Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Tuy nói tập đoàn Du thị là do Du Lăng Thần nắm quyền nhưng trong tay tiểu thư Dư Tư Nhạc này cũng có cổ phần. Cụ thể có bao nhiêu thì không ai biết. Tất cả mọi người biết Dư Tư Nhạc là thiếu nữ vị thành niên, trước khi tròn mười tám tuổi thì toàn bộ quyền cổ phần của cô thuộc về người giám hộ là Du Lăng Thần, do anh sử dụng thay cô. Cho nên Du Lăng Thần có quyền lợi cao nhất ở tập đoàn Du thị.
Xế chiều hôm nay trường tổng vệ sinh, không chia nhiệm vụ cho các bạn học nên có thể rời trường sớm.
Sau khi tan học, Dư Tư Nhạc bảo Tiểu Vương lái xe đưa cô tới tổng công ty của tập đoàn Du thị. Vốn cô định đi tìm anh hai nhưng không ngờ tới không đúng lúc. Du Lăng Thần đang họp với những chi nhánh khác.
Dư Tư Nhạc buồn chán ngồi trong phòng làm việc, lật sách Anh văn ra học thuộc lòng từ và cấu trúc.
Nửa giờ trôi qua, cửa chính phòng họp vẫn đóng chặt như cũ.
Dư Tư Nhạc đi tới cửa phòng họp, vòng hai vòng...
Phòng họp có hiệu quả cách âm vô cùng tốt, chỉ cần đóng chặt cửa lớn lại thì dù bên trong có tiếng động lớn gì, bên ngoài cũng không nghe thấy chút nào.
Vốn cô còn định tìm anh cả để giảng cho cô hai đề toán, nhưng gặp lúc anh họp nên ngay cả bóng anh cô cũng không thấy.
Lấy sách bài tập từ trong túi xách ra, Dư Tư Nhạc nghiêm nghiêm túc túc làm bài tập.
Càng tới gần kỳ thi cuối kỳ, áp lực học tập càng ngày càng nặng. Không ai ép Dư Tư Nhạc nhất định phải thi có thành tích tốt, nhưng trong lòng cô lại nghĩ nhất định phải đạt được một phiếu điểm tốt để cho Du Lăng Thần xem.
Không thể nói được rốt cuộc là bởi vì tình cảm hay là chỉ đơn thuần muốn chia sẻ thành quả lao động của cô cho anh hai.
“Tiểu Nhạc, em chờ bao lâu rồi?” Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Du Lăng Thần kẹp một xấp tài liệu dưới nách đi ra.
Anh đi tới trước bàn làm việc, để tài liệu xuống.
Dư Tư Nhạc vô ý liếc thấy dòng đầu tiên trên xấp tài liệu viết bốn chữ “Thỏa thuận thu mua”.
Dường như Du Lăng Thần không quá bằng lòng cho cô xem, cố ý kẹp tài liệu vào trong xấp tài liệu khác.
Cô chưa bao giờ can thiệp vào chuyện công ty của Du Lăng Thần, chỉ thầm nghi ngờ rồi quên ngay chuyện này.
“Mới tới.” Dư Tư Nhạc lật sách bài tập toán, tìm hai đề mà mình không làm được, “Anh hai, hai đề này giải thế nào?”
Du Lăng Thần vừa họp xong, chắc là nói nhiều trong cuộc họp nên miệng hơi khô.
Đưa sách bài tập cho anh xong, Dư Tư Nhạc chạy tới trước máy lọc nước, rót cho anh một ly nước lọc, “Anh hai, anh uống nước trước đi.”
Sự quan tâm cẩn thận này khiến nội tâm khô cạn đã lâu của Du Lăng Thần như được làn mưa phùn tưới ướt ngay lập tức.
Dư Tư Nhạc nha vậy sao có thể không thu hút ánh mắt của anh?
