Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Nhưng mà có câu nói, trốn tránh qua lần đầu, không tránh khỏi 15’.
Sáng ngày thứ hai, Dư Tư Nhạc lén lút mở cửa ra, muốn nhanh chóng làm xong bữa sáng, bỏ qua cơ hội gặp mặt anh hai. Mấy ngày gần đây, đầu tiên là ầm ĩ chuyện phim AV, sau đó là chuyện khăn tắm rơi xuống, bị anh hai nhìn sạch sẽ.
Kiếp trước đến kiếp này, cô chưa từng gặp qua chuyện mất mặt như vậy.
Muốn trách thì trách da mặt cô chưa dày, nếu không lúc này cô giống như người không có việc gì làm, cùng anh hai sống qua ngày như trước đây.
Cô ló đầu nhìn thoáng qua hành lang, không một tiếng động...
Tốt lắm, nhân lúc anh hai chưa rời giường, nhanh chóng chuồn thôi.
Nhẹ nhàng bước đi thong thả, lúc này Dư Tư Nhạc cảm giác mình giống như nhân viên đặt công, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, giờ giờ phút phút chú ý tất cả động tĩnh xung quanh.
Xuống lầu phải đi ngang qua phòng ngủ của anh hai.
Càng đến gần đó, tâm tình Dư Tư Nhạc càng khẩn trương, chỉ sợ phát ra một tiếng động sẽ đánh thức anh hai trong phòng.
Bước chân đi nhẹ nhàng một chút, ngay lúc sắp vượt qua cửa phòng, một tiếng kẽo kẹt phát ra, người ở phòng bên cạnh mở cửa phòng, cánh cửa từ từ mở ra.
Du Lăng Thần mặc âu phục chỉnh tề, chỉ có caravat chưa thắt lại.
Thấy Dư Tư Nhạc đứng với tư thế kỳ lạ trước cửa phòng anh, ánh mắt quét qua cô vài lần từ đầu đến chân, rồi nói: “Chân bị chuột rút rồi hả?”
Không nghe ra lời chế nhạo, chỉ là câu hỏi đơn thuần.
Dư Tư Nhạc đứng thẳng lưng, ngoan ngoãn đứng vững, thu hồi bước chân lại, nói sang chuyện khác: “Anh hai, caravat của anh lệch kìa.”
“Có sao?” Trả lời Dư Tư Nhạc là hai chữ này?”
Dư Tư Nhạc gật đầu.
“Vậy em chỉnh lại cho anh lần nữa đi.” Du Lăng Thần bước lên hai bước, khoảng cách gần hơn lúc nãy.
Đêm qua anh nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, vì sao anh đối với Dư Tư Nhạc có cảm giác bất đồng như vậy. Nguyên nhân ở chỗ, Dư Tư Nhạc không giống như trước kia, trước kia tính tình xấu xa, trong một đêm đều biến mất. Cô bây giờ làm người ta muốn yêu thương.
Anh còn nghĩ, vì sao Dư Tư Nhạc tỏ ra thần thái của một người, ánh mắt sẽ không tự chủ bị hấp dẫn.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh bị mất ngủ, điều này làm cho anh thức sớm hơn bình thường nửa giờ.
Dư Tư Nhạc kiên trì chỉnh lại caravat giúp anh hai.
Caravat này màu bạc cùng bộ âu phục của Du lăng Thần có chút không phù hợp. Trong lòng Dư Tư Nhạc suy nghĩ cái gì, đều nói ra miệng.
“Tiểu Nhạc cho rằng màu nào mới xứng?” Lúc anh rời giường, bởi vì đêm qua suy nghĩ lung tung nên tiện tay cầm lấy một cái caravat, cũng không nghĩ nhiều.
Dư Tư Nhạc nghiêm túc suy nghĩ, dừng một chút rồi nói: “Màu xám, màu xám nhạt.”
Khóe miệng Du Lăng Thần nhếch lên, dường như nghĩ đến điều gì, mở miệng nói: “Nếu không Tiểu Nhạc có rảnh mua giúp anh một cái đi.”
