của cô thoải mái nhất, cơ bản đều là một là qua.
Theo lý thuyết kỹ thuật diễn của Sở Tiện cũng không kém, nhưng dưới sự bình thường của Hạ Nhiên, bị đạo diễn bảo lần lượt quay lại liên tục, khiến cho lãng phí không ít thời gian.
Đêm đó phải rất lâu Diệp Thanh mới gọi điện tới cho cô, “Lạc Lạc chị vừa mới hỏi Trịnh đạo diễn, tiếp theo em không còn quá nhiều cảnh quay nữa, cho nên thừa dịp có thời gian chúng ta có thể sắp xếp vài ngày tham gia một chương trình giải trí.”
Sau khi Diệp Thanh nhắc nhở Quý Lạc Lạc mới nhớ ra, hôm đến khách sạn nói chuyện làm ăn, như thể đang nói về một chương trình giải trí. Mấy ngày hôm nay vì lo cho chuyện của mẹ, suýt nữa thì quên mất.
Cô gật đầu: “Được, thời gian cụ thể chị nhớ báo cho em, chị đã thương lượng với bên kia chưa, thời gian không có xung đột với việc quay phim của em chứ?”
Diệp Thanh giải thích: “Chị đã nói trước với Trịnh đạo diễn rồi, ông ấy nói phần diễn của em cơ bản đã kết thúc, còn dư lại phần diễn với vai phụ thôi, dù em không đi tham gia chương trình giải trí cũng cho em nghỉ ngơi.”
Quý Lạc Lạc nghe vậy thì yên lòng, “Tốt lắm, em về đi thu dọn đồ đạc, sau đó sẽ đi tìm chị ngay.”
Diệp Thanh suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: “Được, chị gửi cho em thời gian quay của chương trình, em nhớ xem kỹ một chút.”
Sau khi cúp máy, thông báo nhắc nhở có tin nhắn Wechat vang lên, Quý Lạc Lạc tiện tay mở ra xem, quả nhiên là Diệp Thanh gửi biểu đồ của chương trình và thời gian quay.
Cô liếc xem thử, phát hiện chương trình giải trí này phải tham gia cùng phụ huynh của mình, kinh ngạc hơn, Quý Lạc Lạc nhớ lại lời nhà sản xuất nói ở tiệc rượu hôm ấy, ông ta thực sự đã đề cập tới việc đó, nói đây là một chương trình có liên quan tới tình thân trong gia đình.
Ngay lúc cô đang suy tính, Diệp Thanh đã gửi thêm một tin nhắn nữa: “Bên phía đài truyền hình muốn chị sớm ghi tên người nhà của em, chị ghi tên em với ba em nhé.”
Diệp Thanh đã nhìn thấy mẹ ruột của Quý Lạc Lạc, cô ấy chắc chắn sẽ không thể mang một người mẹ tuyệt vời như vậy, vì vậy tốt hơn là nên trực tiếp bỏ qua thay vì hỏi.
Theo lý thuyết thì cha Qúy là bố ruột của cô, trước kia do Quý Lạc Lạc còn trẻ mà làm chuyện dốt nát, phụ nữ đang lúc ấy thường sinh ra sự ngăn cách, nay Quý Lạc Lạc trưởng thành, thời gian hai người chung đụng cũng ít đi, tham gia một chương trình như vậy, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể nuôi dưỡng tình cảm, sao lại không làm chứ?
Quý Lạc Lạc trầm tư một hồi, giơ tay lên đánh mấy chữ gửi đi: “Chị Thanh chờ một chút hẵng ghi tên, để em về nhà một chuyến trước đã, sau đó sẽ nhắn tin cho chị được không?”
