Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Bạch Du Du được Tiểu Chu đưa về nhà Giang Ninh, sau đó Tiểu Chu lại vội vàng xuống lầu đón Giang Ninh mới uống rượu về.
Giang Ninh đã uống không ít rượu, khi về phải nhờ Tiểu Chu đỡ lên.
"Cẩn thận chút, chị Ninh."
"Phiền em rồi, Tiểu Chu, Thang Viên Nhi đâu? Thang Viên Nhi của chị..."
Bạch Du Du nghe thấy giọng Giang Ninh, bèn nhảy phốc khỏi sofa chạy đến bên chân chị, Giang Ninh ôm cô lên rồi hôn.
Bạch Du Du thấy hình như chị uống hơi nhiều, nhưng vẫn khá tỉnh táo, sau khi Tiểu Chu đi, Giang Ninh ôm cô ngồi trên sofa xem tivi một lát, đêm đến còn chuyển ổ của cô vào trong phòng ngủ của mình, để cô ngủ cạnh giường.
"Tuy chỉ nuôi một tuần thôi, nhưng tôi cũng hơi tiếc thật..." Giang Ninh nói với Tề Phàm: "Em họ cậu bằng nào rồi? Có lo được cho em ấy không?"
Nói xong, Giang Ninh tự cười chính bản thân mình, chị đã thật sự để ý đến câu nói bâng quơ ấy của Lục Hàn Chi rồi.
"Đương nhiên." Tề Phàm vuốt mặt, nói hơi không rõ ràng: "Em họ tôi rất thích động vật nhỏ, lúc trước, chú chó nhà em ấy nuôi hơn mười năm qua đời, cô bé đã khóc tận mấy ngày, tôi nói với em ấy, đây là mèo của đại quản lí Giang, tính em ấy lương thiện hệt như tôi, nhất định sẽ chăm sóc Thang Viên Nhi thật tốt, đúng rồi, em họ tôi còn là fan cứng của Lục Thiên Vương nữa đó, vừa nghe bảo là mèo của chị đã nháo lên đòi tôi xin chữ kí hộ..."
"Nếu cô bé thật sự có thể chăm sóc tốt cho Thang Viên Nhi, chữ kí chỉ là chuyện nhỏ."
Giang Ninh đang nói chuyện, bỗng thấy như có một ánh mắt u buồn đang nhìn mình, bèn nhổm dậy xem thử, thấy Thang Viên Nhi đang ngồi ở cửa phòng, đôi mắt long lanh lặng lẽ nhìn chị.
"Sao vậy Thang Viên Nhi, có phải nhớ mẹ không?" Giang Ninh đi tới ôm cô lên.
Thang Viên Nhi ngoan ngoãn nằm trong lòng chị, kêu một tiếng mềm mại.
Giang Ninh dịu dàng nói: "Ngoan nào, không phải mẹ không cần con đâu."
Em biết chứ.
Bạch Du Du buồn rầu, nghĩ, em cũng không rời chị được.
Chuyện này đã không thể thay đổi nữa rồi, Bạch Du Du cũng không muốn khiến Giang Ninh bận lòng thêm, nên mấy hôm nay cô tỏ ra rất ngoan ngoãn, cũng không tuyệt thực nữa, cho dù buồn phiền cũng chỉ nằm dài ra sofa khi ở nhà một mình thôi, Giang Ninh về nhà cái là Bạch Du Du lập tức lấy lại tinh thần chạy ra cửa chờ chị ngay, buổi sáng khi đi cũng tiễn chị ra tận cửa.
Ngay cả Giang Ninh cũng thấy hơi khó tin, dù sao thì mèo cũng không giống như chó, rất hiếm khi nghe lời dính người như vậy, với lại khi chị ở nhà, Thang Viên Nhi cứ đi theo chị không rời phút nào, thậm chí đôi lúc chị thấy bé cưng còn ngoan hơn cả chó được huấn luyện đàng hoàng nữa.
Giang Ninh hẹn Tề Phàm, định xem xem em gái anh trông thế nào, chị vốn rất tin tưởng Tề Phàm, bây giờ lại thận trọng như vậy, cũng là vì có tình cảm với Thang Viên Nhi, nên rất nghiêm túc với chuyện này.
Bạch Du Du rất cảm động, khi Giang Ninh ôm cô hỏi cô có trách chị không, Bạch Du Du rất muốn nói với chị rằng, cô không hề trách chị.
