Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Soup Lou.
Beta: Tâm.
Bên dưới Sở Tiện mặc một chiếc quần jean màu xanh đậm, bên trên lại mặc một chiếc áo khoác màu trắng có cùng kiểu dáng với áo khoác của Quý Lạc Lạc, tóc của anh ngắn hơn nhiều so với khi quay phim, rõ ràng đã được cắt tỉa qua, tạo hình không có gì đặc biệt, nhưng nhìn qua có vẻ tâm trạng anh khá tốt.
Anh đang kéo một chiếc vali cỡ lớn trong tay, đi theo phía sau chính là mẹ anh.
Khác với các bậc phụ huynh trong gia đình khác, phong cách ăn mặc của mẹ anh vô cùng đoan chính, mái tóc dài được bà búi chỉnh tề ra phía sau, khuôn mặt tinh xảo, trên người mặc một bộ sườn xám màu xanh lục, khí chất mười phần.
Vóc người của bà không được tính là quá hoàn hảo, vòng eo ở tuổi trung niên phát phúc* ra khá nhiều mỡ thừa, nhưng phụ nữ ở độ tuổi này, quan trọng nhất là phong cách và sự tự tin.
*Phát phúc [发福]: hay còn gọi là phát tướng, mập ra, ở đây có thể xem là biện pháp nói giảm nói tránh.
Bên khóe miệng thấp thoáng nụ cười, trông bà ấy và Sở Tiện quả thực giống nhau như đúc.
Ngay khi vào đến cửa, so với Sở Tiện, mẹ Sở còn hăng hái hơn, bà không quan tâm đến đứa con trai đang xách hành lý bên cạnh, nhanh chóng bước vào nhà, nhìn qua mọi người một lượt, sau đó quay sang chào đón mấy đứa trẻ, cười nói: “Sớm như vậy mà mọi người đã đông đủ cả rồi!”
Quý Lạc Lạc đứng ở giữa đám người, hướng về phía mẹ Sở nhàn nhạt nở nụ cười, ánh mắt như vô tình hay cố ý mà liếc Sở Tiện đang đứng một bên.
Đợi anh đi vào, Hà Dược và Chu Thần đã sớm chạy tới giúp anh xách đống hành lý, sau đó đem người mới trở vào trong.
“Chúng ta hãy cùng nhiệt liệt vỗ tay chào đón Sở Tiện và mẹ của cậu, đồng thời cũng chào đón cha mẹ của chúng ta~.”
Bởi vì là ghi hình tự do, cho nên không có người chủ trì chương trình, do vậy Hà Dược liền được định sẵn đảm nhiệm chức vụ này.
Sau khi nghi thức chào mừng đơn giản qua đi, Hà Dược lại một lần nữa lên tiếng: “Nếu tôi nhớ không lầm, có phải Sở Tiện và Quý Lạc Lạc đóng trong cùng một bộ phim hay không?”
Quý Lạc Lạc gật đầu, “Đúng vậy, chúng tôi cùng đóng trong 《Khuynh thế tuyệt luyến》”
Tận dụng bất cứ cơ hội nào để có thể quảng bá bộ phim mới của bản thân, có thể xem như là các diễn viên vốn đang làm điều nên làm để PR cho chính mình, cũng nhờ vào cách làm này mà đạo diễn có thể tăng thêm độ hot cho bộ phim, đôi bên cùng có lợi.
Hà Dược sáng tỏ, tiếp tục hỏi: “Vậy cô và Sở Tiện trước đó đã biết rõ đối phương sẽ cùng mình đóng chung trong bộ phim này hay sao? Có đúng là như thế không?”
Quý Lạc Lạc nhìn về phía Sở Tiện, Sở Tiện nhướng mày, “Thời gian tôi quay phim sớm hơn cô ấy một chút, nhưng mà lịch trình quay phim cụ thể gần đây mới được đưa xuống, cho nên chưa từng trò chuyện qua với nhau, càng không biết sẽ cùng nhau đóng chung một bộ phim.”
Quý Lạc Lạc nói tiếp: “Chúng tôi rất hiếm khi cùng nhau thảo luận một vấn đề nào đó ngoại trừ nội dung kịch bản.”
Một câu nói kéo dãn ra khoảng cách giữa hai người, Sở Tiện vốn dĩ đã không vui vẻ gì cho cam, sau khi nghe cô nói vậy, sắc mặt anh càng trở nên nặng nề hơn.
Trên thực tế chỉ là một chương trình tống nghệ* mà thôi, ngoài việc để cho khán giả thấy được một khía cạnh cuộc sống khác của các minh tinh ra, điều làm cho bọn họ hứng thú hơn cả là bới ra một số trúc trắc không lường trước được của đám nghệ sĩ.