Diệp Thanh thấy tin nhắn sững sốt một chút, suy nghĩ một chút, không biết tiểu nha đầu này lại làm nháo ra tình huống cánh bướm gì, cô ấy lắc đầu một cái, bất đắc dĩ thở dài: “Em ngoan ngoãn một chút đi, cái chương trình này chị đã rất vất vả mới mang tới cho em, nếu em một lòng muốn đưa mẹ em tới, thì chị chết cho em xem!”
Thấy Diệp Thanh đáp lời, Quý Lạc Lạc không khỏi cười ra tiếng, người chị này không lớn hơn cô mấy tuổi, sống chung với nhau một thời gian cũng đã mở rộng cánh cửa trong lòng, hoàn toàn rời khỏi nỗi buồn từ việc ly hôn.
Cất điện thoại đi, cô ddến chào đạo diễn trước, mới biết được Hạ Nhiên và Sở Tiện đã sớm rời đi trước cô một bước.
Vì lo lắng về lịch trình của mấy người Sở Tiện, cho nên lúc bắt đầu quay phim đều bắt đầu từ nhân vật chính trước, quay cho xong bọn họ trước, chẳng qua lại không nghĩ tới có thể quay thuận lợi như vậy, ba người cùng quay, xong trước thời hạn một tháng.
Còn lại hai cảnh quay nữa nhưng không gấp, lúc kết thúc quay bổ sung một chút là được, cho nên để họ ở đây chịu khổ, không bằng để bọn họ quay về nghỉ ngơi sớm một chút.
Quý Lạc Lạc chia tay đoàn làm phim xong, sau đó dẫn Chanh Chanh về phòng thu dọn đồ đạc, dọn dẹp xong thì để Chanh Chanh mang về phòng riêng của cô trước, mà cô thì về nhà, đi tìm bố mẹ.
Đường về thành phố J không gần, về đến nhà thì đã đến cuối ngày, cô vừa đến cửa tiểu khu cũng không đi vào, thì lập tức phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang lái xe đến, đạp nhanh đến rồi dùng xe lại trước vỉa hè.
Quý Lạc Lạc híp mắt nhìn kỹ, sau đó khép quần áo, hét lên với thiếu niên đứng đối diện: “Lại Khải Toàn nhanh hai cái chân lên, chị chết cóng rồi đây.”
Lại Khải Toàn nghe thấy tiếng thì trợn to hai mắt nhìn Quý Lạc Lạc, thấy nàng thì kinh ngạc hô lớn trong nháy mắt: “Quý Lạc Lạc?? Tại sao chị lại về?”
Vừa nói vừa nói cậu vừa nhanh chóng đạp xe đến chỗ Qúy Lạc Lạc, đến khi xe sát bên cạnh mới dừng lại, “Sao chị mặc ít thế?”
Quý Lạc Lạc liếc cậu một cái: “Em đã thấy minh tinh nào ăn mặc như một con gấu bắc cực chưa?”
Lại Khải Toàn dẫn theo Quý Lạc Lạc nhanh chóng khóa xe ở dưới chỗ nhà để xe dưới lầu, từ đây đi về nhà còn cách một đoạn, nhìn Quý Lạc Lạc lạnh cóng đến trắng bệch cả mặt, Lại Khải Toàn nhướng mày, tiện tay kéo khóa đồng phục nhung của cậu xuống, cởi áo khoác rồi mặc lên người chị gái cậu.
Áo khoác nhung còn mang theo nhiệt độ của thiếu niên, bị quấn vào, Quý Lạc Lạc lập tức cảm thấy như được sống lại một nữa.
Cô nhìn Lại Khải Toàn mặc một cái áo đồng phục đơn bạc, không vui cau có, tiện tay cởi áo khoác trả lại cho cậu: “Áo khoác đưa em làm gì? Muốn chết rét à? Em quen bị lạnh rồi, chị mặc quần áo tử tế lại cho em, lỡ bị cảm thì sao!”