Vẻ mặt Du Lăng Thần không có chút thay đổi nào nhưng trong lòng vì hành động nhỏ bé này của Dư Tư Nhạc mà trào lên làn sóng thay đổi không dễ dàng phát hiện ra.
Nhận lấy ly nước, Du Lăng Thần uống một ngụm, cầm bút ký tên, vẽ lên giấy nháp, “Tiểu Nhạc, từ đáp án em có thể tính ra những điều kiện chưa biết nào?”
Dư Tư Nhạc nhìn đề bài, nằm trên bàn trà, trả lời một cách nghiêm túc. Cái miệng nhỏ nhắn đo đỏ bong bóng khẽ mở khẽ khép khiến người ta nhìn mà muốn cắn một cái.
“Em tính rất giỏi. Nhưng em vẫn bỏ quên một điều, nhìn vấn đề thì phải suy nghĩ từ nhiều góc độ khác nhau. Em thử đứng trên quan điểm của người khác nghĩ xem, đáp án của đề này sẽ trở nên đơn giản, cũng không phức tạp như trong suy nghĩ.” Ngòi bút vòng một vòng lên điều kiện mà Dư Tư Nhạc không chú ý tới. Du Lăng Thần luôn dùng cách đơn giản nhất để dạy cô, nhanh chóng tính ra đáp án.
Sau đó, anh lại giảng một đề khác cho cô.
Dư Tư Nhạc dám đảm bảo trăm phần trăm rằng Du Lăng Thần mà đổi nghề làm thầy giáo thì chắc chắn sẽ được đông đảo học sinh chào đón! Không chừng còn có thể được bầu là thầy giáo đẹp trai nhất năm.
Thừa dịp trong đầu còn ghi nhớ cách bước giải, Dư Tư Nhạc vùi đầu vào làm, cầm bút lên viết từng bước vào sách bài tập.
truy cập❊//truyencuatui.net/ để đọc truyện Du Lăng Thần dọn dẹp tài liệu trên bàn làm việc, cất thỏa thuận thu mua vào ngăn kéo, khóa lại.
“Tiểu Nhạc, tối nay em muốn ăn gì? Anh dẫn em đi ăn.”
Không về nhà ăn? Vậy cũng tốt, Dư Tư Nhạc đỡ phải xuống bếp.
Thật ra thì cô vô cùng muốn ăn ở quán ăn vỉa hè, hay là thịt nướng...
Đã lâu chưa ăn, rất nhớ.
Dư Tư Nhạc nhìn chằm chằm vào tây trang quý giá trên người anh hai. Mặc quần áo thế này đi ăn ở quán ăn vỉa hè? Suy nghĩ một chút là thấy kỳ lạ rồi. Huống hồ anh hai quen ăn món ăn ngon ở nhà hàng cấp năm sao, bảo anh đi ăn thứ này, chắc là anh sẽ không thích, Tới lúc đó anh lại hỏi sao cô muốn tới ăn ở quán ăn vỉa hè mới là chuyện khiến người ta đau đầu nhất.
“Em thì sao cũng được.” Cuối cùng, Dư Tư Nhạc nói ra những lời này.
“Vậy anh kêu người đặt cơm tây.”
...
Nhà hàng có thể khiến Du Lăng Thần tới ăn thì dù là tiếng tăm hay là hương vị tuyệt đối là trong trăm có một.
Du Lăng Thần có cái lưỡi quý giá, về mặt ăn uống thì vô cùng soi mói.
Mỗi lần đi với anh tới nhà hàng ăn cơm, trong lòng Dư Tư Nhạc đều có thêm một chút nghi ngờ rằng vì sao anh hai có thể ăn được đồ cô nấu? Cô không chính thức học nấu ăn với đầu bếp, đồ nấu ra có thể miễn cưỡng ăn được, hoàn toàn không hơn hai chữ “mỹ vị” này được. Vậy mà anh hai vẫn cứ có vẻ vô cùng thích ăn.