Nghe được đề tài đã chuyển về vấn đề riêng tư của đoàn làm phim, đầu óc nhạy bén, Hạ Dược không khỏi đảo tròng mắt, làm nũng với mẹ của Sở Tiện: “Dì à, dì cũng là lần đầu tiên tham gia chương trình đúng không?”
Mẹ Sở mỉm cười gật đầu, hòa nhã nhìn về phía Lại Mỹ Quyên: “Chị đây cũng là lần đầu tiên tham gia phải không? Ôi chao, chúng ta tuổi đã bằng chừng ấy rồi mà vẫn còn phải càn rỡ theo sau bọn nhỏ lăn qua lộn lại ha ha ha!”
Ở trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này, Lại Mỹ Quyên không dám hé răng nói nửa lời, chỉ sợ nói sai chỗ nào đó thì con gái thân yêu của mình sẽ bị bêu xấu, lúc này được mẹ Sở thân thiết gợi chuyện như vậy, toàn bộ dây thần kinh của bà mới dám buông lỏng ít nhiều, gật gật đầu:
“Phải đó, đây là lần đầu tiên tôi tham gia một chương trình như vậy, cho nên không tránh khỏi có chút căng thẳng.”
Mẹ Sở tự nhiên như ở nhà, vô cùng thong dong mà an ủi bà: “Không cần căng thẳng, không cần căng thẳng, chị xem, tuổi tác của chúng ta cũng xấp xỉ nhau, ngày sau mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Lại Mỹ Quyên nghe vậy liền vội vàng gật đầu.
Nói xong mẹ Sở lại đưa ánh mắt hướng về phía Quý Lạc Lạc, nụ cười càng thêm sáng lạn: “Con gái lớn lên cũng thật xinh đẹp, càng nhìn càng thấy thuận mắt, vừa hay đúng lúc dì có mang theo một chút quà lưu niệm của quê nhà đến đây.”
Quý Lạc Lạc nghe vậy hết sức kinh ngạc nói: “Cho con hết sao?”
Mẹ Sở vừa định gật đầu, chợt phát hiện có điểm không thích hợp, ngay khi bà ngẩng đầu lên một cái, liền phát hiện hai bên trái phải có hai cái đầu nhỏ mang theo vẻ mặt mờ mịt đang nhìn chằm chằm bà.
Mẹ Sở nhanh chóng đổi lại: “Đứa nào cũng có phần.”
Lúc này Quý Lạc Lạc mới cảm thấy nhẹ nhõm, đúng lúc ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt đang nhìn trộm mình của Sở Tiện, để tránh bị nghi ngờ, Quý Lạc Lạc rất nhanh quay đầu sang hướng khác, giống như một đứa trẻ vừa làm việc sai trái, trống ngực đập liên hồi.
Mẹ Sở lấy từ trong vali hành lí ra ba hộp quà khác nhau, lần lượt chia cho Quý Lạc Lạc và Hà Dược mỗi người một hộp, những người nhận được quà đều tỏ ra vô cùng vui vẻ, Chu Thần nhỏ tuổi nhất ngây thơ quay sang phía mẹ Sở, hỏi bà: “Dì à, bây giờ cháu mở nó ra luôn có được không?”
Mẹ Sở gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Vì vậy, dưới sự đồng ý của mẹ Sở, mọi người cùng nhau mở quà tặng.
Trong hộp quà của Hà Dược chính là một ấm trà Tử Sa* vô cùng tinh xảo với những hoa văn được chạm khắc bằng tay, điều này làm cho một người thích nghệ thuật trà đạo như Hà Dược hưng phấn hết cả lên.
*[Đây là ấm Tử Sa Tây Hoàng Kim Sen Cá và ấm Tử Sa Tây Thi lục nê Nghi Hưng]
“Đúng là dì thân yêu của con, yêu dì chết mất!”
Ánh mắt của mọi người cùng lúc đổ dồn về phía Chu Thần, trong hộp của Chu Thần có một bánh trà nén*, mặc dù bánh trà này không thể so với ấm Tử Sa của Hàn Dược, nhưng nó cũng có giá trị riêng, người yêu trà đều hiểu rõ sự tinh quý của loại trà này.
*[Một số loại bánh trà nén.Có nhiều loại bánh nén của Trung Quốc được đấu giá lên đến hàng tỷ Việt Nam đồng.]
Chu Thần cũng bày tỏ long biết ơn với mẹ Sở: “Cảm ơn món quà của dì, cháu sẽ giữ gìn bánh trà này thật cẩn thận, thật sự nó quá quý giá!”
Hạ Dược đồng tình: “Chúng cháu thật không dám nhận mấy món đồ quý báu như vậy, chi bằng sau khi kết thúc chương trình, bọn cháu cũng tặng lại gì một món quà được không?”
Mẹ Sở lắc đầu: “Không cần không cần, đây là chút tấm lòng của bậc trưởng bối như dì, các cháu thích là được rồi.”
