Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Du Lăng Thần giống như không nghe thấy gì, cả người tỏa ra khí chất ngăn cách người ngoài.
Tiếng nghị luận kia không làm vẻ mặt anh biến hóa.
Dư Tư Nhạc chịu đựng sự quan sát của các nữ sinh, vẻ mặt buồn buồn không vui, phim vừa mới phát sóng, cô liền lôi Du Lăng Thần rời khỏi nơi đó.
Cô thề sẽ không đi coi phim tình cảm nữa!
Dư Tư Nhạc nhớ bài tập còn chưa hoàn thành, cô cầm túi xách lên, “Anh hai, chúng ta về nhà đi”.
Du Lăng Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, gật đầu nói: “Anh đi lấy xe, em ở chỗ này chờ anh!”.
“Em đi cùng anh”.
...
Khi hai người bọn họ trở về khu biệt thự, cũng đã khoảng mười giờ rưỡi.
Dư Tư Nhạc lấy chìa khóa mở cửa, ngáp một cái: “Các bộ phim tình yêu đều rất ngắn gọn, kỹ thuật diễn của diễn viên chính cũng khá tốt. Anh hai, ngôi sao của công ty đang đóng phim sao, là phim gì thế?”.
“Một bộ phim hài và một bộ phim cảnh sát – cướp”.
Dư Tư Nhạc đẩy cửa vào nhà.
Du Lăng Thần cố ý đứng ở bên ngoài vài giây, nhìn một chút cảnh vật xung quanh, phát hiện trên bậc thềm có rất nhiều tàn thuốc.
Khóe miệng anh nở nụ cười lạnh.
Xem ra vài vị tổng giám đốc chờ ở đây thật lâu, nhìn qua số lượng tàn thuốc, ít nhất cũng phải hơn hai mươi. Tưởng tượng đến cảnh tượng bọn họ không ngừng hút thuốc, phập phồng không yên khiến hận ý trong lòng Du Lăng Thần cũng được phát tiết.
Ngày hôm sau, sau khi Dư Tư Nhạc tan học, lại nhận được điện thoại của anh hai.
Nghe anh hai nói bên phố Cửu Tỉnh có một nhà hàng Pháp ăn rất ngon, anh đã đặt chỗ.
Dư Tư Nhạc cảm thấy hành động của anh có chút kỳ quái nhưng lại không nói được tại sao.
“Tiểu Nhạc, lát nữa em muốn nghe nhạc hay là xem phim?”.
Lại nữa?
Dư Tư Nhạc dừng động tác ăn cơm lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vẫn là xem phim thôi”.
Nếu như ngồi trong phòng nhạc, đã ngồi thì sẽ ngồi hẳn mấy tiếng, cái này chỉ là tự mình chịu tội. Huống chi trong người Dư Tư Nhạc không có tế bào âm nhạc, cô nghe danh gia trình diễn cũng chỉ như nghe bài hát ru. Nếu như ngủ thiếp đi trong phòng nhạc, tuyệt đối là một việc rất mất mặt.
Lần này Dư Tư Nhạc không dám để Du Lăng Thần đi mua vé nữa, vừa đến rạp chiếu phim cô đã bỏ lại một câu: “Anh hai, em đi xếp hàng mua phiếu”.
Sau đó cô chạy nhanh như khói vào đám người.
Lúc cô trở lại thì đã nắm trong tay hai vé xem phim kinh dị.
“Ám dạ kinh hồn” là một trong nhiều bộ phim kinh dị có nhiều người xem nhất. Cảnh tượng trong phim nhìn rất chân thực. Nghe nói khi vừa được công chiếu đã lấy được phản ánh tốt của mọi người. Rất nhiều người sau khi xem xong sợ run cầm cập không dám xem lại lần thứ hai.
[ truyen cua tui @@ Net ]
“Anh hai, hôm nay chúng ta xem phim này!”. Dư Tư Nhạc phất phất hai vé.
Du Lăng Thần hơi nhíu mày, rất muốn nói cô đi chọn lại bộ phim khác. Một đứa nhỏ xem phim kinh dị sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Nhưng khi anh nhìn dáng vẻ cô bé hưng phấn, cuối cùng anh cũng không nói ra. Nếu như cô muốn xem thì cứ xem thôi. Nếu như lát nữa cô bị dọa thì anh lại kéo cô ra ngoài.