Ơ? Ơ? Ơ?
Dư Tư Nhạc chớp mắt, cảm thấy hôm nay anh hai hơi khác thường. Nhưng mà lý do này rất hợp tình hợp lý, cô và anh hai là người nhà, mua giúp vài cái caravat thì tính là cái gì?
“Dạ được.” Dư Tư nhạc gật đầu đồng ý.
Du Lăng Thần hài lòng đi xuống lầu, vừa đi vừa nói chuyện: “Chuyện đêm qua quên đi, làm gì cũng chưa xảy ra.”
Trong lòng Dư Tư Nhạc cũng nghĩ như vậy, nhưng không có cách nào quên được.
Hiện tại anh hai nói ra miệng, làm gánh nặng trong lòng cô lập tức buông xuống.
Anh hai nói quên, chính cô khổ sở nhớ kỹ, chẳng phải muốn mình không thoải mái sao? Một câu nói ra, đối với ai cũng tốt, loại chuyện xấu hổ này, thời gian dài sẽ tan thành mây khói.
...
Trong phòng học.
Dư Tư Nhạc mò ngăn kéo, không có đụng phải vật lạ trong đó. Bởi vì có rất nhiều quyển sách giáo khoa dính máu gà, Dư Tư Nhạc nói với giáo viên đổi cho cô một bộ khác. Chỉ ghi chép bài một lần nữa, thì cô cũng vội vàng một trận rồi.
Có lần giáo huấn này, Dư Tư Nhạc không bao giờ để sách giáo khoa ở trường học nữa, mỗi ngày sau khi tan học đều nhất định phải đem về,
Chuyện như vậy co không bao giờ muốn xảy ra nữa. Chép lại mấy môn bài học khiến tay cô phát đau.
Sau khi tan học được mười phút, radio trường học vang lên, một đoạn đối thoại làm cô chú ý.
“Dưới đây tuyên bố một tin tức xử phạt, học sinh cấp ba Hàn Trữ Đông và Lưu Nham cố ý đe dọa người khác, hành vi độc ác, thái độ bất lương. Ban giám hiệu quyết định đuổi học hai người. Vì giữ gìn sự yên tĩnh trong trường học, xin tất cả học sinh luôn cảnh giác.”
Có phải là hai người học sinh này không?
Đáy lòng Dư Tư Nhạc nổi lên tia nghi ngờ.
Các bạn bên cạnh sau khi nghe xong tin tức xử phạt, tất cả đều ồn ào thảo luận.
“Là hai người bọn họ làm à? Thật không nhìn ra...”
“Xứng đáng bị đuổi, tôi nhìn bọn họ nhất định là tâm lý biến thái, cũng dám ném gà chết vào lớp chúng ta, lúc đó tôi nhìn thấy cảnh này, suýt chút bị dọa cho khóc rồi.”
...
Từng câu từng chữ đã cho Dư Tư nhạc biết đáp án.
Là ai đi tố giác hai học sinh này?
Dung Húc? Cậu ta lại sử dụng chiến thuật ngoằn ngoèo này sao? Chiếu theo cách làm người của cậu ta, đoán chừng sẽ sử dụng cách này để giải quyết sự việc, càng làm cho người ta tin tưởng thêm.
Đáp án còn lại chỉ có một... Là anh hai.
Trong trường trung học không có giáo dục bắt buộc, nhưng rất ít khi tùy tiện đuổi người, nhất định là anh hai mượn việc giáo dục nói cái gì...
Trong lòng có cảm giác không nói nên lời, trên phương diện Dư Tư Nhạc cảm thấy hai học sinh này tự làm tự chịu, về phương diện khác cảm thấy trừng phạt quá nặng. Ở thời đại này, kiến thức chính là tiền vốn, nếu không lấy được bằng đại học thì đừng sống yên trong xã hội này.