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Thần và Hà Dược vẫn cảm thấy một chút áy náy, chỉ là mẹ Sở đã nói như vậy, bọn họ cũng không tiện nói thêm điều gì nữa, đành theo ánh mắt của mọi người một lần nữa hướng về phía Quý Lạc Lạc.
Quý Lạc Lạc nhìn món quà của mọi người, thầm nghĩ có thể mình cũng sẽ nhận được đồ vật nào đó tương tự như vậy. Lại liếc thấy hai mắt tỏa sáng đang nhìn mình của mẹ Sở ngồi bên cạnh, thấy cô không mở quà, nhịn không được mà bí mật thò tay sang chọc chọc cô:
“Mau mở ra xem một chút, nhìn xem có thích hay không!”
Bị mẹ Sở nhìn với đôi mắt mong chờ như vậy, Quý Lạc Lạc bỗng chốc cảm thấy ngượng ngùng, cô không nhanh không chậm mở hộp quà ra, chỉ thấy một chiếc vòng ngọc phỉ thúy tinh khiết đang lặng lẽ nằm im dưới đáy hộp.
Quý Lạc Lạc: “…???”
Sở Tiện: “…???”
Hà Dược: “…!!!!”
Chu Thần: “…!!!!”
Mọi người cùng nhìn về phía mẹ Sở, Quý Lạc Lạc há hốc miệng kinh ngạc không thôi*, chau mày nói: “Dì à…Không lẽ đây cũng là quà lưu niệm ** của quê dì hay sao?”
*Trương liễu trương chủy [张了张嘴]: há to miệng, trong ngữ cảnh này mình thay thành há miệng kinh ngạc.
**Note: Mình dùng ‘quà lưu niệm’ có vẻ không thích hợp cho lắm, mọi người có thể hiểu ‘QLN’ ở đây như kiểu đồ vật đặc trưng của một vùng miền nào đó, như kiểu gốm Bát Tràng, lụa Vạn Phúc,.. ấy.
Nụ cười của mẹ Sở thoáng cứng lại: “Cái này thì không phải. Chỉ là bên cạnh nhà dì có một công ty đấu giá khá lớn, thời điểm ra ngoài vừa hay bắt gặp họ đang đấu giá chiếc vòng tay này. Dì nghĩ chiếc vòng này có vẻ rất phù hợp với con.”
Sao bà ấy biết được vật này có phù hợp với cô hay không? Cô nhìn rất giống kiểu người hay mang theo vòng phỉ thúy bên người hay sao?
Quý Lạc Lạc mông lung nhìn về phía Sở Tiện, dùng phương thức trao đổi qua ánh mắt hỏi anh:
‘Hóa ra mẹ anh là người hào phóng như vậy sao?’
Sở Tiện đỡ trán lắc đầu, tính mẹ anh như thế nào anh còn không hiểu hay sao, cả đời đều chi li cần kiệm, ngay cả anh cũng không biết việc mẹ mình sẽ chuẩn bị quà tặng cho mọi người, càng không biết mẹ mình lại chuẩn bị món quà như vậy tặng Quý Lạc Lạc.
Trong nháy mắt nhìn thấy món quà của Quý Lạc Lạc, mọi người vừa cảm động vừa cay đắng lặng lẽ rơi nước mắt, cảm giác áy náy không nên nhận món quà quý giá của mẹ Sở ban đầu nhanh chóng biến mất, Chu Thần lặng lẽ đóng lại nắp hộp quà, yên tâm thoải mái ôm vào trong lòng.
So với quà tặng của Quý Lạc Lạc, quà của bọn họ hẳn là rất bình thường đi? Cho là vậy nhỉ?
Sau màn chào hỏi qua lại đơn giản, bốn gia đình bắt đầu nhiệm vụ chọn phòng, bên trong biệt thự tổng cộng có năm phòng ngủ, trên tầng ba phòng, còn lại ở dưới tầng có hai phòng.
Chu Thần và Hà Dược chính là một gánh xiếc nhỏ, hai người bọn họ vì tranh phòng mà đùa giỡn cả một đường, cuối cùng vẫn chưa dứt tranh cãi, hai người lại một bên thương lượng, nghĩ ra một quyết định sáng suốt, chính là…
Ưu tiên phụ nữ, Quý Lạc Lạc chọn trước.
Nghe thấy quyết định của hai người bọn họ, Quý Lạc Lạc dở khóc dở cười, đây được coi là chuyện gì? Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi?*
*
Song cô cũng không từ chối, cùng mẹ của mình chọn một phòng ngủ tương đối sạch sẽ lại có ban công ở dưới tầng.
Dựa theo quy định của chương trình, việc chọn phòng chính là muốn ngầm tranh đấu với những gia đình khác, nếu có hai nhà trở lên cùng chọn một căn phòng giống hệt nhau, vậy thì những gia đình đó phải thực hiện việc chọn phòng lại một lần nữa.