Có đôi khi, Dư Tư Nhạc sẽ nghĩ... Ăn món ăn cô nấu thật uất ức cho anh hai.
Đêm, mưa bụi bay bay đầy trời.
Cả thành phố chìm trong làn mưa, cơn mưa bụi như làn sương, bồng bềnh như làn lụa trắng.
Mây đen khắp trời, hạt mưa rơi xuống càng lúc càng lớn.
Khi Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ăn cơm xong, ra khỏi nhà hàng thì thấy người đi đường tránh mưa đứng đầy hai bên đường.
Như bức tranh thủy mặc, thành phố phồn hoa vào lúc này bị mờ đi bởi cơn mưa.
Cách Dư Tư Nhạc không xa có hai mẹ con. Cậu bé nắm chặt tay mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mưa xối ướt nhưng lại cười vô cùng rực rỡ, “Mẹ, cuộc thi cuối kỳ hôm nay con được một trăm điểm. Mẹ thưởng cho con xe hơi điều khiển từ xa được không?”
Giọng cậu bé tràn đầy ngây thơ.
Dư Tư Nhạc nhìn khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của cậu, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Người mẹ nhéo mặt cậu bé một chút, “Ngoan, thi được một trăm điểm thì mẹ chắc chắn mua đồ chơi cho con. Chẳng lẽ mẹ nói không giữ lời à?”
“Mẹ là tốt nhất!” Cậu bé ôm tay mẹ làm nũng.
Dư Tư Nhạc nhìn cảnh này tới mê mẩn.
Trong đồng tử nổi lên chút hâm mộ.
Cô lớn lên trong cô nhi viện, không từng được hưởng thụ sự ấm áp của tình thân. Mỗi khi thấy người ta cưng chiều con mình, trong lòng đều tự nhiên sinh ra cảm xúc hâm mộ. Thứ cô không có, chỉ nhìn cũng được.
Cảm xúc của Dư Tư Nhạc không thoát khỏi mắt Du Lăng Thần.
Anh ôm vai cô, đi về phía chiếc xe đỗ ở ven đường, mở cửa xe, nói: “Vào nhanh đi, đừng để dính nước mưa.”
Du Lăng Thần hơi khom người, cố gắng dùng thân thể ngăn cản mưa gió cho Dư Tư Nhạc.
Xế chiều hôm nay trường tổng vệ sinh, không chia nhiệm vụ cho các bạn học nên có thể rời trường sớm.
Sau khi tan học, Dư Tư Nhạc bảo Tiểu Vương lái xe đưa cô tới tổng công ty của tập đoàn Du thị. Vốn cô định đi tìm anh hai nhưng không ngờ tới không đúng lúc. Du Lăng Thần đang họp với những chi nhánh khác.
Dư Tư Nhạc buồn chán ngồi trong phòng làm việc, lật sách Anh văn ra học thuộc lòng từ và cấu trúc.
Nửa giờ trôi qua, cửa chính phòng họp vẫn đóng chặt như cũ.
Dư Tư Nhạc đi tới cửa phòng họp, vòng hai vòng...
Phòng họp có hiệu quả cách âm vô cùng tốt, chỉ cần đóng chặt cửa lớn lại thì dù bên trong có tiếng động lớn gì, bên ngoài cũng không nghe thấy chút nào.
Vốn cô còn định tìm anh cả để giảng cho cô hai đề toán, nhưng gặp lúc anh họp nên ngay cả bóng anh cô cũng không thấy.
Lấy sách bài tập từ trong túi xách ra, Dư Tư Nhạc nghiêm nghiêm túc túc làm bài tập.
Càng tới gần kỳ thi cuối kỳ, áp lực học tập càng ngày càng nặng. Không ai ép Dư Tư Nhạc nhất định phải thi có thành tích tốt, nhưng trong lòng cô lại nghĩ nhất định phải đạt được một phiếu điểm tốt để cho Du Lăng Thần xem.