Nơi hẹn gặp Tề Phàm là quán cà phê gần công ty, Giang Ninh mang theo rất nhiều đồ ăn mèo, đồ ăn vặt và đồ Thang Viên Nhi thường dùng, khi đến chỗ hẹn, Tề Phàm và em họ anh đã tới.
Em họ Tề Phàm tên là Dư Đình Đình, là sinh viên, đang chuẩn bị thi nghiên cứu, trông có vẻ rất dễ gần, thấy Giang Ninh thì hơi kích động, đứng lên chào hỏi: "Chào chị Ninh."
"Chào em." Giang Ninh cười.
"Ai ya, đây là Thang Viên Nhi phải không ạ, đáng yêu quá đi mất." Dư Đình Đình thích thú nhìn bé mèo ragdoll trong lồng, rất dễ nhận thấy Thang Viên Nhi còn dễ thương hơn cả dự đoán của cô, "Không hổ là giống mèo tiên nữ, thật sự quá đẹp luôn, anh ơi anh xem mắt của em ấy kìa, thật là linh động."
"Anh đã bảo là rất đáng yêu rồi mà." Tề Phàm cười, nói: "Thang Viên Nhi là bé mèo ragdoll đẹp nhất anh từng thấy đó."
Giang Ninh đã lăn lộn trong showbiz bao năm rồi, khả năng phán đoán và nhận xét người khác không hề tầm thường, ấn tượng đầu tiên của chị với em họ Tề Phàm cũng không tệ, cô gái nhỏ rất thông minh, trông có vẻ cũng rất biết yêu thương, gia cảnh cũng không tệ, có khả năng nuôi Thang Viên Nhi, nhưng Giang Ninh vẫn hơi do dự.
Quả nhiên đã có chút tình cảm rồi.
Cho dù trong mắt người khác, Giang Ninh là người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang toàn diện trong giới giải trí, thì cũng có những lúc phải mềm lòng.
Giang Ninh cẩn thận hỏi han tình hình gia đình Dư Đình Đình, nào là ba mẹ cô bé có đồng ý cho cô bé nuôi mèo hay không, bình thường có thời gian chơi cùng bé hay không, có biết những điều cần chú ý khi nuôi mèo không, dù sao Đình Đình vẫn chỉ là một sinh viên, đâu có biết Giang Ninh đang thăm dò mình, Tề Phàm vốn hiểu rõ Giang Ninh thì lại nhận ra, chị hỏi rất chi tiết, chẳng khác gì chọn con dâu, chỉ thiếu nước hỏi đến cả tài sản của con gái nhà người ta thôi.
Giang Ninh hỏi xong, dường như khá hài lòng, bèn nói với cô bé một vài thói quen của Thang Viên Nhi và những nhãn hiệu đồ ăn mèo bé thường ăn, cách bao lâu phải tắm một lần, khi vuốt lông phải nhẹ nhàng chứ không được mạnh quá...
Giang Ninh rất hiếm khi nói nhiều như vậy, Bạch Du Du nghe mà muốn khóc.
Tề Phàm nghe vậy thì bật cười: "Ài, chị Ninh của tôi ơi, chị yên tâm đi, em họ tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, phải không Đình Đình?"
"Dạ!" Đình Đình nói rất nghiêm túc: "Em nhất định sẽ yêu thương em ấy hệt như con trai ruột của mình vậy!"
"... Thang Viên Nhi là một bé mèo cái."
"Á, vậy thì đúng là tiên nữ nhỏ thật rồi!"
Dư Đình Đình lấy một chiếc nơ con bướm khỏi túi xách, định đeo cho Thang Viên Nhi, nhưng Thang Viên Nhi quá nhỏ, tạm thời vẫn chưa đeo vừa.
"Em thật là có lòng với Thang Viên Nhi." Nhân lúc Đình Đình ôm Thang Viên Nhi xây dựng tình cảm, Tề Phàm nói với Giang Ninh: "Tôi chưa từng thấy chị mềm lòng như vậy, có phải có chuyện gì rồi không? Mau khai báo thành thật xem nào."
Giang Ninh cũng gần ba mươi rồi, độc thân ngần ấy năm, bên cạnh chưa từng có bất cứ người đàn ông nào, Tề Phàm đã cuống lên thay chị từ lâu lắm rồi.
Bình thường Giang Ninh rất ít khi tức giận, nên chỉ lạnh nhạt nhìn Tề Phàm, nói: "Cậu nói cứ như thể như tôi máu lạnh lắm không bằng."
