Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Ở chỗ này lâu thêm một giây cũng như bị tra tấn.
Trong phòng ăn phát chán, có nhiều người uống say, ngồi một chỗ ồn ào mù quáng. Còn về phần bọn họ đang nói cái gì, Dư Tư Nhạc không có hứng thú nghe.
Lưu Khanh ợ ra một hơi rượu, trên mặt đỏ ửng, “Dung thiếu, phòng ở KTV đã đặt rồi, khi nào chúng ta qua đó?”.
Còn muốn đi KTV sao? Đột nhiên Dư Tư Nhạc đứng lên, xuất phát từ lịch sự, cô nói với Dung Húc, “Tôi còn có chút việc, tôi về trước đây”.
Dư Tư Nhạc đẩy ghế ngồi, muốn đi ra ngoài.
Vừa mới bước chân ra thì cánh tay cô bị người kéo lấy.
Dư Tư Nhạc suýt thì nổi trận lôi đình, trừng mắt nhìn Tưởng Oánh Oánh.
“Buông tay”. Dư Tư Nhạc muốn gỡ tay cô ta ra, cô lại càng thấy chán ghét Tưởng Oánh Oánh.
Tưởng Oánh Oánh cũng đã uống hơi say, cả người toàn mùi rượu, “Cùng nhau chơi đi, cùng nhau... Chơi, còn chưa đã sao đã muốn rời tiệc?”.
Cô bị Tưởng Oánh Oánh giữ lại vài giây, cũng đủ để Dung Húc khôi phục lại ý thức.
Cậu ta thấy Dư Tư Nhạc muốn đi, thì ôm lấy eo cô, cọ cọ đầu vào cổ Dư Tư Nhạc, “Hôm nay là sinh nhật anh, Tư Nhạc, em hãy ở cùng với anh nhé, em không biết đâu... Ông nội anh rất quý em, ngày nào ông cũng nhắc đi nhắc lại với anh rằng anh phải đuổi em tới tay”.
Mùi rượu từ cần cổ bốc lên khiến Dư Tư Nhạc muốn che cái mũi lại.
Mặc dù Dung Húc uống say nhưng lại có khí lực lớn, cậu ta ôm Dư Tư Nhạc ra ngoài. “Ăn no chưa? Chúng ta đến KTV hát thôi, ai không đi chính là không nể mặt Dung thiếu tôi đây!”.
Dư Tư Nhạc giãy dụa vài cái nhưng không tránh được cánh tay đang ôm eo cô.
Đây là sự khác biệt giữa nam và nữ!
Người của Dư Tư Nhạc, vai không thể gánh, tay không thể xách đồ, đánh nhau thì chỉ có thể chịu thiệt.
Dư Tư Nhạc bị kéo thẳng vào xe, cô dần nổi giận, nhìn thấy Dung Húc bon chen ngồi xuống bên cạnh cô, cô chán ghét nói, “Cậu ngồi cách xa tôi ra một chút, cả người toàn mùi rượu, khó ngửi quá”.
Vậy mà Dung Húc tính tình dễ chịu, không nổi nóng, đóng cửa xe lại, ngồi cách Dư Tư Nhạc một cánh tay.
Cậu ta bị rượu xông vào não, nói năng bừa bãi, “Chỉ cần Tư Nhạc không tức giận, thì bảo anh làm gì anh cũng làm”.
Dư Tư Nhạc dựa người vào cửa xe, không muốn nói gì với cậu ta, một mình nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.
Cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện cầu cứu Du Lăng Thần nhưng lại phát hiện điện thoại di động đã tắt máy.
Đúng là đen đủi.
Nửa bị kéo đi đến phòng đặt ở KTV, một đám người hát hò vui vẻ, lấy Micro. Người duy nhất rầu rĩ không vui là Dư Tư Nhạc.
Người phục vụ bưng đến rất nhiều rượu, các nam sinh chen chúc lại thành một đống, tiếp tục uống rượu.
Dưới ngọn đèn mờ, cả căn phòng ngập trong mùi rượu khó ngửi.
Dung Húc ngồi kề bên Dư Tư Nhạc, bưng ly rượu lên, chơi đoán số với các nam sinh khác, “Lưu Khanh, có mang cái đó đến không?”.
Dư Tư Nhạc cố gắng di chuyển chỗ ngồi, muốn cách Dung Húc xa một chút.
Cô muốn chờ bọn họ chơi đến đỉnh điểm, nhân lúc bọn họ không chú ý sẽ vụng trộm chuồn ra khỏi phòng, bắt xe về nhà.