Lắc lắc đầu, Dư Tư Nhạc nhắc nhở mình đừng suy nghĩ nhiều. Anh hai làm như vậy là muốn trả thù cho cô, không đành lòng để cô bị người khác bắt nạt.
Trên đường tan học, Dư Tư nhạc cũng giống như những học sinh khác, theo dòng người đi về phía cổng trường.
“Dư Tư Nhạc, mày vui lắm hả? Tao sắp chuyển trường rồi.” Tưởng Oánh Oánh trừng mắt cô, chạy về phía Dư Tư Nhạc.
Hai bên má có dấu ấn đỏ tươi, khóe miệng mang theo tơ máu.
Cô ta nhất định đã bị cha mình đánh, hơn nữa còn xuống tay rất nặng.
“Cô chuyển trường thì có liên quan gì đến tôi?” Xem ra anh hai làm việc đã vượt quá sức tưởng tượng của Dư Tư Nhạc.
“Cái gì gọi là không liên quan đến mày?” Tưởng Oánh Oánh đột nhiên cao giọng, sắc nhọn có thể đâm thủng màng nhĩ của cô: “Dư Tư Nhạc, mày đừng giả vờ vô tội nhiều hôm qua cổ phiếu của công ty ba tao bắt đầu tuột xuống, dám nói không phải anh hai của mày làm?”
Sau khi cha cô biết chuyện này, tâm tình luôn nổi giận. Sau đó không biết từ đâu nghe được tin này, nói cô ở trường học khi dễ Dư Tư Nhạc, chọc giận Du Lăng Thần.
Cha cô đối vói cô tay đấm chân đạp, miệng liên tục mắng cô, đánh cô đến chết. Từ nhỏ đến lớn cha cô đều không thích cô, cô giống như đứa nhỏ được nhặt từ bên ngoài về, cha không thích một chút nào. Thành tích cô tốt, lại thông minh, xuất sắc hơn so với em trai ngu ngốc như heo kia.
Nhưng mà trong mắt cha cô, cố tình chỉ có cậu ta, lại không có con gái ông ta.
Sáng ngày thứ hai, Dư Tư Nhạc lén lút mở cửa ra, muốn nhanh chóng làm xong bữa sáng, bỏ qua cơ hội gặp mặt anh hai. Mấy ngày gần đây, đầu tiên là ầm ĩ chuyện phim AV, sau đó là chuyện khăn tắm rơi xuống, bị anh hai nhìn sạch sẽ.
Kiếp trước đến kiếp này, cô chưa từng gặp qua chuyện mất mặt như vậy.
Muốn trách thì trách da mặt cô chưa dày, nếu không lúc này cô giống như người không có việc gì làm, cùng anh hai sống qua ngày như trước đây.
Cô ló đầu nhìn thoáng qua hành lang, không một tiếng động...
Tốt lắm, nhân lúc anh hai chưa rời giường, nhanh chóng chuồn thôi.
Nhẹ nhàng bước đi thong thả, lúc này Dư Tư Nhạc cảm giác mình giống như nhân viên đặt công, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, giờ giờ phút phút chú ý tất cả động tĩnh xung quanh.
Xuống lầu phải đi ngang qua phòng ngủ của anh hai.
Càng đến gần đó, tâm tình Dư Tư Nhạc càng khẩn trương, chỉ sợ phát ra một tiếng động sẽ đánh thức anh hai trong phòng.
Bước chân đi nhẹ nhàng một chút, ngay lúc sắp vượt qua cửa phòng, một tiếng kẽo kẹt phát ra, người ở phòng bên cạnh mở cửa phòng, cánh cửa từ từ mở ra.
Du Lăng Thần mặc âu phục chỉnh tề, chỉ có caravat chưa thắt lại.
Thấy Dư Tư Nhạc đứng với tư thế kỳ lạ trước cửa phòng anh, ánh mắt quét qua cô vài lần từ đầu đến chân, rồi nói: “Chân bị chuột rút rồi hả?”