Mắt thấy cô muốn cởi áo ra, Lại Khải Toàn dùng sức, “Quý Lạc Lạc chị sao cứ thế vậy, dầu gì em cũng là nam tử hán chịu lạnh giỏi, đầy sức nóng trong người, sao có thể so sánh với các cô gái nhỏ các chị, quần áo đưa chị thì chị cứ mặc đi.”
Nhìn bóng lưng cao gầy tong teo của Lại Khải Toàn, hốc mắt của Quý Lạc Lạc đỏ, “Đúng nhỉ, đúng là trưởng thành rồi.”
Hai chị em một trước một sau về nhà, vừa vào cửa đã thấy ba Qúy đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi đang chiếu bộ phim truyền hình Quý Lạc Lạc quay lúc mới xuất đạo, bộ phim đó có thể nói là căn nguyên của những vết nhơ của Quý Lạc Lạc.
Dù như vậy, ba Quý vẫn không biết mệt xem đi xem lại như cũ, ngay cả thoại phim ông cũng đã thuộc làu làu.
“Bố mẹ bọn con về rồi.” Lại Khải Toàn vừa đổi giày vừa kêu về bên kia một tiếng, Lại Mỹ Quyên có lẽ đang ở phòng vệ sinh giặt quần áo, nghe tiếng con trai thì nhịn không được lải nhải: “Về thì về rồi còn kêu cái gì, muốn bố mẹ mày chuẩn bị ra để rước mày vào à?”
Lại Khải Toàn hít sâu một hơi, tiện tay ném bọc sách lên tủ giày, sau đó chép miệng, cười lạnh nói: “Được được, mẹ không nghênh đón con thì con cũng không cần, đại tiểu thư nhà hai người về không phải là nên ra nghênh đón à?”
Vừa nghe thấy ba chữ ‘đại tiểu thư’, ba Qúy đang ngồi trên ghế sô pha đã vội vàng quay đầu lại, nhìn ra chõ cửa.
“Lạc Lạc? Sao con lại đột nhiên trở về?”
Trong phòng vệ sinh Lại Mỹ Quyên nghe thấy cuộc đối thoại của họ, vội vàng đứng dậy, bất chấp tay đang ướt nhẹp, vội vã chạy ra.
Vừa thấy Qúy Lạc Lạc bà đã kích động mở miệng: “Dì còn tưởng là tiểu tử thúi này nói bừa, không ngờ là Lạc Lạc về thật rồi.”
Vừa nói bà vừa hung hăng trợn mắt nhìn Lại Khải Toàn, sau đó mở miệng lần nữa: “Mau vào mau vào đi, lạnh không? Dì đi rót con ly nước ấm.”
Vừa nói bà vừa chạy vào phòng bếp, rót ly nước nóng, lại sợ nóng quá cô cầm không được, lại bọc thêm một cái khăn không quá dày bên ngoài.
“Con cầm một lúc đi, chờ một chút cho cốc nước nguội đi rồi uống cho ấm người, con nói con đứa nhỏ này, về nhà cũng không biết gọi điện thoại trước một tiếng, Dì làm cho con vài món mà con thích!”
Lại Khải Toàn ngồi ngoài lề nhìn bộ dáng thiên vị của mẹ, nhịn không được lầm bầm: “Mẹ à con cũng lạnh mà, con cũng không mặc áo, sao mẹ lại không quan tâm tới con?”
Lại Mỹ Quyên không chút suy nghĩ trực tiếp đẩy người sang một bên: “Cả ngày phục vụ con còn chưa đủ, lạnh thì tự mình đi rót nước đi, chị con lâu rồi không về, con bắt nạt nó làm gì?”
Lại Khải Toàn: “...???”
Cậu mới nói có một câu, sao lại thành bắt nạt rồi???
Phải, cậu phải bình tĩnh lại. Nghĩ tới đây, cậu tiện tay xách cặp của cậu về phòng, hai ngày trước thầy Phàm cho cậu không ít tài liệu học tập, cậu vẫn chưa đọc qua, thừa dịp lúc này có thời gian, phải chuẩn bị nghiên cứu thật tốt.