“Tất nhiên là có mang, Dung thiếu đã phân phó thì làm sao tôi dám quên”. Lưu Khanh lấy ra một túi thuốc dạng viên, lắc lắc với những người kia, “Thấy không, đồ tốt đấy. Tôi phải dùng rất nhiều tiền mới mua được”.
Đồng tử Dư Tư Nhạc co rút lại, thân thể run lên một chút. Cô nghĩ, những người này lại uống thuốc!
Dư Tư Nhạc không suy nghĩ được nữa, định đứng lên bỏ chạy.
Lần này Dung Húc đã có phòng bị, không đợi Dư Tư Nhạc đứng lên, hắn dùng một tay đè lên vai Dư Tư Nhạc, “Tư Nhạc, ngoan, ăn cái này vào chúng ta sẽ rất vui vẻ”.
Dung Húc lấy một viên thuốc ném vào trong ly rượu, muốn cho Dư Tư Nhạc uống vào.
Hai mắt Dư Tư Nhạc cũng phát hỏa rồi, làm gì còn nhịn được nữa!
Cô hô to với Dung Húc, “Dung Húc, cậu buông tay ra cho tôi!”.
Câu nói này làm cả trai lẫn gái trong phòng đều nhìn qua.
Bọn họ chẳng những không ngăn cản Dung Húc mà còn huýt sáo, “Dung thiếu giỏi lắm! Đối với nữ nhân phải dùng sức mạnh! Cậu theo đuổi cô ấy hơn nửa năm, có khi nào cô ấy đã cho cậu sắc mặt tốt? Cậu nên làm như vậy từ lâu rồi!”.
Một đám người phân chia túi thuốc, trong đó bao gồm cả Tưởng Oánh Oánh.
Chén rượu để ở cằm Dư Tư Nhạc, rượu màu vàng nhàn nhạt bắn ra ngoài, làm ướt vạt áo trước ngực Dư Tư Nhạc.
Cô không chịu há mồm, đầu lắc lắc, ly rượu rơi ra ngoài hơn nửa.
Dung Húc nóng nảy, tay nắm lấy cằm Dư Tư Nhạc, nửa lừa gạt, nửa cưỡng ép nói, “Nghe lời nào, uống nó vào chúng ta sẽ rất vui vẻ”.
Uống cái lông!
Nếu như không phải là không được mở miệng thì đúng là Dư Tư Nhạc muốn thóa mạ hắn một chút.
Một đám người ăn thuốc vào, rung đùi đắc ý, tinh thần phấn khởi tới cực điểm.
Tưởng Oánh Oánh và một cậu trai ôm ấp hôn hít, không thấy bộ dạng đáng yêu vui vẻ thuần khiết lúc trước, vẻ mặt hoảng hốt như cô ta không biết ai chiếm tiện nghi của cô ta.
Dư Tư Nhạc dùng sức, đẩy Dung Húc ra, bước chân lảo đảo chạy về phía cửa, “Một đám bại hoại”.
So sánh với đám con cháu nhà giàu thì Dư Tư Nhạc thấy anh hai đúng là một người đàn ông tốt! Anh không thích rượu, bình thường không hút thuốc, tan tầm sẽ về nhà. Cho dù có phải đi xã giao, không thể về nhà đúng giờ thì anh vẫn gọi điện về cho cô.
Có vẻ như những lời này chọc giận bọn họ, một đám người nhìn chằm chằm vào Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc còn chưa đụng vào cánh cửa thì có người chặn lại đường đi của Dư Tư Nhạc.
Dung Húc bày ra gương mặt thâm tình, khóe môi nở nụ cười âm ngoan, túm chặt lấy cánh tay Dư Tư Nhạc, “Dư Tư Nhạc, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Đừng nghĩ rằng ông đây thích cô thì cô có thể vô pháp vô thiên!”.
Ai thèm cậu thích!
Dư Tư Nhạc suy nghĩ rồi trừng mắt nhìn Dung Húc, “Dung Húc, cậu đừng tưởng mặt mũi cậu lớn. Bây giờ cậu dám đụng đến một sợi lông trên người tôi, ngày mai tôi sẽ đòi lại gấp mười lần như vậy”.
Nói lời ngoan độc, ai mà không nói được?
Dung Húc chần chờ một chút, bàn tay nắm lấy cánh tay Dư Tư Nhạc cũng thả lỏng hơn.