"Chị ấy, miệng cứng lòng mềm." Tề Phàm vỗ vai chị, "Được rồi, đừng buồn nữa, chị mãi mãi là chủ nhân đầu tiên của Thang Viên Nhi, bất cứ lúc nào cũng được chào đón đến thăm em ấy, khi Đình Đình bận tôi sẽ đón em ấy về bên tôi, chăm sóc hộ chị."
Biết là sắp phải chia tay Giang Ninh, Bạch Du Du vô cùng buồn rầu, nhưng cũng chẳng thể trông cậy một bé mèo có thể biểu đạt được gì, chỉ còn biết cụp tai nằm trong lòng Đình Đình nhìn Giang Ninh.
Bộ dáng này của cô trông vô cùng đáng thương, đôi mắt xinh đẹp màu lam long lanh nước, tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ lập tức rơi lệ, Giang Ninh thấy vậy, lòng mềm nhũn, cuối cùng đành phải dứt khoát: "Bảo bối ngoan, mẹ sẽ thường xuyên thăm con, con phải ngoan ngoãn ăn uống đầy đủ đấy biết chưa?"
Những lời này thật ra là ngầm nhắc Đình Đình rằng chị sẽ thường xuyên thăm Thang Viên Nhi, không phải chị lo Đình Đình sẽ đối xử không tốt với Thang Viên Nhi, nhưng chị cũng không thể mặc kệ bé mèo nhỏ này được.
Dư Đình Đình nghe vậy lại vô cùng vui vẻ, "Hay quá, chị Ninh sẽ thường xuyên tới thăm bé."
Giang Ninh gật đầu, "Chị tạm thời giao Thang Viên Nhi cho em chăm sóc, tiền đồ ăn hàng tháng chị sẽ chi, có chuyện gì phải báo ngay với chị."
Đình Đình nghe vậy liền sáng mắt, "Vậy chị Ninh, em có thể add weixin chị không? Sau này cũng tiện gửi ảnh của Thang Viên Nhi cho chị hơn."
Weixin của quản lí của Lục Hàn Chi đó!! Không biết chừng sau này còn có thể thường xuyên thấy được những tin tức mới nhất về Lục Hàn Chi! Ảnh riêng tư này nọ, thật là tuyệt quá đi mất!
"Được chứ, bảo Phàm Phàm cho em đi." Giang Ninh nhìn đồng hồ, nói: "Chị phải lên làm việc rồi, không mời hai người ăn cơm được, hôm khác đưa Thang Viên Nhi theo gặp mặt nha."
Trước khi rời đi, Giang Ninh nói với Dư Đình Đình: "Nếu một ngày nào đó em thấy bé phiền, không muốn nuôi nữa, hoặc lỡ như bé xảy ra chuyện gì, hãy báo với chị một tiếng, chị sẽ đón bé về."
Không ai thấy rằng, Thang Viên Nhi vùi đầu vào trong ngực Dư Đình Đình, rưng rưng nước mắt.
Tề Phàm và Giang Ninh cùng về công ty, bọn họ đi rồi, Dư Đình Đình ôm Thang Viên Nhi hưng phấn selfie vài tấm, chụp xong thì vừa ôm cô vừa post ảnh.
Bạch Du Du không vui, bộ dáng khiến người ta đau lòng của cô được Dư Đình Đình đăng lên friend circle.
Một lát sau, Bạch Du Du nghe thấy cô bé nói chuyện với người khác: "Phải, mèo vừa mới tới tay xong, là Cindy đích thân giao cho mình đó! Tên là Thang Viên Nhi, trông vô cùng đáng yêu! Chị Cindy tốt lắm, nhưng có hơi nghiêm khắc, vẫn chưa đưa cho mình chữ kí của Lục Hàn Chi mà anh mình đã hỏi xin nữa, có anh mình ở đó cũng không tiện hỏi, mai này hỏi anh mình sau cũng được..."
"...Là quản lí Giang Ninh của Lục Hàn Chi đó! Anh mình còn từng trang điểm cho Lục Hàn Chi nữa, vừa nãy mình kích động quá, quên không chụp hình cùng chị ấy, ài... Nhưng mà không sao, chị ấy bảo anh đưa weixin cho mình rồi, lát nữa mình sẽ add weixin, đến gần nam thần thêm được một bước rồi ha ha ha!"