Trong phòng khách, Quý Lạc Lạc kéo Lại Mỹ Quyên lại, để bà ngồi xuống cạnh cô, “Dì đừng gấp, nghỉ ngơi một chút đi.”
Mặc dù ba Quý thấy con gái về nhà thì vô cùng vui mừng, nhưng vì tôn nghiêm của người trụ cột gia đình không cho ông thể hiện quá mức, ông xụ mặt ngồi bên cạnh xem ti vi, chẳng qua luôn liếc mắt về phía hai mẹ con đang nói chuyện trên trời dưới đất.
“Lúc này về con muốn ở nhà mấy ngày sao?” Vừa nói bà vừa hướng mắt nhìn bốn phía, kinh ngạc nói: “Hành lý của con đâu? Sao không cầm về?”
Quý Lạc Lạc nói: “Lần này về không phải để nghỉ ngơi, có chút việc, con sẽ quay lại sau khi xong việc.”
Lão Quý nghe vậy không khỏi mở miệng: “Quay lại? Bây giờ cũng đã mấy giờ rồi, ngày mai đi không được sao?”
Quý Lạc Lạc cười yếu ớt an ủi ba mình: “Không được ba à, con còn phải làm việc, chờ con làm xong thì quay lại, lần sau ở cùng mọi người thêm mấy ngày không phải được rồi sao?”
Nói xong thì quay đầu lại, nhìn Lại Mỹ Quyên mở miệng nói: “Lần này con về là vì con tham gia vào một chương trình truyền hình, yêu cầu là phải mời bố hoặc mẹ cùng đi, nên con muốn mời Dì đi cùng.”
Lời này vừa nói ra, Lại Mỹ Quyên và ba Qúy liếc nhìn nhau một cái, bà cho là mình nghe lầm, không khỏi hỏi ngược lại: “Dì? Con nói muốn dẫn Dì đi?”
Quý Lạc Lạc gật đầu, “Đúng vậy, được không? Dì không muốn đi à?”
Lại Mỹ Quyên vội vàng xua tay, “Không phải không phải, con đứa nhỏ này nói gì vậy, Dì sao lại không muốn đi, chẳng qua là... Nếu không hay là để bố con đi đi, Dì đi lại loạn thêm không tốt lắm đâu.”
Mặc dù Lại Mỹ Quyên không phải người trong cuộc, nhưng cũng coi là mẹ kế, luôn cảm giác mình sẽ khiến cho con gái mất mặt, thà khiến cho cô loạn thêm không bằng để bố cô đi chống đỡ giúp một chút.
Bà nghĩ gì tất nhiên Quý Lạc Lạc cũng vô cùng rõ ràng, cũng là vì thế nên cô mới muốn đưa Dì ấy đi.
“Dì à, nhìn mặt ba con đen như vậy, ông ấy đã bao giờ cho con mặt mũi đâu? Hơn nữa Dì gả cho bố con, nuôi con nhiều năm như vậy, trả giá còn nhiều hơn mẹ ruột của con, theo lý thuyết con nên gọi Dì một tiếng mẹ, trước kia là do con không hiểu chuyện, bây giờ con muốn cho tất cả mọi người biết, Dì chính là mẹ của con.”
Tác giả có lời: Có phát hiện gần đây tôi vô cùng chăm chỉ hay không? Sau này tôi còn chuẩn bị thêm đôi canh nữa, vui vẻ nhé ~
Beta: Tâm
Hạ Nhiên nghiêm túc nghe đạo diễn dạy bảo, còn Sở Tiện ngồi một bên thừa dịp chuyển ánh mắt sang Quý Lạc Lạc ngồi bên cạnh đạo diễn.
Một tay cô cầm kịch bản, một tay nâng má, hoàn toàn giống như tâm hồn đang không ở đây, nhìn một cái là biết đầu óc đang trong cõi thần tiên rồi.