Không nghe ra lời chế nhạo, chỉ là câu hỏi đơn thuần.
Dư Tư Nhạc đứng thẳng lưng, ngoan ngoãn đứng vững, thu hồi bước chân lại, nói sang chuyện khác: “Anh hai, caravat của anh lệch kìa.”
“Có sao?” Trả lời Dư Tư Nhạc là hai chữ này?”
Dư Tư Nhạc gật đầu.
“Vậy em chỉnh lại cho anh lần nữa đi.” Du Lăng Thần bước lên hai bước, khoảng cách gần hơn lúc nãy.
Đêm qua anh nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, vì sao anh đối với Dư Tư Nhạc có cảm giác bất đồng như vậy. Nguyên nhân ở chỗ, Dư Tư Nhạc không giống như trước kia, trước kia tính tình xấu xa, trong một đêm đều biến mất. Cô bây giờ làm người ta muốn yêu thương.
Anh còn nghĩ, vì sao Dư Tư Nhạc tỏ ra thần thái của một người, ánh mắt sẽ không tự chủ bị hấp dẫn.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh bị mất ngủ, điều này làm cho anh thức sớm hơn bình thường nửa giờ.
Dư Tư Nhạc kiên trì chỉnh lại caravat giúp anh hai.
Caravat này màu bạc cùng bộ âu phục của Du lăng Thần có chút không phù hợp. Trong lòng Dư Tư Nhạc suy nghĩ cái gì, đều nói ra miệng.
“Tiểu Nhạc cho rằng màu nào mới xứng?” Lúc anh rời giường, bởi vì đêm qua suy nghĩ lung tung nên tiện tay cầm lấy một cái caravat, cũng không nghĩ nhiều.
Dư Tư Nhạc nghiêm túc suy nghĩ, dừng một chút rồi nói: “Màu xám, màu xám nhạt.”
Khóe miệng Du Lăng Thần nhếch lên, dường như nghĩ đến điều gì, mở miệng nói: “Nếu không Tiểu Nhạc có rảnh mua giúp anh một cái đi.”
Ơ? Ơ? Ơ?
Dư Tư Nhạc chớp mắt, cảm thấy hôm nay anh hai hơi khác thường. Nhưng mà lý do này rất hợp tình hợp lý, cô và anh hai là người nhà, mua giúp vài cái caravat thì tính là cái gì?
“Dạ được.” Dư Tư nhạc gật đầu đồng ý.
Du Lăng Thần hài lòng đi xuống lầu, vừa đi vừa nói chuyện: “Chuyện đêm qua quên đi, làm gì cũng chưa xảy ra.”
Trong lòng Dư Tư Nhạc cũng nghĩ như vậy, nhưng không có cách nào quên được.
Hiện tại anh hai nói ra miệng, làm gánh nặng trong lòng cô lập tức buông xuống.
Anh hai nói quên, chính cô khổ sở nhớ kỹ, chẳng phải muốn mình không thoải mái sao? Một câu nói ra, đối với ai cũng tốt, loại chuyện xấu hổ này, thời gian dài sẽ tan thành mây khói.
...
Trong phòng học.
Dư Tư Nhạc mò ngăn kéo, không có đụng phải vật lạ trong đó. Bởi vì có rất nhiều quyển sách giáo khoa dính máu gà, Dư Tư Nhạc nói với giáo viên đổi cho cô một bộ khác. Chỉ ghi chép bài một lần nữa, thì cô cũng vội vàng một trận rồi.
Có lần giáo huấn này, Dư Tư Nhạc không bao giờ để sách giáo khoa ở trường học nữa, mỗi ngày sau khi tan học đều nhất định phải đem về,
Chuyện như vậy co không bao giờ muốn xảy ra nữa. Chép lại mấy môn bài học khiến tay cô phát đau.
Sau khi tan học được mười phút, radio trường học vang lên, một đoạn đối thoại làm cô chú ý.