Hơn một tiếng sau, Dư Đình Đình vẫn chưa định đưa cô về nhà, với lại bé mèo trong lòng cô rất đáng yêu, vài người trong quán cà phê bị thu hút, xúm lại nhìn, còn hỏi đây là giống mèo gì, giá bao nhiêu, tâm trạng của Dư Đình Đình rất tốt, có người muốn chụp hình cùng Thang Viên Nhi cũng chẳng từ chối.
Nhóm bạn thân của Dư Đình Đình nhanh chóng đi tới, mấy cô gái nhỏ thấy Bạch Du Du đáng yêu quá, thi nhau giành ôm cô.
"Đây thật sự là mèo của Giang Ninh sao?"
"Đương nhiên rồi! Đâu phải cậu không biết anh mình là ai, anh ấy là bạn thân của Giang Ninh đó, bọn họ thường hay chơi cùng nhau mà."
Một cô gái bỗng hưng phấn, nói: "Thang Viên Nhi là mèo của quản lí của Lục Thiên Vương, các cậu nói xem liệu em ấy có từng được Lục Thiên Vương ôm chưa!"
Mấy cô gái nghe vậy đều im lặng, sau đó đồng thời nháo nhào lên, "Đúng đó đúng đó, biết đâu chừng!"
"Mình muốn ôm em ấy! Đáng yêu quá đi mất, Đình Đình cậu cho mình nuôi hai ngày có được không!"
Bạch Du Du thật sự không thích bị người lạ ôm rồi vuốt ve, tuy động tác của các cô gái rất dịu dàng, nhưng bị mấy người chuyền nhau thay phiên hết ôm rồi lại vuốt quả thật rất khó chịu.
"Thang Viên Nhi, nào, ăn chút bánh ngọt đi." Một cô gái định đút một miếng tiramisu, Bạch Du Du há miệng định ăn, bỗng nhớ lại, chú Giang và Giang Ninh đều từng nói rằng mèo không được ăn đồ ngọt, cô do dự nhìn Dư Đình Đình, Dư Đình Đình đang cầm điện thoại hỏi Tề Phàm số weixin của Giang Ninh.
Bạch Du Du nghiêng đầu, không ăn.
Bây giờ cô mang thân xác một bé mèo, lỡ mà ăn bậy bạ xảy ra chuyện gì thì toi.
Cô gái nọ thấy cô không ăn bèn không đút nữa, ôm cô lên lấy điện thoại ra tự sướng.
Bạch Du Du bị ôm thấy vô cùng khó chịu, cựa người, suýt nữa thì rơi xuống đất.
"Ấy, cậu cẩn thận chút!" Dư Đình Đình giật bắn mình, vội ôm mèo về, "Em ấy còn nhỏ lắm, nếu bị ngã, bị thương, chúng ta không đền nổi đâu."
"Không phải sau này em ấy là mèo của cậu rồi sao?"
"Đúng là mèo của mình, nhưng chị Cindy đã nói là sẽ thường xuyên đến thăm em ấy... Không biết lần sau tới có mang chữ kí của Lục Hàn Chi đến cho mình không nữa."
"Anh cậu không phải thợ trang điểm của ngôi sao sao? Có nhờ anh ấy xin chữ kí được không?"
"Được thì được, sinh nhật mình, anh ấy đã xin chữ kí của Hiểu Thiên và Nhan Tử Hàng cho mình..."
"A! Nhan Tử Hàng cũng rất đẹp trai, mình rất thích mỹ thiếu niên như anh ấy!"
"Cho dù đẹp trai hơn nữa cũng chẳng thể sánh bằng Lục Thiên Vương của tụi mình."
Mấy cô gái chuyển chủ đề lên người Lục Hàn Chi.
Bạch Du Du thấy họ hơi ồn ào, cô đứng bên cạnh ngây ra đấy gần hết một buổi chiều rồi... Hơi mót đi vệ sinh, nhưng Dư Đình Đình không đưa cô đi, mấy người kia còn đang bàn nhau xem có nên tới tòa nhà đối diện Vân Tinh ngồi chầu chực, để xem có thể gặp được ngôi sao kia không.
Bạch Du Du bắt đầu nhớ Giang Ninh và ngôi nhà trống vắng của chị rồi.
...
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện bên lề
Lục Hàn Chi: Bao giờ tôi mới có thể ôm Thang Viên Nhi về nhà đây?
A Miên (tác giả): Sắp rồi sắp rồi! Đừng nóng, phải chịu chút ngược đãi thì mới cảm nhận được cái tốt khi ở bên anh chứ.