Nếu trùng lặp sẽ phải chờ tới khi mọi người chọn xong phòng mới có thể chọn phòng lần hai, mà mấy căn phòng này cũng có kích cỡ hoàn toàn khác nhau, cho nên chọn trước hay chọn sau đều chỉ có một kết quả, có thể chọn được căn phòng tốt hay không phần lớn phải dựa vào vận may.
Lượt thứ hai vẫn là ưu tiên cho sự lựa chọn của phái nữ, Sở Tiện nghe theo mẹ anh chọn một căn phòng mà bà vốn hài lòng từ trước.
Sau đó đến Hà Dược và Chu Thần, đến lúc mọi người đều đã chọn phòng xong, tổ đạo diễn mới thông qua loa phát thanh công bố số phòng của từng gia đình một.
“Hà Dược, Chu Thần và Sở Tiện, ba gia đình này cùng chọn phòng số một trên tầng hai, gia đình Quý Lạc Lạc chọn phòng số bốn tầng một. Do đó, Quý Lạc Lạc và người nhà của mình có thể dọn hành lý vào ở, những gia đình còn lại tiếp tục chọn lại phòng.”
Phòng số một là căn phòng lớn nhất trong cả biệt thự, không những có cửa sổ sát đất, mà nó còn có phòng tắm cực lớn và phòng tập gym. Phòng số hai giống với những căn phòng thông thường khác, gồm hai chiếc giường đơn; phòng số ba chỉ có duy nhất một giường, lại không có phòng vệ sinh riêng, so sánh với các phòng còn lại quả thực có chút sơ sài.
Phòng số bốn, cũng là căn phòng mà Quý Lạc Lạc chọn, gian phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường, tuy nhiên lại có thêm một cái ban công rộng rãi vô cùng thoải mái, bên ngoài có ghế sofa cỡ nhỡ và bàn trà.
Phòng số năm được sắp xếp theo phong cách Nhật Bản, trong phòng không có giường ngủ, vừa vào cửa là chiếu tatami trải dài, gợi cảm giác vừa sạch sẽ lại mát mẻ, thoáng đãng.
Lần chọn phòng thứ hai, Hà Dược và Chu Thần một người chọn phòng số một, người còn lại chọn phòng số hai, Sở Tiện vì nghe theo quyết định của mẹ anh mà một lần nữa chọn lại phòng số một, cuối cùng phải phân thắng bại để chọn phòng với Hà Dược qua trò kéo búa bao. Kết quả, anh thua triệt để, không còn cách nào khác, giữa phòng số ba và phòng số năm, hai người vô cùng ăn ý nhất quyết chọn phòng số năm.
Vì vậy hai người Sở Tiện và mẹ Sở vui vẻ xách hành lí dọn vào căn phòng số năm dưới tầng một, sát vách là phòng số bốn của Quý Lạc Lạc.
Sau khi vấn đề về phòng ở được giải quyết ổn thỏa, tiếp theo đó mọi người tụ tập lại cùng nhau nấu bữa tối.
Bản thân chương trình này vốn dĩ muốn cho người xem thấy được cuộc sống thường nhật của những người nổi tiếng, cho nên mấy người trẻ tuổi tự giác nhận nhiệm vụ nấu cơm, các vị phụ huynh đâm ra được phen nhàn rỗi, cùng ngồi lại một chỗ uống trà nói chuyện phiếm.
Mấy người Quý Lạc Lạc, Hà Dược và Chu Thần mắt to trừng mắt nhỏ đứng trong phòng bếp nhìn lẫn nhau, ai cũng im lìm bất động.
Chỉ có mình Sở Tiện là đi về phía bồn rửa vặn nước rửa sạch tay, sau đó đeo lên chiếc tạp dề mà tổ chương trình đã chuẩn bị từ trước, vô cùng ung dung mở tủ lạnh ra, xem xét một chút các nguyên liệu nấu ăn của bọn họ.
“Rất tốt, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, chúng ta có thể làm ra một bữa tối thịnh soạn.”
Nghe anh nói xong Hà Dược liền bứt bứt tóc: “Bình thường tôi rất thích ăn trứng chưng, nếu không thì để tôi làm món đó đi.”
Chu Thần suy nghĩ một lúc: “Vậy tôi sẽ làm sườn xào chua ngọt, đây là món ăn đặc sản chỗ chúng tôi.”
Quý Lạc Lạc nghe mọi người nói vậy liền rơi vào trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới yếu ớt lên tiếng:
“Tôi sẽ nấu canh.”
Cô nghĩ nấu canh là việc dễ dàng nhất rồi, nguyên liệu đã có sẵn, chỉ cần cắt cắt thái thái rồi sau đó thả hết một lượt vào trong nồi, sau đó đun nước nấu lên là hoàn hảo, cho dù bản thân không biết nấu ăn cũng sẽ không sợ bị người khác nhìn ra.
Thật là thông minh quá đi!