Dư Tư Nhạc hiểu ra, ở trong trường học không có vài người biết thân phận của cô, cô vẫn luôn khiêm tốn, hơn nữa trước kia cô ít khi ở cùng Du Lăng Thần, cho nên ít có người biết quan hệ của cô và Du Lăng Thần.
Dư Tư Nhạc thấy cậu ra buông lỏng tay thì khẳng định cậu ta biết thân phận của cô, cho nên mới cố kỵ.
Cũng khó trách tại sao Dung Húc lại triển khai theo đuổi...
Có lẽ với những cô gái gia đình bình thường, người này đã dùng sức mạnh kéo lên giường rồi.
Dư Tư Nhạc càng lúc càng chán ghét những người trong phòng này, “Tôi nói lần nữa, buông tay ra!”.
Dung Húc là loại người nào? Từ nhỏ đến lớn cậu ta được Tổng giám đốc của tập đoàn Dung thị coi như thái tử gia mà nuôi nấng, ai thấy cậu ta mà không phải khách khí? Mà cô gái trước mắt này dám rống to với cậu?
Rót một ly rượu mạnh, Dung Húc lại cầm ly rượu lên, muốn bắt Dư Tư Nhạc uống, “Tôi cho cô mặt mũi mà cô lên mặt hả? Có tin là ông ấy cưỡng bức cô không? Tôi không tin anh trai cô sẽ vì cô mà náo loạn với ông nội”.
Dư Tư Nhạc bị nắm cằm đau đến nỗi cô phải hé miệng ra.
Rượu lạnh như băng rót vào miệng.
“Tôi cũng không cần quà, cậu hôn tôi một cái là được”. Sau khi vạch mặt, cậu ta đứng lên, toát ra toàn bộ bản tính của cậu ta.
Cậu ta bẻ miệng Dư Tư Nhạc định hôn lên.
Đúng lúc này, cửa phòng bị một người dùng lực đạp thật mạnh.
Người canh giữ cánh cửa bất ngờ không kịp làm gì bị văng đến tường.
Một đám người bảo vệ mặc âu trang, nối đuôi nhau đi vào.
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh lùng, lạnh đến nỗi dường như có thể đông lại tất cả. Từ khi anh đến, ngoại trừ vài người đã ăn thuốc, toàn bộ những người còn lại trong phòng đều dừng động tác.
Trong phòng ăn phát chán, có nhiều người uống say, ngồi một chỗ ồn ào mù quáng. Còn về phần bọn họ đang nói cái gì, Dư Tư Nhạc không có hứng thú nghe.
Lưu Khanh ợ ra một hơi rượu, trên mặt đỏ ửng, “Dung thiếu, phòng ở KTV đã đặt rồi, khi nào chúng ta qua đó?”.
Còn muốn đi KTV sao? Đột nhiên Dư Tư Nhạc đứng lên, xuất phát từ lịch sự, cô nói với Dung Húc, “Tôi còn có chút việc, tôi về trước đây”.
Dư Tư Nhạc đẩy ghế ngồi, muốn đi ra ngoài.
Vừa mới bước chân ra thì cánh tay cô bị người kéo lấy.
Dư Tư Nhạc suýt thì nổi trận lôi đình, trừng mắt nhìn Tưởng Oánh Oánh.
“Buông tay”. Dư Tư Nhạc muốn gỡ tay cô ta ra, cô lại càng thấy chán ghét Tưởng Oánh Oánh.
Tưởng Oánh Oánh cũng đã uống hơi say, cả người toàn mùi rượu, “Cùng nhau chơi đi, cùng nhau... Chơi, còn chưa đã sao đã muốn rời tiệc?”.
Cô bị Tưởng Oánh Oánh giữ lại vài giây, cũng đủ để Dung Húc khôi phục lại ý thức.
Cậu ta thấy Dư Tư Nhạc muốn đi, thì ôm lấy eo cô, cọ cọ đầu vào cổ Dư Tư Nhạc, “Hôm nay là sinh nhật anh, Tư Nhạc, em hãy ở cùng với anh nhé, em không biết đâu... Ông nội anh rất quý em, ngày nào ông cũng nhắc đi nhắc lại với anh rằng anh phải đuổi em tới tay”.
Mùi rượu từ cần cổ bốc lên khiến Dư Tư Nhạc muốn che cái mũi lại.
Mặc dù Dung Húc uống say nhưng lại có khí lực lớn, cậu ta ôm Dư Tư Nhạc ra ngoài. “Ăn no chưa? Chúng ta đến KTV hát thôi, ai không đi chính là không nể mặt Dung thiếu tôi đây!”.