Lục Hàn Chi: Tôi đau lòng.
Giang Ninh đã uống không ít rượu, khi về phải nhờ Tiểu Chu đỡ lên.
"Cẩn thận chút, chị Ninh."
"Phiền em rồi, Tiểu Chu, Thang Viên Nhi đâu? Thang Viên Nhi của chị..."
Bạch Du Du nghe thấy giọng Giang Ninh, bèn nhảy phốc khỏi sofa chạy đến bên chân chị, Giang Ninh ôm cô lên rồi hôn.
Bạch Du Du thấy hình như chị uống hơi nhiều, nhưng vẫn khá tỉnh táo, sau khi Tiểu Chu đi, Giang Ninh ôm cô ngồi trên sofa xem tivi một lát, đêm đến còn chuyển ổ của cô vào trong phòng ngủ của mình, để cô ngủ cạnh giường.
"Tuy chỉ nuôi một tuần thôi, nhưng tôi cũng hơi tiếc thật..." Giang Ninh nói với Tề Phàm: "Em họ cậu bằng nào rồi? Có lo được cho em ấy không?"
Nói xong, Giang Ninh tự cười chính bản thân mình, chị đã thật sự để ý đến câu nói bâng quơ ấy của Lục Hàn Chi rồi.
"Đương nhiên." Tề Phàm vuốt mặt, nói hơi không rõ ràng: "Em họ tôi rất thích động vật nhỏ, lúc trước, chú chó nhà em ấy nuôi hơn mười năm qua đời, cô bé đã khóc tận mấy ngày, tôi nói với em ấy, đây là mèo của đại quản lí Giang, tính em ấy lương thiện hệt như tôi, nhất định sẽ chăm sóc Thang Viên Nhi thật tốt, đúng rồi, em họ tôi còn là fan cứng của Lục Thiên Vương nữa đó, vừa nghe bảo là mèo của chị đã nháo lên đòi tôi xin chữ kí hộ..."
"Nếu cô bé thật sự có thể chăm sóc tốt cho Thang Viên Nhi, chữ kí chỉ là chuyện nhỏ."
Giang Ninh đang nói chuyện, bỗng thấy như có một ánh mắt u buồn đang nhìn mình, bèn nhổm dậy xem thử, thấy Thang Viên Nhi đang ngồi ở cửa phòng, đôi mắt long lanh lặng lẽ nhìn chị.
"Sao vậy Thang Viên Nhi, có phải nhớ mẹ không?" Giang Ninh đi tới ôm cô lên.
Thang Viên Nhi ngoan ngoãn nằm trong lòng chị, kêu một tiếng mềm mại.
Giang Ninh dịu dàng nói: "Ngoan nào, không phải mẹ không cần con đâu."
Em biết chứ.
Bạch Du Du buồn rầu, nghĩ, em cũng không rời chị được.
Chuyện này đã không thể thay đổi nữa rồi, Bạch Du Du cũng không muốn khiến Giang Ninh bận lòng thêm, nên mấy hôm nay cô tỏ ra rất ngoan ngoãn, cũng không tuyệt thực nữa, cho dù buồn phiền cũng chỉ nằm dài ra sofa khi ở nhà một mình thôi, Giang Ninh về nhà cái là Bạch Du Du lập tức lấy lại tinh thần chạy ra cửa chờ chị ngay, buổi sáng khi đi cũng tiễn chị ra tận cửa.
Ngay cả Giang Ninh cũng thấy hơi khó tin, dù sao thì mèo cũng không giống như chó, rất hiếm khi nghe lời dính người như vậy, với lại khi chị ở nhà, Thang Viên Nhi cứ đi theo chị không rời phút nào, thậm chí đôi lúc chị thấy bé cưng còn ngoan hơn cả chó được huấn luyện đàng hoàng nữa.
Giang Ninh hẹn Tề Phàm, định xem xem em gái anh trông thế nào, chị vốn rất tin tưởng Tề Phàm, bây giờ lại thận trọng như vậy, cũng là vì có tình cảm với Thang Viên Nhi, nên rất nghiêm túc với chuyện này.
Bạch Du Du rất cảm động, khi Giang Ninh ôm cô hỏi cô có trách chị không, Bạch Du Du rất muốn nói với chị rằng, cô không hề trách chị.