Trong rạp chiếu phim ánh đèn mờ mờ, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ngồi gần nhau.
Phần đầu của bộ phim là hình ảnh một cô gái hoang mang sợ hãi đang chạy trong bóng tối. Phối cùng hình ảnh là hòa âm rùng rợn, có tiếng thở dốc của nữ chính, đưa người xem vào cảnh giới cực kỳ nhạy cảm.
Đúng lúc này, đột nhiên ở phía cuối hẻm nhỏ xuất hiện một bóng người. Dưới ánh trăng ảm đạm mơ hồ thấy được trong tay bóng người còn có một con dao, trên mũi dao còn đang nhỏ máu.
Rất nhiều nữ sinh sợ hãi thét chói tai ra tiếng, rúc vào trong ngực bạn trai.
Dư Tư Nhạc bình tĩnh ngoáy ngoáy lỗ tai, không thể nghĩ, có cái gì đáng sợ à?
Chuyện xưa tình tiết ly kỳ quanh co, nói về một đoàn làm phim, về một vùng quê để quay phim. Ai ngờ chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, người trong đoàn làm phim lần lượt chết đi. Vì vậy tất cả mọi người đều đoán hung thủ nhất định là một người ở gần mình, ai ai cũng cảm thấy lo lắng, ngoài miệng thì nói là rất đoàn kết nhưng lại thời thời khắc khắc đề phòng những người khác.
Sau khi xem xong bộ phim này, để lại ấn tượng sâu sắc với Dư Tư Nhạc nhất chính là miêu tả tâm lý nhân vật chính. Lo lắng, hãi hùng, rồi tràn đầy hy vọng đối với sinh tồn.
Từ khi tiến vào rạp chiếu phim cho đến khi kết thúc phim, Dư Tư Nhạc không nghe ra bất kỳ lời ra tiếng vào nào, trong lòng cảm thấuy vui mừng, nhấc chân đi ra ngoài.
“Người anh em, tôi thật sự đồng tình với anh”. Một nam sinh đi qua bên cạnh hai người, đánh một ánh mắt đồng tình về phía Du Lăng Thần, “Bạn gái của anh xem phim kinh dị mà cũng không sợ, nhìn tiểu Vi đều chui vào lòng tôi rất nhiều lần”.
Vẻ mặt Dư Tư Nhạc suy sụp xuống.
Du Lăng Thần quay đầu lại nhìn nam sinh kia, “cô ấy không phải là bạn gái tôi”.
“Tôi biết rồi, là người tình hay là người yêu?”. Nam sinh nói xong, phất tay một cái, đi xa, “Tôi đi trước đây, tiểu Vi bị dọa sợ rồi, tôi phải an ủi cô ấy”.
Được! Dư Tư Nhạc tổng kết lại, các thanh niên đến rạp chiếu phim đều để tán gái.
“Em có đói không?”. Du Lăng Thần bình tĩnh tự nhiên, không hề lúng túng.
“Đói!”. Tức đến đói!
Cô muốn hóa bi phẫn thành thèm ăn.
Du Lăng Thần rất quen thuộc với ẩm thực, anh lái xe đưa Dư Tư Nhạc lượn một vòng, sau khi lấp đầy cái bụng mới chậm rãi về nhà.
Quả nhiên vừa về đến nhà thì số lượng tàn thuốc còn nhiều gấp đôi hôm qua.
Đến ngày thứ ba, Du Lăng Thần lại muốn hẹn Dư Tư Nhạc ra ngoài ăn cơm.
Dư Tư Nhạc từ chối, “Anh hai, em muốn tự mình nấu cơm, hai ngày nay không nấu cơm, bếp cũng lạnh rồi”.
Từ lúc nào thì cô phải dùng cái cớ kém cỏi này?
Điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp của Du Lăng Thần, “Vậy cũng được, anh nhớ trong tủ lạnh không còn đồ phải không? Anh đến đón em đi siêu thị”.
Du Lăng Thần trước giờ nói chuyện luôn mạnh mẽ vang dội, điện thoại mới cúp không bao lâu, anh đã đến trường rồi.