“Dưới đây tuyên bố một tin tức xử phạt, học sinh cấp ba Hàn Trữ Đông và Lưu Nham cố ý đe dọa người khác, hành vi độc ác, thái độ bất lương. Ban giám hiệu quyết định đuổi học hai người. Vì giữ gìn sự yên tĩnh trong trường học, xin tất cả học sinh luôn cảnh giác.”
Có phải là hai người học sinh này không?
Đáy lòng Dư Tư Nhạc nổi lên tia nghi ngờ.
Các bạn bên cạnh sau khi nghe xong tin tức xử phạt, tất cả đều ồn ào thảo luận.
“Là hai người bọn họ làm à? Thật không nhìn ra...”
“Xứng đáng bị đuổi, tôi nhìn bọn họ nhất định là tâm lý biến thái, cũng dám ném gà chết vào lớp chúng ta, lúc đó tôi nhìn thấy cảnh này, suýt chút bị dọa cho khóc rồi.”
...
Từng câu từng chữ đã cho Dư Tư nhạc biết đáp án.
Là ai đi tố giác hai học sinh này?
Dung Húc? Cậu ta lại sử dụng chiến thuật ngoằn ngoèo này sao? Chiếu theo cách làm người của cậu ta, đoán chừng sẽ sử dụng cách này để giải quyết sự việc, càng làm cho người ta tin tưởng thêm.
Đáp án còn lại chỉ có một... Là anh hai.
Trong trường trung học không có giáo dục bắt buộc, nhưng rất ít khi tùy tiện đuổi người, nhất định là anh hai mượn việc giáo dục nói cái gì...
Trong lòng có cảm giác không nói nên lời, trên phương diện Dư Tư Nhạc cảm thấy hai học sinh này tự làm tự chịu, về phương diện khác cảm thấy trừng phạt quá nặng. Ở thời đại này, kiến thức chính là tiền vốn, nếu không lấy được bằng đại học thì đừng sống yên trong xã hội này.
Lắc lắc đầu, Dư Tư Nhạc nhắc nhở mình đừng suy nghĩ nhiều. Anh hai làm như vậy là muốn trả thù cho cô, không đành lòng để cô bị người khác bắt nạt.
Trên đường tan học, Dư Tư nhạc cũng giống như những học sinh khác, theo dòng người đi về phía cổng trường.
“Dư Tư Nhạc, mày vui lắm hả? Tao sắp chuyển trường rồi.” Tưởng Oánh Oánh trừng mắt cô, chạy về phía Dư Tư Nhạc.
Hai bên má có dấu ấn đỏ tươi, khóe miệng mang theo tơ máu.
Cô ta nhất định đã bị cha mình đánh, hơn nữa còn xuống tay rất nặng.
“Cô chuyển trường thì có liên quan gì đến tôi?” Xem ra anh hai làm việc đã vượt quá sức tưởng tượng của Dư Tư Nhạc.
“Cái gì gọi là không liên quan đến mày?” Tưởng Oánh Oánh đột nhiên cao giọng, sắc nhọn có thể đâm thủng màng nhĩ của cô: “Dư Tư Nhạc, mày đừng giả vờ vô tội nhiều hôm qua cổ phiếu của công ty ba tao bắt đầu tuột xuống, dám nói không phải anh hai của mày làm?”
Sau khi cha cô biết chuyện này, tâm tình luôn nổi giận. Sau đó không biết từ đâu nghe được tin này, nói cô ở trường học khi dễ Dư Tư Nhạc, chọc giận Du Lăng Thần.
Cha cô đối vói cô tay đấm chân đạp, miệng liên tục mắng cô, đánh cô đến chết. Từ nhỏ đến lớn cha cô đều không thích cô, cô giống như đứa nhỏ được nhặt từ bên ngoài về, cha không thích một chút nào. Thành tích cô tốt, lại thông minh, xuất sắc hơn so với em trai ngu ngốc như heo kia.
Nhưng mà trong mắt cha cô, cố tình chỉ có cậu ta, lại không có con gái ông ta.
Bình luận facebook