Nơi hẹn gặp Tề Phàm là quán cà phê gần công ty, Giang Ninh mang theo rất nhiều đồ ăn mèo, đồ ăn vặt và đồ Thang Viên Nhi thường dùng, khi đến chỗ hẹn, Tề Phàm và em họ anh đã tới.
Em họ Tề Phàm tên là Dư Đình Đình, là sinh viên, đang chuẩn bị thi nghiên cứu, trông có vẻ rất dễ gần, thấy Giang Ninh thì hơi kích động, đứng lên chào hỏi: "Chào chị Ninh."
"Chào em." Giang Ninh cười.
"Ai ya, đây là Thang Viên Nhi phải không ạ, đáng yêu quá đi mất." Dư Đình Đình thích thú nhìn bé mèo ragdoll trong lồng, rất dễ nhận thấy Thang Viên Nhi còn dễ thương hơn cả dự đoán của cô, "Không hổ là giống mèo tiên nữ, thật sự quá đẹp luôn, anh ơi anh xem mắt của em ấy kìa, thật là linh động."
"Anh đã bảo là rất đáng yêu rồi mà." Tề Phàm cười, nói: "Thang Viên Nhi là bé mèo ragdoll đẹp nhất anh từng thấy đó."
Giang Ninh đã lăn lộn trong showbiz bao năm rồi, khả năng phán đoán và nhận xét người khác không hề tầm thường, ấn tượng đầu tiên của chị với em họ Tề Phàm cũng không tệ, cô gái nhỏ rất thông minh, trông có vẻ cũng rất biết yêu thương, gia cảnh cũng không tệ, có khả năng nuôi Thang Viên Nhi, nhưng Giang Ninh vẫn hơi do dự.
Quả nhiên đã có chút tình cảm rồi.
Cho dù trong mắt người khác, Giang Ninh là người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang toàn diện trong giới giải trí, thì cũng có những lúc phải mềm lòng.
Giang Ninh cẩn thận hỏi han tình hình gia đình Dư Đình Đình, nào là ba mẹ cô bé có đồng ý cho cô bé nuôi mèo hay không, bình thường có thời gian chơi cùng bé hay không, có biết những điều cần chú ý khi nuôi mèo không, dù sao Đình Đình vẫn chỉ là một sinh viên, đâu có biết Giang Ninh đang thăm dò mình, Tề Phàm vốn hiểu rõ Giang Ninh thì lại nhận ra, chị hỏi rất chi tiết, chẳng khác gì chọn con dâu, chỉ thiếu nước hỏi đến cả tài sản của con gái nhà người ta thôi.
Giang Ninh hỏi xong, dường như khá hài lòng, bèn nói với cô bé một vài thói quen của Thang Viên Nhi và những nhãn hiệu đồ ăn mèo bé thường ăn, cách bao lâu phải tắm một lần, khi vuốt lông phải nhẹ nhàng chứ không được mạnh quá...
Giang Ninh rất hiếm khi nói nhiều như vậy, Bạch Du Du nghe mà muốn khóc.
Tề Phàm nghe vậy thì bật cười: "Ài, chị Ninh của tôi ơi, chị yên tâm đi, em họ tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, phải không Đình Đình?"
"Dạ!" Đình Đình nói rất nghiêm túc: "Em nhất định sẽ yêu thương em ấy hệt như con trai ruột của mình vậy!"
"... Thang Viên Nhi là một bé mèo cái."
"Á, vậy thì đúng là tiên nữ nhỏ thật rồi!"
Dư Đình Đình lấy một chiếc nơ con bướm khỏi túi xách, định đeo cho Thang Viên Nhi, nhưng Thang Viên Nhi quá nhỏ, tạm thời vẫn chưa đeo vừa.
"Em thật là có lòng với Thang Viên Nhi." Nhân lúc Đình Đình ôm Thang Viên Nhi xây dựng tình cảm, Tề Phàm nói với Giang Ninh: "Tôi chưa từng thấy chị mềm lòng như vậy, có phải có chuyện gì rồi không? Mau khai báo thành thật xem nào."
Giang Ninh cũng gần ba mươi rồi, độc thân ngần ấy năm, bên cạnh chưa từng có bất cứ người đàn ông nào, Tề Phàm đã cuống lên thay chị từ lâu lắm rồi.
Bình thường Giang Ninh rất ít khi tức giận, nên chỉ lạnh nhạt nhìn Tề Phàm, nói: "Cậu nói cứ như thể như tôi máu lạnh lắm không bằng."