Không thể nói được rốt cuộc là bởi vì tình cảm hay là chỉ đơn thuần muốn chia sẻ thành quả lao động của cô cho anh hai.
“Tiểu Nhạc, em chờ bao lâu rồi?” Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Du Lăng Thần kẹp một xấp tài liệu dưới nách đi ra.
Anh đi tới trước bàn làm việc, để tài liệu xuống.
Dư Tư Nhạc vô ý liếc thấy dòng đầu tiên trên xấp tài liệu viết bốn chữ “Thỏa thuận thu mua”.
Dường như Du Lăng Thần không quá bằng lòng cho cô xem, cố ý kẹp tài liệu vào trong xấp tài liệu khác.
Cô chưa bao giờ can thiệp vào chuyện công ty của Du Lăng Thần, chỉ thầm nghi ngờ rồi quên ngay chuyện này.
“Mới tới.” Dư Tư Nhạc lật sách bài tập toán, tìm hai đề mà mình không làm được, “Anh hai, hai đề này giải thế nào?”
Du Lăng Thần vừa họp xong, chắc là nói nhiều trong cuộc họp nên miệng hơi khô.
Đưa sách bài tập cho anh xong, Dư Tư Nhạc chạy tới trước máy lọc nước, rót cho anh một ly nước lọc, “Anh hai, anh uống nước trước đi.”
Sự quan tâm cẩn thận này khiến nội tâm khô cạn đã lâu của Du Lăng Thần như được làn mưa phùn tưới ướt ngay lập tức.
Dư Tư Nhạc nha vậy sao có thể không thu hút ánh mắt của anh?
Vẻ mặt Du Lăng Thần không có chút thay đổi nào nhưng trong lòng vì hành động nhỏ bé này của Dư Tư Nhạc mà trào lên làn sóng thay đổi không dễ dàng phát hiện ra.
Nhận lấy ly nước, Du Lăng Thần uống một ngụm, cầm bút ký tên, vẽ lên giấy nháp, “Tiểu Nhạc, từ đáp án em có thể tính ra những điều kiện chưa biết nào?”
Dư Tư Nhạc nhìn đề bài, nằm trên bàn trà, trả lời một cách nghiêm túc. Cái miệng nhỏ nhắn đo đỏ bong bóng khẽ mở khẽ khép khiến người ta nhìn mà muốn cắn một cái.
“Em tính rất giỏi. Nhưng em vẫn bỏ quên một điều, nhìn vấn đề thì phải suy nghĩ từ nhiều góc độ khác nhau. Em thử đứng trên quan điểm của người khác nghĩ xem, đáp án của đề này sẽ trở nên đơn giản, cũng không phức tạp như trong suy nghĩ.” Ngòi bút vòng một vòng lên điều kiện mà Dư Tư Nhạc không chú ý tới. Du Lăng Thần luôn dùng cách đơn giản nhất để dạy cô, nhanh chóng tính ra đáp án.
Sau đó, anh lại giảng một đề khác cho cô.
Dư Tư Nhạc dám đảm bảo trăm phần trăm rằng Du Lăng Thần mà đổi nghề làm thầy giáo thì chắc chắn sẽ được đông đảo học sinh chào đón! Không chừng còn có thể được bầu là thầy giáo đẹp trai nhất năm.
Thừa dịp trong đầu còn ghi nhớ cách bước giải, Dư Tư Nhạc vùi đầu vào làm, cầm bút lên viết từng bước vào sách bài tập.
truy cập❊//truyencuatui.net/ để đọc truyện Du Lăng Thần dọn dẹp tài liệu trên bàn làm việc, cất thỏa thuận thu mua vào ngăn kéo, khóa lại.
“Tiểu Nhạc, tối nay em muốn ăn gì? Anh dẫn em đi ăn.”
Không về nhà ăn? Vậy cũng tốt, Dư Tư Nhạc đỡ phải xuống bếp.
Thật ra thì cô vô cùng muốn ăn ở quán ăn vỉa hè, hay là thịt nướng...