Một cô gái trong veo như nước đi dạo siêu thị mua thức ăn đã làm người ta khó hiểu rồi. Lần này bên cạnh Dư Tư Nhạc còn có một người đẹp trai đi cùng, càng làm các bà nội trợ chú ý.
Thỉnh thoảng còn nghe thấy vài câu, “Ơ, có rất ít người đàn ông nguyện ý đi mua thức ăn với vợ”.
“Đúng vậy, người đàn ông tốt không thường gặp. Nhưng mà... Hình như cô bé kia còn chưa trưởng thành”.
“Tình yêu không biên giới, không phân biệt số tuổi. Nếu thật lòng yêu nhau thì có gì là không thể? Nhìn cô ăn mặc trẻ vậy mà tư tưởng cô lạc hậu thế?”
Dư Tư Nhạc có một kích động muốn ngất, tại sao đi đến chỗ nào, đều có người nói cô với anh hai là người yêu?
Cô ngẩng mặt lên, “Anh hai, chúng ta đúng là có tướng vợ chồng sao?”
Du Lăng Thần cưng chiều sờ đầu cô, “Em nói thử xem”.
Dư Tư Nhạc không dám trả lời.
Nếu như nói không có thì sợ Du Lăng Thần tức giận. Dù sao thì anh ấy cũng là điển hình của người đàn ông thành đạt, đều là vương lão ngũ trong lòng mỗi người phụ nữ. Nếu như cô nói không sẽ ảnh hưởng đến lòng tự ái của anh.
Nếu nói có...
Trước kia cô đã nói dối thích Trịnh Thiếu Hoa, chẳng phải là uổng phí sao? Thật vất vả mới khôi phục quan hệ với anh hai, Dư Tư Nhạc không muốn vì nhỏ mất lớn.
Cho dù trả lời như thế nào cũng bất lợi cho chính mình.
Cô quả quyết lắc đầu: “Em cũng không biết”.
Bởi vì có trợ thủ là Du Lăng Thần nên Dư Tư Nhạc mua rất nhiều đồ ăn, hơn phân nửa là rau dưa. Du Lăng Thần chịu mệt, Dư Tư Nhạc nói anh lấy gì thì anh sẽ lấy cái đó. Cho đến khi trong xe đẩy chất đầu đồ thì hai người mới đi tính tiền.
Tiếng nghị luận kia không làm vẻ mặt anh biến hóa.
Dư Tư Nhạc chịu đựng sự quan sát của các nữ sinh, vẻ mặt buồn buồn không vui, phim vừa mới phát sóng, cô liền lôi Du Lăng Thần rời khỏi nơi đó.
Cô thề sẽ không đi coi phim tình cảm nữa!
Dư Tư Nhạc nhớ bài tập còn chưa hoàn thành, cô cầm túi xách lên, “Anh hai, chúng ta về nhà đi”.
Du Lăng Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, gật đầu nói: “Anh đi lấy xe, em ở chỗ này chờ anh!”.
“Em đi cùng anh”.
...
Khi hai người bọn họ trở về khu biệt thự, cũng đã khoảng mười giờ rưỡi.
Dư Tư Nhạc lấy chìa khóa mở cửa, ngáp một cái: “Các bộ phim tình yêu đều rất ngắn gọn, kỹ thuật diễn của diễn viên chính cũng khá tốt. Anh hai, ngôi sao của công ty đang đóng phim sao, là phim gì thế?”.
“Một bộ phim hài và một bộ phim cảnh sát – cướp”.
Dư Tư Nhạc đẩy cửa vào nhà.
Du Lăng Thần cố ý đứng ở bên ngoài vài giây, nhìn một chút cảnh vật xung quanh, phát hiện trên bậc thềm có rất nhiều tàn thuốc.
Khóe miệng anh nở nụ cười lạnh.
Xem ra vài vị tổng giám đốc chờ ở đây thật lâu, nhìn qua số lượng tàn thuốc, ít nhất cũng phải hơn hai mươi. Tưởng tượng đến cảnh tượng bọn họ không ngừng hút thuốc, phập phồng không yên khiến hận ý trong lòng Du Lăng Thần cũng được phát tiết.
Ngày hôm sau, sau khi Dư Tư Nhạc tan học, lại nhận được điện thoại của anh hai.
Nghe anh hai nói bên phố Cửu Tỉnh có một nhà hàng Pháp ăn rất ngon, anh đã đặt chỗ.