Edit: Soup Lou.
Beta: Tâm.
Bên dưới Sở Tiện mặc một chiếc quần jean màu xanh đậm, bên trên lại mặc một chiếc áo khoác màu trắng có cùng kiểu dáng với áo khoác của Quý Lạc Lạc, tóc của anh ngắn hơn nhiều so với khi quay phim, rõ ràng đã được cắt tỉa qua, tạo hình không có gì đặc biệt, nhưng nhìn qua có vẻ tâm trạng anh khá tốt.
Anh đang kéo một chiếc vali cỡ lớn trong tay, đi theo phía sau chính là mẹ anh.
Khác với các bậc phụ huynh trong gia đình khác, phong cách ăn mặc của mẹ anh vô cùng đoan chính, mái tóc dài được bà búi chỉnh tề ra phía sau, khuôn mặt tinh xảo, trên người mặc một bộ sườn xám màu xanh lục, khí chất mười phần.
Vóc người của bà không được tính là quá hoàn hảo, vòng eo ở tuổi trung niên phát phúc* ra khá nhiều mỡ thừa, nhưng phụ nữ ở độ tuổi này, quan trọng nhất là phong cách và sự tự tin.
*Phát phúc [发福]: hay còn gọi là phát tướng, mập ra, ở đây có thể xem là biện pháp nói giảm nói tránh.
Bên khóe miệng thấp thoáng nụ cười, trông bà ấy và Sở Tiện quả thực giống nhau như đúc.
Ngay khi vào đến cửa, so với Sở Tiện, mẹ Sở còn hăng hái hơn, bà không quan tâm đến đứa con trai đang xách hành lý bên cạnh, nhanh chóng bước vào nhà, nhìn qua mọi người một lượt, sau đó quay sang chào đón mấy đứa trẻ, cười nói: “Sớm như vậy mà mọi người đã đông đủ cả rồi!”
Quý Lạc Lạc đứng ở giữa đám người, hướng về phía mẹ Sở nhàn nhạt nở nụ cười, ánh mắt như vô tình hay cố ý mà liếc Sở Tiện đang đứng một bên.
Đợi anh đi vào, Hà Dược và Chu Thần đã sớm chạy tới giúp anh xách đống hành lý, sau đó đem người mới trở vào trong.
“Chúng ta hãy cùng nhiệt liệt vỗ tay chào đón Sở Tiện và mẹ của cậu, đồng thời cũng chào đón cha mẹ của chúng ta~.”
Bởi vì là ghi hình tự do, cho nên không có người chủ trì chương trình, do vậy Hà Dược liền được định sẵn đảm nhiệm chức vụ này.
Sau khi nghi thức chào mừng đơn giản qua đi, Hà Dược lại một lần nữa lên tiếng: “Nếu tôi nhớ không lầm, có phải Sở Tiện và Quý Lạc Lạc đóng trong cùng một bộ phim hay không?”
Quý Lạc Lạc gật đầu, “Đúng vậy, chúng tôi cùng đóng trong 《Khuynh thế tuyệt luyến》”
Tận dụng bất cứ cơ hội nào để có thể quảng bá bộ phim mới của bản thân, có thể xem như là các diễn viên vốn đang làm điều nên làm để PR cho chính mình, cũng nhờ vào cách làm này mà đạo diễn có thể tăng thêm độ hot cho bộ phim, đôi bên cùng có lợi.
Hà Dược sáng tỏ, tiếp tục hỏi: “Vậy cô và Sở Tiện trước đó đã biết rõ đối phương sẽ cùng mình đóng chung trong bộ phim này hay sao? Có đúng là như thế không?”
Quý Lạc Lạc nhìn về phía Sở Tiện, Sở Tiện nhướng mày, “Thời gian tôi quay phim sớm hơn cô ấy một chút, nhưng mà lịch trình quay phim cụ thể gần đây mới được đưa xuống, cho nên chưa từng trò chuyện qua với nhau, càng không biết sẽ cùng nhau đóng chung một bộ phim.”
Quý Lạc Lạc nói tiếp: “Chúng tôi rất hiếm khi cùng nhau thảo luận một vấn đề nào đó ngoại trừ nội dung kịch bản.”
Một câu nói kéo dãn ra khoảng cách giữa hai người, Sở Tiện vốn dĩ đã không vui vẻ gì cho cam, sau khi nghe cô nói vậy, sắc mặt anh càng trở nên nặng nề hơn.
Trên thực tế chỉ là một chương trình tống nghệ* mà thôi, ngoài việc để cho khán giả thấy được một khía cạnh cuộc sống khác của các minh tinh ra, điều làm cho bọn họ hứng thú hơn cả là bới ra một số trúc trắc không lường trước được của đám nghệ sĩ.
Nghe được đề tài đã chuyển về vấn đề riêng tư của đoàn làm phim, đầu óc nhạy bén, Hạ Dược không khỏi đảo tròng mắt, làm nũng với mẹ của Sở Tiện: “Dì à, dì cũng là lần đầu tiên tham gia chương trình đúng không?”