Dư Tư Nhạc giãy dụa vài cái nhưng không tránh được cánh tay đang ôm eo cô.
Đây là sự khác biệt giữa nam và nữ!
Người của Dư Tư Nhạc, vai không thể gánh, tay không thể xách đồ, đánh nhau thì chỉ có thể chịu thiệt.
Dư Tư Nhạc bị kéo thẳng vào xe, cô dần nổi giận, nhìn thấy Dung Húc bon chen ngồi xuống bên cạnh cô, cô chán ghét nói, “Cậu ngồi cách xa tôi ra một chút, cả người toàn mùi rượu, khó ngửi quá”.
Vậy mà Dung Húc tính tình dễ chịu, không nổi nóng, đóng cửa xe lại, ngồi cách Dư Tư Nhạc một cánh tay.
Cậu ta bị rượu xông vào não, nói năng bừa bãi, “Chỉ cần Tư Nhạc không tức giận, thì bảo anh làm gì anh cũng làm”.
Dư Tư Nhạc dựa người vào cửa xe, không muốn nói gì với cậu ta, một mình nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.
Cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện cầu cứu Du Lăng Thần nhưng lại phát hiện điện thoại di động đã tắt máy.
Đúng là đen đủi.
Nửa bị kéo đi đến phòng đặt ở KTV, một đám người hát hò vui vẻ, lấy Micro. Người duy nhất rầu rĩ không vui là Dư Tư Nhạc.
Người phục vụ bưng đến rất nhiều rượu, các nam sinh chen chúc lại thành một đống, tiếp tục uống rượu.
Dưới ngọn đèn mờ, cả căn phòng ngập trong mùi rượu khó ngửi.
Dung Húc ngồi kề bên Dư Tư Nhạc, bưng ly rượu lên, chơi đoán số với các nam sinh khác, “Lưu Khanh, có mang cái đó đến không?”.
Dư Tư Nhạc cố gắng di chuyển chỗ ngồi, muốn cách Dung Húc xa một chút.
Cô muốn chờ bọn họ chơi đến đỉnh điểm, nhân lúc bọn họ không chú ý sẽ vụng trộm chuồn ra khỏi phòng, bắt xe về nhà.
“Tất nhiên là có mang, Dung thiếu đã phân phó thì làm sao tôi dám quên”. Lưu Khanh lấy ra một túi thuốc dạng viên, lắc lắc với những người kia, “Thấy không, đồ tốt đấy. Tôi phải dùng rất nhiều tiền mới mua được”.
Đồng tử Dư Tư Nhạc co rút lại, thân thể run lên một chút. Cô nghĩ, những người này lại uống thuốc!
Dư Tư Nhạc không suy nghĩ được nữa, định đứng lên bỏ chạy.
Lần này Dung Húc đã có phòng bị, không đợi Dư Tư Nhạc đứng lên, hắn dùng một tay đè lên vai Dư Tư Nhạc, “Tư Nhạc, ngoan, ăn cái này vào chúng ta sẽ rất vui vẻ”.
Dung Húc lấy một viên thuốc ném vào trong ly rượu, muốn cho Dư Tư Nhạc uống vào.
Hai mắt Dư Tư Nhạc cũng phát hỏa rồi, làm gì còn nhịn được nữa!
Cô hô to với Dung Húc, “Dung Húc, cậu buông tay ra cho tôi!”.
Câu nói này làm cả trai lẫn gái trong phòng đều nhìn qua.
Bọn họ chẳng những không ngăn cản Dung Húc mà còn huýt sáo, “Dung thiếu giỏi lắm! Đối với nữ nhân phải dùng sức mạnh! Cậu theo đuổi cô ấy hơn nửa năm, có khi nào cô ấy đã cho cậu sắc mặt tốt? Cậu nên làm như vậy từ lâu rồi!”.
Một đám người phân chia túi thuốc, trong đó bao gồm cả Tưởng Oánh Oánh.
Chén rượu để ở cằm Dư Tư Nhạc, rượu màu vàng nhàn nhạt bắn ra ngoài, làm ướt vạt áo trước ngực Dư Tư Nhạc.
Cô không chịu há mồm, đầu lắc lắc, ly rượu rơi ra ngoài hơn nửa.
Dung Húc nóng nảy, tay nắm lấy cằm Dư Tư Nhạc, nửa lừa gạt, nửa cưỡng ép nói, “Nghe lời nào, uống nó vào chúng ta sẽ rất vui vẻ”.