Trong cả một ngày phần lớn thời gian là cảnh quay của nam nữ chính, chờ đến lúc đến Quý Lạc Lạc ra quay thì trời đã tối rồi.
Trong cả một ngày, phải đến lúc này chân mày của đạo diễn mới có thể giãn ra được, cảnh quay của cô thoải mái nhất, cơ bản đều là một là qua.
Theo lý thuyết kỹ thuật diễn của Sở Tiện cũng không kém, nhưng dưới sự bình thường của Hạ Nhiên, bị đạo diễn bảo lần lượt quay lại liên tục, khiến cho lãng phí không ít thời gian.
Đêm đó phải rất lâu Diệp Thanh mới gọi điện tới cho cô, “Lạc Lạc chị vừa mới hỏi Trịnh đạo diễn, tiếp theo em không còn quá nhiều cảnh quay nữa, cho nên thừa dịp có thời gian chúng ta có thể sắp xếp vài ngày tham gia một chương trình giải trí.”
Sau khi Diệp Thanh nhắc nhở Quý Lạc Lạc mới nhớ ra, hôm đến khách sạn nói chuyện làm ăn, như thể đang nói về một chương trình giải trí. Mấy ngày hôm nay vì lo cho chuyện của mẹ, suýt nữa thì quên mất.
Cô gật đầu: “Được, thời gian cụ thể chị nhớ báo cho em, chị đã thương lượng với bên kia chưa, thời gian không có xung đột với việc quay phim của em chứ?”
Diệp Thanh giải thích: “Chị đã nói trước với Trịnh đạo diễn rồi, ông ấy nói phần diễn của em cơ bản đã kết thúc, còn dư lại phần diễn với vai phụ thôi, dù em không đi tham gia chương trình giải trí cũng cho em nghỉ ngơi.”
Quý Lạc Lạc nghe vậy thì yên lòng, “Tốt lắm, em về đi thu dọn đồ đạc, sau đó sẽ đi tìm chị ngay.”
Diệp Thanh suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: “Được, chị gửi cho em thời gian quay của chương trình, em nhớ xem kỹ một chút.”
Sau khi cúp máy, thông báo nhắc nhở có tin nhắn Wechat vang lên, Quý Lạc Lạc tiện tay mở ra xem, quả nhiên là Diệp Thanh gửi biểu đồ của chương trình và thời gian quay.
Cô liếc xem thử, phát hiện chương trình giải trí này phải tham gia cùng phụ huynh của mình, kinh ngạc hơn, Quý Lạc Lạc nhớ lại lời nhà sản xuất nói ở tiệc rượu hôm ấy, ông ta thực sự đã đề cập tới việc đó, nói đây là một chương trình có liên quan tới tình thân trong gia đình.
Ngay lúc cô đang suy tính, Diệp Thanh đã gửi thêm một tin nhắn nữa: “Bên phía đài truyền hình muốn chị sớm ghi tên người nhà của em, chị ghi tên em với ba em nhé.”
Diệp Thanh đã nhìn thấy mẹ ruột của Quý Lạc Lạc, cô ấy chắc chắn sẽ không thể mang một người mẹ tuyệt vời như vậy, vì vậy tốt hơn là nên trực tiếp bỏ qua thay vì hỏi.
Theo lý thuyết thì cha Qúy là bố ruột của cô, trước kia do Quý Lạc Lạc còn trẻ mà làm chuyện dốt nát, phụ nữ đang lúc ấy thường sinh ra sự ngăn cách, nay Quý Lạc Lạc trưởng thành, thời gian hai người chung đụng cũng ít đi, tham gia một chương trình như vậy, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể nuôi dưỡng tình cảm, sao lại không làm chứ?