Dư Tư Nhạc cảm thấy hành động của anh có chút kỳ quái nhưng lại không nói được tại sao.
“Tiểu Nhạc, lát nữa em muốn nghe nhạc hay là xem phim?”.
Lại nữa?
Dư Tư Nhạc dừng động tác ăn cơm lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vẫn là xem phim thôi”.
Nếu như ngồi trong phòng nhạc, đã ngồi thì sẽ ngồi hẳn mấy tiếng, cái này chỉ là tự mình chịu tội. Huống chi trong người Dư Tư Nhạc không có tế bào âm nhạc, cô nghe danh gia trình diễn cũng chỉ như nghe bài hát ru. Nếu như ngủ thiếp đi trong phòng nhạc, tuyệt đối là một việc rất mất mặt.
Lần này Dư Tư Nhạc không dám để Du Lăng Thần đi mua vé nữa, vừa đến rạp chiếu phim cô đã bỏ lại một câu: “Anh hai, em đi xếp hàng mua phiếu”.
Sau đó cô chạy nhanh như khói vào đám người.
Lúc cô trở lại thì đã nắm trong tay hai vé xem phim kinh dị.
“Ám dạ kinh hồn” là một trong nhiều bộ phim kinh dị có nhiều người xem nhất. Cảnh tượng trong phim nhìn rất chân thực. Nghe nói khi vừa được công chiếu đã lấy được phản ánh tốt của mọi người. Rất nhiều người sau khi xem xong sợ run cầm cập không dám xem lại lần thứ hai.
[ truyen cua tui @@ Net ]
“Anh hai, hôm nay chúng ta xem phim này!”. Dư Tư Nhạc phất phất hai vé.
Du Lăng Thần hơi nhíu mày, rất muốn nói cô đi chọn lại bộ phim khác. Một đứa nhỏ xem phim kinh dị sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Nhưng khi anh nhìn dáng vẻ cô bé hưng phấn, cuối cùng anh cũng không nói ra. Nếu như cô muốn xem thì cứ xem thôi. Nếu như lát nữa cô bị dọa thì anh lại kéo cô ra ngoài.
Trong rạp chiếu phim ánh đèn mờ mờ, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ngồi gần nhau.
Phần đầu của bộ phim là hình ảnh một cô gái hoang mang sợ hãi đang chạy trong bóng tối. Phối cùng hình ảnh là hòa âm rùng rợn, có tiếng thở dốc của nữ chính, đưa người xem vào cảnh giới cực kỳ nhạy cảm.
Đúng lúc này, đột nhiên ở phía cuối hẻm nhỏ xuất hiện một bóng người. Dưới ánh trăng ảm đạm mơ hồ thấy được trong tay bóng người còn có một con dao, trên mũi dao còn đang nhỏ máu.
Rất nhiều nữ sinh sợ hãi thét chói tai ra tiếng, rúc vào trong ngực bạn trai.
Dư Tư Nhạc bình tĩnh ngoáy ngoáy lỗ tai, không thể nghĩ, có cái gì đáng sợ à?
Chuyện xưa tình tiết ly kỳ quanh co, nói về một đoàn làm phim, về một vùng quê để quay phim. Ai ngờ chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, người trong đoàn làm phim lần lượt chết đi. Vì vậy tất cả mọi người đều đoán hung thủ nhất định là một người ở gần mình, ai ai cũng cảm thấy lo lắng, ngoài miệng thì nói là rất đoàn kết nhưng lại thời thời khắc khắc đề phòng những người khác.
Sau khi xem xong bộ phim này, để lại ấn tượng sâu sắc với Dư Tư Nhạc nhất chính là miêu tả tâm lý nhân vật chính. Lo lắng, hãi hùng, rồi tràn đầy hy vọng đối với sinh tồn.
Từ khi tiến vào rạp chiếu phim cho đến khi kết thúc phim, Dư Tư Nhạc không nghe ra bất kỳ lời ra tiếng vào nào, trong lòng cảm thấuy vui mừng, nhấc chân đi ra ngoài.
“Người anh em, tôi thật sự đồng tình với anh”. Một nam sinh đi qua bên cạnh hai người, đánh một ánh mắt đồng tình về phía Du Lăng Thần, “Bạn gái của anh xem phim kinh dị mà cũng không sợ, nhìn tiểu Vi đều chui vào lòng tôi rất nhiều lần”.