Mẹ Sở mỉm cười gật đầu, hòa nhã nhìn về phía Lại Mỹ Quyên: “Chị đây cũng là lần đầu tiên tham gia phải không? Ôi chao, chúng ta tuổi đã bằng chừng ấy rồi mà vẫn còn phải càn rỡ theo sau bọn nhỏ lăn qua lộn lại ha ha ha!”
Ở trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này, Lại Mỹ Quyên không dám hé răng nói nửa lời, chỉ sợ nói sai chỗ nào đó thì con gái thân yêu của mình sẽ bị bêu xấu, lúc này được mẹ Sở thân thiết gợi chuyện như vậy, toàn bộ dây thần kinh của bà mới dám buông lỏng ít nhiều, gật gật đầu:
“Phải đó, đây là lần đầu tiên tôi tham gia một chương trình như vậy, cho nên không tránh khỏi có chút căng thẳng.”
Mẹ Sở tự nhiên như ở nhà, vô cùng thong dong mà an ủi bà: “Không cần căng thẳng, không cần căng thẳng, chị xem, tuổi tác của chúng ta cũng xấp xỉ nhau, ngày sau mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Lại Mỹ Quyên nghe vậy liền vội vàng gật đầu.
Nói xong mẹ Sở lại đưa ánh mắt hướng về phía Quý Lạc Lạc, nụ cười càng thêm sáng lạn: “Con gái lớn lên cũng thật xinh đẹp, càng nhìn càng thấy thuận mắt, vừa hay đúng lúc dì có mang theo một chút quà lưu niệm của quê nhà đến đây.”
Quý Lạc Lạc nghe vậy hết sức kinh ngạc nói: “Cho con hết sao?”
Mẹ Sở vừa định gật đầu, chợt phát hiện có điểm không thích hợp, ngay khi bà ngẩng đầu lên một cái, liền phát hiện hai bên trái phải có hai cái đầu nhỏ mang theo vẻ mặt mờ mịt đang nhìn chằm chằm bà.
Mẹ Sở nhanh chóng đổi lại: “Đứa nào cũng có phần.”
Lúc này Quý Lạc Lạc mới cảm thấy nhẹ nhõm, đúng lúc ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt đang nhìn trộm mình của Sở Tiện, để tránh bị nghi ngờ, Quý Lạc Lạc rất nhanh quay đầu sang hướng khác, giống như một đứa trẻ vừa làm việc sai trái, trống ngực đập liên hồi.
Mẹ Sở lấy từ trong vali hành lí ra ba hộp quà khác nhau, lần lượt chia cho Quý Lạc Lạc và Hà Dược mỗi người một hộp, những người nhận được quà đều tỏ ra vô cùng vui vẻ, Chu Thần nhỏ tuổi nhất ngây thơ quay sang phía mẹ Sở, hỏi bà: “Dì à, bây giờ cháu mở nó ra luôn có được không?”
Mẹ Sở gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Vì vậy, dưới sự đồng ý của mẹ Sở, mọi người cùng nhau mở quà tặng.
Trong hộp quà của Hà Dược chính là một ấm trà Tử Sa* vô cùng tinh xảo với những hoa văn được chạm khắc bằng tay, điều này làm cho một người thích nghệ thuật trà đạo như Hà Dược hưng phấn hết cả lên.
*[Đây là ấm Tử Sa Tây Hoàng Kim Sen Cá và ấm Tử Sa Tây Thi lục nê Nghi Hưng]
“Đúng là dì thân yêu của con, yêu dì chết mất!”
Ánh mắt của mọi người cùng lúc đổ dồn về phía Chu Thần, trong hộp của Chu Thần có một bánh trà nén*, mặc dù bánh trà này không thể so với ấm Tử Sa của Hàn Dược, nhưng nó cũng có giá trị riêng, người yêu trà đều hiểu rõ sự tinh quý của loại trà này.
*[Một số loại bánh trà nén.Có nhiều loại bánh nén của Trung Quốc được đấu giá lên đến hàng tỷ Việt Nam đồng.]
Chu Thần cũng bày tỏ long biết ơn với mẹ Sở: “Cảm ơn món quà của dì, cháu sẽ giữ gìn bánh trà này thật cẩn thận, thật sự nó quá quý giá!”
Hạ Dược đồng tình: “Chúng cháu thật không dám nhận mấy món đồ quý báu như vậy, chi bằng sau khi kết thúc chương trình, bọn cháu cũng tặng lại gì một món quà được không?”
Mẹ Sở lắc đầu: “Không cần không cần, đây là chút tấm lòng của bậc trưởng bối như dì, các cháu thích là được rồi.”