Đã lâu chưa ăn, rất nhớ.
Dư Tư Nhạc nhìn chằm chằm vào tây trang quý giá trên người anh hai. Mặc quần áo thế này đi ăn ở quán ăn vỉa hè? Suy nghĩ một chút là thấy kỳ lạ rồi. Huống hồ anh hai quen ăn món ăn ngon ở nhà hàng cấp năm sao, bảo anh đi ăn thứ này, chắc là anh sẽ không thích, Tới lúc đó anh lại hỏi sao cô muốn tới ăn ở quán ăn vỉa hè mới là chuyện khiến người ta đau đầu nhất.
“Em thì sao cũng được.” Cuối cùng, Dư Tư Nhạc nói ra những lời này.
“Vậy anh kêu người đặt cơm tây.”
...
Nhà hàng có thể khiến Du Lăng Thần tới ăn thì dù là tiếng tăm hay là hương vị tuyệt đối là trong trăm có một.
Du Lăng Thần có cái lưỡi quý giá, về mặt ăn uống thì vô cùng soi mói.
Mỗi lần đi với anh tới nhà hàng ăn cơm, trong lòng Dư Tư Nhạc đều có thêm một chút nghi ngờ rằng vì sao anh hai có thể ăn được đồ cô nấu? Cô không chính thức học nấu ăn với đầu bếp, đồ nấu ra có thể miễn cưỡng ăn được, hoàn toàn không hơn hai chữ “mỹ vị” này được. Vậy mà anh hai vẫn cứ có vẻ vô cùng thích ăn.
Có đôi khi, Dư Tư Nhạc sẽ nghĩ... Ăn món ăn cô nấu thật uất ức cho anh hai.
Đêm, mưa bụi bay bay đầy trời.
Cả thành phố chìm trong làn mưa, cơn mưa bụi như làn sương, bồng bềnh như làn lụa trắng.
Mây đen khắp trời, hạt mưa rơi xuống càng lúc càng lớn.
Khi Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ăn cơm xong, ra khỏi nhà hàng thì thấy người đi đường tránh mưa đứng đầy hai bên đường.
Như bức tranh thủy mặc, thành phố phồn hoa vào lúc này bị mờ đi bởi cơn mưa.
Cách Dư Tư Nhạc không xa có hai mẹ con. Cậu bé nắm chặt tay mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mưa xối ướt nhưng lại cười vô cùng rực rỡ, “Mẹ, cuộc thi cuối kỳ hôm nay con được một trăm điểm. Mẹ thưởng cho con xe hơi điều khiển từ xa được không?”
Giọng cậu bé tràn đầy ngây thơ.
Dư Tư Nhạc nhìn khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của cậu, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Người mẹ nhéo mặt cậu bé một chút, “Ngoan, thi được một trăm điểm thì mẹ chắc chắn mua đồ chơi cho con. Chẳng lẽ mẹ nói không giữ lời à?”
“Mẹ là tốt nhất!” Cậu bé ôm tay mẹ làm nũng.
Dư Tư Nhạc nhìn cảnh này tới mê mẩn.
Trong đồng tử nổi lên chút hâm mộ.
Cô lớn lên trong cô nhi viện, không từng được hưởng thụ sự ấm áp của tình thân. Mỗi khi thấy người ta cưng chiều con mình, trong lòng đều tự nhiên sinh ra cảm xúc hâm mộ. Thứ cô không có, chỉ nhìn cũng được.
Cảm xúc của Dư Tư Nhạc không thoát khỏi mắt Du Lăng Thần.
Anh ôm vai cô, đi về phía chiếc xe đỗ ở ven đường, mở cửa xe, nói: “Vào nhanh đi, đừng để dính nước mưa.”
Du Lăng Thần hơi khom người, cố gắng dùng thân thể ngăn cản mưa gió cho Dư Tư Nhạc.
Bình luận facebook