Vẻ mặt Dư Tư Nhạc suy sụp xuống.
Du Lăng Thần quay đầu lại nhìn nam sinh kia, “cô ấy không phải là bạn gái tôi”.
“Tôi biết rồi, là người tình hay là người yêu?”. Nam sinh nói xong, phất tay một cái, đi xa, “Tôi đi trước đây, tiểu Vi bị dọa sợ rồi, tôi phải an ủi cô ấy”.
Được! Dư Tư Nhạc tổng kết lại, các thanh niên đến rạp chiếu phim đều để tán gái.
“Em có đói không?”. Du Lăng Thần bình tĩnh tự nhiên, không hề lúng túng.
“Đói!”. Tức đến đói!
Cô muốn hóa bi phẫn thành thèm ăn.
Du Lăng Thần rất quen thuộc với ẩm thực, anh lái xe đưa Dư Tư Nhạc lượn một vòng, sau khi lấp đầy cái bụng mới chậm rãi về nhà.
Quả nhiên vừa về đến nhà thì số lượng tàn thuốc còn nhiều gấp đôi hôm qua.
Đến ngày thứ ba, Du Lăng Thần lại muốn hẹn Dư Tư Nhạc ra ngoài ăn cơm.
Dư Tư Nhạc từ chối, “Anh hai, em muốn tự mình nấu cơm, hai ngày nay không nấu cơm, bếp cũng lạnh rồi”.
Từ lúc nào thì cô phải dùng cái cớ kém cỏi này?
Điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp của Du Lăng Thần, “Vậy cũng được, anh nhớ trong tủ lạnh không còn đồ phải không? Anh đến đón em đi siêu thị”.
Du Lăng Thần trước giờ nói chuyện luôn mạnh mẽ vang dội, điện thoại mới cúp không bao lâu, anh đã đến trường rồi.
Một cô gái trong veo như nước đi dạo siêu thị mua thức ăn đã làm người ta khó hiểu rồi. Lần này bên cạnh Dư Tư Nhạc còn có một người đẹp trai đi cùng, càng làm các bà nội trợ chú ý.
Thỉnh thoảng còn nghe thấy vài câu, “Ơ, có rất ít người đàn ông nguyện ý đi mua thức ăn với vợ”.
“Đúng vậy, người đàn ông tốt không thường gặp. Nhưng mà... Hình như cô bé kia còn chưa trưởng thành”.
“Tình yêu không biên giới, không phân biệt số tuổi. Nếu thật lòng yêu nhau thì có gì là không thể? Nhìn cô ăn mặc trẻ vậy mà tư tưởng cô lạc hậu thế?”
Dư Tư Nhạc có một kích động muốn ngất, tại sao đi đến chỗ nào, đều có người nói cô với anh hai là người yêu?
Cô ngẩng mặt lên, “Anh hai, chúng ta đúng là có tướng vợ chồng sao?”
Du Lăng Thần cưng chiều sờ đầu cô, “Em nói thử xem”.
Dư Tư Nhạc không dám trả lời.
Nếu như nói không có thì sợ Du Lăng Thần tức giận. Dù sao thì anh ấy cũng là điển hình của người đàn ông thành đạt, đều là vương lão ngũ trong lòng mỗi người phụ nữ. Nếu như cô nói không sẽ ảnh hưởng đến lòng tự ái của anh.
Nếu nói có...
Trước kia cô đã nói dối thích Trịnh Thiếu Hoa, chẳng phải là uổng phí sao? Thật vất vả mới khôi phục quan hệ với anh hai, Dư Tư Nhạc không muốn vì nhỏ mất lớn.
Cho dù trả lời như thế nào cũng bất lợi cho chính mình.
Cô quả quyết lắc đầu: “Em cũng không biết”.
Bởi vì có trợ thủ là Du Lăng Thần nên Dư Tư Nhạc mua rất nhiều đồ ăn, hơn phân nửa là rau dưa. Du Lăng Thần chịu mệt, Dư Tư Nhạc nói anh lấy gì thì anh sẽ lấy cái đó. Cho đến khi trong xe đẩy chất đầu đồ thì hai người mới đi tính tiền.
Bình luận facebook