Quý Lạc Lạc trầm tư một hồi, giơ tay lên đánh mấy chữ gửi đi: “Chị Thanh chờ một chút hẵng ghi tên, để em về nhà một chuyến trước đã, sau đó sẽ nhắn tin cho chị được không?”
Diệp Thanh thấy tin nhắn sững sốt một chút, suy nghĩ một chút, không biết tiểu nha đầu này lại làm nháo ra tình huống cánh bướm gì, cô ấy lắc đầu một cái, bất đắc dĩ thở dài: “Em ngoan ngoãn một chút đi, cái chương trình này chị đã rất vất vả mới mang tới cho em, nếu em một lòng muốn đưa mẹ em tới, thì chị chết cho em xem!”
Thấy Diệp Thanh đáp lời, Quý Lạc Lạc không khỏi cười ra tiếng, người chị này không lớn hơn cô mấy tuổi, sống chung với nhau một thời gian cũng đã mở rộng cánh cửa trong lòng, hoàn toàn rời khỏi nỗi buồn từ việc ly hôn.
Cất điện thoại đi, cô ddến chào đạo diễn trước, mới biết được Hạ Nhiên và Sở Tiện đã sớm rời đi trước cô một bước.
Vì lo lắng về lịch trình của mấy người Sở Tiện, cho nên lúc bắt đầu quay phim đều bắt đầu từ nhân vật chính trước, quay cho xong bọn họ trước, chẳng qua lại không nghĩ tới có thể quay thuận lợi như vậy, ba người cùng quay, xong trước thời hạn một tháng.
Còn lại hai cảnh quay nữa nhưng không gấp, lúc kết thúc quay bổ sung một chút là được, cho nên để họ ở đây chịu khổ, không bằng để bọn họ quay về nghỉ ngơi sớm một chút.
Quý Lạc Lạc chia tay đoàn làm phim xong, sau đó dẫn Chanh Chanh về phòng thu dọn đồ đạc, dọn dẹp xong thì để Chanh Chanh mang về phòng riêng của cô trước, mà cô thì về nhà, đi tìm bố mẹ.
Đường về thành phố J không gần, về đến nhà thì đã đến cuối ngày, cô vừa đến cửa tiểu khu cũng không đi vào, thì lập tức phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang lái xe đến, đạp nhanh đến rồi dùng xe lại trước vỉa hè.
Quý Lạc Lạc híp mắt nhìn kỹ, sau đó khép quần áo, hét lên với thiếu niên đứng đối diện: “Lại Khải Toàn nhanh hai cái chân lên, chị chết cóng rồi đây.”
Lại Khải Toàn nghe thấy tiếng thì trợn to hai mắt nhìn Quý Lạc Lạc, thấy nàng thì kinh ngạc hô lớn trong nháy mắt: “Quý Lạc Lạc?? Tại sao chị lại về?”
Vừa nói vừa nói cậu vừa nhanh chóng đạp xe đến chỗ Qúy Lạc Lạc, đến khi xe sát bên cạnh mới dừng lại, “Sao chị mặc ít thế?”
Quý Lạc Lạc liếc cậu một cái: “Em đã thấy minh tinh nào ăn mặc như một con gấu bắc cực chưa?”
Lại Khải Toàn dẫn theo Quý Lạc Lạc nhanh chóng khóa xe ở dưới chỗ nhà để xe dưới lầu, từ đây đi về nhà còn cách một đoạn, nhìn Quý Lạc Lạc lạnh cóng đến trắng bệch cả mặt, Lại Khải Toàn nhướng mày, tiện tay kéo khóa đồng phục nhung của cậu xuống, cởi áo khoác rồi mặc lên người chị gái cậu.
Áo khoác nhung còn mang theo nhiệt độ của thiếu niên, bị quấn vào, Quý Lạc Lạc lập tức cảm thấy như được sống lại một nữa.