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Thần và Hà Dược vẫn cảm thấy một chút áy náy, chỉ là mẹ Sở đã nói như vậy, bọn họ cũng không tiện nói thêm điều gì nữa, đành theo ánh mắt của mọi người một lần nữa hướng về phía Quý Lạc Lạc.
Quý Lạc Lạc nhìn món quà của mọi người, thầm nghĩ có thể mình cũng sẽ nhận được đồ vật nào đó tương tự như vậy. Lại liếc thấy hai mắt tỏa sáng đang nhìn mình của mẹ Sở ngồi bên cạnh, thấy cô không mở quà, nhịn không được mà bí mật thò tay sang chọc chọc cô:
“Mau mở ra xem một chút, nhìn xem có thích hay không!”
Bị mẹ Sở nhìn với đôi mắt mong chờ như vậy, Quý Lạc Lạc bỗng chốc cảm thấy ngượng ngùng, cô không nhanh không chậm mở hộp quà ra, chỉ thấy một chiếc vòng ngọc phỉ thúy tinh khiết đang lặng lẽ nằm im dưới đáy hộp.
Quý Lạc Lạc: “…???”
Sở Tiện: “…???”
Hà Dược: “…!!!!”
Chu Thần: “…!!!!”
Mọi người cùng nhìn về phía mẹ Sở, Quý Lạc Lạc há hốc miệng kinh ngạc không thôi*, chau mày nói: “Dì à…Không lẽ đây cũng là quà lưu niệm ** của quê dì hay sao?”
*Trương liễu trương chủy [张了张嘴]: há to miệng, trong ngữ cảnh này mình thay thành há miệng kinh ngạc.
**Note: Mình dùng ‘quà lưu niệm’ có vẻ không thích hợp cho lắm, mọi người có thể hiểu ‘QLN’ ở đây như kiểu đồ vật đặc trưng của một vùng miền nào đó, như kiểu gốm Bát Tràng, lụa Vạn Phúc,.. ấy.
Nụ cười của mẹ Sở thoáng cứng lại: “Cái này thì không phải. Chỉ là bên cạnh nhà dì có một công ty đấu giá khá lớn, thời điểm ra ngoài vừa hay bắt gặp họ đang đấu giá chiếc vòng tay này. Dì nghĩ chiếc vòng này có vẻ rất phù hợp với con.”
Sao bà ấy biết được vật này có phù hợp với cô hay không? Cô nhìn rất giống kiểu người hay mang theo vòng phỉ thúy bên người hay sao?
Quý Lạc Lạc mông lung nhìn về phía Sở Tiện, dùng phương thức trao đổi qua ánh mắt hỏi anh:
‘Hóa ra mẹ anh là người hào phóng như vậy sao?’
Sở Tiện đỡ trán lắc đầu, tính mẹ anh như thế nào anh còn không hiểu hay sao, cả đời đều chi li cần kiệm, ngay cả anh cũng không biết việc mẹ mình sẽ chuẩn bị quà tặng cho mọi người, càng không biết mẹ mình lại chuẩn bị món quà như vậy tặng Quý Lạc Lạc.
Trong nháy mắt nhìn thấy món quà của Quý Lạc Lạc, mọi người vừa cảm động vừa cay đắng lặng lẽ rơi nước mắt, cảm giác áy náy không nên nhận món quà quý giá của mẹ Sở ban đầu nhanh chóng biến mất, Chu Thần lặng lẽ đóng lại nắp hộp quà, yên tâm thoải mái ôm vào trong lòng.
So với quà tặng của Quý Lạc Lạc, quà của bọn họ hẳn là rất bình thường đi? Cho là vậy nhỉ?
Sau màn chào hỏi qua lại đơn giản, bốn gia đình bắt đầu nhiệm vụ chọn phòng, bên trong biệt thự tổng cộng có năm phòng ngủ, trên tầng ba phòng, còn lại ở dưới tầng có hai phòng.
Chu Thần và Hà Dược chính là một gánh xiếc nhỏ, hai người bọn họ vì tranh phòng mà đùa giỡn cả một đường, cuối cùng vẫn chưa dứt tranh cãi, hai người lại một bên thương lượng, nghĩ ra một quyết định sáng suốt, chính là…
Ưu tiên phụ nữ, Quý Lạc Lạc chọn trước.
Nghe thấy quyết định của hai người bọn họ, Quý Lạc Lạc dở khóc dở cười, đây được coi là chuyện gì? Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi?*
*
Song cô cũng không từ chối, cùng mẹ của mình chọn một phòng ngủ tương đối sạch sẽ lại có ban công ở dưới tầng.
Dựa theo quy định của chương trình, việc chọn phòng chính là muốn ngầm tranh đấu với những gia đình khác, nếu có hai nhà trở lên cùng chọn một căn phòng giống hệt nhau, vậy thì những gia đình đó phải thực hiện việc chọn phòng lại một lần nữa.