"Chị ấy, miệng cứng lòng mềm." Tề Phàm vỗ vai chị, "Được rồi, đừng buồn nữa, chị mãi mãi là chủ nhân đầu tiên của Thang Viên Nhi, bất cứ lúc nào cũng được chào đón đến thăm em ấy, khi Đình Đình bận tôi sẽ đón em ấy về bên tôi, chăm sóc hộ chị."
Biết là sắp phải chia tay Giang Ninh, Bạch Du Du vô cùng buồn rầu, nhưng cũng chẳng thể trông cậy một bé mèo có thể biểu đạt được gì, chỉ còn biết cụp tai nằm trong lòng Đình Đình nhìn Giang Ninh.
Bộ dáng này của cô trông vô cùng đáng thương, đôi mắt xinh đẹp màu lam long lanh nước, tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ lập tức rơi lệ, Giang Ninh thấy vậy, lòng mềm nhũn, cuối cùng đành phải dứt khoát: "Bảo bối ngoan, mẹ sẽ thường xuyên thăm con, con phải ngoan ngoãn ăn uống đầy đủ đấy biết chưa?"
Những lời này thật ra là ngầm nhắc Đình Đình rằng chị sẽ thường xuyên thăm Thang Viên Nhi, không phải chị lo Đình Đình sẽ đối xử không tốt với Thang Viên Nhi, nhưng chị cũng không thể mặc kệ bé mèo nhỏ này được.
Dư Đình Đình nghe vậy lại vô cùng vui vẻ, "Hay quá, chị Ninh sẽ thường xuyên tới thăm bé."
Giang Ninh gật đầu, "Chị tạm thời giao Thang Viên Nhi cho em chăm sóc, tiền đồ ăn hàng tháng chị sẽ chi, có chuyện gì phải báo ngay với chị."
Đình Đình nghe vậy liền sáng mắt, "Vậy chị Ninh, em có thể add weixin chị không? Sau này cũng tiện gửi ảnh của Thang Viên Nhi cho chị hơn."
Weixin của quản lí của Lục Hàn Chi đó!! Không biết chừng sau này còn có thể thường xuyên thấy được những tin tức mới nhất về Lục Hàn Chi! Ảnh riêng tư này nọ, thật là tuyệt quá đi mất!
"Được chứ, bảo Phàm Phàm cho em đi." Giang Ninh nhìn đồng hồ, nói: "Chị phải lên làm việc rồi, không mời hai người ăn cơm được, hôm khác đưa Thang Viên Nhi theo gặp mặt nha."
Trước khi rời đi, Giang Ninh nói với Dư Đình Đình: "Nếu một ngày nào đó em thấy bé phiền, không muốn nuôi nữa, hoặc lỡ như bé xảy ra chuyện gì, hãy báo với chị một tiếng, chị sẽ đón bé về."
Không ai thấy rằng, Thang Viên Nhi vùi đầu vào trong ngực Dư Đình Đình, rưng rưng nước mắt.
Tề Phàm và Giang Ninh cùng về công ty, bọn họ đi rồi, Dư Đình Đình ôm Thang Viên Nhi hưng phấn selfie vài tấm, chụp xong thì vừa ôm cô vừa post ảnh.
Bạch Du Du không vui, bộ dáng khiến người ta đau lòng của cô được Dư Đình Đình đăng lên friend circle.
Một lát sau, Bạch Du Du nghe thấy cô bé nói chuyện với người khác: "Phải, mèo vừa mới tới tay xong, là Cindy đích thân giao cho mình đó! Tên là Thang Viên Nhi, trông vô cùng đáng yêu! Chị Cindy tốt lắm, nhưng có hơi nghiêm khắc, vẫn chưa đưa cho mình chữ kí của Lục Hàn Chi mà anh mình đã hỏi xin nữa, có anh mình ở đó cũng không tiện hỏi, mai này hỏi anh mình sau cũng được..."
"...Là quản lí Giang Ninh của Lục Hàn Chi đó! Anh mình còn từng trang điểm cho Lục Hàn Chi nữa, vừa nãy mình kích động quá, quên không chụp hình cùng chị ấy, ài... Nhưng mà không sao, chị ấy bảo anh đưa weixin cho mình rồi, lát nữa mình sẽ add weixin, đến gần nam thần thêm được một bước rồi ha ha ha!"