Uống cái lông!
Nếu như không phải là không được mở miệng thì đúng là Dư Tư Nhạc muốn thóa mạ hắn một chút.
Một đám người ăn thuốc vào, rung đùi đắc ý, tinh thần phấn khởi tới cực điểm.
Tưởng Oánh Oánh và một cậu trai ôm ấp hôn hít, không thấy bộ dạng đáng yêu vui vẻ thuần khiết lúc trước, vẻ mặt hoảng hốt như cô ta không biết ai chiếm tiện nghi của cô ta.
Dư Tư Nhạc dùng sức, đẩy Dung Húc ra, bước chân lảo đảo chạy về phía cửa, “Một đám bại hoại”.
So sánh với đám con cháu nhà giàu thì Dư Tư Nhạc thấy anh hai đúng là một người đàn ông tốt! Anh không thích rượu, bình thường không hút thuốc, tan tầm sẽ về nhà. Cho dù có phải đi xã giao, không thể về nhà đúng giờ thì anh vẫn gọi điện về cho cô.
Có vẻ như những lời này chọc giận bọn họ, một đám người nhìn chằm chằm vào Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc còn chưa đụng vào cánh cửa thì có người chặn lại đường đi của Dư Tư Nhạc.
Dung Húc bày ra gương mặt thâm tình, khóe môi nở nụ cười âm ngoan, túm chặt lấy cánh tay Dư Tư Nhạc, “Dư Tư Nhạc, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Đừng nghĩ rằng ông đây thích cô thì cô có thể vô pháp vô thiên!”.
Ai thèm cậu thích!
Dư Tư Nhạc suy nghĩ rồi trừng mắt nhìn Dung Húc, “Dung Húc, cậu đừng tưởng mặt mũi cậu lớn. Bây giờ cậu dám đụng đến một sợi lông trên người tôi, ngày mai tôi sẽ đòi lại gấp mười lần như vậy”.
Nói lời ngoan độc, ai mà không nói được?
Dung Húc chần chờ một chút, bàn tay nắm lấy cánh tay Dư Tư Nhạc cũng thả lỏng hơn.
Dư Tư Nhạc hiểu ra, ở trong trường học không có vài người biết thân phận của cô, cô vẫn luôn khiêm tốn, hơn nữa trước kia cô ít khi ở cùng Du Lăng Thần, cho nên ít có người biết quan hệ của cô và Du Lăng Thần.
Dư Tư Nhạc thấy cậu ra buông lỏng tay thì khẳng định cậu ta biết thân phận của cô, cho nên mới cố kỵ.
Cũng khó trách tại sao Dung Húc lại triển khai theo đuổi...
Có lẽ với những cô gái gia đình bình thường, người này đã dùng sức mạnh kéo lên giường rồi.
Dư Tư Nhạc càng lúc càng chán ghét những người trong phòng này, “Tôi nói lần nữa, buông tay ra!”.
Dung Húc là loại người nào? Từ nhỏ đến lớn cậu ta được Tổng giám đốc của tập đoàn Dung thị coi như thái tử gia mà nuôi nấng, ai thấy cậu ta mà không phải khách khí? Mà cô gái trước mắt này dám rống to với cậu?
Rót một ly rượu mạnh, Dung Húc lại cầm ly rượu lên, muốn bắt Dư Tư Nhạc uống, “Tôi cho cô mặt mũi mà cô lên mặt hả? Có tin là ông ấy cưỡng bức cô không? Tôi không tin anh trai cô sẽ vì cô mà náo loạn với ông nội”.
Dư Tư Nhạc bị nắm cằm đau đến nỗi cô phải hé miệng ra.
Rượu lạnh như băng rót vào miệng.
“Tôi cũng không cần quà, cậu hôn tôi một cái là được”. Sau khi vạch mặt, cậu ta đứng lên, toát ra toàn bộ bản tính của cậu ta.
Cậu ta bẻ miệng Dư Tư Nhạc định hôn lên.
Đúng lúc này, cửa phòng bị một người dùng lực đạp thật mạnh.
Người canh giữ cánh cửa bất ngờ không kịp làm gì bị văng đến tường.
Một đám người bảo vệ mặc âu trang, nối đuôi nhau đi vào.
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh lùng, lạnh đến nỗi dường như có thể đông lại tất cả. Từ khi anh đến, ngoại trừ vài người đã ăn thuốc, toàn bộ những người còn lại trong phòng đều dừng động tác.
Bình luận facebook