Cô nhìn Lại Khải Toàn mặc một cái áo đồng phục đơn bạc, không vui cau có, tiện tay cởi áo khoác trả lại cho cậu: “Áo khoác đưa em làm gì? Muốn chết rét à? Em quen bị lạnh rồi, chị mặc quần áo tử tế lại cho em, lỡ bị cảm thì sao!”
Mắt thấy cô muốn cởi áo ra, Lại Khải Toàn dùng sức, “Quý Lạc Lạc chị sao cứ thế vậy, dầu gì em cũng là nam tử hán chịu lạnh giỏi, đầy sức nóng trong người, sao có thể so sánh với các cô gái nhỏ các chị, quần áo đưa chị thì chị cứ mặc đi.”
Nhìn bóng lưng cao gầy tong teo của Lại Khải Toàn, hốc mắt của Quý Lạc Lạc đỏ, “Đúng nhỉ, đúng là trưởng thành rồi.”
Hai chị em một trước một sau về nhà, vừa vào cửa đã thấy ba Qúy đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi đang chiếu bộ phim truyền hình Quý Lạc Lạc quay lúc mới xuất đạo, bộ phim đó có thể nói là căn nguyên của những vết nhơ của Quý Lạc Lạc.
Dù như vậy, ba Quý vẫn không biết mệt xem đi xem lại như cũ, ngay cả thoại phim ông cũng đã thuộc làu làu.
“Bố mẹ bọn con về rồi.” Lại Khải Toàn vừa đổi giày vừa kêu về bên kia một tiếng, Lại Mỹ Quyên có lẽ đang ở phòng vệ sinh giặt quần áo, nghe tiếng con trai thì nhịn không được lải nhải: “Về thì về rồi còn kêu cái gì, muốn bố mẹ mày chuẩn bị ra để rước mày vào à?”
Lại Khải Toàn hít sâu một hơi, tiện tay ném bọc sách lên tủ giày, sau đó chép miệng, cười lạnh nói: “Được được, mẹ không nghênh đón con thì con cũng không cần, đại tiểu thư nhà hai người về không phải là nên ra nghênh đón à?”
Vừa nghe thấy ba chữ ‘đại tiểu thư’, ba Qúy đang ngồi trên ghế sô pha đã vội vàng quay đầu lại, nhìn ra chõ cửa.
“Lạc Lạc? Sao con lại đột nhiên trở về?”
Trong phòng vệ sinh Lại Mỹ Quyên nghe thấy cuộc đối thoại của họ, vội vàng đứng dậy, bất chấp tay đang ướt nhẹp, vội vã chạy ra.
Vừa thấy Qúy Lạc Lạc bà đã kích động mở miệng: “Dì còn tưởng là tiểu tử thúi này nói bừa, không ngờ là Lạc Lạc về thật rồi.”
Vừa nói bà vừa hung hăng trợn mắt nhìn Lại Khải Toàn, sau đó mở miệng lần nữa: “Mau vào mau vào đi, lạnh không? Dì đi rót con ly nước ấm.”
Vừa nói bà vừa chạy vào phòng bếp, rót ly nước nóng, lại sợ nóng quá cô cầm không được, lại bọc thêm một cái khăn không quá dày bên ngoài.
“Con cầm một lúc đi, chờ một chút cho cốc nước nguội đi rồi uống cho ấm người, con nói con đứa nhỏ này, về nhà cũng không biết gọi điện thoại trước một tiếng, Dì làm cho con vài món mà con thích!”
Lại Khải Toàn ngồi ngoài lề nhìn bộ dáng thiên vị của mẹ, nhịn không được lầm bầm: “Mẹ à con cũng lạnh mà, con cũng không mặc áo, sao mẹ lại không quan tâm tới con?”
Lại Mỹ Quyên không chút suy nghĩ trực tiếp đẩy người sang một bên: “Cả ngày phục vụ con còn chưa đủ, lạnh thì tự mình đi rót nước đi, chị con lâu rồi không về, con bắt nạt nó làm gì?”