Hơn một tiếng sau, Dư Đình Đình vẫn chưa định đưa cô về nhà, với lại bé mèo trong lòng cô rất đáng yêu, vài người trong quán cà phê bị thu hút, xúm lại nhìn, còn hỏi đây là giống mèo gì, giá bao nhiêu, tâm trạng của Dư Đình Đình rất tốt, có người muốn chụp hình cùng Thang Viên Nhi cũng chẳng từ chối.
Nhóm bạn thân của Dư Đình Đình nhanh chóng đi tới, mấy cô gái nhỏ thấy Bạch Du Du đáng yêu quá, thi nhau giành ôm cô.
"Đây thật sự là mèo của Giang Ninh sao?"
"Đương nhiên rồi! Đâu phải cậu không biết anh mình là ai, anh ấy là bạn thân của Giang Ninh đó, bọn họ thường hay chơi cùng nhau mà."
Một cô gái bỗng hưng phấn, nói: "Thang Viên Nhi là mèo của quản lí của Lục Thiên Vương, các cậu nói xem liệu em ấy có từng được Lục Thiên Vương ôm chưa!"
Mấy cô gái nghe vậy đều im lặng, sau đó đồng thời nháo nhào lên, "Đúng đó đúng đó, biết đâu chừng!"
"Mình muốn ôm em ấy! Đáng yêu quá đi mất, Đình Đình cậu cho mình nuôi hai ngày có được không!"
Bạch Du Du thật sự không thích bị người lạ ôm rồi vuốt ve, tuy động tác của các cô gái rất dịu dàng, nhưng bị mấy người chuyền nhau thay phiên hết ôm rồi lại vuốt quả thật rất khó chịu.
"Thang Viên Nhi, nào, ăn chút bánh ngọt đi." Một cô gái định đút một miếng tiramisu, Bạch Du Du há miệng định ăn, bỗng nhớ lại, chú Giang và Giang Ninh đều từng nói rằng mèo không được ăn đồ ngọt, cô do dự nhìn Dư Đình Đình, Dư Đình Đình đang cầm điện thoại hỏi Tề Phàm số weixin của Giang Ninh.
Bạch Du Du nghiêng đầu, không ăn.
Bây giờ cô mang thân xác một bé mèo, lỡ mà ăn bậy bạ xảy ra chuyện gì thì toi.
Cô gái nọ thấy cô không ăn bèn không đút nữa, ôm cô lên lấy điện thoại ra tự sướng.
Bạch Du Du bị ôm thấy vô cùng khó chịu, cựa người, suýt nữa thì rơi xuống đất.
"Ấy, cậu cẩn thận chút!" Dư Đình Đình giật bắn mình, vội ôm mèo về, "Em ấy còn nhỏ lắm, nếu bị ngã, bị thương, chúng ta không đền nổi đâu."
"Không phải sau này em ấy là mèo của cậu rồi sao?"
"Đúng là mèo của mình, nhưng chị Cindy đã nói là sẽ thường xuyên đến thăm em ấy... Không biết lần sau tới có mang chữ kí của Lục Hàn Chi đến cho mình không nữa."
"Anh cậu không phải thợ trang điểm của ngôi sao sao? Có nhờ anh ấy xin chữ kí được không?"
"Được thì được, sinh nhật mình, anh ấy đã xin chữ kí của Hiểu Thiên và Nhan Tử Hàng cho mình..."
"A! Nhan Tử Hàng cũng rất đẹp trai, mình rất thích mỹ thiếu niên như anh ấy!"
"Cho dù đẹp trai hơn nữa cũng chẳng thể sánh bằng Lục Thiên Vương của tụi mình."
Mấy cô gái chuyển chủ đề lên người Lục Hàn Chi.
Bạch Du Du thấy họ hơi ồn ào, cô đứng bên cạnh ngây ra đấy gần hết một buổi chiều rồi... Hơi mót đi vệ sinh, nhưng Dư Đình Đình không đưa cô đi, mấy người kia còn đang bàn nhau xem có nên tới tòa nhà đối diện Vân Tinh ngồi chầu chực, để xem có thể gặp được ngôi sao kia không.
Bạch Du Du bắt đầu nhớ Giang Ninh và ngôi nhà trống vắng của chị rồi.
...
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện bên lề
Lục Hàn Chi: Bao giờ tôi mới có thể ôm Thang Viên Nhi về nhà đây?
A Miên (tác giả): Sắp rồi sắp rồi! Đừng nóng, phải chịu chút ngược đãi thì mới cảm nhận được cái tốt khi ở bên anh chứ.
Lục Hàn Chi: Tôi đau lòng.
Bình luận facebook