Nếu trùng lặp sẽ phải chờ tới khi mọi người chọn xong phòng mới có thể chọn phòng lần hai, mà mấy căn phòng này cũng có kích cỡ hoàn toàn khác nhau, cho nên chọn trước hay chọn sau đều chỉ có một kết quả, có thể chọn được căn phòng tốt hay không phần lớn phải dựa vào vận may.
Lượt thứ hai vẫn là ưu tiên cho sự lựa chọn của phái nữ, Sở Tiện nghe theo mẹ anh chọn một căn phòng mà bà vốn hài lòng từ trước.
Sau đó đến Hà Dược và Chu Thần, đến lúc mọi người đều đã chọn phòng xong, tổ đạo diễn mới thông qua loa phát thanh công bố số phòng của từng gia đình một.
“Hà Dược, Chu Thần và Sở Tiện, ba gia đình này cùng chọn phòng số một trên tầng hai, gia đình Quý Lạc Lạc chọn phòng số bốn tầng một. Do đó, Quý Lạc Lạc và người nhà của mình có thể dọn hành lý vào ở, những gia đình còn lại tiếp tục chọn lại phòng.”
Phòng số một là căn phòng lớn nhất trong cả biệt thự, không những có cửa sổ sát đất, mà nó còn có phòng tắm cực lớn và phòng tập gym. Phòng số hai giống với những căn phòng thông thường khác, gồm hai chiếc giường đơn; phòng số ba chỉ có duy nhất một giường, lại không có phòng vệ sinh riêng, so sánh với các phòng còn lại quả thực có chút sơ sài.
Phòng số bốn, cũng là căn phòng mà Quý Lạc Lạc chọn, gian phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường, tuy nhiên lại có thêm một cái ban công rộng rãi vô cùng thoải mái, bên ngoài có ghế sofa cỡ nhỡ và bàn trà.
Phòng số năm được sắp xếp theo phong cách Nhật Bản, trong phòng không có giường ngủ, vừa vào cửa là chiếu tatami trải dài, gợi cảm giác vừa sạch sẽ lại mát mẻ, thoáng đãng.
Lần chọn phòng thứ hai, Hà Dược và Chu Thần một người chọn phòng số một, người còn lại chọn phòng số hai, Sở Tiện vì nghe theo quyết định của mẹ anh mà một lần nữa chọn lại phòng số một, cuối cùng phải phân thắng bại để chọn phòng với Hà Dược qua trò kéo búa bao. Kết quả, anh thua triệt để, không còn cách nào khác, giữa phòng số ba và phòng số năm, hai người vô cùng ăn ý nhất quyết chọn phòng số năm.
Vì vậy hai người Sở Tiện và mẹ Sở vui vẻ xách hành lí dọn vào căn phòng số năm dưới tầng một, sát vách là phòng số bốn của Quý Lạc Lạc.
Sau khi vấn đề về phòng ở được giải quyết ổn thỏa, tiếp theo đó mọi người tụ tập lại cùng nhau nấu bữa tối.
Bản thân chương trình này vốn dĩ muốn cho người xem thấy được cuộc sống thường nhật của những người nổi tiếng, cho nên mấy người trẻ tuổi tự giác nhận nhiệm vụ nấu cơm, các vị phụ huynh đâm ra được phen nhàn rỗi, cùng ngồi lại một chỗ uống trà nói chuyện phiếm.
Mấy người Quý Lạc Lạc, Hà Dược và Chu Thần mắt to trừng mắt nhỏ đứng trong phòng bếp nhìn lẫn nhau, ai cũng im lìm bất động.
Chỉ có mình Sở Tiện là đi về phía bồn rửa vặn nước rửa sạch tay, sau đó đeo lên chiếc tạp dề mà tổ chương trình đã chuẩn bị từ trước, vô cùng ung dung mở tủ lạnh ra, xem xét một chút các nguyên liệu nấu ăn của bọn họ.
“Rất tốt, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, chúng ta có thể làm ra một bữa tối thịnh soạn.”
Nghe anh nói xong Hà Dược liền bứt bứt tóc: “Bình thường tôi rất thích ăn trứng chưng, nếu không thì để tôi làm món đó đi.”
Chu Thần suy nghĩ một lúc: “Vậy tôi sẽ làm sườn xào chua ngọt, đây là món ăn đặc sản chỗ chúng tôi.”
Quý Lạc Lạc nghe mọi người nói vậy liền rơi vào trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới yếu ớt lên tiếng:
“Tôi sẽ nấu canh.”
Cô nghĩ nấu canh là việc dễ dàng nhất rồi, nguyên liệu đã có sẵn, chỉ cần cắt cắt thái thái rồi sau đó thả hết một lượt vào trong nồi, sau đó đun nước nấu lên là hoàn hảo, cho dù bản thân không biết nấu ăn cũng sẽ không sợ bị người khác nhìn ra.
Thật là thông minh quá đi!
Bình luận facebook