Lại Khải Toàn: “...???”
Cậu mới nói có một câu, sao lại thành bắt nạt rồi???
Phải, cậu phải bình tĩnh lại. Nghĩ tới đây, cậu tiện tay xách cặp của cậu về phòng, hai ngày trước thầy Phàm cho cậu không ít tài liệu học tập, cậu vẫn chưa đọc qua, thừa dịp lúc này có thời gian, phải chuẩn bị nghiên cứu thật tốt.
Trong phòng khách, Quý Lạc Lạc kéo Lại Mỹ Quyên lại, để bà ngồi xuống cạnh cô, “Dì đừng gấp, nghỉ ngơi một chút đi.”
Mặc dù ba Quý thấy con gái về nhà thì vô cùng vui mừng, nhưng vì tôn nghiêm của người trụ cột gia đình không cho ông thể hiện quá mức, ông xụ mặt ngồi bên cạnh xem ti vi, chẳng qua luôn liếc mắt về phía hai mẹ con đang nói chuyện trên trời dưới đất.
“Lúc này về con muốn ở nhà mấy ngày sao?” Vừa nói bà vừa hướng mắt nhìn bốn phía, kinh ngạc nói: “Hành lý của con đâu? Sao không cầm về?”
Quý Lạc Lạc nói: “Lần này về không phải để nghỉ ngơi, có chút việc, con sẽ quay lại sau khi xong việc.”
Lão Quý nghe vậy không khỏi mở miệng: “Quay lại? Bây giờ cũng đã mấy giờ rồi, ngày mai đi không được sao?”
Quý Lạc Lạc cười yếu ớt an ủi ba mình: “Không được ba à, con còn phải làm việc, chờ con làm xong thì quay lại, lần sau ở cùng mọi người thêm mấy ngày không phải được rồi sao?”
Nói xong thì quay đầu lại, nhìn Lại Mỹ Quyên mở miệng nói: “Lần này con về là vì con tham gia vào một chương trình truyền hình, yêu cầu là phải mời bố hoặc mẹ cùng đi, nên con muốn mời Dì đi cùng.”
Lời này vừa nói ra, Lại Mỹ Quyên và ba Qúy liếc nhìn nhau một cái, bà cho là mình nghe lầm, không khỏi hỏi ngược lại: “Dì? Con nói muốn dẫn Dì đi?”
Quý Lạc Lạc gật đầu, “Đúng vậy, được không? Dì không muốn đi à?”
Lại Mỹ Quyên vội vàng xua tay, “Không phải không phải, con đứa nhỏ này nói gì vậy, Dì sao lại không muốn đi, chẳng qua là... Nếu không hay là để bố con đi đi, Dì đi lại loạn thêm không tốt lắm đâu.”
Mặc dù Lại Mỹ Quyên không phải người trong cuộc, nhưng cũng coi là mẹ kế, luôn cảm giác mình sẽ khiến cho con gái mất mặt, thà khiến cho cô loạn thêm không bằng để bố cô đi chống đỡ giúp một chút.
Bà nghĩ gì tất nhiên Quý Lạc Lạc cũng vô cùng rõ ràng, cũng là vì thế nên cô mới muốn đưa Dì ấy đi.
“Dì à, nhìn mặt ba con đen như vậy, ông ấy đã bao giờ cho con mặt mũi đâu? Hơn nữa Dì gả cho bố con, nuôi con nhiều năm như vậy, trả giá còn nhiều hơn mẹ ruột của con, theo lý thuyết con nên gọi Dì một tiếng mẹ, trước kia là do con không hiểu chuyện, bây giờ con muốn cho tất cả mọi người biết, Dì chính là mẹ của con.”
Tác giả có lời: Có phát hiện gần đây tôi vô cùng chăm chỉ hay không? Sau này tôi còn chuẩn bị thêm đôi canh nữa, vui vẻ nhé ~
Bình luận facebook